• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.

Chap 181

8 Bình luận - Độ dài: 6,260 từ - Cập nhật:

「Nào. Các cô em gái đáng yêu mà ngốc nghếch của ta. Chúng ta hãy dành một chút thời gian cho một buổi học thú vị, được chứ?」

Trong căn phòng rộng lớn của một dinh thự tao nhã và đầy phong vị, lời tuyên bố ngọt ngào, kéo dài của Hắc Hồ đang nghịch mái tóc dài và chống má vang lên từ vị trí trang trọng.

「…」

Trước lời nói bất ngờ của anesama được tôn trọng và kính sợ, các cô em gái đang tự do hành động khắp căn phòng, nơi máu bắn loang lổ trên tường và tiệc tùng vương vãi trên sàn, đồng loạt hướng ánh mắt về phía chị, ngoại trừ một vài trường hợp. Đối diện với thái độ ngoan ngoãn ấy, con cáo nở nụ cười vừa trìu mến vừa lạnh lùng.

「…Học, là sao? Chẳng phải chính điều này đã là một phần của sự hướng dẫn từ anesama sao? Lẽ nào còn có gì hơn thế nữa?」

Người đầu tiên lên tiếng là Thanh Hồ đang đứng ở góc phòng, chăm chú xem xét vài thanh kiếm chiến lợi phẩm. Con cáo xinh đẹp với ánh mắt sắc bén, lau sạch mỡ và bụi bẩn bám trên lưỡi kiếm trước khi tra vào vỏ, cau mày đầy nghi hoặc. Dù là người nghiêm túc hơn so với đồng loại, cô em gái này vẫn có phần ngây ngô, dường như chưa hiểu hết ý nghĩa lời nói của nghĩa tỷ, trông ngơ ngác.

「Đúng đúng, quả thật là như thế đó~. Chẳng phải thực sự tuyệt diệu lắm sao? Bao nhiêu bùa trấn, bao nhiêu kết giới, vậy mà lại bị chúng ta vượt qua dễ dàng đến thế~」

Đào Hồ, đang thử đủ loại trang phục lộng lẫy mượn từ tủ quần áo, xoay tròn trước gương để ngắm nghía. Đeo trang sức, trang điểm, xức nước hoa của người khác, cô ta say sưa ngắm nhìn vẻ ngoài rực rỡ của mình và thở dài mê mẩn. Trong số các chị em, cô em này đặc biệt kiêu ngạo.

「Haha, mà nói thật, lũ người đó đúng là dễ đối phó, nhỉ? Đặc biệt là thằng nhóc khốn kiếp kia, nghĩa tỷ thì thầm bên tai một chút là nó đã khai hết mọi chiêu trò! Haha, làm người của gia tộc trừ yêu mà lại thiếu cẩn trọng đến thế sao?」

Hoàng Hồ, trong khi lột da từ những chiến lợi phẩm treo trên tường, ôm bụng cười lớn. Cười đến mức nước mắt đọng ở khóe mi. nghĩa tỷ khẽ cười, nhưng trong lòng âm thầm trừ điểm nặng nề. Trong số các chị em, cô em này sống lâu nhất, số đuôi chỉ kém nghĩa tỷ, nhưng miệng lưỡi thô tục, tính tình nhẹ dạ và đặc biệt là sự thô lỗ khó chấp nhận. Liệu có ngày nào đó vì bất cẩn mà bị ai đó kéo đứt đuôi chăng?

「Chỉ là trò trẻ con như thế, đâu đáng gọi là học hành. Nói năng, lừa gạt, quyến rũ là những điều cơ bản nhất trong bản chất của chúng ta. Với nhan sắc trời ban, làm được điều đó là chuyện hiển nhiên… Phải không, em cũng nghĩ vậy chứ?」

Khéo léo gạt đi những lời nịnh nọt của các cô em, anesama quay sang hỏi. Hỏi Bạch Hồ đang ngồi trên bàn trong căn phòng đầy mùi máu tanh. Trong khi các món ăn xa hoa vẫn còn trên bàn, cô em út vẫn vô tư dùng tay không gặm nhấm…

「…Gì cơ?」

Như thể muộn màng nhận ra lời gọi, Bạch Hồ tuổi chừng đôi mươi dừng tay đang cầm miếng thịt lợn kho béo ngậy. Thiếu nữ với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi tai thú trên đầu và năm cái đuôi phía sau lưng rõ ràng cho thấy nàng không phải con người.

Bầy hồ ly quấy nhiễu khắp đất Phù Tang, trong đó có một nhóm đặc biệt bị xem là hiểm họa, chính là nghĩa tỷ muội Hồ Ly. Người em út của nhóm này lau nước sốt dính trên miệng bằng tay áo, một hành động hoang dã và thô kệch, chẳng chút giống một quý cô.

「Bạch Ỷ, vô lễ đấy! Dám nghe qua loa lời của anesama sao!」

「Kusukusu, thôi mà, có sao đâu. Ở tuổi ấy thì vẫn còn 「ăn quan trọng hơn hoa」, thay vì nghĩ đến tình sắc thì chỉ lo chuyện ăn uống thôi, chẳng phải rất đáng yêu sao?」

「Hồi còn bé xíu, cứ động chút là khóc nhè ngay, vậy mà giờ lại ra vẻ kiêu kỳ thế này! Có thêm đuôi mà đã tưởng mình oai lắm, trong lòng chắc đang tự đắc lắm hả?」

Đối diện bạch hồ năm đuôi, là thanh hồ sáu đuôi, đào hồ bảy đuôi, hoàng hồ tám đuôi, và cả những chị em khác, mỗi người một lời. Kẻ trách mắng, kẻ góp ý, kẻ châm chọc, kẻ lấy tay áo che miệng mà cười khúc khích. Từng lời lẽ dính chặt lấy nhau, rộn ràng như chính chốn phụ nữ ồn ã, lẫn cả cay nghiệt và chế giễu.

「Thôi nào, yên lặng đi… Lần này các em đã vất vả lắm, đúng không? Món đó, ngon chứ?」

「…Ăn không?」

Tại dinh thự của một gia tộc trừ yêu bị tấn công ngay đầu năm mới, cả gia tộc bị tàn sát, anesama lên tiếng khen ngợi cô em út đã tiên phong dùng sức mạnh tàn phá. Bạch Hồ, với vẻ mặt dửng dưng, chìa đĩa ra.

「Ta xin nhận lòng tốt thôi. Ta cũng không còn trẻ nữa, đồ dầu mỡ hại da lắm… Hưởng thụ những món đậm đà thế này là đặc quyền của các cô gái trẻ thôi.」

Nói vậy, Hắc Hồ kéo một đĩa gần đó bằng đuôi và nhón lấy một miếng. Ngẩng đầu, nghĩa tỷ nuốt một múi quýt. Quả quýt chín vừa tới, nổ lốp bốp trong miệng, lan tỏa vị ngọt đậm và chua nhẹ khắp khoang miệng của con cáo. Loại quýt từ vùng Onmi ở Nam Thổ, với hương vị độc đáo, là sản vật nổi tiếng khắp Phù Tang. Miếng quýt nàng ta  ăn thuộc loại thượng hạng.

「Fufufu, món này ngon tuyệt… Nào, em cũng thử một miếng đi?」

「…Hả?」

Lời gọi. Và ngay sau đó, Bạch Hồ nhận ra đĩa thịt trên tay mình đã biến thành một quả quýt duy nhất. Sững sờ. Hoang mang. Không chỉ vì món ăn trên tay thay đổi. Với đám yêu hồ giỏi ảo thuật, chuyện này chẳng có gì khó. Mà đúng hơn, là…

「Hử!? Đây là!?」

「Arya arya? Anesama? Chuyện này là thế nào vậy?」

Muộn màng nhận ra, các con cáo khác cũng nhìn về phía nghĩa tỷ. Trước phản ứng của các em, Hắc Hồ nở nụ cười dịu dàng từ tận đáy lòng.

「Fufufu, thú vị chứ? Đây chính là đỉnh cao kỹ thuật của chúng ta… Có phải lần đầu ta biểu diễn trước mặt các em không nhỉ?」

「…Xin chị chỉ dạy thêm!」

Có lẽ vì nhạy bén hoặc vì tài năng, Bạch Hồ dường như đã nắm được 「bản chất」 của trò ảo thuật này. Là người đầu tiên lên tiếng thỉnh cầu, nàng khiến nghĩa tỷ nhếch môi đầy tàn nhẫn. Một nụ cười ranh mãnh rất đúng chất yêu hồ.

Đối với Bạch Hồ, đó là nụ cười gợi lên những ký ức chẳng mấy tốt đẹp.

「Hì, hiếm thấy em hăng hái thế này, không giống tính cách phức tạp của em nhỉ?」

「Hả?… Hí!?」

Bất ngờ, Hắc Hồ đã vòng ra sau lưng cô em út, ôm lấy và liếm má nàng. Bạch Hồ thét lên vì bất ngờ. Không một ai trong căn phòng nhận ra chuyển động của nghĩa tỷ. Lại một lần nữa. Không biết bằng cách nào, không một chút dấu hiệu yêu khí hay cảm giác lạ, Hắc Hồ đã di chuyển trong chớp mắt. Sự chênh lệch sức mạnh rõ rệt khiến các cô em run rẩy, kính phục và chỉ biết trợn mắt.

「A, Anesama…!?」

「Ufufufu. Khuôn mặt bình thản ấy khi tan chảy ra, đáng yêu biết bao. Nhìn em thế này lại khiến ta nhớ về khi em còn nhỏ đó」

Từ phía sau, Hắc Hồ quàng tay quanh cổ cô em, nâng cằm nàng lên và trêu chọc bằng giọng ngọt ngào. Rồi ghé môi đỏ rực vào tai, thì thầm khe khẽ.

「…Hay là, em đang ấp ủ một kỳ vọng xấu xa nào đó? Mơ mộng như trẻ con, thật sự, thật sự đáng yêu quá.」

「…!?」

Hơi thở ấm áp, chứa đựng độc khí và sự chế giễu khiến Bạch Hồ không kìm được mà run lên. Cười khúc khích, nghĩa tỷ nhìn phản ứng của cô em út bằng ánh mắt trìu mến, rồi đảo mắt nhìn các cô em khác và tuyên bố.

-

「Uwaaaaa!!!?」

Ai là người đã thét lên? Một tiếng hét điên cuồng vang vọng. Đồng thời, tiếng bước chân chạy trốn vang lên từ nhiều hướng. Phần lớn dân làng mất tự chủ, bỏ chạy trong hoảng loạn với dáng vẻ thảm hại.

Chuyện này quá đỗi hiển nhiên. Lũ yêu quái gớm ghiếc, dáng vẻ kinh hoàng. Điều đó ai cũng hiểu. Nhưng… thứ xuất hiện trước mắt vượt xa mọi trí tưởng tượng của những người dân sống ở vùng biên địa này. Hình dáng khủng khiếp, vượt xa những con quái vật mà họ từng tưởng tượng ra từ thuở ấu thơ. Và rồi, nó đột ngột xuất hiện. Hỗn loạn là điều không thể tránh khỏi.

Vô số con mắt to nhỏ mở to, ráo riết nhìn khắp xung quanh, mọc lộn xộn trên toàn thân. Chân của nó thì đủ loại, chân thú, chân chim, thậm chí cả chân côn trùng, mọc lên như đám nấm lộn ngược. Từ lưng xuống bụng, hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao mọc chi chít trên cái miệng nứt toác như cánh hoa. Những xúc tu như đàn giun đất trồi lên, quằn quại ngập tràn. Làn da đỏ thẫm phủ đầy chất nhầy, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mùi hôi thối tanh tưởi khiến người ta buồn nôn. Và thân hình khổng lồ, to lớn hơn gấu lớn gấp nhiều lần. Một người trưởng thành hét lên và bỏ chạy cũng là điều dễ hiểu.

『『『『◼️◼️◼️◼️◼️◼️!!!!』』』』

Và rồi, một tiếng gầm làm chấn động cả không gian. Âm thanh như hòa trộn tiếng gào của vô số loài thú, phát ra từ con quái vật. Nó vượt quá sự hiểu biết. Vượt xa cả giới hạn của sự hiểu biết. Con người sợ hãi cái chưa biết. Dân làng chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ biết hoảng loạn chạy trốn để bảo toàn mạng sống.

Và rồi, cơn mưa xúc tu lao về phía dân làng…

「……!!」

Đột nhiên, một cái bóng lướt qua. Những xúc tu vươn ra tứ phía từ cơ thể nứt toác, lật ngược bị cắt đứt, bó chặt và xé toạc từng cái một. Tiếp đó là một đòn tấn công, một cú đá bay. Một cú đá gối nhắm thẳng vào tấm hàm nứt toác như cánh hoa. Âm thanh không khí bị xé rách. Một sóng xung kích khô khốc vang lên ngay sau đó.

『『『『◼️◼️◼️◼️◼️!!!???』』』』

「Gào thét ầm ĩ cái gì chứ!!」

Cùng với tiếng gầm của con quái vật, một làn sóng xúc tu phun ra. Cái bóng lùi lại. Trong khi nhảy lùi như bật tung, những cột lửa thuật hỏa độn được phóng ra thiêu đốt làn sóng xúc tu đang lao tới.

「Khốn kiếp!! Cái quái gì thế này, agh!!? Tiền thưởng không tăng gấp đôi thì không đáng chút nào, nghe chưa!!?」

Sau khi tạm ngừng, gã trừ yêu sư lang thang giữ khoảng cách, vừa chửi rủa thực tại xung quanh mình.

Con quái vật trước mặt dừng lại, nhưng dù bị cú đá mạnh đến mức vỡ hàm, dù mất đi vô số xúc tu từ miệng, nó chẳng hề có dấu hiệu bị tổn thương. Thậm chí, nó rõ ràng đang tái sinh. Độ bền và khả năng tái tạo chắc chắn vượt xa Trung Yêu, Đại yêu, hoặc có thể còn hơn thế…!!

「Thật là rút phải quẻ xui xẻo…!!」

Gã trừ yêu sư vung mạnh để hất máu bám trên vũ khí, miệng gào lên. Vũ khí của gã là dây xích sắt, gắn với lưỡi hái, một chiếc liềm xích. Gã vung vẩy nó mạnh mẽ, tuôn ra những lời bất mãn ngập tràn.

『『『◼️◼️◼️◼️◼️◼️!!!』』』

「Chậc!! Cps phải lợn rừng đâu mà!!」

Và rồi, mọi thứ đột ngột tiếp diễn. Tiếng gầm như động đất. Đe dọa. Một cú lao tới không chút do dự. Dù xúc tu bị xé toạc và hàm bị đập nát, nó vẫn hành động không chút sợ hãi. Gã trừ yêu sư liên tưởng đến sự liều lĩnh của một con lợn rừng yêu quái. Gã lườm lườm, vội vàng lùi lại khỏi đường tiến của con quái vật điên cuồng. Nó lao qua.

…Xúc tu xuyên thủng da, lao tới.

「Gớm ghiếc! Không phải ký sinh trùng thì là gì!!?」

Một nhát chém. Làn sóng xúc tu bị quét sạch. Liềm xích vung lên làm được điều đó. Thậm chí, lưỡi hái được ném ra quấn vào một chân khổng lồ của con quái vật, và khi gã kéo lại, chân nó bị xé toạc dễ dàng. Máu bắn tung tóe. Những tiếng gào chồng chất.

…Từ vết thương, chân mới mọc lên, như thể đang đè ép miệng vết cắt.

「Chỉ xé một phần thì không đủ. Vậy thì!!」

Gã vung liềm xích, đánh chặn đám xúc tu đang tràn tới. Dù chỉ dùng một tay, tay còn lại của gã bắt đầu niệm chú. Lời thì thầm vang lên. Hạt giống đã được gieo sẵn.

『『『◼️◼️◼️!!?』』』』

Từ dưới đất, vô số cột lửa bùng lên. Bùa phong ấn hỏa độn được giải phóng. Nó giống như mìn lửa, thiêu cháy lớp da con quái vật đến khô kiệt. Ngọn lửa đỏ rực liếm láp, nếu lớp da và cơ bắp bị đốt cứng, dù không chết, nó cũng phải dừng lại. Theo lẽ thường.

「Ôi trời, nghiêm túc sao… Đừng đùa chứ?」

Cùng tiếng thét, hàm như cánh hoa mở rộng. Hàm bị xé toạc. Từ sâu trong cổ họng, một con quái vật khác ló đầu ra, đẩy hàm ra ngoài. Một con quái vật tươi mới, không chút tổn thương. Như thể lột da. Như thể tái sinh. Lớp da cháy bỏng bị bỏ lại. Và con quái vật ngửa đầu hú lên trời, như một con sói.

…Và từ lớp da bị vứt bỏ, xúc tu lao tới.

「Cái gì!!?」

Như đuôi thằn lằn bị cắt, đám xúc tu bị chặt đứt vẫn ngo ngoe đầy sức sống, lao về phía gã trừ yêu sư. Như rắn biển trườn trên tuyết, chúng lan rộng và tấn công. Khoảnh khắc gã tập trung vào cơ thể chính vừa lột xác đã tạo ra một kẽ hở, khiến xúc tu áp sát.

Khoảng cách quá gần. Lựa chọn bị giới hạn.

「Cái này…!!?」

Gã phóng hỏa độn. Liềm xích quấn trong ngọn lửa đỏ rực, thiêu đốt. Trong khoảnh khắc đó, con quái vật khổng lồ lao tới, xới tung tuyết trắng…!!

「Đừng coi thường ta, đồ đầu lợn…!!」

Và rồi, gã trừ yêu sư lang thang sử dụng nó. Gã lấy ra một trong những pháp khí quý giá 「mượn」 từ gia đình. Thần chú được giải phóng. Hai con thú thức thần phân tán sang hai bên.

『『『『◼️◼️◼️◼️◼️!!!』』』』

Con quái vật chẳng thèm để ý đến thú thức thần. Nó chỉ gào thét điên cuồng, lao về phía gã. Lao tới, lao tới, lao tới… và rồi chân nó bị cắt, khiến nó ngã nhào mặt xuống tuyết!

『『『『◼️◼️◼️◼️◼️!!?』』』』

「Quả không hổ là mang thần khí!!」

Con quái vật quằn quại đau đớn. Đám chân trước, hàng chục cái chân mọc ở phía trước cơ thể, bị cắt đứt. Mất thăng bằng, nó đổ sụp tại chỗ. Hơn nữa, tốc độ tái sinh lần này chậm hơn hẳn.

Lý do là vì vết cắt quá sắc, cơ thể không kịp nhận ra bị cắt đứt, và thần khí đã làm ô nhiễm vết thương.

Tơ cắt của Tsuchigumo khét tiếng. Gia đình gã từng thu hồi vật liệu pháp khí này trong trận Nhân Yêu Đại Loạn xưa kia và cất trong kho. Khi bỏ trốn, gã tiện tay lấy theo như một món quà chia tay. Tơ này, nếu sử dụng đúng cách, có thể khắc vết thương lên hầu hết yêu quái, là lá bài tẩy xứng đáng. Bẫy tơ được thức thần giăng dưới đất đã cắt sạch chân trước của con quái vật. Và rồi…

「Nhảy lên nào!!」

『『『『◼️◼️◼️◼️!!?』』』』

Con thú thức thần ngậm sợi tơ nhảy vọt lên, tiếng thét chưa từng có của con quái vật vang vọng. Sợi tơ cắm sâu vào bụng con quái vật đang đổ gục về phía trước, cắt đôi nó ngay lập tức. Máu đỏ bắn tung lên trời. Cơ thể nó sụp đổ, đầu cúi rũ.

「Và dừng lại!!」

Chỉ cắt đôi thôi thì chưa thể yên tâm. Liềm xích quấn quanh cổ con quái vật, siết chặt và cắt phăng. Đầu nó bị ném đi, lăn lóc trên mặt đất. Thuật hỏa độn thiêu đốt không khoan nhượng, cháy sạch đến tận lõi.

「Mùi cũng chẳng tệ nhỉ, hử?」

Gã trừ yêu sư lang thang nhăn mặt trước mùi thịt cháy khét lẹt, miệng lẩm bẩm.

「Haa… haa… chỉ thế này thôi sao?」

Gã hơi thở hổn hển, lẩm bẩm xác nhận. Gã lau mồ hôi trên trán, cố làm dịu cơ thể nóng bừng. Rồi gã lấy từ trong ngực áo ra một lá bùa.

Với khả năng tái sinh đó, không thể lơ là. Để chắc chắn, gã ném vài lá bùa phong ấn lên cơ thể đang nằm gục. Nếu có gì bất thường, lá bùa sẽ ngay lập tức tra tấn thứ tà ma và báo cho gã. Việc bị tấn công từ phía sau vì 「vẫn còn sống」 sẽ không xảy ra.

「Nào… quan hệ mẹ con đẹp đẽ làm sao, hả!!?」

「Hii!?!」

「Shirona!!?」

Quay lại phía sau, gã vung liềm xích. Dây xích siết chặt cổ Bạch Hồ đang cố trốn cùng mẹ nó. Siết chặt và kéo lê.

「Shirona!!?」

「Đừng động đậy, đồ khốn!! Muốn ta chặt đầu con hồ ly này sao!!?」

「!?」

Tiếng quát giận dữ hướng về Ina, người mẹ đang cố lao theo để cứu con gái bị kéo đi. Ine dừng lại, run rẩy vì sợ hãi và lo cho an nguy của con. Gã trừ yêu sư cười khẩy.

「Haahaa… cứng đầu thật đấy, hả? Chẳng phải đáng ra mày nên bỏ rơi con nhỏ để sống cuộc đời thứ hai sao? Đúng là cái đầu hợp với đám bị hồ ly nhập! À, hợp nhau cả mẹ cả con, hồ ly cả đôi thì vừa vặn quá rồi còn gì?」

Dân làng bỏ chạy tán loạn là điều khó tránh. Lợi dụng cơ hội để trốn thoát cũng dễ hiểu. Nhưng sau khi đã xé nát mối quan hệ như thế mà vẫn cố mang con gái bỏ trốn… xem ra chẳng có cơ hội sửa đổi.

「Hừ, phiền phức thật… Giờ thì ta chẳng còn quan tâm nữa. Nghĩ lại thì đến giờ phút này cũng chẳng còn xứng đáng với công sức bỏ ra rồi nhỉ?」

Gã chẳng buồn để tâm đến lũ trẻ hay người cha nữa. Một con quái vật quái gở thế này đã xuất hiện. Chắc chắn không phải mục tiêu chính. Đi sâu thêm chỉ tổ chết. Nhận tiền thưởng và chuồn là đủ. Dù sao, trong đám đồng nghiệp, ắt có kẻ không chịu về tay trắng. Giao cái vụ vô bổ này cho kẻ khác là được.

Vậy nên, giết hết đi. Thu thập đầu của chúng, nộp cho làng, thế là xong. Mẹ nó trông cũng được, nhưng chỉ là đồ cũ. Bỏ qua thôi.

「Vậy thì, thế nhé… Kiếp sau nhớ cầu Phật để được làm người, nghe chưa?」

Lời tiễn biệt dành cho con hồ ly đang quằn quại cố gỡ dây xích quanh cổ. Đứa trẻ vùng vẫy, có lẽ chẳng nghe thấy. Mặc kệ. Chỉ cần kéo liềm xích này, mọi thứ sẽ kết thúc…

「Gugh!?!」

Gã trừ yêu sư rên rỉ khi xúc tu siết chặt cổ. Mắt mở to, kinh hoàng. Vô lý, không thể nào!?

「Đồ khốn…!?」

Gã nắm lấy xúc tu đang siết cổ, chậm rãi quay lại. Nó ở đó. Một hình nhân đẫm máu đứng đó. Nhỏ giọt máu tanh, làm vấy bẩn tuyết trắng, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, bóng dáng dị dạng đứng sau lưng gã. Từ bàn tay chìa ra, xúc tu như đàn giun đất xuyên qua da, vươn tới… con quái vật.

Chắc chắn nó đã bò ra từ cái đầu bị cắt đứt, một quái nhân…!!

「Chết tiệt, ghh…!」

Để phản công, gã cố rút dao ngắn dự phòng để cắt xúc tu, nhưng lại hét lên. Gã nhìn xuống. Bạch Hồ, dù bị liềm xích siết cổ, vẫn cắn chặt vào tay gã. Ánh mắt ló ra từ tấm bịt mắt lệch lạc là ánh mắt của dã thú. Như một con thú, đứa trẻ trừng trừng nhìn gã.

「Đùa… à!?」

Gã, máu dồn lên đầu, định đâm con hồ ly bằng đoản đao, nhưng xúc tu siết chặt hơn. Gã vùng vẫy. Vùng vẫy. Vùng vẫy.

「Ugh, ga… hhh, khốn…!?」

Sức kháng cự của gã yếu dần. Số xúc tu quấn quanh càng tăng. Tay chân gã bị khóa. Thuật pháp bị cản trở. Linh lực bị cướp mất? Không thể tập trung, thú thức thần đã trở về bùa từ lúc nào. Dù thế nào, sự kháng cự của gã càng lúc càng trở nên vô ích.

「Kh… hà…?」

Rồi gã quỵ xuống. Mắt trắng dã, ngã vật ra. Không phải diễn. Gã thực sự bất tỉnh.

Và rồi, sự tĩnh lặng bao trùm…

『…………』

Một cơn gió lạnh thổi qua. Bông tuyết tung bay. Con quái vật cúi đầu run rẩy. Rồi nó bước đi.

Từng bước, từng bước, tiến về phía người phụ nữ bị hồ ly nhập.

「Hii…!?」

Ina sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. Dáng vẻ của con quái vật, quái nhân này, kinh tởm đến cực điểm. Dù có phần đỡ hơn ban đầu, nhưng cũng chỉ là đỡ hơn mà thôi. Vẫn là một ngoại hình ghê rợn, đáng sợ, tanh tưởi. Thứ mùi tanh nồng, ngai ngái sắt gỉ, từ khoảng cách ba mươi bước vẫn xộc thẳng vào mũi cô. Toàn thân run lẩy bẩy, cô chỉ có thể ngồi phịch xuống tuyết.

『Haa……』

「Hyuu……」

Con quái vật dừng lại trước mặt, đứng lặng. Nó nhìn xuống cô. Đôi mắt ló ra từ kẽ tóc khiến Ina sợ hãi tột độ. Cô nhớ lại những ký ức đáng nguyền rủa, cảm giác buồn nôn dâng lên. Cô nghĩ đến kết cục đang chờ đợi và chìm trong tuyệt vọng.

…Im lặng kéo dài.

「Cái… gì…?」

Nghi ngờ rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ngẩng lên và đối diện với nó. Giao kết ánh mắt. Trong tịch mịch, khi cô dán mắt vào đôi mắt mang cảm giác đã từng thấy đâu đó của thứ dị hình, những nghi hoặc mơ hồ trong đầu cô dần dần tan biến, đường nét mơ hồ trở nên rõ ràng.

「…Không thể nào. Không lẽ, không lẽ nào?」

Cô chậm rãi mở to mắt, định cất tiếng hỏi…

「Niisama…!!」

Bạch Hồ lao vụt ngang qua cô, ôm chầm lấy thứ dị hình. Bất chấp bộ y phục, bất chấp chất dịch bẩn đục, bất chấp mùi thối ghê tởm, Bạch Hồ vòng tay ôm lấy eo, ẩn mặt vào bụng nó mà siết chặt không hề do dự. Vô cùng nũng nịu. Cọ má vào người nó.

「Niisama! Là niisama đúng không!? Em biết mà! Shirona biết mà!! Niisama, là niisama thật mà!!」

Dù y phục bị vấy bẩn bởi chất lỏng tanh tưởi, Bạch Hồ chẳng màng, chỉ vui mừng cuồng nhiệt, nhảy nhót.

「Niisama! Quả nhiên anh đã trở về! Anh đến cứu em!! Haha! Niisama, em yêu anh!! Yêu lắm…!!」

『…』

Cô bé Bạch Hồ không ngừng tuôn ra những lời vui sướng. Quái nhân chỉ im lặng nhìn xuống. Không đáp lại. Nhưng chẳng sao. Cô bé chỉ biết thao thao nói về niềm hạnh phúc của mình.

「Niisama. Chỉ cần nhìn là Shirona biết ngay! Nếu là niisama, em nhận ra ngay lập tức! Niisama cũng giống em, đúng không!? Không phải con người, đúng không? Shirona biết mà! Em bị bắt nạt rất nhiều. Sợ hãi rất nhiều, bị gọi là không phải người, là yêu quái!!」

Bạch Hồ đáp lại, giọng đầy buồn bã. Những giọt lệ như ngọc trai lấp lánh, dáng vẻ đáng thương khiến bất kỳ ai cũng muốn che chở.

「Nhưng không sao! Niisama cũng giống Shirona, đúng không!? Là đồng loại, đúng không!? Ehehe, vậy thì anh em mình có thể mãi là anh em, đúng không? Sẽ không bao giờ xa nhau nữa, đúng không?」

Đứa trẻnhìn lên kẻ dị hình rồi hỏi như kẻ bị sốt, đầy hân hoan. Hỏi trong niềm vui tràn đầy. Như van nài, như trông chờ, đôi mắt sáng rực gửi nụ cười rạng rỡ đến thứ quái vật  im lặng kia. Cô bé phô bày.

「Shirona sẽ ở cùng niisama nhé? Dù anh có hình dạng thế nào, nii sama vẫn là niisama của Shirona mà! …Vậy nên, nên nhé! Niisama, mình là gia đình, đúng không?」

Rồi Bạch Hồ nhấn mạnh, hỏi lại.

「Niisama, anh sẽ bảo vệ Shirona, đúng không?」

Nhấn mạnh từng lời, như đóng đinh.

「Niisama, anh sẽ không bỏ rơi hay phản bội Shirona nữa, đúng không?」

Cô lùi lại, dang rộng hai tay như chấp nhận tất cả, nghiêng đầu, nở nụ cười ngây thơ nhưng thoáng chút trách móc, như muốn mê hoặc…

「…Em định diễn kịch đến bao giờ?」

…Và rồi, người đàn ông mang thân thú, lòng người, lặng lẽ hỏi.

「…Niisama? Anh nói gì vậy? Thật quá đáng. Anh lại định bắt nạt Shirona sao?」

Hồ ly, vẫn dang tay trong tư thế vạn tuế, cứng đờ, đáp lại. Cô bé nghiêng đầu, tỏ ra bất mãn, lo lắng, đáng yêu, và tủi thân. Người đàn ông, với ánh mắt của loài người, nhìn xuống nó và tiếp tục.

「Anh nói lại lần nữa. Dừng trò diễn kịch rẻ tiền đó đi.」

「…」

Lệnh ngắn gọn, khô khan. Yêu cầu. Một truy vấn với sự chắc chắn tuyệt đối. Giọng nói như người, khó mà nghĩ đó là tiếng của quái nhân.

「…Haha.」

Sau thoáng im lặng, cuối cùng Bạch Hồ cười nhạo. Ngây thơ nhưng tàn nhẫn, ả để lộ nụ cười khinh miệt. Và rồi…

「Hahaha!! Haha! Hahahaha!!」

Bạch Hồ ôm bụng cười lớn. Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, ả cười ngặt nghẽo. Và thế giới bắt đầu vặn vẹo. Biến đổi.

「Haha!! Hahahaha!! Ôi, haha!!」

Rồi ả xoay người, quay một vòng duyên dáng ngay tại chỗ, và hình dáng của Hồ Ly giờ đây không còn là một đứa trẻ.

「Shiro, na…?」

Trong thế giới đang sụp đổ, Ina lẩm bẩm. Vẫn ngồi bệt trên tuyết, cô nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ bối rối và kinh hoàng, nhìn những đứa trẻ, những tồn tại cô từng nghĩ là con mình. Nhìn đứa con gái đã thay đổi hoàn toàn…

「À, ngươi cũng được giao một vai à?」

「Hả? Shiro, na… aa!!?」

Cùng ánh mắt lạnh lùng, ả Yêu Hồ vung tay, và cô gái từng đóng vai Ina ôm đầu, cúi gục. Cô đau đớn vì cơn đau đầu, quằn quại, gục xuống. Say ký ức, say nhân cách, do bị ép buộc thức tỉnh ký ức, hoặc do ký ức gốc bị chồng lấn.

「Mình là… M-Mình là…?」

Cô gái, nàng công chúa, gục xuống, cúi đầu, thều thào như sắp tắt thở, nhưng ả Bạch Hồ chẳng bận tâm. Ả chỉ nở nụ cười tàn nhẫn, khó tin so với vẻ đáng yêu lúc còn là trẻ thơ.

Một ả Yêu Hồ yêu kiều thực sự đứng đó. Trước mặt quái nhân, ả nhếch môi cười nhạo.

「Nếu cứ mải mê trong giấc mơ, ngươi đã có thể sống những ngày vui vẻ rồi mà? Thôi thì đành vậy. Từ giờ, ta sẽ dùng sức mạnh bẻ gãy trái tim ngươi. Trong giấc mơ huyễn hoặc này… 「Em định diễn kịch đến bao giờ?」 …Hả?」

Như hòa theo lời tuyên bố của ả Bạch Hồ, quái nhân cất tiếng hỏi. Ả cau mày, lộ vẻ nghi hoặc.

「…Ngươi đang lảm nhảm gì vậy? Bị con quái vật Địa Mẫu Thần kia xâm chiếm cả đầu óc rồi sao? Nếu là diễn kịch, chẳng phải đã dừng lại rồi à?」

「Không phải vậy… Anh sẽ hỏi bao nhiêu lần cũng được. Em định giả vờ đến bao giờ?」

「Nói thế này thì thật vô nghĩa. Quả nhiên là ngươi đã mất trí rồi……」

「Anh vẫn tỉnh táo đấy. Ngay cả em cũng thế. Anh sẽ hỏi mãi thôi? Cái trò diễn kịch nồng nặc mùi giả dối này đến khi nào mới kết thúc?」

「……」

Quái nhân hỏi đi hỏi lại. Hỏi. Hỏi. Hỏi không ngừng. Đôi mắt không chút mây mờ nhìn chăm chú. Quan sát, nhìn thấu. Nhìn thấu bản chất của tồn tại trước mặt. Từng bước, từng bước vững chãi tiến tới. Và từng chút một, nó cất lời.

「Sự phục sinh của Bạch Ỷ Hồ Ly. Quả thực anh cũng kinh ngạc. Cái dáng vẻ đó, cái cách hành xử đó. Anh thực sự ngạc nhiên đến tận đáy lòng. Giốngy  như đúc, ít nhất là bề ngoài?」

「……Ngươi đang tìm cách lung lay ta sao? Dù có hóa thành chuột cùng đường thì cũng chả thú vị đâu?」

Quái nhân hỏi, còn hồ ly cười nhạo. Quái nhân phớt lờ. Bước thêm một bước. Và dệt nên câu hỏi.

「Thế nhưng, chẳng phải có gì đó bất thường sao? Cái ả hồ ly độc ác ấy làm gì có chuyện lại để sót phần nhân cách của mình trong mảnh linh hồn đã chặt bỏ và vứt đi như em chứ. Sao có thể đem cái bản thân quá khứ mà mình từng căm ghét mà cấy vào cái bản thân hiện tại được?」

「……Ta đã bảo ngươi đừng lại gần rồi mà?」

Phớt lờ cảnh cáo. Hắn tiến thêm một bước, rồi buông một câu hỏi nữa.

「Thế giới này được dựng lên để kéo anh sa ngã sao? Nếu vậy thì chẳng qua là kém hiểu biết thôi. Chẳng lẽ em không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu anh thực sự mất trí sao? Quá chẳng giống với sự cáo già của hồ ly chút nào」

「……Ngươi không nghe thấy ta bảo đừng lại gần ư?」

Phớt lờ cảnh cáo. Hắn tiến thêm một bước, rồi buông một câu hỏi nữa.

「Chỉ cần muốn kéo anh ngã thì đâu cần tốn công đến mức này? Cần gì phải mạo hiểm để anh mất kiểm soát? Chỉ cần để vai「người mẹ」kia chết đi là đủ rồi. Một khi đã đưa anh vào bẫy, muốn nấu muốn xẻ cũng mặc sức thôi chứ? Anh em đáng thương bị con người giết mẹ, kịch bản hay đấy chứ?」

「Ta bảo ngươi đừng lại gần nữa mà……!!」

Phớt lờ cảnh cáo. Hắn tiến thêm một bước, rồi buông một câu hỏi nữa.

「Hoặc giả như để chính anh giết cũng được. Khiến anh không thể quay đầu lại được nữa. Bất đắc dĩ anh sẽ thành kẻ bị truy đuổi. So với việc để anh đánh nhau với lũ nhân loại hư ảo, thì đây mới là cách chắc chắn để khiến anh sụp đổ. Nếu là một ả hồ ly nham hiểm, lẽ ra phải nghĩ ra được chứ?」

「Đồ khốn, nếu ngươi còn tiến tới, ta sẽ thiêu ngươi thành tro…!!」

Phớt lờ cảnh cáo. Hắn tiến thêm một bước, rồi buông một câu hỏi nữa.

「……Em đó. Khi nãy, em đã vội vàng chen vào khi tưởng rằng anh định ăn thịt người mẹ kia, đúng không? Em đã muốn che chở cho bà ấy, chẳng phải sao?」

「…!!? Đồ khốn!!?」

Quái nhân bước đến ngay trước mặt ả hồ ly. Và hỏi với sự chắc chắn.

「Này, Shiro. Nói anh nghe. Em định bắt chước Bạch Ỷ Hồ Ly đến bao giờ?」

「Im miệng đi màaaaa!!!!?」

Đáp lại câu hỏi là tiếng gào thét giận dữ. Hồ hỏa bùng lên vô số, rồi bắn ra. Như cơn mưa đạn, từng đợt hồ hỏa liên tiếp lao thẳng vào quái nhân. Sóng xung kích và luồng nhiệt cuộn xoáy đập vào thân thể hồ ly, khiến ả run rẩy.

「Quả không hổ là trong mơ? Khá là linh hoạt đấy.」

…Từ trong ngọn lửa ngục tù của mộng tưởng, quái nhân bỏ đi lớp vỏ, để lộ một chàng trai trẻ. Chàng trai trừng mắt nhìn Bạch Hồ.

「Hii!?」

「Đừng có phát ra tiếng hét non nớt thế chứ. Chẳng hợp với Bạch Ỷ Hồ Ly tí nào đâu?」

Hướng về Bạch Hồ đang sợ hãi lùi lại, chàng trai nhún vai. Biểu cảm sợ sệt như trẻ thơ trên khuôn mặt của một thiếu nữ yêu kiều thật sự không phù hợp. Tâm hồn và cơ thể như đảo lộn. Ít nhất, chàng trai nghĩ vậy.

Hắn thoáng thấy bóng dáng của một thiếu nữ bé nhỏ đang co rúm trong nỗi bất an……

「Nói anh nghe. Giờ em thế nào? Làm ơn, anh muốn giúp em.」

「Im đi!」

「Em là Shiro đúng không? Anh nhận ra được. Chúng ta cũng có thời gian đồng hành không ngắn. Nhìn từng cử chỉ, anh biết mà?」

「Bảo im đi mà!!」

「Em không thật lòng đâu. Nếu định tẩy não thật sự thì em đã có thể làm khéo léo hơn nhiều. Này, có đúng thế không?」

「Im đi! Im đi! Im đi mà!!!」

「Anh……!!」

Và rồi chàng trai bước hai bước, nắm lấy bàn tay của cô bé đang run sợ.

「Hãy tin anh. Em nghĩ chỉ vì anh thay đổi hình dạng mà anh sẽ không tin em sao? …Nếu em nghĩ thế, thành thật mà nói, anh tổn thương đấy.」

「…!!」

Trước khuôn mặt sợ hãi đến méo mó, người thanh niên càng thêm chắc chắn. Từ mối quan hệ chẳng hề ngắn ngủi, chàng trai đã hiểu rõ. Đó tuyệt nhiên không phải gương mặt của Bạch Ỷ Hồ Ly. Cũng không phải dòng lệ giả dối của một yêu hồ. Nếu là diễn xuất…… thì quả thực quá vụng về.

「K-không…… T-ta, t-ta…… là……!!」

Vậy mà vẫn chẳng thể dứt khoát, Bạch Hồ còn mãi do dự, hoang mang, run rẩy. Miệng mấp máy, những lời định thốt ra lại tan biến, đôi mắt lạc lối cuối cùng bị cuốn hút về phía chàng thanh niên. Tựa như một đứa trẻ chỉ biết im lặng mà mong chờ.

「À, ra vậy. Em còn đang do dự sao? Cũng phải thôi… Được rồi. Anh sẽ hứa với em」

Chỉ qua thời gian dài gắn bó, chàng trai đã lập tức hiểu được ý tứ ấy. Và chàng trai mỉm cười. Để tiếp thêm sức mạnh cuối cùng cho người đồng đội quan trọng. Để trao cho nàng dũng khí.

「Dù là Shiro, hay Shiraki, hay Shirona, cho dù bây giờ ngươi là ai đi nữa, anh cũng sẽ cứu em. Anh sẽ biện hộ, sẽ bảo vệ em khỏi bất cứ ai. Đó là điều hiển nhiên thôi… bởi vì, chúng ta là gia đình mà?」

「……!」

Trước những lời nàng mong đợi, hơn cả mong đợi, Bạch Hồ mở to mắt, xúc động mãnh liệt. Và yếu ớt, chậm rãi, nhưng chắc chắn, cánh tay mảnh mai như cá trắng của nàng vươn ra. Vươn tới bàn tay dày dặn, rắn chắc của chàng trai. Như một thiếu nữ e ấp, chạm đến nhưng lại sợ hãi co rúm, rồi lại vươn ra lần nữa…

「Thật là những lời tỏ tình vừa lãng mạn vừa tuyệt diệu nhỉ? Khiến ta cũng muốn si mê rồi đó… Nhưng ngươi nên thôi dụ dỗ đồng tộc dễ thương của ta đi, đồ khỉ hèn hạ?」

「……!?」

Lời thì thầm ngọt ngào xen lẫn châm biếm bất ngờ vang lên. Và thế giới của chàng trai đảo lộn nhiều lần. Hắn ngã xuống đất. Ngẩng đầu lên. Và nhìn. Nhìn kẻ xâm nhập đúng như dự đoán.

「 Ngươi, là…!!?」

「Có vẻ lại đang xảy ra chuyện thú vị lắm nhỉ? Lần đầu gặp mặt, và có lẽ cũng là đã lâu không gặp? Chúng ta trò chuyện một chút chứ, Bạch Hồ? ……Vở diễn này, là gì đây?」

Trong tầm mắt của chàng trai, một ả Hắc Hồ đang quấn lấy Bạch Hồ từ phía sau, nở nụ cười tàn nhẫn.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Main nói gia đình là có ý gì ko nhể? Bộ này cua gắt thật, sắp gãy cổ rồi
Xem thêm
thì kiểu main xem shiro là gia đình ấy :)))))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Plot twist in plot twist? IN PLOT TWIST????
Xem thêm
đoạn thứ 63: "cps" ---> "có"
Xem thêm
the fuck ?
Xem thêm