Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)
Chương 625 - Thời gian phủ bụi
14 Bình luận - Độ dài: 2,888 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Đầu tháng 7 năm 825, trời nóng như đổ lửa.
Trên tầng 31 ma tháp Allyn, Onore, người đã vượt qua kỳ thi đánh giá và nhập học Học viện Ma thuật Holt, đang quan sát Đài phát thanh Thiên Không ở khu một cùng mấy người bạn cùng lớp của mình. Gã nói với vẻ tiếc nuối: “Tiếc là đài chỉ phát sóng trực tiếp vào ban đêm, mà trường thì sáu giờ tối là đóng cửa, chúng ta không thể ở lại được, không thì đã có thể xin chữ ký của cô Sơn Ca và cô Dạ Oanh rồi. Giọng họ dễ nghe như thế thì nhất định người cũng rất đẹp.”
Sở dĩ các khu còn lại trên tầng 31 của ma tháp Allyn được sử dụng làm khu giảng dạy của Học viện Ma thuật Holt là vì có thể tận dụng rất nhiều phòng thí nghiệm cao cấp có sẵn trong ma tháp mà không cần phải tốn vật liệu để xây lại. Khu nội trú của học sinh thì nằm ở nơi khác trong thành phố.
“Cậu có thể xin tham gia thí nghiệm ma thuật ban đêm ấy.” Một học sinh khác tên Clark mỉm cười nói.
Onore mặt ủ mày chau nói: “Tôi chỉ mới bắt đầu học được hai tháng thôi. Nhiều khóa học arcana và ma thuật hẵng còn đang trong giai đoạn xây dựng nền tảng. Làm sao mà xin tham gia thí nghiệm ma thuật ban đêm được đây?”
Học viện Ma thuật Holt bắt đầu mở cửa vào đầu tháng Năm, tự chọn khóa học, hai đến năm năm thì tốt nghiệp, có kỳ nghỉ năm mới nhưng không có kỳ nghỉ hè.
“Ờ đấy. Cơ học ma trận của Ngài Evans, tới bây giờ tôi vẫn còn đang trong trạng thái mù tịt đây. Ma trận và cách tính toán thì tôi nắm được sơ bộ rồi, nhưng tại sao lại thế và tại sao lại có tác dụng như vậy thì tôi chịu, cứ như là đang tiến hành một công việc toán học thuần túy ấy. Nếu mà không hiểu được hàm nghĩa arcana phía sau, tôi sẽ không hiểu, sẽ khó nắm vững và sẽ thường xuyên hoa mắt chóng mặt đối với toàn bộ lý thuyết này.” Clark cay đắng nói. Cơ học ma trận quả thực lạnh lùng đến nỗi khiến cho người ta không thể tiếp cận.
Onore lắc đầu, cố gắng nói đùa để làm dịu tâm trạng: “Chẳng phải giống như những gì Ngài Evans từng nói sao? Chúng ta đều hiểu mỗi từ, mỗi phép tính riêng, nhưng khi ghép chúng vào với nhau thì lại chẳng hiểu gì nữa.”
“Từa tựa vậy đó. Thuyết tương đối đặc biệt cũng như thế. Tôi hiểu giả định tiền đề và suy luận logic, nhưng mối quan hệ giữa không gian và thời gian cụ thể cũng như cách áp dụng chúng vào để phân tích ma thuật thì tôi mù tịt luôn.” Clark thở dài. Thuyết tương đối tổng quát thì chỉ có phần giới thiệu chung chứ không có khóa học cụ thể – Nghe bảo trong cả Ma pháp Nghị viện hiện tại chỉ có không quá mười người đủ khả năng nắm bắt được sơ bộ về Thuyết tương đối tổng quát, vậy nên tất cả giáo viên trong học viện e là đều khó mà đảm đương được chương trình học này.
Onore nhún vai định nói thì đột nhiên phát hiện một giáo viên thuộc phòng giáo vụ của học viện bỗng đứng đực ra như một bức tượng ngay khi vừa bước chân khỏi thang máy ma thuật, trên tay cầm một ấn bản tập san [Arcana].
“Thầy Ernesto?” Cảm thấy kỳ quái, Onore đánh tiếng chào hỏi.
“Bịch.” Tờ [Arcana] trong tay Ernesto rơi xuống đất. Ông nhìn đám người Onore và Clark, trong mắt vẫn còn sót lại một chút kinh hoàng, sợ hãi: “Không có tiết à?”
“Vâng, các lớp em chọn tuần này kết thúc cả rồi. Thầy Ernesto, đây là số [Arcana] kỳ này sao ạ?”
Ở Học viện Ma thuật Holt có một quy định, đó là cho dù có hiểu [Arcana], [Ma Thuật] hay [Tự Nhiên] hay không thì cũng đều phải đọc qua để biết những nghiên cứu arcana và ma thuật mới nhất, tiên tiến nhất, tránh việc bị tụt hậu so với thời đại. Ba tập san này đều được nhà trường đăng ký và phân phát miễn phí.
Ernesto nhìn cuốn [Arcana] trên mặt đất như nhìn một con quỷ rồi chần chừ nói: “Đúng là [Arcana] kỳ này, nhưng đừng tin nội dung bên trong vội. Tốt nhất hãy tự mình kiểm chứng.”
‘Lý thuyết lật đổ? Thí nghiệm?’ Onore cũng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào cuốn [Arcana] trên mặt đất. Cơn sóng triều nổ đầu thời kỳ lượng tử ánh sáng vẫn còn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng gã.
“Tiến hành Thí nghiệm Nhiễu xạ Electron bằng Tinh thể Đơn…” Clark đọc to tiêu đề trang mở đầu của [Arcana], vẻ mặt tràn đầy ngờ vực không hiểu. “Electron? Nhiễu xạ? Hai thứ này làm sao có thể liên quan đến nhau được?”
Do phải bí mật chuẩn bị cho việc thăm dò Linh Giới, thí nghiệm nhiễu xạ electron của Lucien đã bị hoãn lại thêm hai tháng nữa. Mãi đến khi cậu khởi hành, nó mới được đệ trình lên cho Hội đồng Xét duyệt Arcana.
Onore không nhịn được cầm cuốn [Arcana] lên rồi lẩm bẩm: “Clark, cậu còn nhớ số [Arcana] trước không? Cái số mà Hội đồng Tối cao thảo luận về luận án của ngài Dieppe ấy?”
“Luận án của ngài Dieppe…” Gương mặt Clark bỗng trở nên vặn vẹo như thể vừa nhớ tới một con quái vật ghê rợn nào đó.
Onore đọc luận án với tâm thế vừa tham lam kích động, vừa căng thẳng sợ hãi. Gã thấy bước chuẩn bị vật liệu thí nghiệm, thấy quy trình thí nghiệm cụ thể, thấy cả hình ảnh thí nghiệm sau đó nữa, chính là những hoa văn nhiễu xạ quen thuộc và kinh điển!
“Thế mà… Thế mà lại là thật. Electron thực sự có bản chất sóng…” Ánh mắt Onore dường như mất đi tiêu cự. Gã vô thức thốt ra cảm xúc thật của mình.
May mà có bài diễn thuyết và ví dụ của Lucien giúp xua tan màn sương trong tâm trí gã, khiến cho gã sơ bộ có thể chấp nhận electron như một thứ chưa được biết đến và chưa được khám phá đầy đủ. Thứ gã buột miệng nói ra cũng chỉ là electron có bản chất sóng chứ không phải electron là sóng. Đó chính là lý do vì sao gã không bị rối loạn thế giới quan, cũng như không nghi ngờ tính khách quan và sự tồn tại của thế giới thực.
Clark lắc đầu nguầy nguậy: “Phải kiểm chứng bằng thực nghiệm, phải kiểm chứng bằng thực nghiệm!”
Ernesto cũng gật đầu như bổ củi, sau đó dẫn vài học sinh đến phòng thí nghiệm ma thuật cao cấp để chuẩn bị vật liệu thí nghiệm theo phương pháp của Ngài Evans.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi những hình ảnh giống như ảo mộng ấy hiện ra trước mắt, Ernesto mới chán nản ngồi phịch xuống ghế, dùng sức vò đầu, bộ dạng trông vô cùng đau đớn.
Điều này làm Onore giật bắn mình, trong lòng hoài nghi đầu thầy Ernesto sẽ đột nhiên nổ tung, làm cho màu đỏ và trắng bắn tung tóe khắp tứ phía.
May thay, dần dần, Ernesto trở lại bình thường, sau đó nhìn thế giới trước mắt với vẻ hoang mang không sao lý giải: “Nó vừa có tính hạt vừa có tính sóng. Vậy thế giới thực thì sao? Tôi cảm thấy như mình chẳng còn hiểu những điều quen thuộc trước đây nữa rồi.”
Sợ ông cứ tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, Onore vội vã đổi chủ đề: “Trong [Arcana] có một luận án hợp tác của Ngài Evans với mấy vị học trò của ngài ấy. Luận án đó sử dụng các công cụ toán học kinh điển trong quá khứ để tái xử lý cơ học ma trận, trông ra thì rõ ràng và đơn giản hơn nhiều.”
“Nhưng cho dù có rõ ràng, có gọn gàng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có hiểu, có nắm bắt được đâu. Một khi chưa tìm ra được ý nghĩa arcana đằng sau những phép tính toán học này, chúng vẫn sẽ giống như một ‘mê cung ma trận’ mà chúng ta không sao thoát ra được.” Clark nhìn cuốn tập san trong tay, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Khung cảnh bỗng nhiên rơi vào im lặng. Onore không kìm được mà nhớ lại những thuộc tính kỳ quái của electron. Nó không chỉ biểu hiện ra rành rành bản chất hạt mà còn biểu hiện những hoa văn nhiễu xạ quen thuộc mà đầy chấn động. Chưa kể theo luận án của Dieppe, không chỉ electron mà cả proton và neutron cũng tương tự. Vậy thì các nguyên tố, vật chất và thậm chí cả thế giới, những thứ được cấu thành từ chúng, lẽ nào cũng đều có hai thuộc tính?
Nhìn vào bệ giả kim, ghế, gạch lát sàn và đèn pha lê ma thuật có thể chạm vào trước mặt, Onore cũng lắc đầu: “Tôi cũng đã có chút không nhận ra được thế giới thực nữa rồi…”
Clark nhịn không được nói: “Lại phải đổi giáo trình arcana lần nữa rồi…”
Nhớ lại cảnh tượng khi tham gia “kỳ thi tuyển đầu vào thống nhất cho trường cao đẳng ma thuật” hồi tháng Tư, Onore liền bật cười. Giáo trình cho Tân Giả kim thuật vừa mới được xác định vào buổi sáng, ấy vậy mà chỉ sau kỳ thi vào buổi trưa đã phải thay đổi. Còn bây giờ, khóa học mới qua được hai tháng, giáo trình đã lại phải đổi một lần nữa.
“Đây quả thực là một thời đại điên rồ, nhưng cũng là một thời đại tuyệt vời…”
Tại phòng thí nghiệm trong ma tháp của mình, Dieppe cũng đang có chút không dám tin nhìn vào những hoa văn nhiễu xạ và thốt ra câu cảm thán tương tự.
Ngay khi thí nghiệm kết thúc, hắn liền cảm nhận được “phản hồi từ thế giới thực”, từ đó giúp cho thế giới nhận thức của hắn được cải thiện. Tuy nhiên, hắn chợt nghi hoặc tự hỏi: ‘Sao phản hồi lại ít hơn nhiều so với dự liệu nhỉ? Lẽ nào người hoàn thành thí nghiệm nhiễu xạ là Ngài Evans đã chiếm phần lớn phản hồi?’
Cũng chỉ có mỗi cách giải thích này mà thôi!
Điều hắn không biết, đó là hồi ấy, để xoay chuyển những thay đổi trong thế giới nhận thức của mình, Lucien đã vội vội vàng vàng tiến hành thí nghiệm và chưa hoàn thành suy luận lý thuyết. Nhờ vậy mà hắn mới được nhận một chút phản hồi.
……
Giữa cảnh nền xám xịt, Rhine trong chiếc áo khoác đỏ trông vô cùng bắt mắt, nhưng Lucien cũng không chút lơ là. Bên trong Thánh điện Tử linh này, nguy hiểm đâu đâu cũng có, còn Rhine thì vẫn luôn tỏ ra thần bí.
“Vừa rồi suýt chút nữa tôi đã tấn công cậu rồi, may mà cảm nhận được Huyết mạch Bản nguyên của tôi còn sót lại trong cơ thể cậu.” Rhine nở nụ cười thoang thoảng nói, cử chỉ thanh lịch, thoải mái, không giống như đang mạo hiểm tại khu vực đầy hiểm nguy ở nơi tận cùng Linh Giới, mà giống như đang chuẩn bị đi dự hòa nhạc hơn.
Lucien cũng thông qua việc cảm nhận khí tức, Huyết mạch Bản nguyên và âm thầm dùng các phương pháp ma thuật để xác nhận thân phận của Rhine, sau đó nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại ở đây, Rhine? Anh lại bị mắc kẹt nữa sao?”
Rhine lắc đầu: “Dạo đó, Sard đã chết trong trận chiến với Giáo hoàng Benedict II, nhưng trong cơ thể hắn lại có một mảnh vỡ bí ẩn thoát ra và trốn tới Linh Giới. Tôi truy tìm nó một mạch đến đây.”
Đoạn, anh vừa chỉ vào vết máu trên ngực mình: “Nhưng tôi đã mất dấu nó trong thế giới với những cánh cổng đen và đại sảnh xám xịt này, còn gặp phải một con quái vật trong suốt hư ảo rồi bị trọng thương, bất đắc dĩ đành phải mượn sức mạnh của Thủy tổ mới tạm thời đánh lui được nó.”
“Không tiêu diệt được sao? Con quái vật đó trình độ thực lực cỡ nào vậy?” Lucien ngạc nhiên hỏi. Rhine khi mượn dùng sức mạnh của Ngân Nguyệt là đã tương đương với huyền thoại đỉnh phong rồi, ấy thế mà con quái vật kia lại không chết, chỉ tạm thời bị đánh lui.
Rhine vẫn nở nụ cười thoải mái: “Tôi cũng thấy kỳ quái. Sau khi trải qua việc bị giam cầm trong Linh Giới, thực lực của tôi đã tăng lên huyền thoại bậc ba. Lúc đầu khi mới giao chiến, nó chỉ biểu hiện ra trình độ gần đỉnh phong thôi, làm tôi trọng thương thì được, chứ nó không thể giết được tôi. Nhưng khi tôi mượn sức mạnh của Thủy tổ, thực lực của nó cũng đột nhiên tăng vọt và đạt tới huyền thoại đỉnh phong thực sự, thế nên tôi chỉ có thể đánh lui nó.”
“Có khi nào nó cố tình dụ anh sử dụng sức mạnh của Alterna không?” Lucien phân tích. Rhine mượn sức mạnh của Ngân Nguyệt cũng giống như Thần Quyến Thuật của “Ivan” vậy, có một khoảng thời gian hoãn xung rất dài.
Rhine cười nói: “Rất có thể, nhưng muốn giết một thân vương Huyết tộc cũng chẳng phải việc dễ dàng. Thế cậu tới đây làm gì?”
Lucien kể vắn tắt lại những gì đã xảy ra trước đó, tiện thể cũng nhắc đến những hoa văn còn sót lại của pháp trận và mảnh giấy màu đen ghi chữ “ác quỷ” mà cậu mới phát hiện được ban nãy.
Rhine trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi cũng từng bắt gặp một hoa văn còn sót lại tương tự… Đi xem thử xem, biết đâu lại có phát hiện khác.”
Vì vậy, anh đẩy cánh cửa đen mà Lucien đã đi qua ra, thế nhưng đại sảnh màu xám phía sau đó đã thay đổi. Thứ xuất hiện trước mặt hai người họ lúc này là một mật thất màu xám tro.
Căn mật thất này giống như bị thời gian phủ bụi. Tất cả vốn đều tươi mới và chân thực, nhưng khi cánh cửa mở ra, thời gian đột nhiên chảy trôi chậm lại. Giấy tờ, bàn ghế, đồ dùng, v.v. đều nhanh chóng mục nát.
Không giống như đại sảnh xám xịt, căn mật thất này chỉ có hai cánh cửa màu đen.
“Giả kim trận? Đây là tàn lưu của một phòng thí nghiệm ma thuật?” Lucien tới chậm hơn Rhine một chút, trong lòng tự nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ và ham muốn khám phá.
Giữa đống bùn đất mục nát, có hai thứ vẫn còn nguyên vẹn. Một là cuốn sổ tay rách nát được đặc biệt xử lý bằng ma thuật, hai là một cánh tay rối được vẽ những họa tiết kỳ quặc bên trên.
Rhine cầm cánh tay rối lên và kiểm tra cẩn thận, trong khi Lucien sử dụng ma thuật để mở cuốn sổ. Các trang giấy rách nát màu xám nhạt được lật giở không ngừng và phát ra âm thanh giòn tan.
Mặt trước cuốn sổ tay là ghi chép kết quả của một số thí nghiệm giả kim. Chúng có thể có giá trị đối với các pháp sư cổ đại, nhưng với những Arcanist của nghị viện hiện tại, chúng chẳng khác gì những thứ đã được đơn giản hóa và trải qua sửa đổi nhiều lần, không đáng để nhắc đến. Tuy nhiên, phương pháp chế tạo “con rối thế thân” quỷ dị ở giữa lại khơi dậy hứng thú trong Lucien. Cậu bèn ghi nhớ thật kỹ nó vào trong thư viện linh hồn.
Tới khi Lucien sắp lật hết cuốn sổ tay mà vẫn không thấy manh mối nào về hoàn cảnh hiện tại, đột nhiên, hai dòng chữ màu xám đen bỗng đập vào mắt cậu theo cách mà cậu không kịp phản ứng:
“Một u linh, một u linh không tưởng đang lảng vảng ở đây!”
“Vài đồng đội đã mất tích. Có thể ta sẽ là người tiếp theo.”
–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
Tiêu đề chương “Thời gian phủ bụi” ngoài nghĩa chỉ căn mật thất ở cuối chương thì còn có thể hiểu là “thời buổi phong trần”, tức là chỉ việc thời đại thay đổi quá nhanh ở nửa đầu chương.


14 Bình luận
Cơ mà mỗi chap vẫn cứ vào cmt cho nó xôm đã