Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
14 giờ chiều giờ Đế Đô— Tại Vườn Trung Tâm Đô Thị Chiến Thuật số Tám.
“Đội trưởng, ừm…”
Đây là khi một nhóm các Thánh Kiếm Sĩ được tuyển chọn tiến vào vết nứt gần Đế Đô để điều tra. Một trong số họ—người đang thi triển Thánh Kiếm trinh sát của mình—chỉ lên trời một cách đáng ngờ.
“Sao đấy?” Đội trưởng hỏi.
“Tôi không chắc nữa, nhưng chắc do tôi tưởng tượng thôi…”
“Cái gì? Cứ nói đi, dù cậu có thấy gì đi chăng nữa.”
Người đội trưởng với kinh nghiệm chiến đấu với bầy Void dày dặn biết một điều rằng, không bao giờ được nghi ngờ trực giác của một trinh sát.
“V-Vâng, chà, ngài thấy đấy… Vết nứt đó…” Anh ta thì thầm rồi nhìn lên trời. “Tôi nghĩ tôi vừa thấy… nó mở rộng ra một chút.”
“Hể?”
Rắc… Rắc…!
Âm thanh tiếng kính vỡ vang vọng khắp mọi nơi đến nỗi mọi người đứng đó đều có thể nghe được rõ.
“...Báo cáo ngay cho sở tình báo. Bảo họ là chúng ta phát hiện sự thay đổi của vết nứt phía trên Đế Đô.”
“Vâng…”
Nhưng ngay khi người kiếm sĩ gật đầu thì—
Rắc… rắc… rắc…!
Vây quanh họ là vô số những vết nứt khác.
********
Bình minh dần ló rạng ở thế giới Void, và bầu trời máu lại một lần nữa quay lại với dáng vẻ thường ngày của mình. Chiếc chiến hạm, thứ đã được hợp nhất với Deus Machina, phóng băng băng qua vùng hoang mạc thổi đầy bụi mù. Họ đã đụng độ đám Void một vài lần trên đường đi, nhưng tất cả đều chỉ là những nhóm nhỏ mà Regina và Sakuya có thể xử lý được.
Hiện tại thì, phần thân trên của Schwertleite đang được cố định với ghế lái bằng, ừm… một đống băng dính.
“E-Em ổn chứ… Leite? C-Có mệt không…?” Lyseria hỏi với vẻ sốt sắng, tay đặt lên vai Schwetleite.
…Leonis chỉ đành bái phục cô nàng thân quyến của mình. Tuy chỉ mới trực tiếp nói chuyện nhưng cô đã có thể rút ngắn và gọi một Ma Vương bằng cái tên thân mật…
“Em không sao, thưa chủ nhân. Việc này chỉ tốn một lượng ma lực tối thiểu mà thôi.”
“...Vậy thì tốt rồi, nhưng đừng gắng sức quá nhé.”
“Ah, chị Lyseria, em thấy vết nứt trước mặt chúng ta rồi!” Regina kêu lên, chân vẫn cố định trên giá đỡ ở nóc xe.
“Cứ giữ tốc độ thế này, chúng ta sẽ trở về Đô Thị Chiến Thuật số 7 sớm thôi.” Lyseria nói trong khi kiểm tra bằng ống nhòm trên xe.
Giọng của Lyseria lúc này đã có chút hứng khởi hơn so với lúc trước. Có lẽ việc phải ở một thế giới xa lạ quá lâu đã phần nào khiến cô phải chịu áp lực không hề nhỏ.
“Về đến kí túc xá chị phải nhảy vào bồn tắm ngay mới được.”
“Còn em sẽ đến Le Parfait ăn bánh trái cây đến chán thì thôi, hehe~~”
“Chắc em sẽ về thăm dinh thự ở khu phố cổ. Chắc giờ Raiou và những người hầu đang lo cho em lắm đây…”
“Chủ Nhân.” Chiếc sừng của Schwertleite đột nhiên nhấp nháy liên hồi. “Bánh trái cây là gì?”
“Đó là một loại bánh tráng miệng dùng hoa quả làm topping đấy. Ngon lắm luôn.”
“Thật tuyệt vời, thưa chủ nhân.”
“...Này này, chẳng phải cô chỉ là cỗ máy thôi sao?” Leonis thì thầm hỏi.
Có lẽ cô ấy có chức năng biến đổi thức ăn thành ma lực?
Mà dù sao thì, dường như Schwertleite có vẻ khá thân thiết với Lyseria, người cũng có vẻ rất thích cô và chấp nhận thân phận Deus Machina này.
(Nhưng mà đây là một Ma Vương đấy…)
Leonis cũng chẳng thể nói được ai vì cậu cũng là một Ma Vương, và Lyseria cũng thường xuyên làm nũng và chiều chuộng cậu.
“Khi nào về đến kí túc xá, chúng ta sẽ lắp cho em một phần thân giả, và còn phải thêm quần áo nữa nhỉ… Hừm, giờ cứ mặc tạm đồng phục cũ của chị đã. Hì hì, có lẽ sẽ hợp với em lắm đấy.”
“Đồ đôi với chủ nhân…” Schwertleite tuy vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, song chiếc sừng của cô nhấp nháy với vẻ gì đó giống như đang vui.
Nhìn hai người trước mặt mình thân thiết với nhau thế này, Leonis bắt đầu suy ngẫm về tình hình lúc này với cảm xúc lẫn lộn. Cậu liền đưa ra giả thuyết tại sao Schwertleite lại coi Lyseria là chủ nhân của mình.
(...Tại mảnh pha lê đen mà Nefakess đã đưa vào tim của Lyseria lúc đó.)
Đó có lẽ cùng một loại pha lê mà Zemein đã dùng khi cố đánh thức Vua Undead ở Necrozoa, cũng như cùng một chất liệu với kim tự tháp màu đen ở dưới Thiết Huyết Thành lúc đó. Chuyện này nhất định là cũng có liên quan đến Roselia.
Leonis đã phá huỷ mảnh vỡ nằm trong tim Lyseria, nhưng có lẽ vết tích của nó vẫn còn sót lại trong cơ thể cô.
(...Có lẽ chuyện sẽ lại đâu vào đó khi chúng ta khôi phục kí ức của Deus Machina.)
Nhưng rồi, thiết bị liên lạc trong xe đột nhiên phát ra tiếng báo động chói tai.
“...Ch-Chuyện gì vậy?”
“Đây là…” Lyseria mở to mắt kinh ngạc. “Đây là thông báo khẩn từ Đô Thị Chiến Thuật số 7 sao?!”
********
14 giờ 10 phút Giờ Đế Đô— Học Viện Thánh Kiếm Đô thị Chiến Thuật số 7.
“Các phân khu chuyển sang chế độ chiến đấu. Sơ tán dân thường đến trại lánh nạn.”
Trong khi tiếng còi báo động vẫn vang lên inh ỏi, các giảng viên đã tụ tập lại ở phòng họp chiến lược và hét lên ra lệnh.
“Quy mô cuộc chiến lần này không giống những lần trước.”
Diglasse Alto trừng mắt nhìn vào màn hình lớn ở trung tâm. Vết nứt đã xuất hiện đúng vào lúc Lễ Hội Thánh Kiếm đang diễn ra và triệu hồi vô số Void, nhưng may mắn là chưa đến nỗi gây ra Cuộc Xâm Lăng.
“Điều đáng lo nhất là đám Void này hành động rất có tổ chức.” Một thanh niên đội mũ che kín mặt nói. Đó chính là Oberth Baldanders, người đại diện cho toàn thể các học sinh. “Cứ như thể có ai đó đang đứng sau điều khiển chúng vậy.”
“Một con Void đầu đàn với kĩ năng lãnh đạo siêu cường sao?”
“Có khả năng lắm. Cũng đã có những trường hợp Void với trí tuệ siêu phàm được báo cáo trước đây, thưa ngài.”
“Và nhìn vào hành động của chúng, có vẻ như còn có nhiều con đầu đàn hơn thế.”
“—Vậy thì chúng ta phải nhanh mà định vị đám Void đầu đàn đó thôi!”
Chỉ huy gật đầu. Trong khi các sĩ quan khác vẫn đang tiếp tục cuộc họp, Oberth quay lại nói với cô gái đang đứng sau lưng anh ta.
“Fenris, chúng ta tìm được tung tích của chị Elfine chưa?”
“Vẫn chưa có gì cả… Ngay cả những thành viên còn lại của trung đội 18 chúng ta cũng chẳng thể liên lạc được…” Fenris lắc đầu.
“Tiếc thật. Tôi đã mong có thể nhờ Thiên Nhãn Bảo Châu của chị ấy xác định vị trí của Void đầu đàn…”
Lúc này đây, trung đội số 18 được coi là trung đội hàng đầu của học viện, nhưng hiện giờ tung tích của họ ra sao thì chẳng ai biết cả. Có thể họ đang bận chiến đấu với Void trong thành phố, nhưng…
“Chúng ta cần sức mạnh của chị Elfine. Nhanh tìm chị ấy đi!”
********
14 giờ 30 phút Giờ Đế Đô— Camelot, Trụ Sợ Hiệp Hội Đế Đô.
“Phát hiện Void cỡ lớn ở cảng VI—”
“Lực lượng ở cảng II đã hoàn toàn bị tiêu diệt!”
“Trung đội số 7 báo cá— Không ổn rồi, chúng đang vượt qua hàng thủ—!”
Hàng loạt báo cáo cứ thế đến tay Alexios, em trai của Hoàng Đế.
“Gửi viện trợ đến cảng IV, đảm bảo là họ trụ lại được. Rời khỏi cảng II ngay lập tức và rút về tuyến phòng thủ số hai để chặn kẻ thù. Trung đội số 7, cố lên, trung đội số 7…!” Alexios ra lệnh cho từng đơn vị một trong khi đang bước nhanh dọc hành lang.
Tình hình lúc này thực sự rất tệ. Các hiệp sĩ hoàng gia vẫn đang rất sung sức, nhưng kẻ thù thì lại nhiều vô kể.
(...Đây không đơn thuần là Cuộc Xâm Lăng nữa rồi. Đây… giống hệt như những gì xảy ra 65 năm trước…)
Có lẽ đây là cuộc tấn công khốc liệt nhất kể từ sau cuộc đại xâm lược lần đó, khi mà lãnh thổ có thể sinh sống của nhân loại bị thu hẹp còn 7% so với kích thước ban đầu.
(...Mình thì lại không giỏi ra lệnh cho mọi người…)
Alexios là một sĩ quan phụ trách nghiên cứu với kĩ năng phân tích dữ liệu tài tình và chỉ được phong làm chỉ huy mỗi khi có trường hợp khẩn cấp. Đây có lẽ là do Thánh Kiếm của anh ta hoàn toàn vô dụng để chiến đấu, ấy vậy mà…
(...Chỉ cần mình sai một li là các Thánh Kiếm Sĩ tiên phong sẽ bị quét sạch…)
Nhưng chính lúc bụng anh ta đau nhói vì căng thẳng, từ trong sở chỉ huy phát ra một giọng nói quen thuộc.
“Toàn bộ đơn vị của Elysion, hãy nghe lệnh ta nếu vẫn còn muốn sống.”
Quay lại nhìn, lướt qua anh là một mái tóc màu vàng rực lửa đầy kiêu hãnh và yêu kiều. Không ai khác chính là Chatres Ray O’Itriese, công chúa đệ tam và là cháu gái của Alexios.
Sau khi bị bắt cóc trong vụ mất tích ở Học Viện Elysion, cô đã được một nhóm tìm kiếm phía bên kia vết nứt tìm thấy và đưa về Đế Đô.
Nhận ra chú mình, cô quay lại nhìn Alexiois, mắt chạm mắt với anh.
“...Ồ, chú à.”
Chatres nheo mày. Thấy vậy, Alexios chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo. Dù sao thì anh cũng đã quá quen với thái độ của cô cháu gái mình rồi.
“Mừng vì cháu vẫn ổn. Chú lo lắm đấy.”
“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho chú…”
“Không không, từ lúc trở về cháu đã làm tốt lắm rồi. Nhân tiện thì…”
Alexios dừng lại, nhìn quanh những học sinh Elysion đang có mặt ở đây. Họ đều là những người có liên quan đến vụ mất tích bí ẩn đó, hệt như Chatres.
“Cháu cũng nhận lệnh xuất kích sao?”
“Vâng, mới được một lúc thôi.”
“...Chú hiểu rồi.”
Họ chỉ vừa mới trở về an toàn vào sáng nay, và sau khi phải hành quân suốt cả đêm, dĩ nhiên là ai cũng phải kiệt sức rồi. Hiệu suất của Thánh Kiếm phụ thuộc rất nhiều vào trạng thái tinh thần của một người, vậy nên có thể ra lệnh cho các học sinh ra ngoài chiến đấu như vậy là một điều không tưởng.
(...Nhưng tình thế lúc này lại chẳng cho phép chúng ta thảnh thơi.)
Chatres nổi tiếng với sức mạnh Thánh Kiếm và có cho mình vô số những kinh nghiệm thực chiến với Void. Quan trọng hơn hết là cô ấy còn có một thứ mà Alexios không có— Đó chính là sức cuốn hút áp đảo. Chỉ cần có sự hiện diện của cô trên chiến trường thôi cũng đủ để tiếp thêm sức mạnh cho những người xung quanh.
“Có lẽ nhờ sự dẫn lối của các vị thần mà cháu mới có thể quay về kịp lúc thế này.”
“Quả thực.”
Alexiois chúc cô may mắn trong trận chiến, và Chatres đáp lại bằng một cái cúi đầu. Anh quả thực rất ghen tị với cô cháu gái của mình vì cô sở hữu một Thánh Kiếm siêu mạnh, cùng với một ý chí và nghị lực kiên cường để chiến đấu mỗi khi cần.
Anh chỉ mong là cô ấy có thể bảo vệ người khác trong trận chiến, hệt như người bạn chí cốt của anh, Công tước Edward quá cố.
(...Mình phải làm những gì có thể thôi.)
Alexiois thò tay vào túi áo trong và dừng lại. Bên trong là một bức tượng kì lạ mà Ma Vương đã đưa cho anh. Hắn bảo mỗi chỉ cần tập trung vào bức tượng đủ lâu thì anh có thể liên lạc được với Ma Vương, nhưng hắn vẫn chưa hề đáp lại.
“...!”
Anh nắm chặt bức tượng trong tay. Chỉ nhớ tới lần gặp mặt Zol Vadis thôi cũng đủ khiến anh lạnh sống lưng, chân tay thì bủn rủn.
(...Dựa vào sức mạnh của một Ma Vương thế này, dù biết là nguy hiểm, nhưng…)
Cuộc xâm lăng lần này có thể đẩy nhân loại đến bờ vực diệt vong một lần nữa.
(...Làm ơn hãy cứu chúng tôi, Ma Vương!)
Nắm thật chặt bức tượng kinh khủng trong tay, Alexiois cầu mong nhân loại sẽ được cứu rỗi.
********
“...Aaaaaaaaaa! Sao cứ mỗi lần chủ nhân vắng mặt là lại rối tung hết thế này?!!!!” Shirley khóc lóc ôm đầu.
Cô hiện đang ở phòng làm việc của Ma Vương ở bên dưới lâu đài bóng đêm. Chuyện là, lãnh địa của Leonis, aka Đô Thị Chiến Thuật số 7 hiện đang bị một đội quân Void tấn công tới tấp. Shirley thì không biết có thể trông mong gì vào lực lượng của nhân loại hay không, song rõ ràng là trước một lực lượng hùng hậu như vậy, họ sẽ dễ dàng bị đẩy lùi trong một ngày mà thôi.
“Trước mất thì phải bảo vệ căn cứ trọng yếu bằng toàn bộ đội quân bóng đêm!”
Các vị trí quan trọng mà Shirley nói là kho vũ trang, nhà kho và các cơ sở đang được kiểm soát bởi đội quân bóng đêm, ngôi trường mà Leonis đang theo học—Học Viện Thánh Kiếm, Kí túc xá Hraesvelgr, và trại trẻ mồ côi của Phrenia.
Trong số những nơi đó thì Tam Hiệp Sĩ Rognas đại tài hiện đang cắm chốt ở học viện rồi nên họ có lẽ cũng chẳng cần thêm viện quân.
Shirley vội vàng viết một lá thư rồi ném nó vào hành lang bóng đêm. Các quái vật sống trong bóng tối sẽ mang lá thư đến cho từng tướng lĩnh của các đơn vị trong đội quân. Đồng thời, cô cũng ra lệnh cho chị em Septentrion phải hỗ trợ các đơn vị đó từ phía sau.
“...Giờ thế này là ổn.” Shirley quệt mồ hôi trên trán xuống.
Leonis đã giao cho cô toàn quyền chỉ huy quân đội trong thời gian mà cậu vắng mặt. Quả thực, với một hầu gái như Shirley thì đây là một trọng trách nặng nề.
(...Nhưng mình phải bảo vệ lãnh địa của chủ nhân.) Cô cứ thế nắm chặt tay bên trong văn phòng trống rỗng.
“..rley… Ngài Shirley…”
Nhưng rồi, bức tượng Vua Undead trên bàn làm việc đột nhiên rung lên. Đó chính là giọng nói của Lena, cô nàng Dark Elf chỉ huy Bầy Ma Lang.
“Sao thế?”
“Tôi có thể nói chuyện với ngài về vị khách thú nhân của chúng ta không?”
Vẻ mặt của Shirley đột nhiên xám xịt lại vì lo lắng. Nghe những lời này là cô biết có chuyện gì đó không lành đang xảy ra rồi.
“...Có vấn đề gì với ngài Gazoth sao?”
“À vâng, ngài thấy đấy…” Lena đột nhiên lảng giọng đi. “Ngài ấy đột nhiên nổi cơn thịnh nộ rồi rời khỏi lâu đài cùng Bầy Ma Lang rồi. Tất cả đều được trang bị đầy đủ.”
“...”
Shirley tái mặt lại. Đúng như cô đã lo sợ, Bầy Ma Lang chủ yếu chỉ toàn những thú nhân bị lôi cuốn bởi sức mạnh kinh hoàng của Thú Vương, và chúng dĩ nhiên sẽ dễ dàng trở thành thuộc hạ của ông ta rồi. Có lẽ ông người hổ đó định đem quân đi xử lý đám Void kia.
“...Rắc rối thật.”
…Để mặc Thú Vương chiến đấu với Voids bảo vệ vương quốc của Leonis cũng là điều tốt, nhưng ai cũng biết Gazoth là hiện thân của sự huỷ diệt tận cùng, và nếu ông ta chiến đấu nghiêm túc thì…
(...Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị tinh thần mất một hai khu vực không thể sửa chữa được…) Shirley tự nhủ, đầu óc tưởng chừng như sắp nổ tung đến nơi.
“Ngài Shirley, chúng ta có nên dừng chúng lại không…?”
“...Làm vậy cũng chẳng có ích gì đâu. Giờ cứ để mặc ngài Gazoth và đám tạp nham đấy đi.” Shirley lắc đầu một cách yếu ớt. “Lena, nhờ ngươi trông coi nơi này.”
Shirley nhanh chóng đứng dậy.
“Ngài Shirley, ngài định đi đâu vậy?”
“Ta cũng sẽ tham chiếm, dĩ nhiên rồi.” Shirley đáp lại rồi từ từ chìm vào bóng tốt với một tiếng thở dài.
********
“—Đây là tần số đặc biệt chỉ dùng khi có cuộc xâm lăng đang diễn ra!”
Theo lời Lyseria thì tín hiệu này được phát cho tất cả các Đô Thị Chiến Thuật trong khu vực.
“Vậy là đang có cuộc xâm lăng ở nhà chúng ta và ở Đế Đô sao…?”
“...Có khả năng là như vậy.” Lyseria gật đầu rồi cắn môi. “Nhưng không có vẻ gì là quân tiếp viện sẽ đến kịp lúc.”
Nơi gần nhất với Đô Thị Chiến Thuật số 7 là số 6. Tuy nhiên, trên Đô Thị Chiến Thuật số 6 chủ yếu chỉ là các cơ sở nghiên cứu chống Void với số quân tại gia rất nhỏ.
Lyseria lúc này đang đứng ngồi không yên. Và Leonis cũng chẳng thể trách cô sau khi Lyseria đã phải chứng kiến quê nhà mình bị phá huỷ cũng vì một cuộc xâm lăng tương tự.
“...Liệu chúng ta có thể đi nhanh hơn không, Leite?”
“Có thể. Tuy nhiên, nếu đi nhanh hơn, có khả năng thứ ma cụ này sẽ vỡ tan tành.”
“Vậy thì cố đi nhanh hơn mà không để chiếc xe bị phá huỷ nhé.”
“Đã hiểu, thưa chủ nhân.”
Chiếc Thunderbolt bất thình lình tăng tốc lên.
“O-Oái?! Chuyện gì vậy?!” Leonis có thể nghe được tiếng của Regina đang hét lên bên ngoài.
Chiếc xe cứ thế phóng vun vút qua hoang mạc, để lại phía sau đống bụi mù kéo dài.
(...Nhưng ngay cả với tốc độ này, chúng ta khó mà đến kịp được.) Leonis nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào vết nứt đang dần hiện ra phía chân trời.
—Nếu cuộc xâm lăng thực sự nổ ra thì liệu nhân loại có chống đỡ được hay không không ai dám chắc. Ở Đô Thị Chiến Thuật số 7 vẫn còn lực lượng của đội quân bóng đêm gồm Shirley, Tam Hiệp Sĩ Rognas, Septentrion được giải thoát khỏi Nữ Hoàng Bóng Đêm, và cả những Undead cấp thấp khác. Họ có thể dễ dàng xử lí những con Void yếu ớt, nhưng…
(...Với Void chúa thì lại là một chuyện khác.)
Giải phóng Rakshasa Nightmare có lẽ là kế sách cuối cùng của Shirley, và điều tệ nhất là ả ta còn nguy hiểm hơn cả một Void chúa.
“...”
Sau một hồi đắn đo, Leonis liền ngẩng đầu lên và kéo tay áo Lyseria.
“Chị Lyseria, em phải về Đô Thị Chiến Thuật số 7 trước đây.”
“...Hể?” Lyseria mở to mắt ngạc nhiên.
“Em sẽ đánh bại Void chúa và ngăn chặn cuộc xâm lăng này.”
“Nhưng Leo…”
Lyseria nhìn Leonis với vẻ lo lắng.
“...”
Cô cắn môi… Trong khoang xe, tiếng báo động vẫn vang lên inh ỏi. Nếu họ không làm gì thì nhất định Đô Thị Chiến Thuật số 7 và Đế Đô sẽ chìm trong biển lửa, cướp đi hàng ngàn sinh mạng.
Hệt như những gì đã diễn ra ở Đô Thị Chiến Thuật số 3 sáu năm về trước.
“...Thôi được.” Lyseria đặt tay lên vai Leonis. “Làm ơn. Hãy bảo vệ mọi người.”
Cô thực sự không muốn để cậu đi một mình… Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn luôn tin tưởng cậu nhóc này.
“Vâng, cứ tin ở em nhé.”
Khi Leonis gật đầu, Lyseria liền vòng tay sau lưng cậu và ôm chặt cậu vào lòng.
“Chị có cần hút máu không?” Cậu hỏi một cách tinh nghịch.
“K-Không, tối qua vậy là đủ rồi.” Lyseria đỏ chín mặt đáp lại.
Leonis mở cửa xe ra và nhìn vào bóng tối dưới gầm xe. Một con hắc lang bất ngờ xuất hiện từ dưới bóng của bánh xích.
“Lên đi, ngài Magnus.”
Tách ra khỏi bóng tối, Braccus liền chạy song song với chiếc xe.
“Vẫn nhanh nhẹn như ngày nào nhỉ, ông bạn…”
Leonis mỉm cười gượng gạo và nhảy lên lưng Braccus.
“Leo, cẩn thận nhé…!”
Lyseria gọi to, và Leonis chỉ gật đầu mà không nói một lời. Ấy thế mà giữa hai người như có một sợi dây liên kết chẳng thể tách rời.
********
14 giờ 35 phút Giờ Đế Đô, tại khu vực dành riêng cho bán nhân ở Đô Thị Chiến Thuật số 7.
Các chiến binh thú nhân đang tập trung ở một khu rừng nguyên sinh rộng lớn. Có tổng cộng tất cả 38 người, ai ai cũng đều được trang bị đến tận răng, đôi mắt thì ánh lên vẻ dữ tợn.
“Các chiến binh cổ đại, hãy để bản năng dẫn lỗi các người và chiến đấu vì niềm tự tôn của chúng ta!”
Thú Vương Gazoth Hell Beast gầm một tiếng oanh liệt, khiến cho tất cả các chiến binh thú nhân đều hú lên đáp lại. Tiếng thét đầy kiêu hãnh của họ làm cho các khu rừng tưởng chừng như rung chuyển.
Đây là kĩ năng độc nhất của Thú Vương, Thú Rống. Với tiếng gầm tràn đầy ma lực này, ông ta có thể đánh thức bản năng khát máu của các thân quyến, khơi dậy năng lực tiềm ẩn của chúng. Nhờ vậy mà cơ thể vốn đã cường tráng của các chiến binh giờ trở nên to lớn và lực lưỡng hơn, biến từng người một trở thành cỗ máy chiến tranh theo đúng nghĩa đen.
“Oooh, có vẻ như những con mồi không may mắn xuất hiện rồi.”
Gazoth nhìn lên, miệng nhe nanh. Đột nhiên, một bầy Void bất ngờ xuất hiện từ trên bầu trời, có lẽ bị thu hút bởi tiếng gầm tràn đầy ma lực khắp khu rừng.
“Những kẻ gan dạ nhể? Hoặc chúng chả biết sợ là gì.”
Bộ lông màu bạc của Gazoth bỗng dựng đứng, phát ra vẻ óng ánh vốn có của nó. Cứ như thế, một cơn gió mạnh trào ra từ hai bàn tay đang dang rộng của ông.
“Nnnngghh… Cuồng Nộ Chi Quyền của Thú Vương!”
Brrrrr…!
Khu vực cảng số VI rung chuyển dữ dội. Một luồng khí nén xoáy tròn một mình thổi bay hàng trăm con Void. Những chiến binh thú nhân chỉ biết đứng nhìn trong kinh ngạc. Tuy nhiên—
“Chậc, lũ yếu đuối.”
Ngay khi Thú Nhân vừa tặc lưỡi thì—
“■■■■■■■■■■■■■…!”
Một cái bóng khổng lồ bất ngờ lướt qua trên bầu trời.
“...? Một con rồng sao?” Gazoth nhếch mép, đôi mắt ánh lên màu hoàng kim.
Ông có thể cảm nhận được rằng—thứ sinh vật này ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt so với đám nhãi nhép vừa nãy.
“Có thể thứ đó sẽ mua vui được cho ta đấy…!” Ông quay lại nhìn các thú nhân. “Ta sẽ đuổi theo thứ đó. Còn các ngươi quậy tung chỗ này cho ta.”
Gazoth đạp mạnh xuống đất, tạo ra một tiếng động long trời rồi nhảy lên bầu trời. Vượt qua hàng trăm mét chỉ với một cú nhảy, ông đáp xuống một toà nhà.
“Giờ thì…” Người hổ nhìn quanh một lượt để tìm con rồng thì… “Hả?”
Nhưng thay vào đó, ông lại nhìn thấy một bóng người đứng trên mép hàng rào của toà nhà trước mặt. Đó là một thanh niên điển trai với mái tóc trắng khoác trên mình trang phục tư tế.
“Chà chà, chẳng phải là Thú Vương bằng xương bằng thịt đây sao? Nghĩ đến cảnh gặp ngài ở một nơi thế này…”
“...Ngươi là tên quái nào thế?”
Thấy Gazoth trừng con mắt duy nhất nhìn mình, hắn chỉ im lặng cúi đầu một cách lịch sự.
“Tôi chỉ là một tông đồ của Nữ Thần, Void Chúa Nefakess mà thôi.”
“Cái tên đó… Ngươi là người của gã Arza-Ael sao?”
“Phải phải. Đúng là tôi có phục vụ người đó một ngàn năm trước.”
“Hừm…” Gazoth nhướng mày. “Từng người một cứ thế đội mồ sống dậy nhể? Giờ sao, muốn vào phe ta hay gì à?”
“Thực ra thì, ngược lại mới phải.”
“...Hả? Ngược lại?”
“Ngài sẽ thuộc về chúng tôi, Thú Vương Gazoth ạ.” Nefakess nói rồi búng tay.
Rễ cây đột nhiên xuất hiện từ hư vô và siết chặt cơ thể khổng lồ của Gazoth.
“...Chiêu trò rẻ tiền gì thế này?”
“Đây chính là Đại Hiền Giả của Lục Anh Hùng, Arakael Degradios…”
“...Ngươi nói gì cơ?”
“Tôi đã có thể khôi phục lại một phần linh hồn của anh hùng sau khi hắn hợp nhất với cây Đại Cổ Thụ. Công nghệ tiên tiến của nhân loại đã phần nào có thể hồi sinh hắn ta.”
“...!”
Những rễ cây giữ chặt tứ chi của Gazoth hơi ánh lên vẻ ma lực mờ nhạt.
“Tôi sẽ dùng ngài làm thí nghiệm cho vũ khí mới của chúng ta, Thú Vương Gazoth.”
“Haha. Ngươi đúng là một gã hài hước đấy!” Gazoth cười khẩy, miệng vẫn phô ra chiếc răng nanh đầy tự hào của mình. “Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ không bất cẩn trước một Ma Vương như vậy đâu.”
********
“...Chị Tessera, hức...”
“Đừng lo. Leo sẽ đến cứu chúng ta mà…”
Khi trại trẻ mồ côi đang bị vây quanh bởi Void và Void, Tessera đã cố gắng để xoa dịu bọn trẻ nơi đây. Lũ quái vật dường như đã tấn công khi Phrenia, chủ trại trẻ, đi mua sắm. Những đứa trẻ không kịp sơ tán không còn cách nào khác ngoài trốn vào trong nhà, co rúm người lại ở một góc.
Tessera mới chỉ có tám tuổi và cũng sợ hãi như bao đứa trẻ khác. Nhưng cô bé không cho phép bản thân được khóc.
(...Mình là người lớn nhất ở đây.)
Cô bé đứng dậy ngó ra ngoài cửa sổ. Bức tượng đá ở ngoài cổng đã tan thành từng mảnh. Bức tượng đã ở đó kể từ khi Tessera còn rất nhỏ, nhưng khi những con quái vật mà người lớn gọi là Void xuất hiện, nó đột nhiên sống lại và bắt đầu di chuyển, chiến đấu để bảo vệ lũ trẻ.
Thế nhưng bây giờ, không còn ai có thể bảo vệ chúng nữa.
“...?!” Tessera đột nhiên kêu dù đã cố kìm nén.
Một sinh vật lớn giống như rắn khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở bãi cỏ trước trại mồ côi. Điều đáng lo ở đây là, mắt của nó đã nhìn thẳng vào mắt cô bé.
“Aah…”
Con quái vật lè lưỡi ra và liếm môi. Nó cứ thế từ từ bò lại gần, miệng không ngừng mấp máy.
“...A-Anh Leo và các chị sẽ đánh bại ngươi…!” Tessera cố tỏ ra cứng rắn, mặc cho giọng cô bé có phần run rẩy.
Nhưng rồi—
“Dù vẫn là trẻ con, nhưng ta phải khen ngợi niềm tin của ngươi vào chủ nhân ta.”
Vútttt!
“...Eh?”
Chỉ với một tiếng gió cắt lướt qua… đầu của con quái vật rắn liền lìa khỏi thân.
Vút vút vút…!
Sau đó, đầu của nó bị cắt thành từng mảnh, 3 mảnh, rồi 6 mảnh, và rơi xuống đất.
“...C-Chuyện gì vậy?” Tessera đứng sững người lại vì sốc.
********
“May mà mình tới kịp.”
Shirley đứng trên nóc trại trẻ và nhìn xuống sân vườn. Cái đầu đứt lìa của con rắn toả ra luồng chướng khí kinh tớm trước khi tan biến vào hư vô.
(...Nơi này thật sự rất quan trọng với chủ nhân.)
Cô liền nhảy xuống và chạy tới thu thập toàn bộ mảnh vỡ của Gargoyle. Chỉ với một chút keo, cô hoàn toàn có thể khôi phục lại hình dạng ban đầu của bức tượng.
“Chuyện này là sao? Một sát thủ của Vương Quốc Bóng Đêm làm gì ở đây thế này?”
“...?!” Shirley quay lại, nhận ra sự hiện diện khủng khiếp phía sau cô.
Rắc, rắc rắc…!
Vô số những vết nứt hiện ra trong không khí, để rồi vỡ vụn hoàn toàn—và từ bên trong, một sinh vật tựa như một con ếch khổng lồ hiện ra.
“...?!”
Được bao phủ bởi một lớp nhầy bóng lộn và mùi thối rữa kinh tởm, con ếch cứ thế bước ra. Cứ mỗi bước đi của nó, một luồng chướng khí lại hiện ra, bao trùm khắp sân vườn này.
“...Một Undead…?” Shirley nheo mắt lại, tay vung chiếc roi bóng đêm.
“...Ngươi là ai?” Cô hỏi trong khi quất roi xuống đất ra vẻ đe doạ.
Nếu có thể nhận ra Shirley là ai ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chứng tỏ đây cũng là một sinh vật đến từ một ngàn năm trước.
“Nếu ngươi đã muốn biết thì ta sẵn lòng trả lời…” Con quái vật mỉm cười đầy tinh quái, miệng thì chảy đống nước đặc quánh vì bị thối rữa. “Ta chính là Công Tước Quái Vật, Ishrag Bolzaaza.”
“...Công tước Quái Vật?”
Shirley đã từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi— Hình như đó chính là tên của một vị tướng dưới quyền của một trong những Ma Vương Bóng Đêm, Dizolf Zoa Cuồng Vương. Nếu đây thực sự là Bolzaaza thì ông ta là một sĩ quan cấp cao trong quân đội, người có cấp bậc cao hơn Shirley rất rất nhiều.
Tuy vậy…
(...Hệt như Lục Anh Hùng, ông ta đã trở thành con rối của Void.)
Shirley nắm chặt cán roi của mình. Bất cứ khi nào Void phát động một cuộc tấn công lớn thì chúng sẽ thường được dẫn đầu bởi một sinh vật gọi là Void chúa.
(...Vậy nếu mình đánh bại hắn, cuộc xâm lăng sẽ kết thúc?)
Ngay cả nếu cuộc xâm lăng không dừng lại tại đây, đánh bại một tướng lĩnh sẽ giúp cho tình hình dễ thở hơn một chút cho nhân loại. Shirley liếc nhìn trại trẻ mồ côi phía sau và hét lên với cô bé đang ngó ra ngoài cửa sổ.
“...Nhóc con, giữ im lặng và trốn đi!”
“V-Vâng!” Cô bé hí một phát rồi lùi ra xa khỏi cửa sổ.
“Công tước Quái Vật Bolzaaza à…” Shirley mặt đối mặt với con quái vật ếch và cúi đầu một cách kính cẩn. “Đây là lãnh địa của chủ nhân tôi. Yêu cầu ngài rời đi cho.”
“Ôi chà, với một hầu gái như ngươi thì cũng có chút gan dạ đấy chứ…” Bolzaaza cười khúc khích rồi thè cái lưỡi dài ngoằng của hắn ra.
“...?!”
Với một tiếng rắc, hắn vung chiếc lưỡi của mình xuống.
Vútttt!
Shirley nhảy lùi về phía sau rồi đáp xuống lan can sắt của cổng. Cô ngay lập tức vung roi nhắm vào đầu của Bolzaaza. Thế nhưng…
“Mm? Chẳng đau gì cả?” Bolzaaza từ từ ngầng đầu lên, trừng mắt nhìn Shirley.
“Hể…?!”
Hắn lại vung lưỡi một lần nữa, xé toạc cánh cổng ra thành từng mảnh. Trong lúc nhảy lùi ra xa, Shirley liền ném những dao găm bóng tối vào cái bụng ục ịch của Bolzaaza, đâm sâu vào da thịt hắn. Những mảng thịt thối rữa cứ thế bắn tung toé khắp nơi, toả ra một mùi hôi thối khủng khiếp.
“Ngươi làm vậy có ích gì không?”
Đống thịt thối rữa của hắn sau đó nổi bọt một cách kinh tởm rồi không lâu sau hồi phục hoàn toàn.
“...Đúng là Undead mà.” Shirley tự nhủ, tay vẫn nắm chặt cán roi.
Công tước Quái Vật không phải là Undead hồi còn dưới trướng Cuồng Vương. Hẳn đã có ai đó hồi sinh hắn ta dưới dạng một Undead.
“Đúng vậy.” Bolzaaza tiến lại gần cô, cơ thể tròn trịa ục ịch của hắn cứ thế lắc lư mỗi bước đi. “Ta đã hồi sinh từ cái chết, trở thành thuộc hạ thân tín của Vua Undead hùng mạnh và vĩ đại, Leonis Death Magnus.”
“Ngươi… vừa nói cái gì cơ?” Shirley nhướng mày, mặt ra chiều bối rối. “Hình như ta nghe nhầm thì phải. Chắc không phải ngươi vừa nói mình được Vua Undead hồi sinh đâu nhỉ…?”
“Hoho, vậy là ngươi cũng biết cái tên từ một ngàn năm trước sao, hầu gái bóng đêm?” Bolzaaza nhìn cô rồi nhếch mép. “Chính nhờ bàn tay vĩ đại của ngài mà ta mới được ban cho sức mạnh của một Undead!”
“Ngươi nói dối…” Shirley trừng mắt nhìn Bolzaaza. “Nhất định không phải chủ nhân ta… Vua Undead!”
“Cái gì…?” Đôi mắt màu hoàng kim của Bolzaaza mở to ra.
“Dám báng bổ tên của chủ nhân ta… Không thể tha thứ cho tội ác này được!”
Shirley lao vút về phía trước.
“Haaaaaaaaaaaaaaaa!”
Bằng toàn bộ sức mạnh của mình, cô quất roi liên tục vào người hắn ta. Bất cứ ai dám mạo danh tên của chủ nhân đáng kính của cô, bất kể là ai chúng sẽ phải bị trừng phạt.
“Không có tác dụng đâu!” Bolzaaza cười lớn, mặc cho roi của Shirley cứ thế găm vào da thịt hắn.
Dù là ai mạo danh tên của chủ nhân cô thì kẻ đó cũng có năng lực điều khiển cái chết. Và sự thật thì chính tên công tước này quả thực cũng là Undead cùng với toàn bộ sức mạnh của mình.
(...Rắc rối rồi đây.)
Shirley chỉ là một sát thủ, tức là phương pháp giết người chính của cô là ẩn mình trong bóng tối và giết chết đối thủ bằng cách nhắm vào điểm yếu. Điều này khiến Undead là đối thủ tệ nhất mà cô có thể gặp phải… những kẻ có thể hồi sinh mặc cho tất cả bộ phận quan trọng đã bị phá huỷ.
(...Ngài Braccus có thể dễ dàng đè bẹp tên này bằng sức mạnh áp đảo của mình…)
Shirley không còn lựa chọn nào khác ngoài vứt roi vào bóng tối và lao đến bên mạn sườn của Bolzaaza. “Nếu thế thì ta chỉ việc chém ngươi đến chết mà thôi.”
Cô lấy hai con dao găm bóng tối ra khỏi tay áo của bộ đồng phục hầu gái.
“Kĩ thuật ám sát Septentrion—Kiếm Ảnh Huyễn Ảo!”
Những con dao găm cứ như nhảy múa trong không trung, đâm xuyên vào lớp mỡ dày cộp của Bolzaaza.
“Ku-ha-ha-ha! Chẳng phải ta đã bảo là vô nghĩa rồi sao!”
Bolzaaza lại thè cái lưỡi của mình ra, quét nó một đường vòng cung và thổi phăng những cái cây chắn đường hắn. Chúng cứ thế đổ sụp xuống đất với một tiếng uỳnh, cộng thêm một vết nứt lớn xuất hiện trên mặt đất. Thế nhưng, Shirley đã hoàn toàn biến mất. Cô không nói không rằng đi xuyên qua bóng của Bolzaaza và ngay lập tức xuất hiện phía sau hắn.
“Haaaa!”
Với lưỡi dao bóng tối ở hai tay, cô cứ liên tục đâm vào điểm mù của hắn. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau đó, hai con mắt của Bolzaaza bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn.
“...Cái gì?!”
Mà không chỉ là con mắt thôi đâu. Cánh tay của hắn cũng nhô ra từ phía sau, tóm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Shirley.
“Kuh, nngh…!”
“Một trận đánh mãn nhãn đấy, hầu gái bóng đêm!”
Nói rồi hắn liền đập mạnh cô xuống đất bằng toàn bộ sức mạnh của mình.
“Kah, haaa…!”
Shirley cố đứng dậy và chuẩn bị lao vào bóng tối thì Bolzaaza đã nhanh trí phun lửa khắp khu vườn, dập tắt toàn bộ đường lui của cô. Ngay sau đó, hắn lại tiếp tục vung chiếc lưỡi dài ngoằng của mình như một chiếc roi xuống.
“Gah… ựa…!”
Cả người Shirley đập mạnh xuống và nảy lên khỏi mặt đất.
“Thôi nào, cơn thịnh nộ và phấn khích trước đó đâu hết cả rồi?!” Bolzaaza cười lớn, liên tục đập vào người cô bằng chiếc lưỡi của mình.
(...Hắn… quá mạnh…!)
Ngay cả khi đã biến thành Void, hắn vẫn là một tướng quân dưới trướng của Cuồng Vương và là một sĩ quan cấp cao trong đội quân ma vương. Và giờ đây khi trở thành Undead, sức mạnh của hắn lại càng khủng khiếp hơn nữa.
Bolzaaza quấn chiếc lưỡi dài của mình quanh người Shirley rồi nhấc lên.
“Ta sẽ không ăn ngươi vội đâu. Còn phải tận hưởng một chút trước chứ nhỉ?”
“Chủ nhân… của ta… sẽ…” Shirley thì thầm.
Nhưng rồi—
Đoàng đoàng đoàng!
Có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống, xuyên qua đầu của công tước quái vật một cách ngọt xớt. Shirley cứ thế bị thả xuống, lăn lộn trên đất một lúc.
“...Hể?” Cô nhìn lên với vẻ bàng hoàng, để rồi chỉ thấy một mái tóc rực lửa đang tung bay trong gió.
Thật không ngờ, đứng đó lại là một cô gái đang chống hai tay bên hông, đôi mắt hoàng kim rực rỡ thì nhìn thẳng vào Shirley
“Hầu gái đằng kia.”
“V-Vâng…?”
“Leo đâu?” Long Vương Veira hỏi Shirley bằng giọng thản nhiên mà không có chút lo lắng.


0 Bình luận