Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)
Chương 644 - Hành lang Bất diệt
15 Bình luận - Độ dài: 3,557 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
Từ Thế giới Cổng đến Hành lang Bất diệt không cần phải quay trở lại lối vào và đi vào từ phía bên kia, bởi ở đằng sau một cánh cửa đen nào đó có một thế giới nối liền với Hành lang Bất diệt. Thanos và đám người Maskelyne đều nghi ngờ rằng những u linh kỳ quặc kia chính là từ nơi đó đi vào và sinh tồn trong Thế giới Cổng, bởi bọn chúng rõ ràng mang những đặc trưng của Hành lang Bất diệt.
Dưới sự tận lực chuyển biến các quy tắc thay đổi Thế giới Cổng của tên quái vật, Lucien và Rhine mở cánh cửa đen ra. Ở đó, họ thấy một thế giới cát xám bay múa đầy trời, bên trong có một con đường thẳng tắp dẫn đến nơi tận cùng.
Mãi đến lúc này, Lucien và Rhine mới hiểu tại sao các Pháp sư huyền thoại như McLeod và Maskelyne lại không thể thoát ra. Đó là bởi vì tên quái vật bị Viken động tay vào trong quá trình tạo ra kia xem chừng vừa bị giam cầm vừa có khả năng thao túng sự thay đổi trong Thế giới Cổng. Rõ ràng tính ra tọa độ lối vào là ở đây, nhưng khi mở cánh cửa đen ra thì lại phát hiện là phòng thí nghiệm mà mình vừa rời khỏi. Thật là khiến người ta tuyệt vọng biết bao nhiêu!
Đối với chuyện này, Lucien cảm thấy ít nhiều sợ hãi. Nếu như tên quái vật không có tâm làm phản và kiềm chế lẫn nhau với Viken, thì trong hoàn cảnh Hắn có thể thi triển Thần Giáng, có lẽ ngay cả một Á Thần cũng chẳng thể thoát khỏi Thế giới Cổng, chỉ đành ngã xuống và trở về từ hư vô sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Đây hẳn chính là nguyên nhân vì sao Ngân Nguyệt Thần và Chúa Tể Địa Ngục lại không dám tiến vào trong Thế giới Cổng để tìm kiếm phòng thí nghiệm mà Thanos để lại.
“Thật không ngờ Giáo hoàng lại là Viken, Vua Tai Họa từng thống trị Vương quốc Holm và Vương quốc Brianne…” Lucien thở dài. Gregory I, Charles II hay Benedict III gì gì đó hoặc là lúc trở thành Giáo hoàng đã bị Viken chiếm giữ thân xác, hoặc là đã bị Lão ta phóng chiếu hiện diện vào từ sớm, đến khi trở thành Giáo hoàng thì mới tiếp quản. “Hơn nữa, hạn chế của Thần Giáng lại chỉ nằm ở chính Lão ta…”
Cát xám trên bầu trời chưa kịp thổi đến người Lucien đã bị linh lực của cậu đẩy bật ra.
Rhine nheo mắt lại, làm ra dáng vẻ đề phòng gió cát: “Chỉ cần không cho ‘Hắn’ cơ hội nuốt chửng quái vật thì ‘Hắn’ vẫn trong phạm vi khống chế được. Sau khi trở về, [Thanh âm Arcana] của cậu phải tăng cường tuyên truyền ‘bí mật của Giáo hoàng’ nhiều vào. Trước tiên phải từ từ làm tiêu tan nền móng đức tin của thần giáo Chân Lý đã, sau đó mới nói đến chuyện đối phó Viken.”
“Trước kia bọn tôi có làn sóng bôi nhọ Giáo hoàng thái quá, nào là hóa thân của Chúa Tể Địa Ngục, nào là kẻ có dã tâm cướp đoạt quyền lực của Chân Thần, nào là tên ác ôn yêu thích bé trai, nào là pháp sư tà ác ngụy trang giả dạng, toàn bộ đều được nói qua. Việc công bố ‘bí mật của Giáo hoàng’ lần này, nếu không có bằng chứng đanh thép thì so với những lần trước sẽ không chấn động quá đâu.” Lucien trong lòng cảm khái. Cậu nhận thức được rõ cảm giác của cậu bé chăn cừu trong câu chuyện “Sói Tới”.[note72762]
Nghe thấy tiếng thở dài của Lucien, Rhine không khỏi bật cười: “Ai bảo mấy chương trình [Phơi bày Bí mật Giáo hội] và [Tiền đề Lịch sử] của cậu chỉ theo đuổi hiệu quả làm người nghe giật gân chứ. Ít ra thì lần này còn có câu chuyện hoàn chỉnh. Tín đồ bình thường có thể không hiểu, chứ các thành viên của Đại hồng y đoàn chẳng lẽ lại không có chút xíu nghi ngờ nào?”
Đoạn, anh tương đối thoải mái nói: “Với Thuyết tương đối tổng quát, Douglas đã có đủ khả năng để đột phá cấp bậc Á Thần rồi. Một khi ngài ấy trở thành Á Thần, Viken cho dù có mạnh mẽ, đáng sợ đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó mà tiêu diệt được Ma pháp Nghị viện. Các cậu sẽ không cần phải lo lắng đâu. Arcana phát triển thần tốc như vậy, tương lai nằm trong tay các cậu cả. Thời gian kéo càng dài càng tốt. Cho dù có chứng cứ, các cậu cũng không nhất thiết phải đưa ra ngay, vậy mới bức được Viken liều mạng phản công.”
“Ừm, luận về đánh lâu dài…”[note72763] Khiếu hài hước nhạt nhẽo của Lucien có thể bùng nổ bất kể tình huống, bất kể thời gian địa điểm. Kế đó, cậu lắc đầu nói: “Ngài Chủ tịch muốn trở thành Á Thần thì vẫn còn nhiều trở ngại lắm. Chẳng hạn nhé, phương trình trường của Thuyết tương đối tổng quát[note72764] mặc dù có rất nhiều cách giải thích vô nghĩa, nhưng tôi nghĩ một số cách giải thích nhất định phải tương ứng với hiện tượng thiên văn trên bầu trời sao mênh mông kia. Đợi tới khi tìm thấy các tinh cầu và những hiện tượng thiên văn này, thì đó mới là lúc Ngài Chủ tịch tự suy ngẫm lại và đặt bước chân lên con đường trở thành Á Thần.”
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Không nhận được câu trả lời từ Rhine, Lucien bèn quay lại nhìn và phát hiện anh đang mặt đầy hoang mang.
“Rhine?” Lucien truyền âm hỏi.
Rhine hít vào một hơi: “Phương trình trường là cái gì? Hiện tượng thiên văn là cái gì?”
Lucien bừng tỉnh. Thế giới này không có từ nào là hiện tượng thiên văn hết, chỉ có khái niệm về quỹ tích tinh tượng. Đang định giải thích, Rhine bỗng giơ tay lên xua xua, có chút sợ hãi nói: “Không nói chuyện về arcana thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Đây là lời trích từ một câu chuyện do Lucien bịa ra trong [Thanh âm Arcana], sau đó được anh chỉnh sửa và áp dụng vào đây.
Lucien ngay tức thì buột miệng cười. Đúng lúc này, ở điểm cuối trận gió cát xuất hiện một cánh cửa màu đen được bao bọc trong những gợn sóng hư ảo.
Tốc độ của hai người rất nhanh, lại dùng toàn lực mà chạy, cho nên chỉ vài chục giây sau đã tới được lối vào bí mật của Hành lang Bất diệt.
“Mật thất Bất diệt…” Rhine khe khẽ thở ra một hơi.
Lucien cũng không khỏi sóng lòng trào dâng. Bên trong Mật thất Bất diệt rốt cuộc ẩn giấu điều gì? Vì sao ai mở nó ra cũng đều thất vọng như vậy? Và tại sao nơi mà “nó” tọa lạc này lại mang tới cho cậu cảm giác quen thuộc khó hiểu đến thế?
Cố nén lại cơn phấn khích, Lucien theo bản năng kiểm tra cánh cửa đen rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Cánh cổng từ từ lùi về sau, một con đường mang phong cách cổ xưa dường như được những gợn sóng hư ảo bao phủ hiện ra trong mắt hai người họ. Nó không có bất kỳ hoa văn hay dấu vết được lát gạch nào, tựa như ở trong một thế giới khác, khó có thể chạm vào.
“Có lẽ thánh chú Thần chi Thủ hộ mà Thanos tạo ra được lấy hình mẫu từ Hành lang Bất diệt cũng nên…” Không hiểu sao Lucien lại nghĩ đến Thần chi Thủ hộ của Thiên Thần Vương.
Rhine gật đầu, trong giọng điệu nghiêm túc vẫn mang theo ý cười ung dung đặc trưng: “Đúng là giống thật.”
Vừa nói, anh vừa bước một bước lên trước. Được những gợn sóng hư ảo mơ hồ bao quanh, anh từ từ bước vào Hành lang Bất diệt như thể giẫm lên mặt nước.
Có Rhine thử nghiệm trước, Lucien xác nhận được trạng thái hiện tại quả thực sẽ không bị giải trừ mất, do đó cậu cũng yên tâm bước vào theo.
Từ nơi cơ thể chạm vào những gợn sóng hư ảo truyền đến cảm giác xa vời, sâu thẳm, lạnh lẽo, thờ ơ, khiến cho cậu có ảo giác rằng mình sắp tan chảy.
Đột nhiên, Lucien phát hiện Hành lang Bất diệt trước mắt mình dần dần tiêu biến, tan ra và hóa thành những đám mây tản mạn vô tận. Ngay cả chính cậu cũng không thể duy trì hình dạng con người nữa mà khuếch tán thành một khối những hình thái dày đặc khác nhau, vừa tồn tại ở mọi nơi, lại vừa xác định ở một điểm.
Ngay sau đó, những đám mây bao phủ dày đặc này tan đi, Hành lang Bất diệt xuất hiện trở lại, thân thể Lucien cũng ngưng tụ về hình dáng ban đầu. Lúc này, cậu đã tới được ngã rẽ của Hành lang Bất diệt với Rhine bên cạnh.
Kết nối tâm trí chẳng biết từ bao giờ đã biến mất. Rhine khống chế môi trường xung quanh rồi gian nan nói: “Cậu cũng cảm nhận được biến đổi vừa rồi chứ? Bề ngoài nhìn có gì dị thường không?”
“Ừm. Tôi thấy anh không có gì thay đổi cả. Cơ mà tôi nghĩ, nếu như không chuyển đổi trạng thái và biến thành sinh vật giống như u linh, lúc này chúng ta e là đã bị phân giải hoàn toàn và tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của Hành lang Bất diệt rồi.” Lucien phát hiện mình có thể giao tiếp qua những dao động thuần túy nhất.
Rhine theo thói quen chỉnh lại trang phục của bản thân: “Vậy chúng ta đi tiếp thôi.”
Sau khi rẽ qua Hành lang Bất diệt, trước mặt họ hiện ra một đại điện, bên trong cũng tràn ngập những gợn sóng hư ảo, trên tường thì được khắc đủ loại kiểu dáng hình vẽ quỷ dị khó lòng miêu tả, khiến người ta chỉ mới nhìn qua thôi đã thấy đầu óc hoa lên, mất đi trí khôn.
May thay, do hầu hết chúng đều đã bị phá hủy, vậy nên Lucien và Rhine vẫn có thể chịu đựng được và nhanh chóng băng qua đại điện này.
“Xem ra là chúng bị những Á Thần như Thanos hay Viken phá hủy.” Lucien đến giờ vẫn còn tim đập chân run vì hình vẽ kỳ quái kia. Nó có vẻ chuyên hấp thu và nuốt chửng các sinh vật trong trạng thái đó.
Rhine khẽ gật đầu: “Quái Vật Viken đã để chúng ta đến đây, vậy nghĩa là Ngài ta tin rằng trong tình huống bình thường, chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm quá mức. Vậy nên, lát nữa bất luận có chuyện gì xảy ra cũng đừng hoảng sợ.”
Đẩy cánh cửa hư ảo trước mặt ra, Lucien và Rhine một lần nữa lại khuếch tán và sụp đổ, sau đó băng qua Hành lang Bất diệt và tiến vào trong đại điện thứ hai.
Bên trong đại sảnh này trông huơ trống hoác, cái gì cũng không có. Ngay khi Lucien cho rằng nơi này đã bị các Á Thần Thanos, Viken phá hủy, một tiếng động rất khẽ đột nhiên phát ra từ bên phải của cậu.
Ai? Lucien quay đầu sang, linh lực vươn rộng, để rồi chỉ thấy đứng trong góc là một người đàn ông khoác trên mình bộ suit đen dài hai hàng khuy, gương mặt điển trai, ôn hòa với đôi mắt đen đang mỉm cười nhìn cậu. Đó đích xác là cậu!
Ảo ảnh?
Giật mình, Lucien quyết định trước mắt mặc kệ nó và đi thẳng tới lối ra của đại điện.
“Lucien” ung dung mỉm cười. Thế rồi, cơ bắp phình lên, ánh trăng tuôn chảy, hắn rút trường kiếm màu xám bạc ra chém tới!
Dưới ánh kiếm kinh hoàng tựa hồ có thể cắt đứt mọi thứ, Lucien gần như không nhịn được mà lấy Nguyệt Thời Kế ra sử dụng và thi triển ma thuật dịch chuyển. Tuy nhiên, nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của Rhine, cậu quyết định chờ thêm một chút nữa. Xét cho cùng, cậu vẫn còn những hiệu ứng ma thuật khác như Kích hoạt Chú thuật!
Ánh kiếm lóe lên, “Lucien” xuyên qua Lucien mà không hề giao nhau.
Quả thật là ảo ảnh! Nếu mình ra tay, liệu ảo ảnh có biến thành người thật, người thật thì biến thành ảo ảnh, và rồi cậu sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này hay không?
Rhine cũng gặp phải tình cảnh tương tự, nhưng kẻ địch của anh lại là một con quái vật không cách nào miêu tả, khiến anh vô thức cho rằng đó chính là “thủ vệ thật sự” của Hành lang Bất diệt. May thay, anh cũng kiềm chế được cảm xúc và sẵn sàng cứng rắn chịu đòn của con quái vật.
Sau khi rời khỏi “đại điện ảo ảnh”, Lucien và Rhine liên tiếp đi qua bốn Hành lang Bất diệt cùng với bốn đại sảnh khác nhau, và đại sảnh nào cũng đều có vết tích bị phá hủy.
Điều này làm hai người đưa mắt nhìn nhau. Nếu sau khi đi qua “đại sảnh ảo ảnh” mà lại gặp phải kẻ địch thật sự, họ có lẽ sẽ phải chuẩn bị cứng rắn lãnh đòn lần nữa, và điều này có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm. Thật giả lẫn lộn quả thực là phiền toái nhất!
Đẩy cửa đại điện trước mặt ra, Lucien bỗng nhiên mở to hai mắt. Đây thế mà lại là một khu rừng? Một khu rừng xanh tươi mơn mởn với vô vàn động vật đi tới đi lui!
Nơi này chẳng giống Linh Giới chút nào, chẳng giống Hành lang Bất diệt chút nào!
Lại là ảo ảnh?
Sau khi tiến vào trong rừng, Lucien liền quan sát bốn phía xung quanh. Đang cố gắng tìm lối ra, cậu bỗng nghe thấy tiếng một tiếng “meo” vang lên.
Mèo? Lucien nghiêng đầu nhìn sang và thấy một con mèo con đen tuyền với đôi mắt bạc đang nhìn mình chăm chú.
‘Rhine đâu?’ Tới lúc này, cậu mới phát hiện có điểm không ổn. Rhine biến mất tiêu rồi!
“Meo!” Con mèo lại kêu một tiếng nữa.
Lucien hỏi, dáng vẻ như đang suy ngẫm: “Mày biết tung tích của Rhine ư?”
Tiếng thốt ra khỏi miệng xong, cậu chỉ nghe thấy một tiếng “meo” giống hệt đáp lại.
Chuyện gì vậy nhỉ? Nhận ra có gì đó không đúng, Lucien lập tức nhìn lại mình, để rồi phát hiện bản thân cũng đã biến thành một con mèo, một con mèo tạp giao trắng vàng!
‘Trước mặt là Rhine ư?’ Cậu quay đầu nhìn về hướng mình vừa đi vào, toan tạm thời rút lui trước đã, nhưng buồn thay, cậu chỉ phát hiện ra lối vào đã biến mất!
Đang định viết chữ lên mặt đất để trao đổi, Lucien bất chợt cảm thấy cổ mình bị siết lại từ phía sau và nhấc bổng lên. Hai tay hai chân cậu cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, muốn thi triển phép cũng không thể. Rhine ở đối diện cũng tương tự!
Một ả đàn bà hung dữ cười nói: “Hai tên trộm thức ăn nhà ngươi bị ta bắt được rồi nhá! Tối nay các ngươi sẽ trở thành bữa tối của ta!”
Ảo giác?
Suy nghĩ nổi lên trong đầu Lucien. Chuyện “kỳ dị” như thế này đáng ra không nên xuất hiện ở đây.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cậu tự nhủ.
Sau khi bị ả đàn bà bắt về một ngôi nhà gỗ nhỏ, Lucien và Rhine còn chưa kịp tìm cơ hội trốn thoát, ả ta đã rút một con dao sắc lẹm ra và cắt cổ họ.
Một cơn đau đớn khó lòng tưởng tượng nổi ập đến khiến Lucien thiếu điều ngất xỉu. Cậu chỉ có thể nhìn máu của “mình” tong tỏng nhỏ giọt.
Cơn đau này hẳn không phải là ảo giác!
Cậu muốn chống cự, nhưng xem ra đã quá muộn. Sau khi giãy giụa được hai cái, “mèo Lucien” bất lực bỏ mạng.
Tuy nhiên, cậu phát hiện ý thức của mình vẫn chưa biến mất, vẫn đang chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tình huống này là thế nào? Lucien không có thói quen bất tỉnh. Chỉ cần giữ được ý thức là vẫn sẽ còn cơ hội!
Con mèo bị lột da và chặt khúc. Mỗi nhát dao đều như chặt lên người Lucien. Nỗi đau này đã vượt qua cực hạn của bất kỳ lần đau đớn nào trước đây. Nó giống như thể cậu đang bị tra tấn.
Không có ma thuật để loại bỏ cơn đau, Lucien chỉ có thể khó khăn chịu đựng, trừ phi cậu chọn cách ngất đi.
Thịt của hai con mèo bị trộn vào với nhau, đổ vào nồi súp đầy khoai tây rồi bắc lên bếp nấu.
Ý thức của Lucien lúc này dường như bị gắn lên một miếng thịt trong đó. Cậu cảm nhận được bản thân đang bị thiêu đốt giày vò, bị nấu chín từng chút một. Nỗi đau đớn này không ngôn từ nào có thể diễn tả!
Mỗi một giây trôi qua, cậu đều có cảm giác mình sắp ngất đi, nhưng kết quả lại vẫn cố gắng cầm cự sang giây tiếp theo.
Không biết bao lâu trôi qua, một chiếc thìa gỗ xuất hiện trong nồi canh và múc món thịt mèo hầm khoai tây kỳ quái này vào trong đĩa gỗ.
Nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn, Lucien nhìn quanh căn nhà gỗ, cố gắng tìm một “cánh cửa” để thoát ra, nhưng mọi thứ ở đây đều vô cùng bình thường, không có gì kỳ lạ cả.
Cơ hội ở đâu? Chẳng lẽ phải ngất đi mới tìm thấy nó?
Đúng lúc này, nữ chủ nhân nọ cầm dao dĩa lên, xiên một miếng “Lucien”, dứt khoát đút vào trong miệng rồi nhai nát thành thịt vụn.
Mỗi một lần nhai đều giống như cắn vào linh hồn của cậu.
Lucien chẳng biết bản thân đã làm cách nào để kiên cường chịu đựng qua điều này. Tới khi ý thức khôi phục lại đôi chút, cậu đã theo chuyển động của lưỡi mà “trôi” xuống thực quản của nữ chủ nhân kia.
Đột nhiên, cậu phát hiện cổ họng của ả là một cánh cửa màu đỏ sẫm!
Thì ra lối thoát là ở đây!
Cánh cửa mở ra, tất cả đều khôi phục trở lại. Lucien thấy mình đang đứng ở cuối Hành lang Bất diệt mà bản thân đã bước vào lần đầu tiên, trước mặt là một cánh cửa đá nhỏ màu xám.
Tại một hướng khác còn có một Hành lang Bất diệt nữa, qua đó có thể trông thấy Lò Linh hồn ở bên ngoài. Còn trên Hành lang Bất diệt này có một khối màu đen, trắng, xám đông đặc, lúc thì phân giải ra, lúc thì ngưng tụ lại. Khoảnh khắc nhìn vào nó, người ta sẽ có cảm giác như đang nhìn vào cái chết vô cùng vô tận. Ngay cả một cường giả huyền thoại như Lucien dường như cũng khó bề thoát khỏi.
Một đàn dơi đen bay tới, che khuất tầm nhìn của Lucien và giúp cậu thoát khỏi “lực hút” từ tồn tại thần bí của Linh Giới kia.
Rhine một lần nữa ngưng tụ lại, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng tiếp cận một Á Thần không thể điều khiển bản thân bằng bất kỳ cách thức nào.”
Lucien khẽ gật đầu. Nhớ lại những chuyện vừa gặp phải, trong lòng cậu đã in sâu ấn tượng về sự bí hiểm của Hành lang Bất diệt. “Nếu ngất đi, chúng ta có lẽ sẽ thực sự chết trước Mật thất Bất diệt.”
Đưa mắt quan sát xung quanh, Rhine phát hiện khắp nơi đều phủ đầy những vết tích màu xám đen. Tất cả chúng đều mang khí tức của Á Thần, siêu việt, không thể chạm tới, không thể tiếp cận. Nhưng so với của Á Thần, chúng còn có thêm cảm giác về sự bất diệt trường tồn.
“Đây là dấu tích của sự bất diệt?” Rhine trầm giọng nói.
Nhìn cánh cửa của Mật thất Bất diệt trước mặt, Lucien cảm thấy quen thuộc lạ thường. Cậu vươn tay phải ra áp lên cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa này rốt cuộc là gì đây?


15 Bình luận