Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)
Chương 623 - Hai con đường
13 Bình luận - Độ dài: 2,922 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Bên dưới tấm màn màu xám là một ngọn lửa nhợt nhạt đang chầm chậm cháy giống như lò sưởi, thứ không thể thiếu trong mỗi trang viên, biệt thự vào mùa đông.
Nhưng khuôn mặt bên trong Lò Linh hồn lại có thể đồng thời hiện ra dung mạo của Lucien Evans và Hạ Phong, còn kết hợp tất cả hài hòa, vừa như chồng lên nhau, vừa như đan vào nhau. Khi được nhìn vào, nó lúc thì tách ra, lúc thì dung hợp, lúc lại biểu hiện những điểm kỳ lạ mà Lucien chưa từng thấy trong gương.
Vì sao lại như vậy?
Làm sao lại như vậy?
Lần đầu biết đến sự tồn tại của Lò Linh hồn, Lucien đã tưởng rằng vì mình là người xuyên không nên sẽ không thấy được “hình chiếu linh hồn” của bản thân trong đó, nhờ vậy mà sẽ có được nhiều hơn một con bài tẩy so với những người khác. Nhưng giờ có vẻ bí mật của Lò Linh hồn thâm sâu và đáng sợ hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều. Ở nơi đây không chỉ có hình chiếu linh hồn của Lucien Evans mà còn xuất hiện cả gương mặt của Hạ Phong, một Hạ Phong đến từ Trái Đất, một Hạ Phong không thuộc về thế giới này.
‘Lẽ nào Lò Linh hồn còn ‘cai quản’ cả những linh hồn của Trái Đất?
Liệu có phải nguyên do là vì mình có Sao chủ Định mệnh tương ứng không?
Đợi tới khi tháo gỡ được bí mật này, có lẽ mình sẽ hiểu được vì sao mình lại xuyên không, vì sao lại vừa khéo xuyên vào trong cơ thể của Lucien Evans cũng nên…”
Với vô số suy nghĩ nảy ra trong đầu, Lucien mơ hồ nắm bắt được đôi điều. Linh hồn quả thực có thể được giải thích từ góc độ này, nhưng giờ cậu không có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng Lò Linh hồn. Để chứng thực những điều đó, cậu cũng cần phải có nhiều hiện tượng và kết quả thực nghiệm hơn nữa. Còn thời điểm này, Chúa Tể Địa Ngục đã ở ngay bên ngoài và sắp sửa đuổi tới, vậy nên cậu chỉ kịp duỗi tay ra sau và nhẹ nhàng chạm vào Lò Linh hồn.
Cảm giác hơi lành lạnh là thứ cảm giác có ở khắp nơi trong Linh Giới, nên khi chạm vào nó, Lucien không cảm thấy gì ngoài sự lạnh lẽo, như thể ở đó chẳng có gì cả, như thể nó thật ra đang ở trong một thế giới khác, còn ở đây thì chỉ là một hình chiếu hư vô, hoàn toàn ăn khớp với vẻ không thể chạm tới, không thể tiếp cận và đầy siêu việt mà nó biểu hiện ra.
Đang chạm vào, mắt phải của cậu đột nhiên chuyển sang một màu đỏ long lanh, sáng trong và đầy mộng ảo:
“Ánh nhìn Phục thù!”
Một tia sáng đỏ tươi được yểm thêm Bàn tay Bất định bắn ra từ mắt phải của Lucien và nhắm tới Chúa Tể Địa Ngục Maltimus, kẻ đang ở trong lồng Suy sụp Hấp dẫn, bằng tốc độ ánh sáng thực thụ.
Không thừa cơ thử vận may của mình và chơi Hắn một vố, cậu sẽ không bao giờ cam lòng!
Thi triển xong, Lucien cũng không ngoảnh lại mà liền bay tới tận cùng đại điện, nơi tọa lạc Lò Linh hồn. Trường linh lực của cậu cảm ứng được hai con đường. Một trong số chúng không còn đen hay trắng nữa mà chỉ toàn là màu xám mờ mịt, trông có chút quỷ dị, bí ẩn, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm đến nỗi tim đập chân run. Con đường còn lại thì có những gợn sóng hư vô dao động nhè nhẹ, như thể ở đó có thứ gì mà Lucien khá quen thuộc, khiến cho cậu có một cảm giác kỳ quái. Hơn nữa, con đường này còn có một thứ khí tức nguy hiểm và đáng sợ hơn nhiều, tựa hồ một con quái vật có thể hủy diệt thế giới đang ngủ say ở đó.
‘Quen thuộc? Chẳng lẽ là nơi tồn tại thần bí của Linh Giới đang ngủ?’ Lucien nghĩ ngay đến tồn tại đáng thương kia, kẻ vất vả lắm mới chuẩn bị được hồi sinh, thế mà lại bị Chúa Tể Địa Ngục và Ngân Nguyệt Thần mỗi người tính kế một kiểu, kết cục một lần nữa lại phải ngủ say. ‘Nhưng mà cái cảm giác quen thuộc này không giống với ấn tượng mà Hắn để lại cho mình mấy…’
Không kịp phân biệt xem hai cảm giác quen thuộc này khác nhau ở đâu, Lucien bèn vô thức chọn lối đi xám xịt. Nguy hiểm tràn ngập khắp lối đi kia không phải là thứ mà cậu có thể chịu đựng. Đó là nơi mà ngay cả Chúa Tể Địa Ngục và Ngân Nguyệt Thần cũng không dám tùy tiện bước vào.
Tia sáng đỏ tươi tinh khiết bắn thẳng vào Chúa Tể Địa Ngục Maltimus với tốc độ chuẩn ánh sáng, sau đó “đùng” một tiếng xuyên thủng bức tường thần thánh từ Cõi Phúc lành của Hắn!
Cuối cùng thì Hắn cũng không thể dựa vào tốc độ khủng khiếp để né được nữa!
Dù vậy, do hiệu quả của Bàn tay Bất định không được phát huy, Ánh nhìn Phục thù chỉ có thể đục một lỗ xuyên qua lớp phòng ngự rồi biến mất, không gây ra được bất cứ thương tổn nào cho Chúa Tể Địa Ngục.
Ở bên trong khoảng hư không hình bán cầu đen, Chúa Tể Địa Ngục đột nhiên cử động tay phải. Chiếc lồng Suy sụp Hấp dẫn lập tức bị kéo nát thành từng mảnh.
Khóe môi lại cong lên, Hắn vừa nhìn theo bóng lưng Lucien biến mất sau Lò Linh hồn với nụ cười giễu cợt đặc trưng vừa nhàn nhã lắc đầu. Không hề tức giận vì cậu đã trốn thoát, Hắn chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Lạ thật. Bên trong cái tia thần chú này xem chừng có chứa thứ gì đó kỳ quái, một thứ gì đó có thể khiến cho lòng ta kinh sợ mà không sao lý giải được. Hừm, Lucien Evans, Vận Mệnh Quỷ Bí Giả, quả nhiên cứ luôn làm ra những việc kỳ quái như vậy…’
Kế đó, chắp hai tay lại như một cây thánh giá nghiêng trước ngực, thân ảnh Hắn tức thì trở nên mơ hồ rồi biến mất.
Lucien vừa mới bước vào lối đi xám xịt, bầy tử linh bên ngoài liền rú lên những âm thanh đầy kinh ngạc và phẫn nộ, cứ như thể cậu đã gây ra chuyện gì đó khiến người người căm phẫn vậy. Có điều, hầu hết các tử linh đều không dám đến gần Lò Linh hồn, mà chỉ có một Người Hầu Tử Thần mặc áo choàng đen, kéo lê cây lưỡi hái, cùng với một Long Vu Yêu nhỏ giọt dịch mủ thối rữa là còn đang giận dữ truy đuổi cậu, băng qua Lò Linh hồn và tiến vào trong lối đi xám xịt.
“Wooooo!”
Những tiếng gào rú phẫn nộ vang lên từ bốn phương tám hướng. Dường như đã cảm nhận được sự báng bổ của Lucien, một vài sinh vật bất tử huyền thoại liền điên cuồng lao tới.
Viên đá quý lấp lánh trên đầu Vu Yêu Vương, kẻ đang liên thủ cùng hai “Thánh đồ” để đối phó với Chúa Tể Bão Táp, đột nhiên sáng lên. Hắn mở miệng bật ra một tiếng “hừ” trầm thấp bực bội rồi trực tiếp biến mất, tách ra khỏi trận đoàn chiến và dịch chuyển ngay đến Lò Linh hồn.
Thấy vậy, “Aleksey” và “Uriel” cũng dứt khoát thi triển thần thuật bỏ chạy, không cho Fernando thừa dịp phản công. Không còn Vu Yêu Vương với nhiều ma thuật quỷ dị hỗ trợ, hai người bọn họ kiểu gì cũng sẽ bị Chúa Tể Bão Táp áp chế hoàn toàn. Chưa kể nếu tính thời gian, Thần Quyến Thuật của Ivan cũng sắp kết thúc và rơi vào tình trạng hoãn xung – Do càng đi sâu, thời gian trôi càng chậm, nên dù Lucien không tốn quá nhiều thời gian để trốn tới Lò Linh hồn, nhưng ở bên ngoài lại đã rất lâu trôi qua rồi. Một thứ sức mạnh siêu phàm có thể cưỡng ép cường hóa thực lực như Thần Quyến Thuật đương nhiên không thể kéo dài được lâu.
Chúa Tể Bão Táp Fernando không đuổi theo mà lấy quả cầu pha lê ma thuật ra, sau đó sử dụng thực lực huyền thoại đỉnh phong của mình để bói xem tung tích của những người khác. Lần này ông đến đây để thăm dò, không phải là để phá hủy nền tảng của giáo hội Bắc. Sự an toàn của đám người Lucien, Klaus, Erica vẫn quan trọng hơn.
Quả cầu pha lê tối sầm lại, sau đó bốn chấm sao lấp lánh xuất hiện bên trong. Một trong số chúng sau khi nhấp nháy một thoáng thì bị khói sương màu xám mờ mịt bao phủ.
“Chỉ có bốn Sao chủ Định mệnh… Klaus chết thật rồi?” Fernando không thể kiềm chế nộ khí mà gầm lên, trong lòng tràn ngập tức giận. Xung quanh sấm chớp nổ đì đùng, bão táp càn quét, khiến cho cả cung điện biến thành một đống hoang tàn. “Lucien thì hình như tiến vào trong Lò Linh hồn rồi?”
Chỉ ở đó mới có thể khiến cho chiêm tinh thuật của ông mất tác dụng, và khiến cho Sao chủ Định mệnh của Lucien giống như đông cứng bên trong khói sương xám xịt được.
Bên trong một tòa cung điện cao chót vót khác, “Thánh Ivan”, người có Thần Quyến Thuật sắp hết tác dụng, khuôn mặt khẽ biến sắc, xem chừng cũng đã nhận ra những thay đổi gần Lò Linh hồn cùng với việc “Aleksey” và “Uriel” rút lui. Bắt lấy cơ hội đang áp chế Douglas hiện tại, Hắn vỗ đôi cánh thần tính trong suốt của mình, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất ngay tại chỗ, đồng thời truyền tin cho “Felix” và “Thiên thần Ánh sáng” ở cách đó không xa.
Bởi vậy, khi thấy kẻ địch của mình bỏ chạy, Vicente và Erica đã mất cảnh giác. Kể từ khi trận chiến bắt đầu, cả hai Pháp sư huyền thoại đều ở thế hạ phong, nhất là Erica. Cô thậm chí đã xuất hiện dấu hiệu rơi vào nguy hiểm.
“Tới Lò Linh hồn tập hợp.” Bọn họ mỗi người nhận được một tin nhắn điện từ từ Douglas và Fernando.
Do một vài tử linh huyền thoại có trí tuệ cũng đang đi về phía Lò Linh hồn, vậy nên hai người bọn họ không bị chúng ngăn cản, chỉ một lát sau đã được đưa tới phía trước Lò Linh hồn nhờ một bầy tử linh. Ở đó, họ thấy Douglas trong bộ áo đuôi tôm màu đen, thấy Fernando cảm xúc không ổn định, bão táp cuồng nộ xung quanh, và thấy quảng trường phía trước Lò Linh hồn nung núc vô số tử linh như thủy triều, trong số đó có không ít sinh vật bất tử huyền thoại. Bọn chúng bật ra những tiếng gào rú đe dọa, tuy nhiên lại không dám đến quá gần Lò Linh hồn.
“Klaus đã ngã xuống và chết bởi Ánh sáng Phán xét. Không biết cụ thể ai ra tay.” Douglas nêu ra kết quả mà ông dự đoán được dựa trên tình hình ở hiện trường, một kết quả khá gần với sự thật.
“Cái gì? Klaus chết rồi?” Erica hỏi lại với vẻ không tin nổi, trong giọng điệu mang theo cảm giác vô cùng đau lòng. Một con ngựa đau thì cả tàu bỏ cỏ. Mặc dù cô và Klaus quan hệ không quá thân thiết, nhưng trên tư cách một người đồng đội cùng xông pha mạo hiểm, cái chết của ông có thể sẽ biểu thị cho tương lai của chính cô.
Vicente cũng có cảm giác tương tự, nhưng ông nhạy bén nhận ra được một điểm: “Ngài Chủ tịch, Ivan là do ngài ngăn cản, Felix thì giao chiến với tôi. Muốn xác định xem kẻ đó là Aleksey, Uriel hay Thiên thần Ánh sáng, kẻ biến đổi từ vật phẩm của ‘Geno’, hẳn là sẽ rất dễ.”
“Aleksey và Uriel đánh với ta.” Trong thanh âm của Fernando dường như đang ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp phun trào.
Erica kinh ngạc nói: “Còn đấu với tôi là Thiên thần Ánh sáng!”
Thế thì việc này rốt cuộc là ai làm? Trong Thánh điện Tử linh vẫn còn cường giả nào có khả năng sử dụng thần thuật huyền thoại sao?
Đám mây ngờ vực dày đặc nổi lên trong lòng họ, khiến họ không còn tâm trí nào để nghiên cứu Lò Linh hồn nữa.
“Wooooo!”
Các tử linh huyền thoại từ từ tiến về phía trước, tựa hồ đang cố khắc chế nỗi sợ hãi.
Lấy lại tinh thần, Douglas đưa tay phải ấn ấn xuống dưới: “Không được lãng phí thời gian. Hãy nhớ cảm giác của Lò Linh hồn này, chừng nào trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng.”
Fernando lắc đầu, đôi mắt đỏ tươi trợn tròn: “Mọi người rút lui trước đi. Tôi sẽ đi tìm Lucien. Một huyền thoại đỉnh phong như tôi nhất định có thể đưa cậu ta trở về an toàn, miễn sao cậu ta không tiến vào sâu hơn nữa.”
Cho dù đánh không lại thì chẳng lẽ cũng không trốn nổi chắc?
Erica hé miệng, thế nhưng lại chẳng có lời nào được thốt ra.
Douglas trầm mặc một lát rồi nới lỏng nơ cổ: “Ta sẽ cùng Fernando đi tìm Lucien. Bằng cách này, nguy hiểm cỡ nào chúng ta cũng có thể thoát được. Hai người nhân cơ hội này rời khỏi Thánh điện Tử linh, mang thông tin thăm dò sơ bộ về Lò Linh hồn và bí mật của giáo hội Bắc về đi.”
“Ngài Chủ tịch…” Erica không biết bản thân rốt cuộc muốn can ngăn hay muốn tham gia nữa.
Douglas quyết đoán nói: “Không dài dòng nữa. Đi đi!”
Vicente hướng mắt tới Lò Linh hồn, gương mặt gầy gò tràn ngập sự cuồng nhiệt khó lòng kiểm soát, một biểu cảm hiếm khi thể hiện ra trên một người sống như ông. Erica cũng di dời sự tập trung để chuyên tâm ghi nhớ cảm giác và các chi tiết đặc biệt của Lò Linh hồn, đồng thời thử thi triển những loại ma thuật khác nhau.
“Wooooo!”
Bầy tử linh được không biết bao nhiêu tử linh huyền thoại dẫn đến đang ngày một gần. Ẩn nấp trong số chúng còn có những Nhân Mã Xạ Thủ thông minh.
Tận mắt thấy số lượng quân đoàn tử linh và huyền thoại khiến người ta rợn tóc gáy kia, đồng thời cảm nhận được áp lực to lớn từ chúng, Douglas khẽ thở dài: “Ngủ say vĩnh viễn đi.”
Ông bay lên, hai lòng bàn tay ép xuống:
“Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng!”
“Ầm!” Một mặt trời sáng rực mọc lên ngay giữa nơi Nhân Mã Xạ Thủ đang ở. Đám tử linh xung quanh tan thành mây khói, ngay cả phản ứng cũng không thể, tựa hồ đã dung hòa vào trong không khí.
“Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng!”
“Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng!”
Các mặt trời lần lượt mọc lên, những cơn bão năng lượng không sao tưởng tượng nổi nổ vang khắp quảng trường rộng hàng chục kilomet. Ngay cả Fernando, Vicente và Erica, những người chỉ ở rìa vụ nổ, cũng phải gia cố thêm cho mình nhiều lớp phòng thủ nữa.
“Aah–!”
Những tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên liền đột ngột ngưng bặt. Đám tử linh không phải huyền thoại bậc ba này căn bản không có cách nào chống lại được Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng hết. Trí tuệ hạn chế khiến chúng không kịp chạy trốn, ngược lại còn theo bản năng lao về phía kẻ thù.
Toàn bộ Thánh điện Tử linh đều mất đi những mảng màu đen, trắng, xám ngưng kết, chỉ còn lại ánh sáng chói lòa chiếu rọi hết thảy.
Tới khi tất cả lắng xuống, quảng trường đã trở thành một cái hố sâu. Những tử linh không sao đếm xuể lúc trước giờ đều không thấy đâu nữa, tiếng gào rú cũng biến mất hoàn toàn.
“Thế giới yên tĩnh lại rồi…”
Erica cảm thán một câu, sau đó cùng Vicente tranh thủ cơ hội này dịch chuyển ra khỏi Thánh điện Tử linh – Ở đây không thể trực tiếp nhảy vào demiplane của chính mình.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng Lò Linh hồn, Fernando lao qua nó như bão táp rồi tiến vào lối đi xám mờ mịt cùng Douglas.
‘Bọn chúng đều vào cả…’ “Ivan”, kẻ có cái mũi to tiêu chuẩn của Đế quốc Schachran, hiện ra giữa không trung, biểu cảm nghiêm trọng hơn bao giờ hết.


13 Bình luận