• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 3.4

1 Bình luận - Độ dài: 3,206 từ - Cập nhật:

Trans & Edit: hao7

----------------------------------------------------------------

Ba ngày sau lời tỏ tình quá là wow.

“Aaaaahh! Không được rồi! Mình chịu hết nổi rồi! Bộ não mình chỉ chứa được từng này kiến thức thôi á!”

“Đừng có làm trò ngốc nữa, mở sách ra học đi. Nghĩ tới câu lạc bộ của cậu đi. Cậu không muốn tụt hạng rồi ảnh hưởng tới cả đội đâu, đúng không? Mọi thứ sẽ rối tung lên nếu cậu không có mặt ở đó đấy.”

“…Aaa… T-tớ sẽ cố gắng… Vì mọi người…”

“Tốt. Làm mấy câu này trước đi, rồi tớ sẽ cho cậu làm một bài kiểm tra nhỏ để ôn lại.”

Haruka, người vừa thổ lộ tình cảm một cách hùng hồn mấy hôm trước, giờ đây nước mắt ngắn dài.

Hiện tại, cô đang được Renge kèm học tại nhà Miyama. Dù lời giảng của Renge rất dễ hiểu, nhưng bản thân nội dung bài học lại quá khó so với Haruka. Khi Aoi bước vào phòng với khay đồ ăn trong tay, Haruka đã hóa thành một xác sống nằm bẹp trên chiếu tatami.

“Không nổi nữa rồi… Mình không chịu nổi nữa…”

“Trời đất. Thôi được rồi, nghỉ một lát đi. Sau đó học tiếp nhé. Coi như vì Satou-kun đi. Cậu ấy còn đổi cả phần thưởng của mình để lấy mấy buổi học phụ đạo này cho cậu đấy.”

“Uu… Sao cậu ấy lại ác với tớ thế? Tớ tưởng vụ học hành chỉ là cái cớ để lấp liếm vụ theo dõi thôi mà…”

Thấy Haruka nằm dài ra chiếu, Renge chỉ biết thở dài.

“Không phải cậu ấy ác gì đâu. Chẳng qua là vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu ấy thật sự rất trân trọng cậu đấy. Cậu có biết cậu ấy đã cúi đầu van xin mình kèm cặp cho cậu không? Đừng để tấm lòng của người ta uổng phí. Ít nhất thì cũng nên học hành đàng hoàng đi.”

“…Biết rồi mà.”

“Được, mình chấm mấy bài này trước. Sau đó sẽ ra bộ câu hỏi mới cho cậu. Aoi, để chị ấy lại cho em nhé.”

“Ừm, để đó cho em.”

---

Renge nở một nụ cười, rồi thu dọn sách vở cùng tập đề trước khi quay về phòng mình. Vừa khuất bóng Renge, Haruka, người đang nằm thoi thóp, liền bật dậy như lò xo và nhào vào đống bánh ngọt Aoi mang đến.

“Cảm ơn nhiều nha, Aoi! Đầu chị sắp nổ tới nơi rồi! Ít ra cái này còn giúp dịu bớt cơn đau~”

“Không có gì đâu… Nhưng mà này, Haru-kun, em muốn hỏi chị một chuyện được không?”

“Chuyện gì vậy?”

 

Aoi ngồi xuống bên cạnh Haruka rồi bỏ đi nụ cười dịu dàng thường thấy. Cô nghiêm túc nhìn Haruka và hỏi:

“…Ba ngày trước… Chị còn nhớ chuyện đã xảy ra với Satou-kun không?”

“Kyaa!”

Câu hỏi ấy khiến sắc mặt của Haruka thay đổi hoàn toàn. Chỉ trong tích tắc, gương mặt cô đỏ bừng lên, lúng túng thấy rõ.

“E-e-em nói gì vậy, Aoi?! C-chị làm chuyện đó chỉ vì bốc đồng thôi mà! …C-chị yêu cậu ấy, đúng là vậy, n-nhưng, em biết đấy…”

“…Không phải chuyện đó. Ý em là chuyện kia cơ. Chị vẫn nhớ những gì Satou-kun đã làm với Kageyama-senpai chứ?”

Thấy Haruka phản ứng như vậy, Aoi thoáng cảm thấy khó chịu. Nhưng cô lờ đi cảm xúc đó và tiếp tục hỏi tiếp.

“Hả? À, cái vụ cậu ấy ăn cảm xúc tiêu cực của Misato á? Ừ, chị vẫn nhớ. Mà sao em lại hỏi? À, đợi đã, có phải em định bảo chị giữ kín chuyện đó không? Ờ thì, nếu chị có siêu năng lực thì chị cũng muốn giấu đi ấy chứ.”

“Ừ, làm ơn giữ bí mật nhé. Satou-kun cũng sẽ biết ơn chị.”

“Yup! Mà chị vốn cũng đâu định nói với ai đâu.”

Thấy Haruka vui vẻ trả lời như thế, Aoi càng thêm buồn bã.

Cô cảm thấy hụt hẫng khi biết mình không phải là người duy nhất còn nhớ đến năng lực đặc biệt của Takayuki. Từ khi biết Misato chẳng còn nhớ gì rõ ràng về chuyện đó, Aoi đã hy vọng Haruka cũng như vậy. Nhưng thực tế lại khác. Cô cũng thấy xấu hổ khi nhận ra bản thân đã quá ngây thơ mà bỏ qua khả năng này có thể xảy ra.

Dù vậy, nét mặt của Aoi vẫn không thay đổi. Cô tiếp tục hỏi Haruka một câu khác.

“…Haru-kun. Chị thật sự yêu cậu ấy sao?”

Câu hỏi ấy chỉ là cái cớ để che đi cảm xúc tệ hại trong lòng. Một câu hỏi không mang theo chút thiện ý nào.

“Ừ, chị yêu cậu ấy.”

Thế nhưng bất chấp sự gượng gạo của Aoi, Haruka vẫn trả lời thẳng thắn. Và điều đó khiến Aoi càng thêm nhói lòng.

“Chị đã yêu cậu ấy từ lâu rồi. Gần đây chị mới biết giọng nói và gương mặt của cậu ấy thôi, nhưng chị biết rõ là chị yêu cậu ấy. Chị yêu đến mức đôi lúc còn cảm thấy bất an. Chị từng tự hỏi liệu có thể yêu một người nhiều đến vậy không? Đã có lúc chị nghĩ rằng đầu óc mình chỉ đang bị ảo giác, rằng cậu ấy vốn không tồn tại, chỉ là một hình bóng tưởng tượng mà chị tạo ra để lấp đầy khao khát được ai đó quan tâm… Nhưng không phải vậy. Cậu ấy tồn tại. Cậu ấy đã cứu chị và Misato. Cậu ấy còn mắng chị, một cách chân thành, xuất phát từ lòng tốt. Cậu ấy chấp nhận sự tồn tại của chị, một con người vô dụng và thảm hại…”

Aoi cảm thấy muốn bịt tai lại, nhưng cô không thể làm thế. Như vậy thì yếu đuối quá. Chính vì thế, cô quyết định sẽ lắng nghe đến cùng, mặc cho từng lời Haruka nói cứa vào lòng mình như dao cắt.

 

“Dù thế nào đi nữa… Chị yêu Kouhai-kun… Chị yêu Satou Takayuki…”

“…Em tưởng chị ghét cậu ấy vì cậu ấy từng sờ ngực chị cơ mà.”

“Hehehe…”

Trong cơn đau lòng, Aoi buột miệng như một cách chống đỡ. Nhưng hành động đó hoàn toàn vô nghĩa trước Haruka.

“Giờ thì… chị lại mong cậu ấy làm nhiều hơn thế nữa ấy chứ…”

Haruka vừa nói vừa cười trêu chọc. Aoi không thể đáp lại được lời nào.

***

Ngày hôm sau, sau giờ tan học. Aoi có cuộc hẹn gặp Takayuki.

Có hai việc mà họ cần phải bàn: việc Haruka vẫn nhớ năng lực của Takayuki, và lời tỏ tình của cô ấy.

Ban đầu, Takayuki chỉ định nói về chuyện thứ nhất, nhưng lời tỏ tình cứ khiến cậu bận tâm mãi. Aoi là người đã đề xuất rằng họ nên bàn luôn cả chuyện đó. Bình thường, Takayuki rất khắt khe trong những vấn đề liên quan đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng lần này cậu dường như đã cân nhắc tới mối quan hệ thân thiết giữa Aoi và Haruka, nên mới quyết định có thể tin tưởng mà hỏi ý kiến Aoi.

Việc Takayuki chọn dựa vào cô khiến Aoi thấy hài lòng, dù chính cô cũng không rõ vì sao lại cảm thấy như vậy. Hiện tại, Aoi đang vắt óc suy nghĩ để tìm ra lời khuyên hữu ích nhất cho cậu.

Và rồi, giờ hẹn đã đến. Năm giờ chiều.

“Anh vừa nói cái gì cơ? Anh từ chối lời mời của em á? LỜI MỜI CỦA EM đấy hả?”

“Anh nói rồi còn gì? Anh đã có hẹn với người khác từ trước rồi, cái cô tiểu thư ngốc nghếch kia.”

“Ai là đồ ngốc hả, cái tên học sinh cấp ba vô tích sự kia!”

Tại công viên, nơi lẽ ra là địa điểm gặp mặt, Takayuki lại đang phải vật lộn… với một đứa trẻ.

Cô bé đang túm lấy áo đồng phục của Takayuki. Một cô gái nhỏ tầm 10–12 tuổi, buộc tóc hai bên, mặc một chiếc váy liền thân đến từ thương hiệu nổi tiếng. Gương mặt non nớt đúng với lứa tuổi.

Nếu chỉ có cô bé và Takayuki ở đó, cảnh tượng mà Aoi chứng kiến hẳn sẽ là một khoảnh khắc ấm lòng, một cô em gái nhõng nhẽo anh trai mình. Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy. Sự hiện diện của hai gã đàn ông lực lưỡng mặc vest đen phía sau họ khiến cảnh tượng ấy trở nên... đáng ngờ hơn là dễ thương.

“Kaiji-san, Mitora-san! Làm ơn giúp tôi kiềm cái đứa nhóc này lại đi!”

“Xin lỗi, Satou-san, chúng tôi không thể.”

“Chỉ có người trong gia đình mới có quyền can thiệp vào hành vi của tiểu thư.”

Dù có vẻ ngoài nghiêm túc, hai người đàn ông kia chỉ biết ngoảnh mặt đi chỗ khác. Biểu cảm lúng túng trên mặt họ trông có phần... thảm hại. Không ai dám ngăn cản cô tiểu thư đó.

“Người mà anh sắp gặp là ai? Là con gái à? Cô ta quan trọng hơn lời mời của em sao?!”

“Ừ thì... cuộc gặp này quan trọng. Mà đúng là con gái thật. Nhưng dù sao đi nữa, anh hứa sẽ bù đắp sau, được chứ?”

“Hmph!”

Bực bội trước lời Takayuki, cô bé phồng má lên rồi đá vào chân cậu. Aoi đang đứng nấp sau máy bán nước trong công viên, lặng lẽ quan sát. Cô không có lý do gì để phải trốn tránh như vậy, nhưng cũng không đến mức ngốc nghếch mà bước ra chen vào cảnh tượng đó.

“…Kết nối xã hội của cậu vẫn phi thường như mọi khi, Satou-kun.”

Aoi khẽ thì thầm.

Cô không ngờ Takayuki lại quen biết với một “tiểu thư” lớn thế này. Khi biết điều đó, trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi buồn nhẹ. Dù sao thì cũng là chuyện bình thường thôi, giữa hai người họ, vẫn chưa đủ thân để cô có thể biết được tất cả.

“Không, không đời nào! Nếu là con gái thì em không cho phép anh đi!”

Nhìn thấy cô bé tiểu thư ích kỷ bám chặt lấy Takayuki khiến Aoi thấy bực mình. Hình ảnh đó khiến cô nhớ đến chính mình ngày còn nhỏ.

Vì không có ai có thể kiềm chế cô tiểu thư nhỏ tuổi kia, Aoi quyết định phải hành động, nếu không, những trò nhõng nhẽo đó sẽ khiến cô càng thêm khó chịu.

“Con nhóc ngốc nghếch kia! Em đang làm cái trò gì vậy hả?!”

“H-Hii?! O-Onee-chan?!”

Thế nhưng, trước khi Aoi kịp bước ra, một nữ sinh mặc đồng phục trung học đã lao vào từ cổng công viên và đập vào đầu cô tiểu thư kia.

“O-Onee-chan đánh em… Đây là bạo hành! Bạo lực gia đình!!”

“Im đi, đồ ngốc! Đừng có làm phiền Kaiji-san với Mitora-san nữa! Và cả Takayuki nữa! Em đang làm cái trò gì vậy hả?!”

“N-Nhưng Takayuki nói sẽ chăm sóc em mà!”

“Chỉ trong trường hợp em bị thương lúc đó thôi! Bây giờ em có bị gì đâu, nên thỏa thuận đó hết hiệu lực rồi! Cậu ấy nói vậy vì lúc đó lo là em có thể bị thương, nhưng rốt cuộc là chính cậu ấy mới bị đau! Em vừa ích kỷ, vừa quên cả lời hứa của mình, em còn mặt mũi nào mang họ Takayama nữa hả?!”

“Uwaaahh!”

Người đang quát mắng cô tiểu thư nhỏ khiến Aoi cảm thấy quen mặt. Là Takayama Yui, một trong những người bạn cùng khối nhưng khác lớp với Aoi. Tuy nhiên, cách cư xử hiện tại của Yui hoàn toàn khác với hình ảnh Aoi từng biết. Bình thường, cô ấy luôn sống lặng lẽ, cố không gây chú ý. Nhưng lúc này đây, Yui mạnh mẽ như một con sư tử.

“Hai anh, tranh thủ lúc con nhóc còn khóc thì đưa nó vào xe rồi chở về nhà ngay cho tôi!”

““D-Dạ vâng!””

Sự khí thế toát ra từ giọng nói chỉ đạo của Yui khiến người ta phải nín thở. Cô giống như kiểu người chỉ cần cất lời là ai cũng phải nghe theo.

“Còn cậu, Takayuki.”

 

“Có mặt!”

Vừa nghe thấy tên mình, Takayuki lập tức đứng thẳng người.

Nhìn cách hai người tương tác, có thể thấy họ đã quen với kiểu phân vai như vậy từ lâu.

“Biết là cậu có phần mềm lòng với em gái tôi, nên tôi sẽ không nói gì cả. Cậu muốn làm gì với con bé thì tùy, tôi không quan tâm. Chỉ là, tôi có một chuyện tò mò muốn hỏi. Trả lời thật nhé: cậu lại dính vào chuyện ngu ngốc gì nữa phải không?”

“…”

“Hmm… Ra là lần này cậu vì người khác chứ không phải vì bản thân. Mà người đó chắc là… Thôi, không quan trọng. Dù sao thì cũng chăm sóc bản thân cho tử tế vào. Đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như hồi cấp hai nữa!”

“Vâng… À, Yui…”

 

“Đừng gọi tên tôi tùy tiện như thế! Tai vách mạch rừng đấy!”

“Thế ai vừa gọi tên tôi khi nãy nhỉ?”

“Im đi! Tôi đâu có cố tình! Còn nữa, lúc nãy chạy đến đây, tôi thấy có người nấp sau máy bán nước đằng kia đấy…”

Chứng kiến cuộc đối thoại ấy khiến Aoi cảm thấy một nỗi cô đơn sâu thẳm, một cảm giác chưa từng có từ trước đến nay. Trong đầu cô vang lên những lời mà Takayuki từng kể, lặp đi lặp lại… cụm từ ‘người bạn thân yêu’ mà cậu đã dùng.

Cô nhận ra mình chẳng biết gì về Takayuki cả. Một lần nữa, sự thật phũ phàng đó đập thẳng vào cô. Ngực cô như bị bóp nghẹt, hơi thở dần trở nên khó khăn. Cô không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ biết siết chặt ngực mình trong vô thức, cố gắng xóa đi sự hiện diện của bản thân.

“Ơ… Cậu không sao chứ, Miyama-san?”

Nhưng nỗ lực đó là vô ích. Takayama đã đứng ngay bên cạnh cô từ lúc nào.

***

“Miyama-san, chúng ta nói chuyện chút được chứ? Taka, à không, Satou, đi chỗ khác cho tôi. Khi nào tôi gọi thì mới được quay lại. Mau đi.”

Sau khi chắc chắn rằng Aoi không gặp vấn đề gì về sức khỏe, Takayama lập tức đuổi Takayuki rời khỏi công viên.

Aoi nghĩ rằng cách đối xử đó có phần hơi nặng nề, nhưng Takayuki lại chẳng có vẻ gì là phiền lòng, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời với vẻ mặt… mãn nguyện. Điều đó khiến tim Aoi như thắt lại thêm lần nữa. Dù vậy, cô vẫn cố giấu đi cảm xúc trước mặt Takayama.

“…Rồi. Khoảng cách này là đủ xa, đến mức cậu ta không nghe lén được đâu. Xin lỗi vì gọi cậu đột ngột thế này, Miyama-san.”

“Không sao đâu. Nhưng sau cuộc nói chuyện này, tôi có hẹn với cậu ta, nên xin phép cậu có thể nói nhanh một chút được không.”

Hiện tại, Takayama trông chẳng khác gì so với hình ảnh mà Aoi vẫn quen thuộc, không còn cái khí chất áp đảo như lúc nãy nữa. Nhưng vì Aoi không biết lý do thực sự vì sao mình bị gọi ra, cô không dám mất cảnh giác. Cô lấy cái cớ "có hẹn trước" để giữ thế chủ động.

“Hiểu rồi. Vậy tôi nói thẳng nhé. Miyama-san, cậu có thích cậu ấy không?”

Câu hỏi ấy, như một đòn chí mạng, đập thẳng vào Aoi.

“…Cái gì cơ? Hả?”

“Tôi biết câu hỏi này hơi đường đột. Nhưng nếu tình cảm của cậu với cậu ấy không thật sự sâu đậm, tôi khuyên cậu nên tránh xa. Đừng cố gắng bắt đầu mối quan hệ với cậu ta, cậu sẽ hối hận đấy. Nhưng, nếu cậu thật sự rất thích cậu ấy thì…”

Aoi không thể giữ được cảm xúc nữa. Cái mẹo nhỏ cô định dùng để kiểm soát tình hình hoàn toàn phản tác dụng, bởi Takayama đã nghiêm túc với cuộc nói chuyện này ngay từ đầu.

“Thì hãy khiến tên ngốc đó yêu cậu bằng mọi giá. Biết đâu, nếu yêu ai đó thật lòng, cái đầu rỗng của cậu ta cũng được chữa khỏi.”

Takayama nói câu đó một cách thẳng thắn, rồi quay lưng bước đi. Cách cô rời đi nhanh gọn khiến Aoi không kịp phản ứng, nhưng trước khi Takayama rời khỏi hẳn, Aoi kịp thốt lên một tiếng:

“Đợi đã!”

Chỉ một từ ấy thôi cũng khiến bước chân Takayama dừng lại. Cô không quay lại, chỉ đứng yên lặng lẽ, chờ Aoi nói tiếp. Trong khi não bộ đang cố gắng nghĩ ra một cái cớ hợp lý, miệng Aoi đã hành động trước cả suy nghĩ.

“Takayama-san… Tại sao cậu lại nói dối tôi về danh tiếng của Satou-kun lúc trước?”

Vì tò mò, Aoi đã hỏi câu đó. Đó là điều mà cô vẫn thắc mắc từ lâu.

“Hehehe…”

Takayama bật cười khẽ, rồi quay người lại, đối mặt với Aoi.

“Ồ, tôi tự hỏi sao lại thế nhỉ?”

“…Để khiến tôi tránh xa cậu ấy?”

“Cậu ta là kiểu người luôn sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai gặp khó khăn, nhất là khi đó là người quen. Có lẽ cậu làm vậy là để giữ người khác tránh xa cậu ta, để cậu ta không bị tổn thương vì những chuyện không cần thiết.”

Trong đầu Aoi vụt lên một suy nghĩ. Khi cô đi hỏi thăm về Takayuki, có một số cô gái tỏ ra khá dè dặt, giờ nghĩ lại, rất có thể họ là người của Takayama.

Nhưng nếu vậy thì… đã có bao nhiêu người là “người của cô ấy” vậy chứ?

“Hahaha, cậu nói nghe thú vị thật đấy, Miyama-san.”

Dù bị Aoi chất vấn thẳng mặt, Takayama vẫn cười một cách nhẹ nhõm, vô tư.

Cô ta đứng ngay trước mắt Aoi, nhưng Aoi vẫn không thể nhìn thấu được: Takayama đang nghĩ gì? Cô ấy là ai?

“Takayama-san… Nói thật cho tôi biết đi. Cậu cảm thấy thế nào về cậu ấy?”

Aoi biết rõ câu hỏi này có thể là vô nghĩa. Nhưng cô vẫn hỏi. Có một thứ cảm giác thôi thúc mãnh liệt trong cô, rằng cô cần phải biết người con gái trước mặt mình là người như thế nào.

“Tôi đã nói rồi mà.”

Không rõ Takayama có hiểu được ẩn ý trong câu hỏi đó hay không. Nhưng cô vẫn trả lời một cách thẳng thắn, như lần trước.

“Tôi ghét cậu ta… Ghét thật sự, từ tận đáy lòng.”

Biểu cảm của Takayama… không thể diễn tả nổi.

Giữa ranh giới của tiếng cười và nước mắt, hai thái cực ấy hòa trộn lại thành một thứ biểu cảm không rõ ràng, không thể gọi tên.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Yêu quá hoạt hận thù, damn
Xem thêm