Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
15 Giờ Đế Đô.
Void với hình dạng giống quái vật biển cứ thế lúc nhúc thành bầy ở phía chân trời. Dường như một rạng san hô Void—hay còn được gọi là tổ Void khổng lồ, đang từ từ tiến lại gần Đế Đô.
“Thời gian dự kiến va chạm là 15 tiếng 10 phút. Nếu thứ đó đến được chỗ chúng ta, cảng VI và cảng III chắc chắn sẽ nhận thiệt hại nặng nề.” Một hiệp sĩ hoàng gia đứng trên boong tàu Hyperion nói.
“Vậy người dân đã sơ tán hết chưa?” Công chúa Đệ Tứ của Đế Quốc hỏi, đôi mắt hướng về phía bầu trời xa xăm.
“Hiện tại thì người dân đang được chỉ đạo đến nơi trú ẩn, nhưng…”
“Nơi trú ẩn sẽ chẳng còn tác dụng gì trước những con Void đó…” Cô thì thầm, tay ôm chặt lấy tinh linh Carbuncle vào lòng.
“Công chúa Altiria…”
“Chúng ta nhất định phải ngăn chặn chuyện này, dù thế nào đi chăng nữa.”
“...Dĩ nhiên rồi, thưa điện hạ.”
Người hiệp sĩ hoàng gia phục vụ công chúa liền bày ra vẻ mặt tràn đầy quyết tâm không gì lay chuyển được. Việc công chúa mới chỉ mười hai tuổi mà đã phải đến nơi chiến tuyến thế này thực sự là một sự sỉ nhục đối với họ—các hiệp sĩ hoàng gia.
Và nếu như không có cô, một người có dòng máu hoàng tộc thuần tuý, thì con tàu này sẽ chẳng thể thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình.
Chiến hạm chống Void Hyperion và hai mươi tư tàu chiến. Đây có thể nói là toàn bộ lực lượng bảo vệ vùng biển xung quanh Đế Đô. Hoả lực chính, tàu chiến Endymion, hiện đang ở tận Đô Thị Chiến Thuật số 2 cách nơi đây gần nghìn hải lí… và nếu phóng hết tốc lực thì cũng phải mất hơn 27 tiếng trước khi có thể trợ chiến được.
“Trận chiến này sẽ quyết định số phận của thành phố.” Altiria nói, giọng cô vang vọng khắp khoang tàu. “Mong phước lành của Hành Tinh và Thánh Kiếm sẽ ở bên chúng ta!”
Hạm đội ngay lập tức khai hỏa vào đàn Void đang ập đến cùng một lúc. Vũ khí thông thường hầu như không có tác dụng gì với Void, nhưng chủ yếu việc này là để câu giờ cho các hiệp sĩ dựng lớp phòng thủ của họ.
Tuy nhiên…
Một xúc tu khổng lồ trồi ra khỏi mặt nước với một tiếng nước bắn tung toé và đập thẳng xuống một trong những tàu chiến nhỏ, bẻ đôi chúng thành hai.
“Bệ Hạ, làm ơn hãy lùi lại!” Một trong những hiệp sĩ hoàng gia triệu hồi Thánh Kiếm của mình và đứng ra che chắn cho Altiria.
Mặt nước bất ngờ rung lên dữ dội, và rồi, một con quái vật biển khổng lồ với vô số những xúc tu vung vẩy trồi lên.
…Ta là… Hải Ma Vương… Neredigoth…
Một giọng nói khàn khàn, khó nghe vang lên thành từng đợt.
“...Void Chúa?!” Altiria nuốt nước bọt lo lắng.
Sinh vật đó sừng sững như ngọn núi khổng lồ nhô lên từ dưới vực sâu vậy. Cảnh tượng này khiến bất kì ai chứng kiến không khỏi hoang mang và có phần tuyệt vọng.
“Aaah… Ahhhh…”
Mong rằng hư vô… sẽ nuốt chửng các ngươi…
Những chiếc xúc tu vươn lên tới tận bầu trời rồi bất thình lình đập xuống những chiếc thuyền chiến nằm rải rác trên biển.
“...!”
Altiria không thể chịu được cảnh tượng này chỉ biết chắp tay lại và nhắm mắt cầu nguyện. Một bóng hình bất ngờ hiện lên trong tâm trí cô—bóng hình mà cô đã thấy hôm đó, tuy chỉ mơ hồ, nhưng là của một cậu bé…
Xoẹt!
Âm thanh của một thứ gì đó bị chém đứt vang lên trên biển.
“...Hể?”
Altiria mở hé mắt ra nhìn thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Toàn bộ xúc tu của con quái vật đã hoàn toàn bị chém thành từng mảnh.
“C-Chuyện gì…?”
Cô quay lại nhìn người hiệp sĩ với hy vọng hiểu được diễn biến tình hình. Dường như các xúc tu bị cắt ra rơi xuống biển, tạo ra vô số những cột nước khổng lồ phóng lên.
“Hải Ma Vương? Ngươi dám tự phong cho mình cái tên cao quý đó trong khi chỉ là cái xác bị thịt không có chút sức mạnh hay sao?”
Ở phía cuối boong tàu là một bóng người— Đó là một cô gái với mái tóc màu thạch anh tím đầy kiều diễm, khoác trên mình bộ váy gần như là trong suốt như nước biển.
(Là cô ấy vừa làm sao…?)
Altiria nuốt ực một tiếng rồi gọi to cô gái đang đứng cách xa cô.
“C-Cô là ai vậy…?”
“Ta là kẻ thống trị của biển cả…” Cô gái nói với vẻ vô cảm, mắt dán chặt vào đám Void đang bơi đến từ phía chân trời.
“Hể…?”
“Và ta có nợ Leonis một món nợ cần phải trả.”
Cô gái đó từ từ giang tay ra, và một trang phục trong suốt đó từ từ sáng lên.
Brrrr…!
Một xoáy nước khổng lồ hiện ra từ dưới mặt biển và từ từ nuốt trọn từng con quái vật một.
********
“Leo không có ở đây sao?”
“Vâng thưa Long Vương. Chủ nhân tôi hiện đang vắng mặt ạ.” Shirley nói, mắt ngước nhìn Veira, người đang nhìn xuống cô từ trên đống gạch vụn.
(Aaaaaaaaaaaa, lại thêm một người rắc rối nữa rồi…) Cô tự nhủ.
“Tên nhóc hỗn xược này…” Long Vương bất chợt toả ra một bầu không khí đáng sợ, khiến cho Shirley bất giác lùi lại. “À, ta không nói ngươi đâu. Chỉ là tên Leo đó dám bỏ đi khi Long Vương ta đây cất công đến thăm thôi…” Cô bĩu môi với vẻ bất mãn rồi vuốt mái tóc đỏ thẫm của mình. “Nhưng không sao, ta hiểu rồi. Bao giờ hắn ta trở lại?”
“T-Tôi e rằng mình cũng không biết nữa…” Shirley lắc đầu một cách thận trọng.
Nhưng rồi—
“Gahhhh!... Nguyền rủa nhà ngươi!” Một tiếng kêu đầy phẫn nộ từ đống đất đá mà Veira đang đứng.
Ngay lập tức, tên Void chúa đứng dậy, thổi bay đống đất đá ra khắp nơi.
“Long Vương ơi?!” Shirley hét lên.
“C-Các ngươi sẽ phải trả giá! Ta, Công tước Quái Vật, sẽ cho các ngươi thấy hình dạng thật—”
“Chậc, ngậm mồm đi con ếch gớm ghiếc.”
Bịch!
Veira, người vừa nhảy lên không trung để tránh né, lại một lần nữa đáp xuống đầu của tên Void Chúa. Shirley đứng xa cũng có thể dễ dàng nghe được tiếng da thịt của hắn bị nghiền nát bởi cú đá. Và thế là, Công tước Quái Vật đã trở thành chiếc bánh kếp mà chưa kịp phô ra hình dạng thật của mình.
“Hmph, cũng lì lợm quá nhỉ? Ngươi làm từ gì vậy, undead hể?” Veira hỏi, đôi mày nhướng lên ra vẻ kinh tởm. Cô sau đó búng tay, và chỉ trong một thoáng, tên Bolzaaza bị thịt đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong ngọn lửa đỏ thẫm.
“Vậy là ổn rồi. Kuku, nếu tên Leo đã không có đây thì ta cũng hết việc ở đây rồi.”
“A-à ừm, ngài Long Vương Veira, làm ơn đợi đã!” Shirley vội vàng gọi cô lại.
“Gì?” Veira trừng mắt nhìn cô, khiến Shirley lại một lần nữa lùi lại trước áp lực khủng khiếp.
“L-Liệu ngài có thể dùng sức mạnh của mình để cứu lấy thành phố này cho tới khi chủ nhân tôi quay lại được không?”
Veira tay chống nạnh nhìn xuống Shirley. “Vương quốc của con người chẳng có nghĩa lí gì với ta cả.”
Shirley dĩ nhiên đã đoán trước được cô ấy sẽ nói vậy. “Ngài nói đúng, Long Vương. Tôi cũng không nghĩ ngài sẽ làm việc gì không công cả.”
Cô nàng hầu gái gật đầu rồi lấy từ trong ống tay áo thứ gì đó. “Tôi xin được dâng ngài thứ này làm cống phẩm.”
“...?” Veira nhìn thứ mà cô hầu gái đang cầm với ánh mắt nghi ngờ.
“Đây là bánh donut với năm loại lớp phủ, sản phẩm siêu cấp giới hạn.” Shirley nói.
“...Là bánh sao?”
“Vâng. Làm ơn hãy thử đi ạ.”
“Hừm…” Veira cầm lấy chiếc bánh rán và cắn thử một miếng. Chẳng ai ngờ nổi một Ma Vương với vẻ ngoài đáng sợ lại có thể nhâm nhi chiếc bánh rán một cách dễ thương đến vậy.
“...Nó cũng khá ngon đấy chứ.” Veira liếm ngón tay rồi nhún vai. “Nhưng thế này vẫn chưa đủ để Long Vương này nợ một ân tình đâu.”
Shirley gật đầu rồi nói tiếp. “Lực lượng của nhân loại dĩ nhiên là có cố cả đời cũng chẳng thể bằng một ngón chân của ngài hay chủ nhân. Thế nhưng, chúng đã tạo ra nhiều thứ như chiếc bánh rán mà ngài thích ban nãy. Nếu để những con quái vật khiến những thứ này về với cát bụi thì thật chẳng bõ công nhỉ, ngài Long Vương?”
Veira dừng lại nghĩ ngợi một chút. “Ngươi nói đúng.” Cô gật đầu rồi mỉm cười. “Ôi dào. Để tên Leo đó nợ ta một lần cũng đáng đấy chứ.”
“Ư-ừm…” Shirley lúng túng. Quả thực, điều đó có nghĩa là Leonis sẽ nợ Veira một ân tình vì được cô ấy giúp đỡ.
(...Mình đã lỡ bước qua ranh giới vì tự ý quyết định mà không có ngài ấy sao?)
Nhưng rồi Shirley lắc đầu sốc lại tinh thần. Vai trò của cô ấy là nhất định phải bảo vệ vương quốc của chủ nhân cho bằng được, dù là gì đi chăng nữa.
(...Chỉ còn cách nhờ sức mạnh của Long Vương thôi…)
Shirley nắm chặt lấy vạt váy và cúi đầu thật sâu.
“Làm ơn, xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của ngài, Long Vương Veira!”
“Thôi được rồi. Ta, Long Vương Veira, sẽ giúp ngươi chỉ lần này thôi.” Veira hất mái tóc đỏ thẫm của mình ra sau. “N-Nhưng nói cho ngươi biết, không phải vì Leo mà ta giúp đâu. Đ-Đừng hiểu nhầm ý ta.” Cô chỉ tay thẳng mặt Shirley.
“Vâng, dĩ nhiên là tôi hiểu rồi thưa ngài.”
“Hmph. Nếu vậy thì, nhân dịp này để ta tung hoành một chút… Hửm?” Veira dừng lại, nhìn lên bầu trời với vẻ bất ngờ.
Shirley cũng hướng ánh mắt theo cô ấy, và rồi, ở phía xa kia, bay lượn ở giữa trung tâm thành phố… là một cái bóng khổng lồ.
“Chẳng phải đó là…” Shirley nói.
Đó là một con rồng với đôi cánh dang rộng bay giữa không trung— nhưng dường như đây không phải một con rồng bình thường… Có thể nói, đây là một con với phần da thịt đã hoàn toàn bị thối rữa đến nỗi lộ rõ cả xương.
“Một con rồng zombie sao…?”
Là dạng Undead của một con rồng.
“...Không, nhưng làm thế nào…? Tại sao hắn ta lại…?”
********
“Chị Lyseria, chúng ta gần qua vết nứt rồi!”
“Được rồi, giữ chắc nhé—”
Động cơ của chiếc xe như gầm rú khi lao nhanh qua vùng hoang mạc rồi bay qua vết nứt giữa không trung. Trong một thoáng, Lyseria có thể cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên méo mó. Cô giữ chắc vào lưng ghế lái của Schwertleite và nhìn ra ngoài kính chắn gió.
“Nhìn kìa. Là biển đấy…!”
Ở phía chân trời kia, họ có thể thấy Đô Thị Chiến Thuật số 7 và Đế Đô.
(...Chúng ta làm được rồi. Về được đến nhà rồi!)
Lyseria liền nhặt lấy chiếc ống nhòm rồi đưa lên mắt nhìn. Dường như có một vết nứt khổng lồ trên bầu trời phía trên Camelot, thêm vào đó là một bóng đen như đang cố chui ra khỏi nó như một đám mây mưa.
“Thực sự đang có cuộc xâm lăng…”
Void cứ lũ lượt lấp đầy cả bầu trời. Hình ảnh sáu năm trước lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Lyseria—đó cũng chính là lần cuối cô được nhìn thấy cha mình, Edward Crystalia. Những ngày mà cô, cùng với Regina, ngồi run rẩy bên trong hầm trú ẩn.
Nhưng rồi, một âm thanh phát ra đã kéo cô khỏi luồng suy nghĩ ấy.
“—ười tám… nghe thấy không. Trung đội… mười tá… nghe thấy…”
Âm thanh đó phát ra từ chiếc tai nghe điện đàm của cô.
(...Liên lạc hoạt động rồi sao?! Mà cũng đúng, chúng ta đã ra khỏi vết nứt rồi mà…!)
Nói cách khác, họ đã vào được vùng liên lạc của Đô Thị Chiến Thuật số 7.
“Đây là trung đội 18 Học Viện Thánh Kiếm. Đội trưởng Lyseria Crystalia đang nói—” Lyseria chạm vào chiếc tai nghe, cố gắng đáp lại. Nhưng đáng tiếc là…
“Nghe thấy không… trung đội… mười…”
“Chúng ta đang bị chặn tín hiệu!”
Hẳn lũ Void đấy đã dùng EMP để chặn sóng của nhân loại.
“Sakuya, à ừm, em có thể dùng được… thần giao cách cảm không?” Lyseria nói với Sakuya, người đang ngồi trên nóc xe với hi vọng gần như là bằng không.
“Em không…”
“...Hẳn là vậy rồi nhỉ.”
Người dân vùng Ouran thường được cho là nắm giữ đủ loại bí thuật nên cô đã hi vọng là sẽ có một thứ gì đó.
“Chủ nhân, em sẽ thử nâng cấp tín hiệu.”
“Hể…?” Lyseria quay lại nhìn Schwertleite với vẻ bất ngờ. Mái tóc trong suốt của cô ấy hơi ánh lên vẻ ma lực.
“Đ-Đẹp thật.” Lyseria như bị hút hồn trước vẻ đẹp của Deus Machina.
“...Lyseriaaaaa! Má ơi, trả lời nhanh!” Tiếng nói dường như đã rõ ràng hơn.
“...Fenris?!”
“Lyseria Crystalia! Cô làm cái quái gì thế hả?!”
Lyserai có thể nghe thấy giọng the thé của Fenris Edelritz thông qua điện đàm.
“T-Tôi xin lỗi!”
“Cô đang ở đâu?!”
“Ở vùng hoang mạc gần Đô Thị Chiến Thuật số 7. Ư-ừum, để tôi gửi toạ độ.”
Tay thao tác trên máy tính bảng, cô nhanh chóng gửi toạ độ hiện tại của chiếc xe.
“Hẳn cô đã tham gia nhiệm vụ gì đó ngoài thành phố phải không? Vậy nắm được tình hình hiện tại chưa?”
“Cuộc xâm lăng, phải không?”
“Phải. Chúng ta đang bị tấn công cả dưới đất lẫn trên trời với sự xuất hiện của hàng loạt Void chúa. Dường như chúng hoạt động rất có tổ chức, như thể quân đội loài người vậy.”
“Hàng loạt Void chúa sao…” Lyseria nuốt nước bọt.
“Chúng ta đang bị đống dữ liệu từ trận chiến làm cho quá tải đây này! Lúc này thực sự rất cần đến Thánh Kiếm của chị Elfine đấy!”
“Thánh Kiếm của chị Elfine…?”
“Phải. Tôi đoán là chị ấy đang ở cùng các cô?”
“Không…”
Elfine hiện đang làm việc tại Học Viện Thánh Kiếm, cụ thể hơn thì là Sở Thông Tin chống Void của Đế Đô.
“Chị ấy không ở cùng chúng tôi. Cô nói vậy tức là bên cô cũng không thể liên lạc với chị ấy sao?”
“Hả?” Fenris nói với vẻ ngạc nhiên. “Chúng tôi đã không liên lạc được với chị ấy một thời gian rồi. Chúng tôi đã tin chắc là chị Elfine đang ở cùng các cô…”
“...”
Lyseria có một linh cảm chẳng lành. Cô vô cùng tôn trọng Eline và tin rằng người đàn chị này sẽ không bao giờ chạy trốn trước một cuộc chiến. Hẳn đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Có lẽ nào bị Void tấn công khi chỉ có một mình, hay là…
“Chúng tôi sẽ tìm chị ấy ngay khi về đến Đô Thị Chiến Thuật số 7.” Lyseria nói.
“Được, và làm ơn hãy coi đó là ưu tiên số một của cô đi. Chúng tôi sẽ mở cổng 2 ở khu vực VII cho các cô.”
“Đã hiểu, cảm ơn cô, Fenris.” Lyseria gật đầu rồi tắt thiết bị liên lạc đi, mắt nhìn xuống máy tính bảng.
“Chị Elfine…”
Lịch sử tin nhắn của cô tràn ngập tin nhắn mà Elfine đã gửi cho họ trong suốt mấy ngày qua, thứ mà sau khi quay lại vùng tín hiệu đã ngay lập tức được gửi tới. Lyseria nhanh chóng kiểm tra từng tin nhắn một.
(...Chị ấy thực sự đã lo lắng cho chúng ta.)
Nhưng rồi, ngón tay cô dừng lại trên màn hình. Tin nhắn cuối cùng là vào lúc 19 giờ giờ Đế Đô.
“Nếu là ngày hôm qua thì tức là… trước cả khi cuộc xâm lăng diễn ra…”
Vậy là việc cô ấy biến mất không hề có liên quan đến Void sao…?
Nhưng thật không ngờ, chiếc máy tính bảng đột nhiên rung lên. Đó là một cuộc gọi đến từ Elfine.
“Chị Elfine…?”
“—Ồ, cuối cùng cũng liên lạc được. Có lẽ phép màu thực sự có xảy ra…”
Ngay khi nhận cuộc gọi, giọng nói bên kia liền đáp lại với vẻ lo lắng. Đây không phải là giọng của Eline.
“Ai đây…?”
“Không có thời gian đâu.” Giọng nói bên kia ngay lập tức cắt ngang cô. “Hãy ngay lập tức đến tháp số 4 khu vực phát triển nông nghiệp Đô Thị Chiến Thuật số 7. Ngay và luôn.”
“Eh, nhưng chờ—”
Nhưng trước khi Lyseria kịp hỏi gì, phía bên kia đã ngắt cuộc gọi.
“Tháp số 4 khu vực phát triển nông nghiệp sao…”
Đó là địa điểm phòng thí nghiệm của tập đoàn Fillet.
********
Cái bóng khổng lồ cứ thế bay vút qua những toà nhà cao tầng ở Vườn Trung Tâm với đôi cánh dang rộng. Con rồng với lớp vảy vàng này trừng mắt nhìn xuống đất trong khi cơ thể vẫn đang rỉ ra lớp chướng khí ghê tởm. Những miếng thịt thối rữa cứ thế róc khỏi xương, rơi xuống đất rồi bốc hơi. Ở chính giữa cơ thể nó, xuyên qua lớp khung xương chính là trái tim đỏ lòm đang đập thình thịch và phát sáng.
“■■■■■■…!”
Tiếng hú tựa hồ lời nguyền rủa vang lên làm rung chuyển cả đất trời. Có thể nói, ý thức của con rồng này đã hoàn toàn không còn nữa.
“Ngươi sa ngã quá rồi, Thần Long Gisark.” Long Vương nói trên đỉnh tháp pháo chống Void với mái tóc rực lửa bay phấp phới.
Nhìn hình dạng đã hoàn toàn biến đổi của Thần Long, cô cau mày với vẻ khó chịu. Chính bản thân cũng đã từng giống như hắn ta, cũng bị Void làm tha hoá và biến thành một con rồng dữ tợn mất đi lí trí. Cô chỉ có thể nhớ mang máng về những chuyện đã xảy ra, nhưng cô biết chính Leonis là người đã dang tay ra cứu cô.
“Loài rồng luôn đền ơn đáp nghĩa khi cần… Ta sẽ thay ngươi bảo vệ vương quốc của ngươi.” Veira nở một nụ cười bất khuất.
Ngoài món nợ ra, Thần Long Gisark có thể nói là kì phùng địch thủ của cô, và là một người có thể nói là đã dính đến cô một quãng thời gian dài đằng đẵng.
Gisark là một anh hùng mang trong mình dòng máu của loài người và loài rồng, là đứa con của một con rồng hoàng kim và một người phụ nữ loài người. Mặc cho thân phận loài rồng của mình, anh ta đã đứng về phía quân đội loài người và đối nghịch với loài rồng, chiến đấu với Veira cho đến chết ở Dãy Núi Ma Long.
“Ta vẫn còn món nợ phải trả ngươi nữa!”
Đá mạnh xuống đỉnh tháp, Veira bay thẳng lên bầu trời cao và giơ ngón trỏ về phía con rồng đang lơ lửng giữa không trung.
“Chiến thôi nào! Long Quang Phá <Drag Rei>!”
Một tia sáng màu đỏ phóng ra từ ngón tay của Veira, bắn thẳng vào con rồng màu hoàng kim với một tiếng nổ lớn. Ngọn lửa dữ dội bùng lên, tạo ra một lượng nhiệt khiến ai nhìn cũng phải choáng váng. Ấy vậy mà…
“■■■■■■…!”
Con rồng hoàng kim dùng đôi cánh khổng lồ của mình thổi bay ngọn lửa chỉ với một cú vung.
(...Hắn chặn cả ma pháp mình sao? Không, không phải…)
Veira trừng mắt nhìn Gisark, người vẫn đang bay vòng quanh trên bầu trời như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Phần thịt bị cháy và thối rữa cứ thể hồi phục lại nhanh chóng.
“Đây không chỉ là chướng khí của Void. Hắn ta cũng là Undead…” Veira nghiến răng.
…Nói cách khác, thứ này không còn là con rồng nữa rồi. Đây chẳng qua chỉ là cái xác rồng được điều khiển bằng ma pháp tử linh mà thôi—một con rồng zombie.
(...Đến cả Thần Long của Lục Anh Hùng cũng trở thành Undead rồi sao?)
Điều này cô khó mà có thể tin được. Các chiêu hồn sư thường chỉ có thể triệu hồi những con quái vật yếu hơn hoặc mạnh bằng chúng mà thôi. Trước mặt cô đây lại là một trong những Lục Anh Hùng, khiến cho đến cả vua của Tử Địa cũng chẳng thể hồi sinh một thực thể ở cấp độ này. Người duy nhất có khả năng làm điều này chỉ có thể là Leonis Death Magnus, bậc thầy triệu hồi quái vật và loài rồng làm thân quyến undead.
(...Và không thể có chuyện Leo lại biến hắn thành thuộc cấp của mình được…)
Hơn nữa, nếu vậy thì Gisark sẽ chẳng tấn công thành phố này, hay nói cách khác là vương quốc của Leonis. Người còn lại có thể triệu hồi người chết ở mức độ tương đương vua Undead chỉ có Thánh Nữ của Lục Anh Hùng, Tearis Ressurectia mà thôi. Nhưng ngay cả thể, sức mạnh của cô ta chẳng thể nào tạo ra undead được.
“Không quan trọng ngươi là Undead hay gì…” Veira lại một lần nữa phóng lên bầu trời, tăng tốc đến chỗ Thần Long. “Biến thành tro bụi dưới ngọn lửa vĩnh hằng của ta đi!”
Cô giơ cả hai tay lên cao, tạo ra một quả cầu lửa khồng lồ.
“Long Ba Thần Huyết <Crimson Divine Dragon Wave>!”
Ngọn lửa hình rồng bùng lên từ hai bàn tay cô, chuyển động theo hình xoắn ốc và lao thẳng đến chỗ Thần Long. Bất cứ nơi nào ngọn lửa đi qua đều bị tan chảy và sập xuống trong nháy mắt.
Con rồng lửa ghim hàm răng sắc nhọn của mình vào cổ của Thần Long, thiêu rụi lớp thịt thối rữa của hắn.
“Tốt lắm! Cứ tiếp tục đi!”
Veira nói rồi liền thả bản thân rơi tự do xuống, lợi dụng quán tính lao thẳng xuống đầu Thần Long. Đòn đánh mạnh mẽ đã khiến cho con rồng hoàng kim đâm sầm xuống Vườn Trung Tâm, thổi bay những toà nhà trên đường đi.
Cô hầu gái đó có bảo cô cố gắng giảm thiểu thiệt hại nhiều nhất có thể, nhưng…
(Xin lỗi nha, nhưng tình hình lúc này không cho phép chuyện đó!)
Dù sao thì đây cũng là vương quốc của Leonis chứ không phải của cô. Với lí do đã có sẵn trong đầu, Veira tiếp tục lao tới tấn công.
“Haaaaaaaaaa! Long Vương Quyền <Dragon Lord Palm Strike>!”
Veira cứ liên tục đấm những nắm đấm tràn đầy ma lực của mình xuống đầu của Thần Long đã ngã xuống. Tiếng ma lực phát nổ vang lên liên hoàn, tạo thành những làn sóng xung kích mạnh mẽ hình vòng cung thổi bay những toà nhà xung quanh. Thế nhưng, ngay khi Veira định sử dụng Drag Rei ở cự li gần thì…
“■■■■■■…!”
Cơ thể khét lẹt của Thần Long bất ngờ tái tạo với tốc độ khủng khiếp; những miếng thịt được tái tạo phồng lên như muốn nuốt chửng Long Vương vậy.
“...Ngươi nghĩ có thể ăn được ta dễ thế sao?!”
Veira từ từ bị nhấn chìm trong cơ thể khổng lồ của Gisark… Nhưng rồi, phần thịt thối rữa đó bất ngờ nổ tung trong một khoảnh khắc. Hệt như[note77797] một quả trứng nở, con rồng màu đỏ thẫm khổng lồ xé toác phần thịt thối rữa của rồng hoàng kim ra. Đây mới chính là hình dạng thật sự của Long Vương Veira.
Con rồng màu đỏ thẫm cứ thế chém vào và nghiền nát bằng hàm răng sắc nhọn những miếng thịt đang thối rữa rồi nhổ phẹt xuống đất vì kinh tởm. Ngay sau đó, cô dang rộng đôi cánh mình ra và bay lên, phun hơi thở dữ dội của mình vào đối thủ bất tử đang cố hồi phục.
Ngọn lửa địa ngục cứ thể lan qua khắp khu phố chính của Vườn Trung Tâm. Veira liền vung móng vuốt xuống phần thịt thối rữa đang bị cháy với ma lực đã được nén—
(...Hả?!)
Nhưng đòn đánh đã hoàn toàn bị chặn lại bởi rễ cây mọc ra từ sau lưng Gisark.
(...Không thể nào?!)
Gisark vừa sử dụng ma pháp sao…?!
Nhưng không thể nào— ma pháp mà loài rồng sử dụng thường được gọi là Long Ngôn, và nó không hề có loại ma pháp nào thế này cả. Những rễ cây lớn lên với tốc độ chóng mặt rồi quấn quanh chân Veira, sau đó đâm những ngọn cây sắc nhọn xuyên qua lớp vảy và khoét sâu vào da thịt cô.
Kêu lên trong cuồng nộ, Veira khè lửa vào đám rễ cây, hoàn toàn thiêu rụi chúng không một dấu vết.
Tuy nhiên, đám rễ vẫn không ngừng phát triển và tái tạo lại với tốc độ ngang ngữa Gisark, hoàn toàn che kín cơ thể khổng lồ của Veira.
(...Thứ này hồi phục nhanh khiếp! Chẳng lẽ đây là Đại Thụ sao…?!)
Cái cây từng được coi là trung tâm của thế giới, cai quản sự sống khắp nơi. Làm thế nào mà một cái cây như thế lại mọc ra từ bụng của một con rồng thần như vậy chứ…?
Veira cố gắng khè ra lửa, tiếp tục thiêu rụi toàn bộ đống Đại Thụ. Cứ mỗi lần chúng tái tạo là cô lại dọn sạch chúng đi… Nhưng rồi, Gisark đột nhiên ngẩng đầu lên và cắn thẳng vào cổ họng Veira!
(...Kaaa?!)
Hàm răng chứa đầy chướng khí cứ thế găm sâu vào cổ họng cô. Lớp vảy cháy của Huyết Long dần dần bị nhuộm đen, những mảng thịt xung quanh như chết dần. Ngay sau đó, Thần Long kéo cô xuống, hoàn toàn vật ngã Veira xuống đất.
“■■■■■■…!”
Móng vuốt của Gisark xé toạc đôi cánh của Veira, khiến máu bắn tung toé khắp nơi. Tiếng rống như thể tiếng thét của ai đó vang vọng khắp không khí. Và rồi, ngay khi hàm răng tràn trề chướng khí chuẩn bị xé toạc thanh quản của cô thì—
“Đại Hoả Cầu <Al Gu Belzelga>!”
Một quả cầu lửa bất ngờ bay thổi bay hàm trên của Gisark.
(...?!)
Một bóng hình nhỏ bé từ từ hạ xuống đống đổ nát của các toà nhà.
“Tên khốn nhà ngươi… dám quậy tung lãnh địa của Ma Vương Zol Vadis ta đây sao?!”
Một cậu bé khoác trên mình áo choàng của Ma Vương tiền nhiệm tháo mặt nạ ra và cười một cách hiên ngang.
********
15 giờ 10 phút Giờ Đế Đô. Tại khu phát vực phát triển nông nghiệp của Đô Thị Chiến Thuật Số 7. Chiếc xe của trung đội 18 cứ thế phóng thẳng qua cánh cổng mà Fenris đã mở cho họ và đi vào tuyến đường dành riêng cho dân sự. Khu vực này nằm ngoài rìa của trận chiến và chưa hề có sự xuất hiện của Void.
“Hừm… Chị chắc đây không phải cái bẫy chứ, chị Lyseria?” Regina hỏi trong khi trèo xuống khỏi nóc xe.
Lyseria không phải là không nghi ngờ, nhưng…
“Nhưng là đầu mối duy nhất dẫn ta đến chỗ chị Elfine.”
Nói là thế, song tiếng nói ở đầu dây bên kia cũng thật quen thuộc làm sao. Cô thực sự không biết đó là ai— đến ngay cả bản thân Elfine cũng không tin tưởng người đó. Nhưng chỉ qua cuộc gọi này thôi, Lyseria cũng có thể cảm nhận được sự khẩn cầu từ phía đầu dây bên kia.
Chiếc xe cuối cùng cũng đến nơi. Cả ba sau đó xuống khỏi xe, triệu hồi Thánh Kiếm của họ và nhìn xung quanh một cách cần trọng. Vì toàn bộ khu vực này đã được ban bố lệnh sơ tán khẩn cấp nên nơi này hoàn toàn không một bóng người.
Toàn bộ nhà máy thu hoạch khổng lồ với đầy đủ thiết bị hiện đại giờ đây hoàn toàn trống rỗng, hoang vu.
“Không có ai ở đây cả…”
“Em cũng không cảm thấy Void…” Sakuya thì thầm.
Nhưng rồi, cả ba đột nhiên cảm nhận được có ai đó đang đứng sau lưng họ.
“Cuối cùng cũng tới rồi.”
“...?!”
Bộ ba giật bắn người quay đầu lại, Sakuya vẫn giữ chặt lấy Raikirimaru. Cảnh vật trước mắt họ đột nhiên trở nên biến dạng, và rồi, một người phụ nữ với áo choàng thí nghiệm xuất hiện từ trong bóng tối.
“Chị Clauvia…” Lyseria giơ tay ngăn Sakuya lại rồi nói với người phụ nữ.
Đó chính là Clauvia Fillet—một sĩ quan cấp cao ở phòng nghiên cứu chống Void, và là chị gái cùa Elfine.
“Chị từ góc nào chui ra thế?” Sakuya hỏi, tay vẫn nắm chặt Raikirumaru, còn đôi mắt thì ánh lên vẻ nguy hiểm. “Tôi còn không cảm nhận được sự hiện diện của chị…”
“Đó là bởi sức mạnh Thánh Kiếm của chị, Nhẫn Tàng Hình. Nếu muốn thì em có thể ném chị vào giữa bầy Void, và chị sẽ trở về mà không một vết xước. Quả là thứ sức mạnh hợp với một kẻ hèn nhát như chị…” Cô mỉm cười tự giễu rồi hướng mắt về phía Lyseria.
“Lâu rồi không gặp, Lyseria. Hình như là từ hồi Lễ Hội Thánh Kiếm nhỉ?”
“Vâng…”
Lyseria đã gặp Clauvia vào khoảng hai tháng trước khi mà cô ấy đưa họ đến xem con rồng đang bị mắc kẹt trong tảng băng ở bảo tàng Đô Thị Chiến Thuật số 7. Rồi sau đó, tình hình trở nên mất kiểm soát…
“Sao chị lại có máy tính bảng của chị Elfine…?”
“À, đây là bản sao của con bé đây mà. Chị có mượn nó từ hồi Lễ Hội Thánh Kiếm.” Clauvia nhún vai như thể không phải lỗi của cô. “Fine tuy ngoan đạo nhưng lại chẳng chịu kết bạn với ai. Thế nên chị đã nghĩ em là người duy nhất chị có thể tin tưởng lúc này.”
“Là sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với chị Elfine…?” Regina hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Con bé đã bị bắt cóc.”
“...Hả?!”
“Bởi lính đánh thuê tập đoàn Fillet.” Clauvia cắn môi. “Chị đã bất cẩn… Ai mà ngờ chúng lại dám ban ngày ban mặt làm chuyện—”
“Kh-Khoan đã!” Lyseria cắt ngang Clauvia. “Sao họ lại đưa chị Elfine đi chứ…?!”
“Con bé đã dấn quá sâu vào mặt tối của tập đoàn Fillet. Chị thì còn có em trai của Hoàng Đế chống lưng, nhưng con bé lại chỉ có một mình chống lại hắn…”
“...Hắn?”
“Bá Tước Deinfraude Fillet.” Clauvia thốt ra cái tên với vẻ chua chát.
“...”
Cả ba chỉ biết quay sang nhìn nhau.
Elfine đã từng nói cho cả ba người biết về tập đoàn Fillet và dự án D khi họ ở cùng nhau trước Lễ Hội Thánh Kiếm.
“Có vẻ như Fine đã nói cho mấy đứa biết một chút rồi nhỉ?”
“Vâng…”
“Thật lòng mà nói, chị không biết tại sao hắn ta lại hành động ngay lúc này. Nhưng rõ ràng là mục đích của gã đàn ông đó chẳng tốt lành gì rồi, khi mà ông ta đã lấy cả cuộc xâm lăng này ra làm bình phong.”
Nói rồi, Clauvia đứng thẳng lưng và cúi đầu thật sâu trước bộ ba.
“Làm ơn. Hãy cứu lấy em gái chị.”
“Chị Clauvi—”
“Một phần quân đội hiện đang nằm trong tay của Deinfraude. Bọn họ lúc này không còn đáng tin nữa rồi… Chị giờ chỉ có thể trông cậy vào—”
“B-Bọn em hiểu rồi!” Lyseria gật đầu rồi nắm chặt lấy tay của Clauvia. “Nhất định bọn em sẽ cứu được chị Elfine. Chị có thể tin tưởng vào chúng em mà.”
Regina và Sakuya cũng gật đầu đồng ý.
“...Cảm ơn…” Clauvia lại cúi đầu.
“Vậy chị có biết chị Elfine đang ở đâu không?” Sakuya hỏi.
Clauvia liền chỉ tay vào toà tháp nằm ở trung tâm của khu nông nghiệp.
“Phòng nghiên cứu số bảy của tập đoàn Fillet. Chị đã phân tích camera giám sát từ lúc Fine bị bắt cóc đến giờ, nhất định con bé đang ở đó.”
“Vậy là chị cũng không chắc họ đang giữ chị ấy ở đâu?”
“Không.” Clauvia lắc đầu. “Tường lửa của Vườn Tinh Tú ở đó quá dày đặc nên chị không thể xâm nhập vào camera trong đó được.”
“Vậy là chúng ta cũng chẳng thể lẻn vào được…”
“Phải. Chị có thể sử dụng Thánh Kiếm cùa mình để vào đó, nhưng đưa được con bé ra lại là chuyện khác. Vẫn còn đám lính đánh thuê ở đó nữa.”
“—Có thể một trong số đó còn là Thánh Kiếm Sĩ.” Sakuya thì thầm.
Lyseria gật đầu. “Nếu là vậy thì chị Clauvia, em cần chị sử dụng Thánh Kiếm của mình tìm ra nơi mà chị Elfine bị bắt giữ trong khi chúng em làm mồi nhử. Một khi tìm được vị trí của chị Elfine thì chị có thể hội nhóm với chúng em rồi cùng nhau đi giải cứu. Liệu có ổn không?”
“Được rồi. Chị sẽ theo kế hoạch đấy.” Clauvia nói.
“Em không phản đối.” Sakuya thêm vào.
“Vậy kế hoạch là như vậy nhỉ?” Regina nhắm thẳng Drag Striker vào tháp Fillet. “Không thể chậm trễ hơn được nữa… Cùng nhau cứu chị Elfine thôi!”


0 Bình luận