Trans & Edit: hao7
----------------------------------------------------------------
“Hả? Takayama không có ở đây à?”
“Sau khi bảo tôi chăm sóc cậu, cô ấy rời đi rồi.”
“Vậy à… Cô ấy có nói gì nữa không?”
“Có. Nhưng chỉ là mấy chuyện con gái tụi tôi thôi.”
“Nghĩa là cậu không định nói gì với tôi.”
“Thì cũng chẳng có gì đáng kể cả.”
Sau khi Takayama rời khỏi công viên, Aoi bắt đầu trò chuyện với Takayuki. Trong lòng cô rối bời, nhưng gương mặt lại cố giữ vẻ bình thản. Để chuyển hướng sự chú ý của Takayuki khỏi Takayama, cô bắt đầu nói về những gì mình tìm hiểu được liên quan đến tình trạng hiện tại của Haruka.
“Vậy à… Haruka-senpai vẫn còn giữ ký ức à? Nếu vậy thì tụi mình nên thử tìm điểm chung giữa hai người xem sao, Miyama. Cậu có ý tưởng nào không?”
“Tôi chịu.”
Dứt lời, Aoi khẽ nhún vai. Một tiếng thở dài khẽ vang lên từ phía Takayuki.
“Biết sao được… Cái bà phù thủy đó… Ít ra cũng phải để lại cho tôi chút gợi ý chứ…”---
Cả hai đang ngồi trên một băng ghế. Họ gần nhau đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở dài của đối phương, dù có muốn hay không. Nhưng dường như không ai nhận ra điều đó, họ vẫn tiếp tục trò chuyện.
“Cảm ơn vì thông tin nha, Miyama. Thật ra tôi cũng muốn gặp trực tiếp Haruka-senpai để hỏi cho rõ, nhưng mà… chắc sẽ kì cục lắm…”
“…Satou-kun, um, về lời tỏ tình của Haru-kun…”
“Ừ, tôi cũng định bàn với cậu chuyện đó.”
Takayuki nở một nụ cười nhẹ rồi nói:
“Tôi cần cậu giúp. Tôi muốn tìm cách từ chối mà không làm cô ấy tổn thương, nếu có thể.”
“…Hả?”
Nghe những lời khó tin thốt ra từ miệng cậu ta khiến đầu óc Aoi khựng lại trong giây lát. Cô ép mình phải nghĩ ra điều gì đó. ‘Mình là đối tác của cậu ta mà, chẳng lẽ đến một câu giúp đỡ cũng không nói được sao?’ Aoi thầm nghĩ.
“Nhưng… cho tôi hỏi trước một chuyện được không? Tại sao cậu lại muốn từ chối lời tỏ tình đó? Có vấn đề gì sao?”
Câu hỏi có phần gượng gạo ấy chỉ nhận được từ Takayuki một nụ cười.
“Ừ thì… cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là, tôi không nghĩ mình có đủ khả năng để bước vào một mối quan hệ nghiêm túc với ai đó. Thành thật mà nói, nó quá nặng nề với tôi. Có lẽ, mấy buổi tư vấn tâm lý đó đã ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của tôi, khiến tôi sợ bị tổn thương, cậu hiểu chứ? Nhưng nếu là một mối quan hệ nhẹ nhàng hơn thì tôi vẫn chịu được.”
“…Lại tự hạ thấp bản thân nữa hả, Satou-kun? Lần này cậu đang cố giấu điều gì vậy?”
“Tôi đâu có cố—”
“Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
Ánh mắt sắc lẹm của Aoi như xuyên thẳng qua lớp vỏ dối trá mà Takayuki đang cố giấu.
“Làm ơn đừng có bịa mấy lời vớ vẩn như thế để lừa tôi được không, Satou-kun? Tôi biết là tôi chưa quen cậu lâu bằng Takayama-san, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi đã hiểu ra rằng cậu nghiêm túc với chuyện này hơn bất kỳ ai tôi từng biết. Cậu là kiểu người sẽ trân trọng tình cảm của người khác và đón nhận nó một cách đàng hoàng.”
Cô tiếp tục nói:
“Satou-kun, tôi biết là cậu gọi những người thân thiết bằng tên gọi thân mật. Cậu làm thế với cả Takayama-san và Haru-kun. Tôi biết là cậu rất tin tưởng họ. Nên nếu cậu nói với tôi rằng cậu không muốn làm người yêu của Haru-kun, tôi sẽ hiểu mà. Ít nhất thì tôi biết là cậu vẫn muốn trân trọng cô ấy như một người bạn.”
“…Tôi…”
Thấy sự do dự trong ánh mắt Takayuki, Aoi càng thêm chắc chắn rằng đằng sau chuyện này còn có điều gì đó.
“Không muốn nói sao? Cậu có thể chỉ cần bảo là cô ấy không đủ hấp dẫn với cậu là xong, thế mà lại chọn cách tự hạ thấp bản thân. Thật ra… đó mới là ý định thật của cậu, đúng không?”
“…”
“Không trả lời à? Vậy có nghĩa là cậu đang làm vậy vì ai đó. Là ai?”
Sắc mặt Takayuki trở nên tệ đi, nhưng cậu vẫn im lặng. Không, thật ra cậu định nói gì đó, nhưng trước khi kịp thốt ra, cậu đã ngậm chặt miệng lại.
“Tại sao cậu không thể trả lời tôi? Có phải tôi sẽ từ chối nghe lý do của cậu đâu. Tôi chỉ muốn được thuyết phục. Tôi biết chuyện này chẳng phải việc của minhg, nhưng tôi là đối tác của cậu, Satou-kun. Tôi chỉ muốn giúp cậu một cách đàng hoàng thôi.”
Giọng Aoi run lên khi cô nói vậy. Và rồi, cuối cùng, Takayuki cũng lên tiếng.
“Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng có cảm giác rung động với ai cả.”
Cậu tựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng lên bầu trời, rồi bắt đầu kể về bản thân mình.
“Tôi vẫn có cảm xúc, tất nhiên rồi. Có những thứ tôi thích, có những thứ tôi ghét. Tôi vẫn có ham muốn. Tôi hiểu khái niệm về tình yêu, chính vì thế mà tôi mới có thể giúp người khác trong chuyện tình cảm. Nhưng khi liên quan đến bản thân mình… thì không cảm thấy được gì cả. Không vui cũng chẳng buồn, không có bất kỳ cảm xúc nào gắn với tình yêu. Không có gì cả.”
Những lời cậu nói như một lời thú nhận đang hướng về bầu trời.
“Vì thế mà tôi không thể đáp lại tình cảm của cô ấy. Ngay từ đầu, tôi còn chẳng biết yêu một người là như thế nào.”
Với một nụ cười gượng gạo, Takayuki thừa nhận khuyết điểm của bản thân.
“Cảm xúc của tôi chưa từng thay đổi, dù chỉ một lần. Ngày trước, khi cô gái mà tôi tin tưởng nhất tỏ tình với tôi, tôi cũng không cảm thấy gì cả. Và bây giờ cũng vậy. Sau khi nghe lời tỏ tình này, tôi không cảm nhận được gì. À, tôi vẫn thấy vui chứ, vì ít nhất cũng có người dành tình cảm cho một người như tôi… nhưng, tôi không thể rung động lại với họ.”
Takayuki quay sang nhìn Aoi.
“Kể cả năng lực của tôi cũng xác nhận rằng tôi chưa từng yêu ai cả. Tôi không thấy đúng đắn nếu cứ chấp nhận lời tỏ tình ấy. Tôi không thể mang đến cho Haruka-senpai tình yêu mà cô ấy xứng đáng nhận được.”
Đó là khoảnh khắc Aoi cuối cùng cũng hiểu được lời Takayama từng nói. Takayama chỉ không muốn ai khác phải trải qua nỗi đau và tiếc nuối mà cô ấy đã từng chịu. Nhưng đồng thời, cô ấy vẫn muốn trao gửi Takayuki cho một người mà cậu có thể thật sự yêu thương. Dù cho bản thân từng trải qua biết bao chuyện, cô gái đó vẫn luôn quan tâm đến cậu ấy đến vậy.
“Cậu cũng hiểu cảm giác của tôi mà, đúng không, Miyama? Tôi đối với cậu… cũng giống như cảm giác mà cậu dành cho tôi vậy. Là quý mến, chứ không phải tình yêu. Tụi mình có thể làm bạn, nhưng không thể là người yêu được. Vì thế, tôi không thể chấp nhận tình cảm của Haruka-senpai. Tôi thật sự không còn cách nào khác ngoài việc từ chối cô ấy.”
Cho đến khi kết thúc lời nói, cậu vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo ấy. Những lời nói ấy cũng như một vạch ranh giới mà Takayuki đặt ra giữa cậu và Aoi. Mối quan hệ giữa hai người… sẽ không tiến xa hơn được nữa.
“Nhưng… dù là vậy, cậu vẫn muốn được yêu, đúng không?”
Tất nhiên, Aoi sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện đó. Một lần nữa, cô cố gắng vượt qua ranh giới mà Takayuki đã vạch ra.
“Chẳng phải đó là lý do cậu chất đầy sách tình cảm trên kệ sao? Tìm hiểu về tình yêu đến mức ám ảnh như vậy? Giờ thì tôi hiểu rồi. Lý do cậu bắt đầu mấy buổi tư vấn tình cảm… là để học cách yêu, đúng không? Toi nói sai chỗ nào à?”
“Cái đó thì…”
Dù cách tiếp cận có hơi vụng về, Aoi vẫn ghép nối được các manh mối lại với nhau. Có thể kết luận của cô không hoàn toàn chính xác, nhưng Aoi không quan tâm. Cô gái ấy chỉ không muốn công sức của người hùng trong lòng mình trở nên vô ích , cô muốn cậu có thể thực hiện được mong ước của mình.
“Satou-kun, Haru-kun nghiêm túc với cậu lắm. Chị ấy thật lòng yêu cậu. Vậy nên… làm ơn, hãy đáp lại chị ấy một cách nghiêm túc. Đừng đánh trống lảng bằng một lời nói dối trắng trợn. Cậu không cần phải đưa ra câu trả lời tích cực, chỉ cần trả lời thật lòng thôi.”
“…Nhưng có khác gì đâu? Kể cả tôi có nói dối hay không thì tình cảm của cô ấy cũng không được đáp lại mà.”
“Khác chứ. Nếu cậu dùng lời nói dối để từ chối cô ấy, Haru-kun sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu. Chị ấy sẽ tiếp tục theo đuổi cậu cho đến khi nào khiến cậu rung động mới thôi. Tính chị ấy là như vậy đấy.”
“Ugh… Vậy là chẳng có lối thoát dễ dàng nào cho tôi rồi.”
Trước Takayuki với nụ cười bất lực, Aoi cố gắng nhấn mạnh thêm lập luận của mình.
“Ừ, nếu cậu chọn cách đó, có khả năng sau này chị ấy sẽ phát hiện ra sự thật và tự động rút lui. Nhưng… cậu thật sự muốn chuyện kết thúc theo kiểu đó sao? Cậu thật sự muốn dập tắt tình cảm của chị ấy bằng một lời nói dối trắng trợn à? Hãy nghĩ đến cảm xúc của chị ấy một chút đi như vậy chỉ khiến chị ấy đau đớn hơn thôi. Thế nên, hãy đưa ra một câu trả lời đàng hoàng, Satou Takayuki.”
Những lời đó chạm đúng chỗ đau trong lòng Takayuki. Giờ khi Aoi dùng chính hạnh phúc của Haruka làm lý do, cậu không thể tiếp tục với kế hoạch ban đầu của mình được nữa.
“…Được rồi, được rồi. Cậu làm đến mức này rồi thì… Ngày mai, sau giờ học, bảo chị ấy ra sau tòa nhà trường. Tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với cô ấy. Phần còn lại… để tôi tự lo.”
“Tốt!”
Cả hai cùng gật đầu một người trong sự cam chịu, một người với sự hài lòng.
Chuyện về tình cảm của riêng Aoi thì vẫn chưa có lời giải, nhưng cô quyết định nhốt nó lại nơi sâu nhất trong tim.
“Chúc may mắn ngày mai nhé, Satou-kun!”
Cô nói lời cuối cùng như một cú đẩy nhẹ vào lưng cậu, rồi rời đi để kết thúc cuộc trò chuyện trong êm đẹp. Giấu kín cảm xúc của mình sau vẻ ngoài mạnh mẽ, cô quay lưng bước đi, trước khi điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra.
“…”
Khi đã ra khỏi tầm mắt của Takayuki, nụ cười trên khuôn mặt Aoi cũng biến mất. Giữ vẻ mặt vô cảm, cô cứ thế bước đi, để mặc cho đầu óc trống rỗng.
Đôi chân đưa cô đến căn phòng của người bạn xấu tính mà cô hay tìm đến.
“…Yuzu.”
“Gì?”
“An ủi tớ đi.”
“Tại sao?”
“…Thôi vậy. Xin lỗi.”
“Ừ.”
Tuy nhiên, khi định than thở với người bạn xấu tính như thường lệ, Aoi lại cảm thấy do dự. Bình thường cô sẽ chẳng ngần ngại mà dúi mặt vào bụng Yuzu không chút khách sáo, nhưng lần này cô chỉ ngồi thu mình ở một góc phòng, nghịch điện thoại như thể muốn tìm cách xua đi những cảm xúc tồi tệ. Dù vậy, từng cử động của ngón tay cô đều phóng đại quá mức, rõ ràng là cô đang cố gắng trốn tránh cảm xúc thật.
“…Haah… Aoi, lại đây.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ, lại đây đi.”
“…Ừm.”
Yuzu vỗ nhẹ lên đùi, ra hiệu cho Aoi nằm xuống như gối đầu. Sau đó cô bắt đầu xoa đầu Aoi, dù hành động đó chẳng thể gọi là nhẹ nhàng chút nào.
“Hehe, cậu vẫn vụng về như mọi khi đấy, Yuzu. Làm nhẹ tay chút đi chứ. Cậu đang làm rối tóc tớ đấy.”
“Nếu cậu không thích thì tớ ngừng.”
“Nhưng tớ thích mà.”
“…Có tiệm crepe mới mở đó. Mai đi không?”
“Đi.”
Aoi vùi đầu sâu hơn vào lòng Yuzu, nhắm mắt lại. Ngày mai, cô sẽ lại có thể tỏ ra như không có chuyện gì. Còn bây giờ… cô chỉ muốn được bạn mình chiều chuộng một chút thôi
***
Dù có mệt mỏi, con người ta vẫn phải nở nụ cười thật đẹp.
Miyama Aoi không bao giờ để lộ điểm yếu của mình cho người khác thấy một cách dễ dàng. Vì cô biết, nếu để lộ ra, có thể sẽ khiến những người quan tâm đến mình bị tổn thương. Thế nên, dù có yếu lòng, cô vẫn luôn cố gắng mỉm cười.
Sáng hôm sau, Aoi chăm chút cho vẻ ngoài nhiều hơn bình thường, giao tiếp nhiệt tình hơn và cố gắng tỏ ra năng động hơn 30% so với ngày thường. Dáng đi của cô nhẹ nhàng hơn, nụ cười rạng rỡ hơn và sự đồng cảm cũng nhiều hơn mọi khi. Cô tin rằng với chừng ấy nỗ lực, ngày hôm nay sẽ trôi qua nhanh chóng hơn bình thường và cô có thể phớt lờ cơn đau đang âm ỉ trong tim mình. Ít nhất… cô đã nghĩ như vậy.
“Aoi, hôm nay cậu có gì đó lạ lắm. Có chuyện gì xảy ra à?”
Sau giờ học. Người bạn thân nhất của cô, Tomoe, đã nhận ra điều bất thường đó. Với vẻ mặt lo lắng, cô lên tiếng hỏi.
“…Cậu nhận ra rồi à? Đúng là Tomoe mà. Tối qua tớ mất ngủ, nên giờ thấy hơi mệt. Định về sớm một chút—”
“Đừng nói dối. Nếu thực sự mệt như thế, cậu đã về từ sớm hoặc không đến trường rồi. Nhưng cậu chẳng làm gì trong hai việc đó cả. Nhìn cậu cứ như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó. Có chuyện gì giữa cậu với Satou phải không? Tớ thấy cậu đang tránh mặt cậu ấy đấy.”
“…Cậu cũng thấy à?”
“Tất nhiên rồi. Tụi mình là bạn thân mà!”
“Đúng là tớ không giấu nổi cậu được gì…” Aoi lẩm bẩm như vậy. Rồi cô từ từ tháo bỏ lớp mặt nạ của mình.
“Tomoe, cho tớ trút bầu tâm sự một chút được không?”
Nụ cười yếu ớt của Aoi lúc này trông như thể cô có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
“Tất nhiên rồi! Không cần phải cố gắng quá sức đâu!”
“Xin lỗi vì làm phiền cậu… và vì đã để cậu thấy bộ dạng thảm hại này…”
“Đừng ngại, tuần trước tớ cũng đã làm vậy với cậu rồi còn gì. Coi như huề nha!”
Với những bước chân nặng nề, Aoi cùng Tomoe đi đến một phòng học trống. Cô không đủ gan cũng như không dại gì để bàn chuyện này ngay tại lớp học của mình.
“Vậy… có chuyện gì vậy?”
“Chuyện là như này…”
Ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm trong căn phòng học trống. Giữa bầu không khí phủ một lớp bụi mờ, Aoi chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Tomoe. Dĩ nhiên, cô bỏ qua phần liên quan đến năng lực của Takayuki và chuyện Haruka bị theo dõi, chỉ tập trung vào những điều thật sự quan trọng với riêng cô.
“Tóm lại là… cậu không thích ý nghĩ có ai khác ở bên cạnh Satou?”
“…Sao cậu lại kết luận như vậy? Chuyện tớ kể là về việc giúp người họ hàng giải quyết chuyện tình cảm của cô ấy mà…”
“Nhưng khuôn mặt cậu thì nói hết rồi còn gì. Giống hệt cái lần hồi cấp hai, khi cậu cố chấp không chịu nghe lời giải thích của giáo viên ấy. Cái vẻ mặt nghi hoặc, bực bội đó.”
Sau khi Aoi kể xong, Tomoe chỉ nhìn cô đầy bất lực.
“Này Aoi, chỉ vì Amamiya-senpai tỏ tình với cậu ấy không có nghĩa là cậu phải rút lui. Cậu cứ là chính mình đi. Cạnh tranh công bằng để giành lấy tình yêu của cậu ấy!”
“…Không phải như vậy.”
“Sao cơ?”
Nhưng sau khi nghe lời Tomoe, vẻ mặt của Aoi chẳng hề tươi sáng hơn. Ngược lại, sự u sầu còn hiện rõ hơn trong ánh mắt cô.
“…Tình cảm tớ dành cho cậu ấy không phải như thế.”
Chậm rãi, Aoi bắt đầu diễn đạt những cảm xúc mà bấy lâu nay cô vẫn luôn đè nén trong lòng.
“Tớ không muốn hôn cậu ấy, cũng không muốn ôm hay… quan hệ với cậu ấy. Tớ không muốn làm những việc mà các cặp đôi thường làm. Tớ chỉ muốn ở bên cậu ấy như một người bạn. Tớ muốn làm đối tác của cậu ấy, như một trợ thủ bên cạnh anh hùng vậy. Tớ muốn cùng cậu ấy trải qua tuổi trẻ, làm mấy chuyện ngốc nghếch, tùy hứng. Nghe thật trẻ con, đúng không…”
Nếu cảm xúc của Aoi là tình yêu, có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Nhưng việc bản thân cảm thấy ghen tuông vì một lý do trẻ con hơn cả tình yêu, đó mới là điều khiến cô đau khổ. Aoi ngưỡng mộ Takayuki, nhưng thứ tình cảm đó chưa bao giờ là tình yêu.
“Vì thế… tớ không thể chen ngang vào mối quan hệ của họ được. Nếu làm vậy vì một lý do ích kỷ như thế, thà để một con ngựa đá cho rồi còn hơn.”
Nói ra hết lòng mình, Aoi đưa tay siết lấy ngực trái.
Lời nói sau cùng đó như một lời nhắc nhở với bản thân, rằng cô không nên cản trở tình yêu giữa hai người đang thật lòng với nhau.
Nụ cười mà cô trao cho Takayuki khi đẩy lưng cậu bước tiếp chỉ là vỏ bọc. Nhưng với Aoi, ít nhất thì đó cũng là điều tối thiểu mà một người tử tế nên làm.
“Đồ ngốc!”
“Ai da!”
Tomoe dồn hết sức mình tát mạnh vào lưng Aoi.
Cú đánh mạnh đến mức khiến Aoi phải gập cả người xuống. Cơn đau khiến cô không thể ngắt lời Tomoe đang chuẩn bị trút ra.
“Không phải như vậy đâu, Aoi! Tớ biết rõ là mọi chuyện sẽ không có kết thúc tốt đẹp cho cậu đâu! Đây chính xác là điều mà tớ từng làm với Nao! Cậu sẽ chỉ ngày càng tự làm tổn thương mình thôi!”
“Khụ Đau quá… Cậu bị gì vậy hả?!”
“Aoi! Miyama Aoi! Cậu bây giờ chẳng giống chính mình chút nào cả!”
Aoi cố ngẩng mặt lên thì thấy khuôn mặt Tomoe đang ngay trước mắt mình. Cô bạn ấy nắm lấy vai Aoi bằng cả hai tay, trong ánh mắt là sự tức giận, tuyệt vọng lẫn nước mắt lưng tròng.
“Nói hết ra đi! Có ích kỷ cũng chẳng sao cả! Tình cảm của cậu không cần phải đẹp đẽ! Ghen tỵ cũng được mà! Dù có ai đó chê cười hay coi thường cậu thì cũng mặc kệ họ!”
“Làm sao tớ có thể làm vậy được?! Tớ đã là học sinh cấp ba rồi! Không còn cái tuổi để được ích kỷ nữa!”
“Ngụy biện! Cái miệng đó của cậu chỉ dùng để nói những lời hay ho khi là chuyện của người khác thôi à?! Sao không dùng nó để giải quyết chuyện của chính cậu đi?! Tớ nói này, Aoi…”
Nước mũi lèm nhem trên mặt. Gương mặt xinh đẹp của Tomoe giờ đây chỉ là nước mắt. Cô van nài.
“Mỗi lần cậu ở cạnh cậu ấy, cậu luôn trông hạnh phúc lắm… Đừng so sánh cảm xúc của mình với người khác! Chỉ vì cậu không yêu cậu ấy, không có nghĩa là cậu có thể giết chết cảm xúc của mình như vậy! Cậu có quyền được ích kỷ mà! Tớ sẽ không ngừng yêu quý cậu đâu, Aoi!”
“Tomoe…”
“Vì thế nên, hãy nói với cậu ấy đi, Aoi. Nếu cậu ấy cười nhạo cậu, tớ sẽ mắng cậu ấy một trận thật ra trò! Nếu cậu thấy buồn vì kết quả, tớ sẽ an ủi cậu cho đến khi cậu cảm thấy khá hơn! Nên… đừng giết chết cảm xúc của mình như vậy nữa, được không…”
“Ugh…”
Những lời của Tomoe hòa lẫn cùng nước mắt. Nhưng chính những giọt nước mắt đó đã khiến trái tim Aoi đập mạnh trở lại.
“Xin lỗi… và cảm ơn cậu, Tomoe… Giờ tớ phải đi đây.”
“Ừ… đi nhanh lên!”
Với một cái vỗ nhẹ vào lưng, Aoi lao đi. Cô không để ý đến bất kỳ điều gì xung quanh, chỉ biết chạy. Không còn sự do dự trong từng bước chân.
***
‘Trông mình thảm hại đến mức nào rồi nhỉ?’ Ý nghĩ đó lướt qua đầu Aoi khi cô cố gắng chạy thật nhanh.
‘Chắc chắn mình trông thảm hại lắm.’ Người đẫm mồ hôi, cảm giác đó là điều không tránh khỏi. Cô cố không bận tâm đến ánh mắt người khác, cắm đầu chạy nhanh hơn nữa. Chính cô là người đã đẩy Takayuki tiến về phía trước, và nhờ vậy mà giờ cô lại rơi vào tình cảnh này. Mỉa mai thay, phải có người làm điều tương tự với cô thì cô mới có thể tự mình bước lên.
“Haah… Haah…”
Dù vậy, Aoi vẫn không dừng lại. Giờ cô đã hiểu rằng việc cố giết chết cảm xúc trong lòng chẳng giải quyết được gì cả. Dù có xấu hổ cũng không sao. Chính vì vậy, cô dốc sức chạy về nơi mà Takayuki và Haruka đang gặp nhau, phía sau tòa nhà trường.
“Em đến muộn rồi đấy, Aoi. Mọi chuyện kết thúc cả rồi.”
Chào đón cô là nụ cười dịu dàng của Haruka.
Cô không thể trả lời lại nụ cười đó vì hơi thở dồn dập khiến giọng nói bị nghẹn lại. Nhưng Aoi vẫn đấm nhẹ vào ngực, cố điều hòa nhịp thở. Đúng là mọi chuyện đã kết thúc với Haruka… nhưng không phải với cô. Dù cho Takayuki đã chấp nhận lời tỏ tình của Haruka và việc Aoi tỏ tình có thể trở thành một sự phiền toái trong mối quan hệ của họ, cô vẫn đã quyết, rằng mình sẽ nói hết tất cả.
“Cậu ấy đã từ chối chị rồi.”
“…Hả?”
Rồi Aoi nghe thấy một câu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Cô ngẩng đầu nhìn Haruka.
“Thật đấy, cậu ấy đúng là nhẫn tâm. Cậu có tin được không? Cậu ấy cứ thao thao bất tuyệt về năng lực của mình với đủ thứ chuyện linh tinh. Bị làm sao vậy chứ? Mà, cũng tiện là em đến rồi, vì chuyện này cũng liên quan đến em… Thế thì còn chờ gì nữa, Kouhai-kun? Mau nói đi.”
“Ugh…”
Đối diện với Aoi đang đứng hình, Haruka chỉ liếc cô với ánh nhìn bình thản. Rồi cô quay sang Takayuki, ép cậu phải nói ra điều cần nói. Takayuki ngập ngừng một lúc, nhưng rồi cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định.
“Miyama… Tôi đã quyết định rồi. Tôi đã giải thích mọi chuyện với Haruka-senpai. Quyết định này là thật lòng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều lần. Tôi cũng đã nói với Haruka-senpai hết cả rồi… Là vì, hiện tại, tôi có một người mà tôi trân trọng còn hơn cả cô ấy…”
Nhận ra hướng đi của câu chuyện, mặt Aoi bắt đầu đỏ bừng. ‘Không… đừng mà…’, cô không nghĩ rõ ràng như vậy, nhưng từng cử động cơ thể lại tố cáo cảm xúc cô đang che giấu.
“Dù sao thì, đó là lý do tôi từ chối cô ấy. Nếu chấp nhận trong khi lòng không toàn vẹn, thì không công bằng với cô ấy…”
“Ơ… Ư-Ưm… Vậy, người mà cậu trân trọng hơn ấy là…”
“Là cậu đó, Miyama.”
“E-Eh…”
Aoi cảm giác như tim mình ngừng đập. Trước khi kịp nghĩ ra câu trả lời, Takayuki lại buông ra một lời tỏ bày còn bất ngờ hơn nữa.
“Thật lòng mà nói, tôi rất vui khi cậu nói rằng cậu vẫn còn nhớ tôi. Lúc cậu gọi tôi là anh hùng, tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình từ trước đến giờ đều xứng đáng. Kể từ khoảnh khắc đó… tôi muốn sống sao cho xứng đáng với kỳ vọng của cậu. Tôi muốn sống lại ước mơ năm xưa. Trở thành một anh hùng… Một người mà cậu có thể ngưỡng mộ.”
Với ánh mắt nghiêm túc, ánh nhìn của Takayuki khóa chặt vào mắt Aoi. Và chính lúc ấy, Aoi bắt đầu cảm thấy như mặt đất dưới chân mình đang lung lay. Dù lời cậu có phần vụng về, chúng vẫn khiến trái tim cô đập loạn lên.
“Vì vậy nên, Miyama…”
Takayuki cuối cùng cũng thổ lộ cảm xúc thật trong lòng cậu với Aoi.
“Ư-Ờm… N-Nhưng mà, chẳng phải Haru-kun vừa mới—”
“Hãy trở thành đối tác của tôi. Anh hùng nào cũng cần một người hỗ trợ đúng không? Tôi cần cậu ở bên. Tôi không nghĩ mình có thể trở thành một anh hùng thực thụ nếu thiếu cậu.”
Lời cậu nói nghe rất chân thành. Rõ ràng cậu đã suy nghĩ rất kỹ trước khi thốt ra những lời đó.
Chỉ là… Aoi lại tưởng cậu đang định tỏ tình theo kiểu hoàn toàn khác.
“…Hả? Đối tác á?”
“Ừ. Ý tôi là, hồi trước tôi từng làm nhiều chuyện ngu ngốc lắm. Nếu cậu ở bên, chắc chắn sẽ kéo tôi đi đúng hướng.”
“À… T-Thì ra là… đối tác, hả… Ừm… Đ-Được thôi…”
“Cái gì thế kia?! Tôi đã cố gắng hết sức mới nói ra được đấy! Ít nhất cũng nên tỏ ra phấn khích chút đi chứ!”
“Im đi, đồ ngốc!”
“Cậu nói gì hả?!”
Quẫn trí, Aoi liền ngồi bệt xuống đất. Dù đây chính là kết quả mà cô mong muốn, nhưng điều đó không ngăn cô khỏi cảm giác xấu hổ chết người này.
“Tốt lắm, tốt lắm. Đúng là Kouhai-kun của tớ. Làm tốt lắm khi nói thật lòng mình!”
“Tất cả là nhờ chị động viên đấy, Haruka-senpai… Dù tôi vừa từ chối chị, chị vẫn giúp tôi có can đảm để làm điều này…”
“Đừng nhắc nữa! Hai đứa đã giúp chị rất nhiều mà!”
Lời tỏ tình của Takayuki đối với Aoi vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng Aoi vẫn cảm thấy hạnh phúc.
“Vậy thì, giờ chị có thể làm việc này mà không thấy áy náy~”
“Hở?”
Sự hân hoan khiến Aoi mất cảnh giác.
“Chụt.”
Trước khi kịp nhận ra, Haruka đã tiến lại gần và đánh cắp đôi môi của Takayuki.
Thời gian như ngừng trôi. Mắt Takayuki mở to kinh ngạc trước hành động táo bạo của Haruka. Cơ thể cậu đông cứng, không phản ứng kịp. Trong khi đó, Aoi, người vốn đã đang hoảng loạn từ trước, hoàn toàn sập nguồn.
“Phù… Hehe! Cậu mất cảnh giác rồi đấy, Kouhai-kun!”
Sau nụ hôn bất ngờ, mặt Haruka đỏ bừng. Mồ hôi chảy dọc cổ vì căng thẳng, nhưng cô vẫn mỉm cười đầy đắc ý. Cô chỉ tay vào Takayuki rồi tuyên bố:
“Có thể cậu đã từ chối lời tỏ tình của tớ, nhưng tớ vẫn chưa từ chối tình cảm của cậu! Vì cậu chưa yêu ai cả, tớ sẽ cố gắng hết mình để khiến cậu yêu tớ! Cứ chờ đấy, tớ sẽ trở thành người quan trọng nhất của cậu! V-Vậy nên…”
Haruka hít một hơi sâu rồi quay sang nhìn Aoi.
“Chị chưa muốn biến tình cảm này thành ký ức đâu. Nhớ kỹ lấy!”
Với nụ cười đầy thách thức và tiếng cười lớn, Haruka quay người bỏ chạy khỏi hiện trường.
Không phải mang dáng vẻ của một cô gái thất tình, mà là dáng vẻ của một chiến binh tình yêu, sẵn sàng bước vào cuộc chiến mới.
“!”
Aoi cố gắng lục lọi trí óc để nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thốt nên lời. Cuối cùng, sự im lặng bối rối bị phá vỡ bởi một lời thì thầm ngỡ ngàng của Takayuki:
“Dù có muốn, tôi cũng không thể không để tâm… Chị ấy… bất ngờ thật đấy…”
Một lời khen. Bằng chứng rõ ràng rằng con quái vật ăn tình cảm… đã bị hạ gục bởi một thiếu nữ đang yêu.


1 Bình luận