• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi

Chap 23

6 Bình luận - Độ dài: 6,218 từ - Cập nhật:

Giữa khu rừng núi ngập tràn không khí nặng nề và âm u, có hai bóng người lặng lẽ tiến bước. Một là nam nhân cao lớn, còn người còn lại, có lẽ là một thiếu nữ mảnh mai với dáng người thấp hơn một chút?

Chỉ im lặng mà bước đi, hai người ấy không hay biết rằng đằng sau họ, vô số khí tức đang lặng lẽ bám theo. Lũ yêu thú nhỏ bé và ghê rợn, phát ra tiếng gầm khiếp đảm, từng chút một, nhưng chắc chắn, đang thu hẹp khoảng cách... Tiếng gầm đó dần dần không chỉ vang lên từ phía sau, mà còn từ hai bên rừng, rồi cả từ trên đầu.

……Nói cách khác, họ đang dần bị bao vây.

Nơi đây là vùng đất phương Bắc xa xôi cách kinh đô hàng ngàn dặm, vùng đất nơi yêu quái vẫn còn hoành hành, hơn thế nữa lại là nơi cực kỳ hiểm ác.

『GuooooooOOOOO!!!』

Âm thanh gầm rống vang vọng như địa chấn. Từ trong rừng sâu, vô số những cái bóng khổng lồ hiện ra. Những con quái vật dài chừng hai mươi xích, thân hình giống rắn, cua, lợn rừng, đều là những đại yêu…hơn nữa còn là những cá thể đặc biệt, mang tiềm lực có thể trở thành hung yêu trong vòng trăm năm tới.

Khu rừng này có dòng linh mạch hạ cấp chảy qua, là nơi một con hung yêu từng đi theo 「Không Vong」 hoành hành ở Trung Thổ trốn thoát khỏi cuộc chinh phạt của triều đình, chính là Ngưu Quỷ.

Sau khi Đại Loạn kết thúc, Triều đình còn tiến hành quét sạch tàn quân, song vài vị trừ yêu sư đã bị phản kích và bị ăn sống, kể từ đó, do cần ưu tiên khôi phục đất nước và tiêu diệt các yêu quái khác nguy hiểm hơn đang hoành hành, việc tiêu diệt những con yêu quái trọng thương không ra khỏi rừng này bị dời lại, dần dần bị lãng quên.

Giờ đây, khu rừng vốn đã bị phong tỏa và nghiêm cấm tuyệt đối mọi kẻ lai vãng, dù là bất cứ ai, để không cung cấp thêm thức ăn cho bọn yêu quái. Sau hàng chục năm mới có con người lạc lối vào nơi này. Thực ra, lần cuối cùng bọn yêu quái nếm vị thịt người là còn cổ xưa hơn thế nữa… Dù sao, đối với đám yêu ma đã lâu không nếm mùi nhân loại, hai kẻ lạc lối lần này đích thị là bữa tiệc tuyệt vời.

Đại yêu hình rắn thân thể to lớn như cổ thụ là kẻ đầu tiên phát ra tiếng đe dọa. Nó thè chiếc lưỡi mảnh ra, lao tới hai kẻ lạc đường với cặp răng nanh sắc nhọn. Và rồi…toàn thân nó bất động.

『Sh…ShaaaaaaaaAAaaa!!?』

Chỉ cách hai người kia một sải tay, trong tư thế chống lại trọng lực, hệt như thời gian ngừng lại… con rắn ngừng mọi động tác, đôi đồng từ vàng mở to đầy nghi hoặc, gào lên điên dại.

『Gi, Gigigigi……!?』

Kế đó, con cua khổng lồ to như tòa thiên thủ các bắt đầu sùi bọt mép, rải đầy xuống đất, thân thể run rẩy, mai giáp phát ra tiếng răng rắc nứt vỡ, chất lỏng màu vàng rỉ ra làm ô uế mặt đất.

『BUOOOOOOOO!!!?』

Con lợn rừng gầm lên. Gào rú trong lúc cái cổ to tướng của nó từ từ, nhưng chắc chắn, bị bẻ cong. Cả thân thể rung lên, nước bọt văng tung tóe, nó cố chống lại sức mạnh vô hình bằng cơ bắp, nhưng thế cân bằng dần bị phá vỡ, góc vặn cổ mỗi lúc một nghiêng thêm.

Rắc! Cạch! Kèn kẹt… Rầm! Rốp! Cạch Cạch CẠCH……!!

Tiếng 「gãy vỡ」 đủ mọi loại vang vọng khắp khu rừng. Một lúc sau đó, vang lên tiếng 「rầm」 nặng nề của thứ gì đó khổng lồ sụp đổ. Đó là đại xà bị bẻ gãy cơ thể thành hàng chục khúc như gấp giấy, là con cua bị giật tung cả chân càng lẫn giáp xác, là con lợn rừng bị vặn đứt đầu.

Những đại yêu đó tuyệt đối không phải là tồn tại yếu ớt. Đại xà mang kịch độc khiến bất cứ kẻ nào chỉ cần nhìn hay thậm chí 「nhận thức」 về nó cũng bị lở loét toàn thân rồi đau đớn mà chết. Con cua có dị năng điều khiển trọng lực xung quanh. Lợn rừng được gia hộ bởi khái niệm, không kim loại nào có thể làm tổn thương được nó.

Cả ba đều là những đại yêu với năng lực đặc dị mà nếu không biết trước thì khó mà chống cự. Ấy vậy mà… bọn chúng không có cơ hội phát huy thực lực của mình mà đã bị giết chết. Chỉ vì lọt vào tầm nhìn của kẻ kia,đó là sai lầm chí mạng.

「…Giờ thì, tiện tay xử lý luôn đám còn lại vậy」

Người nam cao lớn trong hai kẻ lạc đường khẽ thì thầm như chẳng có gì to tát. Ngay lúc đó, những tiểu yêu và trung yêu định bỏ chạy nhận ra nguy hiểm thì như bị trói chặt, toàn thân cứng đờ. Đáng tiếc cho lũ chúng, Onizuki Shishui đã quá rõ nhược điểm của dị năng bản thân, cặp ma nhãn của hắn chỉ có hiệu lực trong phạm vi tầm nhìn, và hắn đã hoàn thiện biện pháp đối phó từ lâu.

Bằng cách chia sẻ thị giác với những thức thần bay trên không hoặc ẩn nấp khắp rừng, dị năng của hắn lan rộng ra ngoài phạm vi mắt thường có thể bao quát. Dĩ nhiên, việc điều khiển hàng loạt thức thần, cùng lúc chia sẻ thị giác, đồng thời thi triển dị năng không phải điều dễ dàng… Nhưng dù sao thì, số phận của đám yêu quái tầm thường kia đã được định đoạt.

Trông có phần lố bịch, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến hành động vắt giẻ. Tiếng 「rắc rắc」 rùng rợn vang lên, xương cốt, cơ bắp, nội tạng bị vặn xoắn. Máu phun ra từ miệng, từ các vết rách trên thân thể, và tiếng gào rú hấp hối của lũ quái vật.

『Xin tha mạng! Làm ơn! Aaaahh……!!』

『Huhuhu……!! Đau quá! Đau lắm mà!』

『Xin hãy dừng tay! Aaah! Aaaah!!』

Một số giả dạng phụ nữ hoặc trẻ con, hoặc bắt chước giọng nói của con người, hoặc cả hai, quỳ lạy cầu xin. Nhưng với Shisui, một trừ yêu sư chính hiệu, những trò lừa dối ấy đều vô dụng. Với những người không biết gì, có thể sẽ thấy áy náy hay dao động… Thậm chí có vài tiếng kêu còn mang hiệu quả ảnh hưởng tinh thần con người. Thế nhưng, Shisui hoàn toàn không để tâm, lạnh lùng bẻ cổ, nghiền nát nội tạng, phá vỡ xương sống, rồi cuối cùng ép chặt toàn thân chúng thành một khối thịt.

Chẳng tồn tại chút thương xót nào. Chỉ là một 「công việc」 được thực hiện hắn điềm tĩnh thực hiện, là một nét đặc trưng của trừ yêu sư, những kẻ lấy danh phận con người để chiến đấu với những thứ phi nhân loại. Và nghĩ đến những năng lực không nhất thiết chỉ nhằm vào yêu quái đó, thì cũng dễ hiểu vì sao Triều đình từ ngày lập quốc đã luôn vừa trọng dụng vừa đề phòng họ.

「Thật lấy làm cảm kích, tái tòng huynh thượng…… Tuy nhiên, không cần thiết phải làm đến mức này đâu. Anh tín nhiệm thực lực của em đến vậy sao?」

Trong khi thản nhiên nhìn bọn yêu quái bên cạnh bị nghiền nát xương thịt thành những viên thịt nhỏ, thiếu nữ… Onizuki Hina cất lời nghi vấn. Đúng là đã xử lý sạch lũ tiểu yêu phiền phức, nhưng khi thấy trận địa được bố trí kỹ lưỡng đến thế này… chẳng khác nào y đang lo lắng nàng sẽ gặp khó khăn trong trận chiến sắp tới. Chính vì thế, đôi mắt vô cảm của nàng nhìn Shisui với vẻ không hài lòng.

「Không đâu, Hina tiểu thư. Ta rất tin tưởng vào thực lực của người, cũng hiểu rõ dị năng đó mạnh mẽ đến nhường nào. Tuy nhiên, dù nói là vậy thì năng lực của người cũng không phải vạn năng. Huống chi bọn yêu quái là loài vô cùng xảo quyệt, không thể xem thường. Cho nên, việc chuẩn bị chu toàn là điều tất nhiên, không phải sao?」

Dẫu có bị sát khí của nàng nhắm đến, Shisui vẫn điềm đạm khuyên nhủ như một vị sư phụ phúc hậu. Dẫu phải đối diện với sát ý nặng nề đó, y vẫn ung dung vững vàng, xứng danh từng là ứng cử viên hàng đầu cho chức gia chủ gia tộc Onizuki.

...Thực tế, dị năng 「Tuyệt Diệt」 của Onizuki Hina quả thật tiệm cận vạn năng. Năng lực thiêu hủy cả sự vật hiện tượng ấy, khi dùng để công kích thì có thể vô hiệu hóa gần như mọi phương pháp phòng ngự, khi dùng để phòng thủ thì thậm chí có thể thiêu đốt cả cái chết của bản thân. Tuy nhiên, bất kể là năng lực nào cũng không thể hoàn hảo tuyệt đối, về mặt cấu trúc vẫn có điểm yếu.

Dị năng 「Tuyệt Diệt」 của Onizuki Hina chỉ có tác dụng khi chính bản thân nàng nhận thức và tư duy. Và trên hết, mức độ tiêu hao linh lực là vô cùng lớn. Nếu chỉ là vết thương hay cái chết của bản thân thì dị năng ấy vẫn có thể tự động thiêu hủy hiện tượng xảy ra, nhưng trong trường hợp đầu bị phá hủy thì nàng sẽ không thể suy nghĩ để phục hồi, tất nhiên cũng không thể thực hiện bất cứ hành động nào khác.

Thực ra, chỉ cần trong một đòn tập kích bất ngờ phá hủy đầu nàng trước khi nàng kịp nhận thức, tước đoạt khả năng suy nghĩ, rồi liên tục phá nát phần não đang hồi phục trước khi nó hoàn toàn lành lặn, chỉ trong vòng một ngày linh lực sẽ cạn kiệt và nàng sẽ bị giết chết.

Hoặc giả như là ảo thuật hay các loại công kích tinh thần, thì dù cũng có thể bị 「Tuyệt Diệt」, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải nhận ra đó là ảo thuật hay công kích tinh thần. Mà thông thường, kẻ thi triển những đòn đó sẽ tìm mọi cách để nạn nhân không thể nhận thức được bản chất thật của nó. Do đó, cần phải có ý chí kiên cường và khả năng phán đoán điềm tĩnh mới có thể nhận ra được.

「Tuy không cần nói thì người cũng đã biết, nhưng tuyệt đối không được kiêu ngạo với năng lực bản thân. Dù ta đã gắn bó với công việc này bao năm, ta vẫn từng chứng kiến bao người đồng đạo với những dị năng tưởng như bất bại đã bị kéo ngã chỉ vì chút khinh suất.」

Huống chi, Shisui cũng đã nhận ra sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của trưởng nữ trực hệ đang đứng trước mặt y.

(Từ trước vốn đã bận rộn, nhưng… từ sau lễ phong thưởng của Aoi tiểu thư thì càng tệ hơn.)

Nhìn Hina với dáng vẻ bất an như đang tích tụ cơn cuồng nộ, Shisui thầm nhận định như thế.

Onizuki Hina và Onizuki Aoi, cả hai đều là hậu duệ trực hệ trong tộc, một bên sở hữu dị năng và kỹ năng chiến đấu xuất chúng, một bên nổi bật với linh lực cùng thiên phú. Cả hai đều xứng đáng kế vị vị trí tộc trưởng kế tiếp. Đó lẽ ra nên là điều đáng mừng với gia tộc Onizuki… nhưng thực tế không như vậy.

Chính bởi sức mạnh của họ quá cân bằng, hơn nữa, sức mạnh ấy rồi sẽ vượt xa tầm kiểm soát của những người khác trong tộc. Và trên hết là mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, khiến Shisui càng thêm lo lắng cho tương lai.

(Chà, tất cả đều là lỗi của gia chủ hiện tại. Không biết hắn đang nghĩ gì nữa đây…)

Shisui hồi tưởng đến người đàn ông ấy, một kẻ không màng trách nhiệm, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng. Một kẻ vừa có tài năng vừa có quyền lực, nhưng lại chẳng biết cách sử dụng nó sao cho đúng đắn. Dù là một nhân tài xuất chúng, hành động của y chỉ khiến người ta ngán ngẩm…

(Nếu cán cân quyền lực bị phá vỡ, nội bộ chắc chắn sẽ lục đục. Trên cương vị của gia tộc, để củng cố vị thế, ta thực sự mong Hina tiểu thư có thể tỏa sáng lần này.)

Chính vì thế, Shisui đã đích thân ra tay dọn dẹp lũ tạp yêu, tạo tiền đề cho trận chiến này. Giờ thì chỉ còn trông đợi vào thực lực của nàng. Không, phải nói đúng hơn…nếu đã được dọn đường chu toàn đến mức này mà vẫn không đem về kết quả, thì nàng cũng chẳng còn tư cách làm tộc trưởng kế nhiệm.

「…Giờ thì, cuối cùng thì con mồi chính cũng đã tới rồi nhỉ.」

Shisui vừa lẩm bẩm thì đất trời rung chuyển. Không, không phải núi… mà là cả khu rừng đang chấn động. Lũ chim đậu trên cây hốt hoảng bay lên trời, dã thú dưới đất cũng bỏ chạy tán loạn như muốn tránh xa nơi ấy.

『VƯOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Đỉnh núi lay chuyển. Cây đổ, đất lở… thứ hiện ra là một con quái vật khổng lồ dài đến bốn mươi xích. Dáng vẻ tựa như kết hợp giữa trâu với quỷ, hàm răng gợi liên tưởng đến côn trùng, hai chiếc sừng nhô ra từ đầu, bốn con mắt đỏ rực đang cuồng dại nhìn chằm chằm hai vị trừ yêu sư. Thân mình mọc sáu chân như nhện, phần bụng phình tròn lởm chởm đầy lông đen… quả là một con quái vật vô cùng ghê tởm.

「Đó là… Nhưng so với truyền thuyết thì nhỏ hơn nhiều nhỉ?」

「Chắc là hạ sách thôi. Nghe nói khi bị trục xuất khỏi kinh thành, nó đã bị thương nặng. Huống chi, ở vùng linh mạch hạp cấp như nơi này thì không đủ để phục hồi vết thương của một Đại yêu như nó. Có vẻ như nó buộc phải hạ thấp 'đẳng cấp' của bản thân như vậy.」

Một con người bình thường chắc chắn sẽ ngất lịm vì dáng vẻ đáng sợ ấy, hoặc sẽ nôn mửa trước yêu khí đầy tà ác kia. Thế nhưng, Hina và Shisui hoàn toàn không hề nao núng, thậm chí còn thản nhiên đánh giá con quái vật khổng lồ ấy một cách đầy cay nghiệt.

Thực tế, con Ngưu Quỷ hiện tại đã bị thương gần như chí mạng, lại còn bị phong ấn tại linh mạch kém cỏi, so với truyền thuyết, sức mạnh của nó đã suy yếu thảm hại. Chính vì vậy, chiến lược của triều đình xem như đã thành công, kết cục của con quái vật là minh chứng rõ ràng cho điều đó.

Dĩ nhiên, cho dù là vậy thì nó vẫn còn đủ sức mạnh để nghiền nát những trừ yêu sư kém cỏi chỉ có lịch sử mấy trăm năm. Nhưng… thật không may, đối thủ mà nó phải đối diện lại chẳng phải hạng nhị lưu như thế.

「Nếu thấy nguy hiểm thì ta sẽ tiếp viện. Trước tiên, xin mời người đối phó. Hãy cẩn trọng」

「Vâng. Nhưng không cần quá lo lắng đâu. Cùng lắm là nửa ngày là xong.」

Nói đoạn, vị trưởng nữ rút thanh trường kiến bên hông. Như cảm nhận được lời tuyên bố ấy, Ngưu Quỷ gầm lên một tiếng kinh hoàng rồi lao xuống núi.

「Ta không ghét trò chơi với côn trùng… nhưng tiếc thay, ta không còn ở độ tuổi để đùa giỡn như khi còn nhỏ nữa. Thế nên ta sẽ không nương tay, dốc toàn lực xuất chiến.」

Nói xong, Hina khẽ vung nhẹ thanh đao. Cùng lúc ấy, một ngọn lửa đỏ hình rồng xuất hiện. Nhận ra đó không phải là ngọn lửa bình thường, Ngưu Quỷ theo bản năng lập tức giảm tốc lao xuống. Nhưng… hoàn toàn vô ích.

「Thiêu rụi đi. ‘Hồng Liên Cuồng Táng Đại Trừ Long Vũ’!!」

Ngay khoảnh khắc thiếu nữ tóc đen tung nhát đao, cả khu rừng phương Bắc bị nhấn chìm bởi vô số hỏa long tàn bạo, thiêu rụi tất thảy trong tầm mắt nàng trong biển lửa vô tình…

-

Trung tâm của Phù Tang quốc, Kinh đô... Thành phố đại đô thị này với dân số lên đến hàng trăm nghìn người không chỉ là nơi trọng yếu trong nước mà còn thuộc hàng đầu trên thế giới. So với các thành phố khác trong nước, nơi đây quả thật là một chốn dễ an cư lạc nghiệp. Tuy vẫn còn mang nét nguyên sơ, nhưng hệ thống cấp thoát nước đã được hoàn thiện; đường phố, không chỉ đường chính mà cả các ngõ hẻm đều được lát đá hoặc gạch, ngựa, xe bò qua lại tấp nập, người đi bộ cũng không thiếu.

Tại các khu chợ trải đều bốn hướng đông tây nam bắc, ngoài lương thực thực phẩm cơ bản, còn có đầy đủ các loại vật dụng thường ngày, đồ tiêu hao, thậm chí là hàng xa xỉ, hàng hóa ngoại nhập chen chúc nhau không còn chỗ trống. Trị an nơi đây rất ổn định, và nếu so với các thành thị ngoài kinh đô hay các đô thị địa phương, thì mức sống quả thật giàu có vượt trội. 

Tại một góc của kinh thành như thế, có một dinh thự tọa lạc mặt tiền con đường chính tên là Chu Tước Đạo, một trong những trục đường lớn xuyên suốt kinh thành theo hình chữ thập, đó chính là trụ sở chính của Thương hội Tachibana, đồng thời cũng là dinh thự của gia tộc Tachibana.

「Ôi chao, ôi chao, Uemon-dono, ngài đã đến rồi! Thật vinh hạnh cho kẻ hèn này, xin được nghênh đón!」

Người vừa bước xuống từ xe bò là Onizuki Uemon, được chủ tịch thương hội, Tachibana Kageki nồng nhiệt đón tiếp. Sau đó, y quay sang Gorilla-sama và cúi đầu thi lễ.

「Tiểu thư cũng vẫn xinh đẹp như mọi khi.」

「Ồ vậy à. Cảm ơn.」

Gorilla-sama hời hợt đáp, song vẫn giữ đủ lễ nghi tối thiểu. Với thái độ cao ngạo, nàng bước vào bên trong dinh thự... nhưng trước khi đi, nàng quay phắt lại, như muốn dằn mặt mà cất lời cảnh cáo.

「Tomobe, ngươi đứng đó chờ. Hiểu chưa?」

「Tuân lệnh, thưa Tiểu thư.」

Trước lời căn dặn kỹ lưỡng ấy của Gorilla-sama, tôi kính cẩn đáp lời.

「Mời vào mời vào. Công tác đón tiếp đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Xin mời quý vị vào trong.」

Tachibana Kageki không liếc mắt nhìn tôi lấy một lần, cũng chẳng buông lấy một lời. Ông ta tự nhiên nghênh đón Gorilla-sama như thể tôi chưa từng tồn tại. Gorilla-sama khẽ liếc chủ thương hội một cái, rồi chẳng nói gì, thuận theo lời mời bước vào dinh thự. Sau khi nàng đã khuất bóng, y mới liếc ta một chút, nhưng cũng chẳng nói lời nào, rồi nhanh chóng quay đi không chút hứng thú. Một thái độ hoàn toàn tự nhiên.

Thật ra thì điều đó vốn không cần nói ra cũng là lẽ tất nhiên. Một đầy tớ quèn như tôi, sao có thể bước chân vào bên trong dinh thự cơ chứ?

Chủ thương hội Tachibana Kageki tuy có mối giao tình với nhà Onizuki kể từ vụ tập kích thương hội lần trước và việc được giải cứu, nhưng ân tình ấy chỉ dành cho Gorilla-sama và Debuemon, còn tôi từ đầu đã chẳng hề lọt vào mắt y. Đó không phải kiêu ngạo, mà là điều đương nhiên xét theo lẽ thường.

Dưới góc nhìn của Tachibana Kageki, ân nhân cứu mạng mình và gia đình là gia tộc Onizuki, cụ thể hơn là Gorilla-sama. Còn tôi thì nhiều lắm cũng chỉ là kẻ đi theo, thậm chí nếu y có nhớ tôi là ai thì cũng là điều kỳ lạ. Trong một quốc gia phân biệt giai cấp nặng nề như thế này, đầy tớ tuy có thể khá hơn nô lệ hay tiện dân một chút, nhưng chung quy vẫn là tầng lớp thấp hèn.

Do đó, hành động của tôi trong lúc diễn ra vụ tập kích chỉ được xem là hành động nhân danh gia tộc Onizuki, và tôi tuyệt nhiên không có quyền được đón nhận bất kỳ lời cảm tạ cá nhân nào.

(...Ừ thì, chuyện này vốn cũng chẳng còn gì mới mẻ...)

Bảo không bất mãn thì là nói dối, nhưng tôi đã quá quen với cách đối xử như vậy rồi. Với lại, nếu lỡ một kẻ thấp hèn như tôi nổi bật thái quá, thì trong thế giới này cũng chẳng có gì tốt đẹp chờ đón cả. Trong một xã hội phân biệt đẳng cấp khắt khe và phân biệt đối xử là điều bình thường như thế này, kẻ thuộc tầng lớp thấp mà được nâng đỡ hay thiên vị chỉ chuốc thêm khổ mà thôi.

Vì vậy, tôi cứ lặng lẽ, trầm mặc đứng cạnh chiếc xe bò, tay cầm trường thương dành cho đội trưởng đầy tớ (đời thứ tư), duy trì tư thế đứng thẳng bất động. Nhân tiện, tôi còn tranh thủ sử dụng khoảng thời gian này để thiền định. Trong rèn luyện thuật thức, đặc biệt là thuật ẩn hành, thiền là một phương pháp luyện tập hữu hiệu. Ép bản thân duy trì tâm thái bình tĩnh, làm sạch tư tưởng, khách quan hóa mọi sự, làm mờ nhạt khí tức, trong lúc chờ đợi thế này quả là cách luyện tập lý tưởng.

Tuy nhiên…… xem ra lần này việc luyện tập cũng sẽ lại bị gián đoạn giữa chừng.

「…Thưa tiểu thư, xin thất lễ, nhưng người đang làm gì vậy?」

「Ah! Ta đang chờ xem lúc nào Tomobe-san mới phản ứng đó mà!!」

Tôi đang đứng bất động bên xe bò, rốt cuộc cũng đành lên tiếng vì không thể làm ngơ thêm nữa. Thì ngay trước mặt tôi, cô bé ấy lập tức nở một nụ cười như hoa nở rộ.

Trang phục của nàng là kiểu váy hakama giao hòa Đông Tây gợi nhớ về thời Taisho, khuôn mặt mang nét ấn tượng có lẽ là do dòng máu Nam Man, một thiếu nữ xinh đẹp như búp bê với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc, khiến người ta liên tưởng đến mặt trời và hoa hướng dương. …Nụ cười hồn nhiên ấy thực sự là chất độc đối với trái tim cằn cỗi của một đầy tớ. Xin hãy đến nơi nào khác và ban phát nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống ấy cho mọi người. Mà không, đi lẹ giùm cái đi.

"Thật là lạnh lùng quá đấy. Xin anh đừng nói thế chứ, ta buồn đến phát khóc mất thôi!"

"Tiểu thư vốn đã mạnh mẽ như hoa hướng dương rồi. Lời nói của kẻ như tôi chắc chẳng thể khiến người rơi lệ đâu."

Tôi đáp lại đầy thản nhiên, cô bé liền bĩu môi, phồng má như trẻ con đang giận dỗi, tỏ vẻ không hài lòng.Nhưng này cô nương, chẳng phải nàng từng liều cả thân mình để giành lại cửa tiệm bị chiếm đoạt đó sao?

「Ồ, người nhìn ta chăm chú như vậy, chẳng hay có chuyện gì sao?」

Không biết cô bé có để ý đến ánh mắt lạnh lùng của tôi không, nhưng Tachibana Kayo, con gái một của hội trưởng Tachibana, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ khó hiểu, ngước nhìn tôi, như đang chăm chú quan sát niềm vui lớn nhất đời mình...

「……Tôi có công vụ phải hoàn thành, e rằng không thể làm bạn chơi cùng người được đâu?」

「Không sao cả mà? Ta sẽ không để trở thành phiền toái cho anh đâu」

「Chỉ cần người có mặt ở đây thôi thì đã khiến mọi người, kể cả tôi, phải lao tâm khổ tứ rồi. Xin hãy hiểu cho」

Một gã hộ vệ của thương hội đang làm nhiệm vụ canh gác trông rõ vẻ khổ sở, còn mấy nhân viên của thương hội đi ngang qua cũng để lộ vẻ nghi hoặc trên mặt. Điều đó cũng phải thôi. Tiểu thư độc nhất của hội trưởng thương hội lại đang ngồi chồm hổm tại bãi đỗ xe bò thì ai mà chẳng thấy kỳ lạ.

「Ta làm phiền Tomobe-san sao?」

「Ảnh hưởng tới công việc của tôi đó」

「Chỉ đứng im chờ ở đó cũng gọi là công việc sao?」

「Đây là chức trách quan trọng—bảo vệ ngưu xa, được coi là tài sản cũng như đôi chân của chủ gia mà」

Dẫu tôi cũng tự biết đây là một công việc tẻ nhạt đến đáng khinh, nhưng lại không thể thốt ra lời ấy. Người xưa hay nói 「Tai vách mạch rừng」. Không ai biết được sẽ bị nghe thấy ở đâu, rồi lời ấy truyền đi tới đâu… Dù rằng, chỉ riêng việc đang buôn chuyện rôm rả thế này cũng đã là khác thường rồi.

Mà nghĩ kỹ lại thì… tại sao một đầy tớ còn chẳng đủ tư cách để ngẩng đầu đối diện với tiểu thư mang dòng máu quý tộc như tôi, lại đang trò chuyện thế này với cô ấy chứ?

Chuyện bắt đầu từ trước khi ta suýt chết trong trận chiến với Yêu hồ giả dạng ở cô nhi viện. Khi ấy, Gorilla-sama đã ra tay cứu giúp đoàn thương nhân của thương hội Tachibana. Vài ngày sau, thương hội đến cảm tạ gia tộc Onizuki và Gorilla-sama, cũng nhân dịp đó mời về phủ một lần.

Khi ấy, tôi đang bận rộn trăm bề với việc giám sát cô nhi viện, tiếp xúc với lão già, chuẩn bị đối sách cho Yêu hồ… Dẫu vậy, là người dưới quyền, tôi không thể từ chối lời triệu tập. Mệt mỏi lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng theo cùng. Trong lúc Gorilla-sama được tiếp đãi, tôi đứng chờ bên xe bò như lần này… rồi hội ngộ với vị tiểu thư này.

Sau một lúc quan sát tôi như muốn đánh giá, cô chầm chậm bước tới chào hỏi. Một tiểu thư cao quý như cô mà chủ động chào hỏi đầy tớ là chuyện hiếm thấy, khiến tôi nhất thời luống cuống. Nhưng đã được chào thì phải đáp lại. Tôi quỳ gối, cúi đầu cung kính trước cô bé kém tôi mười tuổi, thì…

「Cái mặt nạ ấy, ta thấy không được dễ thương cho lắm. Anh có thể tháo ra được không?」

Vị tiểu thư thương hội nghiêng đầu, nở nụ cười ngọt ngào mà nói vậy. Trước đó nàng từng hét lên 「êi!」 rồi định giật luôn cái mặt nạ của tôi. Dĩ nhiên, tôi đâu phải kẻ tay mơ, đã trải qua nhiều trận sinh tử, nên kịp thời tránh tay cô bé mà ngăn lại.

「Đây là trang bị chính thức dành cho đầy tớ. Không phải món trang trí để làm đẹp đâu ạ」

Chiếc mặt nạ dành cho đầy tớ như tôi, tuy đơn sơ, nhưng có chút kháng năng đối với ảo thuật và đóng vai trò bảo hộ khuôn mặt. Tất nhiên, lý do chính là để che giấu dung mạo, khiến người ta thấy ghê sợ, từ đó không sinh lòng quyến luyến. …Nhưng giải thích đến mức đó thì chắc cô bé cũng chẳng chịu hiểu.

「Muu, Tomobe-san thật là xấu tính. Anh chẳng chịu nghe bất kỳ yêu cầu nào của ta cả. Nữ hầu của ta thì yêu cầu gì cũng làm cơ mà!」

Cô bé nhăn mũi đầy bất mãn, vẻ mặt trẻ con đúng tuổi trông vô cùng đáng yêu khiến tôi suýt nữa đã nở nụ cười, nhưng không thể để mình mềm lòng.

「Xin người đừng đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy. Quả thật tôi chỉ là một đầy tớ hèn mọn, nhưng không phải là đầy tớ của người. Người mà tôi phụng sự là gia tộc Onizuki, và trực thuộc tiểu thư Aoi-sama. Dù vô cùng thất lễ, nhưng mong người hiểu cho, tôi không thể tuân theo mệnh lệnh của người」

Phải, dù là đầy tớ thì cũng không phải ai nói gì cũng nghe. Đặc biệt là khi đang nhận lệnh của chủ nhân. Tôi phụng sự là nhà Onizuki chứ không phải Tachibana, ưu tiên lệnh ai thì rõ như ban ngày.

「Muuuuuuuu………」

Tachibana Kayo phát ra tiếng rên rỉ bất mãn. Trong nguyên tác game, cô bé không phải nhân vật có thể chinh phục, cũng không trở thành yandere, nên nói chuyện cũng phần nào nhẹ nhàng hơn… Chắc vì thế mà tôi lỡ lời hơi nhiều. Cô bé được cha nuông chiều, chưa từng mất mát hay bị từ chối gì trong gia đình, nên dù lời tôi là lý lẽ, nhưng cảm xúc thì hẳn đã bị tổn thương.

(Mình hơi lỡ lời rồi…)

Trong lúc thầm hối hận thì cô bé như nghĩ ra điều gì đó, bất chợt thì thầm với tôi.

「…Vậy nếu Tomobe-san là của ta, thì anh sẽ nghe lời ta chứ?」

「…Người đang có ý định gì vậy?」

Với câu trả lời bất ngờ đó, tôi nheo mắt cảnh giác, đối diện với cô bé trước mặt.

「Tomobe-san là tài sản của nhà Onizuki đúng không? Vậy ta đang nghĩ không biết giá bao nhiêu thì mua được」

Ehehe, cô bé tóc vàng mắt biếc nở nụ cười trong sáng dễ thương, nói chuyện dõng dạc như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời. Thái độ ấy vừa khiến tôi thấy khó chịu, lại vừa có lý

Buôn người… Với giá trị quan ở kiếp trước thì đó quả là điều ghê tởm, nhưng thế giới này lại là một utsuge, lại lấy bối cảnh kiểu trung - cận đại, nhân mạng vốn nhẹ tựa lông hồng nên cái nhìn về sinh tử cũng hoàn toàn khác. Việc mua bán người, dù có bị pháp luật hạn chế, nhưng không hoàn toàn bị bài trừ.

(Nghĩ lại thì hoàn cảnh của mình hiện tại cũng chẳng khác mấy)

Xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo sở hữu mảnh đất cằn cỗi, cày cuốc vất vả vẫn chẳng đủ ăn, phải làm thêm hay làm tá điền mới sống nổi. Rồi được bán cho nhà Onizuki để đổi lấy tiền. Vậy mà giờ lại nhăn mặt vì lời của Kayo thì đúng là quá muộn rồi. Lời của cô bé, tôi không có tư cách thấy khó chịu.

…Tuy vậy, bản năng thì vẫn không ngăn được cảm giác ghê sợ.

「……Tomobe-san?Có phải ta đã nói gì khiến anh khó chịu chăng?」

Chỉ là một thoáng, chỉ một chút giận thôi. Nhưng có lẽ vì là trẻ con nên lại nhạy cảm với loại cảm xúc đó? Vị tiểu thư thương hội lo lắng hỏi, cố nhìn thấu nét mặt sau chiếc mặt nạ của tôi. Có lẽ cô bé nghĩ tôi đột nhiên giận dữ.

「………Không sao, chỉ là có chút mỏi mệt tích tụ thôi. Người không cần để tâm đâu」

Phải rồi, không phải chuyện cô bé nên bận lòng. Những lời cô bé nói, trong thế giới này là chuyện bình thường. Người phẫn nộ là ta mới là kẻ lạ thường.

「Dù gì thì, người hỏi như thể đã mặc định là có thể mua tôi vậy?」

「Eh……à, vâng!Vì là đầy tớ thì thay thế được mà đúng không? Dù Tomobe-san có giỏi hơn người khác, nhưng chỉ cần trả gấp đôi, không, gấp ba lần giá thị trường thì chắc chắn là được mà!」

Vừa nghe tôi hỏi tiếp, tiểu thư lập tức bình tĩnh lại và không ngần ngại gắn giá lên người ta.

「Tomobe-san cũng nên làm hộ vệ bên này thì tốt hơn làm đầy tớ cho Trừ yêu sư đấy? Chỉ cần ta nói với phụ thân, là có thể chuyển qua gác nội phủ an toàn. Đãi ngộ chắc chắn cũng tốt hơn. À, cả ba bữa đều có cơm trắng, nếu muốn còn có thêm món ăn vặt! À, đúng rồi, ta sẽ không buộc người tỷ thí với mấy thầy trừ tà khác đâu nhé? Ta sẽ chỉ giao cho anh những việc hợp với năng lực thôi! Nên dù có bị bán đi thì cũng chẳng thiệt gì đâu mà?」

Tiểu thư Kayo-chan đề nghị với ánh mắt lấp lánh đầy hứng thú. Cứ như mấy tay chiêu mộ idol vậy. Mấy lời chiêu dụ kiểu này thường chẳng giống thực tế đâu. Thành thật mà nói thì tôi chẳng tin được… nhưng không thể nói ra điều đó trước mặt cô bé.

(Mà đợi đã… vụ tỷ thí lần trước với Ako Murasaki, sao con nhóc này biết được vậy? Nghe từ đâu ra chứ?)

À mà cũng phải, thương hội thì hẳn là rành mấy tin tức kiểu đó… Nhưng dù sao thì nhiệt tình rủ rê một đầy tớ thế này cũng lạ đời thật.

「Lời người nói thật khiến tôi cảm kích, đãi ngộ cũng hấp dẫn, nhưng vấn đề là liệu chủ nhân của tôi có đồng ý hay không」

「Phải rồi. Hiện tại người ấy chưa định bán đâu. Nếu muốn tìm món đồ chơi, thì chọn cái khác đi」

Tiếp nối lời ta là giọng nói của một thiếu nữ vang như chuông ngân, rất quen thuộc. Tôi nhăn mặt dưới lớp mặt nạ, ngoảnh lại nhìn về phía đó.

「……Tiểu thư, người quay lại sớm quá vậy, có chuyện gì sao?」

「Ừ. Vì có một lời đề nghị thú vị nên ta muốn ghé qua nói một tiếng. Nhưng… xem ra bên này cũng đang trò chuyện vui vẻ nhỉ?」

Ngay sau đó, giọng nói của Gorilla-sama vang lên, đôi mắt nheo lại, nụ cười lạnh toát. Tôi khẽ rùng mình, vai cũng khẽ run. Đó là nỗi sợ, và cũng là linh cảm đang báo động nguy hiểm.

「Tiểu thư Aoi-sama, xin chúc người vạn sự như ý!」

Chẳng mảy may để tâm đến sự căng thẳng của tôi, vị tiểu thư thương hội vô tư cúi chào tươi cười.

「Ừ, cũng chúc ngươi cũng vạn sự như ý…… Nhưng mà, dù là người đam mê kinh doanh cũng tốt, hớt tay trên thì cũng là chuyện không nên đâu đấy? Đừng tự tiện quyến rũ món đồ chơi của người khác thế chứ」

Gorilla-sama dịu dàng, nhưng lời nói lại như đang răn đe. Trong khi đó, tiểu thư thương hội vẫn vô tư cười đáp.

「Dụ dỗ gì chứ, người nói nghe khó nghe quá! Thần chỉ đang hỏi Tomobe-san có thể làm việc ở bên thần không thôi mà!」

Kayo chu miệng tỏ vẻ giận dỗi trẻ con, nét mặt đầy biểu cảm ấy khiến cô bé trở nên đáng yêu đúng tuổi. …Chỉ là, dường như chẳng hợp mắt Gorilla-sama.

「Những lời đó không phải thứ nên nói với đầy tớ đâu. Nếu đã bị bán thì ý chí của hắn đâu còn quan trọng. Không phải điều cần trực tiếp hỏi hắn…… Và, đây cũng chẳng phải nơi để bàn chuyện đó」

Nói xong, cô quay sang nhìn tôi.

「Đề nghị, là thế nào vậy? Chuyện gì vậy?」

「Không có gì to tát, chỉ là một việc lặt vặt. Nhưng… vừa hay, ta có lý do để nhận lời」

Gorilla-sama cười mỉm cay nghiệt. Nghe vậy, tôi lập tức nhớ lại lời cô ta trong buổi đấu tập với Ako Murasaki bị hủy. Ừm, đại khái cũng đoán ra rồi.

「Xem ra đấu tập mà bị thương thì không hay lắm nhỉ. Cho nên, lần này sẽ như thường lệ thôi…… Thế nên là đi dọn dẹp mương rãnh cho ta đi」

Lời tuyên bố của cô mang đúng nghĩa đen. Tức là một nhiệm vụ diệt yêu… Trong nguyên tác, tuyến đường kinh đô có một nhiệm vụ mở đầu là thanh trừ yêu quái trong hệ thống cống ngầm dưới lòng kinh thành. Và rồi…

「…Haha, thật đấy à…」

Tôi, dưới chiếc mặt nạ, gương mặt co rúm lại, lẩm bẩm trong tuyệt vọng. Nhìn bề ngoài thì đúng là nhiệm vụ diệt yêu nhãi nhép trong cống ngầm kinh đô. Nhưng thực chất, đó lại là nhiệm vụ bẫy tử thần chuyên lừa những người mới chơi...

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

nhân vật nữ: thở
main: chuẩn bị nhập viện lần thứ n
Xem thêm
Lại sắp bị đánh thành cái giẻ rách lần thứ n
Xem thêm
TRANS
nghỉ chưa được lâu lại đâu vào đó
Xem thêm