• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.

Chap 182

7 Bình luận - Độ dài: 8,130 từ - Cập nhật:

Nơi đó là một vùng đất biên cương. Một vùng đất nằm ngoài tầm với của ánh hào quang văn minh từ Trung Thổ. Là nơi hoang vu đến mức trong văn hiến cũng chẳng hề có ghi chép nào về bộ tộc man di sinh sống, là nơi không có bóng người.

Phải, một vùng đất không có con người.

(Chỗ này cũng thế sao)

Nhận ra vô số cạm bẫy vật lý lẫn thuật pháp được giăng khắp nơi, cùng với sự hiện diện của những yêu quái hay thức thần ẩn mình để canh gác, nữ Tanuki từng là thủ lĩnh của Âm Dương Liêu khẽ hừ mũi trong im lặng. Nàng thở dài trước sự vô nghĩa của cuốn bản đồ mà mình từng nghiên cứu kỹ lưỡng.

Và rồi, nàng dễ dàng lách qua những cạm bẫy được bố trí chồng chất, những ánh mắt dò xét. Nàng xâm nhập mà không để bất kỳ ai phát giác. Ung dung, đường hoàng, nàng thâm nhập như thể hòa mình vào không gian.

… Azuma Hibari đã bảy lần vượt qua những vòng cảnh giới tương tự.

「Thật tầm thường. Không, phải nói là chẳng khác gì trò đùa mới đúng.」

Ảo thuật và ẩn hành. Đối với cựu trừ yêu sư bán yêu này, sở trường trong việc thâm nhập bí mật, những lời đó không phải là sự kiêu ngạo mà là một sự thật hiển nhiên. Trong thời Đại loạn, nàng từng xâm nhập vào sào huyệt của tên thủ lĩnh yêu quái. Thậm chí từng đi trinh sát thánh địa của một tà thần kinh tởm trước khi tiến hành tiêu diệt. Nàng biết rõ những chiến trường mà chỉ cần để lộ một chút dấu vết thôi cũng sẽ dẫn đến một kết cục thê thảm… hoặc một địa ngục trần gian. Nàng đã trải qua tất cả.

So với những lần đó, việc lách qua vòng cảnh giới nghiêm ngặt này chẳng khác gì trò trẻ con. Ngay cả khi bị phát hiện, nàng tự tin rằng mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua. Thậm chí nếu được phép quét sạch một cách thô bạo, thì cứ thế mà đường đường chính chính đánh thẳng vào cũng chẳng sao. Khoảng cách về thực lực, quả thật là hiển nhiên.

… Nữ Tanuki đến được nơi đó. Một nơi sâu trong núi thẳm. Trong lòng rừng rậm. Một hang động. Không, đây là…

(Di tích… khá cổ xưa. Có từ trước khi triều đình được thành lập chăng?)

Khi còn trẻ thì không nói, nhưng nàng đã sống lâu và từng đảm nhiệm những chức vụ quan trọng trong triều đình. Cơ hội học hỏi không bao giờ thiếu. Nàng từng nghiên cứu về thời kỳ trước khi triều đình ra đời qua các sử sách. Có phải đây là nơi ẩn náu của một bộ tộc không chịu quy phục đã tuyệt diệt từ xa xưa? Hay là tàn tích của triều đại nô lệ bị lãng quên? Có thể là một đền thờ của một tà giáo. Dù là gì, rõ ràng nơi này không còn được sử dụng theo mục đích ban đầu, và chủ nhân của nó cũng đã đổi khác.

Nàng bước vào sâu trong hang động mà không chút do dự. Mọi cạm bẫy đều bị nàng lách qua mà không kích hoạt. Không một ánh mắt giám sát nào nhận ra được Azuma Hibari. Hơi thở, tiếng bước chân, khí tức, tất cả đều bị xóa sạch. Thế mà trong bóng tối, nàng tiến thẳng như thể giữa ban ngày mà chẳng hề lạc lối. Một sự chênh lệch sức mạnh rõ ràng như ban ngày.

Và rồi, kẻ xâm nhập đã quá dễ dàng đặt chân tới nơi đó. Tới chốn bí ẩn ghê rợn.

「Cái gì… thế này?」

Trước cảnh tượng trước mặt, Azuma không khỏi mở to mắt, sững sờ. Cảnh tượng ấy thực sự quá đỗi chấn động.

Không gian rộng lớn trong lòng hang động ẩm ướt một cách kỳ lạ, nhưng lại sạch sẽ đến bất thường. Những ngọn lửa ma trơi lượn lờ tuần tra, chiếu sáng như ban ngày. Ở trung tâm không gian được chiếu sáng là một con yêu quái nhện khổng lồ. Và trên khắp bức tường là những cái kén dán chặt… bên trong là những thứ gì đó giống hình nhân đang ngủ say.

Con người…? Suy nghĩ thoáng qua ấy lập tức bị bác bỏ. Bởi một âm thanh chói tai vang lên.

Từ sâu trong hang động, một đám kappa xuất hiện, cơ thể còn dính những mảnh da người. Hàng chục con kappa, hành động vụng về như vừa được sinh ra, nhưng lại ngoan ngoãn như được huấn luyện, dù gầm gừ đầy bất mãn. Chúng tiến đến trước mặt con nhện khổng lồ.

『……』

Không rõ con nhện khổng lồ đang nghĩ gì, nó lập tức bắt lấy con kappa đầu đàn. Con kappa vùng vẫy trong khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó bị nhện tiêm thứ gì đó khiến nó rơi vào trạng thái hôn mê. Nhện dùng tơ quấn chặt con kappa đang ngủ say, dệt thành một cái kén. Những con kappa khác không hề phản ứng trước cảnh tượng đồng loại bị bắt. Chúng chỉ đứng đó, đờ đẫn như chẳng nghĩ gì.

Cái kén được nhện treo lên tường. Và ngay lập tức, nhện bắt con tiếp theo và xử lý tương tự. Đám kappa vẫn không phản ứng. Tựa như một dây chuyền sản xuất, nhện là máy móc, còn chúng là nguyên liệu.

(Thức ăn dự trữ… không phải vậy.)

Những cái kén treo trên tường có đến hàng ngàn… và chắc chắn không chỉ ở không gian này. Azuma cảm nhận được hang động còn kéo dài sâu hơn, được phân chia thành nhiều khu vực. Có lẽ, tổng cộng phải đến hàng vạn?

「Ngủ đông……? Sự ngoan ngoãn ấy, chẳng phải đã bị cải tạo sao? Giống hệt binh lính.」

Sự thống nhất. Quản lý. Kỷ luật. Không, còn hơn thế, như một trang trại… Với kinh nghiệm đối mặt với vô số đạo quân yêu quái, cảnh tượng này đối với nàng là dị thường, nhưng đồng thời gợi lên một cảm giác hoài niệm.

Phải. Tựa như đội quân của tên thủ lĩnh yêu quái mà nàng từng nhiều lần trinh sát khi còn là một cô bé…

「!?」

Ngay sau đó, nàng né được những lưỡi dao phóng tới. Né sạch và lao tới đáp trả. Nhắm vào bóng người, nàng phóng kunai vào mười sáu điểm yếu chí mạng. Mỗi chiếc kunai đều được tẩm độc chết người hoặc yểm chú nguyền riêng biệt. Nàng ra tay với ý định tất sát.

… Nhưng không có cảm giác trúng đích.

「…!!」

Quyết định tức thời. Nàng xóa sạch khí tức, tan vào bóng tối. Quan sát từ trong bóng tối. Bóng người bị sương mù bao phủ ngã quỵ, đầu lệch đi, nhưng ngay sau đó nó gãi đầu, chỉnh lại xương cổ bị gãy. Nó lầm bầm chửi rủa. Như thể cơ thể bị phá hủy đã tan thành sương mù và tái cấu trúc lại.

Chẳng lẽ đây chính là loại quái vật từng chỉ nghe đồn? Vậy muốn hạ nó e rằng phải mất thời gian……

「Ughhh… khoan đã, khoan đã. Quả nhiên là không chút nương tay nhỉ? Cái này chẳng phải phòng vệ quá mức sao? Với thủ lĩnh Âm Dương Liêu, đây chẳng qua chỉ là lời chào hỏi thôi sao!?」

Bị phục kích ám sát, chịu hơn chục đòn chí mạng, vậy mà vẫn buông lời nhẹ nhàng. Azuma không đáp lại. Nàng chỉ quyết định rút lui khỏi nơi này.

Trong số các thủ lĩnh Âm Dương Liêu qua các thời kỳ, nàng không phải là người xuất sắc trong chiến đấu hay trừ yêu. Một khi đã bị phát hiện, ở lại sào huyệt của lũ yêu quái không còn là lựa chọn. Nàng lao ra khỏi hang động, nhanh chóng theo đường cũ. Chạy băng băng mà không tạo ra một gợn gió. Thoát ra ngoài. Và… một đám đông kappa đang chờ đợi.

「…!」

Nữ yêu Tanuki dừng bước mà không phát ra tiếng động. Mắt nàng hướng về đám kappa hàng ngàn con, và đặc biệt là một cá thể thủ lĩnh với cái đầu phình to như bị ký sinh. Như thể đã tính toán trước, con yêu quái mở miệng.

『Quả là bậc thầy ẩn hành, một trong những thủ lĩnh Âm Dương Liêu kiệt xuất nhất. Toàn bộ bẫy rập, toàn bộ thủ vệ, ngươi đều lọt qua hết thảy mà tới được đây. Dù nằm trong dự tính, nhưng quả thực, kỹ nghệ ấy đáng khâm phục vô cùng.』

「……」

Dáng vẻ không hề tương xứng, con kappa dị dạng nói năng trôi chảy và đầy trí tuệ. Nhưng trước lời gọi của nó, Azuma không đáp lại.

『Ngươi định núp chứ gì? Ta biết rõ là có người ở đó mà. Lễ nghĩa là quan trọng. Chắc trong Kojiki cũng có chép điều đó. Một bậc đại thần mà thiếu lễ nghi thì thật không được nhỉ?』

「……」

Lời thúc giục vẫn không nhận được phản hồi từ Azuma. Con kappa với cái đầu phình to như quả bóng nhún vai.

『Cẩn trọng quá nhỉ. Quả không hổ là tai mắt của Hoàng đế. Chẳng trách Gyokurou lại trọng dụng ngươi. 「Cung điện có tai trên tường, có mắt trên cửa. Nhưng Tanuki chẳng bao giờ để lộ đuôi」 nhỉ?』

Nhận ra mưu mẹo không thành, con kappa dị dạng thở dài. Azuma đã nhận ra từ ánh mắt của đám kappa. Chúng chưa xác định chính xác vị trí của nàng, ít nhất là chưa hoàn toàn phát hiện. Đó là một cuộc đấu trí nhằm moi ra sự tồn tại của nàng. Vì thế nàng giữ im lặng.

『……Ừm. Thôi được. Có lẽ ngươi đang ở quanh đây nhỉ? Tò mò lắm phải không, tại sao lại phát hiện ra được chỗ ngươi ở trong hang kia? Đừng lo, không khó đâu. Ta sẽ nói cho nghe cách áp dụng của thứ này.』

Con kappa dị dạng lấy ra một mẩu giấy. Một pháp cụ cấp thấp từ thời xa xưa, được phát triển bởi một tồn tại nào đó. ‘Phù Chú Tầm Sắc’…

『Trong không khí hang động ta có hòa vào dược phẩm để kích thích sự lớn mạnh của giống yêu. Để điều tiết nồng độ, trong hang đặt các thiết bị đo nồng độ linh khí, chia ô rất tỉ mỉ để kiểm soát chất lượng. Đây là điều hay bị ảo thuật giả hay Ẩn Hành giả bỏ sót. Bản thân sự lừa gạt toàn cục của một không gian có giới hạn.』

Để kiểm soát chất lượng, không gian được phân chia chi tiết, và các côn trùng thức thần được bố trí đều đặn để đo lượng linh khí bão hòa trong không khí. Dù nàng có thể che giấu sự tồn tại, linh lực, tiếng bước chân, nhiệt độ cơ thể hay trọng lượng của mình, thì đó cũng chỉ liên quan đến bản thân và khu vực xung quanh. Nàng không thể kiểm soát được những hiện tượng bên ngoài chịu ảnh hưởng từ sự tồn tại của mình, hay cả một không gian rộng lớn. Sự giảm nhẹ trong mật độ linh khí của khu vực đó, dù nhỏ bé, cũng không thể ngụy trang hoàn toàn.

Ví như một bình nước. Dù không biết thứ gì đã lọt vào, chỉ cần nhìn vạch đo là biết mực nước đã dâng lên, và từ đó có thể suy ngược ra khối lượng hay thể tích của vật thể chìm trong nước.

Và hồn ma đã dự đoán được nơi kẻ xâm nhập sẽ dừng chân. Không, đúng hơn là nó đã cố ý thiết kế nội thất để khiến kẻ xâm nhập phải dừng lại. Thực ra, đòn tấn công từ người đệ tử trong bóng tối chỉ là một cú đánh gần như đoán mò, dựa trên mật độ linh khí và sự sắp đặt của nội thất.

『Thật lòng mà nói, ta cũng không quá tự tin, nhưng mà, khi mà mọi thứ khớp đến thế này thì…』

「…!!」

Đã nhận ra đó là lời giải thích nhằm đánh lạc hướng, Azuma cảm nhận được vô số khí tức đang lao tới từ phía sau và lập tức đưa ra quyết định. Lao đi. Tấn công chớp nhoáng.

『Kít!?』

『Kiee…!!?』

Trong khoảnh khắc, thanh kiếm được rút ra đã chém ngã hàng chục con kappa. Nhưng không một giọt máu nào bắn ra. Không nhuốm máu, Tanuki mở ra con đường máu.

『…À, hóa ra ở bên đó. Quả nhiên đầu óc sắc bén.』

Tiếng thét liên tiếp vang lên. Nhìn những cái xác ngã xuống trước khi kịp hiểu chuyện, vông linh ký sinh trong kappa lần nữa tỏ ra thán phục. Hắn đã cố ý làm mỏng một phần đội hình, bố trí những cạm bẫy đặc biệt dành riêng cho loại hình Ẩn Hành, nhưng xem ra nàng không mắc bẫy.

「Trong số những người kế nhiệm, ngươi thuộc loại thông minh. Thật đáng tiếc.」

Lời than thở mang hai ý nghĩa. Một là từ lý lịch của nàng, rõ ràng nàng sẽ không bao giờ hợp tác. Và ý nghĩa còn lại là…

「Chạy rồi sao?」

『Ừ, do ngươi lơ là. Ta nên làm thế nào mới tốt nhỉ?』

Từ sâu trong hang động, người đệ tử dẫn theo đám kappa đáp lại lời gọi một cách hớn hở. Dù rõ ràng là lời nói đùa, tên đệ tử, Kamui, không khỏi lộ vẻ mặt khó chịu.

「Xin tha cho tôi đi. Dù sao ngài cũng chỉ tìm cớ để mổ bụng tôi thôi.」

Thậm chí hắn đã nhiều lần rơi vào tình cảnh tương tự. Bị đánh thuốc mê, tỉnh dậy thì đang bị mổ bụng… chỉ tính những lần hắn biết, đã hơn mười lần, và có lẽ thực tế còn vượt quá số ngón tay ngón chân.

『Không không, đây là thiện ý. Hơn nữa, nhận mấy kunai của cô ta rồi để nguyên thế thì đâu được.』

「Có khi nào… ách, ugh!?」

Linh cảm xấu trước lời của sư phụ. Kamui ôm ngực rên rỉ. Quả nhiên.

『Thuốc độc hay chú hay phù cụ gì đó. Dù gì cũng chuẩn bị kỹ. Cả bóng lẫn vật thể đều có tác dụng nhất định.』

Thực tế là với mục đích giết người, dù không thể đi xa đến mức đó, nhưng làm đau đớn một bóng tối thì cũng đủ thể hiện sát ý đáng kể. Hoặc nên nói, chính vì là bóng tối nên mới chỉ dừng ở mức này…

『Tạm thời thì tiến hành mổ thôi. À, gửi vài lính vặt truy đuổi nữa đi. Dù gì cũng sẽ mất dấu.』

Kể cả đám hồ ly, tất cả lính gác được bố trí đến giờ đều bị qua mặt. Chính chúng cũng chỉ nhờ bẫy mai phục mới phát hiện được. Với lực lượng hiện có, muốn tìm và bắt hay giết nàng là điều không tưởng.

Trong thời đại đại loạn, tên vong linh này từng tận mắt chứng kiến Tanuki kia lẻn đến gần bên tên thủ lĩnh của hắn với tư cách một đội ám sát. Dù cuối cùng nhiệm vụ thất bại và cả đội bị tiêu diệt, trừ nàng, nhưng hầu như không ai trong đám lãnh đạo nhận ra cho đến phút cuối. Những kẻ phát hiện ra nàng ngay trước đó, đáng tiếc, giờ không còn ai sống sót.

…Tạm thời là vậy.

『Chuẩn bị rút. Trang trại thứ sáu chỉ để lại mồi nhử rồi rút. Sớm muộn gì đội trừ yêu cũng sẽ được cử đến.』

Ra lệnh cho đám kappa, những con kappa bị biến đổi đứng đờ đẫn bắt đầu di chuyển với vẻ mặt như mộng du, thực hiện nhiệm vụ của mình.

Những con kappa, được biến đổi sau khi cấy yêu trùng ký sinh vào đầu. Chúng giờ chỉ là tay chân trung thành của hồn ma, tách biệt khỏi trí tuệ tập thể của đám kappa ngủ sâu trong vực thẳm, không hơn không kém.

「U, ừg……」

『Đứng dậy được không? Nếu khó quá thì ta khiêng tới phòng phẫu thuật cho.』

「Không không…… Cho tôi xin từ chối.」

Kamui toát mồ hôi, gượng gạo từ chối lời đề nghị của vật chủ kappa đang dang rộng tay. Nhận ơn từ tên vong linh giả tạo này chẳng hay ho gì. Hơn nữa, bị một con kappa bế kiểu công chúa thì thật mất mặt.

「Hơn nữa là, ngài định bỏ nơi này sao? Thật lãng phí. Trang trại này khá lớn mà?」

『Chính vì thế mới để vậy. Bản chất nơi này vốn là mồi nhử.』

Trang trại, nhà máy, sào huyệt của đám kappa ở vùng biên địa xa xôi cách trung tâm. Triều đình không thể để yên. Chắc chắn họ sẽ điều động lực lượng tương xứng để tiêu diệt. Và điều đó sẽ khiến phòng thủ ở Trung Thổ mỏng đi. Thậm chí, quy mô quá lớn của căn cứ bí mật này chính là một lá bài để phô trương. Rò rỉ thông tin, dụ cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu giỏi thâm nhập đến cũng là một phần kế hoạch. Không thể để nữ Tanuki đó tự do hành động. Dùng mồi nhử để câu giờ cho đến khi kế hoạch hoàn thành.

Như gia tộc Ako, đối đầu trực diện với những kẻ phiền phức là không khôn ngoan. Loại bỏ những quân cờ khó nhằn bằng cách giữ chúng ngoài bàn cờ mới là hợp lý. Có thể đạt được mục tiêu, thậm chí chiến thắng mà không cần giao chiến với những quân cờ mạnh.

『Thôi nào, đi mổ đi. Thời gian là vàng bạc… Phải hoàn tất trước khi các trừ yêu sư đáng sợ kia tới chứ?』

Nói vậy, vong linh nhìn về hướng nam xa xôi. Liệu bên đó có thể hoàn thành mọi việc trước khi con ả Oni đáng sợ kia xuất hiện hay không…?

-

Tồn tại mang tên 『Shiro』 là một mảnh vỡ bị rò rỉ, là một cái bóng. Nàng là thứ phế phẩm mà con quái vật tàn bạo và độc ác mang tên 『Bạch Ỷ Hồ Ly』 đã vội vàng tách bỏ khỏi bản thân, là phần yếu đuối đáng khinh mà chính ả đã trích xuất và vứt đi. Đồng thời, nàng cũng là một thứ giả mạo được tái cấu trúc từ tồn tại nền tảng mang tên 『Shirona』.

Đối với Bạch Hồ còn non nớt, đó là một gánh nặng to lớn, một cái chốt cắm sâu vào ý thức và bản ngã, và hơn hết, là một tội lỗi. Nhân cách và sự tự nhận thức của nàng gần gũi với 『Shirona』, nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng mình thực sự phát sinh từ 『Bạch Ỷ Hồ Ly』, một sự kéo dài của tồn tại đó. Điều đó là nỗi sợ hãi.

Giữa 『Shirona』 và 『Shiro』, chắc chắn có một ranh giới. Ở sâu thẳm trong bản thân, tại nền tảng cốt lõi của nàng, 『Bạch Ỷ Hồ Ly』 thực sự tồn tại, cùng với những nhân tố cội nguồn từ ả. Đối với『Shiro』, điều đó khiến nàng cảm thấy ghê tởm chính mình, đồng thời gây ra sự bất an và khiến nàng nghi ngờ về ý thức bản thân. Nàng đã từng sa ngã. Nàng đã làm tổn thương ai đó, giết chết ai đó, khiến ai đó đau khổ, lừa dối ai đó, và… nuốt chửng ai đó. Dù hiện tại nàng chỉ là một mảnh hồn vỡ vụn, nhưng khi thực hiện những điều đó, nàng chắc chắn đã là một phần của ả.

Sợ hãi. Trái tim đã một lần mắc sai lầm và sa ngã của bản thân.

Sợ hãi. Những ánh mắt của mọi người dành cho hành vi của bản thân.

Sợ hãi. Những tội lỗi trong quá khứ không biết khi nào sẽ bị đào lên.

Và hơn hết, điều khiến nàng khiếp đảm nhất chính là khả năng mình một lần nữa đi lệch đường… chuyện 「không thể xảy ra」 thực tế không hề là điều có thể khẳng định. Bởi vì nàng đã thực sự làm điều đó trong quá khứ.

Và rồi, thời khắc đó đã đến.

Bị cơn sốt hành hạ, đau đớn, trong giấc ngủ, nàng nhớ lại những mảnh ký ức mờ nhạt chìm sâu trong đáy lòng. Chắc chắn, nỗi bất an cũng là một phần lý do. Những lời nói của Yêu Hồ mà nàng từng gặp ở『Núi Hororaku』, có vẻ rất quen thuộc, đã khiến tội lỗi từ quá khứ trỗi dậy, đâm sâu vào trái tim nàng. Tiểu thư sắc hồng, chủ nhân của nàng, đang chịu đựng nỗi bất an của sự cô độc, và chính nàng cũng không thể dựa vào nàng ta hay bất kỳ ai khác…

Vì thế, việc tiểu thư của nàng dù hoan lạc trong cơn điên loạn nhưng vẫn có thể hồi phục, đối với nàng, đã là một điều may mắn. Và việc có thể trò chuyện sâu sắc lần nữa với anh ấy sau sự kiện ở trại trẻ mồ côi, mở lòng với nhau, đối với tàn dư của Bạch Hồ, là một khoảnh khắc an nghỉ ngắn ngủi, một sự cứu rỗi… Đáng lẽ phải là như vậy.

Nỗi đau của cơn sốt. Có điều gì đó mơ hồ mà nàng cảm nhận được. Cảm giác như dung nham từ một ngọn núi lửa sôi sục trong lồng ngực sắp phun trào. Suy nghĩ mịt mờ. Có gì đó đang xảy ra. Nàng nhận ra điều đó, nhưng khi mọi thứ hoàn tất, đã quá muộn.

Cảnh tượng không thể chấp nhận được phản chiếu trong gương. Một hình ảnh đáng nguyền rủa. Diện mạo đã thay đổi, hoặc đúng hơn, là trở về hình dáng xưa kia. Cơ thể. Máu như rút cạn khỏi người nàng. Tuyệt vọng. Sức mạnh trào dâng, cảm giác hung bạo và những ký ức xâm lấn từ sâu thẳm trong tâm trí khiến nàng run rẩy vì sợ hãi.

Quá khứ mà nàng đã cắt đứt tưởng chừng đã trở lại. Và tệ hơn nữa, nó lại xảy ra ngay tại trại trẻ mồ côi, khi viện trưởng không có mặt! Điều không thể xảy ra. Nàng sợ hãi. Nàng thực sự khiếp đảm một tương lai sai lầm không thể cứu vãn.

Những người nhìn thấy hình dáng này sẽ nghĩ gì? Họ sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt ra sao? Đáng sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là khả năng nàng sẽ không còn là chính mình. Tâm hồn bị cơ thể kéo theo. Hình dáng xưa kia, hung bạo và tàn nhẫn. Vậy còn tâm hồn thì sao? Có gì đảm bảo rằng bản năng sẽ không thức tỉnh, rằng khía cạnh yêu quái trong nàng sẽ không trỗi dậy? Nếu không thể kìm nén, thì sẽ mất bao lâu để nó được giải phóng hoàn toàn? Không biết. Nàng không biết gì cả. Nhưng nàng không thể lạc quan. Nhưng… nàng biết trông cậy vào ai đây?

Do dự, sợ hãi, bối rối, và khi khoảnh khắc đó đến, cơ thể nàng tự động hành động. Nàng tự ghê tởm chính mình.  Những hành vi mượt mà và kiêu ngạo y hệt quá khứ của nàng chảy từ trên xuống như nước. Giọng điệu. Lời nguyền. Không phải tái hiện, mà chính là bản thể đó. Nàng ghê tởm. Ghê tởm. Tuyệt vọng, và rồi nàng quyết định.

Không thể quay lại. Không thể đảo ngược. Không thể biện minh. Càng trò chuyện, càng giả vờ hành xử, điều đó càng trở thành sự thật. Đó là một sự chấp nhận trẻ con đến lạ lùng. Trong tình huống ngày càng tồi tệ, nàng tự thân từ bỏ chính mình. Nhưng tự tay kết liễu bản thân vẫn quá đáng sợ, và sâu thẳm trong lòng vẫn còn chút hối tiếc… Vô nghĩa, nàng bám víu vào mảnh ký ức thoáng qua trong tâm trí, và nàng Bạch Hồ, thâm tâm tan nát, đã lẩm nhẩm.

Và nàng quên mất rằng vào thời đó, bản thân mạnh mẽ đến ngu dại khi xưa cũng không hề hiểu thậm chí đến một nửa bản chất thuật pháp mà anesama đã giảng dạy...

-

「Tại… sao…?」

Thời gian quay ngược lại, Bạch Hồ bị giam cầm từ phía sau khẽ thì thầm câu hỏi. Không, đó là điều đã luôn tồn tại kể từ khi thế giới này bắt đầu. Tất cả đều nằm ngoài dự đoán.

Ảo thuật lôi lịch sử ra để ghi đè… một đại ảo thuật thay đổi quá khứ có giới hạn. Nó được sử dụng để xóa bỏ chính bản thân mình.

Lời nguyền mà viện trưởng Tanuki đặt lên nàng, nó nhắm vào 『hiện tại』 của nàng, nhắm vào 『Shiro』 của nàng. Vậy nên, nếu sử dụng ảo thuật này để 「chèn」 một sự kiện vào quá khứ, thì lời nguyền ấy hẳn sẽ không thành vấn đề… Đó là lựa chọn nàng tìm ra trong lúc hỗn loạn, để tự xử lý bản thân vốn chẳng biết lúc nào sẽ bị nuốt chửng và mất kiểu soát.

Sợ hãi không thể tự sát, nàng tự tiện tin rằng người kia sẽ phá vỡ ảo ảnh của bản thân, tự tiện hy vọng người kia sẽ vượt qua mất mát, nhưng hoặc là do không hiểu rõ thuật pháp này, hoặc là do vụng về, nàng đã kéo cả nàng tiểu thư đang tá túc vào lằn ranh. Chính bản thân nàng, đến tận một khoảnh khắc trước, đã ghi đè và lãng quên ký ức. Dù vậy, ngay khi bị chỉ ra, nàng vội vàng che đậy, nhưng quyết tâm dao động trước những lời nói, và khi định vươn tay ra… thì lại thành ra thế này.

「Tại sao…?」

「Tại sao ảo ảnh của chính mình lại rời khỏi tay mình, đúng không?」

Trước câu hỏi của Bạch Hồ, Hắc Hồ thay lời đáp lại. Ả kể, và cười nhếch mép đầy khinh miệt.

「Cô bé ngốc nghếch. Ngươi thực sự đã dùng thuật pháp này mà chẳng hiểu gì sao? Thật đáng kinh ngạc, với cái đầu như thế mà vẫn kích hoạt được thuật pháp này… Thật là một yêu lực hùng hậu. Không, có lẽ là thần lực chăng?」

「Đó là…?」

Bạch Hồ định đặt thêm câu hỏi trước những lời của nghĩa tỷ, nhưng tình thế đã chuyển biến trước khi nàng kịp mở lời. Một dòng chảy đen ngòm lướt qua ngay sát má nàng, tiếng thét vang lên. Tiếng gào của chàng trai trẻ. Hiểu ra tình hình, Bạch Hồ quay lại, hét lên một tiếng không thành lời.

Trước tầm mắt nàng là bóng dáng chàng trai bị đánh bay bởi đuôi của Hắc Hồ. Trong bóng tối của cuộc đối thoại giữa hai chị em Hắc Bạch, kẻ thấp hèn định lẻn vào kẽ hở để tiếp cận đã bị trừng phạt.

「Kh… ông thể nào!!? Ưggh…!?」

「Đồ khỉ vô duyên. Dám xen vào cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ sao… Không được phép đâu. Bị lừa bởi lời đường mật của một con khỉ thấp kém, danh dự của yêu hồ chúng ta sẽ bị bôi nhọ, chỉ có nhục nhã mà thôi. Chúng ta là những kẻ mê hoặc và làm điên loạn con người, chứ không phải ngược lại đâu」

Hắc Hồ ra tay trước khi Bạch Hồ kịp mưu tính điều gì. Từ phía sau, ả vươn tay, mạnh bạo nhét ngón tay vào miệng Bạch Hồ. Những ngón tay mảnh khảnh của Hắc Hồ chà xát lưỡi, má trong, răng trắng, khuấy động nước bọt. Ả đùa cợt. Khi nàng cố nói,  lập tức đầu lưỡi bị kẹp lại, ép buộc phải khuất phục.

Và sự chà đạp không chỉ dừng ở khoang miệng. Một bên ngực bị móng vuốt sắc nhọn bóp chặt qua lớp găng. Cổ mảnh mai bị chiếc lưỡi đỏ liếm nhẫm. Chín chiếc đuôi đen cọ sát bụng Bạch Hồ, giữ chặt eo, quấn quanh đôi chân. Chúng mơn trớn chiếc đuôi trắng, len vào tận bắp đùi. Trói buộc, chiếm hữu. Kích thích, khiến nàng run rẩy, rồi thả lỏng. Ép nàng khuất phục.

「Haa…!?」

「Ufufu. Ngoan nào, ngoan nào. Cô bé ngoan ngoãn. Thật dễ bảo, thế nên mới dễ bị lời khỉ lừa gạt, đúng không? Có vẻ cần được giáo dục thêm nhỉ?」

Bởi bị giam hãm nên Bạch Hồ không ngã xuống. Nhưng tứ chi đã hoàn toàn mất hết sức lực, chẳng khác nào bị rút xương. Và Hắc Hồ, lại vỗ về đứa em đồng tộc trắng trẻo non nớt kia như trẻ thơ. Rồi ả quấn lấy cánh tay, bắt nó vươn ra, giơ lên, hướng về phía người đàn ông đang gục ngã trên tuyết.

「Dừng… dừng lại…」

「Không sao, không sao. Cứ để ta lo. Ta sẽ kết thúc nhanh thôi. Con khỉ đực dùng lời lẽ rẻ tiền để mê hoặc, chỉ cần thiêu đi một chút là sẽ quên sạch ngay… Ufufu, hay là để ta ghi đè lên ngươi nhé?」

「Phù…?」

Mất hết sức lực, trở thành con rối không thể kháng cự, Bạch Hồ bị Hắc Hồ ngọt ngào mê hoặc điều khiển. Sự kháng cự yếu ớt kia chỉ là vô nghĩa. Chậm rãi, hai bàn tay cáo chồng khít, cùng hướng về phía người đàn ông đang cố gắng gượng dậy. Và rồi…

「Đánh lén quả thật chẳng cao quý chút nào nhỉ!?」

Hắc Hồ buông Bạch Hồ ra, quay người lại. Ba cây kim lao tới với tốc độ âm thanh. Thứ ấy chứa độc, ả đánh bật tất cả. Có thứ gì đó đang ẩn nấp. Ẩn hành? Là ai?

「Thật là… cướp công lại còn xen ngang, gan to thật đấy?」

Nhìn những cây kim vừa bị bắn bật cắm xuống tuyết rồi tan biến, Hắc Hồ khẽ tặc lưỡi. Khi ả đưa mắt lại, con khỉ buông lời đường mật kia đã gượng dậy, ánh mắt lóe sáng dữ dội.

…Chính hắn là gông cùm. Chính hắn là cái chốt. Chính hắn là điểm khởi phát. Không thể để lâu thêm. Trước khi bị xen vào và quấy rối thêm nữa, phải đuổi đi. Hoặc có lẽ là xử lý hẳn.

「…!!」

「Dừng… dừng lại…!!」

Làn sóng yêu khí trào dâng. Khí thế đủ khiến người trưởng thành sợ vãi, ngất lịm, vậy mà chàng trai kia vẫn đứng vững, như thể đã quen thuộc. Bạch Hồ vừa bị buông bỏ chỉ biết van nài Hắc Hồ ngừng lại hành động sắp xảy ra. Nhưng bị phớt lờ. Hắc Hồ chẳng hề có ý định lẫn dư dả lòng từ bi trước gã khỉ đầy chiến ý kia.

Trước khi nhân tố quái vật ngủ trong con khỉ kịp bùng nổ thêm lần nữa, phải hạ gục hắn… đó là điều đã định.

「!? Cái gì, đây là…?」

Hắc Hồ, định thi triển một thuật pháp nào đó, lại ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày trước 「áp lực」.

「Eh…!?」

「Cái gì thế!?」

Bạch Hồ cũng thế, chàng trai cũng thế. Có gì đó đang từ trời âm u kéo đến.

Một cái bóng xuất hiện giữa những đám mây dày đặc, tối tăm. Tiếng xé gió vang lên. Hơi thở của một sự tồn tại mạnh mẽ đang đến gần.

Mọi người đều chuẩn bị trước kẻ đến từ trời cao. Và nó đã đến.

『(´∀`)TA LÀ THẦN TƯỢNG TỐI THƯỢNG, KẺ AI CŨNG PHẢI MÊ SAY!!』

「…Hả?」

Lời lẽ ngớ ngẩn khiến người ta muốn ngã ngửa. Ai đó đáp lại với giọng lố bịch. Và rồi nó xuất hiện. Con nhện trắng ngu ngốc xuất hiện. Nó đáp xuống. Chỉ có một điểm khác biệt. Kích thước của nó.

…Một con nhện khổng lồ to như ngọn núi, với vẻ mặt hớn hở, lao xuống.

『(* ゚∀゚) TA, ĐÃ ĐẾN ĐÂY!!』

Con nhện khổng lồ đứng sừng sững trên mặt đất. Nó tạo dáng ngầu. Cả đám im lặng. Con nhện, với vẻ mặt ngơ ngác, quan sát xung quanh. Và rồi…

『( ・`д・´)CHÚC MỪNG TANGANNEKO-SENSEI HOÀN THÀNH TÁC PHẨM!!』

「Này, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy hả!」

Hướng về con nhện phun tơ sắc hơn thép, Hắc Hồ vừa đáp trả vừa phóng ra ngọn yêu hỏa. Va chạm. Xung đột. Một trận chiến ác liệt bắt đầu.

「…Không, cái đó đáng lẽ phải nói từ lần cập nhật trước chứ?」

Đó là lời thì thầm của chàng trai trẻ khi chứng kiến trận tử chiến bất ngờ diễn ra trước mắt…

-

Đó chính xác là một thảm họa thiên nhiên, một sự biến đổi kinh hoàng của trời đất. Những ngọn lửa phun ra như mưa. Sấm sét, lũ lụt, sóng đất đá ào ạt kéo đến, mang hình dáng của một con cáo. Cây đại thụ mọc lên rồi bị đâm xuyên. Đá lở tuyết tràn tới. Một màn đạn nước từ súng nước che kín cả tầm nhìn.

『(^∀^) TA SẼ ĐẤU VỚI NGƯƠI, TỚI CÙNG!!』

Con nhện khổng lồ ngu xuẩn chịu trận dưới cơn bão tấn công dồn dập, nhưng chẳng hề tỏ ra đau đớn hay nao núng chút nào. Nó tiến tới chậm rãi với vẻ mặt tự mãn, rồi phun ra tơ nhện.

『(; ・`д・´) LỘN ĐI!!』

「!!」

Tơ nhện được phóng ra với áp lực cao và tốc độ âm thanh, cứng như thép, thực sự quét sạch mọi thứ tại điểm tiếp xúc. Nó xé toạc cánh đồng tuyết, cắt nát, chém vụn. Ngay cả những sợi tơ mỏng manh còn sót lại, chỉ cần chạm vào cũng đủ khiến tứ chi bị cuốn đi. Ả Hắc Hồ lách qua cơn bão tơ nhện với từng bước hiểm hóc, tung hoành ngang dọc, tạo ra những ảo ảnh, nhảy múa để tránh né. Ả thi triển thuật pháp, nhưng trước lớp vỏ ngoài của con nhện, thuật pháp tan biến. Không một vết xước.

「Thật phiền phức…!!」

『Σ(>Д<)ĐỂ MỘT THIẾU NỮ BỊ THƯƠNG LÀ TỒI TỆ NHẤT!!』

「Ta cũng là một thiếu nữ đó, biết không hả…!!?」

Con nhện ngu xuẩn, giờ đã hóa thành một quả cầu giận dữ phừng phừng, tung thêm những đòn tấn công mới, nhưng Hắc Hồ vẫn lăng mạ và tránh né một cách duyên dáng. Hai bên kẹt trong một thế cờ hòa, thiếu đi đòn quyết định để hạ gục đối phương… chỉ có thiệt hại xung quanh không ngừng gia tăng.

「Trời ạ, thế này thì loạn hết cả rồi…!!?」

Và kẻ đang ẩn nấp, lén quan sát trận chiến đỉnh cao này mà ngẩn ngơ chính là tôi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy… Ai đó làm ơn giải thích giùm tôi với.

「…」

Tôi một lần nữa nhìn từ đỉnh đồi tuyết, xác nhận rằng dư chấn không lan đến đây, rồi quay sang nhìn tiểu thư kiêm người mẹ và cô em gái hồ ly mà tôi đang ôm bên cạnh. Đáng tiếc, người trước vẫn chưa hồi phục vì cơn đau đầu, còn người sau thì bối rối, hoang mang, không thốt nên lời.

『Vậy, để ta giải thích nhé?』

「Điều đó thì giúp ích lắm… Nhưng sao tiểu thư lại ở đây?」

『Để nói về việc đó, ta cần giải thích tình hình của không gian này. Sẽ hơi dài đấy nhé?』

Câu trả lời của con chim ruồi đậu trên vai tôi nghe sao quen quen, như thể từng nghe ở đâu rồi.

「Ồ…!? Vậy thì, xin hãy chỉ giáo!」

Tiếng nổ. Gió lốc. Bão tuyết cuộn trào. Lở tuyết. Ẩn sau ngọn đồi tuyết để tránh chúng, tôi phủi tuyết khỏi người và yêu cầu. Dù sao đi nữa, tôi cũng cần phải nghe đã.

『Vậy thì ta sẽ giải thích… Trước hết, ngươi hiểu không gian này, thế giới này, như thế nào?』

Lời của con chim ruồi thật sự quá trừu tượng.

「Một câu chuyện mơ hồ. Một ảo ảnh, hoặc có lẽ là giấc mơ, tôi nghĩ vậy…?」

Tôi nhớ lại ký ức bám chặt trong đầu, về việc tôi đã chấp nhận một thuật hỏa độn bất chấp lý lẽ để khôi phục cơ thể mình, rồi trả lời. Tôi liếc nhìn Shiro trong hình dáng người lớn, tìm kiếm câu trả lời trong im lặng.

「…Thứ đó, thuật mà em đã sử dụng, đáng lẽ là một ảo thuật thương cấp có thể thay đổi quá khứ.」

Ảo thuật thượng cấp có thể lừa dối thực tại vĩnh viễn. Nó thay đổi thực tại. Thay đổi thực tại nghĩa là thay đổi cả quá khứ dẫn đến đó. Shiro đã xen vào sự tồn tại của tôi và tiểu thư phóng đãng vào ký ức quá khứ. Rồi trên nền tảng đó, chính sự tồn tại của cô ấy…

『Giải thích đại khái thì đúng là như vậy. Chính xác hơn, thuật pháp này chèn một 『dị thuyết』 song song với 『chính sử』.』

「Dị thuyết…?」

『Chỉ trong khoảnh khắc thì không sao, nhưng để lừa dối thế giới vĩnh viễn, đặc biệt là khi thay đổi quá khứ, cần có những thủ thuật đặc biệt.』

Và con chim ruồi bắt đầu phô bày kiến thức của mình đầy ngạo mạn. thuật pháp mà Shiro sử dụng, nói một cách đơn giản, là tạo ra một thế giới gần như tương đồng và chồng lấn lên nhau. Hơn nữa, không gian này là một mảnh cắt từ một thời điểm, một địa điểm nào đó trong quá khứ của thế giới, được sao chép và mang ra ngoài. Và thuật pháp này vẫn chưa hoàn thành…

『Việc hoàn thành nghi thức, chính là hoàn tất câu chuyện trong không gian này.』

「Hoàn tất câu chuyện…」

『Thế giới này là một ảo mộng. Nhưng đồng thời, nó là một thực tại được sao chép một phần từ thế giới quá khứ. Hoàn tất nó, tạo ra một 『lịch sử』 mới và chồng lấn nó lên 『lịch sử』 ban đầu, để chúng cùng tồn tại. Tạo ra một 『dị thuyết』. Từ đó, ảnh hưởng của 『dị thuyết』 lan tỏa đến tương lai, thay đổi『hiện tại』.』

「Đó là… một thuật pháp cực kỳ điên rồ nhỉ?」

Nghe qua, tôi cảm thấy nó giống như một phiên bản chiếu rạp và phiên bản hoàn chỉnh của một bộ phim. Cả hai đều là chính thức. Cùng một tác phẩm. Nhưng khi so sánh, lời thoại có thể khác, cảnh bị cắt hoặc thêm vào, thậm chí cái kết có thể khác, đôi khi còn thừa thãi. Nhưng cả hai vẫn là cùng một bộ phim. Hai phiên bản chính thức cùng tồn tại mà không phủ nhận lẫn nhau… có lẽ giống như bản phim truyền hình vậy. Vậy sự tồn tại của tôi là gì? Một nhân vật phụ bị cắt bỏ vì thời lượng trong phiên bản điện ảnh hay truyền hình? Còn Dâm Cơ… có lẽ là phiên bản với diễn viên hoặc lồng tiếng khác?

Dù sao đi nữa, dù chưa hiểu hết ý nghĩa và cơ chế, tôi biết rằng đây là một thuật pháp kinh khủng. Không chỉ đơn thuần là thay đổi ký ức hay tẩy não bằng ảo ảnh. Đây thực sự là một nghi thức vĩ đại, mọi thứ đều có thể xảy ra. Một thứ thuật pháp vĩ đại như vậy mà lại được kích hoạt… Tôi nhìn Shiro đang bán khỏa thân và nghĩ vậy.

『Theo truyền thuyết, vốn dĩ nó không hẳn là một chú nguyền điên rồ đến vậy. Trong các trường hợp trước đây, cùng lắm là quay ngược vài ngày, và mức độ thay đổi cũng có giới hạn. Tương truyền lại rằng một số Yêu Hồ đã sử dụng nó để thay đổi kết quả trúng số, tránh bẫy hay phục kích, giải trừ độc trì hoãn. Nhưng quay lùi tới mức này… chính vì vậy mới không thể kiểm soát』

Con chim ruồi, dù là chim, lại mang một biểu cảm nghiêm trọng đến lạ. Khoan, mất kiểm soát ư…?

『Con cáo đen kia là ví dụ điển hình, nhưng có lẽ những người khác mà ngươi đã gặp trong thế giới này cũng tương tự. Vốn dĩ, thuật pháp này dùng để thay đổi hành động của bản thân hoặc cách xử lý sự vật. Phạm vi thay đổi thường chỉ trong vài khoảnh khắc… nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như đã cắt ra một khoảng thời gian khá dài. Nếu vậy, hiệu ứng cánh bướm sẽ lớn đến mức nào?』

Có lẽ nhờ việc xảy ra trong một ngôi làng hẻo lánh nên mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát. Tuy nhiên, thế giới này là một mảnh cắt từ 『chính sử』. Tất cả nhân vật đều chủ động hành động trong đó. Nếu người thi triển thuật pháp thay đổi tình hình quá lớn và kéo dài, hành động của họ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của người thi triển. Và việc dán ghép mảnh cắt thế giới cũng vậy…

『Nhân tiện, nếu thay đổi quá khứ quá lớn, thế giới sẽ nhận ra đấy.』

「Vậy thì sao?」

『Nếu sự khác biệt quá lớn,  thế giới sẽ tự hiệu chỉnh để lấy lại sự nhất quán… Ngươi, nhìn tình hình, có vẻ ngươi đã thi triển thuật pháp mà chẳng hiểu gì về nó nhỉ?』

「Ờ…」

Con chim ruồi nhìn chằm chằm Shiro (hình dáng trưởng thành) với ánh mắt sắc lạnh. Shiro ngay lập tức né tránh ánh mắt đó. Trúng tim đen.

『Thật hết nói nổi. Ngươi phí một lượng thần lực điên rồ như vậy mà chỉ hiểu tới mức đó thôi sao?』

「Đừng nói thế. Em ấy cũng vì tình thế bắt buộc… Khoan. Thần lực? Ý là sao?」

Linh lực thì tôi hiểu. Yêu lực cũng thế. Nhưng dùng thần lực nghĩa là sao?

『……À. Ta chưa giải thích sao. !?』

「Guh…!?!」

Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang lên. Hình như Hắc Hồ vừa tung ra một đòn hỏa độn khủng khiếp, nhìn qua ngọn đồi tuyết, cả ngọn núi tuyết đã hóa thành biển lửa địa ngục. Trong biển lửa ấy, con nhện khổng lồ vẫn ung dung tung hoành. Thật đáng sợ.

「……Cứ có linh cảm rằng chuyện đó, có liên quan đến con nhện ngu kia chăng?」

『Ngươi tinh ý đấy. Đúng vậy… Không hiểu sao, Bạch Hồ ngươi giờ đang kết nối với một nhánh tận cùng của linh mạch Trung Thổ.』

「Cái đó là……」

Đó cũng chính là lý do mà Shiro đột nhiên bước lên nấc thang trưởng thành.

「Việc yêu quái trở nên mạnh mẽ ở nơi có linh mạch là điều bình thường, nhưng dù thế nào thì phát triển nhanh thế này chẳng phải quá bất thường sao?」

『Bọn chúng chỉ hấp thụ linh khí rỉ ra từ linh mạch mà thôi. Không giống như con cáo kia, kết nối trực tiếp với linh hồn đâu.』

Có lẽ giống như sự khác biệt giữa uống thuốc qua miệng và tiêm thẳng vào tĩnh mạch. Nhưng kết nối trực tiếp với linh hồn sao…

『Hơn nữa, trong quá trình bị hấp thu, thứ đó bị cô đặc và tinh luyện bởi một lời nguyền nào đó. Nói cách khác chính là thần khí. Đó hẳn là lý do con cáo này có thể thực thi một thuật pháp ở quy mô ấy dù chỉ hiểu biết qua loa… May mắn cho cô ta đấy. Nếu chỉ dùng linh khí bình thường thì đã bị tiêu hao mà chết rồi.』

Hơn nữa, con chim ruồi còn bình thản chỉ ra rằng nếu không sử dụng thuật pháp với quy mô điên rồ này, Shiro có thể đã nổ tung vì tích tụ quá nhiều thần khí, hoặc thậm chí biến thành một tồn tại cao cấp hơn… Khoan, cái câu vừa nói nghe không đùa được đâu.

「A, haha…」

Shiro nghe thấy khả năng kinh khủng rằng bản thân suýt rơi vào tình huống còn tệ hơn bây giờ, mặt mày cứng đờ. Tôi hỏi con chim ruồi.

「Con nhện ngu xuẩn kia, tôi cứ tưởng nó lớn lên vì chốn này là cõi mộng… hay rốt cuộc, người đã kết nối nó lại?」

Trong ký ức mơ hồ, tôi nhớ mang máng từng thấy trong giấc mơ, một con nhện khổng lồ nào đó chơi đùa với Yêu mẫu. Tôi nghĩ đó chỉ là do thế giới trong mơ nên mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng với tính chất của thuật pháp này, có vẻ không đơn giản như vậy.

『Ta… giờ đây ta cũng có thể xâm nhập vào thế giới giấc mơ. Trong quá trình tiến vào thế giới vừa là mộng vừa là thực này, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Để biến nó thành lực lượng chiến đấu, ta đã can thiệp vào dòng thần khí chảy vào con hồ ly kia. Con nhện quái vật đang tung hoành kia trở nên khổng lồ chính là nhờ phần thần khí bị rút ra đó.』

「Lại còn… can đảm thật đấy?」

『Nhưng làm vậy là đúng, phải không?』

「Không thể phủ nhận… Vậy, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Là chuyên gia, người có lời khuyên nào không?」

Nếu đây là thực tại hoàn toàn, chỉ cần đánh bại ả Hắc Hồ là giải quyết được vấn đề trước mắt. Nhưng trong thế giới vừa là mơ, vừa là thực, vừa là quá khứ này, tôi không nghĩ đó là cách đúng. Hỏi ý kiến từ người hiểu rõ con đường này có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

『Có hai việc cần làm. Hoàn tất thuật pháp. Và cắt đứt kết nối giữa con cáo kia với linh mạch. Làm được vậy, phần lớn vấn đề sẽ được giải quyết.』

Giờ đây, khi Shiro không thể tự mình kiểm soát chi tiết, cách duy nhất là kết thúc thuật pháp này theo đúng quy trình. Đồng thời, nếu thuật pháp ngốn thần khí khổng lồ này kết thúc, không ai biết điều gì sẽ xảy ra với lượng thần khí mà Shiro đã tích tụ. Vì vậy, hai việc này cần được thực hiện đồng thời… có vẻ thế.

「Hiểu rồi. Cụ thể thì làm thế nào để giải quyết hai việc đó?」

『Trước tiên, về việc kết nối giữa hồ ly và linh mạch… Ta sẽ xử lý khéo léo. Dù sao thì ngươi cũng đâu biết cách làm chứ?』

Con chim ruồi nói với vẻ hơi chế giễu. Đúng là sự thật. Tôi vốn chỉ là một tên đầy tớ. Về thuật pháp, tôi chỉ biết những thứ cơ bản. Dùng được các thuật pháp đơn giản đã là cố hết sức rồi. Bánh chưng để thợ bánh chưng lo. Tôi đành phó thác vậy.

「Vậy cứ để chuyên gia lo phần đó nhé? Còn việc kia thì sao? Cũng giao phó luôn à?」

Nửa đùa nửa thật, tôi đáp lại và hỏi. Nếu có thể giao phó, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Chúng tôi có thể núp ở đây cho tới khi mọi chuyện xong sao?

……À, biết mà. Chuyện không dễ thế đâu.

『……』

「……? Có chuyện gì sao?」

Con chim ruồi lặng lẽ nhìn tôi một lúc. Cảm giác bí ẩn trong ánh mắt nó khiến tôi nghiêng đầu gọi. Đột nhiên, như bừng tỉnh, con chim khẽ run lên. Nó nhìn qua「chúng tôi」. Và rồi… mở mỏ.

『Không. Ta sẽ tập trung vào việc cắt đứt kết nối với linh mạch. Đó là một công việc khá phức tạp… Vậy nhé, nhờ ngươi đấy.』

Con chim ruồi nhìn chằm chằm cô ấy với đôi mắt đen nháy, không chút cảm xúc của loài chim. Nó bình thản mở mỏ.

『Hãy giết người phụ nữ đó. Nếu làm vậy, thế giới này sẽ『hoàn tất』.』

Lạnh lùng, vô cảm, như một nghĩa vụ, con chim ruồi tuyên bố một cách kết thúc nghi thức ngoài dự đoán…

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Đậu moá,thuật thức moẹ gì kinh thế 🫠🫠🫠
Xem thêm
cái này còn do shiro với linh mạch bufl nữa mới kinh vậy mà vụ này làm tôi nhớ đến mấy dị điểm trong game FGO khá giống :)))))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
nhện dễ thuong nhat nhi bộ
Xem thêm
Mịa cứ tưởng con boss thế giới nào mới:)) quả con nhện khổng lồ phi xuống hài thật sự:))
Xem thêm
Main có giết hay k
Xem thêm
đoán xem :))))
Xem thêm