Trans & Edit: hao7
----------------------------------------------------------------
“Tớ về rồi đây!”
“Phòng của tớ không phải nhà của cậu.”
Sau khi đã giải quyết mọi chuyện với Takayuki, Aoi tâm trạng tốt hẳn lên và quyết định ghé thăm cô bạn xấu tính của mình, Yuzu.
“Đến nước này thì coi như nơi này là nhà thứ hai của tớ luôn đi.”
“Đừng nói nhảm.”
“Được thôi, nếu cậu ghét cái từ ‘nhà’ đến vậy thì tớ tuyên bố đây là phòng thứ hai của tớ.”
“Đừng có xâm phạm không gian riêng tư của tớ.”
“Mà này, quyển sách cậu đang đọc vốn là của tớ đấy. Tớ tặng nó cho em gái cậu. Một phần của tớ đã len lỏi vào căn phòng này rồi, nên giờ thì tớ chỉ việc xem đây như thể nhà mình thôi. Có vấn đề gì thì cứ tìm em gái cậu mà phàn nàn nhé.”
Phải đối phó với một Aoi đang tràn đầy năng lượng một cách bất thường, Yuzu thậm chí còn chẳng buồn rời mắt khỏi cuốn sách trên tay. Dù vậy, có thể thấy rõ cô ấy đang hơi bực bội. Cô hỏi Aoi:
“Rồi, cậu đã gặp chuyện gì thế?”
“Đúng rồi! Nghe tớ kể nè, Yuzu!”
Sau khi nhận được cái gật đầu cho phép, Aoi lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt như thể sợ lỡ nhịp.
Cô kể cho cô bạn xấu tính của mình nghe về Takayuki, về cuộc trò chuyện giữa hai người, và tất cả những chuyện rối ren mà cả hai đã gây ra.
Tất nhiên, Aoi không ngốc đến mức mà đi kể luôn chuyện cậu ta có năng lực đặc biệt. Thứ cô kể chỉ là chuyện Takayuki từng cứu cô khi còn nhỏ, và việc giờ đây khi đã thành học sinh cấp ba, cậu ta thực sự ngu ngốc đến mức nào.
“Cậu ta ngốc thật mà, đúng không? Rõ ràng đã cố tình chạy theo tớ, vậy mà khi tớ hỏi lý do thì cậu ta trả lời ‘lý do có thế thôi’. Trời ơi, ngốc dễ sợ luôn!”
“Ừm. Thế cậu thấy thất vọng à?”
“Cũng hơi hơi... nhưng mà, cậu biết đấy, tớ không thể trách cậu ta được. Dù gì thì tớ cũng là người đã tự áp đặt lên cậu ta một hình ảnh mà tớ nghĩ cậu ta là như thế, dù cả hai bọn tớ còn chẳng biết gì nhiều về nhau.”
“Hmm”
“Huh? Gì thế? Vừa rồi cậu cười à? Cảnh trong sách buồn cười lắm hả?”
“Không.”
Yuzu lẩm bẩm khi lật sang trang khác trong cuốn sách.
“Chỉ là, hiếm khi thấy cậu hào hứng như vậy khi nói về một cậu con trai. Trước kia cậu từng bảo, muốn khiến cậu hứng thú thì đối phương phải đẹp trai hơn mối tình đầu hay gì đó mà.”
“Ý cậu là tớ thích cậu ta á? Không có đâu nhé… Với lại, làm ơn đừng nhắc mấy câu ngốc nghếch mà tớ nói hồi cấp hai nữa được không? Tớ chỉ buột miệng nói vậy vì mấy tên con trai cứ thi nhau tỏ tình đến mức tớ phát ngán với họ.”
“Vậy là cậu ghét cậu Satou đó…”
“Thì… đâu phải là tớ ghét cậu ta. Chỉ là… không phải kiểu thích theo kiểu yêu đương gì đâu, hiểu không…”
“Dù sao thì, giờ tâm trạng cậu tốt rồi, sao không mua bánh ngọt cho tớ đi? Tớ sẽ ngừng nhắc lại quá khứ đen tối của cậu. Thật ra không cần bánh cũng được, đưa tiền là ổn.”
“Và tại sao tớ phải làm thế?!”
“Thật là một cô gái ích kỷ.”
“Ugh…”
Bị gọi là “ích kỷ” chính là điểm yếu chí mạng của Aoi. Mỗi lần ai đó nói như vậy, cô liền rơi vào trạng thái trầm cảm và tự ghét bản thân trong chốc lát.
“U-Uuuu… D-Dù sao thì, tớ sẽ cố gắng để ý đến cách cư xử của mình hơn. Tớ không muốn bị gọi là cô gái ích kỷ thêm lần nào nữa… Tớ sẽ cố giúp Satou-kun giải quyết mấy tin đồn về cậu ấy và giúp đỡ cậu ấy bất cứ khi nào cần… Tất nhiên, không phải vì tớ thích cậu ta đâu nhé! Đây chỉ là điều tối thiểu mà một bạn cùng lớp nên làm thôi!”
“Ờ, muốn làm gì thì làm.”
Trước Aoi, người đang hét lên đầy khí thế, Yuzu chỉ lười nhác đáp lại, khi cô đang nằm dài trên sàn.
“Nhưng mà, cậu không thấy mình quên gì đó à?”
“Quên gì cơ?”
“Tớ nói là, cậu không thấy mình quên gì đó à?”
Yuzu hỏi mà mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách trên tay.
Dựa vào kinh nghiệm của Aoi, những lúc thế này thường là Yuzu đang ám chỉ điều gì đó quan trọng.
“Tớ quên cái gì cơ?”
“…Ai mà biết.”
“Lại thế nữa rồi~ Cậu lúc nào cũng kiểu này!”
Những lời mơ hồ của Yuzu khiến Aoi bắt đầu cảm thấy bất an.
***
Bảy năm trước. Cậu bé Takayuki đã gặp một phù thủy.
“Được rồi~ Giờ chúng ta cùng xác nhận lại nội dung khế ước nhé? Ta không phải là ác ma, nên muốn mọi điều phải rõ ràng trước khi bắt đầu~”
Chiếc mũ vành rộng. Tấm áo choàng đen tuyền, như thể được dệt nên từ bóng tối, bao phủ lấy cơ thể cao ráo của cô ta. Trên tay cô là một chiếc đèn lồng tỏa ánh cam dịu nhẹ. Đôi môi cong lên thành hình lưỡi liềm, trong đôi mắt mèo của cô phản chiếu bóng dáng của Takayuki.
Cô phù thủy trông như bước ra từ một câu chuyện cổ tích.
“Khế ước? À, thì ra đó là thứ mà ông nói tới! Ông bảo cháu phải trả một cái giá.”
“Á~ Bé ngoan ghê! Nhớ được lời ông nội dặn à?”
“Mu…”
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé. Nhưng do cái cảm giác khi bị xoa đầu thật sự chẳng dễ chịu chút nào, Takayuki liền bĩu môi, nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác. Trong đầu cậu thoáng qua suy nghĩ: có lẽ việc chịu đựng cái kiểu đối xử này chính là cái giá mà mình phải trả.
Phù thủy dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, và trong thoáng chốc, nét buồn hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Ahem. Nhưng mà, cậu bé này, liệu nhóc có thực sự nghe kỹ lời ông nội chưa nhỉ? Cái giá phải trả không cố định đâu. Điều ước càng nặng nề, cái giá nhóc phải trả sẽ càng lớn.”
“Cháu sẵn sàng trả bất cứ giá nào!”
“Ồ, nếu nhóc đã nói vậy… Thế thì, trước hết, tại sao không kể cho ta nghe điều ước của nhóc là gì nào?”
Takayuki cố hết sức để giải thích hoàn cảnh cho cô phù thủy.
Cậu kể về cô bé đang khóc và ước muốn mãnh liệt được cứu lấy cô ấy.
“Cháu thích cô bé đó à?”
“Không, cháu ghét cô ta.”
“T-Ta hiểu rồi. Thật đáng khen khi cháu vẫn muốn giúp người mà cháu ghét, nhưng liệu cháu có thể trả nổi cái giá ấy không?”
“Cái giá là gì?”
“Hehehe… Cái giá chính là—”
Sau khi nghe câu trả lời từ phù thủy, Takayuki không khỏi cảm thấy thất vọng.
Với sự ngây thơ trẻ con và cách suy nghĩ lệch lạc của mình, cậu cho rằng cái giá ấy chẳng có gì to tát. Thế nên, cậu gật đầu với vẻ dứt khoát.
“Cháu trả được mà!”
“Nhóc chắc chứ? Đây là chuyện quan trọng đấy nhé? Giờ nhóc có thể không hiểu, nhưng khi lớn lên, đến lúc hiểu ra rồi thì có thể nhóc sẽ hối hận đấy. Và khi thời điểm đó đến, sẽ không có chuyện rút lại đâu.”
“Cháu chắc chắn!”
“Nhóc nói vậy, nhưng thật ra nhóc đâu có nghĩ kỹ đâu… Thôi, ta không trách nhóc đâu. Được rồi, để cho công bằng hơn, ta sẽ tặng nhóc một phần thưởng nhỏ. Sau này, nếu nhóc muốn rút lại điều ước—”
Bối rối trước sự quyết tâm mù quáng của Takayuki, cô phù thủy quyết định dành cho cậu một "ưu ái đặc biệt", một điều mà về sau sẽ trở nên vô cùng quan trọng với cậu. Dù khi ấy, cậu vẫn chưa thể hiểu được điều đó.
“Cháu không hiểu lắm, nhưng cháu sẽ nhớ lời cô nói!”
“Ừ ừ, chỉ cần nhớ kỹ lời ta, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trông nhóc có vẻ kiên quyết thật đấy… Được rồi, ta sẽ ban cho nhóc một năng lực đặc biệt!”
Nhìn gương mặt ngây thơ của cậu bé, cô phù thủy khẽ mỉm cười. Cô đưa đầu ngón tay lại gần trán cậu. Trong màn đêm, ngón tay trỏ của cô sáng lên rõ ràng, chạm nhẹ vào trán Takayuki.
“Năng lực này có tên là ‘Sugar Spice.’ Với sức mạnh này, nhóc sẽ có thể nuốt trọn cả những thứ tình cảm tồi tệ nhất. Quá trình đó sẽ dễ dàng như việc lấy kẹo từ tay một đứa bé vậy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tầm nhìn của Takayuki bừng sáng. Cậu cảm nhận được muôn vàn hương vị tràn ngập nơi đầu lưỡi. Đó chính là khoảnh khắc cậu có được năng lực, và cũng là khoảnh khắc cậu bắt đầu phải trả cái giá cho nó.
***
“…Ugh… Đ-Đây là… mùi vị của tình yêu sao? …Ọe…”
Bằng cách sử dụng năng lực mới, Takayuki đã ăn lấy tình cảm của cô bé mà cậu cứu, Miyama Aoi. Chỉ có điều… cậu phải chịu đựng cái vị khủng khiếp ấy. Đắng. Đắng đến mức khiến cậu buồn nôn. Và ngọt. Ngọt đến mức gây bỏng rát trong ngực một cách hoàn toàn theo nghĩa đen. Tình đầu của Aoi có vị như sô-cô-la đen từ địa ngục. Ngoài việc nhận ra tình yêu có mùi vị kinh khủng thế nào, Takayuki còn phát hiện ra một điều khác về năng lực của mình, tác dụng phụ. Một trong số đó là khiến đối tượng ngất xỉu sau khi cậu sử dụng năng lực lên người đó. Cậu liền tự nhắc nhở bản thân rằng, lần sau nếu còn dùng năng lực, tốt nhất nên bảo đối phương ngồi xuống trước.
Ngoài ra… sau khi giúp Aoi bằng năng lực đó, Takayuki chẳng hề cảm thấy một chút thành tựu nào cả.
“Mình sẽ nói gì với ông lần tới đây?”
Ý nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu Takayuki suốt một thời gian.
“Takayuki, bình tĩnh và nghe mẹ nói.”
Một ngày nọ, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Mẹ cậu đã nói cho cậu biết tin: ông của cậu đã qua đời.
***
Buổi sáng của Miyama Aoi bắt đầu từ rất sớm. Cô rời khỏi giường lúc sáu giờ, vận động một chút rồi đi tắm ngay sau đó. Thường thì đến giờ này, mẹ cô cũng vừa chuẩn bị xong bữa sáng. Aoi bước vào bếp.
“Chào buổi sáng ạ!”
Vừa đến nơi, việc đầu tiên cô làm là cất tiếng chào mẹ thật vui vẻ. Vào những ngày trong tuần như hôm nay, thường chỉ có Aoi và mẹ dùng bữa sáng cùng nhau. Bố cô phải dậy từ rất sớm để lo cho cửa hàng tiện lợi mà ông quản lý, nên chỉ có mặt vào dịp cuối tuần hoặc ngày lễ. Còn mấy chị gái của cô thì lại chẳng hợp với buổi sáng chút nào, nên hiếm khi họ có mặt trên bàn ăn vào giờ này.
“Ôi trời, có chuyện gì vui sao con?”
“Hehe, vâng ạ~”
“Mẹ chỉ mong chị con cũng năng động được như con vào buổi sáng… À, mà nhắc mới nhớ, chị hai con có nhắn là hôm nay nhớ về sớm. Nó cần con giúp một tay.”
“Renge-nee bảo thế ạ? Hmm… Vâng, được ạ.”
Sau khi ăn sáng với mẹ, Aoi nghỉ ngơi một chút trước khi đến trường.
Thường thì cô dành khoảng thời gian này để đọc tiểu thuyết hoặc manga về anh hùng, hoặc lướt mạng tìm chủ đề trò chuyện cho ngày mới.
Tuy nhiên, hôm nay trông cô đặc biệt bồn chồn.
“Con đi nhé!”
Cuối cùng, cô quyết định ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày hai mươi phút. Bước chân cô nhẹ tênh, khuôn mặt rạng rỡ đầy nụ cười. Cô tiến đến trường với một tinh thần vô cùng phấn chấn.
***
“Cậu có muốn ăn trưa cùng tôi không, Satou-kun?”
Giờ nghỉ trưa. Trên tay cầm hộp cơm, Aoi tiến lại gần Takayuki và rủ cậu ăn cùng. Nhưng đây hoàn toàn không phải kiểu ăn trưa lãng mạn chỉ hai người. Đằng sau Aoi là một nhóm bạn gái đứng đợi sẵn. Rõ ràng, điều Aoi muốn là kéo Takayuki cùng ăn trưa với nhóm con gái ấy.
“…Cảm ơn vì đã rủ, nhưng tôi xin phép từ chối.”
“Eh…”
Và thế là, như lẽ dĩ nhiên, Takayuki từ chối. Đó là phản ứng hoàn toàn bình thường. Trái lại, chính Aoi mới là người hành xử kỳ lạ khi đi mời một người bị cả lớp cô lập đến ăn trưa với một nhóm toàn con gái.
Dù vậy, Aoi đã có kế hoạch riêng.
“Tôi có lòng tốt rủ cậu ăn trưa cùng, thế mà cậu lại cư xử kiểu này sao? Quả không hổ danh là ‘Satou-kun sói cô độc’.”
“Cái gì mà sói cô độc chứ!? Tớ có bạn bè đàng hoàng đấy! Chỉ là… không học cùng lớp này thôi!”
“Vậy à? Vậy thì khi nào giới thiệu họ cho tôi gặp với nhé!”
“Không! Cậu nghĩ lại vị trí của cậu đi, như vậy chỉ làm mọi chuyện thêm gượng gạo thôi!”
“Đùa thôi mà. Nhưng lời mời của tôi thì không phải đùa đâu nhé. Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu đấy. Biết không hả?~”
“Ugh…”
Câu nói ấy khiến mặt Takayuki nhăn lại.
“Cậu chỉ cần chịu khó bỏ qua việc nhóm toàn là con gái thôi, Satou-kun. Nếu chúng ta cho mọi người thấy là cậu vẫn có thể hòa hợp với người khác, thì dần dần danh tiếng của cậu cũng sẽ cải thiện thôi mà.”
Hiện tại, danh tiếng của Takayuki đang chạm đáy sau sự việc xảy ra trên cây cầu. Có vô số tin đồn lan truyền về chuyện đó, và một trong số chúng là cậu đã khiến Aoi khóc ngay giữa nơi đông người. Nếu không xử lý kịp trước khi mọi chuyện đi quá xa, cậu sẽ hoàn toàn bị cô lập về mặt xã hội.
Trong tình hình như thế, lời mời ăn trưa của Aoi rõ ràng là một cơ hội tuyệt vời để Takayuki rửa sạch tiếng xấu.
“…Hiểu rồi. Cảm ơn vì đã nghĩ cho tôi.”
“Hehe, tốt quá rồi. Vậy thì tận hưởng hậu cung của cậu trong suốt giờ nghỉ trưa nhé~”
“Haha. Vui thật đấy.”
Và thế là, Takayuki buộc phải ăn trưa trong vòng vây toàn con gái.
Đúng như cậu đã lo, các cô gái liên tục liếc cậu bằng ánh mắt kỳ lạ. Trong những cái nhìn ấy có sự tò mò… nhưng xen lẫn cả sự dè chừng. Bị nhìn bằng ánh mắt đó khiến cậu không khỏi khó chịu, nhưng Takayuki đành cố chịu đựng.
“C-Có thật là ổn không vậy, Aoi?”
“S-Satou không đột nhiên cắn tớ đâu, đúng không?”
“Cậu ta sẽ không đè tớ xuống rồi nói là ‘giao tiếp thân mật kiểu nhẹ nhàng’ đâu nhỉ?”
“Tôi không phải chó hoang! Có chuyện gì với các cậu thế hả!?”
Các cô gái hỏi Aoi như đùa, nhưng trong giọng nói vẫn phảng phất chút e dè thật sự. Họ đang trông chờ Aoi đảm bảo rằng Takayuki thực sự vô hại.
“Không sao đâu mọi người. Chỉ cần giao tiếp đàng hoàng, thì cậu ấy chẳng phải sinh vật đáng sợ gì cả. Satou-kun, đưa tay~”
“…Gâu.”
“““Ôi trời ơi!”””
Và thế là, Aoi quyết định pha trò để làm dịu bầu không khí. Không phải là cô muốn biến Takayuki thành chó cưng hay gì! Mục đích của cô chỉ là cho mọi người thấy rằng cậu ta biết đùa và có thể phối hợp với những trò như vậy, từ đó khiến họ bớt cảnh giác hơn phần nào khi ở gần cậu. Tuyệt đối không phải vì cô có hứng thú với mấy kiểu trò chơi kỳ quặc đâu. Tuyệt đối là không.
“Satou-kun, cậu và Aoi có quan hệ kiểu gì vậy?”
“Tớ nghe nói hồi cấp hai cậu từng gây sự với cả một băng mô-tô cơ đấy, có thật không vậy?!”
“Có tin đồn nói cậu có nhiều bạn gái lắm… từ tiểu học đến phụ nữ trưởng thành, thật hả?!”
Sau màn “thuần hóa” công khai của Aoi, các cô gái bắt đầu để sự tò mò lên tiếng. Việc Aoi bảo đảm an toàn khiến họ tin rằng dù lỡ nói gì đó hơi nhạy cảm, Takayuki cũng sẽ không nổi điên lên trước mặt cô.
“Ờ, cái đó là…”
Vì đang bị dồn ép, Takayuki đành phải giải thích hoàn cảnh của mình một cách trôi chảy, từng lời đồn, từng câu hỏi được gỡ ra từng chút một. Cậu hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc trò chuyện này, nên quyết định phải cố hết sức. Thế nhưng, có lẽ vì chưa quen với tình huống thế này, cậu liên tục liếc sang Aoi, mong cô ra tay giúp đỡ. Và mỗi lần như vậy, Aoi chỉ đáp lại bằng một nụ cười, kiên quyết không giúp gì cả.
Không phải vì cô ác ý. Aoi hiểu rằng nếu trực tiếp đỡ lời cho cậu điều đó chỉ làm cản trở sự trưởng thành của cậu về lâu dài. Mục tiêu thật sự của cô là để Takayuki quen dần với việc ăn trưa cùng nhóm con gái và khiến họ dần trở thành bạn bè. Dĩ nhiên, cô không nói ra điều đó. Thay vào đó, cô chỉ bảo rằng đây là cách để xóa bỏ những lời đồn thất thiệt.
Dù vậy, Aoi cũng không phải kiểu người tàn nhẫn. Cô không hề có ý định bỏ mặc cậu ta hoàn toàn ngay trong ngày đầu tiên. Cô định sẽ cho cậu một cái “phao cứu sinh” đúng lúc để cậu thấy biết ơn mình hơn, và nhớ đó như một món nợ tình cảm.
“Ê này, ba người kia! Cứ hỏi dồn dập thế thì làm sao cậu ấy ăn cho được!”
Nhưng trước khi Aoi kịp chọn đúng thời điểm để can thiệp, Tomoe đã chen ngang, phá hỏng kế hoạch khiến Takayuki mang ơn cô thêm một lần nữa.
“““Thôi đượccc~”””
Sau khi bị Tomoe nhắc nhở, mấy cô gái lập tức lui lại, để cho Takayuki một chút không gian.
“Phù… cảm ơn cậu nhiều, Ukai. Cậu cứu tôi thật rồi.”
“Đừng khách sáo! Cậu với Aoi đã làm rất nhiều điều cho tớ rồi, chuyện này có là gì đâu! Với lại, mấy cô kia chỉ muốn làm bạn với cậu thôi, đừng nghĩ xấu về họ nhé? Cứ chịu khó chơi với họ một thời gian, rồi cậu sẽ quen thôi!”
“…Ừm, tôi sẽ cố vậy.”
Takayuki gật đầu trước những lời của Tomoe. Khi quay sang bên cạnh, cậu thấy Aoi đang… bĩu môi. Rõ ràng là cô đang khó chịu chuyện gì đó.
“Ơ, Ukai?”
“À, cậu ấy đang giận dỗi đó. Vì tớ đã giành mất cơ hội của cậu ấy. Cậu ấy cũng định ra tay giúp cậu mà~”
“Thật á? Giận dỗi chỉ vì chuyện đó thôi á?”
Thấy Takayuki nhìn mình với vẻ thắc mắc, Aoi quay mặt đi, né tránh ánh mắt cậu. Đôi má phồng lên đáng yêu, còn nhuộm một màu đỏ ửng.
***
Khi Takayuki mới lập tài khoản mạng xã hội, chẳng có ai nhắn tin cho cậu để nhờ tư vấn cả.
Điều đó cũng không ngoài dự đoán. Cậu không có danh tiếng, chẳng có bằng cấp. Làm gì có ai rảnh đến mức liên hệ một tài khoản mới toanh để xin lời khuyên về vấn đề cá nhân cơ chứ? Thậm chí, đến cả sự tồn tại của tài khoản đó có khi cũng chẳng ai biết.
Vì vậy, chỉ sau một tuần, cậu đã từ bỏ mọi kỳ vọng viển vông. Cậu chấp nhận thực tại và tiếp tục sống như bình thường.
Tuy nhiên, cậu không xóa tài khoản. Vì là người thường xuyên xem anime và đọc manga, Takayuki quyết định chuyển hướng sang việc chia sẻ cảm nghĩ về chúng. Trớ trêu thay, chính điều đó lại khiến tài khoản của cậu bắt đầu được chú ý. Trước khi kịp nhận ra, số lượng người theo dõi đã tăng lên, và cậu cũng dần tương tác nhiều hơn với những người dùng khác.
[Baku-san! Tớ muốn xin lời khuyên về senpai của mình! Ảnh giờ đã lên đại học rồi, nhưng nhờ có em gái của ảnh mà tớ vẫn còn cơ hội nói chuyện đó!]
Giờ nghỉ giữa tiết năm và sáu. Takayuki nhận được một tin nhắn từ **Sunny**, một người quen trên mạng xã hội.
[Tốt đấy. Nhưng đừng lơ là cảnh giác nhé, Sunny.]
[Tất nhiên rồi! Nếu tớ thấy ai khả nghi lởn vởn quanh ảnh, tớ sẽ lấy banh bóng chuyền đập cho bẹp luôn!]
[Thấy người khả nghi thì chạy đi. Và tớ đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có tiết lộ thông tin cá nhân của mình nữa.]
Đối với Takayuki, Sunny không phải là khách hàng, mà giống một người bạn thậm chí là ân nhân.
Họ quen nhau một cách rất tình cờ, thông qua một cuộc trò chuyện ngẫu hứng về một bộ manga nào đó. Sau khi đã xây dựng được một mức độ tin tưởng nhất định, chính Sunny là người đầu tiên chủ động nhắn tin cho Takayuki để xin tư vấn. Thật ra lúc đó cũng chẳng có chuyện gì to tát, Sunny chỉ muốn thử vận may nên hỏi vài chuyện vặt vãnh. Thế nhưng, Takayuki lại xử lý những điều đó một cách bất ngờ tốt.
Từ sau lần đó, sự tương tác giữa hai người dần được các follower khác của Takayuki chú ý. Nhiều người bắt đầu tìm đến cậu để xin tư vấn. Dù vậy, phần lớn trong số họ cũng không thật sự mong đợi điều gì quá lớn lao.
Kể từ lúc đó, Takayuki bắt đầu đối xử với Sunny theo cách khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại. Dù hai người chưa từng gặp mặt ngoài đời, cậu vẫn xem Sunny như một người bạn thân. Có một thời điểm, họ thậm chí còn trao đổi thông tin liên lạc để nhắn tin riêng, thay vì trò chuyện qua mạng xã hội.
[Eh, nhưng nếu là Baku-san thì tớ không ngại đâu! Thay vào đó, hay là mình gặp nhau ngoài đời đi!]
[Tớ không muốn gặp ai đó mà còn không hiểu cái gọi là “ẩn danh trên mạng” có nghĩa là gì. Với lại, chẳng phải cậu là con gái sao? Gặp mặt một thằng con trai như tớ không thấy nguy hiểm à?]
Không giống như những khách hàng khác, Takayuki chưa từng gặp Sunny. Cậu sợ rằng nếu họ gặp nhau ngoài đời, tình bạn này sẽ chấm dứt.
Bình thường, cậu chẳng ngại đối xử cộc cằn với những người hay tìm đến mình. Không giống Sunny, cậu chẳng bận tâm nếu bị họ ghét. Thậm chí, có người còn gặp rắc rối trong mối quan hệ của chính họ vì nghe lời khuyên của cậu. Dù vậy, nghịch lý là sau mỗi lần như thế, họ lại càng tin tưởng cậu hơn. Trong số đó có một cô nhân viên văn phòng — người thỉnh thoảng mua đồ ăn cho Takayuki hoặc bắt cậu phải nghe cô khoe khoang về em gái mình.
[Lại cái cớ đó nữa!]
Một lý do khác khiến cậu ngại gặp Sunny là vì cô ấy cứ tưởng Takayuki cũng là con gái. Có vẻ như cách hành xử của cậu trên mạng xã hội khiến cô hiểu lầm điều đó.
[Tớ biết mà! Baku-san là một chị gái xinh đẹp, đeo kính siêu hợp luôn! Không cần phải giấu tớ đâu!]
[Cậu đang đặt kỳ vọng quá cao đấy…]
[Hahaha. Mà hình như… thật sự là bọn mình không thể gặp ngoài đời nhỉ?]
Takayuki buông tay khỏi màn hình.
Hai người đã nhắn tin qua lại suốt hai năm. Cậu biết khi Sunny bắt đầu nói kiểu như thế này, tức là cô đang cố giấu đi sự lo lắng của mình. Sau một lúc im lặng suy nghĩ, cậu khẽ thở dài rồi bắt đầu gõ phím.
[Được rồi, lần này thôi đấy. Cậu chọn thời gian và địa điểm đi, tớ sẽ đến gặp.]
Cố gắng vượt qua nỗi sợ, cậu quyết định giúp đỡ người bạn bên kia màn hình.
[Eh? Eh??]
[Bình tĩnh lại đi.]
[Tớ yêu cậu, Baku-san! Cưới tớ đi!]
[Không đời nào.]
Thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, Takayuki bật cười. Dù chẳng nói ra, nhưng cậu biết rõ mình đã bắt đầu mềm lòng… chắc là do ảnh hưởng từ một người nào đó.


1 Bình luận