• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 3.3

2 Bình luận - Độ dài: 2,443 từ - Cập nhật:

Trans & Edit: hao7

----------------------------------------------------------------

Người càng quen với việc theo dõi người khác… thì lại càng không ngờ rằng mình cũng có thể bị theo dõi.

Aoi đã từng đọc một câu như vậy trong một bộ manga nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được tận mắt chứng kiến điều đó xảy ra ngoài đời thật.

“Thật là… nhìn cậu ta kìa. Với từng ấy tin đồn xấu vây quanh, ai mà chẳng nghĩ cậu ta nên hành xử kín đáo một chút. Thế mà lại ngang nhiên giở trò như tên du côn giữa ban ngày ban mặt. Dù sao thì, vẫn còn hơn là không làm gì… nhưng mà vẫn thấy khó chịu thật.”

Tóm tắt lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Khi Misato đang lén bám theo Haruka và Takayuki, thì Aoi… lại đang âm thầm bám theo Misato. Cô có cải trang sơ sơ cho chắc ăn, nhưng thật ra cũng chẳng cần thiết, Misato hoàn toàn không nhận ra mình bị theo dõi. Cuối cùng, Misato đã rơi vào chiếc bẫy mà họ đã sắp đặt từ trước. Tất cả những gì Aoi cần làm là chọn đúng thời điểm để nhắn tin cho Takayuki, và cậu ta sẽ xuất hiện đúng lúc để bắt quả tang Misato ngay tại trận.

“Giờ thì chúng ta cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi…”

Aoi lặng lẽ theo bước Takayuki và Misato đến một nhà hàng đã đóng cửa. Cửa không khóa, nên họ có thể tự do ra vào.

Nhờ vào một số mối quan hệ của Takayuki, họ đã thuê được chỗ này. Kế hoạch là để Haruka và Takayuki lẩn vào bên trong trước, khiến Misato không cảnh giác. Vì nơi này vốn không mở cửa, nên chẳng có lý do gì để Misato nghi ngờ họ đang ẩn nấp ở đây. Sau đó, Takayuki sẽ âm thầm tiếp cận và lôi cô ta vào trong.

“À, đến rồi à, Miyama. Làm tốt lắm.”

Khi Aoi bước vào nhà hàng, Takayuki chào cô bằng vẻ mặt bất cần quen thuộc. Bên cạnh cậu ta là một cô gái với gương mặt u ám. Nhìn thoáng qua thì trông cô ta chẳng khác gì một nữ sinh trung học bình thường, ngoại trừ phần mái dài bất thường dù tóc chỉ đến ngang vai. Từ sau lớp tóc mái che kín, ánh mắt cô ta cứ liên tục đảo qua đảo lại đầy bối rối. Với vẻ ngoài như vậy, rõ ràng cô ta không phải kiểu ngườ hay nổi bật gì, sự hiện diện của cô khiến người khác cảm thấy bất an ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Cô gái đó chính là Kageyama Misato, thủ phạm trong vụ theo dõi Haruka.

Cả Takayuki và Misato đều đang ngồi ở chiếc bàn xa nhất gần cuối nhà hàng. Takayuki chăm chú quan sát cô, không để cô có cơ hội thoát.

“Tôi cần nhiều hơn là một lời khen. Mua gì đó cho tôi ăn sau đi. Nhìn hai người cứ tình tứ lượn lờ như không có gì xảy ra làm tôi tức chết được.”

Aoi đáp lời khen của Takayuki bằng giọng cứng rắn, không chút mềm mại.

“Tôi biết kiểu gì cậu cũng nói thế, nên đã mua bánh bao cho cậu rồi đây! Cầm lấy đi~”

“…Cảm ơn, Haru-kun.”

Haruka, người đang ngồi gần cửa ra vào, cách khá xa nơi Misato và Takayuki đang ngồi, đưa cho Aoi một túi ni-lông đầy bánh bao hấp.

Khoảng cách ấy là sự nhượng bộ duy nhất mà Takayuki chịu chấp nhận để hai người họ tham gia vào kế hoạch này. Ban đầu, cậu không muốn Haruka và Aoi can dự gì cả, vì nếu chuyện tồi tệ xảy ra, họ có thể bị vạ lây. Nhưng cả hai đều nhất quyết đi theo, bất chấp lo lắng của cậu.

Lúc đó, Aoi còn có thể cười nhếch mép, nghĩ rằng Takayuki lại đang lo xa như mọi khi. Nhưng giờ, khi thủ phạm đang ngồi ngay trước mắt, cô lại thấy mình im lặng vì căng thẳng. Trong khi đó, nạn nhân ,Haruka, vẫn cố gắng mỉm cười, nhưng rõ ràng là cô đang gồng mình lên để giữ vẻ bình tĩnh.

“Cậu ổn chứ?”

“Ừ… Tôi ổn… ổn mà…”

Thấy Haruka như vậy, Aoi mới thực sự hiểu Takayuki là một người đáng nể đến mức nào. Dù trong tình huống thế này, cậu vẫn không hề nao núng.

“Giờ thì chúng ta đã có mặt đầy đủ. Bắt đầu thôi.”

Thấy Haruka đang phải gượng gạo chống đỡ, Takayuki lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện để vào vấn đề chính.

“Trước tiên, Kageyama-senpai. Chúng tôi biết chị là người đã theo dõi Haruka-senpai. Và tôi có đủ bằng chứng để chứng minh điều đó. Không phải là video đâu, mà là những món đồ chị đã đánh cắp. Tất cả đều đã được lấy ra từ phòng chị.”

“…Ể? A…A? S-Sao mà…”

Misato lắp bắp trong vô thức, giọng cô run rẩy. Đáp lại, Takayuki chỉ trả lời một cách thản nhiên:

“Tôi quen chị gái của chị. Khi tôi nói rõ tình hình, chị ấy sẵn sàng hợp tác. Đổi lại, chị ấy cầu xin tôi đừng báo chuyện này cho cảnh sát. Thậm chí… còn quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin cho chị.”

“U-Uu…”

Nghe vậy, Misato cúi gằm mặt xuống. Mái tóc mái dài phủ kín che đi biểu cảm của cô như một tấm rèm.

Takayuki không hề nói dối. Trùng hợp thay, chị gái của Misato lại chính là một trong những khách quen của cậu, là nhân viên văn phòng đã cùng cậu vào khách sạn hôm trước.

Chính vì vậy, việc lấy được những món đồ bị đánh cắp trở nên vô cùng dễ dàng. Tất nhiên, ban đầu chị gái Misato phản đối kịch liệt. Cô ấy không muốn can thiệp vào đời sống cá nhân của em gái mình. Nhưng rồi, cô nhận ra rằng nếu không hợp tác, mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ hơn nhiều. Và kết quả là… bằng chứng đã được tìm thấy, xác thực rằng Misato chính là thủ phạm.

“Kageyama-senpai, nếu tôi thật sự muốn tố cáo chị vì những việc mình đã làm, tôi đã báo lên nhà trường, thậm chí là cả cảnh sát rồi. Lý do tôi chưa làm vậy, một phần là vì chị gái của chị, nhưng quan trọng hơn… là theo yêu cầu của nạn nhân. Chị hiểu tình hình chưa, Kageyama-senpai?”

“Ể… H-Haruka-senpai? T-Tại sao…?”

“Tôi hỏi lại lần nữa. Chị có hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ chưa?”

“H-Hii! C-Có… rồi ạ!”

Misato đang định quay sang nhìn Haruka, nhưng chỉ bằng một câu nói, Takayuki đã khiến cô dừng lại. Cậu không hét lên, nhưng sự thay đổi trong giọng nói khiến Misato sợ đến thót tim.

“Tốt. Vậy thì, ta bắt đầu vào phần chính nhé?”

Chứng kiến Takayuki vẫn giữ thái độ điềm nhiên đến đáng sợ, một cơn lạnh sống lưng chạy dọc người Aoi.

Bình thường, Takayuki là một chàng trai vui vẻ, ôn hòa, thậm chí có chút lơ đễnh. Nhưng trong tình huống này… cậu toát ra một khí chất đáng sợ hơn cả vẻ ngoài vốn đã lạnh lùng của mình.

“Vậy thì, Kageyama-senpai. Tại sao chị lại lấy trộm đồ của Haruka-senpai? Tại sao chị lại gửi những bức thư kỳ lạ đó cho cô ấy? Tại sao lại theo dõi cô ấy? Chẳng phải chính cô ấy là người từng giúp đỡ chị khi chị gặp khó khăn sao? Tại sao chị lại đối xử với ân nhân của mình như thế? Không một người tỉnh táo nào lại làm vậy, chị hiểu chứ? À, nhân tiện, tôi không hề có ý đe dọa đâu, tôi chỉ đang cố tìm hiểu động cơ của chị thôi. Bọn tôi cần biết nguyên nhân gốc rễ để chuyện này không tái diễn. Vì vậy, tôi hy vọng chị sẽ hợp tác.”

“…”

“Im lặng rồi sao? Mèo cắn mất lưỡi à? Câu trả lời của tôi đâu rồi?”

Nụ cười thân thiện của Takayuki biến mất. Giọng cậu giờ đây lạnh lẽo như băng giá.

Ngay cả Aoi và Haruka cũng không kìm được mà run rẩy trước dáng vẻ ấy, huống chi là Misato. Thực tế, cô đã bắt đầu rơi nước mắt.

“B-Bởi vì… C-chị… không… không phải là… một người đặc biệt…”

Lời thú nhận của cô lẫn trong những dòng nước mắt.

“H-Haruka-senpai rất ngầu… rất tuyệt vời… M-Mọi người đều yêu quý chị ấy… C-Chị ấy có rất nhiều bạn bè… Còn chị thì… chị thì…”

Ánh mắt cô bị che khuất bởi lớp tóc mái rũ xuống, nên Takayuki không thể nhìn rõ. Nhưng cậu có thể thấy rõ nụ cười tự giễu khẽ hiện trên khuôn mặt ấy.

“C-Chị không biết nữa… Thật sự không biết… Chị đâu có muốn làm tổn thương chị ấy! Ban đầu, chị chỉ nhặt cái móc khóa mà chị ấy đánh rơi thôi… Nhưng rồi, khi đang định trả lại, có gì đó trong chị thì thầm rằng đừng làm vậy… Khi thấy chị ấy đau khổ, tim chị như bị bóp nghẹt… Chị hối hận… Nhưng đồng thời, chị cũng thấy… nhẹ nhõm…”

Lời cô run rẩy như chính cơ thể đang run lẩy bẩy kia. Những gì cô nói nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng ai cũng hiểu rằng trong đó ẩn chứa một cảm xúc u tối và méo mó.

“Chị không muốn như thế… nhưng chị sợ. Sợ rằng nếu mình không làm gì, Haruka-senpai sẽ bỏ rơi chị! Vì chị không phải một người đặc biệt như chị ấy! Chị sợ chị ấy sẽ thất vọng, rồi rời xa chị… và cuối cùng là quên mất chị luôn! Nhưng rồi… chị nhận ra, chuyện đó là điều hiển nhiên. Là chuyện… không thể tránh khỏi. Vậy nên, nếu đã bị quên lãng… thì thà bị ghét còn hơn. Dù chị ấy có thất vọng, có ghét bỏ… thì ít nhất… ít nhất chị ấy sẽ không quên mất chị…”

“Chị biết… nó ngu ngốc lắm. Càng làm vậy, tim chị càng đau. Nhưng… chị vẫn cứ làm. Bởi vì… chị yêu chị ấy… Chị yêu chị ấy… yêu chị ấy rất nhiều… Tại sao chị lại làm tổn thương người mình yêu? Chị không biết… nhưng chị yêu chị ấy…”

Những lời ấy đủ để khiến Aoi nghiến răng vì giận. Còn Haruka chỉ lặng lẽ nhìn Misato, ánh mắt trống rỗng, gương mặt tái nhợt như thể linh hồn vừa rời khỏi cơ thể. Cô hoàn toàn chết lặng trước lời thú nhận của người đàn em.

“Ahahaha… Chị thật ngốc, chị biết… Nhưng em biết không? Chị lại thấy mừng vì mọi chuyện thành ra thế này. Đúng là đau đấy. Đúng là buồn thật đấy… Nhưng thì sao chứ? Nhờ vậy, Haruka-senpai sẽ nhớ đến chị… Nhớ đến một người như chị… Sẽ không bao giờ quên được chị nữa… Ahaha!”

Aoi cảm thấy có gì đó trong cô. Những lời ích kỷ của Misato như giọt nước tràn ly, khiến lý trí cô tan biến.

Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Aoi đứng bật dậy, đẩy mạnh ghế ra sau như muốn lao đến.

“Đừng có giở trò nữa.”

Nhưng cô chưa kịp hành động thì một giọng nói trầm thấp, giận dữ vang lên, khiến cả căn phòng im phăng phắc.

“Chị đang nói cái quái gì vậy hả?”

Đó là giọng của Takayuki. Dù vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu đã hiện rõ lửa giận và cả nỗi buồn sâu kín. Với vẻ mặt ấy, Takayuki bước đến, nắm lấy tay Misato, kéo cô đứng dậy.

“H-Hii! X-Xin lỗi!—”

“Nhìn cho kỹ đi. Chị nghĩ cô ấy là kiểu người đặc biệt gì chứ?”

Bất chấp cơ thể đang run lẩy bẩy của cô, Takayuki buộc Misato phải ngẩng đầu lên nhìn Haruka.

“Hất cái mái tóc che mặt ấy ra đi và nhìn thẳng vào chị ấy. Chị thấy đấy là khuôn mặt của người có thể vô cảm bỏ rơi bạn bè à?”

Dứt lời, Takayuki gạt phăng phần tóc mái dài che khuất tầm mắt Misato, ép cô phải đối diện với thực tại.

“…A…”

Lúc này, Misato mới thực sự thấy rõ gương mặt Haruka.

Cô ấy nhợt nhạt, yếu ớt, trong mắt ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. Dù vậy, biểu cảm ấy không hề có chút nào là từ bỏ, Haruka vẫn chưa buông tay khỏi Misato. Cô có thể thấy từng ngón tay Haruka khẽ run lên, nhưng ánh mắt kia… vẫn kiên định, không hề rời khỏi Misato dù chỉ một giây.

“Chị ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi.”

Takayuki khẽ nói, khi thấy Misato tròn mắt lặng người trước sự thật.

“Người mà chị gọi là đặc biệt ấy là một người ngu ngốc, đến mức không dám mặc bộ đồ mình tự chọn chỉ vì xấu hổ. Là kiểu người ngốc nghếch đã thức khuya trước kỳ thi chỉ để bàn luận manga với người lạ trên mạng, rồi bị bố mẹ mắng cho một trận. Là cô gái ngu ngốc đã lao ra cứu một đàn em đang bị bắt nạt, chỉ vì cảm thấy bản thân và cô bé đó giống nhau.”

“…A-Ah… C-chị…”

“Chị ấy tự hào khi thấy đàn em mà mình từng giúp đỡ đã có thể tự tin giao tiếp với mọi người. Đến mức còn tự làm một tấm giấy chứng nhận ngu ngốc và sến súa để ăn mừng chuyện đó. Dù mọi thứ quay lưng lại với chị ấy… chị ấy vẫn tiếp tục tin tưởng vào người đàn em đó, như một kẻ ngốc thực sự. Vậy đấy, Kageyama-senpai. Chị vẫn còn nghĩ chị ấy là một người đặc biệt sao?”

Giọng Takayuki không lớn, nhưng từng lời đều dồn nén cảm xúc mãnh liệt. Và từng chữ ấy đâm thẳng vào Misato.

Gương mặt cô vặn vẹo, không phải vì muốn phản bác, mà là vì nỗi tự ghê tởm chính mình sau khi nghe những lời đó. Hối hận, tủi hổ, đau đớn, khiến nụ cười tự giễu trên môi cô trở nên méo mó, và những giọt nước mắt bắt đầu rơi lách tách xuống sàn.

“Uuu… W-Waaah… X-Xin lỗi… E-em…”

“…Misato.”

Thấy Misato quỳ xuống, vừa khóc vừa xin lỗi, Ha

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Peak🫸🔴🔵🫷🫴🟣
Xem thêm
He cook so hard
Xem thêm