• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.

Chap 184

18 Bình luận - Độ dài: 8,721 từ - Cập nhật:

Đau. Đau. Đau. Đau. Cơn đau dữ dội. Dù các cảm giác đang tắt dần, dù năm giác quan đang chết đi, chỉ có điều đau đớn là vẫn còn rõ ràng.

Nó như một cuộc hành xác. Một cuộc tra tấn. Một địa ngục. Một hình phạt. Tội lỗi và hình phạt. Nhân quả báo ứng. Không, thậm chí chẳng phải là tương xứng. Những thứ có thể cứu vãn và những thứ không thể so sánh được. Vậy thì đây là sự an ủi. Tựa như tự thỏa mãn. Tựa như tự say mê chính mình. Có lẽ, ngay cả dòng suy nghĩ tự ngược đãi này cũng…

「Lại nữa. Lúc nào cũng nói thế.」

「...?」

Một giọng thì thầm chán nản vang lên từ đâu đó. Không phải là hắn. Không phải vị thần tai họa ấy. Cũng không phải con nhện ngu ngốc kia. Vậy thì… là gì?

「Ai…?」

Tôi tìm kiếm trong hư vô. Trong khoảng không chẳng phải bóng tối, trong chân không, tôi tuyệt vọng tìm kiếm và vùng vẫy. Để gặp được nó. Ít nhất, để được nhìn thấy một lần.

Tìm. Tìm. Tìm. Không thấy. Không thể tìm ra. Sự sốt ruột dâng trào. Thời khắc đang đến gần.

Sâu thẳm trong sâu thẳm. Chìm xuống, chìm xuống, chìm xuống. Hơi thở trở nên gấp gáp vì lo lắng. Dù chẳng cần phải thở gấp như vậy. Đó chỉ là vấn đề của tâm trí.

Tôi dò tìm đến tận đáy sâu. Vượt qua bức tường tâm hồn. Gặp lại thứ đang ngự trị ở trung tâm tâm hồn tôi. Cuối cùng, tôi cũng bắt gặp bóng lưng ấy.

「…」

Nó quay lại. Nhìn tôi với một biểu cảm phức tạp khó tả. Nhún vai như thể đang bối rối. Nụ cười khổ sở như muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây. Nhìn thấy hình dáng ấy, tôi mở to mắt, cảm thấy nhẹ nhõm, vươn tay ra, chạy tới, khao khát một cách điên cuồng…

「Thật đáng tiếc, hết giờ rồi♪」

「!?」

Một lời tuyên bố kinh hoàng bất ngờ vang lên. Ngay sau đó, tôi bị vô số bàn tay giam cầm. Khi tôi quay lại, thứ tôi thấy là một nụ cười rạng rỡ tràn ngập tầm nhìn.

「Nào, đã đến giờ thức dậy rồi đấy, con trai đáng yêu của mẹ?」

Thốt lên những lời bông đùa, nữ thần sắc lục đầy tai họa kẹp chặt má tôi để tôi không thể trốn thoát, rồi bò lại gần như thể đang đánh giá con mồi…

-

「Mufufufu! Được rồi, vậy thì đổi kế hoạch, từ giờ sẽ là thời gian nhổ lông mũi tốc độ cao bởi bàn tay thần thánh của Akane onee-chan đây!」

「Này, nhóc đang làm cái quái gì thế」

「Ui da!?」

Tôi vung một cú chặt tay kèm theo lời trách móc về phía cô bé thằn lằn đang cầm kẹp tiến tới.

「Aaahh……!! Akane oji-chan, oni-san dậy rồi đó!!?」

「Trán em! Trán em đau quá!?」

Tôi uể oải ngồi dậy từ futon, nâng nửa thân trên lên. Nhìn quanh, tôi nhận ra đây là một căn phòng riêng. Trước mắt, cô bé thằn lằn đang ôm trán rên rỉ, bên cạnh là cô bé bò mếu máo run rẩy như thể ngày tận thế đã đến. Này này, có cần phải la hét như thể vừa bị「Barusu」quét sạch thế không? Anh đâu có dùng lực nhiều đến vậy mà?

「Nói vậy chứ, đây là……」

Tôi lục lại trí nhớ, cố gắng nắm bắt tình hình, rồi đưa ánh mắt đầy nghi hoặc về phía hai cô bé trước mặt.

「Hai đứa… có ổn không đấy?」

Ngay trước khi bị cuốn vào ảo ảnh quá khứ, hai đứa trẻ này cũng đã bị giam hãm và bất tỉnh. Tôi dè dặt lo lắng cho tình trạng của chúng.

「……Trán em đau lắm!」

「Uu… bọn em lại làm gì sai nữa rồi sao?」

Đáp lại câu hỏi của tôi là một cái lè lưỡi trách móc và một câu hỏi ngược lại ngây ngô như lấy ra từ tiểu thuyết mạng. Cả hai nghiêng đầu, lộ vẻ bối rối như thể không hiểu mình muốn nói gì hay chuyện gì đã xảy ra. Đám này…

「Này, hai đứa. Làm gì với một vị khách đang ngủ thế hả?」

Giọng nói trách mắng chán nản từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Hai cô nhóc trước mặt giật bắn người. Tôi quay lại. Và hình ảnh cô ấy, khoanh tay, hiện ra trong tầm mắt.

Azuma Hibari, không một tiếng động kéo cửa shoji, đã bước vào phòng từ lúc nào không hay. Cô hừ mũi, ra lệnh cho hai đứa nhóc rời đi. Cô bé thằn lằn nghịch ngợm nở nụ cười gượng gạo, kéo tay cô em đang mếu máo chạy biến khỏi phòng. Đúng là một cuộc tháo chạy. Như cơn gió lốc. Nhanh gấp ba lần bình thường.

「Đang làm gì thế không biết… Hừ, nếu đã muốn làm chị lớn thì thay vì nghịch ngợm, sao không dạy dỗ chúng gì đó chứ」

「Azuma-dono, chuyện này là…」

「Đợi đã, cứ nằm yên đấy… Đừng cố quá.」

Azuma Hibari thở dài. Cô ngăn tôi khi tôi vội vàng định ngồi dậy. Cô ép tôi nằm lại và tiếp tục nói.

「Ta đã nghe đại khái câu chuyện. Về Shiro, về mọi thứ, từ tiểu thư Onizuki. Đã khiến ngươi vất vả rồi, đúng không?」

Lời nói của Azuma đầy vẻ quan tâm. Nhưng nghi ngờ trong tôi chỉ càng thêm sâu sắc.

「…Không phải ảo thuật chứ? Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?」

「Khoảng mười ngày. Ta không thể đưa ra bằng chứng rõ ràng ngay lúc này để chứng minh không phải ảo thuật. Nhưng nếu phải nói, việc ngươi có thể nghi ngờ như vậy chính là bằng chứng rồi.」

Ảo thuật sẽ phai màu ngay khi bị nghi ngờ, khiến người ta cảm thấy bất thường và dần lộ ra sơ hở. Trừ phi đó là loại ảo thuật hoành tráng đến mức có thể xóa bỏ một phần quá khứ.

「…Có nhiều chuyện muốn nói, nhưng trước tiên, người có thể giải thích không?」

「Đương nhiên. Được thôi, ta sẽ kể cho ngươi.」

Để tránh nói những điều sai lệch, tôi cần nắm rõ tình hình. Người phụ nữ tanuki ngồi xuống bên cạnh bắt đầu kể lại mọi chuyện.

「Việc ngươi chỉnh sửa mối dây nhân quả đã thành công…… có lẽ vậy. Nghe nói mấy loại pháp khí để quan sát sự cải biến quá khứ cũng không có phản ứng gì lớn」

「Tôi mới biết còn có thứ như vậy… Mà nhân tiện, ai đang giữ chúng vậy?」

Qua những gì Azuma nói, tôi nhận ra cô ấy đã nắm khá rõ tình hình. Đồng thời, tôi biết thêm về một thứ gì đó khủng khiếp không có trong kịch bản. Cái gì thế, tôi không biết…

「Ban đầu là từ tiểu thư Onizuki, nhưng Âm Dương Liêu cũng có thứ tương tự. Còn cả Miyataka nữa… Báo cáo từ tiểu thư Onizuki đã được Thủ lĩnh xác nhận để kiểm tra. Về Miyataka, vì không gặp trực tiếp nên đã gửi thư.」

「Tạm gác chuyện Aoi-sama lại…… Miyataka, người cũng nắm rõ sao?」

Liệu có ai trách móc tôi vì đã đưa một vị tiểu thư khét tiếng dâm đãng về viện không?

「Ta hiểu. Với thân phận của ngươi, từ chối là rất khó. Ta cũng biết cô ta phóng túng và gây phiền phức… Dù ta chẳng thể nào chấp nhận nổi」

Tám phần là giận dữ hướng về phía kia, hai phần hướng về phía này. Cơn giận lặng lẽ. Hẳn là cũng liên quan tới việc cô ấy từng gây họa. Dù chẳng nói thẳng, nhưng cô cũng đoán ra nguyên do. Có lẽ vì không để lại bằng chứng nên mới không kết tội thẳng thừng…

「Nghe nói sau khi thuật pháp giải trừ, cô ta rời dinh ngay. Nhị tiểu thư đi cùng tiểu thư Ako đã ở lại chẩn đoán rồi đặt ngươi nằm nghỉ, sau đó còn phái người đến tiếp quản quản lý cô nhi viện. Mọi việc đều giữ kín」

Rõ ràng đó là sự lo liệu của Aoi. Bởi lẽ, nếu để lộ thì Shiro chắc chắn bị thanh trừng, một yêu quái bị định tội dùng cấm thuật, lại còn rút linh mạch Trung Thổ để phục sinh thành Hung Yêu, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để xử tử. Tôi cũng sẽ bị truy trách vì thất bại nhiệm vụ. Aoi tuyệt đối sẽ không để điều ấy xảy ra. Nên mới che giấu bằng quyền lực…

「Với cương vị cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu, lẽ ra ta phải tố giác.… Nhưng, khéo léo quên đi sẽ tốt hơn. Vì nếu xử lý theo quy định chính thức, thì ta chẳng được lợi lộc gì cả. Tuy nhiên…」

Cô dừng lại, rồi giơ lên… một cái búa đồ chơi piko piko?

「Cái này… tôi thấy quen quen.」

「Hử? Cái này là một pháp cụ khá cũ rồi… lạ nhỉ. Ai từng cầm nó vậy?」

Cảm giác déjà vu từ pháp cụ trong tay Azuma khiến tôi nghiêng đầu, và cô ấy cũng nghiêng đầu theo. Đáng tiếc, tôi không có câu trả lời.

「Vậy à. Thôi được. Cái này là pháp cụ biến ký ức thành vật thể và phóng đi. Lát nữa ta sẽ dùng nó một chút. Với ngươi, không biết gì đôi khi lại tiện hơn, đúng không?」

Nghĩ tới cảnh ký ức bị đọc, sự thật bị ép buộc phải thú nhận, thì quả thật đây có thể xem như một sự quan tâm. Dù chẳng thể nào vui nổi.

「Bị tùy tiện lấy ký ức đi, chắc chắn chẳng dễ chịu. Nhưng hãy chấp nhận đi. Ta sẽ khéo léo thu xếp, và sau này sẽ trả lại. Với lại, vụ này, dẫu quá trình có rắc rối, thì kết quả cũng chẳng là gì to tát. Giống như trở về chỗ cũ thôi」

「Vậy còn Shiro?」

「Ngã cùng ngươi trong phòng. Do thuật pháp đó, cơ thể con bé bị tổn hại khá nhiều. Khi ngươi đối mặt, hẳn con bé đã lớn lên, nhưng lúc nhị tiểu thư tìm thấy thì đã yếu đi, thu nhỏ lại. Về ký ức thì… chẳng nhớ gì cả」

「Không gì hết, sao…?」

Chắc chắn đó là kết quả của hiệu chỉnh nhân quả. Sau khi tôi bị hạ, ả Hắc Hồ xấu tính đó hẳn đã thao túng ký ức của Shiro. Nếu vậy, việc chỉnh sửa ký ức quá khứ ảnh hưởng đến tương lai nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng nếu tâm trí bị hủy hoại sau tra tấn và được trả về hiện tại, thì chuyện như vậy cũng có thể xảy ra.

「Còn hai đứa kia, qua thái độ của chúng, có vẻ cũng chẳng biết gì, đúng không?」

「Ý ngươi là Akane và bọn nhỏ? Ừ, có lẽ chúng ngủ suốt. Những đứa khác cũng không biết gì. May mắn đấy.」

Tức là, ngay cả khi đối diện với Shiro thì cũng chẳng có gì khúc mắc, ít nhất là cách bọn trẻ trong cô nhi viện đối xử với Shiro cũng chẳng hề thay đổi. Và Shiro cũng như thế…

「Núi kêu vang mà chỉ sinh ra một con chuột… à không, thậm chí chẳng có con chuột nào.」

Chẳng phải là một cơn náo loạn trong túi áo. Chẳng có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn bình thường. Thật là một kết cục nhàm chán. Nhưng bình yên là điều tốt.

「Xin lỗi nhé. Không ngờ mọi chuyện lại rắc rối theo hướng này.」

「Không, chính tôi mới… dù được tin tưởng giao phó, nhưng không thể hoàn thành, thật xấu hổ.」

Cả hai cùng xin lỗi. Im lặng. Azuma là người nhún vai và nở nụ cười khổ sở trước.

「Từ đầu tháng Kizuki, ta đã nói với những nơi cần biết rằng ngươi bị bệnh do làm việc quá sức và không hợp với nước. Chắc chắn sẽ có người đoán ra có gì đó, nhưng đừng bận tâm. Khi ký ức bị xóa, sẽ chẳng còn bằng chứng. Chẳng ai rảnh để bới móc đâu.」

Dù sao, các gia tộc trừ yêu hay công gia thường xử lý hoặc che giấu các vụ việc nội bộ. Đào bới kỹ lưỡng chỉ khiến đạn lạc bay tứ tung, chẳng ai hoan nghênh chuyện đó.

「Vậy sao…」

「Cứ ở lại đây thêm vài hôm nữa đi. Thân thể giờ còn nặng nề chẳng cử động nổi chứ gì? Tập làm quen lại là điều cần thiết」

「Còn việc nhà thì sao?」

「Việc của ta. Nếu muốn giúp, cứ chơi với bọn trẻ đi.」

「Chơi… xin thứ lỗi, nhưng nhiệm vụ của Azuma-sama thì sao? Đã ổn chưa?」

Hỏi về nhiệm vụ của cấp trên là bất lịch sự với vị trí của tôi, nhưng tôi vẫn thử hỏi.

「À. Dù sao thì cũng vậy. Đã báo cáo, còn lại là do bên trên quyết định……」

Azuma trả lời với vẻ hơi ngập ngừng. Không biết cô ấy nhận nhiệm vụ gì, thấy gì, nghe gì, nhưng có vẻ không phải chuyện vui.

「…Thôi, gác chuyện đó sang một bên.」

Cô cắt ngang câu chuyện, đứng dậy. Viện trưởng trại trẻ mồ côi mỉm cười dịu dàng với tôi.

「Nước ở kia, trong bình… Đói chưa? Ăn cháo không?」

「Không, giờ thì chưa… lát nữa được không?」

「Tất nhiên. Đừng ngại, ngươi là khách mà.」

Đáp lại yêu cầu của tôi, Azuma vui vẻ đồng ý rồi quay gót. Cô mở cửa shoji, mời một đứa trẻ đang đợi vào phòng.

Cô mời Bạch Hồ, Shiro, vào…

「Tomobe-san…!!?」

Vừa nhìn thấy tôi, Shiro chạy ùa tới, rồi khi đến trước mặt, cô bé khuỵu xuống như trút được gánh nặng. Cô bé ngồi bệt, ngừng một nhịp, rồi bắt đầu nức nở.

「May quá… thật sự, may quá…!!」

「Này này…」

Tôi dỗ dành Shiro, nhìn sang Azuma. Đáng tiếc, cô ấy không giúp gì, chỉ rời đi như thể để lại hai người chúng tôi.

「May quá… thật sự, may quá! Em, em…!!」

「Thôi nào, ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Nào, nào?」

Bạch Hồ bé nhỏ khóc nức nở. Tôi cố gắng dỗ dành, chợt nhớ lại ảo ảnh quá khứ. Tôi nghĩ về sự giống nhau giữa cô em gái hay khóc nhè, thích làm nũng trong ảo ảnh dài mà ngắn đó với cô bé trước mặt. Tuy Shiro hiện tại cao hơn một chút, tính cách có phần chín chắn hơn, nhưng rõ ràng cả hai là cùng một người. Tôi xác nhận điều hiển nhiên đó.

(Cảm giác kỳ lạ thật.)

Nghĩ vậy, tôi hỏi Shiro lý do cô bé khóc, và câu trả lời đúng như dự đoán.

「Em… em đã làm gì đó kỳ lạ, giống như em của ngày xưa, và rồi…!!」

Shiro nói với vẻ lo lắng tột độ, đầy sợ hãi. Dù không có ký ức, nhưng được kể rằng mình đã hành động như quá khứ, gây hại cho người khác, thì sự hoảng loạn này cũng dễ hiểu.

「Bình tĩnh nào, bình tĩnh.… Chẳng phải chuyện gì to tát đâu. Chỉ là chút nghịch ngợm thôi」

Tôi nói với Shiro, giờ đã hơi bình tĩnh, rằng mọi chuyện chẳng có gì ghê gớm.

「Không có gì, nhưng mà……」

「Không phải an ủi đâu. Sự thật đấy. Thực tế, có ai bị thương gì đâu, đúng không?」

「Nhưng… mấy ngày liền…!!」

Shiro phản đối với vẻ nghiêm trọng, nhìn tôi. Nhưng cô bé đang làm quá lên.

「Ừ, đúng là vậy. Nhưng cũng không để lại di chứng gì. Những người khác chẳng sao, đúng không? Nhìn theo hướng khác, cứ cho là cơ hội để nghỉ ngơi đi.」

「…Em nghe nói tiểu thư Miyataka cũng hoảng loạn.」

「Nghe từ…… à, là tiểu thư đó hả」

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Azuma và đoán ra. Là nhị tiểu thư thiên tài tới thừa thãi kia. Không hiểu sao cô ấy lại đi cùng Murasaki, nhưng rốt cuộc là lý do gì? Có lẽ nên giảm bớt vài phần khi cô ta chế giễu người khác.

Mà có lẽ, chuyện ấy chẳng liên quan gì đến gánh nặng thể xác. Bởi vì, thử nghĩ xem. Khi một thiếu nữ cùng tuổi từng mang ký ức làm mẹ của một đứa bé trai, thì việc bối rối cũng là đương nhiên thôi. Đúng là chuyện khiến người ta muốn độn thổ. Một vết đen của đời người.

…Nếu giải thích chi tiết với Shiro, chắc cô bé sẽ hiểu lầm, thôi thì đánh trống lảng vậy.

「…Ừm. Dù sao thì đừng lo cho người khác quá. Có thời gian lo thì lo cho bản thân đi. Cơ thể em chắc hẳn đã chịu tổn hại nhiều rồi」

Tôi xoa đầu Shiro, giờ đã bình tĩnh hơn, và chỉ ra.

Thực tế, thân thể cô bé đã bị rót vào lượng linh khí khổng lồ đến nỗi như muốn nổ tung, lại còn trải qua nghi lễ trọng đại đến mức chỉ trong chốc lát đã khô kiệt. Nói thẳng ra, chính là vừa nuốt vừa ói liên tục. Hẳn là vô cùng quá sức. Khác với tôi chỉ mệt mỏi về tinh thần, nội tạng của cơ thể non nớt kia chắc chắn đã bị tàn phá……

「Vâng…… thật ra em cũng đã nằm liệt mấy ngày」

Shiro xác nhận lời tôi. Quả nhiên. Cô bé trông hơi tiều tụy. Dù tỏ ra thoải mái, nhưng có lẽ trong lòng viện trưởng đang rất tức giận với tiểu thư Miyataka.

「Nhưng mà! Tiểu thư đã dẫn một dược sư đến. Em uống thuốc và nghỉ ngơi, nên ổn rồi!!」

「Không, như thế không gọi là ổn đâu…?」

Có lẽ cô bé nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt tôi, nên ra sức khẳng định mình ổn. Nhưng ngay từ lúc phải dùng thuốc thì đã chẳng thể nói là ổn hoàn toàn.

「Đừng cố quá nhé? Nghỉ ngơi là trên hết. Em vẫn còn là trẻ con mà.」

「Trẻ con… em là trẻ con sao?」

「Ít nhất, là một đứa trẻ lớn xác đấy.」

Ngay khi chạm mặt thì quả có chút chấn động bởi sự tồn tại của Shiro, nhưng nghĩ lại thì dù có chặt bay tai tôi đi nữa cũng chẳng sao. Thái độ kiêu ngạo nhưng bên trong hoảng loạn, nghĩ thế lại thấy có chút đáng yêu.

「Eh… em đã làm gì vậy?」

Shiro bĩu môi thành hình chữ V. Tôi quyết định không nhắc đến việc cô bé đã diễn giải hành động không có trong ký ức của mình thế nào. Thực tế có lẽ còn tệ hơn những gì cô bé tưởng tượng.

「Xem nào. Ít nhất không tệ như những gì em nghĩ đâu… Xin lỗi, nhưng anh ngủ thêm một giấc nữa được không?」

Tôi không giải thích thêm rằng ý tôi không phải theo kiểu R-18G, rồi nằm xuống. Xương cốt kêu răng rắc vì ì ạch. So với cú massage bẻ gãy xương sườn của chị đại Hắc Hồ, âm thanh này dễ thương hơn nhiều.

「…」

「Sao thế?」

Khi tôi nằm xuống, Shiro lặng lẽ chui vào chăn. Cô bé thu mình, áp sát vào tôi, nhìn lên bằng ánh mắt dè dặt.

「Em… cứ thấy bất an, sợ hãi… em ngủ trưa cùng anh được không?」

Bạch Hồ thì thầm, giọng ngọt ngào đầy vẻ nũng nịu.

「Em cứ lo rằng… lo rằng mình sẽ không còn là chính mình nữa. Không còn là Shiro nữa. Vậy nên…」

Ánh mắt Shiro run rẩy, tha thiết bám víu.

「Em ở bên anh được không?」

Dù cách nói khác, nhưng cảnh tượng này khiến tôi thấy bóng dáng cô em gái trong những ngày ở ảo ảnh quá khứ chồng lấn lên.

「…」

Quả nhiên, cô bé là cùng một người… Tôi tái xác nhận điều hiển nhiên, và không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm. Dù ngạo mạn và trơ trẽn, cảm giác này giống như một người anh vui mừng vì em gái bình an.

Chắc hẳn cô bé đã trải qua nhiều đau khổ. Nhiều nỗi đau và buồn bã. Những tội lỗi chất chồng, giờ đây vẫn đầy bất an và đau đớn, nhưng vì cái tôi của một người anh, tôi lại đơn giản cảm thấy vui trước sự hiện diện và hành động của cô bé.

「…Thôi được. Chỉ lần này thôi đấy, nhé?」

Vì thế, đây là cách chuộc lỗi ích kỷ. Như ngày xưa, hay như thường lệ, tôi xoa đầu cô bé với đôi tai hồ ly. Shiro nheo mắt, vừa ngượng ngùng, vừa nhột nhột, nhưng dường như cũng vui vẻ. Cô bé càng áp sát hơn, như muốn xua tan nỗi bất an.

Liệu cơ thể cô bé có nhớ những quá khứ bị viết lại? Có đang vô thức khao khát? Không, nghĩ phức tạp thế này ở đây chẳng hợp chút nào.

…Thay cho người anh trai thật sự đã chết, ít nhất tôi có trách nhiệm để cô gái bé nhỏ này được nũng nịu.

「…Ngủ ngon nhé, Shirona.」

Giao phó cơ thể nặng nề cho cơn buồn ngủ trở lại, lời tôi thốt ra ngay trước khi nhắm mắt, chắc chắn chỉ là sự tự mãn giả dối…

『…Niisama? Niisama! Niisama Niisama Niisama!! Cuối cùng cũng gặp được! Cuối cùng cũng nhớ ra! Cuối cùng anh cũng nhớ ra em! Niisama! Niisama!! Anh đã gọi tên Shirona! Niisama! Niisama! Niisama!! Cuối cùng! Cuối cùng! Rốt cuộc!! Đúng như chị ấy nói!! Niisama! Thật tuyệt thật tuyệt thật tuyệt!! Niisama của Shirona! Niisama! Niisama của em!! Vui quá! Thật sự vui quá!! Niisama! Em sẽ không buông anh ra nữa! Không bao giờ rời xa nữa! Không bao giờ rời xa! Mãi mãi bên nhau!! Xin lỗi anh nhé? Niisama, xin lỗi anh nhé? Đau lắm đúng không? Thật sự xin lỗi anh nhé? Giờ thì ổn rồi! Shirona đã trở nên mạnh mẽ vì nii-sama rồi! Em sẽ cố gắng vì Niisama! Nên nhé? Em yêu anh! Yêu anh lắm! Thích thích thích! Thích quá đi!! ♡Thích lắm♡ Niisama Niisama Niisama Niisama!!』

-

Đôi đồng tử màu tím thạch anh chăm chú nhìn vào khoảng không. Ánh mắt rực rỡ, yêu mị lấp lánh, không ngừng dõi theo một không gian trống rỗng…

Thần cách không phải là một thực thể thuần túy hiện hữu. Nói chính xác hơn, thần cách cao cấp không chỉ tồn tại trong hiện tại.

Hiện tại, quá khứ, tương lai. Chúng tồn tại đồng thời, song song, đa chiều. Là những thực thể được thể hiện dưới dạng điểm, mặt, hay đường. Chúng gần như là một khái niệm trừu tượng. Đó cũng là một trong những lý do khiến việc giết thần trở nên khó khăn.

Vì thế, nước Phù Tang, hay nói đúng hơn là con người, đã không ngừng tìm kiếm và phát triển các biện pháp đối phó với thần cách. Nếu không thể giết, thì phong ấn chúng. Nếu có thể kéo thần cách xuống và biến chúng thành những con quái vật tầm thường, thế là đủ. Các quốc gia đã sáng tạo ra những tôn giáo nhân tạo nhằm ngăn chặn việc thu thập sức mạnh từ niềm tin vào thần cách hoang dã và chặn đứng việc cúng tế sinh vật sống làm vật hiến tế.

Sự tồn tại của các miko cũng mang ý nghĩa tương tự. Họ là những người xoa dịu thần, thu hút thần, và trói buộc thần. Họ nhìn cùng một thế giới với chúng, đứng chung một tầm nhìn, và lợi dụng chúng.

Bởi vì các thần cao cấp tồn tại như khái niệm, vượt qua thời gian, nên dùng đôi mắt đơn thuần để nắm bắt chúng theo nghĩa thực là điều không thể. Không thể nào miko đối kháng với thần lại không có đối sách cho điều đó.

Nhìn thấu số mệnh, nắm giữ số mệnh, kéo gần số mệnh. Những đôi mắt của miko, được nâng tầm bởi thuật bói toán, chính là thứ lưu giữ khả năng ấy. Dù có sự khác biệt giữa các cá nhân do quá trình chế tạo và dòng máu, đôi mắt ấy đóng vai trò quan trọng trong quá trình giết thần.

「…」

Cô gái tự xưng là miko của Miyataka, đang đùa giỡn với những sợi「dây số mệnh」vô hình lơ lửng giữa không trung. Những sợi dây số mệnh của muôn vàn sự vật, muôn vàn con người, khác nhau về độ dày, cảm giác, và sắc màu. Đôi mắt của nàng có thể nhìn thấy chúng dưới dạng những sợi dây. Đó là thế giới của nàng. Là thực tại của nàng.

Quả cầu pha lê trong thuật bói toán, hay đúng hơn là thứ thay thế nó. Để quan sát trực tiếp hơn, tinh khiết hơn. Kể từ khi dòng máu miko của Phù Tang suy yếu và tuyệt diệt, người ta đã cố gắng tái hiện, dù chỉ một phần, chức năng của miko bằng cách tạo ra những thứ thay thế. Và Miyataka Shinobu Oshidori chính là một trong những sản phẩm đó.

Một thực thể kế thừa bí thuật đã mất của miko…

「…Hừ.」

Nắm đấm giơ cao hướng lên trần nhà. Một lần nữa siết chặt số mệnh, nàng vô thức để lộ nụ cười nhạo báng. Tự giễu. Tự ngược đãi.

Tiểu thư nghĩ rằng mình đã nói những lời thật khoa trương. Bí thuật của miko? Tái hiện miko? Thật nực cười.

Đầu tư tiền bạc, thời gian, hy sinh chất chồng, và rồi khâu vá lại, nhưng sản phẩm hoàn thiện vẫn không được Miyataka đánh giá cao. Làm sao có thể đánh giá cao được. Họ thậm chí còn thử nhốt vào lọ, sàng lọc, chọn lựa kỹ càng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ khá hơn đôi chút.

Thịt của miko, mắt của miko. Dù được khâu vá lại, chúng vẫn không thể sánh bằng khối kỳ tích của quá khứ, và tuổi thọ của chúng thật thảm hại. Hơn hết, quyền năng miko của Miyataka Shinobu mang một khuyết tật chết người.

「Ồ, ngồi buồn thế ở đây à? Đã đến lúc tiếp tế rồi chứ?」

Cánh cửa shoji được kéo ra. Một người đàn ông với nụ cười dịu dàng xuất hiện. Người thầy, đồng thời là đồng phạm của nàng, bước đến. Tên vong linh sống dai kia ung dung tuyên bố.

「Không sao chứ? …Thể trạng tôi không tốt lắm.」

「Thế thì không tốt rồi. Lần này ta sẽ bào chế thuốc cho.」

「Ngài sẽ bào chế ngay trước mặt tôi chứ?」

Đối với vong linh này, ai mà biết hắn sẽ cho thêm thứ gì vào. Có khi phần「bổ sung」còn nhiều hơn cả thuốc.

「Muốn học dược học à? Có chí cầu tiến là tốt đấy… Nhưng mà, nghịch ngợm quá rồi đấy. Dù có muốn thử nghiệm đến đâu, đánh thức một đứa trẻ đang ngủ để rồi tự mình bị mắc kẹt trong ảo tưởng của chính nó, thế thì còn mặt mũi nào nữa. Khi học dược, đừng mang tâm thái như vậy được không?」

「…Này. Ngài đã tính toán trước bao nhiêu phần rồi?」

Đó là lời chỉ trích của cô gái tự xưng miko, nhìn thấu sự dối trá trong bài thuyết giáo già nua của hồn ma.

「Ngài nói chuyện như muốn khiến tôi chú ý đúng không? Để cân bằng nhân quả? Con Hắc Hồ kia, là mục tiêu treo thưởng lớn thời Đại Loạn mà? Vậy thì không đời nào ngài lại không liên lạc với ả ta. Có đúng không?」

Hơn thế nữa, liệu có phải hắn đã dự đoán được kết quả này và tiếp cận nàng… không, phải chăng ngay từ đầu hắn đã tham gia vào kế hoạch tái hiện miko của Miyataka?

「Ngươi đánh giá ta cao quá, hay đúng hơn là nghi ngờ quá rồi. Tiếc thay, ta không toàn năng đến thế đâu. Hơn nữa, chính ả ta cũng chẳng nói rõ ràng gì với ta.」

Dù cùng là cựu thành viên của quân đoàn yêu quái, nhưng không phải ai cũng đồng lòng. Có kẻ tuân theo di nguyện của thủ lĩnh, có kẻ chống lại. Có kẻ xây dựng tổ chức riêng, có kẻ ngu dốt hơn cả thú dữ, trở về hoang dã và làm loạn theo ý thích.

Đặc biệt, con cáo già chín đuôi kia là thủ lĩnh của đám yêu hồ từ trước khi đạo quân yêu quái được thành lập. Mối quan hệ của ả với thủ lĩnh gần giống như một liên minh hơn là một thành viên của tổ chức. Khi thủ lĩnh bị phong ấn, ả không ngần ngại dẫn theo em gái mình rút khỏi chiến tuyến để tránh tổn thất. Sau đó, dù đôi khi trao đổi thông tin hay hợp tác trong vài vụ việc riêng lẻ, nhưng cũng chỉ đến thế. Về vụ việc lần này, dù có được ám chỉ, vong linh cũng chưa từng được nghe chi tiết cụ thể.

「Sau khi ả bị hạ, ta đã kéo kẻ thế chỗ vào, nhưng bên đó cũng chẳng biết gì. Ả ta khá kín tiếng đấy chứ. Thực ra ta còn ngạc nhiên vì giờ mới có thể đối chiếu đáp án.」

Cơ thể bị hồn ma chiếm đoạt nhún vai. Tuy nhiên, với tiểu thư, nàng không biết nên tin bao nhiêu phần trong câu chuyện này. Dù không nói dối trắng trợn, vẫn có vô số cách để khiến người khác hiểu lầm và bị lừa dối.

「Trời ạ, sao ai cũng không tin ta thế nhỉ? Ta đây đã cố gắng hết sức để thành thật rồi mà.」

「Đó không phải vì ngài cố gắng sao?」

Câu trả lời của tiểu thư sắc bén và chính xác. Cố gắng mà không có kết quả thì chẳng có ý nghĩa gì.

「Ta cũng đã cố gắng để có kết quả đấy chứ… Vậy, rốt cuộc ngươi vẫn không tìm ra gì dù đã quan sát kỹ lưỡng à?」

「…Có lẽ khó mà diễn đạt thành lời.」

「Hử?」

Dù đã dành nhiều ngày để quan sát những sợi dây số mệnh, mục tiêu của tiểu thư Miyataka thực chất đã gặp bế tắc ngay từ ngày đầu tiên. Nàng đã từng quan sát và hình dung số mệnh của nhiều thực thể khác nhau, nhưng số mệnh của chàng trai đó…

「Không giống với đám người bình thường, cũng không giống thần cách. Nó như một bó… đường nét mờ nhạt, rối rắm, và chồng chéo lên nhau?」

Chính vì đã nhìn thấu số mệnh của nhiều thực thể, nàng mới hiểu được sự đặc biệt của chàng trai đó. Cảnh tượng kỳ lạ của những sợi dây quấn quanh cơ thể người đó. Nếu phải so sánh, thì có lẽ…

「Hừm. Thật thú vị. Sau này ta muốn ngươi báo cáo chi tiết bằng văn bản nhé.」

「Không phải bây giờ sao?」

「Vì hợp đồng mà. Ngươi hẳn có những việc cần ưu tiên hơn, đúng không? Mọi thứ đã sẵn sàng. Nào, đi thôi.」

Vong linh mỉm cười đáp lại câu hỏi của tiểu thư dâm dục, vẫy tay mời gọi về phía căn phòng mà hắn vừa bước ra. Một mùi hương ngọt ngào đến ngột ngạt, như thể trêu đùa khứu giác, bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết...

「...Vậy sao.」

Nghe lời báo cáo của hồn ma, tiểu thư đột nhiên thay đổi thái độ, gương mặt trở nên vô cảm. Nàng đứng dậy, liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Cảnh sắc khu phố đêm lộng lẫy mà bí ẩn kéo nàng trở về thực tại. Nàng nhớ lại lý do mình đến đây...

「Thế thì, chúng ta đi thôi chứ?」

Nàng giả vờ thờ ơ, đứng dậy một cách tao nhã, quyến rũ. Từ trong ngực áo, nàng lấy ra một gói bột được gói trong giấy, nuốt nó xuống. Đó là sự chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra. Một chất xúc tác giúp tăng hiệu quả hấp thụ, một chất kích thích.

Vì nếu còn tỉnh táo, nàng chắc chắn không thể chịu đựng nổi những gì sắp tới.

「!」

Nàng bước vào bóng tối sau cánh cửa shoji. Ngay lập tức, cánh tay mảnh khảnh của nàng bị nắm lấy, kéo mạnh một cách thô bạo. Nàng bị đẩy ngã, quần áo bị xé toạc, như thể lông gà bị nhổ sạch. Chuẩn bị cho món ăn. Mùi đực nồng nặc tấn công khứu giác nàng một cách hung bạo. Gương mặt xinh đẹp của nàng bất giác nhăn lại.

「Vậy thì, hãy từ từ thưởng thức nhé.」

Không rõ lời nói ấy hướng đến ai. Hồn ma đóng cánh cửa shoji lại, bỏ mặc nàng. Nhốt nàng lại. Hiểu rõ hành vi sắp diễn ra, với một người ngoài, hành động ấy chẳng khác gì sự bỏ rơi tàn nhẫn. Nhìn qua thì là vậy.

Nhưng đó không phải sở thích bệnh hoạn, mà là nghĩa vụ siêng năng của hồn ma. Những thứ dễ dàng, tự nhiên, hợp pháp để có được, những chất xúc tác chứa đựng linh lực đậm đặc, sức sống mãnh liệt, vốn rất hiếm.

Những kẻ giàu có, lắm mối quan hệ, đầy quyền lực, là trung tâm để vong linh tìm ra những người có thể tạo ra thứ chất lượng cao một cách hiệu quả nhất. Với loại thuốc đặc chế, gã đẩy cao cả số lượng lẫn chất lượng. Đó, theo một cách nào đó, là công việc tận tụy.

Nàng hiểu. Nàng hiểu rõ. Nếu không có thứ này, nàng không thể sống sót. Không thể trả thù, không thể đáp trả. Chỉ có thể sụp đổ, không làm được gì, không để lại gì.

Điều đó là không thể chấp nhận được. Không thể tha thứ. Vì thế nàng chống lại. Vì thế nàng chấp nhận. Chắc chắn, ngay cả mảnh ghép đã mất của nàng cũng sẽ chọn như vậy. Ngay cả khi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nó cũng sẽ đồng ý, sẽ thấu hiểu. Nàng biết. Nàng biết rõ.

Nhưng...

「!?... Haha. Không thể để hai đứa thấy cảnh này được đâu nhỉ?」

Nàng cười nhạo lạnh lùng trước cảm giác bị xuyên thấu và lấp đầy ở phần bụng dưới. Cười lạnh lùng, nàng tự chế giễu những lời mình vừa thốt ra. Nàng hiểu mình đang bị kéo xuống, đang nói những điều không phù hợp, và tự cười nhạo chính mình. Và càng nực cười thay, nàng chẳng thể nào có một tương lai như thế.

Trọng lượng cơ thể đè nặng lên nàng không chút khoan nhượng. Những cú thúc ích kỷ. Những bàn tay bâu víu khắp cơ thể. Khối thịt áp vào nàng. Đầu nàng bị nắm chặt. Bị ép vào. Nàng ngậm lấy. Hết cái này đến cái khác. Dùng cả tay, cả chân, cả mái tóc. Hấp thụ. An ủi. Để duy trì sự sống. Để xoa dịu. Như mọi khi, nàng để mình chìm vào khoái lạc. Nhìn lên trần nhà, ngừng suy nghĩ, để thuốc làm tan chảy não bộ, để mọi thứ trở nên dễ dàng.

...Nhưng đáng tiếc, điều đó không đến ngay lập tức.

「...Haha. Thật bẩn thỉu.」

Lời bộc bạch về cảm xúc u tối, lần đầu tiên sau một thời gian dài, bị cuốn trôi bởi tiếng ồn của thịt, mồ hôi, tiếng gầm gừ, và tác dụng của thứ thuốc xâm chiếm tâm trí nàng...

-

『Vậy là, bây giờ mọi chuyện đã được dọn dẹp xong chứ?』

Ngọn lửa địa ngục thiêu rụi mọi dấu vết, nụ cười lạnh lùng của Hắc Hồ vang lên trong khi thực hiện nghi thức diệt trừ tai ương. Trong vòng tay ả là một con cáo nhỏ gục ngã, bất động. Một con cáo trắng. Đứa con gái của chính cô, với đôi má tròn như bánh mochi dính đầy máu khô…

『Chắc cũng chỉ là thứ cản đường thôi nhỉ? Thế thì ta sẽ đem nó về cùng nhé?』

「Khoan…!?」

Câu tuyên cáo làm nàng phản ứng, bất chấp tính mạng mình mà lao vọt tới. Bấu víu vào Hắc Hồ đang định bắt đi con gái mình. Không thể nào. Hình dáng Hắc Hồ như thể nắm được mây mù, luồng sương mờ che phủ. Ả lay lướt như khói. Đường nét tan dần.

『Fufu。Nhìn xem, có vẻ bên trong đã là chủ nhân cũ rồi nhỉ?… Như đã hẹn, ta tha cho ngươi. Cuộc đời ngắn đi thì nhẹ nhàng hơn đấy, hãy tận hưởng cho đến khi không còn gì hối tiếc nhé?』

「Không, dừng lại! Trả lại đây! Trả lại Shirona, con gái tôi…!?」

Nụ cười lạnh lùng của hồ ly không lay chuyển trước lời cầu khẩn tuyệt vọng của người mẹ. Ả biến mất. Ả rời đi. Ả tan biến. Nơi đó, giờ chẳng còn ai…

「Không, khônggg…!? Làm ơn, đừng bỏ tôi một mình! Gia đình tôi, hãy trả họ lại…!?」

Cô ôm lấy khoảng không nơi con gái từng hiện diện. Ôm lấy chính mình. Người phụ nữ gục xuống tuyết, nửa thân trên chìm trong lớp tuyết lạnh, bò bằng tứ chi, chỉ biết khóc nức nở vô nghĩa. Dù biết là vô ích, cô không thể kìm nén cảm xúc.

…Ngày xưa, vào thời đại đại loạn. Hoặc có lẽ từ trước đó, một mê tín đã tồn tại. Người ta tin rằng, một khi bị yêu hồ ám, con cháu của họ sẽ mang dòng máu bị hồ ám. Lũ cáo khinh miệt con người, cố ý điều khiển thân xác con người. Người đời không tin lời các chuyên gia, mà đồn đại rằng có những dòng máu dễ bị hồ ly ám, những gia đình mà lũ yêu hồ thích chiếm đoạt. Đó chính là lời nguyền của dòng máu yêu hồ ám, một mê tín.

Hơn nữa, dòng họ của cô là hậu duệ của kẻ từng bị hồ ly nhập. Về mặt thân xác thì vẫn là người, nhưng thân thể người phụ nữ đã bị hồ ly chiếm lấy điều khiển. Nói là một phần kế hoạch mưu mô trong thời Đại Loạn. Hoặc có lẽ chính những lời đồn hồ ly nhập là tàn dư của chiến tranh thông tin, trò quấy phá của lũ yêu quái.

Dù sao đi nữa, đứa trẻ ấy sinh ra từ bụng người, vẫn là nòi giống con người. Tất nhiên, yếu tố hồ ly không thể di truyền. Nhưng cái ô danh đủ để bị coi là lời nguyền, nhà có con đáng sợ nên bị tránh né. Đó là gia tộc Yako. Họ không bị đàn áp lộ liễu vì một số hiểu đó là vu khống, và hơn nữa mọi người sợ bị trả thù bởi lời nguyền.

Với một khoản tiền cắt đứt quan hệ, gia đình bị đẩy ra vùng biên giới, họ cố gắng duy trì huyết mạch của mình. Nhưng hôn nhân cận huyết qua ba thế hệ đã đến giới hạn. Ina là người cuối cùng của dòng máu ấy, và sau khi mất mẹ, cô trở thành kẻ cô độc giữa trần gian.

Đúng vậy. Cô độc. Không ai muốn rước dâu từ một gia tộc bị nguyền rủa. Cũng chẳng có người đàn ông nào chấp nhận để cô làm vợ. Ở làng, cô bị cô lập gần như hoàn toàn, nên cô sợ hãi. Sợ sự cô đơn. Vì thế, cô do dự, do dự, do dự… rồi nhặt lấy nó. Một đứa trẻ sơ sinh.

Cô nhặt một đứa bé bị bỏ rơi trong gió lạnh, không rõ còn sống hay không, và ra sức nuôi nấng. Khi đứa bé cất tiếng khóc, sống lại, cô cảm thấy được cứu rỗi. Cô vui mừng vì tìm được chỗ dựa tinh thần. Đứa con trai không máu mủ ấy chẳng những không đòi hỏi nhiều, mà còn giúp cô làm việc hàng ngày, điều đó khiến cô yêu thương và biết ơn. Nhờ có đứa trẻ, tâm hồn cô có chút dư dả.

Nếu không có đứa con trai ấy, cảm xúc của cô đối với con gái chắc hẳn sẽ phức tạp và méo mó hơn. Đứa con gái là hiện thân của lời nguyền dòng máu đáng ghê tởm, một kẻ vô dụng ngốn sức cô, một đứa trẻ từ lần mang thai không mong muốn, nhưng cũng là người thân duy nhất của cô… Có lẽ, ở một thời điểm nào đó, cô đã mệt mỏi và từ bỏ cuộc sống. Nếu dân làng phát hiện ra, cô có thể sẽ để con gái trốn thoát, nhưng bản thân cô có lẽ đã dễ dàng chấp nhận cái chết.

Nhưng đó chỉ là giả thuyết. Thực tế, dù có những suy nghĩ ấy, cô vẫn yêu thương con gái mình, và cả con trai nữa. Nếu cả ba người có thể sống cùng nhau, cô đã có thể vượt qua hiện thực khắc nghiệt này. Cô đã có thể chịu đựng. Đáng lẽ ra là thế.

Nhưng cô đã mất đi chỗ dựa tinh thần.

「Không, khônggg…」

Cô bật ra tiếng nức nở. Cơ thể run rẩy, than khóc mãi không ngừng. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình trước đó. Những ký ức kỳ lạ, mơ hồ, không hoàn toàn thuộc về cô. Sự thiếu hiểu biết dẫn đến vô minh. Cô không rõ ý nghĩa của những gì đã diễn ra. Chỉ biết rằng con trai cô đã bị con gái biến thành kẻ xa lạ rồi giết chết, thi thể bị thiêu rụi, và cuối cùng, rồi đến lượt con gái cũng bị bắt cóc. Cô mất tất cả chưa đầy nửa ngày.

「Tại sao… Tại sao lại thế này…?」

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Cô đã sai ở đâu? Lựa chọn nào là đúng? Nghi ngờ, hối hận, câu hỏi xoáy vào tâm trí. Tất cả giờ chỉ là muộn màng. Hành động vô nghĩa. Không thể cứu vãn.

Và… nguy cơ đối với cô vẫn chưa hề chấm dứt.

「Tại sao ư? Tại vì mày nuôi lũ quái vật, đồ ngu!?」

「Á!?」

Lời chửi rủa. Một cú đá vào sườn khiến Ina lăn lộn trên mặt đất. Ho sặc sụa, mắt đẫm lệ, nôn ra dịch vị, cô hướng mắt về phía giọng nói. Thở hổn hển, kẻ đang tiến tới là tên trừ yêu sư bất hợp pháp kia.

Hắn kéo lê lưỡi hái xích, là con trai thứ ba của gia tộc trừ yêu Kuki, trực hệ, tên Kuki Sabitsugu. Với gã đàn ông này, kẻ khinh bỉ và thù địch lũ yêu quái, Ina giờ đây chẳng còn chút giá trị nào đáng để giữ lại.

「Đồ ngu! Đồ ngu chết tiệt…!! Con điếm thối tha này!! Chết đi, chết mẹ mày đi! Tao sẽ giết, giết chết mày, đồ phản bội!!」

Cơn đau và nghẹt thở từ việc bị siết cổ vẫn chưa tan, cộng thêm sự nhục nhã vì để lũ yêu quái trốn thoát, tên trừ yêu sư bất hợp pháp run lên vì giận dữ, nhìn Ina bằng ánh mắt nửa như trút giận.

Kinh hãi trước sát ý nồng nặc, Ina cố đứng dậy để chạy trốn. Nhưng đã quá muộn. Lưỡi hái xích vung lên cắt vào bắp chân cô. May mắn là vết thương không sâu, có lẽ vì hắn không ở trạng thái tốt nhất. Nếu không, chân cô hẳn đã bị chặt đứt. Dù vậy, với một người không quen chịu đau, đó là cơn đau kinh hoàng. Cô ngã quỵ ngay tại chỗ. Không thể trốn thoát.

「Chết tiệt, trượt mất…!! Đồ súc sinh, đồ rác rưởi!!」

Hắn chửi rủa cánh tay mình, tiến tới gần hơn. Ánh mắt sáng rực, loạng choạng nhưng vẫn tiến tới. Ina cố bò để kéo giãn khoảng cách, nhưng khoảng cách cứ dần thu hẹp.

Và rồi, từ phía sau tên trừ yêu, một khí tức khác xuất hiện…

「Hả?」

「Isuke-san…」

Ina và tên trừ yêu sư đồng thời quay lại. Ở cuối tầm mắt là một thợ săn. Cũng như tên trừ yêu, người thợ săn làng này, Isuke, đầy thương tích, thở hổn hển, chống cây súng hỏa mai như gậy, bước tới.

「Mày là…」

「Trừ yêu sư, … xung quanh có khí tức gì không?」

Trước khi tên trừ yêu sư kịp lên tiếng, thợ săn đã hỏi. Dù khó chịu, Sabitsugu cũng thấy câu hỏi hợp lý, bèn dò xét khí tức xung quanh.

Hình như chẳng có ai, cả người lẫn yêu quái. Dân làng khác có lẽ đã chạy trốn xa. Có vài con chó, chắc là chó săn? Có lẽ của gã thợ săn này? Thôi, tạm gác chuyện đó.

「Chẳng có gì. Khỉ thật, lũ hèn nhát chạy mất dép rồi.」

「Cả lũ yêu quái nữa?」

「Ừ. Chẳng có ai xen vào đâu. Đúng là khinh người mà.」

Trong đầu tên trừ yêu sư bất hợp pháp hiện lên hình ảnh con hồ ly trước và sau khi ý thức trở lại. Hắc Hồ. Hung Yêu Cửu Vĩ Hồ. Chắc hẳn là một kẻ bị truy nã với phần thưởng lớn, từng tung hoành trong thời Đại Loạn. Thật nực cười. Dám để một trừ yêu sư sống sót mà bỏ đi… Hoàn toàn xem thường hắn.

「Cùng với con cáo trắng đó, tao thề sẽ tiêu diệt hết…!」

Hắn nhìn lại Ina. Nào, trước tiên là con ả này. Nếu cần, hắn sẽ dùng xác cô làm mồi nhử. Nghĩ vậy, hắn giơ lưỡi hái xích lên… rồi ngã gục vì một cú đánh vào đầu.

「Cái gì…?」

Ina sững sờ nhìn tên thợ săn vừa đánh ngất tên trừ tà bằng báng súng. Thợ săn lặng lẽ bước qua tên trừ yêu đang nằm bất động, đối diện với Ina. Gã nâng súng hỏa mai lên. Ina chuẩn bị tinh thần.

「Cô là yêu quái à?」

Thợ săn hỏi. Ina chần chờ một lúc mới hiểu lời nói, rồi nhẹ lắc đầu. Isuke nhìn chân cô với vẻ uể oải. Nhìn rồi, gã lại nhìn vào mặt Ina thêm lần nữa.

「Con của cô, cả hai đều là yêu quái. Tên trừ yêu sư kia cũng vậy, mà dân làng chắc cũng chẳng tin cô. Dù sao thì cô cũng là kẻ phản bội. Kết cục chỉ có bị xử tử thôi.」

「…Vâng, đúng vậy.」

Dù không hẳn là bạn thân từ nhỏ, nhưng ít nhất họ quen biết nhau từ lâu, và lời của gã thợ săn này khiến cô nhận ra thực tại tàn nhẫn. Cô chẳng còn gì, không nơi để về, không cách nào an thân.

「Đứa lớn là cô nhặt được, đúng không? Cô biết không? Rằng nó là yêu quái?」

「…! Đừng gọi thằng bé là yêu quái!!」

Câu hỏi. Và phản ứng bật ra theo bản năng. Thợ săn giật mình, còn Ina xấu hổ vì sự liều lĩnh của mình. Nhưng nghĩ đến danh dự của con trai, cô không hối hận.

「Thằng bé… đã hết lòng giúp đỡ tôi. Đừng gọi nó là yêu quái…」

「Ừ, giờ thì nó chỉ là đống thịt cháy thôi.」

「!!」

Lời nói tàn nhẫn. Cái nhìn hướng về góc nơi khói đen vẫn còn nghi ngút. Con trai cô bị Hắc Hồ xé nát, rồi bị ả thiêu đốt bỏ lại… đáng tiếc vẫn đang cháy nên chưa thể gom thành tro.

「Còn đứa nhỏ… con cáo trắng, cô đẻ ra à?」

「…Vâng. Là con gái tôi.」

「Sao không giết nó?」

「Nó là con gái tôi. Dù hình dạng… có thế nào, dù không phải đứa con tôi mong muốn, nó vẫn là con gái tôi.」

Nếu đây là một cuộc thẩm vấn, lời nói ấy đủ để kết tội ngay lập tức. Nhưng cô không muốn nói dối. Cô biết mình không thể lấy lại con gái. Biết mình không thể sống sót. Vậy thì ít nhất… cô không muốn giả dối về tình cảm dành cho gia đình, về những ký ức ấy.

「…Vậy à.」

Như thể cam chịu, thợ săn lại chĩa nòng súng vào cô. Trong thái độ ấy, Ina cảm nhận được chút dịu dàng. Có lẽ những câu hỏi vừa rồi là để cho cô cơ hội biện minh để được tha mạng.

…Nghĩ lại, dù có giữ khoảng cách vì địa vị, gã thợ săn này vẫn đối xử tốt với cô hơn những người trong làng. Có lần, khi cô hái thảo dược và nấm ở núi, gã đã chỉ cho cô cách phân biệt độc, nơi mọc. Khi cô mới nuôi đứa con trai, gã còn chia cho cô vài con chim săn được.

…Nếu cô bị giết, có lẽ thành tích sẽ thuộc về hắn? Phần thưởng nữa, chắc vậy. Nếu thế, cô nghĩ cũng không tệ. Một cuộc đời vô giá trị, nếu có thể giúp ích cho người từng có ơn, đó cũng là chút công đức.

(Xin lỗi con, Shirona.)

Cô xin lỗi đứa con gái sẽ bị bỏ lại, khi cô đi trước đến bên người anh trai. Cô chỉ mong con bé mạnh mẽ, kiên cường, giữ được lòng tốt và sống lâu. Người mẹ nhắm mắt, chấp nhận khoảnh khắc sắp đến…

…Nhưng tiếng súng cuối cùng mãi không vang lên.

「Băng bó đây.」

「Cái gì…?」

Chẳng kịp nói thêm, gã thợ săn mặt lạnh bắt đầu xử lý vết thương ở chân Ina. Hắn huýt sáo, gọi con chó săn từng được thả ra trong cuộc đối đầu với yêu quái. Con chó đến, mang theo hành lý, còn hắn thì lôi kẻ phản bội làng đi.

「Đau…!?」

「Chịu đi. Ta bôi thuốc mỡ có chất gây tê rồi. Lát nữa sẽ hết đau thôi.」

Gã choàng vai đỡ Ina, bắt đầu bước đi.

「Hả!? Isuke-san!? Anh làm gì…!?」

「Trước cuối ngày, ta sẽ vượt qua ngọn núi này. Sẽ là hành quân gấp rút, nhưng ta muốn thoát khỏi lưới truy lùng trước khi bọn chúng kịp tổ chức lại. Ngày kia sẽ đến làng bên. Từ đó, lên xe ngựa là ra được phố.」

「Không, không phải vậy…!?」

Tại sao lại làm chuyện ngu ngốc này? Dù không nói ra, ánh mắt Ina đã hỏi thay. Cô không hiểu. Là bẫy sao? Gã thợ săn này chẳng có lý do gì để cứu cô cả…

「Nếu cô đau vì vết thương không lành, thì cô khác với lũ yêu quái đội lốt kia. Cùng là con người, lại chẳng phải người xa lạ. Thả cô đi, cũng là tích chút công đức cho kiếp sau.」

Với một kẻ sống bằng nghề sát sinh, muốn nhận lòng từ bi của Phật, đôi khi cũng cần cứu một mạng người… Hắn hừ mũi, lẩm bẩm với vẻ chán chường.

「Chuyện đó…」

「Với lại… thằng nhãi kia nói cô chẳng liên quan gì.」

「Hả…?」

「…Chuyện của ta thôi.」

Isuke cắt ngang. Cắt ngang, và bóng dáng của hai người cùng một con chó dần tan vào ngọn gió tuyết trên núi.

Dân làng, cả tên trừ yêu sư bất hợp pháp, chẳng ai biết dấu vết của hai người và con chó sau đó. Trong gió lạnh thế này, có lẽ họ đã chết đâu đó. Nhưng cũng có thể…

Đó là một bí mật đã trôi qua từ xa xưa. Một sự kiện nhỏ bé bị chôn vùi nơi biên giới. Không được ghi chép, chỉ tồn tại trong góc ký ức của vài người.

Đúng vậy. Một chuyện nhỏ nhặt, nhưng đó chính là sự thật của lịch sử, là điều ước quan trọng hơn tất thảy… [note80557]

Ghi chú

[Lên trên]
ủa? cái tình tiết này t không ngờ tới. Bittersweet ahh Ending???
ủa? cái tình tiết này t không ngờ tới. Bittersweet ahh Ending???
Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

T biết kiểu j cũng tới cơ mà shiro của t cũng bắt đầu hoá yan rồi à:((
Xem thêm
Bạn buồn à :))))
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Có lẽ có nhiều ae xem đến đây mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Để tôi thử recap lại những gì đã diễn ra: con shiro do hấp thụ địa mạch hay long mạch gì đó và có cái gì đó xảy ra khiến nó sở hữu thần khí (ước gì đây là chuyện huyền huyễn do tác trung viết thì vụ thần khí tôi đã đổ lỗi cho thiên đạo rồi), nó lớn và có lẽ để chuộc tội? Giải thoát? Hối hận? Cho những việc mà bản gốc làm, shiro đã tạo ra một trong những ảo thuật vip nhất mà tôi từng biết
Tôi tạm gọi nó là đặc dị điểm. Cái đặc dị điểm này không vip như cái bên grand order nhưng chức năng chính vẫn là có "thay đổi thực tại/hiện tại bằng cách tác động vào quá khứ được trích xuất từ các sự kiện trong quá khứ đó"

Trong đặc dị điểm, main đóng vai anh trai, con miko tà râm đóng vai mẹ, shiro làm em gái
Shiro tính khiến main thành M̶i̶n̶h̶ ̶B̶é̶o̶ quái vật sa đọa để sát hại mình để... chưa đọc kĩ lắm mong ae thông cảm.
Đến cuối cùng vì để bảo toàn cho lịch sử không bị cook như bên marvel và không bị dark như bên dc, main nhờ hắc hồ(ảo ảnh) không giết mẹ (miko tà râm) và phong ấn/thay đổi kí ức của shiro bằng.... ép buộc đạo đức??
Trở lại thực tại, mọi thứ có thể không thay đổi nhưng tôi sẽ giải thích ngắn gọn các thay đổi như sau:

+ bằng cấm thuật, shiro đã retcon lại quan hệ giữa main và mình:

Timeline1: con đơn

Timeline2: con ruột + anh trai nuôi

+ còn miko:

Timeline1: lão bà xinh đẹp trăm tuổi

Timeline2: lão bà xinh đẹp trăm tuổi là mẹ shiro là mẹ của main kiếp trước

==> đây là một arc worldbuilding rất hay về nghịch lí và qui mô của nhân vật

Xem thêm
Chà có một vài chỗ hơi sai và thiếu nếu giải thích đơn giản vụ này thì giống một bộ phim vậy kiểu làm lại bộ phim đó với đạo diễn là shiro kiêm luôn nhân vật và người kiểm duyệt bộ phim đó là ý chí thế giới để có thể đưa vào dòng chảy của thời gian , kỹ thuật này chủ yếu dựa vào những ghi chép lịch sử về vụ việc hoặc ký ức của những người có liên quan đến vụ việc đó ,nên anh main mới nghĩ ra cách để giải quyết vụ này là thầy vì giết mẹ shiro thì nhờ hắc hồ (trong quá khứ mới ) thấy đổi ký ức của shiro là mẹ mình đã chết nhưng sự thực là vẫn sống để tránh va phải nghịch lí của thời gian để shiro đi theo tuyến thời gian gốc đến khi gặp main và đến hiện tại và hiện tại nếu shiro có nhớ lại việc mẹ mình vẫn sống thì vẫn ko sao những sự việc từ lúc đó đến gặp main và thực hiện nghi lễ này đã xảy ra rồi nên ko ảnh hưởng đến hiện tại nên trong quá khứ mới là mẹ shiro vẫn sống và đi cùng ông thợ săn ko như trong game gốc là đã chết ,còn vụ có thần khí thì tôi nghĩ một phần do nghi lễ của Shinobu để kết nối shiro với linh mạch một phần là do dòng máu của shiro có thể cha shiro là một thần cách sa ngã nên nhỏ đc bufl từ linh mạch nên mới có thần khí :))) ,còn shinobu với mẹ shiro là hai người khác nhau kiểu nhỏ bị kéo linh hồn vào thân xác mẹ shiro vậy nên trong thân xác mẹ shiro có hai linh hồn 1 là shinobu hai là mẹ shiro và shinobu nào có trăm tuổi nhỏ cùng lắm cách main có mấy năm mà trăm tuổi chịu bro :)))))
Xem thêm
T̶ô̶i̶ ̶m̶u̶ố̶n̶ ̶v̶ẽ̶ ̶p̶h̶i̶ê̶n̶ ̶b̶ả̶n̶ ̶k̶o̶n̶g̶l̶u̶ ̶c̶ủ̶a̶ ̶m̶a̶i̶n̶ ̶q̶u̶á̶ Không biết khi nào có light novel bộ này nhỉ.
Xem thêm
Có ai spoil một xíu giúp mình là 2 người đó về sau có được đề cập lại không thế, thấy kết vậy cũng hơi rầu.
Xem thêm
Là sao, cần thông não
Xem thêm
Là kiểu main là yêu quái bị giết tồn tại và người phụ nữ cùng với ông thợ săn lại sinh ra anh main pk
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
cái gì mà cần thông não
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời