Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.
Chap 175
4 Bình luận - Độ dài: 6,792 từ - Cập nhật:
「Được rồi. Hãy đi đi」
Văn tự, cùng với sinh mệnh của thiếu nữ, hóa thành điểu linh, dang rộng cánh bay đi. Hướng bay chính là về phía kinh đô, cụ thể là hướng đến phủ đệ của gia tộc Ako.
Sau khi phóng đi văn thư chỉ thị gửi đến các chi tộc và gia nhân tại dinh thự, Ako Murasaki liền thẳng tiến đến chuồng ngựa trong cô nhi viện. Cỗ xe đã được chuẩn bị sẵn. Khi nàng về đến phủ, bên kia hẳn cũng đã có sự sắp xếp chu toàn rồi.
「Tiểu thư…!!」
「Haruna, nơi này tạm nhờ ngươi trông coi. Nhiều lắm là nửa ngày, chậm thì ngày mai ta sẽ trở về」
Lời căn dặn dành cho nữ tỳ đưa đón. Bởi số lượng cô nhi đông đảo, để phòng ngừa và răn đe, nàng vốn đã định để lại một nữ tỳ và một hạ nhân coi giữ.
「Như vậy chẳng phải thất lễ sao? Đường đường là tiểu thư đã đích thân đến, thế mà chẳng ai tiễn đưa…」
「Bên kia chắc cũng bận rộn thôi. Giờ mà chấp nhặt những chuyện đó thì có ích gì」
Murasaki, người sắp sửa lên đường, là bề trên, lại xuất hành vì tình nghĩa. Haruna nghĩ, lẽ ra ít nhất cũng phải có người ra tiễn. Thế nhưng Murasaki chỉ bình thản đáp lại. Đối với nàng, những hành vi vừa như có lễ độ vừa cay nghiệt của gia nhân Onizuki kia đã là chuyện quen thuộc. Hơn nữa chẳng phải nơi công cộng, cũng không cần câu nệ.
(Vả lại, họ cũng đâu rảnh rỗi gì…)
Dù chỉ lưu lại vài ngày, nàng hiểu rằng người thanh niên kia ở cô nhi viện này không phải đang nhàn rỗi. Ngược lại, nàng còn hơi nghiêng đầu tự hỏi nếu không có người hỗ trợ như Haruna, hắn ta đã xoay sở việc nhà thế nào. Còn cả việc chăm sóc người bệnh. Làm phiền hắn không phải là điều tốt.
「Thưa tiểu thư, như thế chẳng phải quá dễ dãi sao?」
「Lễ nghĩa là quan trọng, nhưng cứ mãi bám víu vào nó cũng trở nên thấp kém. Huống chi, tự mình đòi hỏi lễ nghĩa lại càng không nên. Nếu có đức, tự khắc người ta sẽ hướng lễ đến mình.」
Murasaki nhẹ nhàng trách cứ nữ tỳ vẫn còn bướng bỉnh. Dù vậy, đây cũng là một dạng nghi thức. Việc này cũng nhằm bảo vệ vị thế của nữ tỳ.
「Còn ngươi, ta xin lỗi vì phải để ngươi ở lại.」
「Không, không có gì…」
Haruna cúi đầu cung kính đáp lại lời xin lỗi của Murasaki. Trong thái độ ấy là sự tôn kính rõ ràng dành cho chủ nhân. Murasaki hài lòng với điều đó.
(…Tên gia nhân kia, sẽ không động tay động chân gì chứ, đúng không?)
Đàn ông là thú dữ. Nhất là với một nữ tỳ, chuyện bị làm nhục một cách bừa bãi cũng không phải là không thể.
(Không, không thể nào…)
Dựa trên những gì đã qua, hẳn hắn không đến mức đó… Nhưng, khoan đã. Cảnh tượng trên giường hôm đó khiến nàng không thể tự tin. Rốt cuộc tên đó là cái thể loại gì vậy? Lại đi liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ như thế! Hễ có lỗ là được, đúng không? Ngực à? Ngực sao!? Đồ vô liêm sỉ…!!
「Tiểu thư…?」
「Hả…? khụ khụ! Thôi, ta đi đây.」
Lời nữ tỳ kéo nàng về thực tại, nàng ho khan một tiếng, quay gót bước lên xe. Lên xe… và đối diện trực tiếp với tiểu thư Miyataka, mặt đối mặt.
「Hể?」
「Hù!」
「Kyaaa!?」
「Tiểu thư!?」
Cuộc gặp bất ngờ khiến nàng giật mình hoảng hốt, lăn ngã ra sau, may mà được nữ tỳ phía sau vội vàng đỡ lấy. Chẳng ai biết rằng nếu không được đỡ, nàng đã có thể bị đập đầu, gãy xương cổ trong một combo nguy hiểm.
「Cô, cô, cô đang làm cái gì vậy!?」
「Cái gì á? Trốn tìm chứ gì?」
Trái tim Murasaki đập thình thịch như muốn nổ tung, nàng hét lên, còn Shinobu Oshidori thì cười toe toét đáp lại.
「Trốn tìm á!?」
「A, tìm được Shinobu onee-chan rồi!!」
Murasaki phát ra một âm thanh ngớ ngẩn, và ngay lập tức, tiếng trẻ con vang lên từ phía sau. Quay lại, nàng thấy một đám trẻ nhỏ ùa tới.
「Arara, bị tìm thấy mất rồi?」
「Murasaki onee-chan? Chị đi đâu vậy? Chơi với bọn em không?」
「Chị không ăn dưa hấu à? Có đồ ăn vặt kìa!」
Shinobu tỏ vẻ tiếc nuối, dù chẳng có vẻ gì là tiếc thật. Đám trẻ, từ chỗ chú ý đến Shinobu, chuyển sang nhìn Murasaki đang được nữ tỳ đỡ, rồi nhìn sang cỗ xe và hỏi.
「Khụ, ta phải đi tìm thầy thuốc. Không có thời gian chơi với các em đâu!」
「Thầy thuốc? Cho Shiro onee-chan hả? Thật không?」
Đám trẻ tò mò nghe lời Murasaki, và khi hiểu ra, chúng lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vây quanh nàng.
「Cảm ơn chị nhé!」
「Nhờ chị chăm sóc Shiro onee-chan nhé?」
「Murasaki onee-chan, em giữ phần dưa hấu cho chị nhé?」
「Chị về ăn tối được không?」
「E-e-e-etto!?」
Ánh mắt lấp lánh và cơn bão lời khen ngợi khiến Murasaki bối rối. Khoảng cách vốn dĩ hơi xa cách bỗng chốc thu hẹp, khiến nàng chỉ biết lúng túng. Nàng không thể vô cớ xua đuổi bọn trẻ, còn nữ tỳ vẫn đang đỡ nàng nên cũng chẳng thể làm gì.
…Cả hai không hề hay biết, nhưng bọn trẻ ở cô nhi viện này không hề ngây thơ hay thiếu hiểu biết về thế gian.
Chúng đều ít nhiều hiểu được vị trí của mình. Có đứa đã trải qua những bi kịch trước khi đến được với Azuma, có đứa cởi áo ra là thấy những vết sẹo khiến người ta muốn ngoảnh mặt đi. Chúng biết thế giới bên ngoài, phần lớn người lớn, những con người bình thường nhìn và đối xử với chúng ra sao. Vì thế, hành động của Murasaki khiến chúng thực sự ngạc nhiên, và cùng với thái độ chân thành, có phần ngốc nghếch của nàng trong vài ngày qua, bọn trẻ đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, dẫn đến tình cảnh này.
「Này! Đồ bẩn thỉu của lũ nhóc làm bẩn y phục mất!」
Lời người đánh xe định nói ra, rằng lũ nhóc hãy rời xa tiểu thư, trong thế giới này không hẳn là phân biệt hay bất công. Thực tế, lòng bàn tay đầy đất cát của lũ trẻ có thể làm bẩn bộ y phục thượng hạng của Murasaki. Dù sao, tiếng quát của người đánh xe cũng không thể thốt ra trọn vẹn.
「Thôi nào thôi nào! Đừng làm khó Murasaki onee-chan nhé! Chị ấy sắp xuất phát rồi, mọi người cùng tiễn chị ấy nào~?」
Vỗ tay đầy tài tình, tiểu thư Miyataka dẫn dắt đám trẻ một cách điêu luyện. Murasaki, sững sờ trước tình huống bất ngờ, vẫn kịp chậm rãi nói lời cảm tạ.
「……Cảm ơn. Ta rất biết ơn.」
Cuối cùng cũng thoát khỏi sự đỡ của nữ tỳ, nàng lên tiếng. Shinobu mỉm cười đáp lại nàng.
「Có gì đâu. Thay vì thế, mau đi đi chứ. Cứ ở đây thế này, chẳng phải bé Shiro-chan đang chịu khổ sao? Phải nhanh chóng hành động chứ?」
「Điều đó… đúng vậy nhỉ.」
「Ta cũng bận bịu với đống công việc chất chồng, an ủi tên trông trẻ mệt mỏi kia cũng chẳng dễ dàng gì mà?」
「Đồng cảm… mà cô đang nói cái gì ở chốn này vậy!?」
Murasaki suýt nữa đáp lại lời nói như quả bom nổ chậm, vội vàng chen vào. Nàng trách cứ rằng đó không phải lời nên nói giữa đám đông trẻ con.
「Hử? Ta nói gì buồn cười sao? Này, nghe lời nài nỉ của tên oni mệt mỏi kia và xoa đầu hắn thì có gì không được?」
「Nununu…!?」
Murasaki đỏ mặt vì tức giận, cảm thấy như bị gài bẫy. Cứ như thể chính nàng đang tưởng tượng ra những chuyện tục tĩu, khiến nàng trông như kẻ dâm đãng vậy! Mà xoa đầu á? Ở tuổi đó mà còn để người ta xoa đầu sao, tên đó!?
…Tất nhiên, đây hoàn toàn là nạn nhân của tin đồn thất thiệt.
「Haruna, cẩn thận đấy. Tiểu thư nhà đó chẳng bao giờ thiếu những lời đồn xấu. Đừng để tâm đến chuyện thân phận, đây là mệnh lệnh của ta!!」
「V-vâng…」
Haruna hiểu và đồng ý với điều chủ nhân nói, cũng thấy biết ơn, nhưng hơn hết, nàng chỉ biết đáp lại một cách yếu ớt trước cảnh chủ nhân ngượng ngùng đến đỏ mặt. Thậm chí nàng còn hơi rưng rưng. Nếu chỉ là tức giận thì thôi, nhưng rốt cuộc tại sao lại thế này?
「Đánh xe, xuất phát đi!!!!」
「V-vâng!」
Người đánh xe hoảng hốt đáp lại mệnh lệnh đầy căng thẳng, khác hẳn với chủ nhân thường ngày. Y vội vàng cầm dây cương và roi, thúc đàn bò tiến lên.
「Đi nhé♪ Donnadonna♪ Donna♪」
「Cô đang gây sự đúng không!?」
Tiểu thư Miyataka dẫn đầu đám trẻ hát hợp xướng tiễn cỗ ngưu xa lăn bánh, trong khi Murasaki thò đầu ra từ cửa sổ xe để phản pháo lời bài hát. Những tiếng ồn ào vang vọng, cỗ xe dần lăn bánh xa trên con đường đồng quê…
「…」
「Nào, cô nữ tỳ. Gần đến giờ Dậu rồi, chuẩn bị đi nhé?」
Yêu cầu của nàng tiểu thư dâm đãng chẳng hề có chút e dè trước ánh mắt trách cứ của Haruna.
「…Haa.」
「À, đúng rồi. Phần của Shiro-chan, cắt thành miếng vuông dễ ăn nhé? Lát nữa ta sẽ mang qua♪」
Tiểu thư Miyataka như sực nhớ mà thêm một yêu cầu, khiến Haruna lộ vẻ mặt nghi hoặc.
「Không phải để gia nhân lo sao?」
「Hắn ta bận lắm mà? Vậy nhé~」
Trước lời chất vấn, Shinobu chỉ hờ hững gạt đi, rồi dắt lũ nhỏ tung tăng rời khỏi chỗ ấy. Thật ngây ngô, thảnh thơi, cứ như một đứa trẻ.
「…Đúng rồi. Hắn ta giờ chắc không rời đi được đâu♪」
Liếm môi, nàng tiểu thư dâm đãng khẽ nhếch khóe miệng mà chẳng ai hay biết…
-
Bạch Ỷ Hồ Ly/Kitsune Shiraki. Một đứa con lai mang dòng máu của người và yêu hồ. Một con hồ ly kỳ diệu đã mọc chín chiếc đuôi trong khoảng thời gian「ngắn ngủi」 hơn bốn trăm năm. Một con bạch hồ dị tài, ưa thích hành hạ và bạo lực.
Và hơn nữa, lẽ ra đã là một thực thể của quá khứ đã bị thanh trừ… đáng lẽ là vậy.
「Thật là một bộ mặt ngốc nghếch nhỉ? Sao thế? Việc ta xuất hiện ở đây khiến ngươi thấy kỳ lạ đến vậy à?」
Quấn chín chiếc đuôi lại thành một khối tròn, dùng chúng như ghế ngồi, như chỗ tựa tay, ả hồ ly phô bày cơ thể với tư thế kiêu ngạo, ngồi bắt chéo chân, chống cằm chế giễu. Lưỡi đỏ thè ra một chút, khóe miệng nhếch lên. Đúng là hình ảnh con hồ ly tàn nhẫn xuất hiện trong 「Yamiyo no Hotaru」.
「Tại sao… ngươi lại…?」
「Tại sao à? Chẳng phải rõ ràng sao? Vì ta là ta. Có vấn đề gì không?」
Lời đáp ngạo mạn xen lẫn giễu cợt trước câu hỏi của tôi. Tôi nghiến răng dưới lớp mặt nạ.
(Hồi sinh rồi sao? Bạch Ỷ Hồ Ly? Có phải là đang đi theo Bad Ending không? Đùa à?)
Tình tiết liên quan đến Bạch Ỷ Hồ Ly đáng lẽ đã bị phá vỡ gần như hoàn toàn so với nguyên tác. Đặc biệt, Bạch Ỷ trong nguyên tác đã bị tiêu diệt. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Vậy mà giờ đây… chẳng lẽ bấy lâu nay tôi bị lừa dối sao?
「Ngươi định làm gì? Làm chuyện này… ngươi đang toan tính gì?」
Câu hỏi của tôi chỉ nhận được một cái vung đuôi lướt qua má. Phần bên trái lớp mặt nạ như bị xóa sạch, để lộ cả thịt má.
「Ngươi nghĩ mình ở vị trí có thể đặt câu hỏi này nọ à, khỉ?」
「…」
Lời đáp mang tính đe dọa từ ả hồ ly. Tôi liếc nhìn xung quanh. Hai đứa nhóc bị bắt làm con tin lọt vào tầm mắt. Hiểu rằng bất kỳ tia lửa nào cũng có thể gây họa, tôi im lặng…
「Fufu, tốt lắm. Kẻ biết nghe lời thì đáng yêu đấy chứ?」
Ả hồ ly tỏ vẻ hài lòng với thái độ im lặng của tôi, cười phá lên đầy giễu cợt. Biểu cảm tàn bạo ấy như thể đã nhìn thấu lý do tôi chọn im lặng. Có lẽ ả nghĩ đã tìm được thứ để đe dọa tôi.
(Ả này… rốt cuộc đã khôi phục bao nhiêu sức mạnh? Những cái đuôi kia là thật hay giả? Ả ta nhớ được bao nhiêu? Biết bao nhiêu về chúng ta…?)
Việc ả hồ ly trước mặt có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh của Bạch Ỷ Hồ Ly ở thời kỳ đỉnh cao là yếu tố quan trọng để thoát khỏi tình huống này. Yêu Hồ vốn xảo quyệt. Chưa thể xác định chín chiếc đuôi kia có phải thật hay không. Có thể là ảo thuật. Hoặc vấn đề là liệu ả có ký ức của Bạch Ỷ hay không. Nếu nó biết chiến thuật hay át chủ bài của chúng tôi, mọi thứ sẽ tệ hơn. Hoặc, nói cho cùng…
「Cô bé hồ ly kia đâu rồi?」
Như đọc được suy nghĩ của tôi, ả hồ ly huýt sáo. Đúng vậy. Đó là điều tôi thắc mắc.
Dù phải chấp nhận rằng Bạch Ỷ đã hồi sinh, nhưng ả đã trở lại bằng cách nào…? Trong nguyên tác, Yêu Hồ khôi phục sức mạnh là kết quả tất yếu, nhưng cô bé mà tôi từng tiếp xúc không giống với nguyên tác. Bạch Ỷ chỉ là mảnh ký ức vụn vỡ bị bỏ lại. Cô ấy không thể hoàn toàn là con hồ ly tàn ác Bạch Ỷ Hồ Ly. Tôi đã tin như vậy. Nhưng giờ thì sao?
「Ăn rồi sao? Hay là tự thức tỉnh từ bên trong? Đó có phải là những giả thuyết của ngươi không? Kuku, thế ngươi nghĩ thế nào?」
Vui vẻ, như thể đang thử thách, ả yêu hồ đưa ra câu hỏi. Thái độ trêu ngươi ấy khiến tôi vô thức cau mày.
Ả hồ ly gần như trần trụi… Tôi không biết nên hiểu điều đó thế nào. Là yêu hồ, ả có thể mặc da người. Mặc quần áo của kẻ bị nuốt chửng là chuyện bình thường với ả. Có thể ả đang cố ý đánh lừa tôi. Cũng có thể Bạch Ỷ đang giấu cô bé ở đâu đó. Và tôi không có cách nào để kiểm tra.
(Bị giam cầm, lại còn trong không gian này… là phần mở rộng của ảo thuật sao? Hoàn toàn bị nó thao túng. Chẳng thể tin được gì cả.)
Không gian này, hoàn toàn khác so với khi tôi đến vào lúc bình minh, chắc chắn là sản phẩm của ảo thuật cấp cao. Không, ở mức độ này, gần như là cải biến thực tại. Những bậc thầy ảo thuật cao cấp nhất có thể biến ảo thuật thành hiện thực vật lý và vĩnh viễn. Bạch Ỷ Hồ Ly, dù là yêu hồ thiên về sức mạnh vật lý, vẫn là một thiên tài. Nếu có điều kiện giới hạn, ả hoàn toàn có thể thao túng một căn phòng bằng ảo thuật. Trạng thái hiện tại của tôi, nhận thức, ngũ quan, tất cả đều không đáng tin. Nói cực đoan, tôi thậm chí không biết cơ thể mình còn nguyên vẹn hay không.
(Trong nguyên tác, tùy điều kiện, chẳng phải nhân vật bị biến thành người cụt tay chân sao?)
Trong nguyên tác, tùy vào cấp độ và độ hảo cảm, Bạch Hồ sẽ hồi sinh, nhưng cách đối xử với nhân vật chính sẽ khác nhau tùy theo route. Dù sao thì, chẳng có cái nào tử tế cả. Cụ thể là bị biến thành người cụt tay chân, yêu hóa, gia súc, hay thú cưng. Đội ngũ sản xuất nói rằng nhân vật chính 「đáng thương nhưng đáng yêu」. Qủy còn hơn cả quỷ sao?
Tôi không phải nhân vật chính nguyên tác, và tình huống của Shiro cũng khác, nên không thể so sánh trực tiếp… Nhưng thật sự, tôi không muốn bị biến thành người cụt tay chân đâu. Nghiêm túc đấy, ổn chứ?
「Kuahaha!! Đừng làm cái mặt nghiêm trọng thế chứ. …Đại khái thì ta biết ngươi đang nghĩ gì đấy. Yên tâm đi, ta không ngu mà làm gì ngươi đâu, nhỡ đâu dòng máu của ngươi bùng nổ thì sao? Chặt tay chân thì không rồi. Tất nhiên, cũng chẳng moi nội tạng của ngươi ra đâu. Thật đáng tiếc, nhỉ?」
Ar yêu hồ thở dài, như thể thực sự tiếc nuối. Với ả, tôi chắc hẳn như món ngon bị cấm đụng vào. Máu thịt tôi là vật liệu thí nghiệm tuyệt vời cho các trừ yêu sư, và đối với yêu quái, đó là món hiếm có khó tìm. Chẳng vui chút nào… nhưng, trớ trêu thay, chính vì thế mà tôi còn sống.
…Nhưng đó là lời của yêu hồ. Khả năng lẫn lộn lời dối là rất cao. Nghe một nửa là đủ.
(Tự mình tìm đường thoát thân e là khó. Còn bên ngoài… trông cậy được không?)
Azuma Hibari chưa trở lại, còn vài ngày nữa. Những người thường giám sát tôi khó mà gửi thức thần đến tận cô nhi viện này. Khả năng nhận ra biến cố là rất thấp. Vậy thì, lực lượng có thể tính đến chỉ có Ako và Miyataka, nhưng… haha, cả hai đều vô dụng.
(Murasaki vừa rời đi, hay đã đi rồi nhỉ? Dù có nhận ra, chắc cũng bị giết thôi. Chẳng trông mong được.)
Tôi dễ dàng hình dung cảnh vừa bước vào phòng, Murasaki đã bị phục kích và đầu bay mất. Thực tế, trong một Bad End route của Shiro, cô ấy đã bị đuôi của nó đánh bay khi vô tình xuất hiện trong lúc Shiro đang reverse-rape nhân vật chính.
Còn Miyataka, gặp ả là lập tức dùng ba tấc lưỡi để biến thành đồng minh mất. Trong đám cứu yêu chúng, cũng có yêu hồ tham gia. Trong nguyên tác, chúng gián tiếp quen biết Bạch Ỷ… thậm chí, trong một số route, chúng lợi dụng và vứt bỏ Bạch Ỷ. Nói cách khác, có khả năng thương lượng để lừa phỉnh ả.
…Ngõ cụt. Từ đó lóe lên trong đầu tôi.
(Khoan, không đúng sao?)
Nghĩ đến đây, tôi cuối cùng cũng nhận ra điều bị bỏ sót. Đúng rồi. Tại sao ả hồ ly này không ăn thịt lũ nhóc bị bắt? Tại sao không trốn khỏi đây? Tại sao cứ ở lại căn phòng này?
(Chú nguyền…!!)
Một tia hy vọng. Việc làm hại lũ nhóc sẽ kích hoạt chú nguyền của cô nhi viện. Vậy thì, con tin thực sự không phải lũ nhóc. Là tôi. Và… tôi cũng là một quả bom có thể gây họa nếu bị đụng đến. Nói cách khác!
(Ả hồ ly này cũng đang do dự, phải không?)
Đối với Bạch Ỷ, cô nhi viện này vừa là nhà tù vừa là nơi ẩn náu. Khi ở bên trong, ả ta có thể che giấu sự tồn tại của bản thân khỏi thế gian. Đồng thời, hầu như không ai ở đây có thể động tay động chân được. Ngoại trừ tôi, một quả bom, thì chỉ có những người từ Ako và tiểu thư nhà Miyataka mới có thể ra tay. Và có lẽ Bạch Ỷ không đủ tự tin để đối đầu trực diện với một trừ yêu sư hàng đầu và chắc chắn giành chiến thắng. Vì thế mới có tình cảnh này, thế bế tắc này…!!
「Ham.」
「Uoo!!? Cái gì thế!?」
Việc phân tích tình hình và tập trung tìm cách phá vỡ bế tắc bị gián đoạn ngay khi tai tôi bị ngậm lấy. Tôi ngoảnh đầu sang bên. Không biết từ lúc nào, ả hồ ly đã di chuyển đến bên cạnh tôi, bò bằng bốn chân như một con thú, kèm theo nụ cười chế giễu.
「Trông ngươi có vẻ mặt khó coi lắm. Chắc hẳn đang nghĩ cách để lừa ta một vố, đúng không? Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi toại nguyện sao?」
「Kh…!?」
Nếu làm tôi bị thương dù chỉ chút ít, có khi da tôi sẽ bị lột và ả phải đối mặt với con quái vật. Vì thế ả ta dùng trò trẻ con này để làm xao lãng suy nghĩ của tôi… chắc là vậy.
「Vị ngọt ngào đến mê hoặc nhỉ? Lưỡi liếm một cái… đúng là hương vị thượng hạng!」
「Guh…!?」
Lần này, lưỡi ả ta lướt qua cổ họng tôi. Mồ hôi túa ra vì căng thẳng bị ả ta liếm lấy. Răng nanh khẽ cắm vào yết hầu tôi. Một cái cắn nhẹ. Tôi bất giác rùng mình. Nỗi sợ bị cắn đứt cổ họng ngay lập tức. Cảm giác như mạng sống đang bị nắm trong tay…
「Kuahaha! Thật là khoái chí. Lần trước toàn bị ngươi ăn hiếp, nên ta đã chờ đợi cái vẻ mặt van xin này của ngươi rồi đấy!」
Ả bạch hồ tuyên bố đầy khoái trá khi thấy tôi quằn quại trong đau đớn, khổ sở và sợ hãi. Đúng là một ả yêu hồ tà ác, không còn chút dấu vết nào của cô bé Bạch Hồ non nớt mà tôi từng biết.
Rốt cuộc Shiro đang ở đâu? Đó là điều khiến tôi lo lắng và bất an nhất.
「Hừ. Lại nghĩ đến chuyện gì không vừa ý à? Đúng là một con khỉ hỗn xược… Chán thật.」
Rời hàm răng khỏi cổ họng tôi, ả hồ ly bò bốn chân trườn đi như dòng chảy, rời khỏi lồng ngực tôi. Ả đi đến một chỗ bất kỳ, bó đuôi lại và tựa vào đó. Rồi từ đâu đó, ả lấy ra một cái bát…
「Mượn tạm nhé. Đồ ăn của ả kia sao? Lại là sợi mì lạnh sao? Thật phong nhã đấy. Đối với ả thì đúng là phí phạm」
「…Đối với thú ăn thịt, vậy chẳng đáng thất vọng sao? Chẳng phải sở thích của ngươi là óc người sao?」
Như vụ việc pudding não người của gia tộc Tachibana, ả Bạch hồ này từng dùng thìa múc não người, không phải não khỉ, và thưởng thức. Hình như là cách ăn truyền thống do Aneesama dạy? Truyền thống cái gì chứ? Nói chung, việc ả khen ngợi món mì vốn chẳng có mùi thịt quả thật bất ngờ.
「Thật đáng tiếc, trong số thịt người thì đúng là phần óc béo ngậy nhất. Nhưng không có nghĩa là khẩu vị của ta khác xa con người đâu? Kitsune udon hay bánh manju lá đỏ chẳng phải cũng ngon sao?」
「Vậy à.」
Ta quan tâm gì đến sở thích của ngươi. Thay vì ăn đậu phụ chiên, sao không đi gặm chuột đi.
「Vậy thì ta xin thưởng thức đây… Hừm. Cảm giác mát lạnh, cũng không tệ đâu nhỉ?」
Ả dùng những ngón tay có móng vuốt sắc nhọn để túm lấy sợi mì, nhét vào miệng, nhón lấy dưa chuột thái nhỏ để cắn, lăn qua lăn lại quả cà chua nhỏ trên lưỡi một lúc rồi chán, ả dùng răng cắn nát. Trái ngược với vẻ đẹp lộng lẫy, cách ăn uống của ả thật trẻ con và mang đậm chất thú. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cảnh này quen thuộc…
「…」
「…」
「Hah. Đừng nhìn chằm chằm thế. Muốn ăn sao?」
「Ta chỉ thấy chán ngán cái kiểu ăn uống còn thô tục hơn cả nông dân thôi」
「Hah!」
「Gah!?」
Nghe tôi mắng, ả cười phá lên. Rồi ngay sau đó, đuôi hồ ly đập mạnh vào bụng tôi như một cú đấm.
「Geh! Keho… Ugh!?」
Cú đánh vào nội tạng khiến tôi nôn thốc nôn tháo, những sợi mì ăn từ sáng trào ngược ra. Mùi chua nồng lan tỏa. Chết tiệt, cái này…!?
「Thất bại à? Cố ý khiêu khích để bị thương nặng, đúng không? Ý đồ của ngươi, ta đọc được hết.」
Tôi cố ý khiêu khích để bị thương nặng, kích hoạt yếu tố bên trong, từ đó tấn công ả hồ ly. Đó là kỳ vọng rằng nếu nhận ra Bạch Ỷ là Shiro thật, chú nguyền của cô nhi viện và cơ thể tôi sẽ kích hoạt, cho phép tôi vượt qua mọi trở ngại. Nhưng vì mối quan hệ giữa Shiro thật và ả yêu hồ trước mặt vẫn còn mơ hồ, tôi chỉ có thể gây thương tích bằng cách này… Đáng tiếc, ả đã nhìn thấu. Vết thương từ cú đánh rõ ràng được kiểm soát để không làm tôi bất tỉnh.
「Gebo, keho… Chết tiệt…!!」
「Tự hi sinh cũng có thể coi là cao thượng, nhưng mà lặp đi lặp lại cùng một mánh lới ngu ngốc thì chỉ là thằng đần thôi. Kukuku, đoán được ý đồ của ngươi thật tiện lợi」
Ả yêu hồ ngồi bắt chéo đôi chân trắng muốt, cười nhạo tôi với nụ cười tàn nhẫn trên gương mặt mỹ miều.
Nói một cách đơn giản, tình thế hiện tại là bế tắc toàn diện. Một ván cờ hòa. Cả hai không thể thoát khỏi đây, cũng không thể gây tổn hại chí mạng cho đối phương…
「Không, không phải thế.」
Ả hồ ly, sau khi ngấu nghiến gần hết phần somen, phủ nhận suy nghĩ của tôi một cách ác ý.
「Còn món nợ lần trước nữa. Ta sẽ tận dụng ngươi triệt để, như một hồ ly, ta sẽ hút cạn tủy xương ngươi, để ngươi tự nguyện trở thành mồi ngon, hiểu chứ?」
Như thể vừa nghĩ ra một trò nghịch ngợm, ả bạch hồ tuyên bố, phô bày cơ thể trắng muốt, mảnh mai nhưng đầy gợi cảm mà không chút e dè.
「Chẳng lẽ là…」
「Đúng vậy. Chính xác là thế.」
Rồi ả bạch hồ lại tiến tới. Bò bốn chân, lưỡi thè ra, bộ ngực đầy đặn đung đưa cùng mái tóc trắng như tuyết. Gương mặt tà ác ngày càng gần, gần, gần hơn…
「Cứu tinh mùa hè ngọt ngào và mát lạnh, Ngài Dưa Hấu Vĩ Đại đến đây~♪ Thế nào?」
Như thể cánh cửa không gian mở ra, Tiểu thư Phóng Đãng bước vào với hai tay cầm đĩa đầy ắp.
「…」
「…」
「…」
Cả ba người cứng đờ, nhìn nhau chằm chằm. Mắt chớp liên hồi, sững sờ… Người đầu tiên nắm bắt tình hình và ra tay trước chính là tiểu thư Miyataka.
「Đang vui vẻ riêng tư à? Thôi được rồi. Vậy dưa hấu để lát nữa ta mang lại… Kyaa♪」
Cô ta nở nụ cười tươi tắn, ra vẻ bất đắc dĩ rồi định rời đi, nhưng tiểu thư dâm đãng bị đuôi hồ ly trói chặt. Một nàng tiểu thư bị bắt gọn gàng.
「Bị tóm rồi. Cứu ta với?」
「Tôi mới là người cần được cứu đây này!?」
Dù sao thì, nhân cơ hội hiếm có này, tôi chẳng chút do dự hay kiêng dè mà lao vào tiểu thư dâm đãng đã làm hỏng cơ hội quan trọng…
-
「Haha, đúng là bó tay rồi. Không ngờ con nhóc lùn tịt yếu ớt đến mức chẳng giết nổi con côn trùng lại có thể trưởng thành xuất sắc thế này. Thật sự, xuất sắc… to hơn cả ta?」
「Trong tình cảnh này mà cô còn quan sát cái gì vậy…?」
Tôi đáp trả tiểu thư dâm đãng, đang bị trói ngược và quấn như chiếu.
「Đúng là thế. Thật là thô tục hết mức. Con khỉ cái cũng chỉ là khỉ thôi. Suốt năm cứ như mùa động dục, đúng là xấu xí?」
Đó là nhận xét của ả bạch hồ đang thưởng thức quả dưa hấu mà tiểu thư mang đến. Này, ngươi cũng ăn luôn à? Phần mì somen vừa nãy không ít đâu nhỉ? Đang tuổi lớn à? Tuổi lớn thật sao?
「Đùa à, ý ngươi là trái đó vẫn còn khả năng lớn thêm nữa? Thật sự khiến ta ghen tị đấy?」
「Trong tình cảnh này mà người nói mấy chuyện vớ vẩn thế à, dừng lại được không?」
Thái độ đùa cợt của tiểu thư khiến tôi không khỏi muốn nói rằng cô ta thiếu ý thức về nguy cơ. Không…
(Hay là, cô ta thực sự chẳng có chút ý thức nguy cơ nào?)
Nhớ lại, cái tên đó trong nguyên tác, chủ nhân của 「Tháp Dơ Bẩn,」 cũng sống khá là buông thả. Cô ta từng đâm đầu vào những rắc rối rõ ràng, những trận chiến ác liệt cùng với vòng tròn mười hai người khác. Cô ta từng liều mình vượt qua những cây cầu nguy hiểm vì một nhân vật chính rơi vào bóng tối. Với fan thì có lẽ cô ta được xem là 「người bạn tâm giao,」 nhưng có lẽ chỉ đơn giản là ý thức quản lý rủi ro của cô ta quá yếu.
…Hoặc cũng có thể, nếu chính cô ta là người dàn xếp tình huống này, thì hẳn là có mưu đồ gì đó để thao túng mọi chuyện.
「Chậc… Hừm, cái này cũng ngon đấy. Không ngờ lại có con vịt tự mang hành đến nộp mạng. Cảm ơn nhé?」
「Cảm ơn gì chứ… để ta sờ một chút được không?」
「Từ chối.」
「Thật tàn nhẫn.」
Đó là cuộc đối thoại giữa ả hồ ly đang vui vẻ vì vị dưa hấu và tiểu thư Miyataka, không hiểu sao cũng vui vẻ không kém. Hai người này đang làm cái gì vậy?
「Hay là ngươi không thích chơi với con gái? Ta nghe nói dì hồ ly ở khoản đó khá là thoải mái mà?」
「Nói chuyện làm tình với khỉ khiến ta muốn ói.」
「Đúng là màn dạo đầu bằng đuôi hồ ly thì con người không thể bắt chước được, đúng là kỹ thuật cao cấp.」
「Cuộc nói chuyện tục tĩu trong tình cảnh nguy cấp này là sao…?」
Nhân tiện, theo thiết lập, ả bạch hồ này từng bị đám hồ ly do aneesama dẫn đầu bắt giữ và bị hành hạ một thời gian. Nhưng khi đuôi ả mọc thêm, ả lật ngược thế cờ và trở thành kẻ hành hạ. Cuối cùng, ngoại trừ anesama và một vài thủ lĩnh, ả gần như luôn là kẻ tấn công, thống trị cả đàn. Đó là ghi chép trong tập thiết lập. Mà khoan, 「tấn công tám lỗ」 là cái gì? Cơ thể con người đâu có nhiều lỗ đến thế!
「Con người khi rảnh rỗi thì toàn nghĩ chuyện dưới bụng thôi mà?」
「Không phủ nhận, nhưng giờ thì các ngươi thấy rảnh rỗi sao?」
Đâu phải sự cố mất điện ở Tân Lục Địa đâu…
(Thực sự, mấy cuộc đối thoại này là sao đây…?)
Một chuỗi tán gẫu chẳng chút ý nghĩa. Khiến cái cảm giác nguy hiểm trong tôi trở nên lố bịch. Không lẽ cô ta thật sự chỉ vì bốc đồng mang dưa tới rồi bị bắt vậy thôi sao?
「Xin lỗi vì xen ngang giữa câu chuyện vui, nhưng đã tới lúc đưa dòng chảy lạc hướng trở về rồi」
「…!?」
Trong lúc tôi đang chán nản, ả yêu hồ cuối cùng cũng lên tiếng. Sau khi ăn xong dưa hấu và vứt vỏ đi, ả quay sang tôi với vẻ nghiêm túc. Cơ thể trần trụi toát lên vẻ uy nghiêm, không chút xấu hổ… Không, không phải vậy. Có lẽ giống như việc ta không quan tâm khi bị chó mèo nhìn thấy cơ thể trần. Tôi bị xem như súc vật.
「Ngươi định… tẩy não ta sao?」
Ả hồ ly phủ nhận lời tôi, rồi nở nụ cười méo mó như yêu nữ miệng rách.
「Đây là kỹ thuật do anesama dạy ta. Dù tốn kha khá sức lực… nhưng để thu phục con gà đẻ trứng vàng thì cũng đáng giá. Để ta cho ngươi xem. Một trong những bí kỹ của yêu hồ… Huyễn Tưởng Cải Biên…」
「ASAKI YUMEMISHI.」
-
Một âm thanh「xoạt」 vang lên. Đó là tiếng đất thấm đẫm băng bị xới tung. Độ ẩm trong đất đã đóng băng, tạo thành sương giá.
Lại một tiếng 「xoạt」 nữa vang vọng. Cái cuốc đào bới, lật đất lên. Đất cứng lại bị đập vỡ từng mảnh, từng mảnh, phơi ra ngoài không khí lạnh giá.
Đây là công việc xới đất, chuẩn bị đất canh tác. Để nuôi dưỡng sức đất, lũ côn trùng và trứng của chúng là mối họa. Công việc kéo dài bất tận này nhằm mục đích dùng cái lạnh buốt để thiêu rụi đám sinh vật ăn chất dinh dưỡng trong đất.
「Ừm, nhưng nếu dùng cái lạnh để giết, thì nói ‘thiêu rụi’ chẳng phải hơi kỳ sao?」
「Mày lẩm bẩm một mình cái gì thế hả?」
Lời lẩm bẩm vô tình buột ra bị một kẻ chen vào. Ngước mắt nhìn, tôi thấy một tá điền và một người làm thuê ăn mặc rách rưới. Gầy gò, khuôn mặt thô ráp vì lao khổ, cháy nắng và tê cóng… chẳng hề có chút gì gọi là tử tế.
「Đừng để mồm hoạt động trước chân tay. Hôm nay phải đào hết khu này. Định bắt tao làm thêm việc sao?」
Tiền công được trả theo ngày, đồng đều cho tất cả. Không tính theo sản lượng vì tên quản lý ngại tính toán. Mấy người chúng tôi phải cùng nhau cày xới toàn bộ cánh đồng được giao. Không ai được nhận tiền cho đến khi hoàn thành.
「…Còn các người thì sao? Đừng có lười biếng đấy. Tôi chỉ làm đúng phần được giao thôi, không hơn.」
Tôi cảnh cáo, giọng đầy cay độc. Với những gã lớn tuổi cố ý đẩy thêm việc cho tôi, tôi đã tính toán diện tích và yêu cầu phân chia đất canh tác công bằng. Dùng tài ăn nói và sự khéo léo, tôi thuyết phục họ. Ai cũng miễn cưỡng đồng ý vì chẳng ai muốn làm nhiều hơn phần mình. Nhưng một vài kẻ lại thấy lòng tự trọng bị tổn thương vì phải nghe theo lời một thằng nhóc, nên tìm cách gây sự.
「Chậc. Đồ nhóc con hỗn láo.」
Gã nghiến răng, để lộ hàm răng sâu, miệng tuôn lời chửi rủa. Rồi gã tiếp tục công việc. Tôi cũng không thể cứ đứng đó mà đấu khẩu mãi. Im lặng, tôi tiếp tục làm đất…
「Này, tiền công đây. Xếp hàng đi, nhanh lên!」
Công việc làm thuê kết thúc sau khoảng hai khắc. Trong lúc tuyết rơi lặng lẽ, người quản lý do địa chủ thuê đi phát túi tiền.
「…」
Thở ra hơi trắng xóa, tôi mở dây túi, kiểm tra bên trong. Một đồng trăm văn, vài đồng bốn văn và một văn… tổng cộng một trăm hai mươi sáu văn.
「…Rẻ mạt.」
Rõ ràng mức thù lao này thấp hơn giá thị trường. Làm việc hơn nửa ngày mà chỉ được thế này sao… Nhưng nhìn đám vệ sĩ đứng cạnh gã quản lý, chẳng ai dám mở miệng phản kháng. Từ thợ săn cầm súng, tiều phu, đến cả những trừ yêu sư bất hợp pháp…
「…」
Tôi vội vã rời khỏi đó. Mùa đông đang đến gần, cái lạnh càng thêm khắc nghiệt. Trong đám đông lẩm bẩm bất mãn về tiền công, một thằng nhóc như tôi mà ở lại chỉ tổ chuốc lấy rắc rối. Bị kiếm cớ gây sự, cướp sạch tiền và bị ném ra cánh đồng tuyết là điều tôi muốn tránh.
…Tiền của tôi, cơ thể tôi, không chỉ để cho riêng tôi.
「Vậy nên, xin phép nhé.」
Tránh ánh mắt người khác, tôi rời khỏi đám đông và bước đi trên con đường tuyết về nhà. Áo khoác chống lạnh làm từ rơm cọ xát kêu xào xạc. Mỗi bước chân, đôi dép rơm đè nát lớp sương giá, tạo ra những tiếng 「xoạt xoạt」 nhỏ. Bầu trời u ám càng thêm tối tăm. Phải về nhanh thôi. Đêm không phải thời gian của con người.
…Sau một quãng đường dài, cuối cùng tôi cũng thấy nó trong tầm mắt. Trước túp lều rách nát, một bóng người mảnh khảnh đang đứng đợi.
「Mẹ ơi, mẹ không cần phải đứng ngoài chờ con đâu.」
「Vì mẹ lo. Thật ra mẹ muốn đến chỗ làm đón con, nhưng…」
Mẹ chạy đến, đội nón cho tôi và phủi tuyết trên áo rơm. Thấy mẹ xin lỗi với vẻ áy náy, tôi mỉm cười đáp lại.
「Không sao đâu. Con biết mẹ không thể để nhà trống mà. Thôi, cầm lấy này!」
Tôi đưa túi tiền cho mẹ. Mẹ nhận lấy với vẻ ngập ngừng, kiểm tra bên trong.
「…Cảm ơn con. Con đã làm việc rất chăm chỉ. Trưa nay mẹ bẫy được một con chim. Mẹ nấu cháo chim rồi, đang hâm trên lò sưởi. Vào nhà nhanh nào?」
「Vâng!」
Lời cảm ơn chân thành và một tin tuyệt vời. Vì không thể vào núi săn bắn, nhà tôi chỉ có thể mua thịt hoặc bẫy vài con vật nhỏ. Mà vào mùa đông, chim thì di cư, thú thì ngủ đông. Đây quả là may mắn.
「Nhờ con bé canh cái bẫy đấy… Lát nữa con nhớ khen nó nhé? Nó đang mong lắm đấy.」
Tôi hiểu lý do mẹ ngập ngừng khi đưa ra lời nhờ cuối cùng. Con bé ấy, không như tôi, lúc nào cũng ở trong nhà. Con bé giúp việc nhà và làm thêm ít việc vặt, nhưng vì không thể ra ngoài, khả năng của em ấy cũng có hạn. Hơn nữa, bản thân em… việc mẹ cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến tâm tư của tôi là điều dễ hiểu.
…Nhưng thật ra mẹ chẳng cần lo lắng như thế.
「Con hiểu rồi. Con sẽ cảm ơn con bé tử tế. Em nó đã kiên nhẫn canh bẫy vì gia đình còn gì? Đương nhiên rồi.」
Lời nói của tôi chân thành, không chút gượng ép. Đó không phải lỗi của con bé. Em ấy không lười biếng. Em ấy đã làm những gì có thể. Sao tôi có thể bất mãn được?
Ngược lại, là một đứa trẻ mà không thể làm những việc bình thường, tôi còn thấy thương con bé hơn…
「Đi thôi! Con đói meo rồi!」
Tôi nắm tay áo mẹ, nói những lời vừa đúng tuổi vừa không đúng tuổi. Tôi biết làm ra vẻ trẻ con thế này sẽ khiến mẹ yên tâm hơn.
「…Ừ, đúng thế nhỉ.」
Mẹ mỉm cười dịu dàng, nắm tay tôi dẫn về phía nhà. Về đến nơi, tôi mở cửa. Hơi ấm từ lò sưởi vuốt ve làn da. Rồi một bóng trắng nhỏ lao đến ôm chầm lấy tôi.
「Nii-sama! Chào anh về!」
Một đứa trẻ vùi mặt vào bụng tôi. Mái tóc trắng như tuyết, cắt kiểu mái bằng. Trên đỉnh đầu là đôi tai thú… tai cáo, thứ không nên có ở con người.
「Hôm nay em bẫy được chim! Giỏi không!?」
Con bé cọ đầu vào bụng tôi một lúc, rồi ngẩng lên với nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
「…Ừ. Mẹ kể anh nghe rồi. Giỏi lắm. Cảm ơn em nhiều.」
Tôi đáp lại kỳ vọng của con bé, xoa đầu nó. Dù cảm giác lạnh lẽo, em ấy vẫn lim dim mắt thích thú, má hồng lên vì hạnh phúc.
「Shi… Shirana.」
「Gì thế, nii-sama?」
Tôi gọi tên em gái mình. Cô bé nghiêng đầu, chờ đợi lời tôi nói.
「…Anh về rồi đây.」
「Chào anh về!」
Người em gái bán yêu, đứa trẻ của một người cha khác, đáp lại lời tôi với niềm vui ngập tràn.
…Đâu đó, một ả hồ ly đang cười nhạo ảo mộng. [note80511]


4 Bình luận