• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.

Chap 180

7 Bình luận - Độ dài: 7,191 từ - Cập nhật:

「Văn thư đã được gửi đến rồi chứ?」

Dinh phủ của nhà Ako nằm gần hoàng cung. Khi bước xuống từ cỗ xe bò và tiến đến trước cổng, đó là câu hỏi ngắn gọn của người con gái út. Trong lòng, Murasaki đắc ý vì sự tự tin của mình.

...

Tuy nhiên, đám gia nhân và thị nữ ra đón lại tỏ ra bối rối, trao đổi ánh mắt với nhau.

「Có chuyện gì sao?」

Thấy thái độ không rõ ràng khác hẳn ngày thường, Murasaki nghi hoặc hỏi. Một vài người cuối cùng cũng lên tiếng.

「À, cái đó...」

「Chẳng hiểu là chuyện gì...」

「Hả!?」

Trước câu trả lời đầy e dè và ngoài dự đoán, Murasaki lộ ra vẻ mặt ngây ngô. Nàng vội vàng kết nối thị giác với thức thần mà mình đã phóng ra.

...Phản ứng từ thức thần hoàn toàn biến mất.

「Không thể nào...」

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đây là kinh đô. Không đời nào một thức thần lại bị yêu quái phá hủy được. Kết giới của kinh thành ư? Không, thức thần được gấp từ linh giấy được triều đình công nhận, không thể nào bị thiêu hủy ngẫu nhiên. Hơn nữa, việc nàng không hề nhận ra thức thần đã biến mất cho đến khoảnh khắc này là thế nào?

「Thưa tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...?」

「Số người lúc đi và lúc về khác nhau... hay là có vấn đề gì chăng?」

「Nghe nói người đã nghỉ qua đêm ở nhà thân thích... nhưng sao lại về sớm hơn lời nhắn thế này?」

Đám gia nhân và thị nữ đồng loạt lên tiếng hỏi han, trong khi Murasaki cứng đờ vì bối rối. Họ nhìn chủ nhân mình với vẻ mặt nghi hoặc. Murasaki càng thêm dao động trước những câu hỏi của họ.

Thực ra, ngoại trừ một vài người, Murasaki chưa từng kể chi tiết về việc qua đêm ở ngoài. Một cô gái chưa xuất giá mà lại nghỉ qua đêm dưới cùng một mái nhà với lũ trẻ mồ côi bán yêu, một tiểu thư tai tiếng vì sự phóng đãng, và một gã xuất thân thấp kém mới thăng tiến, nếu nói thật thì chắc chắn mấy trưởng lão sẽ kịch liệt phản đối.

Bề ngoài, nàng chỉ nói rằng mình đến thăm dinh thự của một cựu trừ yêu sư thân thiết với gia tộc Onizuki và học xá ẩn hành, cùng với thân thích của gia tộc Onizuki. Không nói dối, chỉ là cách nói khéo. Nàng chẳng có gì phải áy náy. Chỉ là tránh sự bảo bọc quá mức và những rắc rối không cần thiết. Chỉ thế thôi... nhưng...

「Eh, ừm... cái đó...」

Murasaki, thiếu nữ tên Ako Murasaki, mỗi khi hoảng hốt hay dao động thường trở nên nói nhanh hoặc lắp bắp. Đặc biệt, với tính cách mạnh mẽ bên ngoài nhưng nhút nhát bên trong, nàng thường im lặng trong những tình huống như thế này khi đối diện với người nhà.

「Murasaki-sama?」

「Mặt người đỏ lên kìa? Người không khỏe sao?」

Murasaki im lặng, mặt đỏ bừng vì căng thẳng theo hướng tiêu cực. Nàng thu mình lại, lưng còng xuống, khiến mọi người lo lắng gọi tên. Càng bị gọi, nàng càng im lặng hơn. Một vòng luẩn quẩn. Mọi người càng thêm nghi ngờ chủ nhân của mình...

「Ara, xin lỗi nhé. Ta quên truyền lại lời nhắn rồi.」

...Giọng nói xin lỗi bất ngờ vang lên, tựa như tiếng chuông ngân vang.

「Hả!? Chị... chị họ!?」

「Ta đang làm khách ở đây đấy… Đã bảo mà, trực giác của ta luôn đúng, phải không?」

Sự xuất hiện bất ngờ, lại còn từ sâu trong dinh thự của chính nàng. Murasaki chỉ biết sững sờ trước người chị họ nhà Onizuki, xuất hiện đầy tự tin như thể đang ở nhà mình. Vị tiểu thư tóc hồng kia, theo sau là đám thị nữ chạy theo, có lẽ đã tiếp đãi nàng ta. Không biết họ đã nói gì với nhau cho đến khi nàng trở về?

「Chị họ, chuyện này...」

「Nó bay qua trước mặt ta như con ruồi, nên ta lỡ tay đập nát mất rồi. Thật sự xin lỗi, ta không cố ý đâu.」

「Ruồi...!?」

Aoi, chị họ, phô bày mảnh giấy vụn của thức thần đã bị đập nát tan tành. Murasaki thở dài, mặt giật giật, không biết nên phản ứng thế nào.

「Tiểu thư Onizuki, nếu có thức thần đến, lẽ ra người nên báo cho chúng tôi chứ...!」

Người đứng đầu đám gia nhân, đã lớn tuổi, dù sợ hãi vẫn lên tiếng trách cứ Aoi. Phản ứng này là tự nhiên, bởi lời nhắn của chủ nhân bị chặn giữa chừng. Với thân phận, tính cách và sức mạnh của Aoi, ông ta quả là một người can đảm.

「Thì ta đã xin lỗi rồi mà? Chuyện nhỏ vậy, bỏ qua đi chứ. Phải không, Murasaki?」

「Hả? Ơ, ừm... Roshiro, chuyện này để sau ta sẽ nói với chị họ, ông lui xuống đi! Ta hiểu lòng trung thành với gia tộc, nhưng ông không đủ sức gánh vác chuyện này đâu!」

Lời đáp lạnh lùng từ tiểu thư tóc hồng. Murasaki phản ứng theo lời thúc giục, ra lệnh cho gia nhân lui xuống. Đó cũng là cách cứu ông ta. Onizuki Aoi, dù tao nhã và lộng lẫy, nhưng cũng cực kỳ khắc nghiệt và mãnh liệt. Với một gia nhân tầm thường, việc bị nàng ta「vô tình」xóa sổ là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Vì thế, mệnh lệnh của Murasaki...

「...Vâng.」

Chỉ một ánh mắt thoáng quét qua của tiểu thư sắc đào cũng đủ khiến gia nhân ấy mồ hôi ròng ròng, lưng cứng đờ. Ông ta cố gắng giữ thể diện, đáp lời rồi lui vào đám gia nhân và thị nữ. Murasaki thầm thở phào vì ông không bị sốc đến mức đột tử... rồi quay lại đối diện chị họ.

「Chị họ, rốt cuộc chị đến đây có việc gì vậy ạ?」

「Ara, lạnh lùng thế. Ta chỉ muốn đến thăm em họ thôi mà? Có gì bất tiện sao?」

「Không, không phải thế...」

Lời nói của người chị họ đáng kính, nếu là trước đây, có lẽ đã khiến nàng vui mừng khôn xiết. Nhưng nhớ lại khoảng thời gian ở dinh thự nhà Onizuki, dù nàng chủ động đến thăm nhưng lần nào cũng gặp trục trặc, hầu như không gặp được chị. Ngược lại, chị cũng chẳng bao giờ đến thăm nàng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy khó tả.

Chẳng lẽ, số lần người chị họ ấy gặp mặt tên gia nhân kia còn nhiều hơn gặp nàng? Với tiểu thư nhà Ako, chỉ riêng ý nghĩ đó thôi đã đủ khiến lòng thêm nặng nề…

「…Lời nhắn từ thức thần, ta đã đọc rồi. Cần một y sư, đúng không?」

「Eh, ừm… vâng! Đúng vậy ạ!」

Nhìn phản ứng của Murasaki, Aoi khẽ nheo mắt, rồi khi nàng ta lên tiếng chỉ điểm, Murasaki như sực nhớ ra điều quan trọng, vội gật đầu.

Đúng thế. Giờ không phải lúc để bận tâm những chuyện cá nhân. Trong khi nàng đang đứng đây, vẫn còn có dân chúng Phù Tang còn nhỏ đang bị hành hạ bởi cơn sốt.

「Thật đúng lúc. Bên ta cũng có một y sư đi cùng… Là người làm việc cho nhà ta đấy? Vậy thì việc dùng y sư của nhà ta để xử lý chẳng phải là hợp lý sao?」

「Chuyện đó thì… nhưng… không, xin tạ ơn thịnh tình của chị họ!」

Trước đề nghị của Aoi, Murasaki thoáng do dự nhưng rồi thành tâm đồng ý. Nếu lo sợ bị cài bẫy, việc muốn dùng y sư của nhà mình thay vì người ngoài quả thực không phải hành động vô lễ. Hơn nữa, Murasaki không phải người lẫn lộn thứ tự ưu tiên. Trên hết, nàng thực sự vui mừng vì người chị họ mà mình kính yêu đã ra tay giúp đỡ.

Phải. Vô cùng, vô cùng thuần khiết mà vui mừng…

「…Vậy sao. Thế thì đi ngay thôi chứ?」

「Hả?」

Nói xong, nhị tiểu thư gia tộc Onizuki bước nhanh qua Murasaki, trèo lên cỗ xe bò. Xe bò của Murasaki. Và chẳng hiểu sao lại ngồi ở vị trí thượng tọa.

「Ơ… chị họ? Cái ghế đó…「Có ý kiến gì sao?」Không, không có ạ!」

Murasaki có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước câu hỏi ngược đầy áp lực của chị họ, nàng đành im lặng trước khí thế áp đảo ấy. Nàng có linh cảm chẳng lành. Nếu tiếp tục lên tiếng, nàng cảm thấy điều gì đó tệ hại sẽ xảy ra. Cụ thể hơn, nàng có cảm giác bộ y phục của mình sẽ bị xé thành từng mảnh.

「Còn đứng đó làm gì? Lên xe đi chứ?」

「Vâng…!?」

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Murasaki rùng mình. Nghe lời thúc giục của Aoi, nàng vội chạy đến, trèo lên xe bò…

「Không phải cô đâu.」

「Kya!?」

Murasaki bị búng trán, ngã ngửa ra sau. Nàng ôm trán, suýt nữa lật nhào. May mà không ngã hoàn toàn, vì nếu thế, góc độ có thể khiến nàng bị tổn thương cột sống, nhưng chẳng ai biết điều đó. Từ phía sau, một ai đó đỡ lấy nàng, giúp Murasaki tránh được tình huống tệ nhất.

「Tiểu thư không sao chứ…?」

「Ơ, c-c-cảm ơn… Cảm ơn nhiều. Ơ, cô là…?」

Dù hơi rưng rưng nước mắt, người nhà Ako không bao giờ quên lễ phép. Murasaki vừa rên rỉ vừa hỏi, người con gái đỡ cô vẫn giữ nguyên tư thế, cúi đầu chào.

「Tôi là Dokusawa Yakuko, chi thứ của gia tộc Yakushiji, làm việc cho gia tộc Onizuki, đảm nhận vai trò y sư… Hân hạnh được gặp tiểu thư.」

Nữ y sư trẻ tuổi cung kính giới thiệu mình với tiểu thư nhà Ako, hoàn toàn trái ngược với chủ nhân của nàng ta.

…Dù trong lòng, nàng ta đang thầm nguyền rủa vì bị cuốn vào rắc rối không đâu.

-

Toàn thân trở nên lạnh buốt. Ý thức chìm dần vào bóng tối băng giá. Chính xác, đó là cảm giác thực sự của 「cái chết」…

(…Cũng không… đáng sợ đến vậy, nhỉ…)

Không hiểu sao cảm giác này lại quen thuộc đến thế. Giờ đây, nó chẳng còn khiến tôi cảm thấy sợ hãi nữa. Thậm chí, nó giống như một người bạn cũ. Ý thức của tôi, trái lại…

(…Còn mẹ thì sao… Shirona thì sao…?)

Mẹ, em gái, liệu họ có được an toàn không? Liệu họ có trốn thoát được không? Đó là nỗi lo duy nhất, là điều duy nhất khiến tôi day dứt.

Gia đình là mối liên kết gần gũi nhất. Gia đình là để hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Vậy nên, đối với một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi như tôi, người mẹ đã nuôi dưỡng tôi như con ruột, và cô em gái đã coi tôi như anh trai ruột, càng trở nên vô cùng quý giá. Chính sự tồn tại của tôi, đã kéo họ vào lằn ranh nguy hiểm, khiến tôi cảm thấy bản thân thật đáng ghét, và điều đó càng làm tôi thêm day dứt.

「…Dù đó chỉ là một trò chơi sao?」

Giọng nói ngọt ngào đến mức rợn người thì thầm bên tai. Khi tôi hướng ánh mắt, đôi mắt màu ngọc lục bảo đối diện với tôi. Bỏ qua cảm giác đang rơi xuống, tôi nhìn vào sâu trong đồng tử ấy, thấy chính mình.

「Vậy thì đó là lý do để bỏ mặc sao?」

Tôi lập tức phản bác. Không, chính vì thế… chính vì hiểu được bản chất của sự việc này, tôi càng phải hành động. Tôi tin chắc đó là nghĩa vụ của mình.

「Con chưa từng biết đến gia đình thực sự là gì mà? Không, hay chính vì thế mà con khao khát đến mức phát điên như vậy?」

Vị thần mang hình dáng người mẹ nghiêng đầu, như đang suy xét. Bà ta quan sát tôi, nhìn thấu bản chất của tôi. Tôi không phủ nhận. Nhưng đó chẳng phải là điều khiến tôi vui vẻ.

「Để mẹ dạy cho con. Chính vì cách nghĩ đó mà con lặp đi lặp lại sai lầm. Hơn tất cả! Nếu là gia đình, chẳng phải có mẹ đang ở ngay đây sao?!! Kyaa!」

Tôi đã đấm thẳng vào mặt con quái vật đang dang rộng vòng tay chào đón tôi. Nếu tôi ngây thơ mà vùi mặt vào vòng ngực đầy đặn đó, tôi biết chắc mình sẽ bị ả ngoạm từ đầu như một con bọ ngựa. Không, đây không phải thế giới vật chất, nên có lẽ không phải vậy, nhưng thay vào đó, tinh thần tôi sẽ bị nuốt chửng. Nếu tôi để mình bị cuốn theo, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ trở lại được.

「Dù vậy, ít nhất giờ đây con chỉ có thể dựa vào mẹ… phải không, con trai?」

「…」

Dù tôi đã đấm mạnh đến mức mặt bà ta méo mó, khi rút tay lại, khuôn mặt người mẹ ấy vẫn hoàn toàn vô sự. Thế giới tâm tưởng. Dù là thế giới tinh thần, nhưng… dường như tôi đã bị xâm chiếm khá nhiều.

「Mẹ rất khoan dung. Nếu con muốn, mẹ sẽ nhẹ nhàng với con đấy?」

「Có thể tin, nhưng không thể trông cậy.」

Đối diện với lời đề nghị kèm nụ cười rạng rỡ, tôi chỉ nhăn mặt. Con quái vật này không có ý định nói dối. Người mẹ ấy luôn thành thật. Nhưng bà ta không biết giới hạn. Bà ta vô tư đo lường con người bằng chuẩn mực của thần. Vì thế, sự lệch lạc chết người nảy sinh. Tuy nhiên…

「Dù sao thì cũng cần thiết để tỉnh táo, nhỉ.」

Một quyết định đắng cay đến tột cùng. Cùng lúc, vô số lọn tóc màu ngọc lục bảo bao bọc lấy tôi, ôm chặt lấy tôi. Ý thức còn sót lại bị xâm phạm bởi sự ngọt ngào đầy ghê rợn.

「Nào. Hãy giao phó mọi thứ cho mẹ nhé?」

「Giao phó cái quái gì!」

Tôi nhổ toẹt vào nụ cười hiền từ đầy giả tạo của ả ta, và ngay khoảnh khắc ấy, tầm nhìn của tôi bị nuốt chửng…

-

「Bắn từng này phát, chắc chắn không thể nào còn sống được đâu nhỉ.」

Hết phát này đến phát khác, cẩn thận đến mức tối đa, gã thợ săn bắn ra những viên đạn tẩm độc vào hộp sọ, tim và bụng. Những lời gã thốt ra cùng với điếu thuốc sau khi hoàn thành công việc… không hề là sự chủ quan. Đó là sự thật hiển nhiên, là chân lý đến từ kinh nghiệm dày dặn.

Yêu quái không phải là bất khả chiến bại. Ngược lại, chúng khá yếu trước súng đạn. Dùng độc, nhắm vào yếu huyệt, tấn công dai dẳng, chắc chắn sẽ giết được. Gã thậm chí còn cảm thấy một chút thành tựu. Để trấn tĩnh tinh thần, điếu thuốc là không thể thiếu. Gã châm một điếu thuốc rẻ tiền, vừa trừ yêu vừa xua côn trùng, rồi rít một hơi dài.

「Phù… Thật là một con quái vật xảo quyệt. Rốt cuộc nó đã lẩn trốn từ khi nào chứ?」

Gã thợ săn lẩm bẩm, liếc nhìn thi thể. Yêu quái hóa thành người thì chẳng hiếm lạ gì, nhưng… từ một đứa trẻ sơ sinh sao? Không, không thể nào. Nhưng nếu là thứ như yêu quái kappa, liệu có khả năng không?

「Dấu vết lừa dối còn hai loại nữa. Một là hồ ly ám, còn một là? Vẫn còn quái vật ẩn náu chăng?」

Chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Kẻ bị hồ ly ám không có người thân. Đó là đối tượng lý tưởng để lẩn trốn. Vậy thì cách đối xử của làng trước giờ có phải là sai lầm không?

「Việc không bị ăn thịt là do lời nguyền, hoặc là để che đậy thể diện…」

Gã thợ săn không biết rõ nội dung cụ thể của lời nguyền hồ ly. Gã cũng không biết điều gì sẽ khiến lời nguyền ứng nghiệm. Tránh tiếp xúc hết mức có thể, đó là phong tục của làng. Và khi gã bắt đầu nhận thức được mọi thứ, dòng máu bị nguyền rủa của gia đình ấy chỉ còn lại người mẹ và cô con gái. Người mẹ yếu ớt, gần đất xa trời, chẳng bao lâu sau qua đời, để lại cô con gái một mình gánh chịu sự sống và lời nguyền trong cô độc.

Cô gái ấy, gã thợ săn chỉ có thể bất lực đứng nhìn từ xa…

「…Không thể không bắn.」

Tình hình đã đến nước này. Tội ác đã phơi bày dưới ánh mặt trời. Trong thời đại vẫn còn mang vết thương sâu sắc từ cuộc Đại loạn, thế gian sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động của cô gái. Đó là sự phản bội nhân giới, tương đương với tội bán nước. Là quốc tặc. Nếu không cẩn thận, cả làng có thể bị liên lụy… Nỗi hổ thẹn của người thân phải được rửa sạch. Đó là điều đã được định đoạt.

Không còn gì để che đậy. Không thể biện minh. Vậy thì, ít nhất, để cô ta không phải chịu đau đớn và nhục nhã quá lâu…

「Phù…」

Gã lại rít một hơi thuốc để trấn tĩnh. Chấp nhận hiện thực. Trước mắt, cần sắp xếp lại mọi việc. Sau khi hút xong, gã sẽ rưới dầu từ bình nước lên thi thể bên cạnh và đốt cháy tạm thời. Việc xử lý triệt để sẽ để lại cho người đến sau, còn gã sẽ đi trước. Săn đuổi, và kết thúc mọi thứ.

Làm những gì phải làm. Khắc sâu điều đó trong lòng, gã tự nhủ lần nữa. Được rồi. Vậy là ổn. Vậy là…

「Hử…?」

Đó là cảm giác khó tả, như một giác quan thứ sáu của sinh vật. Ánh mắt và cơn ớn lạnh. Linh cảm. Con chó săn đồng hành bất ngờ sủa vang, và người thợ săn quay lại cùng một lúc.

…Từ trong thi thể đứa trẻ, thứ gì đó trào ra, xé toạc, lật ngược hiện ra, với hình dạng kinh hoàng đến mức không thể mô tả, hay đúng hơn, không tìm được từ ngữ nào xứng đáng để miêu tả.

「A, a…」

Người thợ săn sững sờ trước cảnh tượng quá sức kinh hoàng. Con quái vật xấu xí với vô số xúc tu ngoằn ngoèo, vô số con mắt nhìn khắp xung quanh, vô số tay chân bò loạn xạ trên cánh đồng tuyết.

「…!!!」

Những con mắt, vốn đang ngắm nhìn xung quanh như kẻ ngây dại, đột nhiên đồng loạt nhìn chằm chằm vào gã thợ săn. Tiếng sủa dữ dội của con chó, ánh mắt khiến lông tóc dựng đứng, khiến gã ném điếu thuốc đi, vội vàng giương súng hỏa mai lên trước cả khi kịp suy nghĩ.

Một tiếng gầm kinh hoàng xé rách màng nhĩ. Phát súng nổ. Thân hình khổng lồ tiến đến từng bước lớn. Súng hỏa mai kiểu nạp đạn từ nòng không có thời gian để nạp viên tiếp theo.

「Khốn kiếp…!!?」

Gã rút thanh đoản đao, vung lên. Những xúc tu quấn lấy gã. Cổ, cổ tay, mắt cá chân, chúng siết chặt dữ dội.

「Khốn, khốn kiếp!? Đồ khốn nạn!!?」

Trước nguy cơ tử thần cận kề, gã thợ săn vùng vẫy tuyệt vọng, cố gắng ít nhất chém một nhát vào cơ thể đỏ đen nhớp nháp ấy, và rồi, và rồi…

-

Tiếng thét đau đớn khiến đôi tai Bạch Hồ run lên. Máu tươi bắn tung tóe hòa lẫn với bầu trời xanh trong tầm mắt. Không biết từ lúc nào, đứa trẻ đã bị đẩy ngã xuống đất.

「Ơ…?」

Tiếng lẩm bẩm bối rối bật ra. Đầu óc non nớt của đứa trẻ thậm chí còn chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, cô bé mới hiểu rằng mẹ mình đã ngã đè lên người nó trên nền tuyết, che chắn cho nó.

「Mẹ…?」

Cô bé đã hiểu hành động đó. Nhưng ý nghĩa của hành động ấy thì Shirona vẫn không thể hiểu, nên cô bé gọi mẹ. Người mẹ được gọi, tuy nhiên, chỉ để lộ vẻ mặt đau đớn, mồ hôi lăn dài trên trán. Cơ thể cô run rẩy như đang cố chịu đựng vết thương.

「Mẹ…」

「Đồ hồ ly tinh! Đồ phản bội làng!」

Tiếng gọi mẹ lần nữa bị tiếng chửi rủa thô bạo át đi. Shirona phản ứng, hướng mắt nhìn. Cuối cùng, cô bé cáo non nhận ra tình cảnh đang bao vây mình và mẹ.

Những bóng người đứng thành vòng vây quanh hai mẹ con. Họ cầm nông cụ, vũ khí, nhìn xuống với ánh mắt khinh miệt. Với Shirona, vốn chưa từng tiếp xúc với ai ngoài gia đình, họ chẳng khác gì đám ác quỷ tụ tập.

「Shirona… con có bị thương không?」

「Mẹ!!」

Giọng gọi yếu ớt của mẹ kéo ý thức đang hoảng loạn của Shirona trở lại. Cô bé ôm chặt mẹ, đáp lại lời cô.

「Mẹ ư?」

「Ghê tởm! Với một con quái vật sao?」

「Đồ dơ bẩn! Con điếm!!」

Những người xung quanh phản ứng trước lời của Shirona. Chúng nhìn mẹ con cô bé với ánh mắt như nhìn thứ rác rưởi, khiến người ta sởn gai ốc, khuôn mặt chúng méo mó vì ghê sợ.

Shirona không hiểu. Không hiểu tại sao họ lại nhìn mình và mẹ với vẻ mặt kinh tởm như vậy. Tại sao họ lại làm hại hai mẹ con. Shirona không hiểu. Cô bé không biết gì về lẽ thường hay giá trị của thế gian…

「Chịu thua đi!」

「Giết hết bọn chúng! Đánh chết rồi đốt bỏ đi!!」

「Khoan, cần bằng chứng đã. Phải chặt đầu chúng!」

「Gì cũng được! Mau chóng diệt trừ bọn chúng đi!!」

Không khí tràn ngập sự giận dữ, sợ hãi, ác ý và cả cảm giác tự cho là chính nghĩa. Đám đàn ông gào thét, tay cầm nông cụ, vũ khí, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con…

「Khoan, khoan. Đừng giết vội.」

Người kìm lại đám dân làng đang hăng máu muốn xông vào là một gã đàn ông ăn mặc chỉnh tề hơn hẳn chúng. Hắn không phải là người mà Shirona từng thoáng thấy qua khe cửa. Không phải người trong làng, cũng không phải người thân. Hắn là một trừ yêu sư, một chuyên gia tự do được làng thuê đến… Hắn ra hiệu cho đám dân làng dừng lại.

「Khoan á? Đừng đùa! Với người ngoài như anh thì chẳng quan trọng, nhưng nếu để người ta biết trong làng có mụ đàn bà giao phối với yêu thú, thanh danh làng sẽ ra sao hả?! Sẽ chẳng còn ai chịu gả con gái về đây nữa đâu!!」

「Đúng thế! Đứa nhỏ kia là yêu quái thật sự! Phải xử lý trước khi nó dùng thứ ma thuật quái dị nào đó!!」

「Đúng rồi đấy. Nghĩ kỹ đi. Hạt giống của con yêu quái đó đến từ đâu hả?」

Lời chỉ trích của gã trừ yêu sư khiến đám đàn ông đang sôi sục bỗng im bặt. Thay vào đó, không khí tràn ngập sự kinh hoàng.

「Nếu chỉ giết chúng ở đây thì xong chuyện sao? Có thể còn những đứa khác nữa. Phải làm cho triệt để, nhổ cỏ tận gốc chứ? Nếu bỏ sót, biết đâu ngày mai vợ hay con gái các người lại mang bụng bầu vì thứ đó thì sao?」

Lời nói tàn nhẫn nhưng đầy thuyết phục của gã khiến đám đàn ông tái mặt. Đó là một viễn cảnh quá khủng khiếp, một thảm họa không thể chấp nhận được.

「Lôi hết sự thật ra! Tách chúng ra!」

「Không!? Mẹ!? Mẹ ơi!!?」

Theo lệnh của gã trừ yêu sư, đám dân làng lôi hai mẹ con ra khỏi nhau. Shirona dùng sức mạnh không giống trẻ con để chống cự, nhưng bị đánh đập, cô bé đau đớn và sợ hãi, buộc phải buông mẹ ra. Đám dân làng, dù bề ngoài không thể hiện, trong lòng sợ hãi sâu sắc trước sức mạnh của Bạch Hồ. Chỉ cần lơ là, chính chúng cũng có thể bị thương. Yêu quái.

「Rồi, giờ thì bắt đầu cuộc vui nhé?」

「Xin, xin hãy tha… Con gái tôi… nó không phải đứa trẻ xấu. Xin hãy, hãy bỏ qua cho nó…!!」

Gã trừ yêu sư hớn hở tuyên bố, trong khi mẹ Shirona, Ina, thều thào cầu xin. Gã chỉ liếc nhìn cô, nở nụ cười như Bồ Tát… rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh.

「Đừng có nói nhảm, con khốn!!?」

「Agh!!?」

「Mẹ!!?」

Tiếng gào giận dữ, tiếng thét đau đớn, tiếng kêu tuyệt vọng hòa lẫn. Shirona khóc nức nở, liên tục gọi mẹ.

「Mẹ, mẹ ơi!!? Dừng lại, xin dừng lại!? Tại sao, tại sao lại thế này!?」

Ina bị đá hết lần này đến lần khác, chỉ biết co người chịu đựng. Shirona bất lực, chỉ có thể khóc lóc và van xin. Cô bé không hiểu. Không hiểu tại sao đám 「người đáng sợ」 này lại hành hạ mẹ con mình. Họ chỉ sống yên bình với nhau, vậy mà đám người này tự dưng xuất hiện, tấn công, và đối xử tàn nhẫn với họ. Thật bất công.

「Quá đáng lắm! Quá đáng quá!! Xin hãy dừng lại! Đừng bắt nạt mẹ cháu nữa!!」

「Này, này, con bé này đang lảm nhảm gì thế? Sao cứ làm như mình vô can vậy?」

Gã trừ yêu sư dừng lại, chân vẫn đè lên đầu Ina đang nằm gục, tỏ vẻ bối rối. Và đám dân làng xung quanh cũng vậy.

Thật đáng kinh ngạc. Con bé này, con quái vật đội lốt trẻ con này, lại nghĩ rằng nó chẳng liên quan gì đến tình cảnh hiện tại sao?

「Con bé được nuông chiều à? Hay là con cáo được cưng chiều? Hay là đang giả vờ ngây thơ để khiến bọn ta mất cảnh giác? Nào, thử xem!」

「Ơ? Á!!?」

Shirona không hiểu ý nghĩa lời gã nói, cũng chẳng có thời gian để hiểu. Cô bé thét lên khi bị lôi dậy, rồi bị một cú đá vào mạng sườn. Đôi mắt mở to vì kinh hoàng. Cơn buồn nôn dâng lên. Dạ dày co bóp, một ít chất nôn trào ra. Cô bé gục xuống nền tuyết, thoi thóp thở khò khè. Hơn tất cả, Shirona không thể hiểu nổi tình cảnh đang bủa vây lấy mình và cơn đau vừa bị giáng xuống cơ thể.

Bạo lực là thứ mà Shirona chưa từng thực sự chứng kiến hay cảm nhận. Trong ký ức của cô bé, mẹ và anh trai luôn ở bên, yêu thương và che chở, chưa từng hướng về mình chút ác ý nào. Ngay cả việc đêm qua bị anh trai ném xuống đất, bị túm tóc kéo đi… đối với Shirona, đó đã là một sự kiện kinh thiên động địa, chưa từng có, đến giờ cô bé vẫn không thể tin nổi. Huống chi, bị một gã đàn ông xa lạ đá mạnh, điều đó cho tới tận bây giờ cô bé vẫn chưa từng tưởng tượng ra nổi. Ngay cả sau khi bị đá, cô bé vẫn không thể hiểu. Chỉ biết rằng đau, rất đau.

「Shirona!!」

「Im đi, con điếm!!」

Mẹ cô bé gào lên trước bạo lực giáng xuống con gái. Nhưng ngay lập tức, một dân làng tát vào má cô, buộc cô im lặng. Tiếng tát khô khốc vang vọng trong thế giới phủ tuyết, còn sắc nét hơn cả cú đá vào Shirona.

「Khụ! Khụ… đau!? Bụng… đau quá… buồn nôn…!?」

Shirona gục xuống, mắt ngân ngấn lệ, lẩm bẩm như mê sảng. Khuôn mặt cô bé ngây ngô, như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cơn buồn nôn lại trào lên, cô bé nôn thêm lần nữa.

「…Con bé này ngu ngốc thật à?」

「Sensei, ý là sao?」

Lời của gã trừ yêu sư vang lên trước phản ứng của Shirona. Một dân làng hỏi lại, gã hừ mũi, rồi đạp lên đầu Shirona. Tiếng kêu đau đớn của đứa trẻ vang lên.

「Nhìn nó… ít nhất cũng giống một con cáo. Nói cách khác, là yêu hồ. Nhưng lũ này vốn dĩ rất khôn ngoan, không bao giờ được phép mất cảnh giác.」

Gã trừ yêu sư, kể từng diệt trừ những con Yêu Hồ hạ cấp chỉ có một hoặc hai đuôi, nói dựa trên kinh nghiệm của mình.

「Ngược lại, mọi hành động của chúng đều được tính toán kỹ lưỡng. Khiến người ta thương cảm, làm lung lay trái tim, làm dao động ý chí. Chúng sẽ trưng ra những biểu cảm xinh đẹp, nụ cười quyến rũ hay những giọt nước mắt mê hoặc. Tất cả chỉ là diễn kịch.」

Nụ cười thật, khuôn mặt khóc thật thường chẳng đẹp đẽ gì. Nếu trông có vẻ đẹp, thì mười phần tám chín là giả vờ. Trong những câu chuyện cổ, yêu hồ bị dồn vào đường cùng thường dùng diễn xuất để lừa gạt và thao túng kẻ truy đuổi.

「Còn con này!」

「A!!?」

Gã đạp mạnh hơn, Shirona gào lên. Tiếng kêu đau đớn chẳng hề che giấu, như tiếng gầm của một con thú. Dù mặt đất là tuyết, áp lực đè lên đầu cô bé chẳng hề nhẹ nhàng.

「Nghe rồi chứ, cái giọng thô kệch đó. Đây không phải diễn kịch… Có lẽ vậy.」

Nếu là yêu hồ, chúng sẽ phát ra những tiếng rên ngọt ngào để khơi gợi lòng thương.

「Bình thường, lũ này sẽ dùng mọi cách, thậm chí trang điểm dày để che giấu bản chất cho đến phút cuối. Chúng không bao giờ phát ra thứ âm thanh thảm hại như thế này.」

Nói cách khác, con này là một yêu hồ thất bại. Một thứ ngu dốt, chẳng biết gì về thế gian.

「Hừ. Vậy thì… giết nó luôn à?」

「Đồ ngu! Nghe gì mà chẳng hiểu thế? …Thôi được. Này, ai đó bịt miệng và che mắt con bé đi!」

Gã trừ yêu sư chế giễu, ra lệnh trước lời nói ngây ngô của một dân làng. Ngay lập tức, một gã đàn ông gần đó hành động.

「Mở miệng ra, nhanh!」

「U… guh!?」

Shirona bị lôi dậy, bịt miệng một cách thô bạo. Cô bé vùng vẫy, nhưng bị tát vào má, buộc phải im lặng. Miếng vải được quấn chặt, che kín mắt. Nước mắt và nước mũi nhanh chóng thấm ướt miếng vải, tạo thành những vết loang. Cơ thể non nớt run rẩy vì sợ hãi.

「Tốt, thế này là ổn. Không thấy mặt, không nghe giọng, sẽ chẳng có thằng ngu nào bị lừa nữa, đúng không?」

「Hóa ra là vậy…」

「Nhưng giờ làm gì tiếp? Nếu muốn giết, đập vỡ đầu nó là xong, đúng không?」

Đám dân làng gật gù trước lời giải thích của gã trừ yêu sư, nhưng vẫn còn thắc mắc. Tại sao không giết con yêu hồ này ngay?

「Ta đã nói rồi. Yêu quái không chỉ có mỗi con này đâu.」

Gã trừ yêu sư tiến đến chỗ người phụ nữ bị hồ ly nhập, ngồi xổm xuống, hỏi.

「Hừ. Xinh đẹp, da trắng thế này cơ à?」

「…」

Gã nắm cổ cô, kéo mặt cô lại gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. Ina, vì đau đớn và sợ hãi, chỉ im lặng.

「Thật đáng tiếc, một mỹ nhân thế này cơ mà? Nào, nói đi. Con yêu quái mà ngươi dan díu đang ở đâu? Hình dáng thế nào? Bao nhiêu con? Đặc điểm ra sao? Ngươi đã đẻ ra bao nhiêu con từ cái bụng đó? Nếu thành thật khai báo, ta có thể cân nhắc xin tha mạng cho ngươi đấy.」

Lời gã là một lời dụ dỗ, một đề nghị giao dịch. Gã đàn ông trơ trẽn này, dù sao, vẫn rất tận tâm với công việc. Phải làm triệt để, nhổ cỏ tận gốc. Vì thế, gã cần moi hết thông tin từ người phụ nữ trước mặt.

「…Con gái tôi, nó chỉ ở trong nhà suốt…」

「Ừ, rồi sao?」

「Nó không làm gì xấu cả… Nên, tôi xin anh, dù có làm gì tôi cũng được, nhưng xin tha cho con bé…」

「Không được.」

Lời cầu xin tha mạng cho con gái của Ina bị gã từ chối ngay tức khắc.

「…! Làm ơn, xin hãy…!」

Ina quỳ xuống, cúi đầu, bất chấp tất cả để cầu xin cho con bé được sống. Đám dân làng nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ tột độ, còn gã trừ yêu sư vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giải thích.

「Không thể. Tha cho nó sao được? Nó là yêu quái! Triều đình đã ra lệnh tiêu diệt. Nếu muốn nhân từ, cùng lắm là cho nó chết nhẹ nhàng ngay tại đây thôi.」

Lời gã thực sự là sự nhân từ. Kế hoạch của gã là dùng con cáo này làm mồi nhử đồng bọn của nó. Cắt đứt tay chân, để nó kêu cứu liên tục… Yêu Hồ là loài có khái niệm 「gia đình」 hay 「chị em」. Dù tàn nhẫn và bạo ngược, chúng dễ rơi vào những cái bẫy như thế này. Khác với đám yêu trùng có tính xã hội, yêu hồ có cảm xúc và cái tôi rõ ràng hơn.

「Không, không thể…!?」

Ina chết lặng trước số phận con gái mình sắp phải chịu. Gã trừ yêu sư trả lời một cách hời hợt.

「Thôi nào, ta hiểu mà. Con cái mình mang nặng đẻ đau ra, làm sao không thương? Yêu hồ lại càng có khuôn mặt đẹp, lời nói ngọt ngào. Nhưng yêu quái vẫn là yêu quái.」

Trong đám yêu quái, có những kẻ sau khi khiến con người mang thai sẽ dùng đủ cách để đảm bảo con cái sống sót. Không chỉ dựa vào vẻ ngoài để gây thiện cảm, chúng còn thao túng tâm trí hay dùng chất gây nghiện để tạo sự phụ thuộc. Gã trừ yêu sư đã quá quen với cách xử lý loại phụ nữ như thế này.

「Nếu muốn con, cứ đẻ lại là được. Hay là để ta giúp ngươi mang thai? Biết đâu sinh ra đứa có linh lực, ta còn dùng làm vệ sĩ được!」

Lời gã nửa đùa nửa thật khiến Ina tuyệt vọng, khuôn mặt méo mó. Một vài dân làng cau mày trước sự thô bỉ của gã. Không ai muốn dây dưa với kẻ bị yêu hồ nhập cả. Dù vậy, vẫn có vài gã đàn ông tỏ ra hứng thú với lời gã nói…

「Hay là sao? Ngươi thích thú chơi thú vật à? Khuôn mặt nó hợp gu ngươi đến thế sao?」

「Không đời nào…! Làm sao có chuyện đó!!」

Lời của gã trừ yêu sư khiến Ina phản xạ trả lời ngay lập tức. Đúng thế. Không đời nào. Đó tuyệt đối không phải là tình yêu.

…Mùa đông năm ấy khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Không chịu nổi sự cô độc, cô đã nhận nuôi một đứa con trai, nhưng ngay cả việc nuôi đứa trẻ cũng đầy khó khăn. Không ai giúp đỡ, để kiếm miếng ăn, cô buộc phải vào núi, nhưng lại trẹo chân, rơi vào tuyệt vọng. Rồi cái bóng khổng lồ ấy xuất hiện, đưa ra một đề nghị. Và cô không có lựa chọn nào để từ chối.

Những ngày nhục nhã. Đổi lại là chút trợ cấp và lương thực. Vì sự sống, cô không còn cách nào khác. Nỗi đau đớn như chết đi sống lại, bắt đầu và kết thúc từ một phía. Ký ức về những lần khóc nức nở… Lời của gã trừ yêu sư chính là một sự sỉ nhục đối với Ina.

「Nghe rồi chứ, đồ quái thai. Mày là tàn tích của ký ức dơ bẩn của mẹ mày đấy.」

「!?」

Và việc khiến Ina bộc lộ sự kinh tởm không che giấu chính là mục đích của gã.

「Ư… ư…」

「Shirona…」

Cô bé bị bịt mắt và bịt miệng rên rỉ yếu ớt, cơ thể run rẩy. Ina cũng không khác. Chưa từng một lần cô để lộ thứ cảm xúc ấy trước mặt con gái, thế mà hôm nay nó đã bị phơi bày.

「Nghe rõ chưa, đồ quái thai? Mày được sinh ra như thế nào hả?」

Gã trừ yêu sư độc ác nói với Shirona. Ina run rẩy, lắc đầu.

「Bị một con quái vật xấu xí đè lên, chỉ để đổi lấy thức ăn?」

「Dừng lại…」

「Ngày này qua ngày khác, gào khóc vì đau đớn?」

「Dừng lại…」

「Một thứ kinh tởm lớn dần trong bụng, còn hơn cả chuyện ma quái.」

「Không, dừng lại…!」

「Rồi từ bụng nặn ra một con quái vật có tai và đuôi thú. Làm sao dám cho người khác thấy!」

「Đã thế còn như ký sinh trùng, ngốn thức ăn, mà chẳng ai thèm nhận nuôi thứ hư hỏng như mày.」

「Không, không…!!」

「Mày hiểu chưa, đồ quái thai? Mày chính là đứa con đáng nguyền rủa, kéo chân mẹ mày, phá nát đời bà!」

「DỪNG LẠI!!」

「Im đi, con lợn!」

「A!?」

Lời gã hỏi đứa con đồng thời là lưỡi dao đâm vào tim người mẹ. Ina gào lên, cố át đi lời gã, nhưng gã trừ yêu sư mạnh tay tát vào má cô, buộc cô im lặng.

「U…u…!」

「Shi… Shirona…」

Ina ôm má sưng tấy, nhìn đứa con gái đang nức nở. Cô bé co giật, nước mắt trào ra từ khe hở của miếng vải bịt mắt. Nước mũi chảy, nước dãi rớt từ miệng bị bịt. Dù không nói được, Ina biết khuôn mặt con gái đang méo mó vì tuyệt vọng.

Cô bé đã nhận ra sự tồn tại của mình không được chào đón, rằng cô bé là một thứ đáng nguyền rủa, bẩn thỉu…

(Vậy là đủ rồi nhỉ?)

Gã trừ yêu sư cảm nhận được không khí giữa hai mẹ con. Mối quan hệ mẹ con đã tan vỡ. Không bao giờ có thể quay lại như xưa. Một gia đình hòa thuận sẽ không bao giờ trở lại.

Một con cáo ngu ngốc và người mẹ ôm lòng thương yêu con dù nó là đứa con bị nguyền rủa vì nỗi cô đơn… Thật là một cặp mẹ con hiếm có, dễ bị giày vò tâm can. Và phá hoại mối quan hệ đó, lợi dụng nó, là điều quá dễ dàng.

Khi con gái nhận ra sự xấu xí của nguồn gốc mình, khi cả hai nhận ra sự bẩn thỉu của bản thân, khi họ sợ hãi những cảm xúc giấu kín về nhau, họ sẽ chìm trong tuyệt vọng và đau khổ…

Vậy là ổn. Người mẹ sẽ không còn cầu xin cho con nữa. Có lẽ cô ta còn chẳng mở miệng nổi. Chỉ cần truy hỏi thêm chút nữa, cô ta sẽ khai hết. Còn con quái thai kia sẽ mất cả ý chí chạy trốn, tự chìm trong sự tự ghê tởm, chấp nhận số phận làm mồi nhử.

Đó là cách gã trừ yêu sư dẫn dắt suy nghĩ, học được từ những lần trừ yêu ở vùng quê đầy mê tín và thiếu hiểu biết.

「Này, lôi con quái thai này đi đâu đó đi… Để lát nữa ta sẽ ‘chăm sóc’ nó thật kỹ.」

Gã nở nụ cười hung tợn, bẻ khớp tay răng rắc, ra lệnh. Đám dân làng bị khí thế của gã áp đảo, dù ghê tởm vẫn miễn cưỡng lôi Bạch Hồ đi. Shirona yếu ớt chống cự, nhưng chẳng đủ sức. Người mẹ muốn nói gì đó, nhưng chẳng thốt nên lời.

Cô chỉ biết nhìn con gái bị lôi đi với ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng…

「Còn trẻ mà, nhỉ? Thôi, trẻ con chết là chuyện thường, đừng bận tâm. Chẳng phải người ta nói đến bảy tuổi vẫn là con của thần sao? …Mà con cáo đó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?」

Gã trừ yêu sư qua loa an ủi Ina đang suy sụp. Câu lẩm bẩm cuối cùng bộc lộ rõ suy nghĩ trong lòng gã. Dù sao, tâm trí Ina đã bị bẻ gãy, nên cô chẳng để tâm, tốt hay xấu cũng vậy. Với gã cũng thế.

Nếu cô chịu khai, tốt. Nếu không, gã sẽ khiến cô thành kẻ mất trí để đọc ký ức. Việc bẻ gãy tâm trí cũng là để phá vỡ bức tường tâm lý, khiến việc đọc ký ức dễ dàng hơn.

「Thôi kệ. Nào, quý cô trẻ, trước tiên, nói chi tiết về gã chồng của cô đi…」

Gã định tiếp tục moi hết thông tin về lũ quái vật từ người mẹ…

「Ơ?」

Đó là tiếng nghi hoặc của gã khi một bóng người rơi xuống ngay bên cạnh. Gã ngước nhìn trời. Một cái bóng lao xuống. Mọi người tại đó đều chú ý đến thứ lăn trên cánh đồng tuyết. Họ nhìn, rồi nhận ra bản chất của nó…

「Cái gì!? Đây là!?」

「Isuke!? Không thể nào, mày là Isuke sao!?」

「Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!?」

Tiếng thét vang lên. Hỗn loạn. Gào rú. Đám đàn ông trong làng kinh hãi nhìn gã thợ săn trẻ tuổi rách rưới, thoi thóp. Trước tình trạng của gã thợ săn đi trước, chúng rơi vào hoảng loạn.

「Bình tĩnh!! Nó bay từ đâu…」

Gã trừ yêu sư định quát tháo đám dân làng đang hoảng sợ. Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị át đi bởi một tiếng gầm vượt xa tất cả.

Tiếng gầm như hòa trộn từ vô số yêu ma quỷ quái, một âm thanh không thể diễn tả…

「…Đây không phải là kiểu「chọc tổ ong」đơn giản đâu.」

Cảm nhận được khí tức, đối mặt với tình huống ngoài dự đoán, gã trừ yêu sư tặc lưỡi, một mình cầm vũ khí, chuẩn bị tư thế. Không còn thời gian để cảnh báo. Tiếng đất rung chuyển, thứ đó đã đến ngay trước mắt.

Chớp mắt, cây cối trong rừng bị thổi bay. Tuyết tung tóe. Từ đám bụi tuyết, một bóng hình khổng lồ hiện ra.

『『『『『『◼️◼️◼️◼️◼️◼️◼️◼️◼️!!!』』』』』』

Một con quái vật thịt lổn nhổn với vô số mắt, xúc tu và chân, há to miệng rách tứ phía, phát ra tiếng kêu quái dị…

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

la sao nhi, main no yeu hoa tu trc r ak
Xem thêm
do main có máu yêu mẫu ấy
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Mạnh trong lúc bị tẩy não 🐧
Xem thêm
Cháy quá ae ơi
Xem thêm