• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 12 - Chuyện nợ nần thì thường sẽ tìm đến lúc người ta đã quên mất.

Chap 174

2 Bình luận - Độ dài: 7,403 từ - Cập nhật:

Trong gian phòng mờ tối, một thần đàn ngự trị. Trên đó dâng đầy những lễ vật tinh tế. Đó là nơi thờ Thần, là mâm cúng Thần. Thứ soi sáng căn phòng chỉ là ánh nến bập bùng trên mấy chiếc chân nến.

Căn phòng ngập trong hơi nóng. Nóng bức của đêm hè làm ngột ngạt trong gian kín, cộng thêm ngọn lửa chân nến càng khiến nơi đây như lò nung rực cháy.

Trong không gian ấy, một người phụ nữ mồ hôi tuôn ròng ròng, điên cuồng múa loạn. Hơn thế nữa, nàng ta không mặc lấy một mảnh vải che thân.

「~~~~~!!」

Trên đầu cài nhành sakaki, một tay lắc chuông, tay kia vung vẩy gohei. Toàn thân thấm đẫm mồ hôi rịn ra từng giọt, nàng múa trong điên cuồng, múa đầy mãnh liệt, cuồng dại. Nàng nốc ừng ực thần tửu như muốn phun trào, vừa uống vừa cất giọng đẹp đẽ nhưng đầy hoang dã, ngâm tụng norito, gầm gào cất tiếng ca kagura. Cảnh tượng đó vừa dâm loạn đến tột cùng, vừa man dại, nhưng trên hết lại toát ra sự thiêng liêng huyền ảo.

Điệu vũ Kagura. Từ thuở xưa, nguyên thủy của nguyên thủy… tái hiện một phần ở đây. Rượu, là để xóa mờ đường biên giới tinh thần, hợp nhất với cõi cao hơn. Chuyện xưa lưu truyền, nữ thần từng khôi phục ánh dương cũng đã vũ điệu khỏa thân trước hang đá. Vốn dĩ, trang phục chỉ là thứ vải che mắt, giả trá do con người tạo ra. Trước bậc tồn tại tối cao, khoác mặc gì khác là bất kính.

Nếu vậy, sự hỗn loạn điên cuồng này cũng chính là chính đạo. Hương vị ngọt nồng, mùi da thịt, và cả mùi ươn nồng lan tỏa khắp gian phòng. Tiếng thở dốc ngắt quãng của người phụ nữ dội vọng khắp nơi. Mái tóc dài đen nhánh vốn được chải chuốt đã sớm rối tung, theo từng cử động quỵ gối đã xõa xuống nền đất. Trên sàn, mồ hôi nhỏ xuống thành từng vệt thấm loang.

Mùi hương nồng nàn, quyến rũ của phụ nữ. Dịch thể thần thánh. Dòng nước thấm đẫm linh khí. Một mỹ vị thượng hạng đối với lũ quái vật phi nhân…

… Không rõ đã trải qua bao lâu. Cuộc cuồng vũ chấm dứt. Trong ánh sáng chập chờn của ngọn nến, một bóng người đứng thở dồn dập. Bóng dáng ấy, ngay cả khi chỉ là cái bóng, vẫn toát ra vẻ khêu gợi. Trong phòng ngập tràn dư hương nhục dục. Kẻ gây nên tất cả nhoẻn cười.

Ngọt ngào. Quả thật quá ngọt ngào. Chủ nhân của tòa dinh thự kia lại không ngờ đến 「điều này」 sao? Thế mà cũng có thể sống ung dung được đến giờ.

…Không, với kinh nghiệm của hắn, e rằng đây hẳn cũng là một kẽ hở không ngờ tới chăng?

「Nếu là vậy thì cũng tốt thôi」

Nàng đã cho vị chủ nhân kia một vố. Ắt hẳn có thể tự hào vì hành động ấy. Nào nào, xem thử gã đàn ông ấy sẽ đối đáp ra sao với trò chơi này đây?

「Khuhihihi. Thật háo hức quá♪」

Trước cơn cuồng loạn đang chầm chậm ập đến, miko giả, cô gái đã sa ngã khỏi danh xưng miko, buông lời hân hoan. Vô cùng, vô cùng vui sướng, khoái trá. Và rồi…

「…Phù. Mà nghĩ lại thì… ta lại thấy thèm chút gì đó mát lạnh quá」

Sau khi hoàn tất một màn diễn, nàng đưa ngón tay lên môi như đứa trẻ, rồi khẽ cong khóe miệng, ánh lên vẻ hứng khởi.

-

「Không ổn sao……」

「Uu……」

Ngón tay vừa chạm đến thiếu nữ bạch hồ đang cuộn mình trong chăn, tôi buột miệng thốt ra. Làn da vốn phải trắng như tuyết ấy nay lại ửng đỏ, hừng hực tỏa nhiệt. Trạng thái ấy rõ ràng không mấy tốt đẹp.

「Nước ấm đây. Trước hết hãy uống đi. Phải bù nước đã」

Chính xác hơn là đun nước sôi rồi để nguội, hòa thêm ít muối và đường. Tựa như một thứ thức uống dinh dưỡng chế vội. Khi mất nước, chỉ uống nước thôi chưa chắc đã đủ.

「Ực, ực…… phaa, fuaa… Thôi, được rồi ạ」

「Tí nữa ăn ít dưa hấu ủ lạnh chứ?」

「Lấy hạt ra giùm em... được không?」

「Để anh cắt thành miếng vuông cho dễ ăn.」

Tôi khẽ cười, vừa xoa đầu trấn an. Cô gái bạch hồ khẽ cựa quậy như không muốn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.

「Đến lúc phải đi rồi」

Nói rồi, tôi đứng dậy, rời khỏi phòng, chậm rãi đóng cửa trượt lại.

「Thế nào rồi?」

「……Rắc rối rồi. Cơn sốt mãi chẳng hạ」

Ngay bên ngoài cánh cửa, tiểu thư Ako đang chờ ở hành lang hỏi tôi, và tôi đáp lại với vẻ nghiêm trọng. Shiro đã sốt suốt hai ngày tròn.

「Không ho sao? Vậy có lẽ là bệnh gì khác ư. Hay do đặc thù của bán yêu?」

「Có lẽ phải mua thuốc. Hoặc mời thầy thuốc đến…」

Vấn đề là không thể gọi bừa thầy lang. Thế giới này y học còn quá sơ khai. Lương y tử tế thì ít, mà lang băm học đòi, đầy rẫy những kẻ lừa đảo với kiến thức sai lệch. Ngay cả thầy lang được đào tạo bài bản cũng chưa chắc chữa được cho bán yêu... thậm chí việc họ chịu chữa cho bán yêu đã là một câu hỏi lớn.

「Để ta đứng ra thỉnh cầu thử xem?」

「Từ tiểu thư Murasaki sao?」

Cô ấy đưa tay che miệng, ngẫm nghĩ giây lát rồi đưa ra đề nghị.

「Với thân phận của ngươi thì không thể tùy tiện gọi thầ thuốc đâu. Ta đứng ra lo liệu sẽ chắc chắn hơn」

Tôi vốn chỉ được coi như một tên đầy tớ hạ đẳng cho đến gần đây. Lại thêm trong dinh thự Onizuki, chuyện bên trong rắc rối đủ bề. Nếu tôi tự tiện gửi thư hay phái người sang đó xin viện trợ, e rằng phiền toái vô cùng. Vậy thì dùng mối quan hệ của nhà Ako sẽ đáng tin hơn. Cùng ở trong viện, có thể lấy cớ là hành động vì thiện ý.

「Thầy thuốc được triệu đến dưới danh nghĩa Ako chắc chắn không dám làm việc cẩu thả. Vậy đi, ta về phủ hỏi xem ai thích hợp」

「Như thế có được không ạ? E rằng làm phiền tiểu thư quá」

「Ta nghe nói con hồ ấy ly là tùy tùng của chị họ. Nghĩ vì chị họ mà làm thì có đáng gì」

Murasaki khẽ nhếch môi, cười đầy ẩn ý, như thể đang kiếm điểm trong mắt Aoi. Mấy sợi tóc lơ lửng trên đầu cô cứ phấp phới rung động, trông ra cô đang khá đắc ý.

「…Cảm ơn tiểu thư」

Tôi chân thành cúi đầu. Đó là điều hiển nhiên. Với thân phận của cô ấy, vốn chẳng có nghĩa vụ phải giúp tôi. Trái lại, còn có nguy cơ tổn hại đến danh dự. Ấy thế mà cô vẫn ra tay, tôi vô cùng biết ơn.

「Không phải vì ngươi đâu. Nói thế này, ta sẽ để Haruna lại đây. Không có cô ấy, việc nhà e chẳng xoay sở nổi… Nhưng!」

Murasaki chỉ thẳng vào tôi, nghiêm giọng cảnh cáo.

「Trong lúc ta vắng mặt, tuyệt đối không được làm điều bất chính với trẻ nhỏ hay Haruna! Nếu có chuyện gì, ta sẽ lấy thân phận võ sĩ Ako để cho ngươi hiểu thế nào là trọng nghĩa tín. Rõ chưa?」

Cô ấy dặn dò tỉ mỉ. Hẳn trong đầu cô lại hiện về chuyện trên giường hôm nọ. Trong mắt cô, tôi chẳng khác nào kẻ chỉ cần vắng bóng cấp trên là mặc sức thỏa mãn dục vọng. Thật là tai bay vạ gió.

…Mà thôi. Nếu đến lúc tôi thật sự hóa thành quái vật, cô ấy có lẽ sẽ là chỗ dựa đáng tin.

「Tôi đã rõ. Lời khuyên ấy, tôi sẽ khắc ghi trong tim」

Chuyện thân thể của chính tôi chẳng nên bàn thêm. Không cần làm người khác lo lắng vô ích. Chỉ nên nghiêm cẩn tiếp nhận.

「Sao ta nghe như ngươi vừa nói với vẻ bề trên vậy… Thôi, kệ đi. Nếu dám nuốt lời, ngươi sẽ phải nếm trải đau đớn đấy」

Murasaki hừ một tiếng, tay chống nạnh, quay mặt sang chỗ khác. Dáng vẻ ấy thoáng ngây thơ, khiến tôi bất giác nhớ lại Aoi khi xưa, khi cô còn là cô bé tóc đào vừa non nớt vừa kiêu ngạo…

(Thì ra là họ hàng. Giờ nghĩ lại mới thấy hợp lý)

Có lẽ sự lạnh lùng quá mức của Aoi là để nhắc nhở cô ấy về chính sự ngốc nghếch ngày bé chăng.

「Cái ánh mắt sến sẩm lộ rõ trên mặt ngươi là ý gì thế?」

「Chỉ là tưởng tượng thôi... Vậy khi nào tiểu thư khởi hành?」

Bỏ qua ánh nhìn sắc lẹm của Murasaki, tôi chuyển sang bàn việc.

「Chắc sau trưa. Trước tiên, ta sẽ gửi thư báo về phủ. Sau đó ăn uống no nê rồi lên đường. Đi bằng xe nhé.」

「Đã rõ. Có cần hộ vệ không?」

「Ừm... để lại một người nhé. Nhắc lại lần nữa, đừng lợi dụng lúc ta không có mặt mà làm chuyện đồi bại. Hiểu chưa?」

「Đã hiểu rồi mà.」

「Thật chứ...?」

Cô ấy vẫn nhìn tôi đầy nghi ngại, song cuối cùng cũng không truy xét thêm. Dẫu sao thì cô cũng buộc phải đi, chẳng còn cách nào ngoài tin tưởng.

「... Thôi được. Trước tiên là chuẩn bị, rồi ăn sáng. Bụng đói thì chẳng đánh trận được. Hôm nay ăn gì nhỉ?」

「Nói mới nhớ, lúc trời còn tờ mờ sáng, tiểu thư Miyataka có ghé bếp……」

Tôi nhớ lại cảnh cô ta không chỉ yêu cầu tắm sáng mà còn hớn hở đòi hỏi gì đó với các nữ hầu nhà Aiko đang nấu nướng. Hình như là...

「Ồ, hai người hẹn hò bí mật à?」

「Uwoah!?」

「Kyaa!!?」

Cùng với tiếng va chạm lạo xạo của đá lạnh, Dâm Cơ bất ngờ chen vào giữa tôi và Murasaki. Quá bất ngờ, cả tôi lẫn Murasaki đều giật mình ngã ngửa. Thậm chí Murasaki suýt rơi khỏi hiên xuống vườn, may mà tôi kịp đỡ theo kiểu ballet. Nếu không, đầu cô ấy đã đập thẳng vào đá lát sân rồi.

「Cái tư thế kỳ cục gì thế?」

「Chính tại ngươi chứ còn ai!! Mà trong tay ngươi đang cầm cái gì vậy!!?」

Murasaki trách móc Shinobu, không chút vẻ hối lỗi. Tiện thể, cô còn chỉ trỏ vào chiếc bát trên tay cô ta. Một chiếc bát thủy tinh trông thật mát mẻ.

「Cái này? Chỉ là Somen thôi mà?」

Shinobu đáp, giọng đầy hứng khởi, trong khi chụt chụt húp sợi mì trắng mảnh từ bát nước đá lạnh.

-

「Haa. Tuyệt vời! Nóng thế này, sôi sục thế này...!! Nn! Ra rồi!!?」

「Trắng thế này, nhiều thế này...!? Huu. Không chịu nổi!! Hỏng, xong mất!!?」

「Fufu. Thật sự ra nhiều lắm nhỉ... Nn. Nhóp nhép. Đặc đặc, sền sệt... Haa. Cái màu trắng này, lấp đầy cả miệng thế này. Ực. Fufufu. Nuốt hết sạch rồi nhé.」

「Muốn thêm nữa không? Fufufu. Được thôi? Ra bao nhiêu lần cũng được? Tất cả, tất cả, ta sẽ hứng lấy, dùng cái miệng này mà mút hết... nhé?」

「Ơ, đang nói về nagashi-somen phải không vậy?」

Dưới cái nắng hè chói chang, ve sầu kêu rền vang inh ỏi, tôi hướng về tiểu thư Miyataka đang tự ý bày ra dụng cụ món mỳ lạnh và sai nữ hầu thả sợi mì xuống, mà cất tiếng chặn lại. Này này. Nghĩ lại cách nói chuyện đi, cách nói.

「Nè~ Em cũng muốn cái đó cơ!」

「Thả cho em, thả cho em nữa~!!」

「Mấy đứa thì ăn bên kia đi」

 Giữa khung cảnh nagashi-somen mát mẻ, đám nhóc ranh la ó đòi cho bằng được, nhưng tôi thì bắt chúng ăn chỗ mì ngâm trong thùng. Dòng nước giếng đang dùng để thả mì là nhờ người nhà phụ múc thủ công, chưa hề được đun sôi khử trùng. Khả năng thấp thôi, nhưng bụng dạ tụi nhỏ có thể sẽ gặp chuyện. Với cương vị người bảo hộ, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được.

「Này. Cho đá vào nước chấm thì cũng lạnh thôi chứ gì? Nhịn đi」

「Eeh, keo kiệt quá」

「Keo kiệt thì đã sao. Dưa hấu cũng khỏi ăn nhé?」

Hăm dọa một câu, cô bé thằn lằn vốn nghịch ngợm nhất bắt đầu xuýt xoa hút mì. Đám nhỏ khác cũng đành ngậm ngùi ăn mì trong thùng.

「Fufufu. Tiếc nhỉ~ Cái này là niềm vui riêng của người lớn thôi. Trẻ con còn sớm lắm đấy~?」

「Không, tôi cũng sẽ ăn bên này」

「…Thật đúng là mất hứng. Rõ ràng ta đã chuẩn bị cho cơ mà?」

Nguyên nhân khiến sáng nay biến thành đại hội ăn somen không ai khác chính là tiểu thư phóng đãng trước mặt tôi. Nói nóng nực, muốn ăn đồ lạnh, thế là chẳng hiểu từ đâu lôi ra mì, đá, rồi nước chấm, sai nữ hầu nấu nướng. Nhân tiện, cái máng nagashi-somen trông như cầu trượt nước kia cũng là tự tay cô ta làm. Rảnh quá nhỉ?

「Nói cho đúng thì…… nguyên liệu ăn kèm đều là tôi lo liệu chứ gì?」

Dưa leo cắt lát, cà chua, cà tím nướng, củ sen thái, trứng cuộn…… Tất cả đồ kèm để trang trí mì đều do tôi chuẩn bị. Nói trắng ra là tôi đã tự tiện lấy từ vườn rau và chuồng gà của cô nhi viện. Đây có khác gì ăn trộm đâu? Sao không bị nguyền rủa nhỉ? À, chắc vì cũng lo cơm cho đám nhóc đó? Ra là thế…

「Aah, lạnh mà ngon quá!!… Nhưng sao lại không có hành? Gia vị tất nhiên phải là hành chứ?」

「Nhìn mấy món ăn từ khi đến đây mà người còn nói thế à?」

Trong căn này này là một đám hỗn độn toàn bán yêu. Riêng hành thì đặc biệt phải tránh. Nguy hiểm lắm, trong đó có thể còn tồn dư chất độc hại. Căn bản là không nên dùng… Giống y như mấy biện pháp đối phó dị ứng vậy.

「Có gừng thay thế, xin người chấp nhận vậy」

「Wasabi thì sao?」

「Định lên tận núi để hái à? Mà nói thật, cay quá mức, thôi dẹp đi」

Nhân tiện, khi tôi từ chối dùng wasabi, ở phía sau, tiểu thư Murasaki vốn đang ăn mì liền thở phào nhẹ nhõm. Chẳng lẽ cô ấy ghét wasabi sao?

「Này~ Oni-san, thêm nước chấm nữa đi~?」

「Ai là oni hả. Nào, đưa cái chén đây」

Đám trẻ con chìa chén xin thêm nước chấm, tôi bỏ đá vụn vào cùng với nước, đưa cho chúng. Cho mì đã nguội vào nước chấm mát lạnh ấy mà hút. 「Lạnh quá!」 chúng vừa cười rúc rích vừa reo lên.

「Còn có dưa hấu nữa, để sau sẽ mang ra. Đừng ăn nhiều quá, mì trương lên trong bụng đấy?」

Tôi gọi với theo bọn nhỏ đang mải mê ăn mì, nhưng chắc chẳng đứa nào nghe lọt tai. Trẻ con khi tập trung vào một thứ thì chẳng còn thấy gì xung quanh nữa.

「Rồi rồi! Giờ thì thả dưa leo đi nào~♪ Oh, đến rồi, đến rồi! To thật đấy!!」

…Không, có người đâu phải trẻ con mà cũng chẳng nghe lọt tai kìa. Với lại sao lại thả nguyên quả dưa leo xuống thế?

「Nn, nn… Đây là thanh lịch ư?」

「Cách ăn dưa leo đó…… là sao vậy?」

Đó là lời của tiểu thư phóng đãng, đang liếm, mút, rồi ngậm lấy quả dưa leo to tướng mà cô ta cố tình thả xuống máng, cùng với lời chất vấn của tôi . Đấy mà gọi là thanh lịch sao? Thanh lịch là cái gì vậy? (triết học)

「Nếu muốn thì còn làm được thế này nữa này?」

Nói rồi cô ta biểu diễn màn nuốt dưa leo trong một miếng. Ngửa mặt lên, nhét dưa leo trượt thẳng vào miệng. Gì cơ, đáng sợ thế? Làm kiểu gì vậy? Không nghẹn chết à?

「Ooh!」

「Tuyệt quá!! Làm sao được thế!!?」

Trái ngược với tôi, Murasaki, và nữ hầu đang sững sờ, đám nhóc lại vỗ tay rào rào, mắt sáng rực tán dương Shinobu. Tôi đành vội cảnh báo, bảo chúng đừng có bắt chước. Nhai kỹ không là chết ngạt đấy?

「Không sao, không sao, ta có nhiều kinh nghiệm rồi… Nhớ lại thì lần trước ta còn thử với cà tím cũng được ấy nhỉ? Có muốn ta biểu diễn cho xem không?」

「Không cần」

Thật sự khỏi cần. Kinh nghiệm cái gì vậy?

「Cậu nghĩ là kinh nghiệm gì nào?」

「Cho tôi xin thôi cái trò trêu đùa đó đi. Ít ra cũng phải biết lúc nào, ở đâu chứ」

Nhìn đám trẻ con trên đầu đầy dấu chấm hỏi, tôi chỉ có thể thầm kêu khổ. Nếu chúng học phải mấy thứ tầm bậy, sau này tôi sẽ bị mẹ Tanuki đánh chết mất.

「Fufufu, không cần ngượng đâu. Nếu chỉ có hai ta thôi thì ta diễn tận mắt cũng được mà?」

「Cho tôi xin từ chối… Xin thứ lỗi. Murasaki-sama, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa」

Bị khinh miệt thì đã khó chịu rồi, nhưng cái cách cô ấy hết liếc miệng Shinobu rồi lại cúi xuống nhìn bụng dưới tôi, cứ qua lại so sánh thế kia thì càng chịu không nổi.

「Sao lại e thẹn thế. Không cần phải xấu hổ đến thế đâu mà…?」

「Tôi chẳng hề xấu hổ gì cả」

Cái điệu bộ tiểu quỷ, cứ đưa đẩy mập mờ ấy, với đàn ông thì đúng là có phần hấp dẫn. Nhưng giờ thì tôi chẳng còn lý do gì để lung lay nữa. Bỏ qua cả chuyện bệnh tật này kia, chỉ riêng việc cô có liên hệ với bọn Cứu Yêu Chúng thôi cũng đã đủ để tôi không bao giờ coi cô là kẻ có thể tin tưởng…

「Thật không đó?」

「Uo!?」

Đột ngột, dâm cơ tiến lại gần hơn. Cơ thể áp sát, đôi mắt thủy tinh màu pha lê khẽ nhìn tôi từ khoảng cách rất gần. Sâu trong con ngươi như nuốt lấy ánh sáng ấy dường như muốn xuyên thấu vào tôi.

Đôi mắt quá đỗi u tối khiến tôi bất giác cứng đờ. Ý định đẩy ra cũng quên mất, chỉ biết đáp lại ánh nhìn đang hướng về mình.

「…Ah. Quả nhiên là thế?」

Rồi cô ta thở dài như thất vọng. Hơi thở ấm nóng, thoảng mùi ngọt ngào lướt qua mặt tôi.

「‘Không nhìn thấy’ sao? Không, đúng hơn… màu này thì? Ừm, không hiểu à.」

「Cái gì…?」

「Là chuyện của ta thôi… Nhưng thôi mau ăn đi được không? Để lâu mì sẽ nhão, nước cũng sẽ nguội mất thôi?」

Nói vậy, tiểu thư Miyataka nhẹ nhàng rút khỏi tôi rồi quay gót. Rồi cô ta dồn hết chú ý vào việc ăn somen, từ sau đó không có vẻ gì là sẽ quay lại nhìn về phía tôinữa…

「Cái quái gì… ứ!?」

Kéo suy nghĩ rối rắm của yooi về thực tại là Murasaki đứng bên cạnh. Cô ấy ngẩng nhìn tôi bằng đôi mắt trông khó chịu ra mặt.

「…Murasaki-sama, người làm gì vậy?」

「Đó là hình phạt cho kẻ ngốc đang để mũi dài xuống đấy nhé?」

「Hình phạt…」

「Có chỗ nào phàn nàn không?」

Ừ, tôi hiểu ý cô ấy muốn nói. Nhưng mà, nhìn qua mặt mà biết mũi dài cái gì? Với lại, tôi có kéo dài mũi được thật đâu.

「…Nói trước luôn cái là đó oan cho tôi đấy nhé?」

「Ai mà biết. Đừng hòng qua mặt được đôi mắt này.」

Mắt của chị họ mà không phân biệt được tốt xấu à? …Nói thế thì ác quá, nên tôi im lặng. Cứ lặng lẽ húp mì. Chết tiệt, ngon thật. Tiểu thư dâm đãng này gọi món từ tiệm xịn nào đây?

「Im ru rồi à? Thật là, đàn ông đến lúc bất tiện là thế đấy nhỉ」

Tử khịt mũi, chán nản, rồi lịch sự húp phần mì trong chén thủy tinh. Và như vậy bữa ăn của cô kết thúc.

「Cảm ơn bữa ăn」

「Thế là xong rồi sao?」

「Tôi cũng không phải ăn khỏe lắm. Còn phải chuẩn bị một vài thứ nữa」

Chắc là thư gọi thầy thuốc và việc ra ngoài. Cô ấy dường như luôn là người ăn sáng xong đầu tiên.

「Haruna, lát nữa ta có chuyện cần nói. Tiểu thư Shinobu, cảm ơn chiêu đã đãi. Ngon lắm đó」

Nói gọn như vậy, Murasaki hướng vào trong viện. Từ phía máng somen có tiếng: 「Gì cơ!? Chị ơi!? Bây giờ bên đó…!?」 hay 「Bye bye~♪」 vọng lại, nhưng thôi, kệ (thờ ơ).

「…Ừm. Cũng gửi phần cho Shiro nữa」

Tôi chia một phần mì, cùng đồ ăn kèm, rồi chan nước dùng và đá lên trên. Kế hoạch có chút thay đổi… nhưng sợi mì mảnh, sẽ ăn được.

「Nè, oni-san! Cái đó cho Shiro-chan hả?」

「…」

Có tiếng gọi từ phía rời xa đám đông. Tôi chậm rãi quay lại với ánh mắt ngờ vực. Một cô bé thằn lằn tinh quái đứng đó.

「Akane à. Sao vậy? Không ăn nữa sao?」

「Em ăn năm chén rồi đó!」

「Ăn nhiều thật」

Với tính cách cô bé này thì chắc mỗi chén cũng đầy ắp lắm. Có đồ ăn kèm nữa thì no tươm.

「Anh sẽ đến chỗ Shiro phải không? Em đi cùng nhé!」

「Không cần đâu」

Tôi trả lời ngay trước tiếng khoe khoang năng động của Akane. Có đứa ồn ào thế này thì phiền lắm.

「Eeh, sao thế! Em cũng thăm hỏi chứ!」

「Nghĩ cho người được thăm đi. Đừng làm phiền chứ.」

「Em không làm phiền đâu!! Thật ra cùng đi mới tốt chứ!! Shiro-chan cũng sẽ không cô đơn đâu?」

「Ừm…」

Câu cuối làm tôi lưỡng lự chút. Kể từ khi Shiro ốm, cơ bản chỉ có tôi tiếp xúc thôi. Để tránh lây bệnh… nhưng khi yếu như vậy, thật sự chỉ có mình tôi thì chả buồn sao?

「Không, nhưng… không phải nên chọn đứa khác sao?」

Trong đám lớn ở trại trẻ mồ côi, có khối đứa ngoan ngoãn, biết điều hơn. Chẳng có lý do gì chọn con nhỏ này.

「Lý do nên chọn em? Có chứ!?」

Akane tự tin chỉ vào tôi.

「Oni-san!」

「Ai là oni chứ」

Rồi cô bé chỉ vào chính mình.

「Rồng!」

「Là thằn lằn mà?」

Rồi Akane đứng dạng chân, tuyên bố.

「Đi thôi! Như quỷ như rồng ấy!!」

「Đợi đã. Cái đó thật tình không ổn đâu!」

Dù trước giờ có nhại thì cũng không nói thẳng tên riêng thế này, không được.

「Hả? Sao cơ? Quỷ với rồng đi thăm, thế là quỷ rồng cofngif?」

「Thôi cứ gọi là thầy và thằn lằn đi」

Thầy thì không phải tên riêng, còn rồng thì quá tầm với nhóc. Này, đừng có càu nhàu.

「Em là rồng mà! Chắc chắn là rồng! Dragon slayer nữa!!」

「Cái đó là bên đi tiêu diệt chứ?」

Chắc qua thương hội Tachibana nhập mấy cuốn sách tranh ngoại lai về giải trí, nên cô nhóc bị ảnh hưởng. Thật hết nói.

「Rồi rồi. Đưa đi cùng. Nhưng đừng ồn ào nhé?」

「Dĩ nhiên rồi!」

「Đừng làm anh lo ngay từ đầu được không…」

Akane hét to đáp lại, khiến tôi lo lắng từ trước khi đi thăm.

「Ha. Được rồi, đi thôi… ơ?」

Chịu thua, tôi hối thúc để đi thăm trước khi mì nở, thì bị nắm tay áo kéo lại. Tôi nhìn sang.

…Một cô bé bò đang nắm chặt tay áo tôi bằng cả hai tay.

「Đừng, đừng đem đi, đừng đem đi. Akane onee-chan, đừng đem đi〜」

「…」

Trước tiếng khóc xin xỏ ngẩng lên chếch một góc, tôi chỉ biết ngước mắt lên trời, bối rối không biết nên làm gì trong chốc lát…

-

Đau. Đau. Đau. Nàng cảm nhận được tình trạng của mình đang xấu đi. Cơ thể nóng ran như thiêu đốt. Các khớp xương, cơ bắp, đang gào thét. Chúng kêu lên rên rỉ.

Khó chịu. Khó chịu. Khó chịu. Y phục bó chặt. Không kìm được, nàng cởi phăng nó ra. Quằn quại. Quằn quại đến tột cùng.

Thở dồn dập, hung hãn. Cảm như sắp nghẹt thở. Phổi khát khao oxi. Nàng cảm nhận được máu chảy cuồn cuộn trong mạch, cùng với nhịp tim dữ dội. Mồ hôi tuôn như thác đổ. Đau đớn. Đau đớn. Đau đớn.

Rốt cuộc chuyện gì đã khiến mình ra nông nỗi này? Tại sao lại khổ đến thế này? Mình có chết mất không? Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Nàng quằn quại, quằn quại, quằn quại… lăn lóc trên nền. Rồi trong tầm nhìn nhòe nhoẹt nàng nhìn thấy nó. Thấy chiếc chuông.

Nhớ ra. Nếu có chuyện gì thì hãy dùng thứ này. Gọi người đến cứu giúp. Nàng không thể chịu thêm được nữa. Muốn được cứu. Vội vã với tay về phía nó. Vươn ra… và nhận ra. Sự bất thường ở cánh tay mình.

Kìa. Cánh tay mình vốn dài tới thế này sao? Bàn tay mình vốn to đến thế này sao? Nghĩ tới điều đó, nghi hoặc chuyển thành bối rối. Và rồi, nàng cố gắng nâng cơ thể đẫm mồ hôi dậy.

「…!!?」

Cơn đau nhức toàn thân khiến nàng bất giác bật ra tiếng rên. Mồ hôi nhỏ xuống sàn. Trong tầm nhìn mờ mịt, nàng tìm kiếm và thấy nó. Chiếc gương tay, nàng nhìn thấy…

Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, nàng sững sờ, mặt tái xanh, và rồi…

-

「Shiro? Em tỉnh chưa? … Hay là đang ngủ?」

Trước căn phòng của Shiro đang nằm dưỡng bệnh, cách một tấm bình phong, tôi cất tiếng gọi. Nhưng không có tiếng trả lời…

「Ngủ rồi, sao…?」

「Chán chết đi được!」

「Đi thăm bệnh đâu phải để vui chơi đâu…」

Tôi liền nhắc nhở cô bé thằn lằn vốn đang hiểu sai. Còn bé bò thì đưa tay che miệng thì thào 「donna donna…」

「…Akane, Ume, tạm thời đợi đã. Để anh vào trước. Nếu anh nói được thì hãy vào.」

Nếu chỉ là cảm mạo thông thường thì còn đỡ, nhưng cũng không loại trừ khả năng mắc phải bệnh truyền nhiễm khó lường như sởi hay thủy đậu, hoặc một chứng bệnh đặc thù do thân thể bán yêu. Sáng nay tôi còn thấy chỉ hơi sốt thôi, nhưng trong một khoảng ngắn, bệnh tình hoàn toàn có thể chuyển biến xấu bất ngờ. Trước khi xác nhận an toàn, tuyệt đối không thể để ai bước vào.

「Anh đây. Anh vào nhé? …Nghe được không? Gõ chuông hay ra dấu gì đó đi?」

Tôi thử gọi thêm lần nữa. Nhưng… vẫn không có hồi đáp.

「… Bệnh nặng lắm sao?」

「Khả năng đó không cao đâu…」

「Vậy chắc là đang ngủ rồi?」

Đó là lời của bò, oni, rồi đến thằn lằn, theo thứ tự.

「Anh vào đây? Được chứ?」

Tôi cảnh báo trước, rồi mở tấm bình phong. Bên trong tối mờ, không nhìn thấy gì.

「…?」

Bóng tối? Hay ánh sáng bị che khuất? Tôi vô thức ngoảnh lại. Ánh nắng chói chang vẫn chiếu xuống không thương tiếc. Tôi quay lại phía trước.

「Cái gì…」

Tôi bước một bước. Hớ hênh, bất cẩn. Tôi đã cho rằng ngôi nhà được bảo vệ bởi chú nguyền của Azuma Hibari, nên mới hành động thiếu thận trọng như vậy.

Ngay khi một chân tôi bước vào phòng, đồng thời, một thứ gì đó dài và trắng quấn lấy cổ chân tôi.

「…!!?」

Tôi lập tức xoay người định rút lui, nhưng nỗ lực ấy ngay tức khắc tan thành bọt nước. Cánh tay, rồi cổ tôi, cũng bị thứ trắng ấy quấn lấy. Trong chớp mắt, tôi bị kéo vào sâu trong phòng.

「Oni-san!!?」

「Do… Donnaaa~!!?」

Hai đứa quỷ nhỏ với vẻ mặt kinh hoàng lao theo tôi, bước vào phòng. Đồ ngốc! Đừng vào mà…!!

「Ngh…!?」

Trước khi kịp hét lên ngăn cản, lông trắng bao phủ tầm nhìn của tôi, che kín mọi thứ…

-

「Ngh…」

Khi tỉnh lại, tôi bị trói chặt. Những dải vải trắng từ tứ phía… quấn quanh thân, quanh tay, quanh chân, quanh cổ, trói buộc tôi, treo tôi lên, tước đoạt tự do của tôi.

「…」

Tôi lặng lẽ di chuyển ánh mắt, quan sát xung quanh. Một không gian kỳ lạ đến khó tin. Vải trắng treo lơ lửng khắp nơi, rải rác, rối loạn. Cảm giác xa gần trở nên mơ hồ. Một không gian khiến thị giác hoang mang.

「…!? Akane, và cả Ume…!!」

Sau một lúc quan sát, cuối cùng tôi thấy chúbf. Hai đứa trẻ bị trói và treo lên bởi vải trắng, giống như tôi, đầu cúi gục, dường như đã mất ý thức.

「Khốn kiếp, anh sẽ cứu…」

「Hô, cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?」

Ngay khi tôi cố vùng vẫy thoát khỏi đám vải, một giọng nói thì thầm bên tai. Một khoảnh khắc sau, thứ gì đó lướt qua má tôi từ khe hở trên mặt nạ. Cảm giác ấm nóng, trơn nhầy như con sên khiến tôi bất giác rùng mình.

Rồi giọng nói ấy khiến tôi cứng đờ. Tôi cứng đờ, chậm rãi chuyển ánh mắt qua khe hở của mặt nạ.

Một người phụ nữ trắng toát, má kề sát mặt nạ của tôi, ở ngay đó. Một Bạch Hồ ở ngay đó. Shiro ở ngay đó. Không, đây là…!?

「Bạch Ỷ… Hồ Ly?」

Trong sự kinh hoàng và bối rối, tôi thốt lên cái tên ấy. Ả Yêu Hồ gần như khỏa thân, cởi bỏ chiếc áo nhỏ, để lộ chín cái đuôi trắng ngoe nguẩy, đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ nhưng tàn độc.

Đúng như một con thú săn mồi chuẩn bị nuốt chửng con mồi, với vẻ đẹp của một dã thú…

-

「Sáng sớm đã làm phiền, xin thứ lỗi nhé? Thật ngại khi chiếm thời gian của cô trong lúc con đang chơi đùa với Hina như thế này.」

「Không đâu, nào có chuyện ấy. Nếu là lời thỉnh cầu của mẹ chồng, xin người đừng ngần ngại bất cứ lúc nào.」

Đó là cuộc trò chuyện trong một căn phòng tại dinh thự Aimi, giữa cố vấn của gia tộc Onizuki và phu nhân của gia chủ.

Cuộc gặp diễn ra bất ngờ. Lúc ấy, tại võ đường của dinh thự, Onizuki Sumire đang hướng dẫn con gái nuôi buổi tập kiếm sáng sớm. Cô vội kết thúc buổi tập, thay y phục rồi cung kính đón tiếp mẹ chồng vào phòng riêng.

「Xin mời dùng trà.」

「Ara, cảm ơn nhé.」

Với nụ cười nhẹ nhàng, phu nhân dâng trà đã pha cho mẹ chồng. Bà mỉm cười đáp lễ đầy tao nhã, nhưng không cầm lấy tách trà đang bốc khói.

Hành động ấy có thể bị xem là bất lịch sự đối với lòng tốt. Nhưng nghĩ đến cái danh Hắc Điệp Phu Nhân được người đời kính sợ, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Số người muốn bỏ độc vào trà của bà chắc chắn không dừng lại ở con số mười hay hai mươi. Đến mức nếu nói rằng, trong quá khứ, bà từng làm ra những chuyện ngông cuồng chẳng biết chừng mực, thì cũng chẳng sai.

Không, còn hơn thế nữa…

「…Mùi hương này. Là lá trà Iwaeda từ vùng Tây Thổ, phải không?」

「Vâng. Từ xưa con đã thường uống loại này. Tuy không phải hàng cao cấp, nhưng hương vị rất khiến người ta yên tâm.」

「Hừm. Vậy à.」

Trong lòng, Kochou khinh bỉ. Lá trà Iwaeda, Iwaeda, Banshi, Bạn-Tử… uống cái đó sao? Uống sao nổi? Làm nhục, hay là khiêu khích đây? Đúng là quá đáng.

(…Không được. Phải bình tâm… bình tâm…)

Bà cố kìm nén để cảm xúc không lộ ra trên gương mặt. Bình thường, bà không dễ nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng khi liên quan đến người ấy, bà khó mà kiềm chế cảm xúc của mình.

「Nói đến lá trà…」

Để trấn tĩnh bản thân, Kochou bắt đầu trò chuyện. Bà nói về lá trà, về trà đạo, rồi khéo léo dẫn dắt câu chuyện sang chủ đề về học vấn và các môn học nghệ thuật. Phu nhân trước mặt mỉm cười đáp lại…

「À, phải rồi. Ta có thứ muốn tặng cho phu nhân.」

Cùng với tín hiệu đó, hai con thức thần bước vào phòng. Cả hai cùng khiêng một chiếc rương lớn.

「Đây là gì ạ?」

「Con trai ta, gia chủ, giờ đã tỉnh lại và bắt đầu tham gia công việc, đúng không? Ta đã chuẩn bị thứ này cho phu nhân.」

Nắp rương được mở ra. Bên trong là một bộ kimono tuyệt đẹp. Bộ y phục được nhuộm màu rực rỡ, với độ bóng và cảm giác mềm mại khiến người ta phải trầm trồ…!

「Ara, thật là một món quà tuyệt diệu!」

Chạm trực tiếp vào bộ y phục, ngắm nhìn màu sắc, Sumire công nhận đó là một món đồ thượng hạng. Cô thốt lên lời khen ngợi.

「Một món đồ xứng đáng với phu nhân của gia tộc Onizuki, vợ của con trai ta, phải không? Ta tặng con đấy. Dĩ nhiên, ta cũng đã chuẩn bị phần cho con trai ta. Nếu hai người cùng mặc, chắc chắn sẽ tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp.」

Kochou cất lời ca ngợi, như thể đang nâng niu.

「…Vải này, chẳng phải là lụa tơ tằm thường thấy. Chất liệu này là gì vậy ạ?」

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng chất vải của bộ kimono, Sumire hỏi. Kochou mỉm cười.

「Là tơ nhện đấy. Con hẳn đã nghe qua tin đồn rồi, phải không?」

「Vâng. Ra là vậy, thảo nào.」

Ấy là tơ của Tsuchigumo Thượng cấp bị tiêu diệt trước khi Sumire trở về bản gia Onizuki. Sợi tơ trong tổ và trong cơ thể nó được phân loại theo đặc tính, rồi phân phối cho triều đình và các gia tộc trừ yêu. Đó là nguyên liệu thượng hạng cho vải vóc, đồng thời cũng là nguyên liệu cho các pháp khí.

「Quả là xa xỉ quá mức rồi chăng?」

「Vì con trai ta và con dâu, ta đã yêu cầu mở kho… Hơn nữa, cũng không hẳn là thứ chỉ có giới hạn.」

「…」

Trước lời nói đầy ẩn ý của Kochou, phu nhân im lặng. Cô hướng ánh mắt không để lộ cảm xúc về phía mẹ chồng. Nụ cười trên môi vẫn như dán chặt.

「Đám nhện con… đang được con giữ, phải không? Con có thể giao chúng cho ta không?」

「Con cứ nghĩ đó là bí mật của gia nhân, không ngờ người lại biết, thật bất ngờ.」

Trước lời nói giả ngốc của Sumire, Hắc Điệp Phu nhân mỉm cười. Bà đã đoán ra rằng khi người ấy được cử đến trại trẻ mồ côi ở ngoại ô kinh thành, con nhện, sợi dây cứu mạng đồng thời là trái tim của chàng ta, đã được giao cho Sumire. Chắc chắn là để ngăn chàng bỏ trốn. Thật tàn nhẫn.

Kìm nén lời chửi rủa đang chực trào ra, Kochou tiếp tục.

「Chỉ là ta để mặc mọi chuyện thôi. Và con nhện đó là một tài sản quý giá của gia tộc Onizuki, đồng thời cũng nguy hiểm.」

Con nhện con mang thần khí. Bản thân nó có thể trở thành nguyên liệu cho linh dược. Chất lỏng cơ thể và sợi tơ của nó cũng vậy. Một con gà đẻ trứng vàng thực sự. Một tài sản đích thực.

「Đồng thời, nếu bị lộ ra, nó cũng là một mối nguy. Triều đình có thể tịch thu, hoặc ra lệnh tiêu diệt. Thậm chí có thể bị truy cứu tội che giấu.」

Lời của Kochou không hề phóng đại. Đó là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Nhiều gia tộc trừ yêu giấu kín các bí thuật và pháp khí bị cấm, nhưng chính vì giấu kín nên mới không bị truy cứu. Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ có hình phạt.

「Vì con trai ta, một người mẹ già với nhiều bí mật và thời gian chẳng còn bao lâu như ta sẵn sàng gánh vác. Để một gia chủ vừa hồi phục phải chịu gánh nặng này thì không hay lắm đâu nhỉ?」

Nói vậy, Kochou yêu cầu giao ra sợi dây cứu mạng của người bà yêu thương. Đó chính là mục đích thực sự của buổi gặp này.

「Vì phu quân mà mẹ sẵn sàng hy sinh vị thế của mình sao?」

「Ara, đó chẳng phải điều hiển nhiên sao?」

Trước câu hỏi của Sumire, Kochou khẳng định như lẽ đương nhiên. Khẳng định, rồi phủ nhận.

Hy sinh vì phu quân. Nhưng không nói rõ là vì phu quân của ai.

「Đó là tất cả tình yêu của ta. Ta chưa bao giờ có thể nuông chiều thằng bé quá nhiều. Nên ít ra lần này, phải đích thân gánh lấy, chẳng phải sao?」

Chàng ấy mang dòng máu của người đó, giống người đó đến lạ, và ta yêu chàng ấy như yêu người đó. Ta muốn nuông chiều chàng ấy nhiều hơn. Nhưng vì không thể, nên ít nhất trong lúc thế này, ta phải dấn thân một chút.

「Thật là… lời nói không giống mẹ chút nào.」

「Không có đâu. Vợ chồng san sẻ gánh nặng. Cha mẹ gánh vác thay con cái. Ấy mới chính là tấm gương của một gia đình lý tưởng, chẳng phải sao?」

Hohohoho, Kochou cười lớn, giọng trong trẻo. Bà không nói dối. Bà tin vào điều đó. Chỉ là gia đình mà thế gian công nhận và gia đình trong lòng bà là hai khái niệm khác biệt mà thôi.

Onizuki Kochou không có quá nhiều gắn bó với gia đình thuộc Onizuki, cũng chẳng thấy giá trị gì đáng để bảo vệ. Người con trai của người đàn ông bà không yêu. Nếu phải nói, có lẽ bà chỉ còn chút lưu luyến với đứa con đầu bị bỏ rơi và đứa con út, Uemon.

Bị ép buộc mang thai, đứa con trai đáng nguyền rủa… nhưng đứa con đầu bị người đàn ông ấy bỏ rơi, còn đứa con út bị ghẻ lạnh. Có lẽ chính vì thế mà Kochou, với tư cách một người mẹ, lại có thể yêu thương chúng. Với Uemon, việc bà đối xử tốt với cậu bé đáng yêu ấy cũng là một lý do. Cậu ta dễ thương. Tha thứ cho cậu ta vậy.

…Nhưng nếu ai dám làm hại chàng ấy, bà sẽ không khoan nhượng. Và nếu chàng ấy yêu cầu, bà sẵn sàng ra tay. Đó là mức độ tình yêu mà bà dành cho chàng.

「…Con không thể tự mình quyết định. Con chỉ là người ngoài, chỉ là một phu nhân. Phải hỏi ý kiến của người ấy đã.」

Sau một thoáng do dự, Sumire đáp. Kochou không nghĩ đó là hiệu quả của món quà. Bà hiểu rằng đó chỉ là cách để câu giờ trước lời đe dọa. Mối quan hệ của cố vấn với triều đình, dù Yuusei đã mất trí trong thời gian dài, vẫn rộng và sâu hơn nhiều. Việc đổi lấy con nhện để bảo vệ con trai không dễ, nhưng không phải bất khả thi. Sumire kéo dài câu trả lời vì hiểu rõ điều đó…

(Nhưng, ngươi đâu thể cầu viện nhà mẹ đẻ, đúng không?)

Những người thuộc bản gia Ako, vì vụ lùm xùm ở Sekimachi vùng Tây Thổ, đều không có mặt ở kinh đô, trừ cô con gái út. Dù cô con dâu kia là một tồn tại gần như bất khả xâm phạm trong gia tộc Ako, nếu cầu cứu, khả năng cao họ sẽ giúp đỡ. Vụ việc ở phía Tây, xét theo khía cạnh đó, lại là cơ hội thuận lợi. Và chính vì thế, Kochou đã chọn thời điểm này để hành động.

「Ta không yêu cầu trả lời ngay. Nhưng nếu có thể trả lời sớm, ta sẽ rất vui. Bí mật càng để lâu càng dễ bị lộ, đúng không?」

「…」

Trước áp lực ngọt ngào của Kochou, Sumire chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nhìn thái độ của con dâu, bà mẹ chồng quyết định tiếp tục tấn công.

「À, nhân tiện. Ta có thể xem qua vị thần non đó một lần không? Ta muốn kiểm tra xem giờ nó ra sao. Và cả cách con đang giữ nó nữa, cho ta xem xét được không?」

Kiểm tra cách quản lý… một cái cớ để truy vấn. Đó là yêu cầu chính đáng, hợp lý. Sumire không thể từ chối.

「Xin chờ một chút.」

Chấp nhận rằng không thể tránh việc cho xem, Sumire đứng dậy. Cô lục lọi chiếc kệ mang vào phòng và lấy ra một vật. Một chiếc hộp gỗ dán đầy phù chú.

「Hộp gỗ linh mộc, dây phong ấn, phù chú… Còn biện pháp chống trộm thì sao?」

「Chính hộp gỗ đã được yểm bùa.」

Đó là cuộc trao đổi giữa Kochou và Sumire khi nhìn chiếc hộp gỗ phong ấn thứ được xem là trái tim của chàng ấy. Một màn thăm dò và kiềm chế lẫn nhau. Là tuyên bố ngầm rằng tuyệt đối sẽ không để ai cưỡng đoạt. Người mẹ chồng chấp nhận như vậy.

「Ra vậy. Còn bên trong thì sao?」

「Yểm bùa lên chính thần cách ư… Câu ‘nguyền người khác, tự đào hai mồ’ là vậy. Huống chi là thần cách. Đó chẳng phải hành động không sợ cả thần linh sao?」

Đúng vậy nhỉ, Kochou cười khẩy trong lòng. Chắc chắn cô ta không muốn lặp lại sai lầm của chàng ấy. May mắn là con trai bà chưa chọn cách mạnh bạo. Với tính cách của hắn ta, việc biến người phụ nữ trước mặt thành vật hiến tế cho thần phạt cũng không phải không thể… Nhưng có lẽ hắn ta vẫn muốn giữ cô ta như đối trọng với Aoi mà thôi.

(Dù sao thì… cũng chỉ là một con ả ngu ngốc mà thôi.)

Đó là đánh giá cay nghiệt của Kochou dành cho cô con dâu từ nhà Ako, đang cẩn thận tháo từng lớp phong ấn trên hộp gỗ. Thật đáng ngạc nhiên khi cô ta sẵn sàng hy sinh con gái để bảo vệ người đàn ông không yêu mình. Thậm chí, nếu được yêu cầu, có lẽ cô ta còn hy sinh chính mình… Với Kochou, đó là một kẻ dị thường không thể hiểu nổi.

…Từ góc nhìn của người ngoài, lời mắng mỏ này có phần giống như tự chửi vào gương, nhưng Kochou không quan tâm. Bà không hề nghĩ mình giống cô ta, dù chỉ một chút.

「…Xong. Đây là lớp cuối cùng.」

Trong khi Kochou tiếp tục mắng mỏ trong lòng, Sumire đã tháo hết các phong ấn, và cuối cùng, mở nắp chiếc bình trong hộp gỗ. Bà nhìn vào bên trong. Và rồi…

「Ara?」

「? Cái này…!?」

Sumire khẽ nghiêng đầu. Kochou câm lặng, nhìn chằm chằm vào trong bình, sững sờ. Máu như rút hết khỏi mặt bà. Bà gắt  nhìn Sumire.

「Cô…!?」

「Không ngờ lại thế này… Thật khó xử. Phải làm sao đây?」

Kochou nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh gần như buộc tội, còn Sumire đáp lại với thái độ như thể chuyện chẳng liên quan đến mình. Hai phản ứng hoàn toàn đối lập.

Giữa hai người đối diện nhau, chỉ có một chiếc bình rỗng không…

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cà tím thì tuổi gì với hàng của main nhể:))
Xem thêm
Mở bài hoang dại vậy
Xem thêm