Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 2: Tuy đã trưởng thành, nhưng trong tôi vẫn còn một thứ chẳng hề thay đổi

5 Bình luận - Độ dài: 5,316 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Cùng lúc đó, ở phía sâu bên trong những ngọn núi cách khoảng hơn một nửa giờ đi ngựa từ Elendil, có một nơi mà sườn núi thẳng đứng với những vách đá nhọn hoắc nhô ra từ tường đá.

Tại nơi đây, một trận chiến kịch liệt đã diễn ra với sự có mặt của hai người hiệp sĩ và một cậu bé.

Dường như cuộc chiến với quái vật của họ cũng đang dần đi đến hồi kết.

(Mình phải dứt điểm sớm thôi—!)

Ren nghĩ trong đầu.

Cậu bé, người chỉ vừa mới bước sang tuổi 14 trước Lithia một chút, được thừa hưởng gương mặt dịu dàng của người mẹ Mireille và vẻ kiên cường bất khuất không sợ trời sợ đất từ người bố Roy.

Có vẻ như vẻ ngoài hoà nhã và hiền dịu của cậu rất được lòng các bạn nữ ở trong trường.

Giờ đây, trong lòng cậu đang ngập tràn ý chí và quyết tâm, đến nỗi Ren chẳng thể giấu nổi nụ cười phấn chấn trên môi.

Chỉ một chút nữa thôi, cậu chắc chắn sẽ kết thúc chuyện này! Quyết tâm của Ren mãnh liệt đến vậy đấy.

“Ren-dono!”

“Nó đang bay lên trời kìa!”

“Vâng, em biết rồi!”

Nghe thấy giọng của người hiệp sĩ trong bộ giáp đen tuyền, Ren nhanh chóng chạy dọc lên vách đá.

Trên vách đá là những tảng đá nhỏ sắc nhọn nhô ra có thể dễ dàng xuyên lủng người bất kì ai ngã xuống. Ấy thế mà Ren vẫn không ngừng di chuyển đôi chân của mình và bất chấp đuổi theo con quái vật lên trên mà chẳng hề rơi khỏi vách đá.

“Ren-dono! Không thể nào—”

“Em sẽ xử lí nốt cuộc chiến này!”

Con quái vật mà cậu đang đuổi theo là một con chim khổng lồ với hai cặp cánh to đang vỗ liên hồi.

(Đây sẽ là nấm mồ của ngươi… Shirin Kurai!)

Trong khi nhìn lên con chim khổng lồ đó, Ren nhớ lại sáng nay.

Đã có một sứ giả đến để chuyển tin cho Lessard Clausel sáng nay. Người này được Radius gửi đến dinh thự Clausel để nhờ Ren giúp đỡ vô số lần.

Cậu vẫn có thể nhớ từng lời của người này.

“Một con quái vật mạnh mẽ được cho là đã bay đến một vùng hẻo lánh gần đây. Tuy thông tin này vẫn chưa được tiết lộ cho công chúng, song một số mạo hiểm giả đã bị thương vào đêm hôm qua. Nhưng mà nhé, tôi muốn tự mình đi kiểm tra trước khi nhờ quân đội và mạo hiểm giả đánh bại con quái vật đó. Vì mới chỉ một thời gian ngắn kể từ sau vụ việc ở tháp đồng hồ nên tôi muốn làm gọn lẹ nhất có thể.”

Nói chung thì Radius muốn Ren giúp đỡ vì có khả năng chuyện này liên quan đến Giáo phái Ma Vương.

Lessard thì muốn làm những gì có thể làm càng sớm càng tốt mặc cho tình thế có đang không nguy hiểm cho lắm, vậy nên sau bữa sáng anh đã gọi Ren dến phòng làm việc trước khi cậu đến học viện.

Ren ngay lập tức đáp lại lo lắng của anh mà không chút do dự.

“Ta có nhận được tin từ Hoàng tử Đệ Tam.”

“Cháu hiểu rồi. Vậy cứ để cháu đến đó kiểm tra cho chắc ăn.”

Sau khi trả lời ngay tắp lự, Ren đã nói với Lithia rằng cậu sẽ đi học muộn một chút và rời khỏi dinh thự sau khi để cô lại một mình. Tuy cũng muốn để Lithia ở lại dinh thự phòng trường hợp xấu nhất, có vẻ như Học Viện an toàn hơn nhiều.

Ngay khi Ren rời khỏi dinh thự, có một người đã gọi cậu từ trong bóng râm của một con hẻm gần đó. Một chàng hiệp sĩ trẻ, người mà Ren đã gặp không biết bao nhiêu lần ở Sư Phòng, đang ẩn thân trong bộ thường phục của mình.

Anh ta nói rằng đã chuẩn bị xong mọi đồ nghề và ngựa cho Ren để có thể bắt đầu nhiệm vụ.

Cưỡi ngựa liên tục ngay khi rời khỏi Elendil, Ren đã đến được căn lều mà Radius chuẩn bị cho cậu ở ngoài bìa rừng.

“Radius.”

“Cảm ơn vì đã đến nhé. Đây là những thông tin mà tôi có được, cậu xem qua đi.”

Thông tin mà Ren nhận được là của một con quái vật có tên là Shinrin Kurai.”

Trong sổ tay của Guild thì con quái vật này chỉ xếp hạng C mà thôi.

Đây là một giống loài hiếm khi xuất hiện ở khu vực này từ xưa đến nay.

“Con quái vật được đặt tên như vậy là vì nó cực kì háu ăn và có thể nuốt chửng toàn bộ khu rừng này nếu muốn.”

Radius tiếp tục giải thích ngắn gọn.

“Con quái vật này hiếm khi thấy xuất hiện ở gần Đế Đô thế này. Nếu chúng ta có thể đánh bại nó thì tôi có thể thẩm định và xem có gì đáng ngờ không. Mà Ren đừng hiểu nhầm nhé, tôi cũng không muốn chỉ dựa dẫm vào cậu đâu. Tôi cũng sẽ cử thêm hai hiệp sĩ của Sư Phòng và một số đơn vị từ những nơi khác đến.”

Chung quy lại thì cần có ít nhất năm hiệp sĩ già dặn để có thể đánh bại một con quái vật hạng D. Mặc dù không ai có thể dám chắc được liệu số lượng người như vậy có cần thiết đối với toàn bộ quái vật hạng D hay không, song Ren đã từng nghe kể rằng hồi đánh Thief Wolfen cũng cần không ít nhân lực.

Nếu hạng D đã vậy rồi thì hạng C thì sao?

Dĩ nhiên đó lại là một câu chuyện khác nếu như bạn là một hiệp sĩ siêu giỏi, hoặc là một mạo hiểm giả tài ba.

“Tôi biết đó là con quái vật với thứ hạng khá cao, nhưng liệu chúng ta có thể đánh bại nó không?”

Nếu là Ren và những hiệp sĩ của Sư Phòng thì đây lại tiếp tục là một câu chuyện khác.

Với một nhóm hiệp sĩ tinh nhuệ và một kiếm sĩ vượt lên tất cả, chuyện này có lẽ rất chi là bình thường thôi.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp quái vật ở thứ hạng này, nhưng chắc là không vấn đề gì đâu.”

Mặc dù đã biết trước điều này, song Radius vẫn nhún vai trước câu trả lời có phần khích lệ của Ren. Cậu ấy đã trở thành một kiếm sĩ vĩ đại, và giọng của cậu cũng đã trầm ấm và mạnh mẽ hơn khi có thể đồng ý nhiệm vụ mà không chút do dự như vậy.

Lúc đó là vậy đó. Giờ thì quay trở lại thực tại nào.

“Xin lỗi nhưng ta chẳng còn gì để nói với ngươi cả.”

Bằng giọng lạnh tanh, Ren vung Ma Kiếm Sắt vào hư không và giải phóng luồng áp lực khủng khiếp lên phía trước.

Shinrin Kirai bị trúng đòn thì loạng choạng chao đảo giữa không trung. Nó thấy Ren đang tiến đến thì ngay lập tức đá mạnh vào sườn núi.

“Gaaaahhh! Graaaaaaaa!”

Shirin Kurai hét lên một tiếng chói tai và cố gắng đập mạnh đôi cánh của mình để chạy thoát.

Dòng điện màu tím đang rần rần trên bề mặt của đôi cánh ngay lập tức phóng thẳng vào Ren, tạo nên một âm thanh kì lạ.

Nhưng Ren chẳng hề sợ hãi hay gì cả. Chỉ với một cú vung từ thanh kiếm của mình, Ren đã phô ra kĩ thuật đỉnh cao nhất sau chuỗi ngày ở Sư Phòng, cú Thiên Trảm trứ danh.

“Xin lỗi, nhưng ta không thể để một con quái vật như ngươi tung tăng ngoài kia được.”

Shinrin Kurai cố gắng dùng hết sức bình sinh để chống lại Ren, nhưng khi thấy ma thuật của mình nhắm vào cậu không có tác dụng, nó đành sử dụng cánh, mỏ, và cặp nanh vuốt sắc nhọn của mình để đáp trả.

“Gruuu!”

Dĩ nhiên, khi bị dồn đến đường cùng thì con người sẽ bộc phát sức mạnh tiềm ẩn của mình, và cả quái vật cũng chẳng phải ngoại lệ.

Khi móng vuốt sắc nhọn ở đầu cánh của nó sượt qua Ren, áp lực gió và những yếu tố khác đã khiến cho tay cậu bị dính một vết cắt nhỏ. Tuy vậy, vì phần lớn đã tránh được nên sát thương không cao cho lắm.

Ngược lại, dù bị dính một vết cắt nhỏ nhưng bù lại, Ren đã thành công chém bay một mảng lớn màng cánh của con quái vật bằng thanh kiếm của mình.

“....?!!?!!!”

“Ta cũng không định thua đâu!”

“Geee……ahhhhhhhhhhhhhh!”

Đòn cuối cùng của Shinrin Kurai bằng chút sức mạnh còn lại của mình thật ác liệt và mạnh bạo làm sao, ngay cả với một cậu bé đã chinh chiến không biết bao nhiêu lần như Ren.

Toàn bộ sức mạnh của Shinrin Kurai mà dù Theif Wolfen và Gargoyle ăn thép hợp lại cũng chẳng thể sánh được đã mang đến cho Ren một trải nghiệm mới.

Mỗi lần đôi cánh khổng lồ đó vung lên như giông bão tung hoành, và những chiếc nanh vuốt sắc bén cứ liên tục nã vào người Ren.

Nhận ra bản thân chẳng thể thoát nổi nếu Ren vẫn còn bám theo, Shinrin Kurai sử dụng tất cả chiến thuật mà nó có thể nghĩ ra với mong muốn đánh bật Ren, khiến cậu đâm sầm xuống núi và bị những chiếc gai kia xuyên thủng.

Ấy thế mà nó lại chẳng thể nghĩ đến chuyện chạy thoát. Vì một lí do nào đó mà con quái vật này nghĩ rằng Ren, người đang ở sâu trong đám bụi mù kia, sẽ không tha cho nó chạy thoát đâu.

“Gruuaaaaa!!!”

Đó là lí do tại sao để kết liễu Ren, con quái vật đã lao thẳng về phía cậu, mặc cho cơ thể đang dần mất thăng bằng do không còn một bên cánh.

Bao bọc trong dòng điện tím đen cuồng nộ, nó chĩa thẳng chiếc mỏ sắc bén của mình vào vách đá mà Ren vừa mới ngã xuống.

—Nhưng rốt cuộc thì, Shinrin Kurai đã chẳng thể làm gì.

Một tia sáng loé lên trong giây lát phía trên đầu các hiệp sĩ, và cùng lúc đó, con quái vật dừng lại giữa không trung. Ngay trước khi rơi xuống theo trọng lực, các hiệp sĩ nhìn thấy cả cơ thể nó bị mở phanh ra bởi một đường chém dọc.

Cuối cùng, xác của con chim rơi xuống đất với một tiếng bạch nhão nhoét, phun ra thứ chất lỏng màu xanh lá cây tựa như máu quái vật.

Quay ngoắt sang chỗ đất đá bụi mù kia, các hiệp sĩ đã thấy bóng dáng của một ai đó.

Không ai khác chính là Ren, người tưởng chừng như đã bị xuyên thủng thành trăm mảnh, chống Ma Kiếm Sắt của mình xuống đất và nở một nụ cười bất khuất.

“...Phù…”

Nhìn xuống dưới, cậu thấy hai hiệp sĩ còn lại đang đợi ở bên xác của Shinrin Kurai rơi xuống cạnh họ.

◇ ◇ ◇ ◇

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ren và Radius đã có mặt trên con tàu hướng thẳng đến Học Viện Hoàng Gia.

“Thiệt tình, tôi bảo với cậu bao lần rồi… Làm gì mà liều quá vậy?”

Radius nói với vẻ hơi trách móc Ren trên đường tới Đế Đô.

Cái lợi khi được ở trên ma tàu là các quý tộc sẽ có phòng riêng của mình, vậy nên họ chẳng phải lo lắng xem có ai đang nghe lén không.

“Hửm? Sao vậy?” Ren nghiêng đầu thắc mắc.

“Thế cậu nghĩ sao tôi phải gửi hai hiệp sĩ đi cùng vậy chứ?! Ngay cả một con quái hạng D cũng chẳng thể làm gì được Ren đâu! Nhưng tôi đã cử thêm người để cậu không bị thương rồi cơ mà!”

“Xin lỗi… Chỉ là tôi không muốn để nó thoát được thôi…”

“Haa… Haa… Thôi đủ rồi. Mừng là cậu vẫn an toàn.”

Radius vừa nói vừa thở dốc sau khi xổ một tràng ra trước mặt Ren.

Hai hiệp sĩ đi cùng Ren dù sao thì cũng đã giúp ích khá nhiều trước khi con chim đó cất cánh bay thẳng lên vách đá.

Chính vì vậy, câu chuyện chỉ tóm gọn lại như sau.

Shinrin Kurai buộc phải bay lên và chạy trốn khi nhận ra bản thân chắc chắn sẽ thua, nhưng Ren, người cũng không muốn con quái vật chạy thoát, đã ép bản thân làm những hành động liều lĩnh để đạt được mục đích của mình.

(...Và Hoả Ma Kiếm cũng tiêu tốn quá trời ma lực luôn.)

Trong khi Ren đang nghĩ đến điều này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhỏ.

Nhìn qua cửa sổ kính trên cánh cửa gỗ, họ nhận ra có bóng dáng của các hiệp sĩ bên ngoài.

“Có vẻ các hiệp sĩ định đưa tôi thứ gì đó, đợi đây chút nhé.”

“Hmm, được thôi.”

Radius liền ra bên ngoài tiếp các hiệp sĩ, để lại Ren một mình trong căn phòng trống vắng.

Không biết phải làm gì, cậu mở bảng trạng thái ra và kiểm tra thành quả ngày hôm nay của mình.

————

Ren Ashton

[Chức nghiệp] Con trai cả nhà Ashton

[Kĩ năng] Kĩ năng triệu hồi Ma Kiếm [Level 1:0/0]

            ・Triệu Hồi Ma Kiếm [Level 5: 3129/5000]

                      Level 1: Triệu hồi một Ma Kiếm.

                      Level 2: Trong khi triệu hồi vòng tay, người dùng nhận được kĩ năng Tăng sức mạnh thể chất (Yếu).

                      Level 3: Triệu hồi được hai Ma Kiếm.

                      Level 4: Nhận được hiệu ứng Tăng sức mạnh thể chất [Vừa] khi triệu hồi vòng tay.

                      Level 5: Mở khoá tiến hoá Ma Kiếm.

                      Level 6: Nhận được hiệu ứng Tăng sức mạnh thể chất [Lớn] khi triệu hồi vòng tay.

                      Level 7: *********

[Ma Kiếm đã mở khoá]

            ・Đại Thụ Kiếm [Level 3: 1328/2000]

                      -Cho phép sử dụng ma pháp tự nhiên (Vừa).

                      -Tầm đánh được mở rộng khi level tăng lên.

            ・Ma Kiếm Sắt [Level 3: 4253/4500]

                      -Độ sắc bén tăng lên khi level tăng.

            ・Ma Kiếm của Trộm [Level 1: 0/3]

                      -Cho phép lấy trộm đồ vật bất kì của đối phương với tỉ lệ nhất định.

            ・Ma Kiếm Khiên [Level 2: 0/5]

                      -Cho phép tạo ra một rào chắn ma lực xung quanh người dùng. Hiệu ứng sẽ tăng khi level tăng.

                      -Thời lượng sử dụng có thể được kéo dài.

            ・Hoả Ma Kiếm [Level 1: 0/0]

                      -Ngọn lửa bất diệt của Rồng, cội nguồn sức mạnh của sinh vật kiêu ngạo và mạnh mẽ.

————

Thấy vậy, Ren nhận ra tốc độ tăng trưởng của mình đã chậm hẳn đi vì cậu chỉ có thể vùi đầu vào học tập mà không có thời gian đi cày cuốc.

Thay vào đó, kể từ khi bắt đầu mài dũa thanh kiếm của mình ở Sư Phòng, kiếm kĩ của cậu đã lên một tầm cao mới so với trước đây. Cùng với những kĩ thuật chiến đấu kì ảo thì có thể nói, cậu cũng đã phát triển mà không cần cày cuốc điểm kinh nghiệm.

Ngoài ra, dù chỉ mới nhận ra gần đây từ sau khi đánh bại Asval, dường như mỗi lần đánh những con quái yếu như Little Boar, số kinh nghiệm nhận được của Kĩ Năng Triệu Hồi Ma Kiếm và chính Ma Kiếm đã hoàn toàn bị chênh lệch. Đôi khi điểm kinh nghiệm nhận được của hai chỉ số đó là giống nhau, và đôi khi cái nhiều hơn cái ít hơn.

Dù là vậy nhưng Ren cảm thấy thế này mới là chuẩn nên cậu cũng không quan tâm nhiều cho lắm.

“Chà, thì ra là vậy sao.”

Ren cảm thấy tự hào khi bản thân đã trở thành một Kiếm Thầy của Cuồng Kiếm Kĩ nhờ vào những kinh nghiệm có được từ sau vô số trận chiến, và cậu quyết định sẽ học hỏi thêm nhiều thứ mới mẻ hơn kể từ giờ để củng cố bản thân.

Một lát sau, Radius quay lại và nghiêng đầu khi thấy Ren khẽ thở dài.

“Hửm? Sao thế?”

“À không có gì đâu. Còn cậu thì sao?”

“Các hiệp sĩ đã liên lạc với Guild trước khi rời đi và hoàn tất việc tổng hợp các thông tin. Vừa nãy họ đến để báo cáo với tôi.”

“Ý cậu liên lạc với Guild là sao?”

Radius lại ngồi xuống đối diện Ren.

Với một sấp giấy tờ trên tay, vị hoàng tử liền vắt chéo chân lên và lật qua từng trang một.

“Vì người bị thương ngày hôm qua là một mạo hiểm giả nên chúng ta đành phải báo cáo với Guild. Tuy có hơi phiền nhưng tôi đã nói với họ cách chúng ta xử lí mọi chuyện rồi.”

“Chà, tôi tưởng cậu muốn giữ bí mật chuyện này chứ?”

“Tôi vừa bảo người bị thương hôm qua là mạo hiểm giả rồi mà. Có thể Guild vẫn chưa công bố nhưng rồi sớm muộn thì cũng sẽ có thông báo về cuộc thảo phạt thôi.”

Tuy nhiên, chính Ren là người đã đánh bại con quái vật trước khi điều đó xảy ra.

“Vậy nên tôi cần cậu kí một chút giấy tờ. Còn lại thì cứ để tôi lo, được chứ?”

“Kí là sao…?”

“Cuộc thảo phạt đã được thông qua ngay trước khi chúng ta lên kế hoạch, vậy nên tiền thưởng và các vật phẩm khác cũng đã được Hội chấp thuận. Nói cách khác thì Ren, người đã gần như tự mình đánh bại con chim đó, ẵm toàn bộ phần thưởng đó.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng—”

“Không sao không sao. Tôi sẽ bảo rằng các hiệp sĩ khác đang trên đường đi công tác nên không thể nhận phần thưởng được. Cậu cứ nhận hết phần thưởng đi, còn tôi sẽ thưởng cho các hiệp sĩ thứ khác sau. Không cần phải lo về chuyện đó đâu.”

“Tuyệt thật. Như thể cậu đang đi guốc trong bụng tôi vậy.”

“Haha, dù sao thì Ren cũng là Ren mà. Tôi còn lạ gì suy nghĩ của cậu chứ.”

Radius đặt đống tài liệu xuống bàn và bảo Ren xem qua một lượt. Trong số đó, ngoài những thứ liên quan đến Guild thì có một cái có thêm của Radius trên đó.

“Gì đây?”

“Chỉ là chút quà mọn của tôi thôi. Nếu đưa tiền trực tiếp thì có hơi rắc rối, vậy nên công ti thương mại Ame Verde sẽ mang hàng hoá đến buôn bán ở thị trấn Clausel và làng của cậu. Thế có được không?”

“Được chứ! Nếu được vậy thì quý hoá quá.”

Ren sau đó tiếp tục lật qua lật lại đống giấy tờ.

Có quá nhiều thứ cần phải xem qua, nhưng chủ yếu chỉ là phần thưởng cho việc hoàn thành yêu cầu, ước tính chi phí bán nguyên liệu của Shinrin Kurai và giấy phép cho việc chi trả số tiền đó.

Dĩ nhiên, ma thạch không được thêm vào đó vì Ren đã đập nát nó sau khi hấp thụ toàn bộ sức mạnh.

Có vẻ như Hoàng tộc đã quyết định mua lại toàn bộ những gì còn sót lại Shinrin Kurai.

Radius rồi sẽ kiểm tra xác của con quái vật để xem liệu Giáo phái Ma Vương có liên quan đến việc này không. Nhưng dù sao thì, giá trị của một con quái vật hạng C là không nhỏ, nếu không muốn nói là khá cao so với bình thường.

“Không ngờ tôi lại được nhiều hơn mình nghĩ đấy.”

“Nếu đã trả tiền học rồi thì sao cậu không dùng số tiền đó cho ngôi làng của mình nhỉ?”

“Đúng là vậy, nhưng cha mẹ tôi cứ nằng nặc bảo tôi phải biết chăm chút và nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn…”

“Vậy thì Ren cứ giữ lấy đi. Có thể sau này sẽ có việc cần dùng đến cũng nên.”

Ren quyết định bản thân sẽ làm vậy và kí vào các giấy tờ.

Cậu thắc mắc không biết tại sao mình lại phải làm việc này, nhưng rồi cậu nhận ra là có liên quan đến thứ hạng ở Guild.

“Có vẻ như hạng của tôi lại tăng lên rồi.”

“Hẳn là vậy rồi. Tôi nghĩ cậu đã nhận khá nhiều uỷ thác trước khi tôi nhờ cậu rồi nhỉ? Hình như là… Ulysses có bảo cậu làm một số việc vặt trước đây, đúng không?”

“Ừm. Chỉ là việc hộ tống người quen của Ulysses-sama thôi chẳng hạn.”

“Tôi cũng nghe nói cậu đã đánh bại vô số quái vật trong lúc làm uỷ thác rồi nhỉ?”

Rốt cuộc thì đây cũng chỉ là báo cáo và tất cả những gì liên quan là thứ hạng của Ren ở Guild.

Ở cuối báo cáo, có một dòng chữ nhỏ được ghi.

“Người này sẽ được công nhận là một mạo hiểm giả hạng B.”

Ren, người đã quá mệt mỏi với đủ loại kì thi, là một mạo hiểm giả hạng C mùa đông năm ngoái, khi mà cậu thi thoảng làm uỷ thác ở Guild cho khuây khoả. Lần này, mặc cho đã trở thành một người chỉ biết cắm mặt vào bàn sách trong suốt mấy tháng qua, cậu vẫn được thăng hạng lên hạng B.

“Là một học sinh nhưng lại được xếp hạng B. Fufu… Chưa từng có tiền lệ trước đây đâu đấy.”

Ren thu dọn lại giấy tờ và đưa lại cho Radius, người đang mỉm cười vui vẻ.

“Tôi nghĩ thứ hạng như vậy là đủ rồi.”

Ren sau đó ngồi thẳng lưng lại. Trên cánh tay săn chắc của cậu, một miếng băng gạc trắng đang lộ ra ở sau lớp áo sơ mi. Đây chính là chiến tích, aka vết cắt mà cậu đã nhận được trong trận chiến vừa nãy.

Tuy không nghiêm trọng như vết thương đã được xử lí bằng thuốc và băng bó lại để đề phòng.

(Mình nghĩ mình có thể về kịp giờ học buổi chiều.)

Liếc nhìn Đế Đô qua khung cửa sổ, Ren bắt đầu nghĩ xem không biết chiều nay sẽ được học những gì…

◇ ◇ ◇ ◇

Lúc mà Ren đến học viện thì những lớp học buổi chiều cũng đã bắt đầu.

Buổi chiều nay chủ yếu là dành cho môn dược học.

“Lò chưng cất và luyện kim là không thể thiếu trong dược học. Các em đều biết rằng nếu không có hai thiết bị này thì không thể nào điều chế thuốc được.”

Trước lớp dược học của Học Viện Hoàng Gia, Ren đứng thập thò ở sau cửa. Trong lúc đó, cậu có thể nghe được tiếng giảng bài của giảng viên bên trong.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Ren từ từ mở cửa và bước vào phòng.

Bên trong, cậu có thể thấy được những chiếc kệ đầy ắp những ống nghiệm và thảo dược đang được trồng vào chậu. Người giảng viên ở tuổi trung niên của mình nở một nụ cười lịch thiệp trong khi nhìn Ren.

Có khoảng 30 học sinh của lớp đặc biệt đang ở đây.

“Em xin lỗi em đến muộn.”

“Tôi biết em có việc nên phải đến muộn rồi. Nhanh vào chỗ ngồi của mình đi.”

Ren biết ơn khi nghe thấy những lời này của vị giáo viên và đi qua lớp học để ngồi cạnh Lithia.

Cô nhìn Ren với vẻ trầm ngâm và bí mật chạm vào cánh tay để xắn tay áo cậu lên. Nhận ra có lớp băng bó màu trắng ở dưới, Lithia nở một nụ cười dễ thương và nói.

“Tẹo nữa phải kể tớ nghe đấy, được chứ?”

“...Vâng…”

Lithia thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu vẫn còn an toàn, còn Ren thì coi như đã bỏ cuộc trước sự sắc sảo của cô nàng mặc cho đã giấu vết thương đi.

Cô cố kìm nén thôi thúc lắng nghe câu chuyện của Ren vì dù gì cả hai vẫn còn đang ở trong giờ học.

“Giờ thì quay lại với bài học. Tại sao lò chưng cất và lò luyện kim lại cần để điều chế thuốc—”

Người giáo viên sau đó đã chọn Ren—thủ khoa của khoá dưới, trong số 31 người có mặt ở đây.

“Ashton, tôi xin lỗi vì đã làm phiền em, nhưng tôi có câu hỏi cho em đây. Em có biết tại sao chúng ta lại phải sử dụng lò chưng cất?”

Ren đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và trả lời không chút do dự.

“—Để tách nước ra khỏi thảo dược ạ.”

“Cảm ơn em… Mọi người, câu trả lời của Ashton là những thứ cơ bản trong việc điều chế thuốc. Có lẽ các em đã học câu hỏi này trong bài kiểm tra của mình rồi, nhưng ở lớp học này, tôi muốn dạy cho các em những thứ nâng cao hơn—”

Người giảng viên nở một nụ cười hiền hậu trong cái độ tuổi xế chiều của mình.

“Nhưng mà này Ashton, làm thế nào để chúng ta tăng hiệu quả của những thành phần thuốc riêng biệt?”

“Nó còn phụ thuộc vào những thành phần của thuốc ạ.”

“Em có biết những phương pháp nào không?”

“Dạ, em có biết một chút ạ. Ví dụ như—”

Người giảng viên hỏi câu hỏi vừa lắng nghe câu trả lời của Ren vừa vuốt ve bộ râu trắng dài thượt của mình.

Ông cười lớn khi nhận được câu trả lời vượt mức pickle ball, à nhầm vượt xa kì vọng của mình từ một năm nhất.

“Tốt lắm. Có vẻ trò Ashton đã nắm khá chắc kiến thức.”

Sau đó, tiếng chuông reo lên.

Nghe thấy báo hiệu giờ học kết húc, người giáo viên nói tiếp.

“Chà, hôm nay vậy là đủ rồi. Mọi người về nhà nhớ học bài đầy đủ và chuẩn bị cho giờ học tiếp theo đấy.”

Nói những lời này xong, ông liền rời khỏi lớp học.

Lithia và Ren từ từ theo sau các học sinh khi mọi người lần lượt rời khỏi lớp học.

“Ren, chúng ta đi thôi chứ?”

“Ừm.”

Ren dường như đã đoán được những gì đang chờ mình phía trước, ngay sau giờ học này.

Mà Radius cũng đã bảo cậu có thể nói cho bất kì ai tin tưởng nên nói với Lithia và Fiona chắc cũng chẳng sao đâu.

“Dù sao thì, không ngờ Ren lại biết nhiều như vậy đấy.”

“Tớ có nghe qua từ bà Rigg là dược sư ở làng rồi. Bà ấy đã dạy cho tớ nhiều thứ lắm đấy.”

“Fufu, thảo nào. Tớ cũng bất ngờ lắm đấy.”

Ren, người nở một nụ cười gượng gạo và có phần đánh trống lảng, rời khỏi khỏi lớp học cùng Lithia.

Ngay khi họ rời khỏi đó, một số nữ sinh đã lại gần Ren và khen ngợi cậu vì câu trả lời vừa rồi trong giờ học.

Vì có vài người là quý tộc nên Ren đã cố gắng lịch sự nhất có thể.

“Cậu thường học thế nào vậy?”

“Phải rồi! Nếu không phiền thì tớ cũng muốn biết!”

Ngay khi Ren bảo với mọi người cách mà mình thường học, cậu quay nhìn Lithia, trong lòng không muốn để cô phải đợi lâu.

“Xin thứ lỗi nhé. Bọn tớ có việc phải đi rồi.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu như vậy.”

“Xin lỗi nhé Clausel-san.”

“Không sao đâu. Vậy bọn tớ đi đây.”

Cả hai liền tách khỏi các cô gái rồi đi bộ dọc dãy nhà với sách giáo khoa trên tay.

Họ bí mật đến một phòng học trống, nơi mà Lithia bảo Ren xắn cao tay áo lên.

“Để tớ chữa cho, ngồi yên nhé.”

Lithia đặt tay lên vết thương của Ren và chữa trị bằng thánh thuật thiêng liêng của mình. Vết cắt được băng bó liền bao phủ trong ánh sáng, và từng chút một, Ren cảm thấy cơn rát và đau nhói của mình nhanh chóng biến mất.

Nghĩ lại thì đã lâu rồi cậu mới được chứng kiến thánh thuật thế này. Ren thậm chí còn chẳng có cơ hội bị thương trong kì thi cuối cùng của lớp học đặc biệt.

“Thánh thuật của Lithia đã mạnh hơn so với trước đây rồi, phải không?”

“Fufu, tớ đoán vậy.”

Quá dễ để nhận ra kể từ mùa hè năm ngoái.

Cậu tự hỏi không biết cô sẽ còn phát triển đến mức nào với tốc độ thế này.

“Vết thương của Ren thế nào? Còn đau nữa không?”

“Tớ ổn rồi. Đỡ hơn ban sáng nhiều lắm.”

“Đừng nói vậy chứ. Chỉ vì tớ có thể chữa thương không có nghĩa là Ren tuỳ tiện làm điều liều lĩnh đâu.”

Cả hai sau đó cười với nhau.

Trước khi nói về những gì mà Ren đã làm, họ lắng nghe tiếng cười nói vui vẻ của các học sinh bên ngoài khung cửa sổ.

Nhìn thấy các học sinh đang hối hả chạy đôn chạy đáo khắp nơi sau giờ học, Lithia thốt lên.

“Nè, chẳng phải thật thú vị sao, khi mà tớ và Ren được học cùng một nơi thế này.”

“Hửm? Sao đột nhiên…?”

“Cậu biết đấy, lúc mà Tử Tước Givens…”

“Ah… Giờ cậu nhắc mới nhớ… Đúng là lúc đó tớ đã từ chối lời mời của ông ta, nhưng giờ tớ lại ở đây cùng Lithia…”

“Tớ biết mà, phải không…”

Lithia mỉm cười vui vẻ và nhìn lên Ren.

“Nhưng chúng ta đã ở bên nhau từ lâu lắm rồi. Dĩ nhiên là đã có nhiều chuyện xảy ra…”

Đúng là đã vài năm kể từ khi Lithia và Ren lần đầu gặp nhau.

Cả hai nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng hai người vẫn luôn tươi cười như mọi khi mặc cho sự thật là vậy.

Sau đó, cậu kể cho Lithia cũng như Fiona về những chuyện đã xảy ra sáng nay, Đúng như dự đoán, tuy có ngạc nhiên nhưng thay vì tức giận với cậu, hai cô nàng lại tò mò về những gì cậu đã làm hơn.

Nghe được trận chiến của Ren, họ thực sự cảm thấy tự hào thay cho chính chủ.

Khen thì có khen, nhưng phàn nàn thì là điều không thể.

Cho đến khi biết được thực hư ra sao thì cả hai chẳng thể gạt cậu ra khỏi đầu. Tôi đoán đây là số phận của những ai sa vào lưới tình với người hùng mạnh mẽ và kiên cường này.

——

Thư của tác giả:

Tôi đã phải đổi trạng thái của Tăng sức mạnh thể chất trong bảng trạng thái của Ren. Thay vì có hiệu ứng chỉ khi triệu hồi Ma Kiếm thì tôi đã đổi thành có hiệu ứng khi triệu hồi vòng tay. Làm gì cũng có lí do của nó cả… Hiệu ứng này sẽ luôn có tác dụng ngay cả khi Ma Kiếm được vứt ở chỗ xó xỉnh nào đó.

Chỉ có vậy thôi, đón xem tiếp những chap tiếp theo đi.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Damn, here we go again
Xem thêm
Đoạn 261: "không thể tránh khỏi" tại đọc cứ thiếu thiếu thế nào
Xem thêm