Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
(...Veira làm cái quái gì ở đây vậy?) Leonis nhìn Huyết Long với vẻ nghi ngờ từ trên đỉnh toà nhà.
Cậu tưởng cô ấy bây giờ đang phải đuổi theo Ác Quỷ Địa Ngục và Thiên Không Thành mới phải.
“...Leo, ngươi đã ở đâu thế hả?!” Leonis có thể nghe được giọng của Veira vang lên trong đầu thông qua thần giao cách cảm.
“...Ta phải về Vương Quốc Rognas có chút việc, nhưng để sau đi. Con quái vật đó là cái quỷ gì vậy…?” Cậu đảo mắt sang con rồng Undead đang dần hồi phục trong lúc cả hai nói chuyện.
“Là Thần Long Gisark của Lục Anh Hùng. Hoặc chỉ là những gì còn lại của hắn…”
“...Hả?”
Leonis nhìn kĩ lại con rồng đã chết đang bò trên mặt đất. Một vài mảnh thịt thối rữa của nó vẫn còn ánh một chút vảy vàng hệt như của Gisark.
“Quả là một luồng tử khí dữ dội. Hắn đã trở thành Undead rồi.” Hắc Lang đứng sau nói với cậu.
“Bracuss, ngươi có nghĩ ra ai là người có khả năng biến một tên anh hùng thành thân quyến Undead như vậy không?”
“...Vâng, chỉ có một người duy nhất có thể làm được thế thôi.”
“Phải, ta e là vậy.” Leonis trừng mắt nhìn dấu ấn đang phát sáng trên trán của Thần Long. Đây chính là dấu ấn của Vua Undead, Leonis Death Magnus mà cậu thường khắc lên thuộc hạ mình.
(...Vậy là hắn cử tên anh hùng làm tiên phong sao? Thú vị đấy.)
Leonis liền đáp xuống đất và niệm chú.
“Nhưng ta mới là kẻ nắm giữ cái chết. Ma pháp bậc sáu–Ám Lệnh Vong Hồn <Vraz Ochur>!”
Một cái đầu lâu hiện ra bên cạnh Gisark và chui vào cơ thể của hắn ta. Đây là một phép giúp điều khiển cưỡng ép một Undead. Tuy vậy…
“■■■■■■!”
Gisark nhấc cơ thể khổng lồ của hắn lên và ngay lập tức bắn trả bằng một tia nhiệt quét theo phương nằm ngang, thổi bay toàn bộ những toà nhà xung quanh với một tiếng ầm.
(...Hắn cưỡng lại được phép đó sao? Không quá bất ngờ.) Leonis thì thầm trong khi bước nhanh trong bóng tối trên lưng Braccus.
Cậu đã đoán được bản thân sẽ chẳng thể thành công kiếm soát Gisark, song điều đó chứng tỏ chính cậu là người đã biến Thần Long thành Undead.
(...Không thể phá hoại vương quốc của mình thêm nữa.)
Khu vực này tuy đã được sơ tán dân thường, nhưng nếu kéo dài thêm thì có thể Học Viện Thánh Kiếm sẽ cử một nhóm đến để tiêu diệt con Void chúa này. Chiến đấu với một Lục Anh Hùng trong khi phải bảo vệ họ quả thực là không dễ dàng gì với Leonis lúc này.
“Braccus, chúng ta kéo hắn vào Vương Quốc Bóng Đêm được không?”
“Tôi xin lỗi, ngài Magnus, nhưng chúng ta không thể sử dụng Vương Quốc Bóng Đêm sau khi Deus Machina tự huỷ trong đó. Ngay cả khi ngài cố kéo hắn vào thì có lẽ không gian bên trong sẽ sụp đổ nhanh chóng mà thôi.”
“...Bực thật.” Leonis càu nhàu và cân nhắc những lựa chọn khác.
Đúng lúc đó, Gisark ngẩng đầu lên và tiếp tục phóng một tia nhiệt khác vào bọn họ. Braccus liền nhảy vào bóng tối của đống đổ nát rồi xuất hiện ở một nơi khác.
“Vậy thì chúng ta phải nghĩ cách khác. Liệu có thể dùng Hành Lang Bóng Đêm để dịch chuyển bất kì ai định vào khu vực này đến nơi khác không?”
“Dịch chuyển bất kì ai định vào sao… Có khả năng là được, nhưng sẽ khá khó đấy, thưa ngài.” Bracuss khịt mũi. “Nhưng với những ai ở trên không thì cách này sẽ không có tác dụng.”
“Vậy là đủ rồi. Làm ơn hãy khẩn trưởng lên.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng nếu thế thì tôi không thể bảo vệ ngài Magnus được—”
“Không sao hết, dù sao vẫn còn con rồng khác ở đây mà. Tuy cô ta là đối thủ đáng sợ, nhưng ít ra vẫn là một đồng minh đáng tin cậy khi ở phe ta.”
Cùng với tiếng gầm long trời lở đất, Veira liền cắn mạnh vào cổ Thần Long. Ngay khi răng nanh cô găm sâu vào cổ hắn, một ngọn lửa địa ngục liền trào ra từ vết thương của Gisark.
Cơ thể của hắn sau đó cháy rực lên hệt như một lò lửa đang cháy trong đêm mùa đông.
Leonis nhảy khỏi lưng của Braccus.
“Chúc may mắn, ngài Magnus—”
“Ừm. Còn lại trông cậy vào ngươi đấy.”
Braccus dần biến mất vào bên trong bóng tối.
“Veira, ghìm hắn xuống…!”
“...Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ta vậy?!”
Leonis nhanh chóng dang hai tay ra và bắt đầu niệm chú.
(...Niệm chú mà không có cây trượng cảm giác lạ thật…)
Nghĩ ngợi một hồi, cậu quyết định thò tay vào bóng của mình và lấy ra Ma Trượng Tử Nhãn. Đây là một cây truợng đặc biệt với con mắt của Tử Thần gắn trên đó. Cây trượng này cũng là một loại vật phẩm huyền thoại chỉ đứng sau Ma Trượng Phong Tội, nhưng đây có thể nói là vật phẩm mạnh thứ nhì mà Leonis đang sở hữu. Với sức mạnh vô hạn của Leonis thì khả năng khuếch đại của nó là không đáng kể, nhưng ít ra nó giúp cậu giữ được phong thái pháp sư của mình.
“Đất đá, hãy trở thành ngọn giáo cuồng nộ và xuyên qua kẻ thù của ta đi…!”
Lĩnh vực của Leonis chủ yếu là cấm thuật từ Tử Địa, nhưng chúng lại không hề có hiệu quả với một Undead.
“Ma pháp chiến thuật cấp tám—Thạch Trụ Xuyên Tâm <Graz Garud>!”
Vô số những trụ đá trồi lên khỏi mặt đất, đâm xuyên qua cơ thể của con rồng Undead.
“■■■■■■!”
Gầm lên một tiếng, Gisark liền vỗ cánh và dùng cơ thể to lớn của hắn để phá tan các cột trụ rồi bay đi. Thế nhưng…
“Ngươi không thoát được đâu!”
Leonis ngay lập tức dùng ma pháp trọng lực bậc tám, Đại Trọng Lực <Vira Zuo>, tạo ra một quả cầu trọng lực đè xuống đầu Gisarsk, đập mạnh hắn xuống đất.
“Tên ngốc kia!!! Định đè chết cả ta à?!”
“Liên quan gì đến ta chứ, lo mà tránh đường đi!”
“Rồi lát nữa ta sẽ xử ngươi sau, Leo!”
Veira dậm mạnh xuống đất rồi phóng thẳng lên không trung. Với đôi cánh dang rộng, cô lại thổi ngọn lửa tàn bạo vào Gisark một lần nữa.
“Bóng tối, hãy trồi lên!”
Leonis vung gậy của mình, định niệm một ma pháp huỷ diệt bậc mười. Nhưng ngay khi cậu phóng ra câu thần chú, mặt đất dưới chân cậu đột nhiên phồng lên.
“Cái gì thế này?!”
Vô số những rễ cây mọc ra từ dưới đất, làm gián đoạn câu thần chú và buộc Leonis phải nhảy ra khỏi đó. Những cái rễ cây tiếp tục vươn đến tận bầu trời, đuổi theo Leonis.
(...Là ma pháp của Elf giúp điều khiển rễ cây sao? Không, thứ này là…!)
Nhìn thấy rễ cây phát triển với tốc độ chóng mặt thế này, đôi mắt Leonis mở to đầy kinh ngạc. Ở gốc rễ là khuôn mặt của một lão già… một khuôn mặt mà Leonis biết rất rõ.
“Làm sao ngươi vẫn có thể ở đây…?!”
Đó chính là khuôn mặt của Pháp Sư của Lục Anh Hùng—Arakael Degradios.
********
“Đến lúc tấn công rồi!”
Regina mở màn bằng khẩu đại bác Drag Howl của mình, bắn xuyên qua cửa chớp ở lối ra vào của toà nhà. Cùng với tiếng xích kêu lạch xạch, chiếc xe lao thẳng vào bên trong. Chuông báo động và vòi phun nước khắp nơi đều kích hoạt, phun nước kín hành lang. Dường như tất cả các nhân viên và nhà nghiên cứu đã được sơ tán khỏi toà nhà trước đó và đến nơi an toàn.
“Giờ đến phòng điều khiển trước đã.” Lyseria bước xuống xe và xác định vị trí trên bản đồ mà Clauvia gửi cô. Nếu xem qua lịch sử của toà nhà thì có thể họ sẽ đoán được nơi mà Elfine đang bị giam giữ.
Thế nhưng, trước khi cô kịp làm vậy, đột nhiên có tiếng máy móc vang lên từ phía cuối hành lang.
“Chúng đến đấy.” Sakuya nói rồi cười khẩy, tay cầm Raikirimaru.
“Regina, ra sau chị!” Lyseria ngay lập tức triệu hồi Huyết Kiếm, và chính lúc đó, một tiếng kêu lạch cạch lớn vang lên bên tai họ.
Khẩu súng máy cứ nã thẳng vào cả ba mà không hề báo trước. Những cỗ máy chiến đấu hoạt động bằng ma lực và trang bị vũ khí đến tận răng cứ thế lao đến chỗ họ. Đây đều là những vũ khí chống Void tự động—Void giả lập được tích hợp Tinh Linh Nhân Tạo của tập đoàn Fillet để chiến đấu.
Lyseria liền tạo ra những những lưỡi dao máu quanh mình và dùng chúng để chặn đứng và chém bay những viên đạn đang lao tới. Sakuya thì đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhắm—cô như nhảy múa xung quanh những cây cột và chạy dọc trên trần nhà, lao thẳng đến và chém bay ba cỗ máy một lúc. Những con khác cũng không chần chừ mà chuyển mục tiêu sang cô nã đạn liên tục, thế nhưng—
“Quá chậm đấy, lũ bù nhìn sắt này.”
Lưỡi kiếm của Raikirimaru loé lên—và ngay lập tức những cỗ máy còn lại bị chém ra làm đôi. Cùng lúc đó—
“Haaa! Huyết Kiếm Vũ <Bloody Petal Dance>!”
Lyseria chém bay một cỗ máy trong khi tiện tay làm chệch hướng những viên đạn đang lao tới. Ngay khi đâm lưỡi kiếm vào bộ phận quan trọng của cỗ máy, cô liền giải phóng sức mạnh của Huyết Kiếm—những lưỡi kiếm máu cứ thế phóng ra từ cơ thể kim loại của nó tựa như một đoá hoa bỉ ngạn, hoàn toàn nghiền nát cỗ máy từ bên trong.
Ngay khi vừa rút kiếm ra và quay người lại, cô lại tiếp tục chém xuống những cỗ máy khác, nhưng—
“...Hể?”
Chúng đột nhiên đồng loạt sụp xuống đất, như thể đã hoàn toàn cạn kiệt năng lượng.
“—Kẻ định, đã hoàn toàn kiểm soát.” Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Đó là giọng của Schwertleite vẫn đang ngồi ở ghế lái của xe.
“...Ừm, là do em làm sao?”
“Đúng vậy, thưa chủ nhân.” Schwertleite gật đầu, và rồi những cỗ máy lại đứng dậy và đi lang thang khắp nơi.
“...T-Tuyệt thật!” Lyseria thực sự rất ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại thì, chính cô ấy là người đã chỉ huy hàng ngàn đám chiến khí ở khu tàn tích, vậy nên số lượng thế này với Deus Machina có lẽ là dễ như ăn bánh.
“Liệu em có thể điều khiển lõi của toà nhà này không?” Lyseria hỏi.
“Có thể, nếu em được kết nối với một trong những thiết bị của toà nhà…”
“Em nghĩ chúng ta nên đem theo cô ấy.” Regina nói một cách chắc nịch, và có vẻ Schwertleite cũng gật đầu đồng tình.
“Hừm, chuyện này…” Lyseria đưa tay lên cằm nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang nhìn Schwertleite.
“Nhưng nhỡ một Tinh Linh Nhân Tạo nào đó lại chiếm quyền kiểm soát em như lần trước thì sao?”
“Xác xuất một Tinh Linh Nhân Tạo điều khiển em không phải là vấn đề.” Cô lắc đầu một cách cứng nhắc. “Em của hiện tại đã tách khỏi em của quá khứ và hiện tại đang hoàn toàn độc lập. Tuy bị giới hạn về mặt thể chất nhưng đổi lại em không thể bị ngoại lực ảnh hưởng.”
“...Thật sao?” Lyseria không hiểu nổi logic phía sau là gì, nhưng có lẽ không có gì đáng lo nữa. “Vậy thì chúng ta sẽ đưa em đi theo.”
Cùng với sự giúp đỡ của Regina, Lyseria đã có thể nhấc Schwertleite khỏi ghế lái và dùng một sợi dây bên trong xe để cố định cơ thể cô sau lưng Lyseria. Tuy là một người máy, song cô ấy lại nhẹ tựa lông hồng, và với sức mạnh Nữ Hoàng Ma Cà Rồng của Lyseria, cô hoàn toàn có thể chiến đấu trong tình trạng này.
“Ừm… Thoải mái không?”
“Không vấn đề gì, mama.”
“M-Mama?!”
“Em xin lỗi. Ý em là chủ nhân.”
“Chị mới 17 tuổi thôi đấy…” Lyseria phụng phịu.
“Chúng ta nên khẩn trương thôi, chị Lyseria. Chúng đang ngày càng đông lên thì phải.” Sakuya liền mở đường về phía trước với Raikirimaru trong tay.
********
“Leo…niiiiiissss…!”
Ngay khi cái cây với khuôn mặt phá tan mặt đất trồi lên, nó liền cất lên tiếng kêu đầy xấu xa.
(...Nhưng làm thế quái nào?! Chắc chắn mình đã phá huỷ hắn ta rồi cơ mà!) Leonis gầm gừ không tin vào đôi mắt mình.
Sáu tháng trước, Pháp Sư của Lục Anh Hùng đã cố hoà làm một với lò phản ứng ma lực ở Đô Thị Chiến Thuật số 7, nhưng chính tay Leonis đã dùng Dainsleif chém hắn thành từng mảnh.
(...Nhưng không… Rễ của hắn đã lan quá sâu vào lòng đất của Đô Thị Chiến Thuật số 7. Nếu lúc đó Arakael tránh được sự diệt vong, và rồi tình cờ có ai đó để cứu hắn lúc hắn đang hồi phục—)
Trong đầu cậu ngay lập tức hiện lên hình ảnh vị linh mục với áo choàng trắng—thuộc hạ của Ma Vương Arza-Ael, Nefekass Reizaad. Chính hắn là người đã hồi sinh Thánh Nữ Tearis ở Đô Thị Chiến Thuật số 3, cũng như Vua Undead kia ở tàn tích Ur-Shukar.
(Vậy nếu hắn hồi sinh Arakael bằng cách nào đó…)
Nhất định tên linh mục này đã hợp nhất hắn và Thần Long Gisark với nhau.
“Leooooo…niiisssss…!”
Vô số những khuôn mặt hiện ra từ khắp các bề mặt sần sùi của cây và phá lên cười.
“...Thiêu rụi <Phranis>!”
Leonis ngay lập tức niệm một ma pháp bậc ba để đốt sạch đám rễ cây. Nhưng ngay khi chúng vừa cháy thành tro thì đám rễ lại hồi phục ngay lập tức. Dường như sức sống của Đại Thụ vẫn như năm xưa.
“Thật xấu xí làm sao…” Leonis thì thầm khó chịu.
Kết hợp sức mạnh của Undead và sức sống của Đại Thụ… Đây quả thực là một thực thể xúc phạm khiếu thẩm mỹ của Leonis.
(Vậy là mình và tên kia có sở thích khác nhau đến vậy!)
Giữ chặt lấy cây trượng của mình, Leonis tiếp tục niệm một hoả ma pháp khác, nhưng rồi, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng niệm phép từ bên trong biển lửa.
“Không Trảm <Tearing Hallow>”
Hàng loạt những vòng sáng xuất hiện từ hư không và lao về phía Leonis.
“Hắc Dạ <Zol Meires>!” Leonis sử dụng một ma pháp bóng tối để vô hiệu hoá những vòng sáng đó.
(Vậy là hắn vẫn dùng được thánh thuật…!)
Nhưng ngay cả vậy, Leonis dường như không cảm nhận được trí tuệ vốn có của một Pháp Sư từ hắn ngay cả khi đã trở thành Void. Những tiếng kêu ai oán và căm thù này đối với Leonsi chỉ như một phần của hắn trước đây. Đây rốt cuộc chỉ là một phần còn lại của Arakael mà thôi…
(...Thật kinh tởm… quá mức kinh tởm.)
Cậu ngay lập tức niệm những ma pháp phát nổ từng chút một, thổi bay đám rễ cây đi. “Lần này, nhất định ta phải huỷ diệt ngươi, để cho ngươi khỏi hồi phục nữa!”
Arakael liền tạo ra lá chắn thánh thuật— thế nhưng, như thể không bận tâm đến nó, Leonis tiếp tục nã ma pháp vào lớp lá chắn, phá huỷ nó và thổi bay những khuôn mặt đang nổi lên trên thân cây sần sùi đó bằng ngọn lửa dữ dội.
“...Này thì dám cho ta xem thứ phản cảm đó.”
Bước qua đám rễ bị thổi bay đó, leonis liền chạy đến chỗ đối thủ ban đầu của hắn, Gisark.
“...Leo……niiiiiiiiiiiis!”
Linh hồn của Arakael đã tan thành từng mảnh, nhưng cơ thể còn sót lại của hắn vẫn tràn đầy sự căm thù đối với cậu.
“...?!”
Những rễ cây tiếp tục trồi lên khỏi mặt đất, quấn quanh chân Leonis và giữ chặt cậu ở một chỗ.
“Quân láo xược…!” Leonis thì thầm đầy khó chịu.
Cậu tiếp tục cắt qua đám rễ bằng thanh kiếm lửa của mình, nhưng rồi—
“■■■■■■…!”
Gisark đẩy Veira, người đang cố ghìm hắn xuống sang một bên rồi gầm lên. Một tia lửa ánh lên từ trong chiếc hàm đang mở to của hắn—
(...Ôi thôi…!) Leonsi mở to mắt hốt hoảng. Nhưng đột nhiên—
“Chủ nhâaaaaaaaaaaaaaaaaan!”
Ai đó đã đến và đá bay Leonis sang một bên.
********
“Sát Bách Trảo của Thú Vương <Beast Lord Explosive Claw>!”
Móng vuốt của Thú Vương loé lên một ánh lửa xanh khi ông xé toạc rễ cây của Đại Thụ. Một tiếng thét đau đớn vang lên từ rễ cây ngay khi Gazoth dẫm lên chúng. Tàn tro của Pháp Sư cứ thế tan thành mây khói và trôi theo gió.
“Không… thể… nào.” Tên linh mục mặc áo choàng nói không ra tiếng, khuôn mặt trở nên méo mó vì kinh sợ. “Tế bào của Pháp Sư…!”
“Thôi nào, át chủ bài của ngươi đây sao?” Gazoth nhìn hắn với vẻ khinh bỉ. “Ngươi nghĩ chỉ với thứ hàng lỗi này mà đòi khiến một Ma Vương chật vật hử?”
Cơn thịnh nộ của Thú Vương toả ra khiến Nefakess bất giác lùi lại.
“Đây không phải là Pháp Sư. Gọi thứ này là một phần của Lục Anh Hùng thật xúc phạm làm sao! Đây chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.”
Chưa kịp ngớt lời, Gazoth đã ngay lập tức ào đến chỗ Nefakess trong nháy mắt và tóm lấy cổ hắn.
“Nhưng ngươi nghĩ gì… mà dám tạo ra món đồ chơi đó? Định làm gì hể…?”
“Ngh, haaa…!” Nefakess cố vùng vậy, nhưng bàn tay của Thú Vương không hề lay chuyển.
“Chết chết, suýt nữa thì giết ngươi rồi, phải không? Ta đoán là phải đối xử với ngươi thật nhẹ nhàng như một quý ông chứ, nhỉ?”
“Có lẽ… ta… đã… đánh giá thấp… sức mạnh của… Ma Vương…”
“Hử?”
“Thuộc hạ của nữ thần, kẻ thù của thế giới, kẻ thống trị tàn bạo. Ma Vương các ngươi không thể bị thống trị… bởi những thứ tuân theo tự nhiên…!”
Vẫn đang bị tóm cổ, Nefakess nở một nụ cười khẩy đầy giễu cợt.
Rắc…
Một vết nứt chạy dọc cơ thể Nefakess.
“Bóng tối… đang vẫy gọi…”
“Nói gì đấy?”
Rắc, rắc, rắc…!
Những vết nứt nhỏ kéo dài từ khuôn mặt của tên linh mục xuống cổ hắn ta rồi lan ra khắp cơ thể.
“...Ngươi!” Gazoth ngay lập tức siết chặt nắm tay của mình quanh cổ hắn…
Thế nhưng, cơ thể Nefakess chỉ mờ dần rồi bị hút vào vết nứt không gian.
“Trốn rồi sao…” Gazoth tặc lưỡi rồi nhìn xuống dưới từ trên đỉnh toà nhà.
Khắp nơi trong thành phố, các chiến binh loài người vẫn đang chiến đấu với quái vật Void. Và ở giữa trung tâm thành phố… là một cậu bé đang đối đầu với con rồng zombie khổng lồ.
“Oooh. Nhìn chỗ kia có vẻ thú vị đấy chứ…”
********
“Chạy thẳng đến cuối hành lang này.”
““Đã rõ!””
Trong cơn báo động inh ỏi, Lyseria chạy về phía trước theo sự chỉ dẫn của Schwertleite. Ngày càng có nhiều cỗ máy chiến đấu ào về phía họ, nhưng hầu hết chúng đều nằm dưới sự kiểm soát của Schwertleite và chỉ còn là một con rối trong khi Lyseria và Sakuya dễ dàng chém bay những con không bị ảnh hưởng.
“Em cảm giác mình bị bỏ rơi ở đây hay sao ý, chị Lyseria…” Regina phàn nàn trong khi vẫn đang thủ sẵn Drag Striker.
“Ừm… À đây, cơ hội cho em toả sáng nè. Thổi bay chúng đi nào!” Lyseria chỉ về phía bức tường chắn ngang đường đi của họ.
“Đã rõ. Biến đổi— Drag Howl!”
Regina đổi Thánh Kiếm của mình từ dạng súng trường thành dạng pháo, nhưng ngay khi cô vừa định khai hoả thì… bức tường cứ thế mở ra.
“—Cửa đã được mở.” Schwertleite nói bằng giọng vô cảm.
“Tuyệt thật! Tốt lắm, Leite!”
“Nèeeeeeeeeeee! Phải để em trổ tài chứuuuuu!” Regina phụng phịu, một lần nữa gục ngã trước khi đến được ánh đèn sân khấu.
Vượt qua bức tường đó là cánh cửa dẫn đến một thang máy lớn.
“Đi thang máy đến tầng 12 là cách nhanh nhất để đến phòng điều khiển.”
“Nhưng mà trông nó có vẻ không hoạt động nhỉ…”
“Xin hãy đợi một chút. Em sẽ gỡ bỏ lớp bảo mật của thang máy.”
Schwertleite với tay ra và chạm vào bảng điều khiển của thang máy. Nhưng chính lúc đó, Sakuya đột nhiên quay lại bức tường đã đóng lại phía sau họ.
“—Chúng đang tới.”
“Sa—?” Lyseria cau mày.
Cô chưa kịp dứt lời thì bức tường đã bị thổi bay thành từng mảnh với một tiếng uỳnh.
“Cái gì?!”
Một người với cánh tay đã bị biến thành hai lưỡi kiếm khổng lồ bất ngờ xuất hiện từ bên kia lỗ hổng trên tường, theo sau là 5 bóng người với thể trạng y hệt. Tất cả đều đang mặc một bộ đồ bảo hộ chuyên dụng để chiến đấu và có kính che mắt.
“Nhìn có vẻ không giống lính gác bình thường lắm nhỉ…” Sakuya nói trong khi nhìn chúng với ánh mắt sắc bén.
Cả năm người họ đều có những lưỡi kiếm toát lên vẻ dữ tợn từ cánh tay— và dĩ nhiên những thanh kiếm đó không thể là Thánh Kiếm được.
“Ma Kiếm Sĩ.”
“...?!” Nghe vậy, Lyseria và Regina nuốt nước bọt lo lắng.
“Chị Lyseria, chỗ này giao cho em được không?”
“Sakuya, em nói gì đấy?! Chị cũng có thể chiến đấu mà!” Lyseria nói, tay vẫn thủ sẵn Huyết Kiếm.
Ấy vậy mà, Sakuya lại lắc đầu. “Em có thể tự mình xử lí chúng. Giờ quan trọng nhất vẫn là giải cứu chị Elfine.”
“Nhưng Sakuya…”
Họ có thể nghe được tiếng cửa thang máy mở ra phía sau họ.
“Làm ơn hãy nhanh lên. Gã đã bắt cóc Elfine… đủ điên rồ để giữ những con quái vật này làm thú cưng. Chị hãy đi đi, trước khi quá muộn.”
Lyseria chỉ đành cắn môi. “...Được rồi. Chị tin là em sẽ xử lý được chỗ này, Sakuya.”
“Chỉ cần đừng làm gì nguy hiểm là được, Sakuya à.” Regina nói, rồi cả hai nhanh chóng chạy vào thang máy.
Những tên Ma Kiếm Sĩ hú lên thứ tiếng không còn là của con người rồi lao thẳng đến chỗ thang máy—chỉ để một tia chớp loé lên trong không khí—lưỡi kiếm của Raikirimaru chém xuyên bộ đồ bảo hộ của chúng và đâm vào da thịt.
“—Quá chậm, cứ như lũ ruồi nhặng đứng yên một chỗ.”
Sakuya vuối mái tóc mình lên, để lộ ra đôi mắt hoàng kim đang loé sáng. Ngay khi tên Ma Kiếm Sĩ ngã khuỵu xuống, kính của hắn liền vỡ ra làm đôi và rơi xuống đất.
“...?!”
Biểu cảm của Sakuya như đông cứng lại khi thấy khuôn mặt phía sau lớp kính đó. Đây là một người mà cô biết.
“Anh Uzan, nhưng tại sao…?!”
Đây chính là Hội Kiếm Khí—một nhóm các chiến binh vùng Ouran trở thành lính đánh thuê của tập đoàn Fillet với mục đích trả thù tên Void chúa đã phá huỷ quê hương họ. Nhưng rồi, tất cả bọn họ đều đã dấn quá sâu vào sức mạnh của Ma Kiếm và mất mạng trong lúc đó. Hoặc đấy là cô nghĩ vậy.
“Đừng nói là…”
Giải trừ sức mạnh của đôi mắt. Sakuya liền lao về phía trước. Chỉ với một tia chớp loé lên của thanh kiếm chém xuyên qua không khí, toàn bộ kính của những người còn lại đã bị chém làm đôi và rơi xuống đất.
“...Hiểu rồi. Mọi chuyện thì ra là vậy…”
Tất cả đều có một khuôn mặt giống nhau y như đúc.
“Homoculus của đám Fillet đó… Chúng đang tạo ra con người có khả năng sử dụng Ma Kiếm!”
Sakuya cứ thế đứng như trời trồng mà không nhận ra rằng ngày càng có nhiều sự hiện diện hơn. Tám người nữa, mỗi người vẫn mặc bộ đồ chiến đấu và có cùng thể trạng.
“Quá kinh tởm… Thật ghê tởm…” Sakuya thì thầm lạnh lùng, tay nắm chặt Raikirimaru. “Thật tốt vì đã để mọi người đi trước.”
Một luồng khí tàn ác bắt đầu quấn quanh Raikirimaru, khiến cho lưỡi kiếm của nó toả ra ánh sáng đen tối.
“Đàn chị của ta đều quá dễ dãi. Họ nhất định sẽ lưỡng lự trước đối thủ giống với con người cho mà xem.”
********
“Nnghh…” Leonis bò ra từ dưới đống đất đá.
“Chủ nhânnnn! Ngài vẫn an toàn!”
“Loại hầu gái nào lại đá bay chủ nhân mình đi thế?!” Leonis trách móc Shirley trong khi vẫn đang ho.
“E-Em xin lỗi, chủ nhân! Nhưng vì tình hình nguy cấp…”
Leonis ngẩng đầu lên và thấy tia nhiệt của Gisark đã thiêu rụi toàn bộ khu vực này. Nếu lúc đó Shirley không đá cậu vào bóng tối thì có lẽ bây giờ cậu đã chẳng còn lại gì ở thế giới.
“...Hừm, ngươi nói đúng. Ta xin lỗi, Shirley… Ngươi đã cứu ta đấy.” Leonis liền đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Thần Long.
Những mảnh thịt của Gisark như tan chảy ra và nhỏ giọt xuống đất. Hắn thậm chí giờ chẳng còn giống như một con rồng nữa.
(...Cái giá phải trả khi kết hợp Undead với Đại Thụ đấy, lũ ngu ngục.)
Nếu cứ để Gisark như vậy một lúc thì hẳn hắn sẽ tan rã và chết mà thôi, nhưng Leonis không chắc liệu Đô Thị Chiến Thuật số 7 có thể trụ được đến lúc đó không.
(...Dù sao thì, khả năng hồi phục khủng khiếp của hắn khó chịu thật…)
Muốn đánh bại Thần Long thì cậu cần phải hoàn toàn xoá bỏ sự hiện diện của hắn khỏi thế giới này chỉ trong một đòn. Không gì ngoài một ma pháp huỷ diệt bậc 10 toàn lực có thể tiêu diệt một sinh vật cỡ đẳng cấp của Lục Anh Hùng.
Nếu Leonis có thể hợp lực với Veira và bằng cách nào đó niệm được ma pháp bậc 11 với cơ thể trẻ con này thì cậu có khả năng tiêu diệt được đồng thời cả Thần Long và Đại Thụ.
(...Không có Dainsleif bất lợi thật đấy.) Leonis nhìn xuống cánh tay trái của mình.
Leonis đã thức tỉnh được Thánh Kiếm của riêng mình, Excalibur XX. Nhưng sức mạnh đó đã hoàn toàn bị phong ấn lại bởi lời nguyền của nữ thần.
“■■■■■■…!”
Gisark lại một lần nữa ngẩng đầu lên, tích tụ những hạt ánh sáng nhiệt trong miệng hắn.
“Phải xử hắn ngay không là chết cả lũ đấy Leo!!” Veira, người đang bay trên bầu trời nói với cậu.
“...Ta biết chứ.”
Arakael tiếp tục phóng những sợi rễ giống như xúc tu đến chỗ Leonis.
“—Chủ nhân!” Shirley liền bế Leonis lên.
Cô liền nhảy vào Hành Lang Bóng Đêm trong tích tắc trước khi lối vào bị cắt thành từng mảnh và chạy thẳng đứng lên bức tường của toà nhà đã sụp đổ.
“...Và có hầu gái nào lại bế chủ nhân mình như công chúa vậy không?!”
“Em xin lỗi! Nhưng giờ ngài chỉ là một cậu bé mười tuổi thôi mừ…”
“Gah, đủ rồi! Thả ta xuống…!” Leonis càu nhàu một lúc rồi dừng lại, như thể nhận ra điều gì đó. “Shirley… ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Gì vậy chủ nhân?!” Shirley đáp lại với vẻ bối rối trong khi vẫn đang chạy như bay và né tránh rễ cây của Arakael.
Leonis liền vung cây trượng của mình, tạo ra ngọn lửa thiêu rụi đám rễ cây đó. Thấy tình hình đã dễ thở hơn một chút, Shirley nhảy xuống mặt đất phủ đầy đất đá và đặt Leonis xuống.
“Shirley, ngươi có thể kết nối Hành Lang Bóng Tối vào bên trong cơ thể con quái vật đó không?”
“Hể?! Em xin lỗi, chủ nhân, nhưng nếu không có Cổng Bóng Tối bên trong cơ thể nó thì…”
“Chuyện đó thì không sao.”
“C-Chà, nếu có cánh cổng thì có thể… N-Nhưng khoan đã, ngài định làm chuyện đó sao?!” Shirley nhìn cậu với vẻ bất ngờ.
Lúc này không còn thời gian để phàn nàn nữa rồi.
“Trông cậy vào ngươi đấy…!” Leonsi hét lớn rồi lao thẳng về phía Gisark.
“K-Không, chủ nhânnn!” Shirley hét lớn phía sau cậu.
Leonis ngay lập tức niệm ma pháp trọng lực rồi từ từ bay lên không trung.
“Veira, cứ ghìm hắn xuống. Ta chỉ cần một khoảnh khắc thôi.” Cậu nói với Huyết Long đang bay vòng trong phía trên bầu trời.
“Đã bao nhiêu lần ta nói đừng có ra lệnh cho ta cơ mà?! Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ…?!”
Miệng thì than phiền nhưng Veira vẫn sà xuống và nhắm thẳng vào Thần Long.
“■■■■■■…!”
Gisark liền giải phóng ra tia lửa nhiệt lên bầu trời, nhưng Veira nhanh chóng há miệng và bắt đầu niệm chú bằng Long Ngôn.
“Long Diệt Pháo <Dei Argh Dragray>!”
Hai tia sáng cứ thế va vào nhau giữa không trung, tạo ra một tiếng nổ chói tai gai mắt.
“...!”
Leonis theo phản xạ tạo ra lớp lá chắn chặn ngọn lửa cuồn cuộn đang lao về phía mình cùng với những mảnh đá vụn với mật độ như mưa đạn và lao về phía Thần Long.
“Leo…niiiiiiiiiis…!”
Rễ cây của Đại Thụ lại trồi lên với khuôn mặt già nua của một lão già và phóng về phía cậu bé.
“—Ngươi nghĩ mình có thể chắn đường một Ma Vương à, Pháp Sư?” Leonis triệu hồi bản sao của Ma Diệt Kiếm Zolgstar Mezekis từ trong bóng của mình.
“Những thanh kiếm của ta, hãy cất lên vũ điệu tử thần bên cạnh những kẻ đã ngã xuống— Giấc Ngủ Ngàn Thu <Vass Rest>!”
Những thanh kiếm bị chiếm hữu bởi linh hồn của kẻ đã chết bắt đầu di chuyển độc lập, đâm chém và thổi bay đám rễ cây đang lao tới. Leonis cứ thể tiến lên phía trước— Cơ thể khổng lồ của Gisark đã ở ngay trước mắt cậu. Dấu Ấn Nô Lệ trên trán hắn đang toả ra ánh sáng rực rỡ.
(Cảm nhận được sự hiện diện của ta chưa, Vua Undead?!)
Leonis cười khẩy ra chiều đắc thắng rồi lao thẳng vào cái miệng khổng lồ của Thần Long. Cậu thúc cây gậy của mình vào da thịt thối rữa của hắn và xuyên qua bóng tối.
“Lúc này, Shirley!” Leonis hét lên.
Ngay khi cậu làm vậy, bóng tối của cây gậy đã chính thức kết nối vói một trong những Hành Lang Bóng Đêm bên trong Vương Quốc Bóng Đêm.
“—Giải phóng!”
Chính vào khoảnh khắc đó, những cái bóng bên trong khoang miệng của Thần Long bất ngờ ào ra một lượng lớn cỗ máy. Đó chính là tàn dư của đám chiến khí đầy rẫy ở Ur-Shukar. Chúng tuy không thể hoạt động mà không có trung tâm chỉ huy—ở đây là Schwertleite, song bên trong chúng vẫn có những lò phản ứng ma lực cỡ nhỏ. Và điều đáng nói ở đây là… tất cả vẫn còn nguyên vẹn và đang hoạt động bên trong những cỗ máy.
“Phá huỷ…!”
Leonis cố gắng truyền vào một trong những chiến khí nhiều ma lực nhất có thể rồi ngay lập tức chìm vào Hành Lang Bóng Đêm. Lò phản ứng dần bị quá tải và phát nổ. Vụ nổ cứ thế diễn ra liên tiếp và gây ra phản ứng dây chuyền.
Cùng với tiếng nổ chói tai và ánh sáng chói loá, lò phản ứng ma lực cứ thế đồng loạt phát nổ. Vụ nổ đã hoàn toàn thổi bay Thần Long từ bên trong.
(Mình đã hi vọng có thể tận dụng đống đó vào đội quân của mình…)
“Le…o……niiiiiiiiiiiiiiiiisss…!”
Liệu đó là tiếng kêu ai oán cuối cùng của Arakael, hay đó là tiếng gầm rú của Gisark trong cơn hấp hối của mình? Chẳng ai biết cả. Nhưng rồi, từ trong ngọn lửa nhảy múa, Thần Long dùng chút sức lực cuối cùng của mình để vung vuốt xuống đầu Leonis.
(...Hỏng rồi?!) Leonis mở to mắt sốc nặng.
Nhưng ngay trước khi chúng kịp giáng xuống cậu, một con dao nào đó bất ngờ vụt qua và chém bay tay của Thần Long.
(...Hể?)
Leonis quay lại nhìn, và chỉ một thoáng sau, cậu thấy một bóng người đang đứng đó.
(Ai ý nhỉ…?)
“Chủ nhân!” Shirley hét lên, buộc Leonis phải chú ý lại Thần Long.
Trong khi Gisark ngã xuống mặt đất, ánh ma lực bỗng loé lên từ trong miệng hắn…
“—Vua Undead… Lần sau xuống đây mà đánh với ta thay vì gửi thuộc hạ làm mấy việc dơ bẩn này nhé.” Leonis giơ tay lên trước mặt của Thần Long. “Xoá sổ <Meld Gaiez>!”
Ma pháp bậc 10 của Leonis nhắm thẳng vào Thần Long—người lần này, có lẽ, sẽ mãi mãi đi vào dĩ vãng.


2 Bình luận