Tổng hợp ngoại truyện

Để Arnold tháo ruy băng buộc tóc

Để Arnold tháo ruy băng buộc tóc

Hôm đó, Rishe và Arnold hiếm khi cùng nhau ra ngoài tham dự hoạt động xã giao. 

Khác với những buổi dạ tiệc thường ngày, lần này là một buổi tiệc trà quy mô lớn. Vì được tổ chức vào ban ngày nên cô đã chọn một bộ lễ phục nhẹ nhàng màu trắng mang hơi thở chớm hè, và mang theo hoa chúc mừng. Khi quay lại hoàng thành, trời đã tối hẳn.    

Vẫn còn một lúc nữa mới đến bữa tối. Nhóm của Rishe về đến dinh thự, đi vào phòng trò chuyện ở tầng một và quyết định nghỉ ngơi một chút. 

"Cảm ơn ngài hôm nay cũng đã làm người hộ tống cho em, Arnold điện hạ."

Sau khi ngồi xuống ghế dài và nói vậy, Arnold bên cạnh nhìn Rishe, mặt không đổi sắc đáp lại:

"—Ở những dịp như thế mà hộ tống vợ mình thì ta nghĩ đó là trách nhiệm đương nhiên của một người chồng thôi."  

"Ư..."  

Buổi tụ họp hôm nay cũng vậy. Đối với Rishe, người trên danh nghĩa vẫn chỉ là vị hôn thê, Arnold lại chẳng hề bận tâm mà gọi là "vợ". Tùy theo hoàn cảnh, thậm chí ngài còn gọi là "phi tần", nhưng dù nói thế nào thì cũng quá vội vàng rồi, cô cảm thấy thật xấu hổ.

(Chắc là không có ý nghĩa sâu xa gì đâu, nên không được dao động... Cho dù mình có ngưỡng mộ Arnold điện hạ đến mức nào...)

Khi vội vàng cúi đầu xuống, cô nhận ra Arnold đang im lặng, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào một điểm nào đó.

(Chẳng lẽ nào...)

Rishe ngẩng đầu lên lần nữa, ánh nhìn của Arnold cũng di chuyển theo.

(Là dây ruy băng buộc tóc sao...?)  

Có vẻ như Arnold đang âm thầm quan sát dáng vẻ đung đưa của chiếc ruy băng trắng lớn.

(Nhắc mới nhớ, hồi ở Vinrhys, ngài ấy cũng từng trêu chọc kéo dải ruy băng mình buộc.) 

Rishe nhớ lại chuyện đó liền hỏi: 

"...Ngài muốn xõa tóc em ra sao?" 

"—..."

Arnold chớp mắt. 

"...Tại sao?"  

"Bởi vì, mỗi khi em buộc tóc lên như thế này, ánh mắt của điện hạ thi thoảng lại nhìn theo phần tóc đung đưa đúng không?" 

Theo dõi những thứ chuyển động e rằng là bản năng của một chiến binh rồi. Rishe cũng từng trải qua cuộc sống của thợ săn và hiệp sĩ nên cảm thấy dường như cũng hiểu được tâm trạng đó. 

"..." 

"Ngài xem, trước ở Vinrhys chẳng phải ngài cũng từng tháo ruy băng của em ra để nghịch còn gì?" 

"...Đó là." 

"Dù sao lát nữa chuẩn bị đi tắm thì em cũng phải xõa tóc ra thôi. Mời ngài!"

Nói rồi, Rishe hơi nghiêng người, quay lưng về phía Arnold. Cô cúi đầu xuống, nhắm mắt lại để Arnold dễ hành động hơn.

(Mình cũng biết chứ.)  

Ực, cổ họng cô khẽ phát ra tiếng nuốt khan. 

(...Chơi trò "xõa tóc" như thế này lẽ ra phải là trò đùa giữa những người yêu nhau mới đúng—...!!) 

Rishe siết chặt đôi tay, âm thầm sám hối trong lòng.

(Đã chưa kết hôn thì không được đề nghị những chuyện thế này với hôn phu. Điều đó mình biết rõ, nhưng mà...!!)  

Cô tuyệt vọng lẩm bẩm những lời bào chữa chẳng phải để nói cho ai nghe.  

(Arnold điện hạ cũng không có ý gì khác, hơn nữa đây còn là một trong số ít trường hợp hiếm hoi ngài ấy chủ động tỏ ra hứng thú. Nếu có thể làm điện hạ vui vẻ hoặc lay động được trái tim ngài ấy thì việc gì mình cũng nguyện làm...)

Dù bản thân không thể xác nhận nhưng có khi vành tai cô đã đỏ lựng lên rồi cũng nên. Trong khi cơ thể đang khẽ run rẩy, cô chợt nhận ra một điều.  

(Nhưng liệu đây có phải là... lạm dụng quyền lực chỉ vì mình muốn được người mình thích chú ý đến mình không...?)

Ngay khoảnh khắc cô giật mình nhận ra và ngẩng đầu lên.

"──..."

"Á!?"     

Vì Arnold chạm vào dải ruy băng nên Rishe bất giác kêu lên. Vừa mới nghĩ thế thì dải ruy băng đã được tháo ra trong nháy mắt. Cô ngoảnh lại nhìn thì thấy ngón tay của Arnold đang luồn vào giữa những lọn tóc của Rishe, chải vuốt nhẹ nhàng tựa như dòng nước chảy. 

Rishe rụt rè quay đầu lại thì thấy Arnold đang nheo mắt mỉm cười và nói. 

"──Thỏa mãn rồi." 

"...!?" 

Điều đó rốt cuộc là có ý gì vậy chứ? 

"Là... là vậy sao ạ!!" 

"Ừ." 

"...Vậy thì thật, tốt quá..." 

Không đủ can đảm để hỏi sâu hơn, Rishe chỉ đành luống cuống nhận lấy dải ruy băng rồi siết chặt nó trong lòng bàn tay. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!