Tổng hợp ngoại truyện

Món quà đáp lễ cho chiếc nhẫn

Món quà đáp lễ cho chiếc nhẫn

"Arnold điện hạ có muốn gì không ạ?" 

Nghe Rishe hỏi vậy, Arnold khựng lại, bàn tay đang thoăn thoắt sắp xếp đống tài liệu bỗng dừng giữa chừng. 

Sắp đến giờ ăn tối rồi, bên ngoài trời đã tối mịt. Rishe đang ngồi đợi trên chiếc ghế dài trong văn phòng, để cùng Arnold dùng bữa tối. 

Thấy có vẻ công việc của anh đã tạm xong, Rishe thử hỏi câu này. Nhưng Arnold ngồi sau bàn làm việc lại trả lời không chút do dự. 

"Không có." 

"Tr… trả lời nhanh quá đó!?"  

Nhưng chắc chắn là nói dối. Một người không có ham muốn thì sẽ không phát động chiến tranh với cả thế giới.  

(Cả Oliver-sama và những người khác cũng nói "không biết Arnold điện hạ thích gì." Kể cả không có thứ yêu thích đi nữa, thì ít nhất cũng phải có thứ cần thiết vào lúc này chứ...) 

Rishe lấy lại tinh thần và hỏi thêm lần nữa. 

"Mát xa vai này, pha thuốc này, hay dọn dẹp bàn làm việc cũng được ạ?" 

"Sao vậy, em tính mở tiệm làm thuê tổng hợp à?" 

"Không phải! Là em muốn đáp lễ vì điện hạ đã tặng em chiếc nhẫn đó!" 

Nghe vậy, Arnold hơi nhíu mày. Biểu cảm đó cứ như đang nhìn thứ gì đó kỳ quặc vậy. 

Chiếc nhẫn mà Arnold tặng Rishe mấy hôm trước đang lấp lánh trên ngón áp út tay trái của cô. Vì tuyệt đối không muốn làm mất, nên Rishee hầu như luôn đeo, trừ lúc làm nông hoặc cải trang thành hầu gái. 

Nhìn chiếc nhẫn đó, Arnold hỏi một câu. 

"Rõ ràng là thứ ta tự tiện tặng thôi, sao em lại phải đáp lễ?" 

"Đương nhiên là vì em rất hạnh phúc rồi!" 

"..." 

Đối diện với Arnold đang hơi mở to mắt, Rishe tiếp tục nói. 

"Đến mức này rồi, em đã bỏ ý định đáp lễ bằng vật chất. Nhưng ít nhất xin ngài cho em biết, có việc gì em có thể làm giúp điện hạ không?" 

Arnold hơi cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mặt như thể đang nghĩ ra điều gì đó. 

"Vậy thì, hãy để ta chạm vào em một lần nữa, như mấy hôm trước." 

"... Ể." 

Rishe há hốc miệng. 

Tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy? Trong lúc cô đang nghẹn lời, Arnold khẽ cong ngón giữa, ra hiệu gọi Rishe lại gần. 

"Sao vậy? Lại đây." 

"Ơ… vâng, em biết rồi. Nhưng mà…" 

Cô rụt rè đứng dậy, đứng trước mặt Arnold. Ban đầu là cách nhau qua bàn làm việc, nhưng bị ánh mắt thúc giục "không phải như vậy", cuối cùng cô đành đi vòng qua bên cạnh ghế của anh. 

(Nói là chạm vào, chẳng lẽ là...)  

Điều cô nhớ lại là chuyện lúc nhận được chiếc nhẫn mấy hôm trước. 

Mu bàn tay cô đã được Arnold hôn, và hai người đã đan chặt mười ngón tay vào nhau. 

Tuy chỉ là sự tiếp xúc như vậy, nhưng cô vẫn nhớ lúc đó má nóng bừng, không thể thở được đàng hoàng.  

(Tại sao, làm như vậy lại có thể đáp lễ cho Arnold điện hạ được chứ?) 

Nhưng mà nếu Arnold đã muốn như vậy, thì cô đành phải làm theo ý anh mà "đáp lễ" thôi. 

(Mặc dù cũng không phải là ghét...)  

Vấn đề là liệu trái tim cô có chịu nổi không. Nếu anh lại chạm vào ngón tay cô như lần trước, cô thực sự không biết phải làm sao. 

Trong lúc đang bối rối, Arnold đưa tay ra về phía cô. 

"..." 

Rishe nhắm chặt mắt. 

Cô chấp nhận với tâm thế "chết thì chết", lặng lẽ chờ đợi Arnold chạm vào mình. Ngay khi cô đã hạ quyết tâm rằng sẽ lại đan mười ngón tay vào nhau như lúc đó, thì khoảnh khắc tiếp theo. 

"... Ưm!?" 

Anh đã ấn vào má cô. 

(... Hả!?)  

Arnold không nói gì, dùng hai tay ôm lấy hai má của Rishe. Ngay cả khi Rishe mở mắt ra, nhìn kỹ, Arnold vẫn chỉ nắn má cô. 

Cô nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rơi vào hỗn loạn, một lúc sau mới chợt nhớ ra và giật mình.  

(Chẳng lẽ, cái gọi là "mấy hôm trước" là...) 

Có vẻ không phải là lúc nhận chiếc nhẫn.  

(... Là lúc mình bị lộ việc giả nam!) 

Lúc đó cũng vậy, quả thực là cô đã bị chạm vào trực tiếp.  

Rishe nhìn xuống, còn Arnold thì trưng ra vẻ mặt chăm chú, cứ thế vuốt ve má Rishe. Rishe thật sự không hiểu hành động này có ý nghĩa gì. 

"Um, Arnold điện hạ... Ưmm!!" 

Vừa gọi anh một tiếng, má cô đã bị ấn sâu vào.  

Cách anh chạm thì rất nhẹ, nên không hề đau. Nhưng tâm trạng của Rishe thì hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi. 

(A... hình như cuối cùng ngài ấy cũng sắp buông ra rồi...) 

Vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bàn tay Arnold thật sự rời khỏi má cô — trước khi rút lại, ngón tay anh khẽ lướt qua gò má cô. 

"Á—"  

Đầu ngón tay chạm nhẹ vào tai, khiến Rishe co người lại vì nhột. Arnold khẽ thở ra một hơi, rồi cuối cùng cũng buông tay thật. 

"——Đủ rồi." 

Nghe thấy hai chữ "đủ rồi", Rishe cuối cùng cũng loạng choạng lùi lại. Thật sự, chuyện vừa rồi rốt cuộc là sao chứ? 

Dù rất muốn hỏi Arnold, nhưng không hiểu sao cô lại không có can đảm để hỏi. 

(Thật sự không thể hiểu nổi ngài ấy.) 

Thế nhưng, má và tai vừa bị chạm vào vẫn còn rất nóng. Cảm giác này chắc chắn chỉ là ảo giác tâm lý thôi, Rishe thầm tự trấn an mình như vậy. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!