Tổng hợp ngoại truyện

Một hiệp sĩ nọ dõi theo cặp Hoàng tử và Hoàng phi tương lai, còn Rishe thì tâm trạng đã tốt hơn

Một hiệp sĩ nọ dõi theo cặp Hoàng tử và Hoàng phi tương lai, còn Rishe thì tâm trạng đã tốt hơn

"—Arnold điện hạ giá lâm!" 

"!" 

Tại thành chính Garkhain, các hiệp sĩ canh gác lối vào vừa nghe tin liền lập tức thẳng lưng lần nữa.  

Hoàng tử Arnold nổi tiếng bởi sự lạnh lùng và những hành động tàn nhẫn trên chiến trường, khiến ngay cả hiệp sĩ và người dân trong nước cũng phải khiếp sợ. Do bên cạnh chỉ bố trí một số ít hiệp sĩ cận vệ nên dù là hiệp sĩ của nước này cũng hiếm có cơ hội được nói chuyện trực tiếp.     

(Tuyệt đối phải cẩn thận không được thất lễ...)  

Một người hiệp sĩ vì quá căng thẳng nên cổ họng phát ra tiếng ực.

Từ cầu thang dẫn lên tầng hai ở đại sảnh lối vào vang lên tiếng bước chân nặng nề. Bầu không khí càng trở nên căng thẳng, anh ta cùng đồng đội gồng cứng người, và đúng vào lúc đó.. Cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt khiến anh ta trợn tròn mắt.     

Vị Hoàng tử với vẻ ngoài đẹp trai đến mức đàn ông cũng phải công nhận đang khoác trên mình bộ lễ phục lộng lẫy hơn thường ngày, trên tay cầm một bó hoa. Đó là một bó hoa hồng với sắc hồng và màu kem đầy vẻ đáng yêu. 

(C-chuyện gì thế này...?)  

Tất nhiên khung cảnh vị Hoàng tử đẹp trai đi cùng bó hoa đẹp tựa như một bức tranh. Song cũng chính vì thế mà nó tạo nên một quang cảnh có phần thiếu thực tế và khó mà tin nổi.

Thế nhưng nỗi nghi hoặc trào dâng trong lòng các hiệp sĩ đã bị giọng nói truyền đến lúc này xua tan.

"Arnold điện hạ!"

Chủ nhân của tiếng gọi vui tươi và hân hoan ấy là một người phụ nữ trong bộ lễ phục màu trắng đáng yêu, trang phục chớm hè.

(Là vị hôn thê, tiểu thư Rishe...)  

Nhìn thấy cô, các hiệp sĩ cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. 

"Để ngài phải đợi lâu rồi, thật ngại quá vì để ngài cầm hoa chúc mừng..."

Có lẽ vì muốn nhanh chóng đuổi kịp Arnold, mà hơi thở của Rishe có phần gấp gáp. Arnold dừng lại trên cầu thang, gọi một tiếng "Rishe".

(...) 

Sau đó, anh đưa tay phải ra một cách vô cùng dịu dàng. Anh đan ngón tay mình vào ngón tay Rishe, tự nhiên bày ra tư thế hộ tống. Đồng thời dùng chất giọng dịu dàng mà các hiệp sĩ chưa từng nghe thấy bao giờ để nói rằng:

"Em đâu cần phải chạy. --Lại đây."  

"A... Cảm ơn... ngài..."

Việc Rishe đỏ mặt cũng dễ hiểu.  

Ngay cả những hiệp sĩ chỉ biết đứng nhìn cũng không khỏi cảm thấy bồn chồn.

(Arnold điện hạ kia lại cầm hoa vì vị hôn thê, còn hộ tống cô ấy như thế...) 

Nghe nói dạo gần đây anh cũng tham gia nhiều hơn vào những buổi dạ tiệc mà trước kia vô cùng chán ghét. Những thay đổi trong hành động này e rằng cũng là do chịu ảnh hưởng từ Rishe.     

*** 

Trong cỗ xe ngựa đi đến dự tiệc chúc mừng, Rishe nói với Arnold đang ngồi bên cạnh. "Em mong chờ buổi tiệc trà hôm nay lắm!" 

"Vậy sao." 

Bên trong xe tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hồng. Đó là một mùi hương hạnh phúc tựa như chỉ cần hít thở thôi cũng thấy vui vẻ.  

"Trang phục rất hợp với Arnold điện hạ... Màu đỏ cũng tuyệt lắm." 

"..." 

Arnold hôm nay có thắt cà vạt, mang lại bầu không khí khác hẳn với bộ quân phục thường ngày. Bộ âu phục lấy tông đen làm chủ đạo có lẽ nhờ phối với điểm nhấn màu đỏ mà trông vô cùng tao nhã. 

"Cả dáng vẻ cầm hoa của ngài cũng vừa đẹp lại vừa mới mẻ. Để em đi bàn với Oliver-sama xem sao, có khi sau này nên làm cả hoa cài cho nam giới..."

"... Em có vẻ vui nhỉ." 

"Hihi, tất nhiên rồi ạ." 

Sự tận hưởng xuất phát từ đáy lòng của Rishe đã bị Arnold nhìn thấu. Vì vậy, cô nói với anh không chút do dự: 

"Chỉ cần nhìn thấy Arnold điện hạ là em đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi."

"..."

Ngay khoảnh khắc đó, Arnold cau đôi lông mày đẹp đẽ lại khiến Rishe hơi khó hiểu.

"Sao vậy ạ?" 

"Không có gì." 

Tuy thắc mắc trước phản ứng kỳ lạ ấy nhưng Rishe vẫn vừa mong chờ buổi tụ họp hôm nay, vừa tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Arnold. 

_________________________________________

GnC1inTWMAAaSBD?format=jpg&name=large

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!