Trans & Edit: hao7
----------------------------------------------------------------
Sau khi Haruka quyết định nhờ cậy Takayuki, mọi việc tiến triển nhanh chóng.
“Vậy tức là chị đã giữ lại mấy bức thư kỳ quặc đó làm bằng chứng. Còn danh sách đồ bị mất thì sao? Chị đã tổng hợp lại chưa, senpai?”
“À, rồi, đây là ảnh chụp mấy bức thư và danh sách đồ bị mất.”
Do đã trao đổi trước với Haruka trước buổi gặp, Takayuki xử lý mọi thứ rất gọn gàng. Không hề có động tác dư thừa hay lúng túng, trông cậu hoàn toàn thoải mái, như thể việc điều tra giúp người khác là chuyện thường nhật.
“…Được rồi, tôi ghi nhớ hết rồi. Với lại, tôi biết chị không thoải mái, nhưng hãy giữ cẩn thận toàn bộ bằng chứng này. Nếu mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, chúng ta có thể dùng chúng để nhờ cảnh sát can thiệp.”
“O-Okay… N-Nhưng, Baku-sa— ý tớ là… Kouhai-kun, tớ, um…” [note76272]
Haruka liếc nhìn hình ảnh các bức thư một cái, rồi chuyển ánh mắt sang Takayuki.
“Tôi biết chị đang nghĩ gì. Tạm thời chúng ta sẽ cố gắng không lôi cảnh sát vào. Tôi hiểu lý do của chị. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về thủ phạm và động cơ của cô ta. Vậy nên, senpai, chị có thể nói cho bọn tôi biết ai là người mà chị nghi ngờ không? Và tại sao cô ta lại theo dõi chị?”
“Ể? N-Nhưng tớ đã nói chuyện đó với cậu qua chat rồi mà…”
“Phải, nhưng giờ Miyama cũng tham gia giúp đỡ rồi. Tốt nhất là bọn mình nên chia sẻ hết thông tin để tránh hiểu lầm. Hơn nữa, biết đâu cậu ấy sẽ nhận ra điều gì đó mà chúng ta bỏ sót, hoặc có góc nhìn mới. Thế nên, Miyama, dù có là chi tiết nhỏ nhặt thế nào, cậu cũng cứ nêu ý kiến nhé.”
“Ờ, được thôi… nhưng mà… Satou-kun, cậu đang hơi nghiêm túc quá đấy.”
“Bạn tôi đang gặp rắc rối. Nghiêm túc là điều hiển nhiên, đúng không?”
Takayuki đáp lời Aoi ngay, không chút do dự.
Thái độ chắc chắn ấy khiến Haruka dịu lại. Gương mặt cô dần thư giãn, và cuối cùng, cô cũng bắt đầu cất tiếng.
“Um… Tớ nghi là người theo dõi tớ là một học sinh năm hai, thành viên của CLB Văn học… Nét chữ của cô ấy giống với nét chữ trên một trong những bức thư mà tớ nhận được. Với lại, bạn tớ nói là từng thấy cô ấy mang theo mấy món đồ giống với những thứ bị lấy mất của tớ… Tớ không muốn nghi ngờ cô ấy đâu, nhưng mà…”
“Tôi sẽ kiểm tra nét chữ sau. Chị có ảnh cô ta không?”
“Có. Trong bức ảnh nhóm này…”
Takayuki cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của Haruka. Nhưng chỉ một lát sau, vẻ mặt cậu khựng lại.
“Cô gái này… người có mái tóc mái dài che trán. Tên của cô ta là—”
“…Kageyama Misato.”
Trước khi Haruka kịp nói ra cái tên, Takayuki đã lẩm bẩm gọi đúng tên cô gái ấy.
Cậu thậm chí không cần nhìn kỹ ảnh. Cứ như thể… cậu đã quá quen với cái tên đó từ trước rồi.
“Đúng rồi, tên cô ấy là vậy… Ủa, khoan đã… Kouhai-kun, cậu biết cô ấy à?”
“Tôi không quen trực tiếp, nhưng biết chị gái cô ta. Chị ấy đang làm văn phòng ở thị trấn bên cạnh. Dù tôi đã bảo dừng rồi, chị ấy vẫn hay kể với tớ mấy chuyện về em gái mình, thật sự…”
“Cậu quen chị gái của Misato?”
“Ừ, nhưng chuyện đó không liên quan trực tiếp đến vụ này nên tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết. Chỉ là, nếu cần thì tôi có thể liên lạc với chị ấy ngay.”
Takayuki thở dài một hơi thật sâu, rồi khuôn mặt nghiêm lại.
“Thật sự… chuyện này không biết là giúp tôi hay là khiến tôi rắc rối thêm đây… Nhưng mà dù thế nào đi nữa, tôi không thể làm ngơ chuyện này được.”
Ánh mắt cậu lúc này sáng lên một cách mãnh liệt, tràn đầy quyết tâm.
Hình ảnh đó của Takayuki chính là điều khiến Aoi thầm ngưỡng mộ. Đó là vẻ ngoài của một người anh hùng. Một người không nao núng trước cái ác, không bị mờ mắt bởi chính nghĩa của bản thân, và luôn tỏa sáng mỗi khi dang tay giúp đỡ người khác.
Dĩ nhiên, Aoi hiểu rõ việc tô vẽ Takayuki như vậy là không nên. Thế nhưng, cô vẫn thấy vui khi thấy cậu như thế. Đúng ra là phải vui, vậy mà chẳng hiểu sao, trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất mãn mơ hồ.
“Trước mắt, chúng ta nên tập trung bảo vệ Senpai. Giải quyết vấn đề sớm là quan trọng, nhưng nếu Senpai bị tổn thương vì chúng ta quá nóng vội, thì chẳng phải quá vô nghĩa sao? Phải xác định lại ưu tiên của mình đã.”
“…Phải ha. Chắc là tôi và cậu nên thay phiên nhau canh chừng, Satou-kun.”
Aoi còn đang suy nghĩ thì Takayuki đã lên tiếng như thể mọi thứ đều nằm trong dự liệu. May là cô quá quen với kiểu chủ động đó của cậu, nên dù trong lòng đang hỗn loạn, gương mặt cô vẫn giữ được nụ cười bình thản.
“Không. Miyama, nếu cậu ra mặt thì sẽ gây quá nhiều sự chú ý. Tốt hơn là cậu nên hỗ trợ từ phía sau. Tìm cách gỡ bỏ những yếu tố bất ổn có thể kích động kẻ theo dõi.”
“Ừm, chắc là vậy thật. Tôi cũng khó mà hành động công khai được…”
“Mhm. Nên phần bảo vệ chị ấy để tôi lo. Dĩ nhiên, tôi không thể ở bên 24/7 được, nên Senpai, nếu không có tôi đi cùng thì hãy cố đi cùng ít nhất hai người nữa. Tuyệt đối không được lơ là cảnh giác, rõ chưa?”
“B-Biết rồi…”
Trước lời dặn đầy nghiêm túc của Takayuki, Haruka gật đầu, mặt đầy nét quyết tâm. Ánh mắt cảnh giác mà cô từng dành cho cậu chỉ mới mấy ngày trước đã không còn chút dấu vết.
“Trước khi làm gì lớn, việc đầu tiên vẫn là xác nhận rõ danh tính của thủ phạm. Không cần vội vàng, cứ từ từ mà triển. Cuối cùng rồi cũng sẽ bắt được thôi. Và, Senpai, nếu cần tôi giúp gì, nhớ liên lạc ngay lập tức nhé. Dù là nửa đêm hay sáng sớm, tôi sẽ đến bên chị ngay.”
“…Ừm.”
Thông thường, trong những tình huống như thế này, Haruka sẽ đeo lên chiếc mặt nạ “kiên cường” của mình và hành xử như thể bản thân chẳng hề nao núng. Nhưng lần này thì khác, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu trước lời Takayuki, không phản bác gì cả. Gò má đỏ bừng của cô đã nói lên tất cả: “Baku” là một người vô cùng đặc biệt đối với Haruka.
“…”
Thấy cảnh đó, Aoi bỗng cảm thấy bứt rứt. Sự xáo trộn trong lòng cô ngày một lớn hơn, dù bên ngoài vẫn giữ được nụ cười quen thuộc.
Đó là ghen tị. Cô và Takayuki đã từng hứa hẹn sẽ là đồng đội, là đối tác cùng sát cánh. Ấy vậy mà, Aoi lại không thể nói chuyện với Takayuki một cách tự nhiên như Haruka làm. Dù vậy, cô vẫn chưa thể nhận ra cảm xúc thật sự ấy là gì.
“Được rồi, Miyama. Tôi sắp nhờ cậu một việc rất quan trọng. Cậu sẵn sàng chứ?”
Chỉ một câu hỏi ấy thôi đã khiến tâm trạng của Aoi bỗng tốt hẳn lên. Cô gái tội nghiệp ấy thậm chí còn chẳng hiểu tại sao bản thân lại thay đổi cảm xúc nhanh đến vậy.
“Tất nhiên. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?”
Cô đáp lại bằng nụ cười tươi như thường lệ.
“Cảm ơn. Tôi rất yên tâm khi nghe cậu nói vậy.”
“Chà, chuyện này vốn dĩ là của tụi mình mà. Giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Với lại cũng là vì Haru-kun nữa. Vậy, tôi cần làm gì?”
“Ừm, thế này, tôi muốn cậu âm thầm quan sát từ xa. Nếu phát hiện có điều gì bất thường, lập tức liên lạc. Cậu có đôi mắt rất tinh, công việc này hoàn toàn hợp với cậu. Tôi không thể giao nó cho người khác, vì chỉ cần sơ suất một chút thôi là có thể xảy ra chuyện lớn.”
“Cứ giao cho tôi. Tôi sẽ hỗ trợ ngay phía sau cậu.”
“Tôi trông cậy vào cậu. À, còn một chuyện nữa. Không quá cấp bách, nhưng nếu có thể, mong cậu giúp.”
“Hử?”
Aoi nghiêng đầu đáng yêu, hơi tò mò. Takayuki liền nở một nụ cười có phần ngạo nghễ rồi nói:
“Chế ra một lý do hợp lý để tôi và Senpai đi học cùng nhau mỗi ngày đi. Phòng trường hợp thôi… Tôi vẫn chưa muốn bị thủ tiêu sớm đâu.”
Dù nói đùa, nhưng mồ hôi đã lấm tấm bên má cậu. Rõ ràng là Takayuki đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
***
“Nếu lúc đó mình không nhặt cái móc khóa đó lên, thì chắc đã không rơi vào tình cảnh này…”
Dạo gần đây, trong đầu Kageyama Misato chỉ toàn những suy nghĩ như thế. Vài tháng trước, cô vô tình nhặt được móc khóa của người senpai mà cô thầm ngưỡng mộ, một chiếc móc khóa hình con baku méo mó. “Phải chi lúc đó mình đừng nhặt nó…” Misato nghĩ. “Chắc mình sẽ không trở thành thế này.”
Thế nhưng, từ sâu trong tâm trí, một giọng nói vang lên.
“Hay là… vốn dĩ hai chuyện đó chẳng liên quan gì.” Giọng nói ấy khẽ cười nhạo những suy nghĩ yếu đuối của cô.
***
Kageyama Misato biết rõ bản thân là một kẻ vô dụng.
Những việc mà người khác có thể làm một cách dễ dàng thì với cô lại luôn là một cuộc vật lộn. Không chỉ học hành kém cỏi, thể thao cũng không ra gì, Misato còn chẳng giỏi giao tiếp. Đã vậy, cô còn có cái tính không muốn dựa dẫm vào ai, khiến cho cuộc sống hằng ngày của cô càng thêm khó khăn.
Misato cảm thấy việc nói chuyện với người khác thật ngột ngạt và đau đớn. Vì thế, cô luôn cúi đầu, tránh né, cố gắng không dính dáng đến bất kỳ ai nhiều nhất có thể.
Lý do duy nhất giúp cô vẫn có thể tiếp tục đến trường là nhờ vào chị gái của mình. Với Misato, chị là một người đặc biệt hòa đồng, vui vẻ, giỏi giang và dịu dàng. Một người như nữ thần.
“Mi~ Sa~ To~! Chị lại bị đá rồi! Hu hu hu!”
Thế nhưng, ngay cả một "nữ thần" cũng có điểm yếu không thể vượt qua. Đó là chuyện tình cảm. Vận đen trong tình yêu của chị gần như không ai sánh bằng.
Hầu hết những người chị để ý đều đã có người yêu, hoặc từ chối chị thẳng thừng trước cả khi chị bày tỏ. Chính nhờ điều này, Misato mới tìm thấy ý nghĩa cho sự tồn tại của mình để an ủi người chị gái tưởng chừng như bị cả nữ thần tình yêu Aphrodite ruồng bỏ.
“Hehe, Misato à, dạo gần đây chị tìm được một chuyên gia tư vấn tình cảm cực kỳ giỏi luôn đó! Cuối cùng chị cũng giữ được thể diện với em rồi! Chị sẽ không làm phiền em với mấy chuyện yêu đương nữa đâu!”
Nhưng rồi, mục đích sống ấy cũng vụt khỏi tay cô vài năm trước. Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là câu nói đùa và chẳng mấy để tâm. Mãi đến khi nhận ra chị mình đã thôi không còn bám lấy cô như trước nữa, Misato mới hiểu chị không đùa. Và thế là, cảm giác trống rỗng ập đến cô đã mất đi mục đích sống duy nhất của mình.
Tuy vậy, ngay cả khi đã đánh mất mục đích sống, cuộc sống của Misato cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Ngay từ đầu, cô đã tự tách mình khỏi thế giới xung quanh, nên chuyện đó không ảnh hưởng mấy đến sinh hoạt thường ngày. Như thường lệ, cô luôn cúi đầu, cố gắng tránh rắc rối. Khi bị ai đó ép làm mấy việc lặt vặt, cô cũng chỉ im lặng chấp nhận. Người ta bắt đầu bàn tán sau lưng, nhưng cô phớt lờ tất cả. Cô bị bắt nạt, nhưng may mắn thay, đám bắt nạt vẫn còn chút lý trí, nên mọi chuyện chưa bao giờ đi quá xa. Phần lớn thời gian ở trường, Misato chỉ ngồi lặng lẽ nhìn vào khoảng không, mong thời gian trôi qua thật nhanh.
“Các người! Không thấy xấu hổ với những gì mình đang làm à?!”
Giữa những ngày học nhàm chán và đơn điệu, bất ngờ có một người vươn tay về phía cô, một người đặc biệt.
Người ấy rực rỡ hơn bất kỳ ai. Tên cô là Amamiya Haruka, đàn chị của Misato, một người nổi tiếng và được mọi người yêu mến.
Chỉ trong vài phút, Haruka đã giải quyết xong vấn đề bắt nạt mà Misato phải chịu. Từ đó trở đi, không ai còn ép cô làm việc vặt hay quấy rối cô nữa. Nhưng thay vì biết ơn, trong lòng Misato lại dâng lên một cảm giác tối tăm của sự cam chịu và cả ganh tị.
Chắc chắn Haruka chỉ giúp vì thấy cô đáng thương. Và rồi, sau khi thỏa mãn cơn đạo đức giả thường ngày, cô ấy sẽ nhanh chóng quên mất sự tồn tại của Misato.
Vì thế, Misato đã lấy hết can đảm để đối mặt với Haruka. Nhưng những lời mà Haruka nói ra… lại hoàn toàn vượt khỏi sự hiểu biết của cô.
Cho đến tận bây giờ, Misato vẫn không hiểu được những lời mà Haruka đã nói với cô khi đó. Điều duy nhất cô hiểu… là mỗi khi ở bên Haruka, trái tim cô lại được sưởi ấm. Lần đầu tiên trong đời, Misato cảm thấy mình như một con người thực sự.
“Chúc mừng nhé, Misato! Em đã có thể tự bước đi bằng đôi chân của mình rồi! Giờ thì em cũng có thể tự kết bạn với bất kỳ ai mà em muốn!”
Thế nhưng, giấc mơ ấy kết thúc vào đúng lúc Misato cuối cùng cũng học được cách hòa nhập với mọi người xung quanh. Khi Haruka trao cho cô tấm "chứng nhận tốt nghiệp" trông vừa lố bịch vừa đáng yêu cùng nụ cười rạng rỡ, Misato bỗng nhận ra mọi thứ sắp kết thúc.
Chính lúc đó, Misato mới nhận ra Haruka quan trọng với cô đến nhường nào. Đáng tiếc thay, tình cảm ấy lại không được đáp lại.
Từ ngày hôm đó, họ không còn ăn trưa cùng nhau nữa. Dù Haruka vẫn mời, Misato luôn viện cớ để từ chối. Nhìn Haruka vui vẻ giữa vòng vây bạn bè khiến lòng cô đau nhói. Với Haruka, Misato chẳng khác gì những cô gái khác quanh mình.
Nhưng… đó chỉ là suy nghĩ của riêng Misato. Sự thật là, Haruka vẫn thường xuyên mời cô đi chơi, kể cả sau khi trao cho cô tấm giấy chứng nhận. Haruka chưa từng có ý định bỏ rơi cô như Misato vẫn tưởng.
Tất cả những suy nghĩ tiêu cực ấy từ đầu đến cuối chỉ xuất phát từ chính Misato.
“…À, cái này…”
Và rồi, chuyện đó xảy ra. Hôm ấy, Misato đang trên đường đến gặp Haruka. Trong hành lang, cô nhặt được một chiếc móc khóa rơi trên sàn. Đó là móc khóa của Haruka không thể nhầm được. Misato thường thấy nó treo trên cặp của Haruka, hơn nữa, Haruka cũng đã kể không biết bao nhiêu lần về việc cô ấy quý cái móc khóa đó đến thế nào.
Phản xạ đầu tiên của Misato là định đem trả lại. Nhưng rồi, từ tận sâu trong tâm trí, một tiếng thì thầm vang lên.
“Nếu mình giữ lại cái này cho riêng mình… Haruka-senpai sẽ làm vẻ mặt gì nhỉ?”
Và kể từ ngày hôm đó, Kageyama Misato… đã trở thành một kẻ bám đuôi.
***
Quay trở lại hiện tại, Misato đang tận hưởng thành quả từ những việc mình đã làm.
“Giờ câu lạc bộ kết thúc rồi, senpai! Về thôi! Em chỉ lơ là có chút xíu là chị lại trốn học ngay, thật hết biết!”
“Tớ đâu có trốn?! Tớ chỉ đang nói chuyện với mấy bạn trong câu lạc bộ thôi mà!”
“Chính mấy người trong câu lạc bộ đó đã năn nỉ tôi kèm chị học đấy! Chị biết rồi mà, nếu lần này mà bị điểm liệt thì sẽ không được tham gia giải đấu đâu! Tôi nên giao chị cho Renge-san mới đúng.”
“Đừng! Đừng để Renge-san dạy tớ mà!”
Từ trong bóng tối, Misato lặng lẽ quan sát một cặp đôi đang cãi vã om sòm giữa hành lang nối từ nhà thể chất đến tòa nhà chính. Cô khắc ghi cảnh tượng ấy vào mắt, đồng thời siết chặt tay đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“B-Biết rồi mà! Chỉ là… đừng đứng sát quá! Người tớ toàn mồ hôi thôi đó!”
Haruka đỏ mặt vì xấu hổ khi bị một cậu con trai kéo đi. Biểu cảm đó, Misato chưa từng thấy bao giờ.
Biểu cảm của một thiếu nữ đang yêu.
“Có sao đâu, ai ở chỗ này mà chẳng đổ mồ hôi?”
“Tớ thì khác!”
Misato chăm chăm nhìn vào cậu con trai đang nói chuyện thản nhiên với Haruka, Takayuki. Mấy ngày gần đây, cậu ta thường xuyên xuất hiện bên cạnh Haruka. Vì nghe danh Takayuki là một học sinh cá biệt, Misato từng nghĩ cậu ta chỉ đang tán tỉnh Haruka. Nhưng theo lời đồn lan truyền giữa đám học sinh năm nhất, mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Nghe nói Takayuki và Haruka là họ hàng, quan hệ khá thân thiết. Vì Haruka học hành quá tệ, suýt bị cấm tham gia giải đấu nên bố mẹ cô ấy đã nhờ Takayuki giám sát việc học của con gái.
Có không ít người, trong đó có cả Misato, tỏ ra nghi ngờ những lời đồn này. Nhưng sau khi chứng kiến tận mắt cách hai người họ cư xử với nhau trong trường… tất cả đành phải tin là thật.
Tất nhiên, sự thật không phải vậy. Mọi tin đồn ấy đều là do Aoi cố ý lan truyền.
“Kouhai-kun, Kouhai-kun, cậu có biết không? Vận động làm mất năng lượng, nên tớ cần nạp lại trước khi học tiếp chứ.”
“Cho chị nghỉ mười phút.”
“Mười phút sao chơi được một ván game ở trung tâm chứ?!”
“Vậy thì đừng đi.”
Cuối cùng thì Haruka cũng đành chấp nhận số phận, để mặc cho Takayuki kéo mình đi. Chứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng Misato trào dâng một cảm giác khó chịu lẫn ghê tởm.
Nếu là người khác, Misato đã không cảm thấy như vậy. Ngay cả khi thấy mấy học sinh năm nhất cố bắt chuyện hay tán tỉnh Haruka, cô cũng chỉ thấy nhói lòng đôi chút mà thôi.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác. Thông thường, Haruka luôn giữ vẻ bình tĩnh và nhanh chóng gạt phăng những ai cố tiếp cận cô. Nhưng với Takayuki, điều đó không hề xảy ra. Rõ ràng, cậu ta là một người đặc biệt đối với Haruka.
“Kouhai-kun, cậu biết không? Có một tiệm bánh crepe mới mở cách ga chỉ một dãy nhà thôi đó. Hay tụi mình ghé qua trước nhé?”
“Chị biết đi đến đó mất hơn mười phút đúng không?”
Và rồi, như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trên đời, Misato bắt đầu… bám theo họ.
Misato vốn đã không có sự hiện diện nổi bật, và cô cũng rất ý thức được điều đó. Chính vì vậy, cô hoàn toàn tự tin rằng dù có lén theo dõi hai người kia thì họ cũng sẽ không phát hiện ra. Sự tự tin ấy không phải không có căn cứ, cô đã theo dõi Haruka suốt một thời gian, và Haruka chưa từng nhận ra điều đó. Miễn là cô giữ im lặng hơn mọi khi, thì mọi chuyện sẽ ổn.
“Còn korokke thì sao, Kouhai-kun? Ăn korokke vừa mới chiên xong là ngon lắm đó, cậu biết không?”
“Hả? Chị vừa nói muốn ăn crepe mà? Em tưởng chị đang thèm đồ ngọt chứ…”
“Thì… tự dưng lại muốn ăn cả hai thôi mà?”
“Rồi chị sẽ mập lên đấy.”
“Tớ đốt calo hết mà, lo gì!”
Chỉ có điều… Misato đã không lường trước được tổn thương tinh thần mà mình sẽ phải gánh chịu khi bám theo hai người đó. Và bởi vì siết tay quá chặt, móng tay cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay, khiến cô vừa phải chịu đựng tổn thương tâm lý, vừa chịu thêm đau đớn thể xác.
Cảnh Takayuki và Haruka vừa đi vừa trò chuyện khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều nghĩ họ là một cặp hoàn hảo. Ngay cả Misato… cũng không thể phủ nhận điều đó.
Với Misato, Haruka là một senpai đáng tin cậy.
Với các thành viên câu lạc bộ, Haruka là một phó chủ tịch tận tụy và giỏi giang.
Misato biết rõ Haruka luôn sống vì kỳ vọng của người khác. Cô ấy coi việc đáp ứng mong đợi của mọi người xung quanh là mục đích tồn tại của mình. Ấy vậy mà, trước mặt Takayuki, Haruka lại mỉm cười bằng một nụ cười hoàn toàn chân thật, một nụ cười mà cô chưa từng dành cho Misato.
“Đúng rồi đấy! Trời se lạnh thế này, bánh bao nóng ăn vào mới thấy ngon gì đâu!”
“Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.”
“Tớ biết rồi mà! Nhai nhai… Mà này, Kouhai-kun.”
“Gì vậy? Ăn xong là về thẳng nhà đó, không đi đâu thêm đâu đấy.”
“Số mới của The Harem King’s Shuraba ra hôm nay rồi nhỉ? Cậu mê bộ đó lắm còn gì, Kouhai-kun?”
“…Ghé hiệu sách một chút trước khi về chắc cũng không sao.”
“Đấy! Tớ hiểu rồi đấy!”
Mỗi lần Haruka mỉm cười với Takayuki, một cảm xúc tăm tối lại trỗi dậy trong lòng Misato.
Chính là cảm xúc ngày xưa, cái ngày cô lần đầu đánh cắp đồ của Haruka. Cái ngày cô quyết định giữ luôn chiếc móc khóa ấy cho riêng mình mà chẳng vì lý do gì cả.
“Làm hắn tổn thương đi.”
Tiếng thì thầm ấy lại vang lên. Những lời đó vang vọng trong đầu Misato… không ngừng.
Misato biết rõ mình trở thành như thế này là bởi cô không thể kháng cự lại những tiếng thì thầm kia. Cô cũng biết rằng nếu cứ tiếp tục nghe theo chúng, một ngày nào đó Haruka sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn, một ánh nhìn đau đến mức có thể khiến cô muốn tự kết liễu đời mình.
Chính vì nỗi đau đó, Misato mới viết những bức thư kỳ quái gửi cho Haruka như “Làm ơn hãy trừng phạt tôi” hay “Xin đừng tha thứ cho tôi.” Cô không hề biết rằng những lá thư đó… chính là khởi đầu cho sự sụp đổ của chính mình.
Dù cảm thấy tội lỗi và day dứt, Misato vẫn không thể dừng việc theo dõi Haruka. Bởi hành vi đó không chỉ mang đến nỗi đau. Đôi khi, cô còn cảm thấy một khoái cảm vặn vẹo kỳ lạ, một sự thỏa mãn chẳng khác nào cảm giác được gãi trúng vảy da khô lâu ngày.
Vừa cay nghiệt vừa mỉa mai chính mình, Misato bất giác nở một nụ cười méo mó.
“Này, cậu ổn chứ?”
Ngay khoảnh khắc cô sắp bị bóng tối trong lòng nuốt chửng, một ký ức chợt lóe lên trong đầu Misato.
Một ký ức của khoảng một tháng trước. Sau lễ nhập học, lúc mà một nhóm nam sinh chính là bạn học cùng lớp của Haruka bắt gặp cô đang cố trộm một món đồ của Haruka. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng đó trông chẳng khác nào cô đang bị bắt nạt.
Ấy thế mà, đã có một người đủ điên rồ để xen vào và bênh vực cho cô. Dù cậu ấy chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hành động ấy khiến Misato phải sửng sốt.
Khi đó, cô chẳng thể nói nổi lời nào với cậu ấy. Dù sự thật là, chính cô đã khiến cậu bị vạ lây và gặp rắc rối sau đó. Thế nhưng, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, Misato lại thấy xấu hổ vô cùng. Bởi người đã cứu cô lúc ấy… không ai khác chính là cậu con trai hiện đang sánh bước cùng Haruka, Takayuki.
Cô cảm thấy mình thật hèn hạ. Cậu ấy là người từng cứu cô, vậy mà thay vì biết ơn… cô lại hướng sự ganh ghét về phía cậu. Những suy nghĩ đó bắt đầu len lỏi trong tâm trí Misato, như từng nhát dao cắt vào lòng tự trọng mục nát của cô.
“Satou… Takayuki… Cậu cũng là một ‘sự tồn tại đặc biệt’ sao? …Là vì vậy nên cậu mới có thể sánh bước bên cô ấy à?”
Câu nói đó vừa là một câu hỏi, vừa là một lời tự thuyết phục bản thân chấp nhận hiện thực đang phơi bày trước mắt.
Haruka là một người đặc biệt. Nếu Takayuki cũng là như thế, thì việc họ bị thu hút bởi nhau là điều đương nhiên. Kẻ kỳ lạ, kẻ không nên tồn tại trong mối quan hệ ấy… chính là Misato, người đang ghen tị với họ.
“…Hả?”
Misato nhìn lại về phía họ, nhưng chẳng thấy ai cả.
Cô vội đảo mắt xung quanh nhưng không có kết quả. Nghĩ rằng họ có thể đang đến một góc nào đó trong khu phố mua sắm, Misato lập tức chạy đến đó nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu. Có thể họ đang ở trong một cửa tiệm nào đó, nhưng quanh đây chỉ toàn izakaya và mấy quán ăn nhỏ thường mở vào buổi tối. Cô bắt đầu hoảng loạn, rối rít dò xét khắp nơi, khiến người đi đường bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm.
Sau một lúc, Misato thở dài đầy thất vọng.
“Rốt cuộc là họ—”
“Yo, Kageyama-senpai.”
Ngay khoảnh khắc Misato từ bỏ việc tìm kiếm, một trong hai người mà cô đang theo dõi… lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt.
“Senpai đang tìm bọn tôi à?”
Cậu ta vòng tay qua vai cô từ phía sau, thân mật như thể họ là bạn lâu năm.
“…Hii!”
Misato bật ra một tiếng kêu khe khẽ, như thể trái tim cô vừa bị bóp nghẹt bởi hoảng sợ.
Cử chỉ ấy khiến Misato khiếp sợ. Mà ai có thể trách cô được chứ, khi Takayuki đột ngột xuất hiện như bóng ma, và trước khi cô kịp phản ứng, cậu ta đã khống chế mọi cử động của cô.
Cô không tài nào thoát khỏi vòng tay đang giữ chặt mình. Dù cô là con gái, Takayuki cũng chẳng hề nương tay, điều đó thể hiện rõ qua việc Misato gần như không thể cử động. Cô cố gắng hét lên, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh nào thì Takayuki đã lên tiếng trước.
“Thật ra, bọn tôi cũng đang tìm chị. Có vài chuyện cần nói với chị, biết không? Chị đi theo tôi một lát được chứ? À mà, nếu chị muốn bỏ chạy thì cứ việc, tôi sẽ không cản đâu. Nhưng nếu chị làm thế… thì bọn tôi sẽ phải báo hết mọi chuyện chị từng làm lên nhà trường đấy. Chị không muốn chuyện đó xảy ra đâu, phải không?”
Lời đe dọa được thốt ra bằng giọng nói trầm hấp dẫn và nụ cười nhẹ nhàng đến đáng sợ, khiến trái tim Misato như bị siết chặt lại.
“Để tôi hỏi lại một lần nữa. Chị có thể đi theo tôi không, Kageyama-senpai?”
“…Được.”
Bằng giọng điệu nhẹ nhàng đến bất thường, cậu ta khiến Misato chỉ biết run rẩy gật đầu, không nói nên lời.


1 Bình luận