Trans & Edit: hao7
----------------------------------------------------------------
Amamiya Haruka là phó chủ tịch của câu lạc bộ bóng chuyền nữ.
Trái ngược hoàn toàn với cô chủ tịch nghiêm khắc và cứng nhắc, Haruka là người được giao nhiệm vụ hướng dẫn các hậu bối lớp dưới và duy trì bầu không khí hòa nhã cho cả câu lạc bộ
“Đừng chỉ chạy theo bóng một cách vô ích! Hãy lên kế hoạch rõ ràng khi em bắt đầu di chuyển!”
“““Vâng ạ!”””
Dù chỉ mới khỏi ốm không lâu, Haruka vẫn không bỏ bê trách nhiệm của mình. Vừa cảm thấy cơ thể đã khá hơn, cô lập tức ra sân để hướng dẫn các em năm nhất.
Trong nhà thi đấu sau giờ học. Dù mùa hè vẫn chưa chính thức đến, không khí bên trong đã trở nên nóng nực. Họ mở cửa sổ để thoát bớt hơi nóng, nhưng chẳng ăn thua. Nhiệt lượng họ tạo ra khi luyện tập là quá lớn. Càng về sau, nhiệt độ lại càng tăng.
Dù vậy, vẻ mặt Haruka vẫn không hề lơi lỏng. Cô bước lên một bước, siết chặt nét mặt xinh xắn của mình rồi lớn tiếng nhắc nhở các học sinh năm nhất:
“Các em di chuyển chậm quá! Đừng sợ bóng, nó không làm các em đau đâu! Hãy cố gắng đỡ bóng cho đàng hoàng vào!”
“““D-Đã hiểu ạ…”””
“Không nghe rõ câu trả lời!”
“““Vâng ạ!”””
Nghe giọng quát của cô, các em năm nhất vội vàng đáp lại trong hoảng loạn.
“Đúng rồi, cứ giữ tinh thần đó. Buổi tập này sẽ chưa kết thúc cho đến khi tất cả các em đỡ bóng cho ra hồn.”
Nhìn những động tác còn vụng về của các học sinh năm nhất, Haruka khẽ thở dài.
‘Xem ra sau khi các chị năm ba giải nghệ, khả năng đi được đến vòng khu vực thật sự mong manh…’ cô nghĩ.
Trường cấp ba của họ vốn không nổi tiếng gì về bộ môn bóng chuyền. Môi trường luyện tập cũng không đủ tốt để có thể tập nghiêm túc. Giáo viên phụ trách thì chẳng biết gì về bóng chuyền, mà trong đội cũng chẳng ai đủ giỏi để có thể hướng dẫn người khác. Các học sinh năm hai thì tham gia cho có, nên sau khi lứa học sinh năm ba tốt nghiệp, gần như không còn hy vọng gì rằng họ sẽ luyện tập một cách nghiêm túc nữa.
Chưa kể đến việc vì cô chủ tịch quá nghiêm khắc nên nhiều người cũng chán nản mà không muốn gia nhập ngay từ đầu, khiến câu lạc bộ vốn đã ít thành viên nay càng thêm thiếu người. Haruka đã từng hy vọng năm nay sẽ có ai đó có kinh nghiệm gia nhập để cải thiện tình hình, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng là chẳng ai trong số các em năm nhất thậm chí biết được những điều cơ bản.
Tuy nhiên, cô cũng không thể bắt ép các em phải học lại từ con số không một cách cứng nhắc. Chính cô là người từng đứng ra giảng hòa giữa các chị năm ba nghiêm khắc và các anh chị năm hai dễ dãi, nên cô hiểu rõ nếu quá khắt khe với những thành viên mới, họ sẽ bỏ câu lạc bộ mà đi ngay.
Vì thế, Haruka vẫn để các em sử dụng sân thi đấu, dù rằng trình độ của các em chưa xứng đáng. Hơn nữa, cô cũng trực tiếp hướng dẫn để tạo động lực cho các em trong lúc luyện tập. Với cương vị là phó chủ tịch, cùng với sự yêu mến mà mọi người dành cho mình, cô tin rằng bản thân có thể trở thành nguồn cảm hứng cho các em học sinh năm nhất.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi! Mấy em năm nhất, dọn dẹp trước khi về nhé! Lau sàn và cất bóng lại đúng chỗ!”
“““Vâng ạ!”””
Sau khi nhận lệnh từ Haruka, các em năm nhất liền đồng thanh đáp lại đầy khí thế rồi nhanh chóng bắt tay vào việc.
Trước khi được Haruka hướng dẫn, các em từng rất nản vì bị các anh chị khóa trên ngăn không cho lên sân thi đấu, chỉ được làm mấy bài huấn luyện cơ bản lặp đi lặp lại. Nhưng giờ thì những bức bối đó dường như đã không còn nữa. Haruka thậm chí còn hay trò chuyện với các em, lại còn mua nước thể thao cho các em uống để lấy lòng.
“Haruka, vất vả quá nhỉ. Xử lý mấy đứa năm nhất chắc mệt lắm hả?”
Haruka đang lau mồ hôi trên mặt thì chủ tịch câu lạc bộ bóng chuyền lên tiếng gọi cô.
“Không sao đâu, chuyện này là một phần nhiệm vụ của tớ mà. Với lại tớ vừa mới khỏi ốm, nên thay vì luyện tập như mọi khi thì hướng dẫn mấy em này cũng tốt.”
“Người chạy nhanh nhất lúc khởi động là ai nhỉ? Đừng có qua mặt tớ, tớ biết rõ là cậu đang ngứa ngáy muốn vận động rồi đấy.”
“Ái chà, bị bắt bài rồi~”
Chủ tịch cao hơn Haruka hẳn một cái đầu. Nếu phải miêu tả cô ấy, thì đó chính là một “khối cơ bắp sinh ra để chơi bóng chuyền”. Kỹ năng vượt trội, thân hình vững chãi cùng những cú đập bóng mạnh mẽ của cô chính là yếu tố làm nên chiến thắng cho đội và nỗi khiếp sợ cho đối thủ.
“Vòng loại khu vực diễn ra vào tháng sau. Thật lòng mà nói thì bọn năm nhất chỉ nên tập trung vào luyện mấy thứ căn bản thôi.”
Tuy rất tái năng, nhưng chủ tịch lại là kiểu người cho rằng: “Nếu mình làm được, thì người khác cũng phải làm được.” Chính vì suy nghĩ đó mà các buổi tập thường rất khắt khe và nặng nề, đến mức chẳng còn chút niềm vui nào. Nếu người trực tiếp huấn luyện lứa năm nhất là cô ấy chứ không phải Haruka, thì có lẽ mấy đứa đó đã xin rút khỏi câu lạc bộ từ lâu rồi.
“Này, đừng nghiêm khắc quá như thế chứ. Thỉnh thoảng cũng nên dễ dãi với tụi nhỏ một chút. Dù sao thì không phải ai cũng theo kịp tiêu chuẩn của cậu được đâu, biết không?”
“…Xin lỗi nhé, Haruka. Vì tớ mà cậu mới phải gánh vác nhiều như vậy… Khoan đã, chẳng lẽ cái lần cậu bị ốm là do kiệt sức tinh thần vì tớ sao?”
“Không, không, hoàn toàn không phải đâu. Thiệt đó, đừng suy diễn quá, Chủ tịch ơi!”
Dù có thân hình vạm vỡ và cá tính mạnh mẽ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy bất khả chiến bại. Trái lại, cô khá dễ rơi vào trạng thái chán nản và thỉnh thoảng lại cần người an ủi. Chính vì vậy mà lần xảy ra mâu thuẫn với các bạn năm hai, cô ấy đã suy sụp không ít. Cô cũng hay lo lắng cho Haruka, nhất là sau vụ việc cô bị một kẻ bám đuôi quấy rối.
“Dù sao thì, cảm ơn cậu vì đã quan tâm nhé. Tớ thấy nhẹ lòng hơn rồi.”
“…Trời ơi, Haruka à~”
Chính vì những điều đó, Haruka rất dễ thấu hiểu cô ấy. Và cũng nhờ vậy, việc hỗ trợ chủ tịch với vai trò một phó chủ tịch lại trở thành điều mà Haruka làm rất tự nhiên.
Với Haruka, vai trò làm người hỗ trợ luôn là vị trí mà cô thấy phù hợp nhất.
***
Amamiya Haruka luôn cố gắng sống theo kỳ vọng của tất cả những người xung quanh.
Bố mẹ cô, những người bận rộn suốt ngày với công việc, luôn mong cô ngoan ngoãn, biết điều. Bạn bè cô, vì vẻ ngoài của Haruka, thì lại mong cô phải thật ngầu và đáng tin cậy.
Với Haruka, chỉ cần cô đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, thì mọi chuyện sẽ ổn. Dù trong thâm tâm, cô biết rõ bản thân mình chỉ là một con người tệ hại, ngốc nghếch và chẳng ra gì, nhưng chỉ cần cô không để lộ con người thật, chỉ cần cô tiếp tục đóng tròn vai và làm người ta hài lòng, thì mọi chuyện sẽ ổn.
Chính vì vậy, cô không bao giờ, không bao giờ được để lộ con người thật của mình.
Hồi còn nhỏ, từng có một lần như vậy. Một người em gái mà cô rất quý đã thổ lộ tình cảm với cô. Haruka, lựa chọn trung thực với cảm xúc của mình, đã từ chối. Hậu quả là sau đó, cô phải chịu sự thất vọng và ánh nhìn lạnh lẽo từ mọi người xung quanh. May mà sau này mọi chuyện cũng đã được giải quyết, hiện giờ cô vẫn rất thân thiết với người đó. Nhưng lúc sự việc đang xảy ra, nó như một cơn bão dồn dập lên tâm trí cô.
Và đó chẳng phải lần duy nhất việc thể hiện cảm xúc thật khiến cô rơi vào bi kịch. Năm ngoái, cô từng ra tay giúp một đàn em bị bắt nạt. Kết quả? Chính người đó lại trở thành kẻ bám đuôi cô.
Còn lần gần nhất, cô đã cố gắng trả lại công bằng cho người mà cô xem như em gái, vì nghĩ ai đó đã làm tổn thương cô bé ấy. Nhưng hóa ra chỉ là một hiểu lầm ngớ ngẩn. Cuối cùng Haruka vừa tự làm mình bẽ mặt khi ngã xuống đài phun nước, vừa bị người mà mình định trừng trị… sàm sỡ ngay trước mặt bao người.
Danh sách những sai lầm như vậy vẫn còn dài. Nhờ đó, Haruka đi đến một kết luận: Chỉ cần cô hành động không dựa trên kỳ vọng của người khác, thì thể nào cũng mắc phải một sai lầm không thể cứu vãn.
Chính vì vậy, Haruka đặt trọn niềm tin vào những người vẫn chấp nhận cô, dù biết rõ cô là một con người tồi tệ.
[Tối mai lúc 6 giờ 30 nhé! Sau khi về nhà, tớ sẽ thay bộ đồ đẹp nhất rồi ra gặp cậu!]
[Ừm ừm.]
Dù người đó chỉ là một người bạn trên mạng, chưa từng gặp mặt ngoài đời.
***
Đối với Aoi, cô chị họ Amamiya Haruka luôn là một người con gái rất ngầu.
Không phải là ngầu vì ngoại hình, ừ thì phải thừa nhận là Haruka trông cũng khá ngầu thật, nhưng điều Aoi ngưỡng mộ hơn cả chính là tính cách của cô.
Haruka luôn dám làm những điều mà bản thân cho là đúng. Ví dụ như cái lần cô ấy thẳng thắn từ chối lời tỏ tình của Aoi khi cả hai còn nhỏ. Chính cái sự kiên định, không để mình bị cuốn theo cảm xúc hay áp lực xung quanh đó mới là điều khiến Haruka thật sự ngầu trong mắt Aoi. Mà cũng phải nói thật, đôi lúc Haruka cũng mắc sai lầm vì tính cách đó, nhưng với Aoi, điều đó lại làm cô càng thêm đáng yêu. Mỗi khi Haruka gây chuyện, Aoi vẫn sẽ mắng cô như thường, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ghét Haruka, hoàn toàn không.
Tóm lại, trong mắt Aoi, Haruka là một người phụ nữ mạnh mẽ và ngầu lòi.
“Ư-Ưm… Aoi? E-m thấy bộ này có hợp với chị không…?”
Và giờ đây, chính người phụ nữ mạnh mẽ và ngầu lòi đó lại đang diện đồ cực kỳ dễ thương trước mặt cô.
“C-chị tham khảo từ tạp chí thời trang đấy, n-nhưng mà… chị… cũng không chắc lắm… Em thấy sao…?”
Trước mặt Aoi lúc này là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng tro óng ả.
Một chiếc váy trắng xinh xắn với những đường viền bèo nhẹ nhàng, điểm thêm vài món phụ kiện dễ thương. Đôi giày thì hoàn toàn thiên về yếu tố đáng yêu chứ chẳng màng gì đến độ linh hoạt. Tổng thể trang phục khiến Haruka trông vô cùng duyên dáng, đến mức người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn.
“Tất nhiên là hợp rồi. Chị xinh lắm đấy, mà khoan, chị chắc chắn là chỉ đi gặp một người quen thôi chứ? Không phải hẹn hò đấy chứ? Nếu là hẹn hò thì em về đây.”
“K-Không phải hẹn hò! C-chị nói rồi mà, người quen đó sẽ giúp chị xử lý vụ tên bám đuôi kia! C-chị chỉ muốn tạo ấn tượng tốt thôi…”
“Ra vậy. Em cứ tưởng chị bị sốt xong rồi não bị ảnh hưởng luôn chứ.”
“Sao em lại độc miệng với chị thế?!”
Haruka chỉ còn biết cười khổ.
Thấy Haruka ăn mặc như vậy, Aoi chỉ thở dài: “Thôi kệ chị vậy.”
Vài ngày sau khi Aoi đến nhà Takayuki chơi, Haruka đã nhờ cô đi cùng để gặp một “người đáng tin cậy” mà cô quen trên mạng. Aoi đã khuyên rằng nếu thật sự muốn được giúp, tốt nhất là nên tìm đến Takayuki, ít nhất cậu ấy là người quen biết rõ ràng, chứ không phải một gã lạ mặt nào đó trên internet. Nhưng Haruka lại nhất quyết muốn nhờ người kia.
“Nhưng này, chị có chắc là tin được người đó không? Lỡ đâu đó là một ông già dở hơi nào đó đang tìm cách tán tỉnh nữ sinh thì sao? Chị không gửi ảnh selfie hay gì cho hắn đấy chứ?”
“Không đâu, người đó đáng tin mà! Mỗi lần chị gợi ý chuyện gặp mặt trực tiếp hay đổi ảnh selfie, người đó đều mắng chị cả tiếng rồi mới chịu ngưng. Cậu ấy chỉ đồng ý gặp hôm nay vì chị nói mình đang bị bám đuôi thôi!”
“Chị có biết khái niệm ‘bảo mật trên mạng’ là gì không vậy?”
Cả hai đang cùng nhau đi đến nhà hàng nơi mà Haruka sẽ gặp người quen kia.
Sự xuất hiện của hai cô gái xinh đẹp lập tức thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Nhưng vì cả hai đều quá nổi bật, nên chẳng ai đủ can đảm đến bắt chuyện. Đa phần chỉ dám liếc nhìn vài giây rồi vội quay đi, sợ bị hiểu lầm là đang nhìn chằm chằm.
“Ờ… Aoi? Chị biết bảo mật trên mạng là gì mà, được chưa? Người đó là trường hợp đặc biệt thôi! Với người khác thì chị đâu có dễ dãi như vậy!”
“Câu đó là kinh điển của mấy người bị lừa qua mạng rồi đấy. Dù sao thì, chuẩn bị tinh thần trước cũng không thừa đâu. Nói rõ cho em biết xem chị sắp gặp kiểu người thế nào đi. Lỡ có gì thì gọi cảnh sát xử lý liền.”
“À, thật ra người đó cũng dặn chị chuyện đó rồi. Bảo chị phải chuẩn bị kỹ càng để có thể gọi cảnh sát bất cứ lúc nào, và tốt nhất là nên đi cùng với ai đó đáng tin cậy. Lý tưởng là người trông trưởng thành một chút…”
“Ra vậy, nên chị mới không rủ chị em đi. Ừm… nghe vậy thì cũng thấy người đó có vẻ lo cho chị thật, nhưng mà dù sao chúng ta vẫn phải cảnh giác.”
Khi cả hai tiếp tục bước đi, Aoi liếc nhìn Haruka một cái từ bên cạnh. Thay vì vẻ điềm tĩnh thường khiến các đàn em phải "đổ rạp" vì ngưỡng mộ, Haruka lúc này lại mang gương mặt… của một thiếu nữ đang yêu.
“Vậy người đó là kiểu người thế nào? Nghe chị nói thì hình như người ta là kiểu lo xa quá mức, nhưng ngoài chuyện đó thì em chẳng biết gì cả…”
“Em hỏi đúng lúc quá! Người đó ấy—”
Haruka mỉm cười, má hơi đỏ lên khi bắt đầu nói về người bạn bí ẩn kia.
Dù Aoi rất muốn ủng hộ chuyện tình cảm của Haruka, nhưng lời mô tả tuôn ra từ miệng cô ấy lại… thật khó mà chấp nhận nổi.
Theo lời Haruka, người kia là một kiểu tsundere tốt bụng, ngoài mặt thì hay mắng mỏ, nhưng luôn âm thầm quan tâm. Người ấy luôn sẵn sàng lắng nghe mọi chuyện Haruka kể, hầu như không than phiền gì cả. Nói không ngoa thì hình tượng này giống như bước ra từ tiểu thuyết chứ không phải người thật.
“Ơ… Haru-kun? Em không bất ngờ vì chị có thể nhắn tin với người ta suốt cả ngày… mà là em thấy ngạc nhiên vì có người chịu nổi chị đấy.”
“Ehehe~”
“Đừng có cười, em đang mỉa chị đấy.”
Aoi lộ rõ vẻ chán nản, nhưng trong đầu thì đã bắt đầu vẽ ra sơ đồ phân tích về người bạn bí ẩn kia của Haruka.
“Vậy nè, Haru-kun, chị từng nói là bắt đầu nói chuyện với người này từ hồi năm ba cấp hai, đúng không? Là do cả hai cùng thích một bộ manga nên mới quen nhau?”
“Ừm! Lúc đó chị hay hỏi người ấy nhiều chuyện, người đó lúc nào cũng kiểu như, ‘Tôi không biết gì đâu,’ hay là, ‘Cậu phiền quá đó,’ nhưng mà dù nói vậy thì người ấy vẫn luôn giúp chị!”
“Chị có bao giờ nghĩ là người ta không phải kiểu tsun, mà đơn giản là người ta ghét chị không?”
“Không thể nào! Người đó luôn đối xử tốt với chị mà! Bọn chị là bạn thân!”
Aoi chỉ biết đưa tay ôm trán.
Từ giọng nói hào hứng của Haruka, Aoi cũng phần nào đoán được người kia hẳn là một người kiên nhẫn, chu đáo và có tính chịu đựng cao. Bởi vì nếu không phải là người cực kỳ tốt bụng thì ai lại sẵn lòng giúp đỡ một người chưa từng gặp ngoài đời, chỉ quen qua mạng, thậm chí còn đồng ý gặp mặt để hỗ trợ như vậy?
“Người đó chắc là một chị sinh viên đại học nào đó. Nhưng lần nào chị đoán như thế, người ấy cũng cứ khăng khăng là con trai.”
“Ừ ừ, tin vậy cũng được. Thế mình sẽ gặp người ta kiểu gì?”
“Bọn chị có mật hiệu riêng đó nha~ Bọn chị sẽ mang một cuốn manga ra đọc trong nhà hàng. Đó là một bộ ít người biết, nên sẽ không bị nhận nhầm đâu! Tới nơi thì chỉ cần tìm người đang đọc đúng cuốn manga đó là được!”
Nói rồi Haruka lấy từ trong túi ra một cuốn manga thể loại tình cảm. Bìa truyện khá đẹp, nhưng Aoi chưa từng thấy qua. Như Haruka đã nói, đây đúng là một tựa truyện ít ai biết đến.
“Hehehe, chị mong được bàn về manga với người đó lắm luôn…”
Nụ cười của Haruka lúc ấy kèm đôi má đỏ ửng, rạng rỡ đến mức Aoi chưa từng thấy cô cười tươi đến thế bao giờ.
“Hy vọng người đó là người đàng hoàng.”
“Chuyện đó khỏi lo luôn!”
Dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, Aoi vẫn âm thầm chúc Haruka gặp được người tốt.
***
““…””
Haruka đã gặp được người quen qua mạng của mình một cách suôn sẻ, không có chuyện bất ngờ hay nguy hiểm gì xảy ra.
Mà cũng có thể nói là… quá suôn sẻ. Bởi vì nhà hàng nơi họ hẹn nhau gần như trống trơn. Chính xác hơn thì chỉ có một người đang ngồi bên trong. Và trừ khi có sự trùng hợp lạ kỳ nào đó, người đang đọc đúng cuốn manga mà Haruka mang theo, hẳn phải là người mà cô sắp gặp mặt.
“…Chị là Sunny à?”
“…Phải. Cậu là Baku-san?”
“Vâng.”
““…””
Sau vài năm trò chuyện, nhắn tin với nhau qua mạng, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau ngoài đời.
Sunny, tức Haruka ăn mặc như một công chúa bước ra từ một thế giới hiện đại.
Baku, tức Takayuki thì trông như một tay xã hội đen hạng nặng chuẩn bị ra tay thanh toán ai đó.[note76271]
“Ờ… chắc có thể gọi đây là định mệnh ha?”
Aoi, người ngoài cuộc duy nhất ở đây lẩm bẩm, vừa nhìn vừa cố gắng tiêu hóa cảnh tượng trước mắt. Nhưng nhờ không dính dáng đến cảm xúc, cô cũng nhanh chóng thoát khỏi cú sốc.
“Thôi thì… trước hết cứ ngồi xuống đi đã, Haru-kun.”
“???”
“…À, xong. Hồn bay rồi. Thôi được, để tớ nói chuyện thay cho đến khi hồn vía của chị ấy tìm được đường quay lại với thể xác, Satou-kun.”
“…Ừ.”
Takayuki gật đầu với vẻ mặt nửa bất đắc dĩ, nửa cam chịu. Aoi thì nhẹ nhàng đẩy Haruka, lúc này như bị hóa đá ngồi xuống ghế gần đó.
“Trước hết, để xác nhận lại, Satou-kun,” Aoi mở lời, giọng nghiêm túc, “Cậu là bạn qua mạng của Sunny, tức Haru-kun, đúng không? Và cậu muốn giúp cô ấy giải quyết vấn đề đang gặp phải?”
“Đúng vậy. Tôi và con ngốc đó, à không, ý tôi là Sunny, có chung sở thích manga, và đã tương tác với nhau khá lâu trên mạng xã hội. Lần này, vì cô ấy gặp một vấn đề nghiêm trọng nên tôi quyết định giúp trực tiếp ngoài đời.”
“Ra vậy. Thế thì giờ mọi thứ cũng ăn khớp rồi. Hôm trước, cậu nói rằng có hẹn với bạn, là đang nói đến buổi gặp hôm nay đúng không?”
“…Ừ.”
“Hiểu rồi.”
Một lần nữa, Aoi cẩn thận quan sát Takayuki.
Điều đầu tiên thu hút ánh nhìn của cô là cặp kính gọng đen. Trông chúng khiến cậu ta có vẻ chững chạc hơn thường ngày, bớt đi phần bất cần. Trang phục thì già dặn, không ai nghi ngờ gì nếu cậu ta tự giới thiệu là sinh viên đại học. Mặc dù quần áo có hơi giống đồ trưng bày của ma-nơ-canh, nhưng Aoi nhận ra rõ ràng cậu ta đã rất chăm chút cho lần gặp này.
Nhận ra điều đó, một cảm giác khó chịu thoáng lướt qua trong Aoi. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại bực bội, chỉ là bỗng dưng thấy khó chịu. Thay vì làm lớn chuyện, cô đè nén cảm xúc đó bằng nụ cười quen thuộc của mình.
“Thôi thì, như vậy cũng yên tâm giao việc rồi ha.”
“Không. Xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận việc đó. Tôi chỉ đang giúp một người bạn. Không cần phải trả công gì cả.”
Takayuki đáp lại ngay, giọng bình thản và dứt khoát. Lời nói của cậu không hề do dự, gương mặt nghiêm túc cho thấy rõ sự chân thành.
“Tôi hiểu cảm xúc đó, nhưng cho phép tôi nói một câu nhé: Cậu đúng là đồ ngốc, cậu biết không?”
“Biết chứ. Nhưng tôi làm vậy vì cô ấy là bạn tôi. Nếu là người khác, tôi đã ra giá cao rồi.”
“Ừ ừ, cậu muốn nghĩ sao cũng được. Thật là… Thế còn chị thì sao, Haru-kun? Có ý kiến gì không?…Tỉnh lại đi giùm cái!”
“Hii!”
Haruka giật bắn người, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái “đóng băng”.
“Không thể nào! Không đời nào cậu lại là Baku-san được! Baku-san thật đâu rồi?! Mau thả chị ấy ra ngay!”
“Ha… Nói mấy lời ngớ ngẩn không suy nghĩ gì thế này đúng là rất Sunny đấy.”
“U-uuu… Đ-Đừng như vậy! Đừng bắt chước Baku-san nữa! Baku-san là một chị gái lớn tuổi đáng tin cơ mà!”
“Bao nhiêu lần tôi nói rồi là tôi là đàn ông. Là cậu không chịu tin thôi. Với lại, đừng có hét lên như vậy. Biết là chỗ này vắng, nhưng như thế là bất lịch sự với những người có thể đến sau đấy.”
“Đấy! Baku-san là người lịch sự! Không thể nào nói kiểu cộc lốc như thế được!”
“Sunny, im lặng.”
“Vâng…”
Aoi nhìn cảnh tượng ấy mà không nhịn được cười. Cô chưa từng thấy Haruka dần dần biến thành một sinh vật dễ thương đến vậy.
“Ughh… Cậu càng nói, tớ lại càng thấy cậu giống Baku-san thật…”
“Vì tôi là Baku-san mà.”
“C-Có phải chị của cậu, chị Baku-san bảo cậu đến đây thay chị ấy không?!”
“Haru-kun, cậu ta là con một.”
“Ugh! …T-Tớ… tớ thừa nhận là xét về mặt logic thì cậu là Baku-san thật… nhưng trái tim tớ không thể chấp nhận chuyện này được!”
Haruka vừa nói, mặt vừa đỏ bừng như cà chua chín.
Takayuki nhìn cô mà trông vừa ngạc nhiên vừa bối rối thấy rõ. Nhưng thực ra, Haruka có lý do của mình khi không thể dễ dàng chấp nhận sự thật trước mắt.
“Nếu cậu thực sự là Baku-san… thì hãy thuyết phục tớ đi! Thuyết phục một cách chân thành, giống như Baku-san vẫn làm ấy!”
Haruka giơ tay chỉ thẳng vào mặt Takayuki. Dù là Aoi, người luôn rộng lượng với cô chị họ, cũng thấy hành động đó hơi… thảm hại. Nhưng với Takayuki, người đã quá quen với cái kiểu rắc rối trẻ con của Haruka, thì mệnh lệnh nửa đùa nửa thật đó chẳng có gì khiến cậu bận tâm.
“Được rồi. Miyama, cậu bịt tai lại hộ tôi được không? Chuyện này hơi ngượng một chút…”
“Cứ giả vờ như tôi không có mặt ở đây đi.”
“Ugh… cái mặt tự mãn đó của cậu thật đáng ghét… Mặc kệ…”
Thấy Takayuki nghiêm túc xoay người đối diện Haruka, Aoi khẽ nhếch môi cười, vừa có chút bất lực, vừa… có chút gì đó không rõ ràng.
“Sunny, cho dù cậu không tin tôi… thì tôi cũng chẳng sao cả. Tôi vẫn sẽ giúp cậu.”
Takayuki bộc bạch, giọng điệu và cách nói y hệt “Baku-san” mà Haruka quen thuộc. Như thể vừa bị sét đánh ngang tai, Haruka đứng chôn chân, người cứng đờ lại. Một lúc sau, cô thở dài thật sâu, gương mặt tràn đầy cảm xúc.
“Giọng điệu tsun tsun đó… Đúng là Baku-san rồi… Mình… Mình luôn muốn được gặp cậu ngoài đời!”
“Chỉ có Sunny mới ngốc nghếch thành thật kiểu này với tôi…”
Làn sóng cảm xúc từ Haruka khiến Takayuki thoáng sững người, nhưng cậu không hề từ chối hay tránh né.
“…”
Nhưng trong căn phòng đó, có một người không cảm thấy vui vẻ gì khi chứng kiến cảnh tượng này.
Bình thường, Aoi sẽ thấy buồn cười khi nhìn Haruka lúng túng hay ngốc nghếch thế này. Nhưng lần này thì khác. Cô không thấy buồn cười, cũng chẳng thấy ấm lòng.
Cô không hiểu tại sao… nhưng bằng cách nào đó, Aoi không thể cảm thấy vui cho hai người họ. Không một chút nào.


0 Bình luận