Tổng hợp ngoại truyện
Raul khi thợ săn Rishe nhặt được sói
2 Bình luận - Độ dài: 1,176 từ - Cập nhật:
Trong số những "thợ săn" do Raul đứng đầu, có một người đặc biệt tên là Rishe. Ban đầu tự xưng là "tiểu thư bình thường", nhưng cô nàng tân binh thợ săn này lại sở hữu đủ loại kiến thức khác nhau, khiến Raul hết lần này tới lần khác phải đau đầu vì những lời nói và hành động tuyệt đối chẳng giống của một tiểu thư bình thường.
Lần này cũng vậy, Raul ngồi xổm trước mặt Rishe, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay chống cằm.
"Chắc cô biết tôi định nói gì rồi chứ, Rishe nhỏ bé."
"..."
Chỉ cố ý đổi sang một cách gọi đặc biệt thôi, dường như cũng đủ để làm lời mở đầu. Rishe đang ngồi dưới đất, trái ngược với vẻ ngoài trong trẻo, chiếc áo choàng trên người đã nhuộm đỏ máu. Với tư cách thủ lĩnh, Raul đang chỉ dạy cho tân binh toàn thân bê bết máu này.
"Chẳng phải tôi đã dạy cô rồi sao, đi trong rừng thì cần phải cẩn thận, nhưng đừng tự chuốc lấy rắc rối. Nếu phát hiện được gì thì quay về báo cho tôi. Nào, nhắc lại xem."
"Nếu… nếu phát hiện được gì thì quay về báo cho Raul…"
Tuy cô ngoan ngoãn lặp lại câu đó, nhưng e rằng chẳng hề hối lỗi.
Lần tới, Rishe hẳn sẽ lại tiếp tục tìm kiếm những loại thảo dược bí ẩn, những viên đá có phản ứng kỳ lạ và thể hiện sự tò mò với vạn vật trên thế giới.
"Thật là...công chúa nhà tôi."
Người cuối cùng ra tay giúp đỡ chính là Raul, người đã bị thương nặng ngày hôm đó, và tổ chức đang che giấu Rishe lúc bấy giờ.
"—Con sói con bị thương này, cô tìm thấy nó ở đâu?"
"..."
Con sói con đang nép chặt vào lưng Rishe, chân trước của nó được băng bó. Mặc dù là sói con nhưng nó đã lớn bằng một con chó cỡ trung bình. Bộ lông có màu xám nhạt, nhưng không rõ đó là màu lông tự nhiên hay là bộ lông trắng đã bị vấy bẩn.
Mặc dù nó yếu đến mức không thể đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu gầm gừ đe dọa Raul. Rishe không hề sợ hãi, che chở cho nó sau lưng mình và biện minh với Raul.
"Là… ở khu rừng gần đây, tôi tình cờ… thấy thôi!"
"Đừng nói dối. Tôi đã dặn cô phải nghỉ ngơi cho tốt, chắc chắn là đã lén lút tự mình luyện tập bắn cung đúng không."
Xem ra Raul nói trúng phóc, đôi mắt ngọc lục bảo của Rishe khẽ dao động. Dù sao, nếu nói về khả năng ngụy trang thì Rishe không thể nào thắng được Raul.
"Tôi xin lỗi vì đã không nghe lời... Nhưng nhờ vậy mà đứa nhỏ này sẽ không chết."
"...Khuôn mặt xinh xắn thế này lại bị vấy bẩn bởi máu rồi."
Giống như cái ngày Raul gặp Rishe và được cô cứu mạng. Raul chán nản thở dài, rồi nhìn về phía sau lưng Rishe.
"Mày đúng là may mắn lắm đấy khi gặp được Rishe."
Mùi thảo dược mà cô ấy pha chế đã át đi mùi máu tanh như sắt. Nhưng dù vậy, chỉ cần nhìn Rishe lúc này là có thể thấy rõ con sói đã từng chảy rất nhiều máu.
"…Đứa nhỏ này, tôi có thể chăm sóc nó ở 'nhà' này được không?"
"..."
Raul khẽ nhún vai và trả lời Rishe.
"Tôi biết ngay là cô sẽ nói vậy ngay từ đầu rồi… Thôi được, cứ chăm sóc nó trong phòng của cô đi."
"Cảm ơn Raul...!"
Nhìn vẻ mặt Rishe đầy nhẹ nhõm và đôi mắt sáng lấp lánh, Raul không khỏi nheo mắt lại. Mỗi khi cảm thấy hạnh phúc và vui sướng, Rishe đều thể hiện rõ trên khuôn mặt. Ngắm cái vẻ mà anh mãi chẳng thấy chán ấy, Raul trêu chọc:
"Tiện thể, hãy dạy dỗ nó cho tốt. Nhân cơ hội này, hãy để nó giúp ích cho công việc của chúng ta."
"Công việc?"
"Dù sao đi nữa, đứa nhỏ này cũng sẽ gia nhập 'tập thể' của chúng ta. Nếu đã như vậy, thì dù là người hay chó, cũng phải tự kiếm sống chứ."
"..."
Rishe quay đầu lại nhìn con sói, dùng bàn tay mảnh mai xoa đầu nó. Rồi cô nói:
"Khi vết thương của nó lành, phải thả nó về rừng thôi."
"…"
Nghe câu trả lời bất ngờ ấy, Raul bật cười.
"Chẳng lẽ cô ghét chó à?"
"Không, tôi rất thích! Nếu có thể sống chung với nó thì tốt biết mấy, nhưng mà…"
Con sói không thể hiểu được tiếng người, nằm trên sàn, lo lắng ngước nhìn Rishe.
Trông Rishe lúc này thật cô đơn.
"—Vì lỡ như tôi chết… thì đứa nhỏ này sẽ bị bỏ lại."
"..."
Nghe những lời nói được Rishe thốt ra với nụ cười, Raul không khỏi nhíu mày.
(Cái quái gì vậy chứ.)
Tất nhiên, đối với một thợ săn như Raul, chuyện chết bất cứ lúc nào cũng chẳng có gì lạ. Ẩn mình sau lưng đất nước, đi khắp nơi thu thập tin tức, không chỉ chịu trách nhiệm về quốc phòng mà đôi khi còn phải tham gia chiến đấu. Cuộc sống không biết khi nào sẽ chết, điều này Raul hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết.
(Ai cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi... Thế nhưng, khác với những gì Rishe vừa nói.)
Raul thấy rõ điều đó.
(… Cứ như thể cô ấy biết chắc mình sẽ chết vậy…)
Raul thở dài.
"…Thật là…"
Rồi anh từ từ đứng dậy, nhìn xuống Rishe lần nữa.
"Đặt tên cho nó đi Rishe."
Đôi mắt màu ngọc lục bảo của Rishe dao động vì bối rối.
"Nhưng, Raul."
"Đúng là chúng ta chẳng ai biết khi nào mình sẽ chết. Nhưng chúng ta sống trong cùng một 'nhà' này chính là để bù đắp cho cái chết của nhau."
"Chuyện đó..."
"Dù chúng ta có chết, thì vẫn sẽ có thứ được truyền lại. Vậy thì hãy tận dụng nó đi."
Raul nói với Rishe, người đã chớp mắt hai lần.
"...Từ bỏ những gì mình muốn làm, không giống với lựa chọn của cô chút nào?"
"…"
Rishe kinh ngạc hít một hơi, sau đó gật đầu và mỉm cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"...Cảm ơn Raul."
(...Ah~ ~)
Niềm vui đó thật sự quá rực rỡ, đến mức Raul không khỏi tự giễu cợt.
(Thật đấy. --Rõ ràng chúng ta đều là những kẻ sớm muộn cũng sẽ chết thôi.)
Chính vì không thể bỏ cuộc ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, con người mới khao khát theo đuổi. Nhưng cũng vì vậy, mới thật lòng mong rằng những kẻ vì người khác mà toàn thân bê bết máu, sẽ có thể tìm thấy hạnh phúc.


2 Bình luận