Pick Me Up! Gacha Vô Hạn!
Hermod (헤르모드) – U-Ne Cho (조우네) – Wasakbasak
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập: Chiến Thôi Nào

Chương 106 : Chiến Thôi Nào (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,369 từ - Cập nhật:

Ở lối vào hành lang, tôi dừng bước.

‘……’

Tôi cúi nhìn sàn nhà.

Thay vì sàn kim loại quen thuộc, mặt đất được phủ bằng cỏ và đất. Nhìn về phía trước, tôi có thể thấy bóng cây thấp thoáng ở đằng xa. Cỏ, đất, gỗ và hoa. Tất cả là nội thất được mua bằng vàng.

‘Anytng đầu tư đến mức này sao?’

Là một khu rừng nhỏ.

Cả không khí cũng mang theo độ ẩm đặc trưng. Tôi vác Lacari – vẫn đang bất tỉnh – lên vai và bước vào trong. Lác đác xung quanh là một vài túp lều gỗ nhỏ.

“Ngươi là ai?”

Lời đáp trả đến ngay lập tức.

Tôi quay đầu lại. Hai người phụ nữ với lông mày nhíu lại đang nhìn tôi.

Họ mặc váy làm từ da thú. Ngoại hình giống Lacari, nhưng rõ ràng là người trưởng thành. Một trong số họ nhìn về phía Lacari.

“Đứa trẻ đó…”

“Không phải là do mấy người phái đi sao?”

Tôi không cần nhìn thêm gì nữa.

Tôi nhẹ nhàng đặt Lacari xuống nền đất.

“Tại sao lại dùng một đứa trẻ làm gián điệp? Nó chẳng làm được gì ra hồn. Nói trước, tôi không làm gì quá đáng đâu. Chỉ là bắt nó bình tĩnh lại một chút vì cứ chạy nhảy loạn lên.”

“Nếu đó là người mà người kia nhắc đến…”

“Vậy thì trong đám nhân loại…”

Tôi cau mày lại.

Hai người đó bắt đầu thì thầm với nhau. Tay tôi đặt lên chuôi kiếm để đề phòng tình huống bất trắc, nhưng họ không tỏ ra thù địch công khai. Có vẻ chỉ là cảnh giác và tò mò. Tôi nhìn xuống Lacari dưới chân.

“Hừm…”

Có vẻ nó chưa hoàn toàn bất tỉnh.

Người phụ nữ bên trái nhanh chóng chạy đến bên Lacari rồi biến mất cùng với cô bé.

‘Không khác con người là mấy.’

Họ là thú nhân, nhưng không có sự khác biệt rõ ràng nào. Cùng lắm là trang phục hơi lạ và móng tay sắc nhọn. Không hề có tai thú hay đuôi nhô ra như những đặc trưng thường thấy.

“Ngươi là Han Israt phải không?”

Người thú còn lại hỏi.

“Sao cô biết tên tôi?”

“Bọn ta đã chờ.”

Nói xong, người phụ nữ đó nhảy bật đi.

Khoảng cách vài mét chỉ trong một cú nhảy. Một chuyển động nhanh đến kinh ngạc.

Tôi tặc lưỡi.

Tôi muốn nói chuyện với họ, nhưng họ chỉ hỏi điều cần hỏi rồi biến mất. Dù vậy, tôi cũng không có ý định đuổi theo.

‘Không đoán được ý đồ của họ.’

Tuy nhiên, ít nhất họ không thù địch công khai.

Tôi tiếp tục bước đi, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm. Một con đường đất dẫn sâu vào bên trong.

‘Họ đã tạo ra một không gian riêng biệt.’

Ở một phần khu rừng, tôi thấy những hình nộm bằng rơm và các chướng ngại vật làm từ cây gỗ.

Có vẻ đây là sân tập tạm thời của tổ đội thứ ba. Tôi đi tiếp. Ở trung tâm khu rừng, có một bãi đất trống rộng lớn. Và ở chính giữa, có một cô gái đang đứng.

“Ta đã chờ ngươi. Ahahaha!”

Cô gái cười to.

Giọng nói không hợp với vóc người nhỏ bé.

Mái tóc nâu xõa ra như lông thú phía sau lưng cô. Về ngoại hình, cô không khác Lacari là mấy.

“Ta là Kishasha Vikchavi. Rất vui được gặp. Ngươi là Han Israt, phải không? Ta đã nghe nhiều về ngươi rồi. Ngươi là người đàn ông mạnh nhất trong phòng chờ này đúng không?”

“Người mạnh nhất?”

“Ta còn xem cả cảnh ngươi đánh nhau với Pháp Sư bằng ma thuật kỳ lạ. Thật tuyệt vời! Lâu lắm rồi ta mới cảm thấy hứng khởi như vậy.”

Kishasha giơ tay phải lên.

Vút. Bàn tay trắng nhỏ bé vươn ra thành móng vuốt sắc bén.

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Không phải để chế nhạo hay khoe khoang.

Chỉ đơn giản là,

“Chiến binh Han Israt!”

“Ừ.”

“Giao đấu với ta một trận đi!”

Ngay lập tức, đất dưới chân Kishasha lún xuống.

Lá cây và bụi đất xoáy lên, thân hình nhỏ bé của cô lao đến với tốc độ kinh ngạc. Bàn tay phải biến mất trong một quỹ đạo mờ nhạt. Tôi rút kiếm và đỡ đòn.

Keng!

Kiếm và vuốt giao nhau.

Lực va chạm truyền từ cổ tay đến tận vai. Cơ bắp tôi tê rần.

Khi tôi lấy lại thăng bằng, cơ thể đã bị đẩy lùi vài bước.

“Ngươi chặn được!”

Miệng Kishasha nhếch lên như thể rất phấn khích.

Bốp!

Đồng thời, một cú đá như pháo bắn lao đến.

Tôi cúi đầu xuống. Cái cây phía sau gãy đôi như cành củi.

‘Sức mạnh gì thế này?’

“Hôm qua, chiến binh đó tràn đầy quyết tâm. Nhưng không làm ta thỏa mãn. Còn ngươi thì sao!”

“Cô muốn đấu với tôi?”

“Tất nhiên rồi. Không gì tuyệt hơn việc giao đấu với một chiến binh mạnh, dù là người hay đồng tộc!”

Kishasha khom người xuống.

Rồi cô bật nhảy. Chuyển động của cô như một con báo săn.

Keng! Keng!

Lửa bắn lên khi kiếm và vuốt va chạm.

Dù là lưỡi kiếm cứng rắn Bifrost, móng vuốt của Kishasha không hề xước xát.

‘Là một loại võ thuật sử dụng móng vuốt sao?’

Tôi nghiêng Bifrost sang bên.

Bàn tay của Kishasha quét dọc theo lưỡi kiếm, phát ra âm thanh ma sát chói tai. Cùng lúc, cô đá vào.

Chuyển động từ tay sang chân mượt như nước chảy. Và…

‘Sao cơ thể nhỏ thế mà mạnh thế này?’

Bịch!

Khi móng vuốt cô cắm xuống đất, một hố nhỏ xuất hiện ngay lập tức.

Dù tay chân trông mềm mại như trẻ con, chúng mang sức mạnh đủ để nghiền nát cành cây.

Móng vuốt cô lướt qua vai tôi từng đợt.

Áo giáp da tách ra như đậu hũ, lộ ra da thịt. Tôi lùi lại một bước và vung kiếm rộng. Kishasha, đang nhảy lên cao gần 2 mét, né được và lao xuống, móng vuốt cắm thẳng xuống. Tôi lập tức dùng kiếm đỡ.

Ầm!

Bụi và lá bay tán loạn.

Kishasha nhanh chóng rút lui, rồi lại lao tới lần nữa.

Cú rút lui nhanh chóng kết hợp với chuyển động uyển chuyển khiến tôi không thể đoán trước thời điểm tấn công hay phòng thủ. Một kiểu đối thủ mà tôi chưa từng gặp.

Tôi dồn sức khắp cơ thể và vung kiếm.

Kishasha lập tức né được. Tôi dùng lực bật lại để nghiêng kiếm và vung chéo. Cô giơ vuốt chắn, nhưng……

Bốp!

Kishasha bị đánh văng vài mét, đập xuống bãi cỏ.

Cô nhanh chóng đứng dậy, gạt lá cỏ sang bên.

“Ngươi khác thật. Không ngờ ngươi mạnh như vậy.”

Kishasha lau máu nơi khóe miệng, miệng vẫn cười.

Tôi hạ kiếm xuống. Nhìn lại cánh tay trái, máu đang chảy ra. Cánh tay tôi đã bị cào qua trong lúc giao chiến.

‘Cửa sổ trạng thái.’

[Kishasha Bicshavi (★★★★) Lv. 22 (Exp 32/180)]

[Chủng tộc: Bán thú nhân]

[Sức mạnh: 54/54]

[Trí tuệ: 10/10]

[Thể lực: 48/48]

[Nhanh nhẹn: 59/59]

[Kỹ năng: Võ thuật trung cấp (Lv.1), Quyết tâm (Lv.3), Bản năng (Lv.1), Đà chiến đấu (Lv.1), Hóa thú (Lv.4), Thợ săn rừng (Lv.8), Thân pháp nhanh nhẹn (Lv.9)]

[Ô Ấn Ký: 1/1]

[Ô 1: Hậu duệ của Vua Thú (B+, Lv.3)]

[Một hậu duệ của Vua Thú — kẻ từng tranh giành quyền bá chủ với Đế quốc và toàn lục địa. Dòng máu của chiến binh không biết sợ hãi.]

[Hiệu ứng: Kháng tinh thần +50%, Miễn nhiễm sợ hãi, Tăng 20% chỉ số khi ở trạng thái cận tử (Hiệu lực: 60 giây)]

[Kỹ năng đặc biệt: Hóa hình (Thú)]

Tôi nở một nụ cười chua chát.

Cô ta vượt trội tôi ở mọi chỉ số.

“Cũng đúng thôi.”

Nền tảng sức mạnh đã khác biệt hoàn toàn.

Tổng chỉ số cho thấy tốc độ phát triển của cô ta rất vượt trội. Nếu sau này tôi được cường hóa, tôi có thể bù đắp sự chênh lệch, nhưng hiện tại thì không có cửa.

Chưa kể, cô ta còn sở hữu kỹ năng cấp cao như Võ thuật trung cấp và cả một Ấn Ký. Nói cách khác…

“Cô ta thuộc hàng top trong các nhân vật 4 sao.”

Nếu xét theo mặt con số, tôi hoàn toàn thua thiệt.

Trong một trò chơi chỉ dựa vào chỉ số thì xem như xong. Nhưng Pick Me Up không phải kiểu trò chơi như vậy.

Ngay cả trong những trận đấu tưởng chừng kết quả đã định sẵn, vẫn luôn có chỗ cho lật ngược — dù là trong nhiệm vụ hay các cuộc đấu tay đôi giữa các anh hùng.

Cô ta mang dòng máu Vua Thú.

Từ khi sinh ra đã là kẻ mạnh. Có thể cô ta có nỗ lực riêng, nhưng rõ ràng là một thiên tài bẩm sinh.

‘Nhưng vậy không có nghĩa là mình không thể thắng.’

Tôi ghét cảm giác bị dồn ép.

Tôi cười, siết lại thanh kiếm trong tay.

Dù với lý do gì đi nữa, tôi sẽ chiến đấu. Tôi đã quên mất việc đối thủ trước mắt trông như thiếu nữ tuổi mười mấy.

“Nếu cô không đến đây thì tôi sẽ lao vào cô vậy.”

Tôi nâng kiếm, hạ thấp trọng tâm.

Lúc ấy, một luồng sao bụi lấp lánh xuất hiện bên cạnh. Là Iselle. Tôi ra hiệu ngăn cô ấy lại trước khi cô kịp can thiệp.

“Đừng cản tôi. Chúng tôi không định giết nhau. Chỉ là một lời chào thôi. Đúng không?”

“Hehe! Ngươi hiểu chuyện đấy. Phải, đây là cuộc đối thoại bằng thân thể. Một nghi thức để kết tình bằng hữu. Ngươi là con người, nhưng ta thích ngươi đấy!”

“Nghe vậy thì tôi cũng mừng.”

Tôi khẽ nhún người.

Vút!

Và vung kiếm thật mạnh.

Tôi bỏ qua mọi chiêu trò phức tạp. Chỉ có những cú chém nặng nề. Tôi không có tài năng để làm chủ mọi thể loại kiếm thuật như Ridgion. Vì vậy, tôi chỉ cần tập trung vào một điều duy nhất. Hiểu rõ điều đó là bước đầu để làm chủ Linh Hồn Thánh Kiếm.

“Cường Kiếm.”

Rầm!

Thanh kiếm vững chắc Bifrost đập trúng Kishasha.

Một chấn động dữ dội lan khắp khuôn mặt cô ta. Kishasha bị đẩy lùi, trượt dài vài mét trên mặt đất.

“Phấn khích thật!”

Kishasha phá lên cười.

Cùng lúc đó, cô ta lao tới, đá tung mặt đất. Tôi sẵn sàng đón tiếp. Kishasha tấn công bằng mọi bộ phận — tay, chân, khuỷu tay, đầu gối.

Trong một cuộc đối đầu tay không và kiếm thuật, người có vũ khí rõ ràng chiếm ưu thế, nhưng Kishasha né kiếm cực kỳ linh hoạt, thậm chí còn đụng độ trực tiếp.

Kishasha hạ thấp người như đang cúi chào.

Lưỡi kiếm vút qua trên đầu cô, chém gãy cả thân cây. Cây ngã xuống, bụi bay mù mịt, và một cú đấm xuyên qua màn bụi. Chỉ cần sượt qua cũng đã khiến máu bắn tung.

Trong trận đấu dữ dội, nơi tôi đập vỡ cây, đá và mặt đất không chút do dự.

“Tới lúc tăng tốc độ rồi.”

Đánh như hiện tại cũng ổn, nhưng không hợp với tính tôi.

Cô ta còn chưa bung hết sức. Tôi cũng vậy. Tôi đã thể hiện đủ rồi. Giờ là lúc chuyển giai đoạn.

“Cuồng nộ.”

Máu nóng trào lên đầu tôi.

[‘Han (★★★)’ đã bước vào trạng thái Cuồng Nộ!]

Tầm nhìn tôi đỏ rực.

Tôi dồn toàn lực vào tay và eo. Ba đòn liên tiếp mang trọng lực khủng khiếp giáng xuống người Kishasha. Cô ta bay văng như viên đạn, rơi mạnh xuống đống đất.

Khi Cuồng Nộ đạt cấp 7, chỉ số cộng thêm đã vượt qua 15. Kết hợp cùng Linh Hồn Thánh Kiếm, sức mạnh thuần túy tôi có thể phát huy gần chạm ngưỡng 80.

“Kết thúc thôi.”

Tôi nói, mắt nhìn đám bụi đang xoáy cuộn.

“Lịch trình của ta vốn đã đủ bận. Ta còn nhiều việc khác phải làm.”

‘Cô định dùng chiêu đó chứ?’

Mỗi Ấn Ký đều mang theo kỹ năng đặc biệt.

Tùy vào loại mà độ hữu dụng khác nhau, nhưng “Hậu duệ của Vua Thú” mà Kishasha sở hữu được xếp hạng B+. Đó là cấp bậc khá cao.

Một cái bóng hiện ra trong bụi.

[Kỹ năng đặc biệt, Hóa hình được kích hoạt!]

[‘Kishasha (★★★★)’ hóa thú!]

Một tiếng gầm trầm vang vọng.

Không còn chút gì là giọng nói của một cô gái. Chỉ còn tiếng gào rống thuần túy của dã thú. Và rồi…

‘Một con hổ.’

Tôi bật cười.

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô ta được gọi là bán thú.

Từ trong bụi, một con mãnh thú khổng lồ bước ra. Cao khoảng 2 mét. Lớn hơn nhiều so với bất kỳ con nào tôi từng thấy trong sở thú.

“Đây là hình dạng thật của cô à?”

Cái đuôi phía sau ve vẩy qua lại.

Toàn thân cô ta phủ kín bởi những sọc vằn dày đặc.

“……”

Kishasha không đáp.

Thay vào đó, cô ta bước lên phía trước, chỉ dùng phần thân trên.

‘Đúng là trúng mánh rồi.’

Năng lực chiến đấu cá nhân của cô ta rất cao.

Thêm vào đó là khả năng biến hình.

Tuy tính khí có phần đặc biệt, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được.

‘Đây sẽ là một sự hỗ trợ hết sức tuyệt vời cho chiến lược sau này.'

Đó là nếu tôi có thể giải quyết được đúng cách.

‘Nếu cô muốn chiến đấu, tôi sẵn sàng chiều.’

Tôi giương kiếm lên.

Những chiếc nanh nhắm thẳng vào mặt tôi.

Và rồi…

“Gầm!”

Kishasha gào thét, lao thẳng vào tôi.

Còn tôi cũng lao đến, nghênh chiến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận