Trans & Edit: hao7
----------------------------------------------------------------
“Gì đây?”
Đôi lúc, khi người ta đang trong tâm trạng tốt, thì thế giới lại sẽ tìm ra cách để phá hỏng nó. Đó là chuyện ai cũng từng trải qua và Takayuki cũng không phải ngoại lệ.
“…Thời này rồi mà vẫn có người gửi thư thách đấu á?”
Sau giờ học. Ngay lúc định về nhà, Takayuki phát hiện một chiếc phong bì màu nâu trong ngăn tủ để giày của mình. Trên đó được viết rõ ràng dòng chữ ‘Thư Thách Đấu’. Nhìn sơ qua, có vẻ như người viết đã dùng bút lông để viết.
“Hm.”
Bên trong phong bì là một bức thư, với dòng chữ: “Tôi muốn gặp tên khốn đã làm Miyama Aoi khóc.” Kèm theo đó là thời gian và địa điểm hẹn gặp.
Việc trả lời bức thư này chẳng mang lại lợi ích gì cho Takayuki cả. Tuy nhiên, vì chuyện này có liên quan đến Aoi, nên nếu bỏ qua thì có thể sẽ gây phiền phức.
“Đành chịu vậy.”
Takayuki thở dài, gấp bức thư lại rồi nhét vào túi áo.
Cậu dự định sẽ giữ bức thư này lại như bằng chứng phòng trường hợp cần đến sau này.
***
Bây giờ đã là 7 giờ tối. Địa điểm được chỉ định là một công viên, cách trường khoảng mười lăm phút đi bộ.
“Cảm ơn vì đã nhận lời thách đấu, Satou Takayuki. Tôi rất trân trọng điều đó.”
Khi Takayuki đến chỗ hẹn, cậu thấy một… con quái vật đang đứng đợi. À không, là người nhưng ăn mặc thế này mà bị gọi là quái vật cũng chẳng ai bất ngờ. Người kia mặc đồng phục học sinh, nhưng lại đeo mặt nạ cáo không rõ vì lý do gì. Giọng trầm khàn của họ vang lên khi gọi tên Takayuki.
“Mừng là cậu không phải loại hèn nhát bỏ trốn khi bị thách đấu.”
Nghe có vẻ đe dọa, nhưng thay vì sợ hãi, Takayuki chỉ thấy… hoang mang.
“…Uh, xin lỗi, Senpai, nhưng… đầu óc anh ổn chứ?”
Cậu nghi ngờ sự tỉnh táo của đối phương. Nhìn vào màu cà vạt, Takayuki đoán người này là học sinh năm ba. Cậu thầm nghĩ có lẽ anh ta vì áp lực thi đại học đến mức phát rồ rồi cũng nên.
“Senpai? Cậu đang nói gì vậy? Ta chỉ là một người không thể làm ngơ trước cái ác như cậu! Ta là Anh Hùng Đeo Mặt Nạ Cáo!
“Rồi, Mặt Nạ Cáo-san. Nhân tiện, anh biết là cái cà vạt của anh đã tố cáo anh là học sinh năm ba, đúng không?”
“Hah! Phán đoán khá đấy, nhưng vẫn chưa đủ! Ta khen ngợi cặp mắt sắc bén của cậu! Nhìn được màu cà vạt trong bóng tối này đúng là đáng nể! Tuy nhiên! Đây không phải là đồng phục của ta! Quá tệ cho cậu rồi! Cậu sẽ không bao giờ tìm ra danh tính thực sự của ta chỉ nhờ bộ đồng phục này đâu!”
“Ra vậy… Thế nên nếu lỡ làm bẩn đồng phục thì anh sẽ gặp rắc rối to đúng không?”
“Không… nếu được thì ta cũng muốn giữ nó sạch… Người đó sẽ mắng ta mất…”
Mặt Nạ Cáo giật mình trước lời của Takayuki, nhưng sau khi lắc đầu vài cái thì người đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“…Cho dù là vậy, ta cũng mặc kệ! Dù có bị mắng thì ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã làm em gái của ta khóc!”[note76269]
“Em gái?” Takayuki bất ngờ trước câu nói đó. Dù người trước mặt có kỳ quặc đến đâu đi nữa, cậu cũng không thể thô lỗ với người có quan hệ thân thiết với Aoi.
“Khoan, tôi—”
“Không! Không được để mồm ác nhân kia nói ra lời nào hết! Ít nhất cũng phải nếm thử nắm đấm chính nghĩa của ta rồi hẵng thanh minh!”
Trước khi Takayuki kịp giải thích hiểu lầm do tiếng xấu của mình gây ra, Mặt Nạ Cáo đã ra đòn. Có vẻ cơn giận đã bốc lên tới đỉnh đầu khiến người đó lao vào tấn công ngay lập tức.
“Khoan, khoan đã, làm ơn cho tạm dừng đi. Nói chuyện đàng hoàng chút coi.”
“Cho! Ta! Đánh! Cậu! Cái! Trước! Sao không để ta đánh cái đã hả?! Đừng có né nữa!”
“Anh nên bỏ cái mặt nạ ngốc đó ra trước đi.”
Nhưng Mặt Nạ Cáo không đánh trúng được Takayuki dù chỉ một lần.
Một phần là vì Takayuki đã quá quen với mấy tình huống kiểu này, nhưng lý do lớn hơn là do cái mặt nạ đang đeo. Rõ ràng nó che mất tầm nhìn của anh ta, cộng thêm việc xung quanh lại tối. Với điều kiện như vậy, cho dù Takayuki là tay mơ trong khoản đánh đấm, cậu vẫn dễ dàng tránh được những đòn tấn công kia.
Với tình hình như hiện tại, không chỉ né được đòn một cách nhẹ nhàng, Takayuki thậm chí còn dư dả tâm trí để suy nghĩ vẩn vơ.
“Đừng có giỡn mặt với ta nữa!”
Mặt Nạ Cáo, tưởng rằng thái độ của Takayuki là đang chế giễu mình, tiếp tục lao tới một cách liều lĩnh.
“Chỗ đó nguy hiểm đấy.”
“Đừng hòng đánh lạc hướng ta— Kyaa!”
Cùng với một tiếng bõm, Fox Mask ngã nhào xuống đài phun nước.
“Gurgle!”
“Tôi nói rồi mà! Bình tĩnh lại đi, gỡ cái mặt nạ ra trước đã!”
Khi ai đó đang hoảng loạn, chỉ một chậu nước cũng đủ khiến họ suýt chết đuối, huống gì là một cái đài phun. Takayuki vội vã lao vào cứu người vừa mới cố đánh cậu. Đồng phục của cậu ướt sũng trong chớp mắt, nhưng cậu không mảy may quan tâm mà nhanh chóng gỡ chiếc mặt nạ khỏi khuôn mặt người kia, rồi nâng cơ thể anh ta lên khỏi mặt nước.
Tuy nhiên, vì quá gấp gáp, ngay lúc vừa kéo được người kia lên, cậu trượt chân và ngã nhào. Không chỉ vậy, bàn tay cậu lại đặt nhầm vào một vị trí cực kỳ nhạy cảm, ngay ngực người kia. Mặt hai người áp sát nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“!”
Takayuki nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đối diện mình.
Mái tóc màu lanh dài chấm vai. Gương mặt mịn màng như búp bê, mang một vẻ đẹp phi giới tính. Nếu thiên thần thật sự tồn tại, thì chắc hẳn người đó trông như thế này.
“…A-Aaa…”
Cả hai không thể rời mắt khỏi nhau. Không lâu sau đó, Takayuki bắt đầu nhận ra cảm giác mềm mại nơi bàn tay phải, cùng với cảm giác chạm phải thứ gì đó bằng kim loại. Cậu khẽ nhúc nhích tay để xác nhận xem đó là gì, và ngay lập tức khuôn mặt thiên thần trước mặt cậu đỏ ửng lên.
“Kyaaaa!”
Kèm theo một tiếng hét đầy nữ tính, thiên thần ấy cuối cùng cũng tung ra một cú tát trúng ngay mặt Takayuki.
***
“Chị muốn liên lạc với Satou-kun á? Để làm gì vậy?”
Câu chuyện diễn ra không lâu sau khi Takayuki nhận một cú tát trời giáng ngay giữa má.
Lúc đó, Aoi đang nằm thư giãn trong phòng khách thì bị chị gái hỏi nhờ một việc.
“Chị có một chuyện muốn nhờ cậu ta.”
“Chuyện gì cơ?”
“Ừm. Bạn chị trên đại học bảo cậu ta là một người đáng tin. Nghe nói cậu ta thỉnh thoảng sẽ giúp người khác xử lý những vấn đề mà đến cảnh sát cũng thấy phiền, chỉ với một ít tiền tiêu vặt.”
Người đang ngồi đối diện Aoi có thể được mô tả như một phiên bản lớn hơn của Aoi. Cả hai có gương mặt khá giống nhau và cùng màu tóc, chỉ khác là người kia buộc tóc lệch sang một bên. Khác với Aoi đang mặc áo nỉ xuề xòa, người kia mặc áo sơ mi cùng váy, trông chỉnh tề hơn hẳn.
Tên cô ấy là Miyama Renge.
Hiện là sinh viên đại học, chị hai trong ba chị em nhà Miyama. Dù vẻ ngoài trông còn trẻ, cô ấy lại chính là chị gái của Aoi.
“…À, giờ nghĩ lại thì đúng là cậu ta từng nói đã làm mấy việc kiểu vậy thật.”
“Hình như thế. Chị nghe nói cậu ta không nhận tiền công trong hầu hết các vụ, nhưng em yên tâm, chị sẽ trả đàng hoàng. Có khi còn trả cao hơn giá thị trường nữa. Nên, em giới thiệu cậu ta cho chị nhé?”
“…Ừm, cũng được thôi.”
Khác với Renge đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Aoi thì nằm lười trên chiếu tatami. Ở ngoài thì cố giữ hình tượng chỉn chu, nhưng khi ở nhà, cô chẳng khác gì một con mèo lười.
“Nhưng mà… sao chị lại hỏi em chuyện này? Em thì đúng là có đánh giá cao cậu ta thật, nhưng cậu ấy vẫn chỉ là bạn cùng lớp thôi. Em không muốn kéo cậu ta vào chuyện nguy hiểm đâu.”
Sáng nay, mẹ đã nói với Aoi rằng Renge có chuyện muốn nói với cô, nhưng Aoi không ngờ lại liên quan đến Takayuki. Hóa ra, từ lúc Aoi cứ vui vẻ nói về cậu ta trong những cuộc trò chuyện thường ngày, Renge đã bắt đầu cân nhắc việc nhờ cậu giúp đỡ.
“Chị hiểu. Chị cần cậu ta làm vệ sĩ tạm thời cho một người. Có người vừa vướng vào rắc rối và cần được bảo vệ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống một chút.”
“Làm vệ sĩ á?… Chị biết là Satou-kun vẫn đang học cấp ba đúng không? Bỏ qua khả năng của cậu ấy đi, chị nghĩ cậu ấy có thể bỏ học để canh chừng người quen của chị à, Renge-nee?”
“Người quen của chị cũng là học sinh cấp ba, nên chuyện đó không sao cả.”
“Hm?”
“Người đó là học sinh năm ba ở trường em, Aoi. Là Haru-kun đấy.”
Haru-kun.
Aoi không còn cảm thấy đau lòng mỗi khi nghe tên đó nữa. Thứ còn sót lại trong cô giờ đây chỉ là cảm giác áy náy. Hai người họ đã làm hòa từ lâu rồi, nhưng khi cái tên ấy lại được nhắc đến, Aoi vẫn thấy ngỡ ngàng.
“Haru-kun á? Em nhớ lần trước có con nhỏ nào cứ bám dính lấy ảnh như keo ấy. Lần này cũng giống vậy sao?”
“Ừ. Lần này thì là một cô bé nhỏ tuổi hơn đang theo dõi cậu ấy. Ban đầu thì chỉ là mấy chuyện nhỏ như trộm cục tẩy hay móc khóa, nhưng dạo gần đây thì bắt đầu gửi những bức thư rất đáng ngờ.”
“…Đẹp trai cũng khổ thật.”
“Em, à không, bọn mình đâu có tư cách nói câu đó.”
“Trường hợp của bọn mình thì… đổ máu đủ rồi nên chả ai dám làm mấy chuyện đó với tụi mình nữa. Còn Haru-kun thì hiền quá. Em đoán là cậu ta vẫn đang cố thông cảm cho cô bé kia chứ gì.”
“Tất nhiên rồi. Nhưng ít nhất lần này cậu ấy đã chủ động tìm chị để xin lời khuyên. Có thể nói Haru-kun cũng đã trưởng thành lên đôi chút.”
“Chị bó tay luôn.” Renge thở dài. Cử chỉ của chị lúc đó trông chẳng khác gì Aoi. Sau đó, chị tiếp tục giải thích.
“Dù sao thì, đó là lý do chị muốn cậu ta ở gần Haru-kun. Tất nhiên, chị không trông chờ cậu ta phải hành xử như một vệ sĩ chuyên nghiệp. Chỉ cần có mặt ở đó cũng đủ để khiến con nhỏ kia chùn tay lại phần nào rồi. Em thấy sao?”
“Em cũng không rõ nữa. Liệu cậu ta có nhận mấy việc kiểu này không nếu nó chẳng liên quan gì đến mấy vụ tư vấn thường ngày? Mà thôi, chẳng phải để em bảo vệ anh ấy thì hơn sao?”
“Không. Em nổi bật quá. Với lại—”
Ngay trước khi Renge kịp nhắc đến quá khứ hắc ám của Aoi, chuông cửa vang lên.
“Chắc là Haru-kun đến rồi. Tụi chị hẹn gặp mặt để nói rõ chi tiết vụ này. Chị ra mở cửa đây.”
“Em đi với. Dù gì anh ta cũng là senpai của em, ít nhất em phải ra chào một tiếng chứ.”
“Trong bộ áo nỉ lôi thôi đó hả?”
Cặp chị em xinh đẹp cùng nhau tiến ra cửa để đón người mà họ tưởng là Haru-kun. Thế nhưng, thay vì Haru-kun, họ lại được chào đón bởi một cặp ngốc nghếch. Phản ứng của cả hai bên khi nhìn thấy nhau cũng giống hệt nhau.
“Bộ mấy người bị gì vậy? Đồ ngốc à?”
“Xin chào, tôi là Yêu Quái Ướt Sũng.”
“Xin chào, tôi là Yêu Nữ Ướt Sũng.”
Cặp ngốc nghếch đang đứng trước mặt hai chị em kia tự xưng là yêu quái.
***
Khi nghe kể lại chuyện đã xảy ra, Aoi chỉ biết thở dài.
“Này, Haru-kun? Em đã làm hòa với Yêu Quái Ướt Sũng, à không, với Satou-kun rồi. Ngay từ đầu, em còn nợ cậu ta nhiều hơn là cậu ta nợ em, nên dù cậu ta có cố ý làm em tổn thương đi chăng nữa, thì em cũng chẳng trách móc gì đâu. Với lại, dù em có chút hiềm khích gì đi nữa, thì cũng không có nghĩa là chị phải đi tìm cậu ta để ‘dạy cho một bài học.’ Chị bị ngốc à?”
Aoi, lúc này đang răn dạy như một bà giáo, đã thay sang bộ đồ ở nhà đàng hoàng hơn, chủ yếu vì Takayuki đang có mặt ở đây.
“Làm mấy chuyện kiểu đó rất nguy hiểm. Chị có nghĩ đến cảm giác của em không? Nếu chị gặp chuyện gì thì sao? Từ giờ đừng có nóng nảy nữa, bỏ cái tính bốc đồng đó đi. Không hợp với vẻ ngoài của chị chút nào đâu. Nghe chưa? Trả lời em.”
“Hic! C-Chị hiểu rồi… Chị sẽ tự kiểm điểm lại…”
Người đang bị em gái nhà Miyama rầy la lúc này chính là Yêu Quái Ướt Sũng, Amamiya Haruka. Cô đã thay sang đồ dự phòng của Aoi sau khi tắm sơ qua. Vẻ hung hăng khi đối mặt với Takayuki lúc trước giờ đã không còn, thay vào đó là khuôn mặt phụng phịu như con mèo bị dội nước.[note76270]
“Xin lỗi vì đã làm phiền muộn vậy. Em sẽ đền đáp sự giúp đỡ này.”
“Không cần đâu, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến người nhà tụi chị mà.”
Bên cạnh đó là Renge và Takayuki. Trái ngược với cặp đôi bên kia, cả hai có một cuộc trao đổi lịch sự và đĩnh đạc. Dù vẻ ngoài không cho thấy điều đó, nhưng Takayuki hoàn toàn có thể cư xử lễ độ khi tình huống đòi hỏi.
“Quay lại vấn đề chính. Cậu đến đúng lúc đấy, Satou Takayuki. Chị muốn nói chuyện với cậu… Không, đúng hơn là chị có một yêu cầu. Có liên quan đến con ngốc đằng kia.”
“Yêu cầu?”
“Khoan đã, chị!”
“Chuyện là thế này…”
Đúng là vừa nhắc đến đã thấy xuất hiện.
Ngay khi Aoi và Renge đang nói về họ, cả Takayuki và Haruka liền gõ cửa nhà. Vì những người liên quan đều đã có mặt, Renge quyết định kể hết mọi chuyện, bất chấp việc cô em gái nhỏ đang cố gắng ngăn lại.
“Cậu thấy sao? Chị có thể trả cậu từng này. Tất nhiên, cậu có thể về nhà suy nghĩ thêm rồi hẵng trả lời. Nếu đồng ý, chúng ta có thể bàn chi tiết hợp đồng sau.”
Renge vừa nói vừa mỉm cười.
Số tiền mà Renge đưa ra cho Takayuki đủ để thuê một vệ sĩ chuyên nghiệp hoặc thám tử tư thực thụ.
“…Nhiều thật đấy. Ơ… Miyama-nee-san?”
“Ồ, cậu nhận ra à?”
“Ừm. Chị trông trưởng thành hơn vẻ ngoài đấy.”
“Hehe, là chị sinh viên đại học mà. Ở trường chị cũng nghe được vài tin đồn thú vị về cậu đấy. Ví dụ như cậu thân với tiểu thư nhà Takayama, đúng không? Thậm chí còn từng làm vệ sĩ cho cô ấy vài lần nữa.”
“Thế giới này đúng là đầy rẫy mấy người nhiều chuyện ghê…”
“Chị còn nghe nói lý do cô ấy quý cậu như vậy là vì cậu đã cứu cô ấy khi cô ấy bỏ nhà ra đi. Hửm? Câu chuyện này nghe quen quen nhỉ, chị thắc mắc là tại sao nữa?”
“Ugh…”
Aoi, khi nhớ lại chuyện năm xưa lúc khiến cả nhà phải lao đao vì mình, liền đưa tay ôm ngực như bị đâm trúng tim đen.
“Ugh… N-Nhưng mà chuyện đó với chuyện này khác nhau! Satou-kun, cậu phải biết điểm dừng chứ! Đừng có làm mấy việc vượt quá giới hạn của học sinh cấp ba! Haru-kun cứ để em lo!”`
Bất chấp việc không có nhiều hy vọng, Aoi vẫn cố gắng ngăn Takayuki đồng ý vì lo cho cậu.
“Ừ thì, chị cũng không định ép buộc. Nếu muốn từ chối thì cứ tự nhiên.”
Thấy phản ứng của Aoi, Renge nheo mắt lại, giọng trở nên trầm hơn.
“Tuy vậy, chị chỉ muốn nói rằng, trong số những người chị có thể nhờ cậy, cậu là người phù hợp nhất cho công việc này, Satou Takayuki-kun. Dĩ nhiên, chị cũng có phương án dự phòng, nên nếu cậu thật sự không muốn làm thì cũng không cần phải bận tâm quá. Chỉ là… chị là kiểu người đánh giá cao kinh nghiệm. Chị thà giao việc cho một người lạ có kinh nghiệm còn hơn là người quen không có chút thành tích nào. Như vậy an toàn hơn.”
“Chị còn chưa từng gặp em trước đây cơ mà. Chị chắc chứ, khi muốn giao việc này cho em?”
“Đó cũng là lý do chị muốn gặp mặt cậu trực tiếp, để tự mình xác nhận xem có thể tin tưởng được hay không. Nhưng mà, Aoi là người giỏi nhìn người hơn chị, nên cuối cùng chị quyết định tin cậu trong chuyện này.”
“…Vậy à.”
Sau khi suy nghĩ kỹ về những lời mà Renge nói kèm theo nụ cười dịu dàng của chị ấy, Takayuki quay sang nhìn Aoi, người đang ngồi bên cạnh Renge.
Bị bất ngờ khi thấy Takayuki nhìn mình, Aoi vội vàng quay mặt đi. Dù ngoài miệng thì lo lắng cho cậu, nhưng thật ra từ nãy đến giờ ánh mắt cô cứ dán lên cậu đầy kỳ vọng. Có vẻ như cô không thể che giấu được mong đợi của mình dành cho cậu.
“Trước tiên, để em làm rõ điều này. Em là cố vấn tình cảm, không phải vệ sĩ. Có thể em sẽ không mang lại kết quả như chị mong đợi.”
“Chị hiểu. Dù vậy, theo lời đồn thì cậu cũng là một vệ sĩ khá có năng lực đấy.”
“Dù vậy, nhưng nó không phải nghề chính của em, nên cũng đừng kỳ vọng quá. Tiếp theo, em có vài kế hoạch cá nhân. Tùy vào hoàn cảnh, có thể em sẽ ưu tiên chúng trước nhiệm vụ bảo vệ. Nếu chị thấy ổn thì em sẽ nhận lời. Còn về thù lao, em sẽ nhận sau khi công việc hoàn tất. Để phòng trường hợp bất trắc.”
“Hehe, em cẩn thận hơn vẻ ngoài của mình nhiều đấy nhỉ. Còn gì nữa không?”
Trước câu hỏi đó, Takayuki khẽ giơ tay, lịch sự chỉ về phía Haruka, người đang ngồi gần đó.
“Nhân vật chính trong chuyện này có vẻ không hài lòng với sắp xếp này cho lắm.”
Haruka, trong bộ đồ ngủ bông xù trông mềm mại, ngồi nghe cuộc trò chuyện với gương mặt đỏ bừng.
“Renge-san, em không cần vệ sĩ đâu! Em vẫn còn là thành viên câu lạc bộ bóng chuyền mà! Em đủ khỏe để tự bảo vệ bản thân! Hơn nữa, thủ phạm cũng chỉ là một cô gái! Em không tin là mình không thể chạy nhanh hơn cô ta nếu cần! …V-Với lại, bị một thằng nhóc theo sát thế này thì xấu hổ lắm!”
“Haru-kun, không, Haruka. Chị nói thẳng nhé, em yếu hơn em tưởng nhiều đấy. Với cả, cái bộ dạng hiện tại của em đã đủ xấu hổ rồi, lo gì chuyện đó nữa.”
“Đúng là Haru-kun mà. Trông thì giống kiểu con trai đáng tin cậy, thông minh, đẹp trai, nhưng thực chất lại là một cô nàng nóng tính hay trượt môn.”
“Đừng lôi điểm số chị ra chọc nữa!”
Bị hai chị em nhà Miyama đánh giá trúng tim đen, Haruka sắp khóc đến nơi. Biết là mình không cãi nổi họ, cô nàng quay sang trừng mắt nhìn Takayuki.
“Dù gì thì em cũng không tin tên này đâu! Đúng là chuyện em đánh cậu ta là do hiểu lầm, nhưng chuyện cậu ta có đầy lời đồn xấu là thật! Cho dù hai người có tin tưởng cậu ta cỡ nào đi nữa, thì em cũng không tài nào tin nổi! Quan trọng nhất! Tên này còn dám chạm vào ngực em–”
“Là tai nạn.”
Trước khi Haruka kịp nói thêm, Takayuki cắt ngang và nhanh chóng giải thích lại tình huống cho hai chị em nhà Miyama.
Dù trên đường đến nhà họ, cậu đã xin lỗi không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không khỏi lo sợ phản ứng của hai chị em hơn là lời oán trách của Haruka.
“Satou-kun.”
“Vâng?”
“Cậu đã làm vậy thật à?”
“Em chỉ đang giúp chị ấy khi bị ngã xuống đài phun nước thôi.”
“Cậu có làm chuyện đó không?”
“…Em có.”
“Hmm… Vậy à.”
“Có thể… la mắng em luôn đi được không ạ? Phản ứng của chị đáng sợ quá…”
Ngay sau đó, Aoi nở một nụ cười nửa miệng nhìn cậu. Khoảnh khắc đó, Takayuki nhận ra rằng cô nàng vừa có thêm một con bài để uy hiếp cậu sau này. Trong khi đó, Haruka thì như trúng đòn chí mạng bởi lời nhận xét lạnh lùng của Renge: “Thật ra thì… có gì đâu mà chạm.”
Cuối cùng, tình hình quá hỗn loạn khiến cả nhóm chẳng thể đi đến kết luận nào. Họ quyết định tạm hoãn và sẽ bàn lại vào lúc khác.


0 Bình luận