Throne of Magical Arcana
Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669)

Chương 624 - "Thế giới Cổng"

10 Bình luận - Độ dài: 2,669 từ - Cập nhật:

*Trans+Edit: Lắc

“Aleksey”, “Uriel”, “Felix” và “Thiên thần Ánh sáng” lần lượt xuất hiện xung quanh “Thánh Ivan”. Họ đến đây sớm hơn các Pháp sư huyền thoại nhưng vẫn chưa hề tiến vào trong.

“Chúng ta làm gì đây, Belkovsky?” Aleksey gọi “Thánh Ivan” bằng Belkovsky, tên của Giáo tông giáo hội Bắc đương nhiệm. Từ lời nói, có thể thấy hắn đặt bản thân ở địa vị gần như tương tự.

“Thánh Ivan” khẽ cau đôi lông mày vàng, đôi mắt xanh nhuộm chút vàng nhạt nhìn chằm chằm vào lối đi xám xịt phía sau Lò Linh hồn, đoạn nói: “Ta nghi là con quái vật kia vẫn còn ở đó. Nếu không có quy luật thay đổi tọa độ do Maskelyne hoặc Viken để lại, chúng ta căn bản sẽ không biết phải đi đường nào trong đấy, không biết cuối cùng phải làm sao để tìm kiếm tung tích của bọn chúng, chỉ có thể dựa vào may mắn.”

Hắn mơ hồ có chút sợ hãi, tựa như đã gặp phải chuyện gì đó khi thăm dò lối vào trước đây. Cho dù có khả năng thi triển Thần Quyến Thuật, hắn cũng không dám mạo hiểm quá nhiều.

“Vậy chúng ta tới Thánh Linh Thất trước thì sao?” “Felix” cũng dời mắt tới lối đi xám xịt. Hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt tới lối vào, nơi được bao phủ trong gợn sóng hư ảo, như thể không mảy may tò mò về nơi ấy.

“Thánh Ivan” trầm mặc một thoáng rồi nói: “Nhưng ta nghi ngờ, người của Ma pháp Nghị viện dám tới thăm dò Thánh điện Tử linh là vì đã tìm thấy vật do Maskelyne hoặc Viken để lại. Suy cho cùng, cái tổ già của Viken vừa hay nằm ở biên giới Vương quốc Holm, còn lúc mà khóa ma thuật Đại Thập Tự Tinh Giá sụp đổ, Hathaway cũng ở đó. Nếu di vật của các Pháp sư huyền thoại năm ấy bị bọn chúng tìm thấy và biết được cách tiến vào Mật thất Bất diệt, thế thì tâm nguyện và ước vọng của Thánh đồ các đời trước sẽ khó mà thực hiện được.”

Vừa nói, hắn vừa liếc rất khẽ về phía lối đi được bao phủ trong những gợn sóng hư ảo.

Đám người “Uriel” còn chưa kịp nói, “Ivan” đã tiếp tục: “Thế này đi, ta và Mikhail sẽ vào trong, còn mọi người đi tới Thánh Linh Thất. Ngài ấy hiện diện nhờ vật phẩm thần tính của Geno, cho nên dù có chết ở đó cũng không thành vấn đề. Còn ta thì có đủ thực lực để đảm bảo bản thân sẽ thoát ra được.”

Mikhail ở đây là chỉ “Thiên thần Ánh sáng”.

“Được. Belkovsky, đừng bất cẩn đấy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với đám người Maskelyne, Viken hay tại sao bọn chúng không hề quay lại, chúng ta vẫn chưa biết đâu.” “Uriel” trầm giọng nói.

Hắn không chắc liệu Maskelyne và những người khác đã chết hay chưa. Suy cho cùng, càng đi sâu vào trong Thánh điện Tử linh, dòng chảy thời gian càng trở nên bất thường. Khi ở khu vực ngoại vi, một ngày sẽ tương đương với năm ngày ở bên ngoài, ở quanh Lò Linh hồn thì tương đương với chừng bảy, tám ngày, vậy thì ở bên trong hẳn là còn khủng khiếp hơn nữa. Những Pháp sư huyền thoại đã mất tích gần một nghìn năm ở thế giới bên ngoài như Maskelyne và Viken rất có thể chỉ mới trải qua một trăm năm trong “Thế giới Cổng”.

Ivan khẽ gật đầu nói: “Những gì bọn chúng gặp phải e là đã nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, ngay cả khi dùng những thần thuật như cầu thần hay tiên tri nhờ vào vật phẩm của bọn chúng cũng không thể xác định được bọn chúng sống chết thế nào. Có điều, lần này được người của Ma pháp Nghị viện đi trước tìm đường, cho dù có bất cứ nguy hiểm nào xảy ra, ta cũng kịp thời rút lui được.”

Sau một hồi thảo luận, “Ivan” và “Thiên thần Ánh sáng” băng qua Lò Linh hồn rồi tiến vào trong lối đi xám xịt, trong khi “Aleksey” và các Thánh đồ khác thì quay trở lại Thánh Linh Thất, đề phòng viện quân của Ma pháp Nghị viện dựa theo quy luật thay đổi tọa độ mà tìm ra họ.

Phía trước Lò Linh hồn một lần nữa khôi phục lại sự tĩnh lặng, lạnh giá. Đúng lúc này, Vu Yêu Vương với những viên đá quý kỳ quặc bao quanh đầu từ trong tường nhô ra, hai chấm đỏ nhỏ như mũi kim nhìn chằm chằm về phía lối vào mà Lucien và những người khác vừa đi qua.

Một lúc sau, một u hồn trong suốt bay tới. Nó mặc trên người áo choàng dài màu đen, bên trên vẽ những họa tiết màu đỏ lộng lẫy. “Không vào à?”

Từ thái độ và giọng điệu, có thể thấy nó là một tồn tại ngang hàng với Vu Yêu Vương, tức là một trong những kẻ cai quản khu vực bên ngoài Thánh điện Tử linh, Chúa Tể U Hồn.

“Vào rồi chỉ e là không ra được nữa.” Giọng Vu Yêu Vương khàn đục khó nghe. Cơn phẫn nộ vì Lucien xâm nhập lúc trước đã nguôi ngoai. Giờ hắn không còn cảm thấy cậu khinh nhờn Thánh điện Tử linh thiêng liêng nữa.

Chúa Tể U Hồn thanh âm lững lờ nói: “Ngươi không sợ sau khi Chúa tỉnh lại sẽ trị tội chúng ta sao?”

“Chúa” trong miệng nó hiển nhiên chính là tồn tại thần bí của Linh Giới.

“Hermes và Croesus đã vào đó truy dấu rồi. Chúng ta phải ở ngoài cảnh giới, đề phòng có thêm nhiều kẻ địch khác đột nhập vào thánh điện.” Hai chấm đỏ trông như mũi kim của Vu Yêu Vương lạnh lùng lóe lên.

Chúa Tể U Hồn lơ lửng tại chỗ một lúc: “Ừ, Chiapus đã bị kẻ địch giết chết. Nếu cả chúng ta cũng vào, tuyến phòng ngự bên ngoài sẽ thành bỏ không.”

Hai tử linh huyền thoại nhìn nhau rồi lặng lẽ ẩn nấp ở gần đó, chờ đợi những “người sống sót” từ trong đi ra, đồng thời đề phòng những cường giả khác từ ngoài xâm nhập vào.

……

Mái vòm màu xám, gạch lát sàn màu xám, tường vách màu xám, cả những cây đuốc cùng ngọn lửa hai bên tường cũng màu xám nốt. Ngoài màu sắc của chính mình, Lucien chẳng thấy được bất kỳ màu sắc nào khác, cứ như thể cậu đã tới một thế giới không có thật.

Không thể bận tâm kiểm tra xem tại sao ngọn lửa không tắt, Lucien phi như bay vào trong lối đi nhanh nhất có thể. Chỉ vài giây sau, cậu đã nhìn thấy một cánh cửa màu đen đóng chặt trông vô cùng bắt mắt bên trong thế giới xám xịt này.

So với sự đồ sộ và khoa trương của những nơi khác trong Thánh điện Tử linh, cánh cửa đen sì không chút hoa văn và chỉ cao chừng hai mét rưỡi này khiến cho một nhân loại như Lucien cảm thấy vô cùng quen thuộc, tựa như đã trở về Vương quốc Holm.

Sau khi vội vàng kiểm tra cánh cửa và không thấy có bẫy, cậu trực tiếp dùng Khai Môn Thuật[note71664] để mở cửa.

Khi cánh cửa đen từ từ mở ra, đại sảnh xám xịt bên trong liền xuất hiện trước mắt Lucien. Ngoài ba cánh cửa màu đen ở ba góc, nơi này chẳng còn gì khác, chỉ độc một màu xám xịt, tối tăm.

Không có thì giờ để tâm đến bất kỳ điều gì khác, cậu liên tục lao qua nhiều đại sảnh tương tự nhau. Tới khi cảm nhận được thời không biến đổi, cậu mới thả chậm bước chân, không dám tiến sâu hơn nữa.

‘Mấy cái lối đi màu xám này kỳ quái thật. Tất cả đều trống không, ở bốn góc đều có bốn cánh cửa màu đen. Nếu không phải vì hoa văn và vị trí của các cột trụ có chút khác nhau, người ta sẽ tưởng đây là cùng một đại sảnh mất.’ Vừa yểm lại các thần chú như Kích hoạt Chú thuật, Chú thuật Định Tự lên người, Lucien vừa quan sát tứ phía, đồng thời than thầm, rằng đổi lại là người khác, e là người ta sẽ tưởng mấy đại sảnh màu xám này là giả, còn những cánh cửa màu đen mới là bản thể chắc luôn.

Nhớ lại các tham số môi trường vừa thu thập được, cậu có phần ngạc nhiên phát hiện: ‘Quy luật thay đổi tọa độ mà Maskelyne để lại hoàn toàn có thể áp dụng ở đây. Thế này thì không cần phải lo không tìm được đường về nữa rồi.

Cơ mà tần suất biến động vị trí của các kiến trúc ở đây không phải hơi quá rồi sao? Gần như cứ mỗi lần mở hai cánh cửa là lại đổi một lần.’ Lucien nhẩm tính rồi kỳ quái nghĩ. Dù rằng như vậy thì sự an toàn của bản thân cậu sẽ được đảm bảo – tỉ như khi cậu mở một cánh cửa đen để trốn thoát, Chúa Tể Địa Ngục hay các tử linh huyền thoại đang truy đuổi cậu sẽ phát hiện ra đại sảnh phía sau cánh cửa đã thay đổi lúc bọn chúng mở lại chính cánh cửa đen đó – nhưng nó cũng làm tăng thêm nguy hiểm cho cậu. Ai mà biết liệu đại sảnh phía sau cánh cửa có đổi thành nơi có kẻ địch hay không chứ?

Ở nơi này, ma thuật loại tiên tri và thăm dò bị hạn chế đi rất nhiều.

‘Phải cảnh giác hơn mới được.’ Lucien lại thi triển một loạt thần chú nữa để tăng cường trực giác và dự cảm của mình. Trong trận chiến lúc trước, cậu đã sử dụng hết ba lần Dừng Thời gian Cao cấp của Nguyệt Thời Kế, Suy sụp Hấp dẫn thì chỉ còn lại một lần. Nguyên tố Phù hộ của Áo Choàng Grand Arcanist và Thành lũy Người Chết của Nhẫn Congus cũng đã được dùng hết. Nói cách khác, tạm thời, ngoài biến thân thành Hiệp sĩ huyền thoại để cầm Khiên Chân Lý ra, năng lực phòng thủ duy nhất mà cậu có thể sử dụng bây giờ là Quyền trượng Thời Không. ‘Phải tìm một nơi yên tĩnh để phá giải cái vương miện của Viễn Cổ Mộc Nãi Y đã. Có thêm một vật phẩm huyền thoại nữa đồng nghĩa với việc có thêm một sự đảm bảo.’

Đại sảnh này chỉ còn cách lối ra không quá bốn, năm “cánh cửa đen”, nhưng vì xác suất đụng phải kẻ địch rất cao, Lucien không quá yên tâm. Cậu chọn ngẫu nhiên một cánh cửa đen, sau khi kiểm tra cẩn thận thì dùng ma thuật đẩy mở ra.

Bên trong màu xám mờ mịt, Lucien đột nhiên nhìn thấy một tia sáng bạc xẹt ngang qua. Cậu ngay lập tức cảnh giác cao độ và vươn rộng trường linh lực.

Đại sảnh xám xịt vẫn yên tĩnh và trống trải, nhưng trên mặt đất lại có những hoa văn tàn dư từ việc sử dụng pháp trận.

Vật liệu nguyên bản của nó đã sớm biến mất, chỉ để lại những vệt mờ mờ màu trắng bạc trên mặt đất. Nó phức tạp và kỳ quái, vừa khiến Lucien cảm thấy thần thánh, trang nghiêm, vừa làm cho tim cậu đập loạn lạ lùng, như thể đó là thứ tà ác nhất trên thế giới, rất giống với cảm giác mà lối đi mang tới cho cậu lúc đầu.

‘Pháp trận mà đám người Maskelyne sử dụng? Pháp trận này mình chưa thấy bao giờ…’ Lucien ghi nhớ những hoa văn còn sót lại kia vào trong thư viện linh hồn rồi lục lọi tìm kiếm trong đó, thế nhưng chưa thể phát hiện ra được bất cứ thứ gì tương tự. Xem ra nếu như muốn hiểu rõ được chức năng của nó, cậu chỉ có thể phá giải từ đầu. Mà ở đây chỉ còn sót lại mỗi vết tích trên mặt phẳng, vậy nên sẽ rất khó để phân tích đảo ngược. Cậu cũng chẳng biết khi nào mới có thể hoàn thành.

Sau khi ghi nhớ xong những hoa văn, Lucien nhìn lại tổng thể một lần nữa, để rồi phát hiện ra pháp trận này mơ hồ cấu thành nên một góc của hình sao sáu cánh.

Sao sáu cánh, biểu tượng ma thuật cơ bản nhất, ban đầu xuất phát từ sự thờ cúng việc sinh sản. Về sau, nó được các pháp sư cổ đại cải tiến thông qua việc kết hợp hoa văn trên rất nhiều ma vật để biểu hiện sự hòa hợp giữa thể xác và linh hồn, biểu hiện sự can thiệp của linh lực vào thế giới vật chất.

‘Lẽ nào lại có sáu pháp trận tương tự nhau? Nhưng chúng dùng để làm gì?’ Lucien không muốn tiếp tục ở lại căn phòng trông còn quỷ dị hơn cả những đại sảnh khác này. Dù sao cũng đã ghi nhớ xong các hoa văn, cậu liền bay về phía cánh cửa đen ở một hướng khác.

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu chợt phát hiện bên dưới một cột đá xám hình như có vật gì đó trông giống mảnh vỡ, bèn dùng Bàn tay Pháp sư cẩn thận nhặt nó lên.

‘Mảnh giấy da? Giấy da chuyên dụng được xử lý bằng ma thuật?’ Lucien đã nhận diện được những mảnh vỡ đó là gì. Chỉ có giấy da được xử lý qua bằng ma thuật mới có thể còn nguyên vẹn trong môi trường này nhiều năm mà không bị mục nát.

Trên tờ giấy rách nát màu xám chỉ có một từ đen sì duy nhất:

“Ác quỷ!”

‘Ác quỷ?’ Lucien lặp lại từ được viết bằng chữ Sylvanas cổ này. Nhìn chung thì từ này có hai nghĩa, một là chỉ những ác quỷ ở chín tầng của Địa ngục, hai là chỉ chung những sự vật tà dị, nguy hiểm và đáng sợ. ‘Có thể là hàm nghĩa nào nhỉ?’

Trong lúc suy nghĩ, Lucien lại cẩn thận tìm kiếm khắp đại sảnh một lần nữa. Nhưng vì không tìm thấy gì khác, cậu bèn bay đến trước “cánh cửa đen” và cẩn thận kiểm tra nó.

Cánh cửa đen này ngăn cách bên trong với bên ngoài. Trước khi cửa mở ra, ma thuật và linh lực của Lucien sẽ không thể vươn rộng ra ngoài được, bởi vậy cậu phải cực kỳ thận trọng. Điều này cũng khiến cho cậu hạ quyết tâm, rằng khi rời khỏi sẽ mang một cánh cửa màu đen về để nghiên cứu – Ý tưởng này là bản năng của một Arcanist.

Dưới tác dụng của Khai Môn Thuật, cánh cửa màu đen từ từ di chuyển ra phía sau, và rồi một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong con ngươi của Lucien!

Sơ mi đen, áo khoác đỏ, mái tóc dài và đôi mắt đều màu bạc, trước ngực có một vệt máu đỏ sẫm loang lổ, cả người tràn ngập một thứ mỹ cảm yêu dị.

“Rhine?” Lucien buột miệng thốt lên, ma thuật tích sẵn chờ giải phóng liền chậm lại một chút.

Rhine, người đang uể oải và tùy ý dựa vào một cột đá xám, nhếch khóe môi lên:

“Chào Lucien, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Ghi chú

[Lên trên]
Thuật mở cửa
Thuật mở cửa
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

TFNC
Rhine đây rồi
Xem thêm
AUTHOR
Vậy mà lại hội ngộ ở cái chỗ quỷ này :))))
TFNC
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Vl Rhine tự dưng ở đâu chui ra vậy
Xem thêm
Thế mà cx gặp Rhine đc:)( quên luôn
TFNC~~~
Xem thêm
NDK
Ko lẽ Rhine bị giam ở đây sao?
Xem thêm
TRANS
Tks trans
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm