• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 2.5

0 Bình luận - Độ dài: 4,550 từ - Cập nhật:

Trans & Edit: hao7

----------------------------------------------------------------

Bảy năm trước. Trong kỳ nghỉ hè. Với Aoi, hôm đó là ngày cô gặp được anh hùng của đời mình, một ngày mà cô sẽ không bao giờ quên. Còn với Takayuki, đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời cậu.

“Chờ tớ ở đây nhé? Tớ cần chuẩn bị chút đồ!”

“…Cậu định bỏ rơi tớ à?”

Trên con đường tối tăm giữa núi, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn pin. Nhưng trong mắt Takayuki không hề có chút sợ hãi nào. Thay vào đó là sự phấn khích. Cậu chắc chắn rằng ông mình sẽ khen ngợi khi biết cậu đã tìm thấy cô bé bị lạc tên là Aoi.

Cậu không hề do dự khi quyết định sử dụng chiếc kẹp tóc mà ông đã tặng.

“Ha ha, tớ không bỏ rơi cậu đâu! Chỉ là phải chuẩn bị một chút thôi! Nói thật nhé, cái kẹp tóc này có sức mạnh đặc biệt đó! Tớ phải dùng nó để biến thành anh hùng thật sự!”

“Gì vậy? Nghe ngu ngốc thật.”

“Hahaha, chắc là vậy thật. Nhưng tớ sẽ cố hết sức để làm được! Cậu tin tớ chứ?”

“…Nếu cậu bỏ tớ lại đây, tớ sẽ bẻ ngón tay cậu.”

Ngay cả khi bị cô bé mà mình đang cố cứu dọa một cách rợn người như thế, cảm xúc của Takayuki vẫn không hề lay chuyển. Với cậu, việc có thích hay không thích cô bé này chẳng quan trọng. Đúng là cậu chẳng có thiện cảm với cô, nhưng điều đó không đủ để khiến cậu bỏ mặc cô lại. Cậu rời xa Aoi vài bước.

“Oh my, bất ngờ thật đấy~ Lần này người triệu hồi ta lại là một cậu nhóc cơ à~”

Cậu đã triệu hồi phù thủy. Và Takayuki không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của bà ta, vì cậu chắc chắn rằng bà sẽ đáp lại lời gọi của mình.

Sau đó, bà ta nói cho cậu biết cái giá mà cậu phải trả. Một lần nữa, cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cậu chỉ lặng lẽ chấp nhận tất cả, và cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra một cách suôn sẻ.

“Được rồi, để công bằng hơn, ta sẽ cho nhóc một phần thưởng nhỏ. Sau này, nếu nhóc muốn rút lại điều ước của mình—”

Ngay cả mụ phù thủy cũng phải động lòng trước sự ảo tưởng và ngây thơ của cậu bé, đến mức đã ban cho cậu một đặc ân mà chưa một khế ước giả nào khác từng nhận được.

“Nhóc phải tìm thấy tình yêu. Tình yêu chính là chìa khóa để giải thoát nhóc khỏi lời nguyền gắn liền với năng lực của mình.”

Đối với Takayuki khi còn nhỏ, những lời ấy chẳng mang nhiều ý nghĩa. Nghe thì thật đẹp đẽ và ngầu lòi, nhưng cuối cùng, nó cũng chẳng thể làm thay đổi quyết định của cậu. Không suy nghĩ gì thêm, cậu chấp nhận trả cái giá để hoàn thành khế ước.

Ngay cả sau khi bảy năm trôi qua, cậu vẫn không hề biết rằng… những lời ấy chính là hy vọng duy nhất của mình.

***

“Đoán là năng lực của cậu không đi kèm với khả năng chống lạnh nhỉ, Satou-kun?”

“Khụ khụ Ước gì tôi có thể…”

Ngày hôm sau. Buổi thảo luận dự định đã bị hủy bỏ vì một nửa số người tham gia bị cảm lạnh.

“Giờ nghĩ lại thì, hai người đã cuốc bộ một quãng khá xa để đến nhà tôi. Với cái lạnh ban đêm ở Tohoku, hai người không bị ốm mới là chuyện lạ đó.”

“…Ý cậu là gì? Với lại, sao cậu lại ở đây?”

“Để mang đồng phục của cậu trả lại. Mẹ tôi đã giặt sạch rồi.”

Hiện tại, Aoi đang có mặt trong phòng Takayuki.

Hôm nay là ngày nghỉ, thời gian là buổi chiều muộn. Chính xác thì là hai giờ chiều. Căn phòng của Takayuki chỉ le lói chút ánh sáng mờ mờ lọt qua bức rèm. Từ trong phòng, có thể nghe thấy tiếng mưa lộp độp rơi đều đều.

“Khốn thật… Làm sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?… À phải, là mẹ cậu… Tôi đã nghi có gì đó khi bà ấy bảo sẽ giặt đồng phục giúp và hỏi địa chỉ của tôi rồi mà…”

“Thì, người nhà tôi là nguyên nhân khiến cậu rơi vào tình huống đó. Giúp được gì thì nên giúp. Khi biết cậu bị cảm, mẹ tôi bảo tôi qua thăm và chăm sóc cậu.”

“Mẹt tôi không nói gì cậu sao?”

“Bà ấy nở một nụ cười rồi giao phó cậu – đứa con trai ngốc nghếch – cho tôi. Thật ra tôi định từ chối, nhưng cuối cùng lại không nỡ.”

“Chỉ vì‘không nỡ’, cậu cũng làm nhiều thứ ghê đấy. Tại sao lại đang gọt táo cho tôi?”

“Dù trong lòng không tình nguyện, thì ít nhất tôi cũng nên làm được chừng này cho một bệnh nhân.”

Ngoài tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng là tiếng Aoi gọt vỏ quả táo trên tay.

“Đây.”

Sau khi gọt vỏ và cắt táo xong, Aoi đặt chúng lên một chiếc đĩa sứ trắng.

“…”

“Hm? Cậu muốn tôi đút cho à? Thôi được rồi, há miệng nào~”

“Dừng lại đi.”

Takayuki liếc cô bằng ánh mắt khó chịu rồi chuyển ánh nhìn sang những miếng táo đã được cắt. Không chỉ tạo hình thỏ, Aoi còn tỉ mỉ đến mức làm cả một con phượng hoàng. Con phượng được tạo hình đẹp đến mức khiến cậu ngần ngại không nỡ ăn.

“Miyama.”

“Gì thế?”

“Cậu giận tôi à? Không, đúng hơn là... cậu đang căng thẳng phải không?”

“Hehe…”

Aoi không trả lời, chỉ cắt nhỏ con phượng rồi đút một miếng vào miệng Takayuki.

“Mmph!”

“Đừng hiểu lầm, Satou-kun. Đúng là đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng con trai, nhưng tôi không hề cảm thấy căng thẳng gì đâu nhé.”

“Nom nom… Cơ mà cậu cứ bồn chồn từ lúc bước vào phòng. Muốn xem thì cứ xem đi, cũng chẳng có gì thú vị đâu—”

“Tôi bật đèn lên được chứ?”

“Vậy là định xem thật à.”

Khi Takayuki đồng ý, Aoi lập tức bật đèn trong phòng. Không hề ngần ngại, cô bắt đầu quan sát khắp nơi, nhìn kỹ mọi góc mà mắt cô quét qua.

“Hoho~”

Aoi chẳng có khái niệm gì về ‘phòng của con trai’, nhưng cô thấy phòng Takayuki khá gọn gàng.

Chỉ có vài món đồ nổi bật trong phòng. Nội thất đáng chú ý chỉ gồm giường, kệ sách, bàn học và một tủ âm tường phía cuối phòng.

“Một kệ sách à? Mấy quyển sách ở đây đủ thể loại nhỉ. Ồ, cậu có kha khá sách tình cảm đấy. Giờ nghĩ lại thì, một vài cuốn trong số này cậu từng review trên mạng xã hội rồi. Cậu thích thể loại đó hả? Ý tôi là, truyện tình cảm ấy.”

Trong số những món nội thất, thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của Aoi là cái kệ sách. Dù sách có đủ thể loại, phần lớn trong đó là truyện tình cảm. Một vài cuốn sách tâm lý học cũng được xen vào.

“Không hẳn là thích. Cũng chẳng ghét. Nhưng mà, nếu muốn làm cố vấn tình cảm, thì ít nhất cũng phải nghiên cứu đến mức này chứ, đúng không?”

“Chăm chỉ ghê đấy.”

Nghe câu trả lời rành mạch ấy, Aoi không khỏi thở dài kinh ngạc.

Takayuki tự xưng là "cố vấn tình cảm", ban đầu Aoi thấy điều đó khá trẻ con, nhưng nhìn thấy cậu thật sự đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, cô cảm thấy có phần nể phục cậu hơn một chút.

“Dù vậy, đọc bao nhiêu sách rồi mà tôi vẫn chẳng hiểu nổi tình yêu thật sự là cái quái gì.”

“Thật á? Nhìn cách cậu xử lý vụ của Tomoe, tôi tưởng cậu phải có kinh nghiệm kha khá chứ.”

“Tại vì lúc đó tôi chỉ là người ngoài cuộc thôi. Khi đứng ở vị trí ngoài cuộc nhìn vào thì dễ giải quyết hơn. Chứ tôi chưa từng trải nghiệm gì cả.”

“Hmm… Cậu có mẫu người con gái lý tưởng không?”

“Tôi thích mấy cô vừa quyến rũ vừa dịu dàng.”

“Cậu đúng là tệ hết thuốc chữa.”

“Sao lại thế? Gu đó hoàn toàn bình thường với một nam sinh cấp ba như tôi mà.”

Tuy nhiên, sự ngưỡng mộ vừa mới nhen nhóm trong lòng Aoi liền bị chính lời nói của Takayuki dập tắt.

“Hmm… Tôi hỏi cái này được không? Mấy quyển sổ ghi ‘dùng để nghiên cứu’ trên bàn học của cậu là gì vậy?”

Trong lúc đang tìm thứ gì đó thú vị hơn, Aoi bắt gặp một chồng sổ tay được xếp gọn trên kệ bàn học của Takayuki.

“Hm? À, mấy cuốn đó hả… Cậu cứ đọc thử đi cũng được. Chẳng có gì đặc biệt đâu.”

“Cậu chắc chứ? Cho tôi đọc mấy thứ có thể là lịch sử đen tối của cậu đấy?”

“Đừng đọc to lên là được! Mà thật ra cũng không hẳn là lịch sử… Tại nó vẫn còn đang tiếp diễn…”

“Gì cơ?”

Lời lấp lửng của Takayuki khiến Aoi nghiêng đầu đầy thắc mắc. Cô rút ra một quyển sổ rồi mở ra xem. Như cô dự đoán, cuốn sổ kín đặc chữ viết. Những con chữ ngoằn ngoèo đến mức nếu ai đó bảo là lũ kiến bò ngang rồi để lại dấu, chắc cô cũng tin. Dù vậy, không đến mức không đọc được.

“Satou-kun.”

“Hm?”

“Cậu bắt đầu viết mấy cái này từ khi nào vậy?”

“À, khoảng cuối năm hai cấp hai? Chỉ là mấy ý tưởng ngớ ngẩn tự dưng nảy ra trong đầu rồi tôi ghi lại thôi. Vớ vẩn lắm.”

Takayuki nở một nụ cười gượng, nhưng khác với vẻ cười thường ngày, lần này trông cậu như đang chịu đựng điều gì đó.

Những gì được viết trong cuốn sổ tay chính là kết quả từ công cuộc nghiên cứu của cậu. Cụ thể hơn, nó chứa đựng quan điểm của Takayuki về tình yêu.

Nó tổng hợp vô số câu chuyện tình yêu, từ hư cấu đến thực tế. Phân tích cách con người đến với nhau, cách họ nảy sinh tình cảm. Cuốn sổ được lấp đầy bởi những trường hợp như thế, cùng với câu hỏi xuyên suốt: “Tình yêu tồn tại để làm gì?”

“…Không thể gọi đây là ‘ngớ ngẩn’ được, cái này đã vượt xa mức đó rồi.”

Lượng thông tin dày đặc trong sổ khiến Aoi nhận ra cậu hẳn phải có một sự ám ảnh đặc biệt với đề tài này. Cô chưa từng thấy ai cùng tuổi lại suy nghĩ nghiêm túc về tình yêu đến mức này.

‘Tại sao cậu ấy lại làm vậy?’ Aoi tự hỏi. Câu trả lời hiển nhiên là vì công việc tư vấn tình cảm của cậu.

Nhưng Aoi suy nghĩ sâu hơn. ‘Vì sao cậu ấy lại bắt đầu công việc đó ngay từ đầu? Vì năng lực của mình ư? Nhưng tại sao? Cậu ấy đã từ bỏ việc trở thành anh hùng, vậy mà vẫn chủ động dùng năng lực để giúp người khác, dù biết rõ những rủi ro đi kèm.’

“Satou-kun, cái đó…”

Ngay trước khi cô hỏi ra câu hỏi đang làm mình day dứt, cô chợt dừng lại.

Cô nhớ lại lần Takayuki từng im lặng, từ chối trả lời câu hỏi ấy. Cả hai vẫn chưa đủ thân thiết để cậu chia sẻ hoàn cảnh của mình, Aoi hiểu rõ điều đó đến đau lòng.

Vì thế, cô quyết định thay đổi câu hỏi. Dù sao thì, cô vẫn có thể hỏi điều kia vào một lúc khác… khi họ đã thật sự thân hơn hiện tại.

“Vì sao cậu lại từ bỏ việc làm anh hùng?”

“…Câu đó không nên hỏi một người đang bệnh đâu.”

Nghe câu hỏi ấy khiến Takayuki hơi nheo mắt lại, nhưng nụ cười trên môi cậu vẫn không biến mất.

“Xin lỗi. Nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao. Nhưng… tớ sẽ rất trân trọng nếu cậu chịu chia sẻ với tớ.”

Giọng cô đầy xót xa, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng cất lên.

“Cậu biết không, ngày xưa có một đứa nhóc từng nghĩ mình là công chúa. Đứa nhóc đó rất giỏi, chuyện gì cũng làm tốt, và điều đó khiến nó trở nên kiêu ngạo. Không, phải nói là, nó còn chẳng hiểu thế nào là kiêu ngạo nữa kìa. Nó ngu ngốc đến mức ấy đấy. Tóm lại, nó cứ đinh ninh thế giới này xoay quanh mình.”

“Vậy à. Hẳn mọi người chiều chuộng đứa nhóc đó lắm nhỉ.”

“Chắc vậy… Dù sao thì, đứa nhóc đó lớn lên trong ích kỷ. Vì có gương mặt ưa nhìn, nó bắt đầu tìm kiếm một ‘hoàng tử’ cũng phải đẹp trai. Và rồi, nó gặp được một người chị rất hiền, rất dịu dàng, lại thường mặc đồ con trai. Khuôn mặt chị ấy cũng hợp với gu của ‘công chúa’. Nói thật thì, cái đứa nhóc đó chẳng thực sự muốn tìm ‘hoàng tử’ đâu. Nó chỉ cần một người đẹp trai và tốt bụng, để có thể chiều theo mọi sự ích kỷ của nó. Dù là nam hay nữ cũng được, miễn là thuộc về nó.”

Aoi tiếp tục kể, một nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt cô.

“Thật không may cho cô công chúa nhỏ, người chị dịu dàng ấy đã nhìn thấu sự nông cạn của cô. Thế nên, chị ấy từ chối lời tỏ tình. Rõ ràng đó là vì muốn tốt cho cô bé, chị chỉ không muốn cô tiếp tục sống ích kỷ như thế. Nhưng tiếc là điều đó lại phản tác dụng. Cô công chúa nhỏ ấy thật ngu ngốc. Thay vì suy nghĩ xem mình đã sai ở đâu, cô lại làm tổn thương người chị tốt bụng ấy và gây phiền phức cho tất cả những người xung quanh. Đã vậy, cô còn cố tình trốn lên núi để khiến những người quan tâm đến mình thấy tội lỗi.”

“Thật tội cho mấy người phải thức trắng đêm để đi tìm con nhóc rắc rối đó.”

“Thì đấy… Sau khi bị tìm thấy, cô ta bị mắng cho một trận nhớ đời. Họ bắt cô ta phải hối hận vì hành động của mình, và kể từ đó, cô không bao giờ tái phạm chuyện tương tự nữa. Nhưng mà, thứ khiến cô thay đổi không phải là những lời trách mắng. Mà là nhờ vào một người hùng… Cậu bé đã đến để cứu cô…”

Aoi liếc nhìn Takayuki.

Cậu cũng lặng lẽ đáp lại ánh mắt ấy.

Cô đã từng một mình chịu đựng trong bóng tối. Chính cậu bé ấy là người đã đưa tay ra và cứu lấy cô. Cậu đã biến những điều ước tưởng chừng chẳng bao giờ thành hiện thực của cô thành sự thật. Từ rất lâu rồi, cô đã luôn muốn cảm ơn cậu bé ấy...

Aoi biết rằng những lời này sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Nhưng cô vẫn muốn nói. Bởi những cơ hội như thế này không đến thường xuyên.

“Cảm ơn cậu... vì đã cứu tôi ngày đó. Lúc đó trông cậu ngầu lắm đấy, biết không?”

“…”

“T-Tôi chỉ là cảm ơn thôi mà! Đ-Đừng nghĩ ngợi gì nhiều!”

Cô đưa tay lên che mặt.

Sự xấu hổ khiến cô chỉ muốn quay đi nơi khác, nhưng cô vẫn muốn thấy phản ứng của cậu. Qua những kẽ tay đang che mặt, cô vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Takayuki.

“Vậy à.”

Takayuki nhắm mắt lại một thoáng, rồi ngẩng mặt nhìn lên trần nhà.

Nụ cười ngông nghênh thường thấy vẫn còn đó, nhưng giọng cậu hôm nay lại nhẹ hơn hẳn mọi khi. Những lời cậu sắp nói ra chất chứa cả hoài niệm lẫn hối tiếc.

“Cậu biết không, để một cô gái phải xấu hổ như vậy hình như không hay cho lắm. Với lại, có lẽ do ốm nên tôi lại thấy muốn nhắc về chuyện ngày xưa…”

Và rồi, cậu bắt đầu kể cho cô nghe về câu chuyện của mình.

Câu chuyện đã biến một cậu bé từng khao khát trở thành anh hùng… thành một người gọi chính mình là quái vật.

***

Bảy năm trước. Vào cuối kỳ nghỉ hè.

Ông của Takayuki qua đời sau khi cứu một bé gái nhỏ.

Năm đó xảy ra một vụ lở đất, một ngôi nhà bị chôn vùi trong bùn đất. Khi cố gắng cứu cô bé bị mắc kẹt trong trận lở, ông đã bị thương nặng – một mảnh gỗ lớn đâm xuyên bụng ông trong lúc cứu người. Thay vì sơ cứu cho bản thân, ông đã ưu tiên cứu cô bé, và cuối cùng chết vì mất máu quá nhiều.

Takayuki nghĩ rằng đó là một cái chết vinh quang cho ông. Nhưng không hiểu sao, trong suốt tang lễ, cậu không rơi một giọt nước mắt nào. Ngay cả khi nói lời vĩnh biệt cuối cùng, hay khi ôm hũ tro cốt của ông, cậu vẫn không khóc. Cho đến tận khi tốt nghiệp tiểu học và bước vào cấp hai, cậu vẫn chưa từng thực sự để tang ông mình.

Thay vào đó, cậu càng chìm đắm hơn trong những hành động nghĩa hiệp. Dù thừa biết không còn ai ở đó để khen ngợi mình nữa, nhưng Takayuki vẫn không dừng lại. Cậu quyết tâm trở thành một người giống như ông – một anh hùng.

Nhìn lại, đó chỉ là cách non nớt mà một đứa trẻ dùng để chạy trốn khỏi thực tại. Chỉ là một cách để lấp đầy khoảng trống trong lòng vì mất ông. Thực ra, cậu chưa từng thật sự muốn trở thành anh hùng.

“Tớ không thể chịu nổi khi nhìn cậu như thế này. Nếu cậu thật sự muốn làm anh hùng, thì ít nhất cũng nên dùng đầu một chút đi.”

Dù cho quyết tâm của cậu có nửa vời đến đâu, vẫn có một người luôn ở bên cạnh cậu.

Tên cô là Takayama Yui, bạn cùng bàn với Takayuki, và cũng là người đã gắn bó khá sâu sắc với cậu. Cô là người duy nhất có thể ngăn cản Takayuki khỏi những hành động dại dột nhân danh nghĩa hiệp

“Nếu cậu thật sự muốn giúp người khác, thì trước tiên hãy biết tự lo cho mình. Cái cách mà cậu đang làm bây giờ, trông cứ như thể cậu muốn làm mình bị thương hơn là cứu ai đó vậy.”

Cho đến giờ, Takayuki vẫn còn nhớ rõ những lời đó của cô.

Lúc ấy, cậu đang ngồi một mình trong con hẻm vắng, người đầy vết thương sau một trận đánh lớn. Takayama bước tới, ném một cái khăn vào mặt cậu, kèm theo những lời nói đó.

Khi ấy, họ đã là bạn thân của nhau rồi. Dù lúc nào trông cô ấy cũng cau có, suốt ngày càm ràm, nhưng Takayama là người duy nhất chịu cùng cậu “điên khùng” như thế. Cô là người mà Takayuki thực lòng trân quý.

“Thật sự đấy, dừng lại đi! Cậu nhìn mình xem! Gãy xương khắp người! Cậu mà không nhập viện là chuyện lạ đấy! Tại sao vẫn cứ phải lo chuyện người khác hả?! Này, cậu có biết là tớ đã lo lắng đến mức nào không?! Nghe tin cậu gặp tai nạn sau khi cứu đứa bé đó, tớ suýt lên cơn đau tim đấy! Vậy mà cậu vẫn cứ—!”

Chính những lời của Takayama đã khiến Takayuki dừng lại.

Khi cậu lao ra che cho một đứa bé và bị xe tông, bắt chước sự hy sinh của ông mình, cậu chẳng cảm thấy gì đặc biệt cả. Nhưng những lời mắng mỏ từ Takayama lại khiến cậu tổn thương hơn cả cú tông ấy.

“Bây giờ cậu không phải anh hùng gì hết. Cậu là một con quái vật. Một con quái vật nấp sau chiếc áo choàng chính nghĩa. Một con quái vật thích làm tổn thương bản thân, làm tổn thương người khác và còn cười trên nỗi đau đó nữa.”

Mặt đỏ bừng, Takayama nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Takayuki trên giường bệnh. Cặp kính gọng bạc của cô đã mờ đi vì nước mắt. Nhìn thấy điều đó, trong đầu Takayuki bỗng lóe lên một điều gì đó.

Thứ mà cậu thực sự mong muốn. Điều mà cậu thật sự muốn làm.

 

Là được mắng ông mình, giống như cách Takayama đang mắng cậu.

“Ra là vậy… Tớ không phải anh hùng, nhỉ?”

Chính vào khoảnh khắc đó, những giọt nước mắt mà cậu đã kìm nén suốt bao năm cuối cùng cũng tuôn trào.

Và nhờ những giọt nước mắt ấy, cậu đã có thể chấp nhận một sự thật rằng cậu không phải anh hùng.

***

“Cuối cùng thì, chúng ta cũng giống nhau cả thôi, Miyama. Bị sự kiêu ngạo làm mờ mắt, chỉ toàn làm phiền những người xung quanh. Chỉ đến khi khiến người quan trọng với mình bị tổn thương thì mới bắt đầu hối hận. Cả hai chúng ta đều là những kẻ ngốc…”

“…Nhưng tôi là con gái đấy.”

“Với cậu thì cụ thể là một con ngốc xinh đẹp.”

“Haha, cậu thật là… quá đáng đấy.”

Sau khi Takayuki kể xong câu chuyện của mình, cả hai nhìn nhau rồi bật cười. Tiếng cười ấy là minh chứng rằng họ thấu hiểu nhau, rằng giữa họ có một sự đồng cảm nào đó.

“Thế nên tôi đã ngừng gặp Takayama rồi… Dù vậy, thỉnh thoảng cô ấy vẫn đến hỏi thăm xem tôi sống thế nào.”

“…Ờm, Satou-kun này, Takayama mà cậu nhắc tới có phải là cô bạn lớp A? Cô ấy đeo kính gọng bạc đúng không?”

“Cậu biết cô ấy à?”

“Ừ, kiểu như vậy. Có thể gọi là bạn.”

“Vậy à. Đừng nói gì về tôi trước mặt cô ấy nhé. Cô ấy mà nghe là lại nổi cáu cho xem.”

“Nhưng… nghe như thể cô ấy vẫn còn quan tâm đến cậu đấy.”

“Tôi biết. Cô ấy tốt quá mức cần thiết. Như tôi nói rồi đấy, vẫn thỉnh thoảng đến xem tôi sống ra sao. Mà tôi thì đâu có xứng với cô ấy đâu…”

Takayuki thở dài, vai khẽ trùng xuống.

“…Satou-kun.”

“Dù sao thì, đó là mọi chuyện đấy. Tôi chỉ ước mình đã từ bỏ cái lý tưởng làm anh hùng trước khi mọi chuyện thành ra như vậy. Cái tệ nhất ở tôi là một khi đã quyết định làm gì, tôi chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, chẳng nhìn thấy gì xung quanh. Đã vậy, làm xong chuyện dù ngu ngốc đến đâu, tôi cũng chẳng hối hận. Chắc đó là lý do khiến Takayama cảm thấy ghê tởm.”

Cậu cười, nhưng nụ cười ấy khiến Aoi thấy xa lạ. Nhìn thấy nụ cười đó, cô chợt nhận ra, cô thật sự không biết gì về cậu con trai trước mặt mình. Hai người vốn không thân thiết đến thế, chỉ là bạn cùng lớp, không hơn, không kém.

Nhưng, họ có thể trở nên thân thiết hơn. Aoi không muốn giữ nguyên khoảng cách này mãi. Cô không muốn tiếp tục chỉ đứng nhìn bóng lưng của cậu như suốt bảy năm qua nữa. Thế là, cô gom hết can đảm còn lại trong lòng mình.

“Ờm… S-Satou-kun, tôi có một đề nghị.”

“Đề nghị?”

“Ừ… Để tránh chúng ta tiếp tục phạm sai lầm, sẽ tốt hơn nếu có ai đó giám sát cả hai, đúng không? Cậu từng có Takayama-san làm người đó, nhưng giờ cậu không muốn làm phiền cô ấy nữa, đúng chứ?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Còn tôi thì cũng có một người bạn thân luôn kiềm chế tôi, nhưng tôi cũng không thể mãi dựa dẫm vào cô ấy được…”

Takayuki gật đầu với những lời Aoi nói. Rồi cô đưa tay ra về phía cậu.

“Vậy nên, sao chúng ta không trở thành… đối tác? Cùng để mắt đến nhau, để cả hai không đi lạc đường nữa. Chúng ta hợp lắm đấy, tôi vẫn còn nhớ rõ năng lực của cậu, còn cậu thì biết quá khứ đen tối của tôi. Tôi tin là nếu tôi có quay lại làm một đứa ích kỷ như xưa, cậu sẽ nhận ra ngay. Và cậu có thể ngăn tôi lại.”

Nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt Aoi khi cô đưa tay ra với cậu. Nhưng bên trong, đầu óc cô rối tung cả lên: “Cậu ấy có từ chối không? Lỡ mình nói gì đó lố bịch thì sao? Trời ơi, sao mình lại thế này chứ?!”

Dù vậy, cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.

“Ha ha… Nếu cậu không ngại phải trông chừng một con ‘quái vật’ như tôi, thì tôi đồng ý.”

Khoảnh khắc Takayuki nắm lấy tay Aoi, nụ cười thường ngày có phần ngạo nghễ của cậu cuối cùng cũng chuyển thành một nụ cười chân thật. Còn nụ cười của Aoi thì tựa như đóa hoa vừa bung nở, không thậm chí còn đẹp hơn thế.

“Hehehe, vậy là thành thỏa thuận rồi nhé? Mà này, một người tự nhận mình là quái vật mà lại tốt bụng như cậu thì lạ thật đấy. Ít nhất là bên trong thôi, chứ bên ngoài thì đúng là trông chẳng khác gì mấy tên du côn.”

“À, tôi từng hứa với Takayama là sẽ giữ phong cách này mà. Giờ mà đổi thì có hơi…”

Ngay khoảnh khắc ấy, Aoi nhận ra mình đang… siết chặt tay cậu đến mức nào. Cô định nới lỏng ra thì lại bắt gặp sự thay đổi trong nét mặt Takayuki.

“Tôi nghĩ, gọi một kẻ dùng năng lực của mình vì lợi ích cá nhân là ‘quái vật’ thì không sai đâu.”

Một thoáng im lặng trôi qua, rồi nụ cười ngạo nghễ thường ngày của cậu chuyển thành nụ cười đầy giễu cợt chính mình.

Và đó là lúc Aoi nhận ra khoảng cách giữa họ, thực ra chẳng rút ngắn được bao nhiêu. Cô vẫn còn một đoạn đường dài phía trước nếu muốn thực sự bước đi bên cạnh cậu.

Nhưng dù vậy, cô vẫn quyết định ở lại bên cậu, để chứng minh rằng tình cảm mình dành cho cậu chưa bao giờ là sai lầm.

Cô chưa hề biết rằng, quyết tâm ấy… sẽ sớm bị nghiền nát tan tành trong tương lai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận