Tổng hợp ngoại truyện

Người thợ săn xác nhận Hoàng tử và vị hôn thê của ngài

Người thợ săn xác nhận Hoàng tử và vị hôn thê của ngài

Check lại thì thấy sót vài cái ngoại truyện nên đăng nốt nhé, chính truyện thì... dài quá nên sủi

______________________________________

Ngày hôm đó, Raul bị Hoàng tử "thẩm vấn" trong một căn phòng tại thị trấn cảng Vinrys ở Garkhain. 

"——Sau đó thì sao?" 

"… Đáng sợ quá…" 

Arnold Hein ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế đối diện với Raul, chống cằm với vẻ lười biếng. Thoạt nhìn thì trông có vẻ nhàn nhã, nhưng lại đáng ngạc nhiên là hoàn toàn không có sơ hở. 

"Một người như Arnold điện hạ đây, sao lại phải đi uy hiếp một thợ săn quèn như tôi chứ!" 

Raul nhún vai một cách khoa trương, rồi đặt món đồ lên bàn theo chỉ dẫn. 

Rốt cuộc, họ đã lập liên minh với Harriet. Nếu lúc này bị yêu cầu giao nộp mạng sống, Raul dĩ nhiên cũng sẽ làm theo. 

"Đã nói rồi mà, cái ân tình mà vợ chồng ngài dành cho tôi, tôi sẽ báo đáp hết lòng." 

Vì vậy, việc tiết lộ chừng này thông tin với anh chẳng có gì khó khăn. 

"Đây chính là loại thuốc mê mà phu nhân đã uống mấy hôm trước." 

"…" 

Arnold Hein nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào cái chai nhỏ mà Raul vừa chỉ. 

(Cho dù có bị người đàn ông này giết chết, mình cũng chẳng còn gì để oán trách đâu.) 

Chỉ vài ngày trước, Raul đã đối đầu với họ. Là một phần trong kế hoạch tác chiến, anh đã bỏ một chút thuốc độc vào tách trà mang đến cho Rishe. 

Arnold Hein dùng bàn tay mà ngay cả Raul cũng phải thừa nhận là đẹp, cầm cái chai nhỏ lên rồi lạnh nhạt nói: 

"Nếu không uống thuốc giải thì sao?" 

Rõ ràng là đang đặt câu hỏi, nhưng trong giọng nói ấy lại chẳng hề nghe ra chút nghi vấn nào. Có lẽ Arnold Hein đã sớm điều tra xong về loại thuốc mê này rồi. 

"Đó là chất độc tác động lên dây thần kinh điều khiển sự di chuyển của cơ thể. Nó không ảnh hưởng đến các giác quan và trí óc, và sẽ khiến người trúng độc bất động hoàn toàn trong khi ý thức vẫn tỉnh táo. Trong vòng mười lăm phút, tình trạng tê liệt sẽ dần chuyển thành mất sức. Sau khi hết tác dụng, cảm giác sẽ phục hồi từ các đầu chi, và không có tác dụng phụ lâu dài." 

Trong phòng chỉ có hai người là Raul và người đàn ông này. Điều đó có nghĩa là Arnold Hein đã bí mật lấy được thuốc độc của người thợ săn. 

"Ngài định dùng nó để làm gì vậy?"  

Raul chống khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm và nhếch mép hỏi.  

"Đây là loại hàng hạng nhất không vị không mùi đấy. Ngay cả khi muốn khiến kẻ địch gặp phải ‘tai nạn bất ngờ’ thì cũng dễ như trở bàn tay."  

Tất nhiên, Arnold sẽ không bao giờ thật lòng nói ra điều đó. Raul vốn chỉ buột miệng đùa, nào ngờ lại nhận được một câu trả lời ngoài dự đoán. 

"────Vợ ta." 

Arnold Hein cụp mắt xuống. 

Và với vẻ mặt không hề thay đổi, anh ta bình tĩnh nói:  

"Ta cần phải nắm rõ loại thuốc độc nào mà cô ấy có thể thản nhiên tự mình uống vào." 

"…"  

Raul chớp mắt. 

Phải mất một lúc Raul mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Và sau khi hiểu ra tất cả, một cảm giác buồn cười khó tả dâng lên trong lòng. 

"Khụ, khụ."  

Thuận theo sự thôi thúc, vai anh run rẩy. 

"Khụ, khụ khụ khụ… A ha ha ha ha!"  

"Ta sẽ quan sát tác dụng và cho binh sĩ của Fabrania dùng đúng liều lượng mà ngươi đã cho Rishe uống." 

"Khoan đã, tôi cười to thế này mà ngài lại làm ngơ à? Mà thôi, cũng chẳng sao cả!" 

Raul bắt lấy chiếc chai nhỏ mà Arnold Hein vừa ném sang, xoay nó giữa các ngón tay như một cây bút. 

"Nói thật nhé, nếu đã lo lắng như vậy, không phải người ta sẽ trách mắng ‘Đừng có uống thuốc độc nữa’ sao?" 

Câu trả lời tiếp theo của người đàn ông đã vượt xa sự tưởng tượng của Raul. 

"Chỉ cần ta đã có biện pháp đối phó, thì chẳng có lý do gì để hạn chế hành động của cô ấy cả. ──Rishe muốn làm gì, cứ để cô ấy tự do mà làm." 

"…Ồ~"  

Đối với Raul, những hình ảnh khắc sâu vào tâm trí anh ta và cứ mãi vương vấn ngày càng nhiều hơn. 

"Hai người sinh ra đúng là để dành cho nhau thật đấy." 

Màu san hô rực rỡ, màu ngọc lục bảo nhạt trong vắt. 

Anh nheo mắt lại, vừa mường tượng ra những gam màu ấy, vừa khẽ bật cười. 

"──Phu nhân nhất định sẽ trở thành cô dâu hạnh phúc của Garkhain." 

"…"  

Người đàn ông này hẳn sẽ cho rằng đó là lời mỉa mai.  

Nhưng đối với Raul, lời này còn mang theo ý nghĩa của một lời cầu nguyện. Anh đứng dậy, đi đến cửa sổ và nhìn xuống khu vườn trong dinh thự. 

Ở đó, cùng với một con ngựa có bộ lông màu vàng kim, là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu san hô.  

"Nói gì thì nói, chúng ta có nên thắt chặt thêm quan hệ không? Dù sao cũng còn phải bàn đến phương hướng hợp tác sau này nữa mà." 

"Ta từ chối." 

"Ha ha, lạnh lùng quá đấy!" 

Raul nhún vai, nhìn xuống Rishe ở sân. Cô đang vuốt ve đầu ngựa, chợt nhận ra ánh mắt của Raul, liền quay đầu lại, đôi mắt màu ngọc lục bảo nhạt nhìn về phía anh. 

Rồi cô mỉm cười dịu dàng. 

(A, chết tiệt... Dễ thương quá đi mất.) [note83161]

Raul không vẫy tay, mà quyết định gọi "chồng" của cô đến bên cửa sổ. 

Bởi anh đã hạ quyết tâm, rằng tất cả ân tình có thể trả, anh nhất định sẽ dồn hết lòng mà báo đáp cho cặp vợ chồng xứng đôi này. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
I need minh hoa
I need minh hoa