Ngôn ngữ Kurshade là ngôn ngữ của nữ thần. Một thứ tiếng đến cả các chuyên gia cũng phải vật lộn để hiểu ngôn ngữ này, vậy mà vị hôn phu của Rishe lại thông thạo nó một cách hoàn hảo.
"Arnold điện hạ..."
Rishe cầm một quyển sách dày cộp trên tay, nghiêng người về phía người đàn ông đang ngồi cạnh mình, rồi chỉ vào một dòng trên trang mà anh đang đọc.
"Dựa trên ngữ cảnh, phần này có nên được hiểu là chữ 'cấm chỉ' ít được dùng không ạ?"
Arnold, người đang đọc một quyển sách khác với Rishe, cẩn thận giải thích mà không hề thay đổi nét mặt.
"Không sai. Nhưng nếu muốn giải thích chính xác hơn thì phải cân nhắc đến phần đoạn trước nói về các vị thần."
"Ra là vậy! Nếu xét đến ý nghĩa thiêng liêng, thì nghĩ theo hướng là ‘cấm kỵ’ sẽ hợp lý hơn."
Rishe lại rướn người sát gần Arnold hơn, mắt vẫn dán vào trang sách, rồi nói.
"Vậy thì, chỗ này cũng tương tự..." "Đúng vậy. Còn nữa, quy tắc ở phần này đã thay đổi…"
Một dòng chữ mà hầu hết mọi người đều khó hiểu, nhưng đối với Arnold, nó dường như không khác gì ngôn ngữ hàng ngày. Dưới sự chỉ dẫn của Arnold, nội dung trước mắt ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
(Cảm giác như Arnold điện hạ đang dẫn đường cho mình vậy.)
Rishe tràn đầy háo hức, lặng lẽ đắm chìm vào thế giới của cuốn sách mà cô lần đầu đọc.
Mùi hương ngọt ngào đặc trưng của những trang sách cũ, hơi ấm từ ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua, khiến cô càng đắm chìm sâu hơn vào thế giới câu chuyện. Tiếng lật trang sách sột soạt của Arnold bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên.
"..."
Thời gian cứ thế trôi qua, và khi đọc xong cuốn sách ấy, Rishe chợt nhận ra điều gì đó.
(...?)
Là về tình hình hiện tại.
(... Sao mình lại cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Arnold điện hạ sau lưng nhỉ...)
Bàn tay đang định gấp sách lại khựng lại, cô chớp mắt.
(Cơ thể mình không dựa vào lưng ghế dài, cũng không phải dựa vào gối...)
Điều mang tính quyết định hơn là cảm giác ở eo.
(Được ôm chặt, vậy mà lại có cảm giác yên tâm thế này…… đây là……)
Đưa mắt nhìn xuống, khi trông thấy bàn tay to lớn đang đặt trên bụng mình, Rishe cuối cùng cũng hiểu ra.
"... Ư, a a a a!?"
"--..."
Khi Rishe hét lên và đứng dậy, Arnold cũng ngẩng đầu lên. Rishe vội vã xác nhận lại với anh, người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi.
"Em!!! Không biết từ khi nào đã tựa lưng vào Arnold điện hạ rồi…?"
"--À."
"Từ lúc nào ạ?"
Nghe Rishe hỏi vậy, Arnold lúc này mới nheo mắt lại và khẽ mỉm cười.
"Khả năng tập trung của em thật đáng kinh ngạc. Bình thường em rất nhạy bén với những thay đổi xung quanh, vậy mà lần này lại chẳng nhận ra gì cả."
"Em, em thành thật xin lỗi…!"
Dù cảm thấy má mình đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lúc này phải ưu tiên xin lỗi Arnold trước đã. Vì quá đắm chìm trong việc tìm hiểu điều mới mẻ, rốt cuộc lại dựa sát vào người đối phương, điều đó khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Em đã vô tình dựa vào người điện hạ... Chắc là vì sách ở đây nhiều quá, không có chỗ để đặt tay... đúng không ạ!?"
Arnold vừa rồi còn vòng tay qua eo Rishe, có lẽ là vì cô đã áp sát vào anh. Chính vì vậy, ngoài việc ôm chặt lấy cô bằng cách đó, Arnold không còn lựa chọn nào khác. Nghĩ tới điều đó, tim Rishe bỗng thắt lại, cô một lần nữa cất lời xin lỗi.
"Em xin lỗi, Arnold điện hạ."
"Không có gì nghiêm trọng cả."
"Nhưng mà…"
"--So với chuyện đó thì…"
Arnold vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình.
"Lại đây, ngồi xuống đi."
"Ể..."
"Nếu vô thức đã làm vậy, thì tư thế này cũng giúp em đọc sách dễ hơn phải không?"
Nghe anh hỏi vậy, tim Rishe đập loạn nhịp. Cảm giác như bị chỉ ra một điều gì đó rất xấu hổ, nhưng Arnold dường như hoàn toàn không có ý gì khác.
(Không phải đang trêu chọc mình, mà chỉ đơn thuần là nói vì nghĩ cho mình thôi...)
Đôi mắt xanh tuyệt đẹp ngước nhìn Rishe, cất giọng dịu dàng nói.
"Trở lại đây."
"~~~... Ưm!!"
Hai má mỗi lúc một nóng hơn, đây chắc chắn là điều cô không thể cưỡng lại được. Dù trong lòng muốn phản kháng, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể làm được. Thời gian được Arnold chỉ dạy, cùng nhau đọc từng quyển sách ở nơi này, Rishe đương nhiên không muốn buông bỏ.


4 Bình luận