Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)

Chương 657 - Mới và cũ

9 Bình luận - Độ dài: 2,818 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

“Đừng quy định bản chất của thế giới phải như thế nào!”

Khi Lucien đanh thép nói ra những lời này, Douglas, Fernando, Brook và những người khác lập tức rơi vào im lặng trong thoáng chốc. Quả thực, họ tin rằng bản chất của thế giới không phải là một con xúc xắc, nhưng điều đó không có nghĩa là nó thật sự không phải. Đó chỉ đơn giản là quan điểm của họ, là nhận thức mà họ suy ra từ những hiện tượng tự nhiên.

Qua khoảng chừng mười giây, Douglas thở dài: “Ta sẽ chứng minh bản chất của thế giới không phải là xúc xắc bằng thực nghiệm. Kỳ thực, cậu đã từng nghĩ bao giờ chưa, rằng cái được gọi là mây xác suất căn bản không tồn tại, còn hàm sóng chỉ biểu thị cho tập hợp các electron phù hợp với loại xác suất này, chứ không phải một electron đơn lẻ. Quỹ đạo của chúng không tồn tại khắp mọi nơi, mà là có những đường đi cố định, gắn bó chặt chẽ với sự phân bố xác suất, chẳng qua trước mắt chúng ta chưa thể quan sát và xác định được mà thôi. Chính vì vậy, khi đi qua tinh thể đơn, chúng mới biểu hiện ra trạng thái hỗn loạn, cho đến khi xác suất tổng thể xuất hiện.”

Bất luận có muốn thừa nhận cách giải thích về xác suất và nguyên lý bất định của Lucien hay không, ông cũng đều kiểm điểm lại mình. Không nên dùng cái mà mình cho là sự thật để thay thế bản chất thực sự của thế giới rồi phản bác từ góc độ đó, mà nên chỉ ra mâu thuẫn trong lý thuyết của cậu và đưa ra kết quả thí nghiệm nghiêm ngặt để chứng minh nó là sai. Đó mới là thái độ nghiên cứu arcana đúng đắn.

Bởi vậy, sau khi đọc sơ qua luận án, ông liền đưa ra quan điểm của mình.

Bí cảnh Chân thực biến mất, kéo theo các hiện tượng kỳ quái khác cũng biến mất. Lucien thu nhỏ lại Vũ trụ Nguyên tử rồi đáp vô cùng nghiêm túc: “Ngài Chủ tịch, tạm không bàn đến việc giả thuyết của ngài mâu thuẫn với nhiều suy luận khác, chỉ cần hoàn thành thí nghiệm giao thoa khe đôi với electron[note73005] là chúng ta có thể xác minh được nó đúng hay sai ngay.

Nếu electron thực sự sở hữu quỹ đạo riêng như một hạt vật lý đúng nghĩa trước khi được quan sát, vậy thì mỗi lần nó chỉ có thể đi qua một khe, không thể đồng thời đi qua cả hai khe. Mà sự xuất hiện của các vân giao thoa, cũng như hình dạng cuối cùng của hoa văn, lại phụ thuộc vào khoảng cách giữa hai khe. Vậy nếu thí nghiệm giao thoa khe đôi với electron thực sự khả thi thì electron làm sao có thể biết được khoảng cách giữa khe mà nó đi qua với khe còn lại? Làm sao nó có thể tự nghiêm ngặt yêu cầu bản thân rơi đúng vào một khu vực nhất định, thay vì rơi vào khu vực khác?”

Điều này giống như một mê cung vậy, ở lối vào có bảy con đường với bảy màu sắc khác nhau: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, còn lối ra thì chỉ có con đường màu lam là đúng. Đối với sóng, thứ có thể lan truyền trong không gian, thì đây chẳng khác nào là cả lối vào lẫn lối ra đều đồng thời được mở, nên tự nhiên nó sẽ biết con đường màu lam là đúng. Nhưng đối với hạt có quỹ đạo cố định, tức là giống như một “người”, sau khi bước vào từ lối vào, họ sẽ không thể đồng thời biết tình trạng ở lối ra. Vậy thì làm sao họ có thể lần nào cũng đều đi chính xác vào con đường đúng mà không đi nhầm vào con đường khác?

Đối với Douglas, Brook và những Grand Arcanist khác, thí nghiệm giao thoa khe đôi chính là trọng tâm của cuộc chiến sóng – hạt trước đây, vậy nên đối với những lời của Lucien, họ hoàn toàn không lạ lẫm hay thấy khó hiểu gì, bèn đồng loạt gật đầu. Chỉ cần hoàn thành thí nghiệm với electron này, họ sẽ có thể xác định rõ liệu electron trước khi được quan sát có thực sự hiện diện ở khắp mọi nơi như những bóng ma quỷ dị hay không.

Lucien tiếp tục nói: “Thực ra, thí nghiệm này còn có nhiều cách kiểm chứng thú vị khác. Nếu thực sự xuất hiện các vân giao thoa hai khe, thì khi chúng ta đóng một trong hai khe đúng vào khoảnh khắc electron đi qua khe còn lại, mọi người nghĩ xem, nó sẽ tiếp tục di chuyển theo quỹ đạo giao thoa đến màn cảm ứng, hay nó sẽ lập tức ‘biết’ rằng khe kia đã bị đóng và vì thế thay đổi trạng thái của mình, chuyển sang đi theo quỹ đạo nhiễu xạ?”

Đối với những người có khuynh hướng ủng hộ lý thuyết hạt như Douglas, Fernando và Hathaway, thí nghiệm tưởng tượng này đã đẩy sự kỳ quái của electron lên đến mức khiến người ta phải giật mình. Nếu electron thực sự thay đổi trạng thái, thì hoặc là nó thực sự là sóng, hoàn toàn không mang bản chất hạt, thế nên mới có thể đồng thời đi qua cả hai khe, hoặc là chỉ còn nước tin vào lý thuyết mà Lucien đưa ra, rằng nó là một “sóng xác suất”, lan tỏa trong không gian và có mặt ở khắp mọi nơi. Hoặc còn có một khả năng khác khó tin hơn nữa: electron là một dạng sinh mệnh có trí tuệ, sở hữu ý thức và năng lực riêng, bởi vậy mới có thể “cảm nhận và nhận biết” tình trạng của khe kia để từ đó điều chỉnh hành vi của mình.

Khả năng sau tuy nghe có vẻ rất phù hợp với trạng thái của thế giới ma thuật này, nhưng lại mâu thuẫn với sự tồn tại của chính loài người. Nếu thành phần cơ bản của vật chất mà lại có ý thức riêng, vậy há chẳng phải trong thân thể mỗi người đều chứa đựng vô số ý thức không thuộc về bản thân hay sao?

Thấy Ngài Chủ tịch, thầy và mọi người đều đang trầm mặc suy nghĩ, Lucien khẽ gật đầu nói: “Tôi biết, thí nghiệm giao thoa khe đôi electron cần khe rất hẹp, với điều kiện ma thuật hiện tại thì chưa thể đạt được. Nhưng tôi cũng biết rằng, có rất nhiều ma thuật huyền thoại đi trước lý thuyết. Tôi tin Ngài Chủ tịch và mọi người, những người đã trải qua nhiều năm thực hiện việc cải tiến, sẽ có thể hoàn thành các pháp trận, thiết bị giả kim hoặc ma thuật huyền thoại tương tự. Đến khi đó, hết thảy đều sẽ rõ ràng.”

Lúc này, Oliver nghiêm nghị nhìn Lucien, không còn phong thái nhã nhặn thường ngày nữa: “Cho dù có thể hoàn thành thí nghiệm giao thoa khe đôi electron, điều đó cũng không chứng minh được sóng xác suất của cậu là đúng, mà chỉ càng củng cố thêm cho quan điểm của tôi, rằng electron vốn là sóng thực sự, chỉ trong một số trạng thái đặc biệt mới thể hiện ra bản chất hạt dưới dạng gói sóng mà thôi.”

Lucien mỉm cười đáp: “Oliver, quan điểm đó của ông mâu thuẫn với rất nhiều kết quả thực nghiệm hiện nay. Những điểm sáng lộn xộn kia chính là bằng chứng đanh thép nhất. Hơn nữa, ngay cả trong luận án về mô hình cấu trúc nguyên tử của ông cũng đã xuất hiện vấn đề. Về điểm này, tôi tin là cũng có người chỉ ra rồi. Bản chất hạt của electron là điều không thể nghi ngờ. Các kết quả thực nghiệm về khối lượng, điện tích, động lượng đều xác nhận điều đó một cách rõ ràng, không thể chối cãi.”

“Có vấn đề không có nghĩa là không thể cải tiến. Ít nhất thì nó cũng đáng tin hơn cái cách diễn giải xác suất của cậu, cứ như kẻ điên nói mớ vậy.” Oliver biểu hiện ra sự chán ghét đối với cách diễn giải xác suất. “Tôi sẽ tìm ra cách chứng minh nó là sai!”

Nói xong, ông liền quay người bỏ đi. Ông cần một không gian yên tĩnh để nghiền ngẫm một kẽ hở trong ba luận án của Lucien, một kẽ hở đủ để giáng đòn chí mạng.

Thấy Oliver rời đi, Douglas trang nghiêm nhìn Lucien: “Ta sẽ thử thí nghiệm giao thoa khe đôi electron, cũng sẽ thiết kế thêm nhiều thí nghiệm tư duy để chứng minh.”

Cái gọi là thí nghiệm tư duy, là loại thí nghiệm chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Nó loại bỏ mọi ảnh hưởng của môi trường cùng các yếu tố khác, gạt bỏ những giới hạn về điều kiện thí nghiệm, mục đích là để thuần túy thảo luận trên phương diện lý thuyết, rằng liệu thí nghiệm đó có thể thực hiện được trong điều kiện hoàn hảo hay không, từ đó chứng minh điều gì là sai hoặc điều gì là có khả năng. Đây là phương pháp mà các Arcanist vẫn thường xuyên sử dụng.

Brook cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Tất cả đều phải nói chuyện bằng kết quả.”

“Ta tin phần lớn những kết quả thực nghiệm hiện nay đều khớp với cách diễn giải xác suất của cậu, nhưng ta cũng tin là cách diễn giải của cậu, hay cơ học lượng tử của cậu, là chưa hoàn chỉnh, và vẫn còn bỏ sót rất nhiều điều.” Douglas ôn hòa nhưng kiên định nói, sau đó cùng Brook và Vicente rời đi. Trong thư phòng chỉ còn lại Fernando, Hathaway và một Hellen đang đứng ngẩn ra tại chỗ.

Đôi mắt đỏ của Fernando vẫn nhìn trừng trừng vào Lucien. Cậu cũng không sợ hãi đối mắt với ông. Qua cả nửa ngày sau, Fernando mới khẽ phất tay: “Ta cần yên tĩnh một chút, cần suy nghĩ xem làm sao để chứng minh cách diễn giải xác suất của cậu là sai.”

Đây là một sự lật đổ đối với toàn bộ hệ thống arcana và ma thuật. Dẫu cho có cởi mở đến đâu, có yêu thương học trò đến mức nào đi chăng nữa, ông cũng không thể không đứng về phía sự thật trong lòng mình. Đây chính là tín niệm vững chắc đã được truyền thừa và bồi đắp qua biết bao thế hệ, từ Đế chế Ma thuật cổ đại cho đến Ma pháp Nghị viện!

Lucien khẽ gật đầu, thở dài một tiếng rồi cùng Hathaway và Hellen rời khỏi thư phòng của Fernando.

Đã phần nào lấy lại được bình tĩnh, Hathaway nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Electron có dạng mây xác suất khó chấp nhận hơn sóng, nhưng nếu tất cả các kết quả đều chỉ ra điều đó một cách chặt chẽ, chúng ta có muốn không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Thế giới không vận hành theo ý muốn của chúng ta, nhưng ít nhất cho đến hiện tại, nó vẫn chưa đủ sức thuyết phục chúng ta.”

Cô cũng bày tỏ sự phản đối, nhưng không gay gắt và kiên quyết như Douglas thuộc hệ Chiêm tinh, Brook và Oliver thuộc hệ Điện từ hay các Grand Arcanist khác.

Đó không phải là vì thái độ đối với arcana của cô tốt hơn, hay là vì tấm lòng của cô cởi mở hơn, mà chỉ đơn giản là vì lĩnh vực chuyên môn của cô là Nguyên tố, là nguyên tử, vi mô, hạt, và là Tân Giả kim thuật!

Hellen bừng tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn rồi ngơ ngác nhìn Lucien: “Trong bản báo cáo cậu nộp liên quan đến Hành lang Bất diệt, phần mô tả về trạng thái của nó rất giống với mây xác suất. Cậu có được cảm hứng từ đó à? Nhưng trạng thái lượng tử của hạt vi mô làm sao có thể xuất hiện trong thế giới vĩ mô? Đó là bí mật của sự bất diệt ư? Bí mật thực sự lẽ nào không nằm trong Mật thất Bất diệt, mà là ở Hành lang Bất diệt?”

Quả không hổ danh là “học trò bán chính thức” của Douglas, phản xạ đặt câu hỏi giống như đã ăn sâu vào bản năng của cô vậy. Hơn nữa, do không tham gia tranh luận ban nãy, cô mới có thể lý trí mà nhớ lại báo cáo về Hành lang Bất diệt do Lucien đệ trình.

“Đúng là báo cáo đó đã cho tôi cảm hứng, nhưng phần lớn vẫn là từ vô số những kết quả thí nghiệm. Còn về việc vì sao Hành lang Bất diệt lại khiến cho những hiện tượng kỳ quái ở cấp độ vi mô xuất hiện trong thế giới vĩ mô, thì đó chính là vấn đề mà chúng ta cần tiếp tục nghiên cứu. Có lẽ bí mật của sự bất diệt thực sự được ẩn chứa trong đó.” Khi đưa ra cách diễn giải xác suất, Lucien đã lường trước sẽ có người liên tưởng nó với vấn đề này, vậy nên cậu cũng hào sảng mà “thừa nhận”.

Có báo cáo về Hành lang Bất diệt làm điểm tựa, vẻ mặt Hellen hiện lên chút suy tư, còn Hathaway thì cũng lặng lẽ xoa cằm.

“Tôi sẽ thiết kế thí nghiệm để xác định xem cách diễn giải xác suất và nguyên lý bất định là đúng hay sai.” Hellen thẳng thắn nói. Hành lang Bất diệt là như vậy, nhưng không có nghĩa electron cũng nhất định là như vậy. Biết đâu nó tượng trưng cho một phương diện khác thì sao?

Song, ngữ khí của cô cũng tỏ ra trung lập hơn so với Brook, Oliver, Vicente và các Grand Arcanist khác.

……

Do cách diễn giải xác suất và nguyên lý bất định vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục, Lucien tự nhiên cũng không cần phải như trước đây, đó là tạo dựng bầu không khí tranh luận để giúp các Arcanist dần dần tiếp nhận nữa. Thay vào đó, cậu trực tiếp gộp ba bài luận lại thành một bài tổng hợp mang tên “Cơ sở Cơ học Lượng tử và Tân Giả kim thuật”, sau đó nộp lên cho Hội đồng Xét duyệt Arcana.

Đương nhiên, luận án này đã được chuyển thẳng cho các ủy viên của lĩnh vực Nguyên Tố, và Larry, ủy viên mới được bổ nhiệm, đã nhận được nó ngay tại nhà.

“Luận án của Ngài Evans?” Luận án như này chắc chắn sẽ không để cho học trò hay các pháp sư kiểm định tập san xử lý. Larry tràn đầy mong đợi mở ra đọc.

Đọc được một lúc, biểu cảm trên khuôn mặt tròn với bộ râu quai nón của anh dần dần đờ ra, cứ như thể trước mặt anh không phải là một tập luận án, mà là một con quái vật đáng sợ và khủng khiếp đang sắp sửa thoát khỏi xiềng xích và nuốt chửng toàn bộ hệ thống arcana!

“Sao có thể như vậy được… Cách giải thích này thật quá sức phi lý…” Larry lẩm bẩm, nhưng anh rất nhanh liền nhớ lại hàng loạt những kết quả thí nghiệm của chính mình, sau đó thoáng cau mày: “Có lẽ… cách giải thích này cũng không phải là hoàn toàn vô lý. Từ lĩnh vực vi mô tới thế giới vĩ mô nhất định là có yếu tố nào đó khác làm cho tính xác suất biến mất. Chí ít thì thế giới mà chúng ta đang sống vẫn là thực tại, khách quan và mang tính vật chất.”

Sự trưởng thành của Larry thực sự trội lên trong làn sóng phát triển mạnh mẽ của Tân Giả kim thuật những năm gần đây, do đó từ tận đáy lòng, anh có một sự đồng cảm sâu sắc đối với tính kỳ quái của các hạt vi mô. Ảnh hưởng từ kinh nghiệm và lý thuyết cũ đã giảm đi nhiều, giờ anh không còn quá phản đối cách giải thích lý thuyết hết sức hoang đường này nữa, nhất là khi nó khớp với rất nhiều kết quả thí nghiệm và có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Ghi chú

[Lên trên]
Ở đây nhắc đến thí nghiệm giao thoa khe đôi Young (có thể tham khảo lại note chap 430). Nhưng trong thí nghiệm khe đôi lần này sẽ cho ra kết quả kỳ lạ. Khi không quan sát khe mà electron đi qua, vân giao thoa xuất hiện, giống như hiện tượng giao thoa sóng. Còn khi đặt thiết bị quan sát để biết electron đi qua khe nào, vân giao thoa lại biến mất, electron chỉ để lại hai dải phân bố đơn giản, như hạt đi qua một trong hai khe.
Ở đây nhắc đến thí nghiệm giao thoa khe đôi Young (có thể tham khảo lại note chap 430). Nhưng trong thí nghiệm khe đôi lần này sẽ cho ra kết quả kỳ lạ. Khi không quan sát khe mà electron đi qua, vân giao thoa xuất hiện, giống như hiện tượng giao thoa sóng. Còn khi đặt thiết bị quan sát để biết electron đi qua khe nào, vân giao thoa lại biến mất, electron chỉ để lại hai dải phân bố đơn giản, như hạt đi qua một trong hai khe.
Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Cái chap đã cháy, trans còn cháy hơn
Xem thêm
Bánh cuốn vch
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
"Những điểm sáng lộn xôn kia chính là bằng chứng đanh thép nhất." Lỗi đánh máy nè.
TFNC
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thanks babe~ Sửa rồi nha
Xem thêm