• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi

Chap 25

4 Bình luận - Độ dài: 5,625 từ - Cập nhật:

Thiếu nữ bạch hồ bán yêu... Shiro bất an ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài phía sau rèm che cỗ xe bò.

Từ lối vào đường thoát nước ngầm vẫn còn mờ tối, nàng không cảm nhận được bất kỳ khí tức con người nào, và điều đó cũng đúng với nàng, một bán yêu ngũ quan nhạy bén vượt xa con người. Thiếu nữ mang vẻ mặt đầy lo lắng, chiếc đuôi và đôi tai cụp xuống như héo rũ.

「Ara ara? Bánh kẹo ta đã cất công chuẩn bị cho ngươi mà ngươi không thèm ăn lấy một miếng, chẳng lẽ lo đến thế sao?」

Nghe giọng nói ấy, Shiro liền quay đầu lại. Dù đã hóa thành 「Mayoiga」 khiến không gian bên trong cỗ xe rộng lớn tới kỳ dị so với vẻ ngoài, nàng vẫn có thể thấy được chủ nhân của mình đang ngồi bệt giữa lòng xe, tựa người vào gối tay, nhón lấy viên kẹo karintou ngâm mật đen từ chiếc bát đặt cạnh bên. Shiro liếc mắt nhìn bóng dáng ấy.

Onizuki Aoi... Đó là tên của chủ nhân nàng Bạch Hồ, mang dáng vẻ vừa thơ ngây, vừa yêu kiều, lại thêm vẻ cao quý, khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy.

...Và cũng là chủ nhân của chàng thanh niên mà giờ đây Shiro đang lo lắng.

「V-vì là…!! Người sẽ đi cùng ấy, chính là… hamu!?」

Chạy lại cái ngoắc tay của chủ nhân, Shiro định đáp lại, nhưng lời nói của nàng bị viên kẹo karintou nhét vào miệng chặn đứng. Vị ngọt thanh nhã của mật đen lan tỏa trong khoang miệng. Dù có chút không hài lòng, song sự ngọt ngào ấy vượt lên cảm xúc bất mãn, khiến nàng cảm động, khẽ nhai rập một cái rồi nuốt xuống, sau đó mới cất tiếng một lần nữa.

「N-nhưng mà! Người đi cùng ấy, lần trước đã đối xử với Tomobe-san…!!」

Shiro ã nhận ra. Khi đó, trong lần giao đấu ấy, vào thời khắc cuối cùng, thiếu nữ tóc màu tử đằng kia đã vung kiếm với sát ý rõ ràng. Và nếu khi ấy, chủ nhân trước mặt nàng không kịp thời ngăn lại lưỡi kiếm kia...

「Fufufu, phải nhỉ. Lần đó thì đúng là hơi quá tay. Mà, chuyện đó thì ta cũng có hơi xúi giục nhiều quá. Tha lỗi cho ta nhé?」

Aoi vừa nói, vừa lấy tay—đã được chữa lành nhờ vào thân thể cường đại của một Trừ yêu sư, cùng với các loại bí dược quý giá, che miệng đầy trẻ con.

「U... uuu...…」

Và rồi, khi được xin lỗi theo cách ấy,  do địa vị vốn đã quá chênh lệch, Shiro không thể tiếp tục truy cứu được nữa.

Nàng cũng phần nào đoán được. Sau khi Tomobe rời đi, cuộc đối thoại ấy... không chỉ vì nội dung, mà hơn hết là âm điệu của giọng nói khi đó có một cảm giác rất kỳ lạ, và chính từ đó, sát khí dị thường trong lần giao đấu ấy đã phát sinh, Shiro cảm nhận được nhờ vào trực giác thứ sáu của loài bán yêu.

Dẫu vậy, nàng cũng chẳng có bằng chứng nào cả...

「Chuyện đó… Tiểu thư không lo cho Tomobe-san sao?」

Shiro rụt rè cất tiếng hỏi. Nàng đã phụng sự vị chủ nhân này được vài tháng, trong khoảng thời gian đó, những gì nàng thấy được chính là vô số trò trêu ghẹo của chủ nhân mình dành cho chàng trai ấy. Dù vậy, nàng cũng hiểu rằng chủ nhân không mang chút ác ý thực sự nào, mà ngược lại còn có phần dịu dàng tới lạ. Không, hoặc có lẽ...

Chính vì thế, Shiro càng thêm hoang mang. Nếu là vậy thì, cớ sao lại đối xử tàn nhẫn với chàng như vậy?

「…Hắn là một kẻ xấu tính đấy.」

「...Eh?」

Lời của Onizuki Aoi khiến Shiro bối rối. Vì nàng không hiểu được ý nghĩa trong đó, ít nhất là trong trí nhớ của nàng, chàng thanh niên như người anh ấy chưa từng có một mặt xấu tính nào cả.

「Ngươi không thấy tính cách hắn rất khó ưa sao? Hắn là kiểu người khi đã câu được cá thì sẽ không thèm cho ăn nữa. Đã thế, hắn rất dễ dàng tiến vào lòng người khác, nhưng lại cự tuyệt hé mở lòng mình, chẳng cho ai thấy chút gì cả.」

Nghe thế, Shiro chỉ biết giữ một vẻ mặt lưỡng lự, dù vốn là một hồ ly đã sống hàng trăm năm, nhưng nàng từ vẫn luôn sống không khác gì yêu quái, nên chẳng thể hiểu rõ những tế nhị trong tình cảm nam nữ của con người.

Không, nếu là cách hóa thân thành mỹ nữ để mê hoặc những kẻ đàn ông ngu ngốc thì nàng đã được người chị nuôi kiêm cựu chủ nhân, một Hung yêu, dạy dỗ cặn kẽ. Nhưng ngược lại thì nàng hoàn toàn không biết gì. Huống chi, mặc dù ký ức thì vẫn còn, nhưng thân thể và tâm trí của nàng đã thoái hóa về một đứa trẻ, để hiểu được lời nói của Aoi là điều không hề dễ dàng.

「Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng nếu hắn không chịu cho ta thấy con người thật của mình, thì ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ta chỉ có thể tin vào những lời trẻ con khi ấy và trông cậy vào nỗ lực của hắn thôi. Tất nhiên, ta sẽ đảm bảo an toàn cho hắn mà?」

Kusu kusu kusu, Aoi lại một lần nữa giấu miệng sau tay áo mà bật cười. Dáng vẻ ấy trông như một đứa trẻ tinh quái, nhưng đồng thời lại mang nét yêu mị của một thiếu nữ yêu kiều, mị hoặc và cũng tựa như một kẻ điên bị giam trong mê muội. Shiro bất giác rùng mình, cơ thể run rẩy trước khí chất ấy.

「Fufufu, không cần phải sợ đâu. Ta đâu có ăn thịt hắn. Chỉ là…」

Chỉ là, nàng không nói hết câu rằng 「Ngươi cũng chỉ là công cụ tô điểm cho chàng ấy mà thôi」. Dẫu không nói ra, thì kết quả cũng sẽ là như vậy.

Đúng vậy. Aoi tin chắc như vậy kể từ khoảnh khắc nàng nhìn thấy vẻ ánh mắt của Shiro khi được chàng thanh niên ấy bảo vệ khỏi nanh vuốt của con Yêu Hồ tàn ác và tàn nhẫn đó. Dù cô bé vẫn còn non nớt, chưa thể ý thức rõ ràng, nhưng không thể sai được…

「…Thật sự, đúng là một kẻ tồi tệ mà.」

Thiếu nữ buông lời mắng nhiếc, song khóe miệng nàng lại nở nụ cười ngây ngất đầy khoái lạc và mê đắm.

…Đó chính là nụ cười của một nữ nhân đã phát cuồng vì tình yêu.

-

Tựa game nguyên tác 「Yamiyo no Hotaru」 tuy có vô vàn Bad ending phong phú đa dạng, nhưng nói thật thì, nếu chỉ có mỗi nhân vật chính và những kẻ xung quanh cậu ta gặp bi kịch, thì vẫn còn có thể xem là nhân đạo.

Trong gần một nửa số bad end ngập tràn tuyệt vọng mà người ta đồn đoán là có thể lên đến ba con số, không chỉ có mỗi nhóm nhân vật chính bỏ mạng, mà cả Phù Tang quốc cũng hoàn toàn sụp đổ.

Trong một số trường hợp thuộc dạng đó, chính đám yêu quái trồi lên từ hệ thống cống ngầm đồng loạt, là nguyên nhân chính khiến quốc gia điêu tàn. Nếu không có bất kỳ biện pháp ứng phó nào, thì ở giai đoạn cuối game, hàng vạn yêu quái sẽ tràn ra từ cống ngầm, gây hỗn loạn khắp nơi trong kinh đô. Dù khu vực Đại Nội và nội kinh có hệ thống phòng thủ được cấm vệ quân bố trĩ kỹ lưỡng, các đội samurai thượng kinh và các trừ yêu sư bảo hộ, sau cùng vẫn có thể tiêu diệt hết bọn yêu quái dù phải chịu tổn thất nặng nề, thế nhưng… phần lớn dân chúng sinh sống trong kinh thành, cụ thể là tầng lớp trung lưu trở xuống, sẽ bị những đợt nổi loạn đó xé xác ăn thịt, thương vong vô kể.

…Nói trắng ra thì, tôi thực sự nghĩ là chẳng cần thiết phải làm một đoạn phim dài miêu tả cảnh người dân hoảng loạn bỏ chạy rồi lần lượt bị ăn thịt một cách tàn khốc đâu. Cái này không còn là ero-guro nữa mà là một kiểu guro bạo lực thuần túy luôn rồi đấy? Cái đoạn đấy mà cũng được đầu tư chất lượng như phim điện ảnh là sao vậy?

Và trong trận đồ sát ấy, kẻ đã huy động đại quân yêu quái, ẩn náu suốt bao năm dưới cống ngầm kinh thành, chính là một trong những thủ lĩnh tối cao của đám dị nhân từng phục vụ dưới trướng Không Vong trước kia, một sinh vật được gọi suốt cả cốt truyện chỉ với cái tên 「Yêu Mẫu」, kẻ có năng lực sinh ra, nuôi dưỡng và sai khiến yêu quái.

Ngay cả trong các ngoại truyện hay phương tiện truyền thông khác, tuy có hình ảnh minh họa nhưng cái tên vẫn chỉ là 「Yêu Mẫu」, và thân phận thật sự của sinh vật quái đản ấy từ lâu đã là đề tài tranh luận trong fandom. Dựa trên vài dòng mô tả ít ỏi, có vẻ ả ta vốn xuất thân từ đế quốc phương Tây xa xôi ở Nam Man, sau khi thua trận đã lưu lạc tới Phù Tang; từng là một tồn tại thần cách thượng đẳng nhưng bị suy đồi; và là một trong những yêu quái xuất hiện từ thời thuở hồng hoang. Từ đó, có suy đoán rằng hình mẫu của ả có thể là Gaia trong thần thoại Hy Lạp, dù tính cách lẫn năng lực đều chưa từng được tiết lộ đầy đủ.

……Tạm bỏ qua thân thế thực sự, thì năng lực của ả thật sự là quá mức hung tàn, còn nhân cách thì có thể nói là thuộc hàng top về độ điên loạn trong cả tác phẩm, đúng kiểu một kẻ tâm thần rối loạn. Và, đây cũng là một nhân vật phản diện thuần túy, hoàn toàn không có bất kỳ flag nào để trở thành nữ chính cả.

Không, cũng có kha khá cảnh『service』 đấy chứ. Vốn dĩ phần thân trên đã luôn bán khỏa thân rồi, nên cơ bản lúc nào cũng như đang fan-service vậy. Nhưng mà, nói ngược lại thì cũng chỉ có mỗi thế thôi.

Nếu nhân vật chính trong nguyên tác mà dính líu tới con quái vật kinh tởm này, thì gần như chắc chắn sẽ dính cảnh bị thôi miên rồi vừa nũng nịu với 『Yêu Mẫu』 vừa bị ả ta ngoạm đầu ăn sống, một cảnh cực kỳ máu me và ghê rợn. Giả như có may mắn lắm thì cũng là bị ả dùng xúc tu chơi đùa, rồi bị bầy con của ả, gồm đủ loài thú lẫn côn trùng, thay nhau cưỡng hiếp tập thể, cuối cùng bị biến thành dâm phụ đúng nghĩa dù là thân nam nhi. Ừ thì, ai được lợi cái quái gì từ mấy cảnh đó chứ?

Mà cái đáng sợ nhất, vẫn là tính cách của ả. Tình mẫu tử của ả thì đúng là có thật đấy… nhưng cách thể hiện tình yêu đó thì quá đỗi méo mó, kỳ dị, và kinh tởm tới cực hạn. Bề ngoài thì như đang trò chuyện bình thường, nhưng lại hoàn toàn không thể lý giải được hệ thống giá trị của ả, cái lối tư duy đó khiến cho cả Bích Quỷ hay Bạch Hồ khi đem ra so sánh cũng trở nên tầm thường. Nhờ thế, nên các ấn phẩm doujin liên quan đến ả đều là những tác phẩm có khẩu vị quá mức dị hợm… Này, thôi đi, đừng có bóp méo sở thích người khác chứ!

……Thôi thì, vấn đề chính bây giờ là chuyện sắp tới đây. Trong lúc đang suy nghĩ, tôi cùng với Ako Murasaki và người dẫn đường, tổng cộng là ba người, gộp lại với hai người phía sau là năm, mà định đối đầu với 『Yêu Mẫu』 trong tình trạng hiện tại, thì quả thực là lựa chọn quá mức phi thực tế rồi. Đúng là…

「Haa……!!」

Ngay trước mắt tôi, Ako Murasaki bổ ra một đòn, chém con quái vật khổng lồ trồi lên từ dưới lòng cống ngầm, một con giun đất dị dạng, thành từng mảnh vụn. Dú nó đã tiệm cận cảnh giới Trung yêu, vốn dĩ cần ít nhất mười quân lính hợp sức mới có thể chống lại, nhưng trước mặt một thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi thì lại hoàn toàn bất lực. Tuy vậy…

(Đúng vậy, kể cả có là trừ yêu sư chính hiệu như Ako Murasaki đi chăng nữa…)

Tôi vừa quan sát sức mạnh của cô ấy, vừa lạnh lùng quả quyết.

Đúng là Ako Murasaki rất mạnh. Dù không thể so được với gia tộc mình, dù kinh nghiệm thực chiến còn non nớt, thế nhưng thực lực của cô nàng vẫn vượt xa lũ trừ yêu sư hàng giả, hay những gia tộc trừ yêu sư chỉ mới có vài đời, đó là điều không thể chối cãi, nhưng… để chống lại quân đoàn yêu quái điên loạn kia, thì thể lực lẫn linh lực của cô vẫn còn thiếu hụt tới vô vọng.

Thực tế là, nếu nhân vật chính cùng Murasaki tham gia khám phá cống ngầm này, thì sẽ bị đám yêu quái sinh sôi vô tận lấy thịt đè người. Từng có thời điểm, vô số video thử nghiệm được đăng lên các trang chia sẻ, trong đó người chơi dùng nhân vật đã đạt cấp tối đa, trang bị tối cường, vật phẩm đầy đủ,... để cố hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng tất cả đều vô ích.

Dù có tiêu diệt bao nhiêu thì chúng vẫn liên tục xuất hiện, lại còn mạnh dần lên sau từng đợt, đến cuối video, các đợt yêu quái có chỉ số ngang ngửa với nhân vật chính lần lượt xuất hiện ồ ạt. Thậm chí có kẻ còn tìm ra lối đi ẩn cho phép trực tiếp tiến đến trước đối mặt với 「Yêu Mẫu」 bằng Ẩnh hành thuật, nhưng cái đó cũng nằm trong tính toán độc ác của đội ngũ phát triển. Ừ thì, chưa kịp đánh đã bị kéo vào bad end cutscene (mà lại còn có chất lượng cao vô lý kèm theo yếu tố ero chẳng ai hiểu nổi)

「Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thôi, nhanh lên chứ?」

Giọng nói của Ako Murasaki, đang dẫn đầu, kéo tôi trở về với thực tại. Trước mắt ta là cô nàng trừ yêu sư cùng gương mặt cau có nhìn sang phía này…

「……Thứ lỗi. Thần hơi mải suy nghĩ một chút」

「Suy nghĩ? Gan ngươi to thật đấy. Đang so tài với ta, vậy mà từ nãy đến giờ chẳng hạ được một con yêu quái nào lại còn có thời gian nghĩ ngợi chuyện khác, đáng ngạc nhiên đấy. Xem ra ta đang bị coi thường lắm rồi……!!」

Nghe tôi nói vậy, Murasaki liền cau có tỏ vẻ không hài lòng. Không, là vì mỗi lần như thế cô đều nhất kích tất sát mà? Tôi đâu có mạnh đến mức có thể một chiêu hạ gục yêu vật như cô chứ?

「Xin đừng nói khó dễ thần như vậy. Người ra tay nhanh đến mức ta còn chưa kịp nhúc nhích đã bị quét sạch cả rồi thì thần biết làm gì được chứ? Hơn nữa, theo thần thấy thì cuộc tỷ thí đó đã phân thắng bại từ trước rồi mà?」

Ý tôi là chuyện xảy ra hôm nọ tại dinh thự nhà Aimi. Trận chiến ấy, phải nói là quá bất lợi cho cô ấy.

Tuy được sử dụng những thứ như yêu đao và trang bị vượt trội, nhưng trận ấy có quá nhiều hạn chế đối với cô. Tôi có thể dốc toàn lực, còn cô nếu làm vậy thì chẳng khéo lại lấy luôn mạng tôi, chưa kể còn gây thiệt hại nặng nề xung quanh. Nếu một đòn lạc hướng mà trúng phải người vô can trong dinh thự thì thảm lắm. Nếu cô ấy thực sự dốc toàn lực, e rằng khu vườn của dinh thự cũng chẳng còn lại gì.

Hơn thế nữa, tuy không trực tiếp, nhưng tôi đã nắm được phần nào phong cách chiến đấu, thói quen và điểm yếu của cô từ trước, trong khi cô chỉ dùng mỗi thanh đao, thì tôi liên tục dùng tiểu xào. Kinh nghiệm thực chiến thì khỏi phải bàn rồi.

Điều đáng sợ là, mặc cho tất cả những lợi thế ấy, thực lực của tôi vẫn hoàn toàn thua kém so với một cô gái mới chỉ mười ba tuổi. Dù đã có quá nhiều yếu tố nghiêng về phía ta, rốt cuộc suýt chút nữa đầu ta đã bị bổ làm đôi. Thật sự mà nói, mấy kẻ gọi là trừ yêu sư này chẳng phải người nữa rồi.

「Không, bởi vì chị họ đã ra lệnh dừng lại trước khi phân thắng bại, cho nên trận chiến ấy vẫn chưa có kết quả. ……Hay là, ngươi định phản bác lại phán quyết của chủ nhân mình?」

Akaho Murasaki nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc. Này này, tôi đang nói tốt cho cô đó, đáp lại tử tế chút có sao đâu?

「Không, tuy nhiên… không phải thần có ý báng bổ danh dự của chủ quân, chỉ là… nếu hiểu nguyên văn lời của người thì e rằng—」’

「Đó là điều ta sẽ quyết định. Là đầy tớ không học thức không giáo dưỡng như ngươi thì không có quyền phán xét. Không phải vậy sao?」

「……Quả đúng là vậy.」

Quả thật từ ban đầu, đám trừ yêu sư đâu kỳ vọng gì ở một đầy tớ ngoài những việc tạp vụ và tiêu diệt yêu quái thấp kém, thậm chí còn dùng để làm tờ giấy thử phản ứng trước những con quái vật có năng lực chưa rõ… Nhưng những lời đó mà phát ra từ kẻ nỗ lực tìm cách đối phó với một kẻ như tôi thì nghe không hợp cho lắm.

(Lúc đối đầu với nhân vật chính nguyên tác cũng thế mà……)

Không hẳn là không rõ lai lịch, dù sao cũng chỉ là con trai một vị trưởng làng vùng quê, chẳng có bề dày truyền thống về trừ yêu gì cả, thế là trước mặt nam chính ấy, Ako Murasaki dù ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường, nhưng bên trong thì lại ra sức xem người đó như đối thủ ngang hàng.

Rốt cuộc, cô là người chẳng lúc nào có chút ung dung. Tuy sức mạnh của cô vượt xa bọn trừ yêu sư tầm thường, nhưng vì xung quanh toàn là những kẻ có sức mạnh tầm quái vật thượng đẳng, nên trong lòng cô chỉ tích tụ mãi mặc cảm tự ti. Và cũng bởi thế mà cô không ngừng nỗ lực, đồng thời lại tỏ ra kiêu ngạo trước những kẻ yếu hơn mình. Nhưng nguyên do lại chính là nỗi sợ và sự nỗi bất an. Cô sợ những kẻ 『đáng ra』 phải thấp kém hơn mình lại vượt lên chính cô. Ngược lại mà nói, điều đó chứng tỏ cô không hề có lòng tin vào bản thân.

(Và chính điều đó lại trở thành tử huyệt trong route này… Giờ thì, phải xử lý thế nào đây?)

Trong lúc còn đang mải nghĩ, tôi chợt nhận ra thiếu nữ trước mặt đang nhìn ta bằng ánh mắt bất mãn.

「……Có chuyện gì sao ạ?」

「Không, chỉ là ta cảm thấy ngươi đúng là một nam nhân có chút sĩ khí gì cả thôi.」

Murasaki thở ra một hơi dài.

「Thật lòng mà nói, ta cứ nghĩ ngươi sẽ là kẻ tự phụ, chí khí cao ngất cơ. Nhưng mà, đây thì…」

「……Thần đã khiến người thất vọng sao?」

「Cũng chẳng đến mức gọi là kỳ vọng. Chỉ đơn giản là khác với tưởng tượng của ta mà thôi. Là đầy tớ được chị họ giữ bên cạnh, ta cứ nghĩ chắc hẳn ngươi phải có điều gì đặc biệt. Đúng là, nếu xét qua lần tỷ thí trước thì ngươi có vẻ giỏi tiểu xảo, nhưng chỉ có thế thôi. Huống chi, tính cách của ngươi cũng chẳng có điểm nào khiến chị họ để tâm. Tầm thường, chỉ có vậy thôi.」

Vừa bước đi trong cống ngầm, Murasaki vừa cất lời bày tỏ cảm tưởng của mình với tôi. Những lời đó, trên mọi phương diện, đều trùng khớp cách tôi tự đánh giá bản thân. Tôi cũng nghĩ vậy. Thật lòng mà nói, càng không hiểu nổi tại sao cô nàng gorilla lại cố tình đem tôi ra làm trò tiêu khiển như thế. Nếu có thể, tôi được đổi chỗ với cô thì hay biết mấy.

「Vốn dĩ thần chỉ là một đầy tớ, thân phận của bản thân ra sao thần đều hiểu rõ. Chuyện sánh vai với Murasaki-sama, chỉ nghĩ đến thôi cũng không dám. Huống hồ sau lần tỉ thí trước đây, thần lại dám tỏ thái độ ngạo mạn... Thật lòng mà nói, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy run sợ rồi」

「……Ta xin rút lại lời trước. Có vẻ ngươi khá giỏi trong việc nịnh bợ nhỉ?」

Không hề nịnh bợ gì cả. Chỉ là sự thật mà thôi.

「Tiểu thư có nghĩ gì đi chăng nữa thì đó cũng không phải điều thần có thể chối cãi. Thần chỉ đơn thuần trả lời trong giới hạn được phép đối với những điều đã bị chất vấn. Chẳng hạn như là……」

Nói tới đó, tôi chợt nghĩ đến việc quay lại nhìn phía sau để kiểm tra an toàn. Dù sau lưng tôi vốn đã có một người dẫn đường đi theo, nhưng phòng hờ vẫn hơn. Cũng tiện mượn cớ đó để đánh trống lảng chuyện đang bị Ako Murasaki vặn hỏi vô cớ.

(Ừ thì, trong mấy cái loại dungeon như vầy thì kẻ đi sau bị xử lý trước là chuyện quen thuộc rồi)

Vừa nghĩ nửa đùa nửa thật như thế, tôi vừa quay người lại và cất tiếng gọi người dẫn đường đang ở phía sau—

…Khoảnh khắc tiếp theo, thứ hiện ra trước mắt tôi chỉ còn chiếc đèn lồng rơi dưới nền đá sâu trong đường cống, đang bốc cháy âm ỉ.

「…!? Cẩn thận!!」

Ngay khi tôi giương đoản thương lên, nhận ra điều bất thường, Murasaki và những người dẫn đường còn lại cũng đồng loạt rút vũ khí, quay lưng lại nhau để không tạo ra điểm mù, lập tức đề cao cảnh giác với xung quanh.

(Ở đâu…? Nó đang ẩn nấp ở đâu…!?)

Tôi quên cả thở, dồn toàn bộ giác quan quan sát khắp bóng tối. Giờ đây mới nhận ra trong lòng cống ngầm vọng lại những âm thanh nhỏ li ti có thứ gì đó ngọ nguậy khắp nơi.

(Chết tiệt, quá sơ ý rồi. Chỉ toàn buôn chuyện linh tinh nên mới lơ là thế này sao!?)

Thị giác gần như vô dụng. Tôi dỏng tai lên, cố xác định xem âm thanh kia phát ra từ hướng nào. Ở đâu…? Ở đâu…?

『Ở phía trên kia』

「…!!」

Lời cảnh báo vang lên ngay bên tai, gần như đồng thời với khoảnh khắc tôi cảm nhận được vị trí phát ra âm thanh và ngẩng đầu lên. Trong chớp mắt, tôi vung đoản thương được cường hóa bằng linh lực, chém tan vài bóng đen đỏ thẫm vừa lao thẳng từ trên trần xuống.

「…!? Khốn kiếp!!」

Dây dài tựa sợi thừng, to bằng cánh tay đàn ông trưởng thành ấy dù đã bị chém làm đôi vẫn tiếp tục ngọ nguậy, những mặt cắt đầy chất nhầy uốn éo tấn công tiếp. Tôi vung mạnh đoản thương, nện cả đống đó xuống dòng nước thải bên dưới. Khốn kiếp, cái thứ này là…!!

「Là Trùng chỉ-senpai hả…!!」

Tôi nhìn lên bọn sinh vật bám khắp trần và tường như một khối thịt khổng lồ gớm ghiếc, lầm bầm rủa thầm. Đám đó, đối với những fan nguyên tác game, là lũ yêu vật vừa được kính nể vừa bị căm ghét đến cực độ.

Chúng là một trong những bầy tôi của Yêu Mẫu, thường chạm trán ở những nơi như cống ngầm này. Yêu vật mô phỏng theo loài Trùng chỉ này cùng lắm chỉ được xếp vào loại tiểu yêu, loại to lắm thì cũng chỉ đạt đến trung yêu. Nhưng điều thật sự đáng sợ ở chúng lại nằm ở số lượng và khả năng sinh sản kinh khủng. Dù là hữu tính hay vô tính, dù đẻ trứng hay phân bào, ký sinh, chẳng quan tâm đến cùng loài hay dị chủng, miễn là còn một con sống thì sẽ lập tức sinh sôi không kiểm soát.

Trong nguyên tác game, chúng xuất xuyên suốt game dưới dạng tiểu yêu do Cứu Yêu Chúng điều khiển, đến cả nhân vật chính với chỉ số thấp nhất cũng có thể hạ gục trong một đòn, nhưng điều kinh khủng là số lượng đông đảo vô kể. Và điều đáng nói hơn cả, chính là chúng đã khiến biết bao game thủ lệch lạc về mặt... sở thích.

...Phải rồi, chúng không chỉ nhả ra dịch trắng đục làm tan rã quần áo đầy thần kỳ, mà còn chui vào mọi lỗ có thể, kích thích thần kinh khoái cảm, dẫn tới các cảnh chơi xúc tu, rồi kết thúc bằng biểu cảm đê mê lúc đẻ trứng... một combo hoàn hảo. Hahaha, nhờ vào tần suất xuất hiện cao trong dòng doujin 『Yamiyo no Hotaru』, được gọi là 『senpai』 cũng là điều dễ hiểu.

「Mà chả buồn cười tí nào đâu!!」

Vừa chém đứt đám xúc tu đỏ đen liên tục từ trần nhà rơi xuống tấn công, tôi vừa hét lên. Nếu là nữ nhân thì tuy bị chơi trò sinh sản trứng, ít ra về mặt sinh học vẫn có thể sống sót. Nhưng nếu là đàn ông thì thật sự là thảm họa. Bọn chúng xuyên qua da, ký sinh bên trong rồi đẻ trứng vào đó. Ai bị ký sinh toàn thân thì đúng là bi kịch. Tệ đến mức... có thể làm nghi lễ triệu hồi Tà thần luôn ấy. Tức là...

「Murasaki-sama!! Chúng ta nên tạm rút lui khỏi đây thôi...!!」

「Ngươi đang nói cái gì vậy!! Đối với lũ tép riu thế này...!!」

Murasaki quát lớn, vung thanh kiếm rực cháy ngọn lửa đỏ rực. Dòng lửa ấy chính xác thiêu sạch toàn bộ yêu vật chỉ trong chớp mắt. Chẳng mất đến vài giây, hàng trăm con trùng yêu đã bị thiêu thành tro bụi. Thế nhưng...

「Hi... Bên kia cũng có nữa...!!」

Một trong những người dẫn đường rú lên. Tôi nhìn theo hướng đó, từ một nhánh nhỏ của cống ngầm chằng chịt kia, một bầy trùng yêu khổng lồ đang lũ lượt tràn ra. Những con nhỏ chỉ to cỡ dây thừng, con to nhất phải bằng cả đầu trâu, hàng trăm, hàng nghìn con quấn lấy nhau tạo thành một sinh thể khổng lồ, trườn bò cuồn cuộn tiến về phía chúng tôi.

「...!?」

「Còn đứng đó làm gì! Mau chạy thôi!!」

Ta nắm lấy tay Murasaki, vốn đang sững sờ trước hình dạng gớm ghiếc ấy, kéo nàng bỏ chạy khỏi bầy trùng yêu đang cuồn cuộn đuổi theo trong cống ngầm chật hẹp và tối om.

「Khốn kiếp! Khốn kiếp...!! Dừng lại!? Đừng lại gần!! Aaaaaaaaahhh...!?」

Một trong hai người dẫn đường đang cùng chúng tôi đào thoát, bị một con giun đất khổng lồ từ trong rãnh lao ra quấn lấy chân và ngã xuống. Người dẫn đường đó tuyệt vọng vung dao găm, đâm mạnh vào con giun đang bám chặt lấy chân mình... nhưng chỉ vài giây sau, cả người hắn đã bị đám giun đất nuốt chửng. Bóng dáng của người dẫn đường biến mất trong chớp mắt, tiếng thét cũng chỉ còn vọng lại chút ít rồi im bặt.

「Ugh...!!」

Chỉ trong thoáng chốc ngoái đầu lại nhìn cảnh tượng ấy, tôi nghiến răng rồi lập tức tiếp tục bỏ chạy. Không phải tôi có ý định bỏ rơi hắn… nhưng trước số lượng quái vật áp đảo như thế thì quả thật không còn cách nào khác, mà trên hết là không còn thời gian để cứu nữa. Lao vào giữa bầy đó chẳng khác nào tìm đến cái chết.

「Hộc… hộc……kya…!? N-nếu cứ thế này thì chúng sẽ đuổi kịp mất………!!?」

Bị tôi kéo tay chạy, dù đã thở không ra hơi, nhưng giọng của Murasaki vẫn vang lên đầy hoảng hốt. Phía sau, vô số con giun đất khổng lồ đã tràn ngập cả lối đi vốn chật hẹp, ào ạt lao tới với tốc độ kinh người. Dù có nói là chấn thương tâm lý cũng chẳng ngoa tí nào với độ ghê tởm này.

「Biết rồi!! Hộc…… hộc…… Tất cả, bịt mắt và tai lại!!」

Tôi hét lên cảnh báo Murasaki và người dẫn đường còn lại, rồi rút thứ đó ra từ trong lòng.

「Tuy đã thử qua trước rồi……!! Nhưng mong là lần này cũng hiệu nghiệm!?」

Vừa quay người lại, tôi vừa vận dụng linh lực để gia tăng sức mạnh, rồi ném vật thể bằng nắm tay ấy đi.

Vật ấy được phóng đi với tốc độ không thua gì cú ném uy lực của một tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp, đập thẳng vào đầu một con giun đất ở phía trước, và rồi... ngay khi thứ đó bị bầy giun đất nuốt trọn, khói trắng cùng ánh chớp loé lên tràn ngập đường cống ngầm.

『………!!!!!????』

Lũ giun đất quằn quại đau đớn, không ít con co giật rồi ngã lăn ra sàn rơi xuống các rãnh nước.

「C-cái gì vừa rồi... là bom sao!!?」

Murasaki hét lên. Nhưng thực ra thì hơi khác. Dùng bom ở cái đường cống ngầm nguyên thủy thế này, thì rất có thể sẽ gây sập cả đường dẫn đến bị chôn sống.

Thứ đó là bon phốt pho trắng, không phải đạn phốt pho, một công cụ tôi tự chế ra nhằm đối phó với những tình huống nguy hiểm trong đường cống ngầm này.

Phốt pho là chất dễ bốc cháy khi gặp nhiệt hoặc va chạm, lại có độc tính mạnh và rất khó xử lý. Hơn nữa, khói sinh ra khi nó cháy có tính hút nước rất cao. Tất nhiên, phốt pho trong không khí sẽ nhanh chóng mất đi độc tính, nên dù trong kiếp trước quân đội hay cảnh sát có sử dụng bom khói phốt pho thì nhờ vào thiết kế đặc biệt, khả năng gây chết người vẫn gần như bằng không dù có gây bỏng.

Tôi thiết kế thứ này chính là để đối phó với lũ giun đất. Với yêu quái thông thường thì chỉ cần dùng khói hay pháo sáng là đủ để làm rối loạn tầm nhìn. Nhưng giun đất lại yếu với khô hạn, da trơn mỏng không có lông nên rất dễ bị tổn thương bởi nhiệt và độc tính của phốt pho khi dính trực tiếp. Cả cơ thể chúng đều có tế bào cảm quang, nên ánh sáng sinh ra từ vụ cháy khiến chúng hỗn loạn. Hơn nữa, vì đây là không gian kín, lại càng hiệu quả hơn.

Mà, phốt pho vốn không phải thứ dễ mua ở chợ địa phương, nên tôi đã phải thử nghiệm không biết bao nhiêu lần từ khi đến kinh thành mới kịp hoàn thiện nó...

「Nó tới rồi……!」

Vì là không gian kín, khói bắt đầu dần dần lan về phía chúng tôi. Tôi chỉ còn biết cầu mong khoảng cách đủ xa để khói bị oxy hóa hết rồi trở nên vô hại mà thôi...!!

「Bịt miệng lại! Đừng hít thứ khói này!!」

Vừa bịt miệng Murasaki, làn khói cũng đã lan đến chỗ chúng tôi. Trong làn khói mù mịt ấy, tôi vừa quan sát xung quanh vừa hét lớn.

「Người dẫn đường! Ở đâu rồi!? Mau tới đây! Tách ra là nguy hiểm đấy!!」

『Vô ích thôi. Hắn hình như đã chạy một mình mất rồi』

Giọng của lão già bất chợt thì thầm bên tai ta. Đó là lời của lão trừ yêu sư già truyền đến thông qua thức thần đang ẩn thân.

『Ngậm miệng lại đi. Hít phải khói này không tốt cho cơ thể đâu. Dù sao thì trước mắt cũng nên rút khỏi nơi này cái đã. Ta sẽ dẫn đường cho ngươi』

「…………」

Trước lời ấy, tôi trầm ngâm đôi chút, nhưng rồi gật đầu đồng ý qua ánh mắt.

「Tiểu thư Murasaki, để thần dẫn đường. Chúng ta đi thôi…!!」

Vừa dứt lời, giữa làn khói trắng xoá không nhìn thấy gì phía trước, tôi bắt đầu chạy, không đèn, không ánh sáng, chỉ dựa vào sự dẫn dắt từ thức thần…

Ghi chú

[Lên trên]
Karintou: (花林糖 (ateji)) là một món ăn vặt truyền thống của Nhật Bản. Nó có vị ngọt và được chiên ngập dầu, chủ yếu được làm từ bột mì, men và đường nâu. Món ăn này có màu nâu đậm và bề mặt lồi lõm, có hình dạng như chiếc gối nhỏ vừa miếng hoặc hình trụ ngắn giống xúc xích. Mặc dù karinto truyền thống được phủ đường nâu, ngày nay trên thị trường còn xuất hiện các biến thể khác như đường trắng, hạt mè, miso hoặc đậu phộng.
Karintou: (花林糖 (ateji)) là một món ăn vặt truyền thống của Nhật Bản. Nó có vị ngọt và được chiên ngập dầu, chủ yếu được làm từ bột mì, men và đường nâu. Món ăn này có màu nâu đậm và bề mặt lồi lõm, có hình dạng như chiếc gối nhỏ vừa miếng hoặc hình trụ ngắn giống xúc xích. Mặc dù karinto truyền thống được phủ đường nâu, ngày nay trên thị trường còn xuất hiện các biến thể khác như đường trắng, hạt mè, miso hoặc đậu phộng.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
ngày 2-3 chap, phước lành gì đây TT
Xem thêm
Quên mất, đoạn 10 tên shiro bị dịch sang thành bạch kìa, mong trans sửa lại
Xem thêm