Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi
Chap 29
5 Bình luận - Độ dài: 6,008 từ - Cập nhật:
Ngay khoảnh khắc tôi đâm phập đoản đao vào mặt con quái vật, ý thức của tôi lập tức bừng tỉnh hoàn toàn. Có lẽ do ảnh hưởng của yêu thuật, hoặc vì ký ức hỗn loạn, dù cảm thấy chóng mặt buồn nôn dữ dội, tôi vẫn gắng gượng lấy lại sự tỉnh táo, rồi dồn thêm sức mạnh vào cánh tay đang nắm đoản đao. Đẩy lưỡi đao sâu hơn vào trong──!!
「Ugh……!!」
Tôi mạnh bạo vặn chuôi đoản đao trong tay, rồi thô bạo rút phăng ra. Cú sốc đó khiến máu bắn tung tóe, văng cả vào mặt tôi.
(Đau quá... Khốn kiếp, máu bắn vào mắt rồi sao...!?)
Khóe mắt tôi trào ra dòng lệ không phải do đòn tấn công tinh thần trước đó. Có lẽ vừa rồi ta đã rút đao hơi mạnh tay… Nhưng ta không hề hối hận. Bởi tất cả là điều cần phải làm.
Dẫu cho là đoản đao thủ công do Gorilla-sama chế tạo, thứ còn vượt xa cây đoản thương của tôi, thì rõ ràng vẫn không đủ sức để giết chết con quái vật này, thứ tồn tại chẳng khác gì gian lận. Vì vậy, việc ta đâm đoản đao vào nó sâu hết mức cũng không phải để giết nó, mà chỉ nhằm mục đích câu giờ. Đúng vậy, câu giờ để trốn thoát…
「Khự...!! Khục... gư, nhanh lên...!! Nhanh cắt đứt đi!!」
Cố nén cơn buồn nôn đang dâng trào trong dạ dày, tôi dùng bàn tay phải còn tự do cắt rời đám thịt sống đang trói chặt thân thể mình. Khi tay trái cũng được giải phóng, tôi vội chộp lấy ngọn đoản thương gần đó, tiếp tục chém phá đống thịt, cưỡng ép giải thoát bản thân.
「U... Uu... mắt... Bé con? Bé con, vì sao lại...?」
Con quái vật trước mặt tôi, bị đoản đao đâm sâu vào ngực gần cổ họng, rồi móc vào mắt trái, dù chỉ trong chốc lát, cũng đã bị vô hiệu hóa. 『Yêu Mẫu』hiện tại đang ôm lấy nửa khuôn mặt trái, ngửa người rên rỉ.
Trong khi đó, bọn yêu quái xung quanh đều hỗn loạn. Suy cho cùng, yêu quái vẫn chỉ là yêu quái, phần lớn là tiểu yêu sinh ra từ những sinh vật thấp kém dưới lòng cống ngầm, trí tuệ thấp, không thể hành động có tổ chức nếu thiếu sự điều khiển và mệnh lệnh của『Yêu Mẫu』. Tuy nhiên…
(Dù gì thì với vết thương này, nó cũng sẽ nhanh chóng phục hồi thôi...!! Phải tranh thủ trước khi nó hồi sinh mà chạy ngay...!!)
Tôi cố gắng thoát ra khỏi đám thịt trói buộc, phớt lờ『Yêu Mẫu』đang lảo đảo tiến lại gần cùng đám yêu quái loạn xạ xung quanh, rồi chạy thẳng. Đích đến tất nhiên không phải là lối ra của đại sảnh ghê tởm này, mà là nơi Ako Murasaki đang bị trói chặt.
「Murasaki-sama!! Thần sẽ giải cứu người ngay, xin người hãy phối hợp...!!」
Vừa hét lên, tôi vừa đâm đoản đao vào đám thịt đang trói chặt cánh tay thuận của cô, xé toạc chúng ra. Hành động này tuyệt đối không phải vì lòng tốt. Tôi không đủ lạc quan nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi nơi này mà thiếu cô, người sở hữu năng lực chiến đấu mạnh nhất tại đây. Thậm chí, cho dù một có mình thoát được khỏi cống ngầm, thì rắc rối sau đó cũng quá nghiêm trọng. Trong những tình huống thế này, kẻ yếu nhất thường bị chọn làm vật tế. Vì sự sống còn của tôi, sự tồn tại của cô nàng là điều kiện tiên quyết. Chỉ có điều...
「Murasaki-sama!? Người đang làm gì vậy!? Mau tỉnh táo lại đi!!」
「Eh... ah...? V-vâng!?」
Vừa cố gắng giải cứu, tôi vừa gắt lên với thiếu nữ còn đang ngơ ngác. Tôi đã kiềm chế lắm mới không bật tiếng tặc lưỡi. ...Mặc dù, tôi biết đối xử với một cô bé mười mấy tuổi đầu như vậy là quá cay nghiệt. Nhưng giờ đang cận kề cái chết, không thể mềm mỏng được.
Nhưng cũng nhờ tiếng quát lớn của tôi, Murasaki sực tỉnh, vội vàng rút thanh kiếm bên hông, tự đâm vào đám thịt trói buộc mình, cắt phăng nó. Một khi đã nhập cuộc, cô thao tác vô cùng thuần thục, dùng kiếm mổ xẻ từng khối thịt trói buộc bản thân vô cùng gọn gàng tới tôi cũng phải trầm trồ. Thế này mà lại bảo là người có ít năng khiếu kiếm thuật nhất trong nhà sao?
「Đi thôi...!!」
「Vâng... híc!?」
Cuối cùng cũng thoát được khỏi đám trói buộc, Murasaki nghe theo lời tôi, đứng bật dậy... nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô hét lên thảng thốt. Cùng lúc đó, tôi cảm nhận rõ sức nặng và áp lực đè lên vai mình.
「Ugh...!?」
Vội quay lại với đoản thương và đoản đao trong tay, tôi thấy『Yêu Mẫu』đang đứng đó, một tay bịt lấy con mắt đẫm máu, tay kia ghì chặt lấy vai ta. Bị áp đảo bởi luồng yêu khí áp đảo tỏa ra từ cơ thể đó, tôi nhất thời nín thở vì sợ hãi. Không, đúng hơn là…nãy giờ ả ta vẫn cố kiềm chế yêu khí sao?
「Bé con...? Không... không được đâu...? Không được rời xa mẹ... Mẹ yêu thương con mà...」
Dù bị đâm thủng ngực, mặt mũi bị chém nát, con quái vật vẫn cố gắng thốt ra những lời tràn đầy thương yêu và xót xa. Nhưng nó lập tức bị ngăn lại bởi một thức thần xuất hiện từ khe áo của tôi.
Một thức thần nhỏ bé, hình dạng như chú chim nhỏ, thoáng cái đã hóa thực giữa làn khói trắng. Thức thần mô phỏng bạch lộ ấy kêu to như đe dọa, rồi điên cuồng lao vào『Yêu Mẫu』.
「Cái gì vậy... kyaa!?」
Động tác của thức thần vừa chính xác vừa nhanh gọn. Trong khoảnh khắc tiếp cận chớp nhoáng, nó đã dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ thẳng vào con mắt còn lại của 「Yêu Mẫu「, móc ra và nghiền nát.
Dù là quái vật gần như miễn nhiễm với những đòn công kích thông thường, nhưng nhãn cầu thì không thể cứng cáp như thép được. Chính vì vậy, chiến thuật đó là tối ưu. Khi『Yêu Mẫu』mất cả hai mắt, việc trốn thoát sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với lúc nó còn toàn vẹn.
「Thức thần đó là...!?」
「Thần cũng không biết!! Giờ thì chạy thôi!!」
Phải rồi, bây giờ không phải lúc quan tâm ai đang điều khiển thức thần đó. Miễn là nó đang giúp tôi câu giờ, tôi sẽ tận dụng hết mức. Tôi hất cánh tay 「Yêu Mẫu「 ra, nắm lấy cổ tay Murasaki, kéo cô mà chạy.
「Này! Chờ đã!? Xin... xin đừng bỏ tôi lại...!!」
Tiếng kêu cứu vang lên từ phía sau lúc chúng tôi định lao ra khỏi căn phòng. Quay lại nhìn, tôi thấy kẻ dẫn đường còn bị trói, chỉ vùng vẫy đôi chân, ánh mắt đầy tuyệt vọng van xin.
「Không còn thời gian đâu!! Mặc kệ hắn ta đi…!!」
Trước sự do dự của tôi, Murasaki hét lên.
Sự thực, tình hình lúc này không cho phép tôi chần chừ. Dù thức thần tài tình tấn công chớp nhoáng rồi rút lui, quăng đầy trứng yêu quái sau lưng để cản đòn, thì cũng khó lòng cầm cự lâu. Đó chỉ là một thức thần đơn giản, dùng giấy làm vật dẫn, tuyệt đối không thể giết chết 『Yêu Mẫu』 được.
Bên cạnh đó, bọn yêu quái cũng bắt đầu nổi loạn, hỗn chiến, thậm chí có con đã quay sang ăn thịt đồng loại. Không biết chừng bao giờ chúng sẽ chú ý tới chúng tôi.
Quan trọng hơn, toàn bộ đại sảnh cống ngầm đã bắt đầu rung lắc dữ dội vì cuộc loạn chiến. Công trình cổ do các kỹ sư từ Đế quốc Tây Phương xây dựng từ mấy trăm năm trước đã mục nát, giờ bọn yêu quái nổi loạn thế này, chuyện sập đổ cũng chỉ là sớm muộn.
Huống chi, kẻ đang cầu cứu chỉ là một tên dẫn đường tầm thường, không phải quý tộc, cũng chẳng phải người thuộc dòng tộc trừ yêu hay gì cả. Xét theo lẽ thường trong thế giới coi trọng giai cấp này, thì hắn ta chỉ là kẻ có thể bỏ mặc không thương tiếc.
Chính vì vậy, với Ako Murasaki, tên dân hèn kia không đáng để hy sinh tính mạng mình trong tình cảnh hiểm nghèo này.
「...!!」
Tôi ngoảnh mặt, định rời đi. Không thể đơn giản phán xét lời của Murasaki là kiêu ngạo hay ích kỷ. Ai mà không quý trọng sinh mạng mình chứ? Đôi khi, việc hy sinh người khác để sống sót cũng là điều không thể tránh khỏi.
Do đó, tôi không thể phủ nhận quyết định của nàng. Tôi cũng nên ưu tiên mạng sống của bản thân...
「...Nhưng không thể, đúng không nào.」
Ta thở dài, rồi bất đắc dĩ quay đầu, lao về phía kẻ dẫn đường đang cầu cứu.
「Eh……!? Ngươi đang nghĩ gì vậy chứ……!!?」
「Cần phải có người dẫn đường chứ!!? Xin Murasaki-sama hãy mau chóng lánh đến nơi an toàn trước!! Dùng thức thần thì sau đó vẫn có thể hội hợp được!!」
Tôi quay đầu trở lại, khiến Murasaki tỏ ra vô cùng hoang mang, nhưng chẳng để tâm, tôi chỉ lớn tiếng hô lên bảo cô nhanh chóng rời khỏi nơi này, rồi vừa lấy tay che đầu, vừa lao thẳng vào đại sảnh, từ trần nhà đã bắt đầu lác đác rơi xuống từng viên gạch.
Dĩ nhiên, cũng như lúc tôi cứu cô ấy, hành động này không phải vì thứ chính nghĩa ngây thơ hay lòng hiệp nghĩa gì cả. Nó xuất phát từ một lý do hợp lý và đầy ích kỷ hơn rất nhiều. Bởi vì…
(Bởi vì thức thần dẫn đường không còn nữa……!!)
Ngoại trừ con thức thần hình bạch lộ đang liều mạng giao chiến với 「Yêu Mẫu「 kia, mà tôi còn chẳng rõ là ai đang điều khiển, thì e rằng giờ đây xung quanh tôi chẳng còn lấy một thức thần nào khác. Ít nhất, nếu lão già kia còn thức thần, chắc giờ này chúng đã thì thầm bên tai tôi những lời chỉ dẫn rồi. Nói cách khác, tôi không thể trông đợi vào sự dẫn dắt của lão nữa.
「Vậy nên, cần phải có người thay thế để dẫn đường……!!」
Tôi rút đoản đao ra tiến đến trước kẻ làm nhiệm vụ dẫn đường.
「Ah!! Ngài đến cứu tôi sao!? Thật sự vô cùng cảm kích! Thực sự rất cảm kích……ấy, hiii!?」
Khi gã dẫn đường còn đang liến thoắng nịnh nọt bày tỏ lòng biết ơn, tôi không chút do dự đâm thẳng đoản đao vào khối thịt đang quấn lấy bụng hắn. Có lẽ do lưỡi đao đã yểm đầy chú nguyền nên nó cắm sâu tới tận cán. Cú đâm mạnh khiến gã dẫn đường hét toáng lên.
「Thưa ngài! Bị đâm mạnh vậy dọa người ta sợ chết khiếp!? L-làm ơn nhẹ tay chút……」
「Không có thời gian đâu!! Ta sẽ cẩn thận, nhưng chịu bị thương một chút đi! Ngươi đâu phải con nít……!!」
Tôi vừa quát lớn, vừa cảm giác như đang mổ lợn nướng hay mổ cá ngừ, mạnh mẽ dùng đoản đao mổ xẻ khối thịt đang quấn quanh thân thể gã dẫn đường. Dù đã cố gắng không làm hắn thiệt mạng, nhưng mỗi lần lưỡi đao cắm vào hay cắt ra, gã vẫn phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.
「Cứng quá!! Vậy thì thế này thì sao!!?」
Chặt chém mãi, lưỡi đao cũng trở nên trơn trượt vì mỡ và dịch nhầy, khiến việc cắt xẻ trở nên khó khăn. Bất đắc dĩ, ta đành túm lấy gáy gã dẫn đường và thô bạo kéo hắn ra khỏi khối thịt.
「Hà……hà……hà, cứu rồi! Xin lỗi nhé! Thực sự đội ơn!! Cảm ơn……cảm ơn ngài…!!!」
「Cảm ơn thì để sau!! Mau chạy thôi!! Ugh!!?」
Đúng lúc ấy, một con chuột yêu bất chợi lao vào bên hông. Tôi vung ngang lưỡi phụ đoản thương, đập nát hộp sọ nó. Nhưng đó chỉ là màn dạo đầu, ngay sau đó, mấy con yêu quái nữa đã xuất hiện chặn đường và đồng loạt về phía tôi. Tôi vội vàng thủ thế, nhưng còn chưa kịp ổn định thì bọn chúng đã nhào tới…
「Cút đi! Lũ tép riu!!」
Cùng với tiếng quát đó, một bóng người như cơn lốc lướt qua bên cạnh chúng tôi. Đường kiếm vung ngang chém nát bọn yêu quái, hạ sát chúng ngay lập tức. Sau khi loại bỏ mối nguy trước mắt, Ako Murasaki quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt cương nghị đầy khí thế. Luồng linh lực mạnh mẽ phát ra từ cô khiến tôi không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
「……C-còn đứng ngây ra đó làm gì!? Mau chạy thôi……!!」
「Ể?À……đ-đã rõ!」
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, cô nói với vẻ mặt hơi lúng túng khiến chúng tôi vội vã lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên mà lao đi.
「Dẫn đường! Chỗ nào cũng được! Gần đây có lối ra nào dẫn lên mặt đất không!?」
「V-vâng! Nếu là lối ra gần nhất thì đi theo lối kia……!!」
Theo sự dẫn dắt của gã, chúng tôi luồn lách giữa cảnh yêu quái đang hỗn chiến chạy trốn. Gã dẫn đường và Murasaki lao vào một lối nhỏ ở góc đại sảnh. Tôi vội vàng bám theo ngay sau.
「Chắc chỗ này là hết rồi……Đành chịu vậy!」
Là người cuối cùng rời khỏi đại sảnh, tôi rót một chút linh lực vào quả bom giả cuối cùng giấu trong người, rồi ném nó lại ở lối vào như một món quà chia tay. Dù chỉ còn lại một quả, nhưng lúc này không thể tiếc rẻ được. Phải dùng khi còn có thể.
「……!?」
Ngay khoảnh khắc rời khỏi đại sảnh, tôi cảm nhận được ánh mắt ai đó, liền quay lại nhìn. Và ta thấy nó, con quái vật đáng ghét kia. Dưới chân nó là thức thần đã bị xé nát, gần như tan biến. Con mắt trái mà tôi vừa đâm thủng giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn, đôi mắt trộn lẫn máu ấy đang chăm chú nhìn tôi.
Ánh mắt ấy, không có thù hận, không có giận dữ, chỉ đơn thuần là tình yêu, thương cảm và nỗi buồn... Và rồi, như cũng nhận ra ánh mắt của tôi, nó khẽ mỉm cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng… thậm chí nhuốm một vẻ cô đơn rồi mấp máy đôi môi, thốt ra điều gì đó.
「Fufufu, đáng tiếc thật, nhưng xem ra lần này đành phải dừng lại tại đây thôi. Dù tiếc nuối, nhưng đành chịu thôi. Tuy nhiên, cuối cùng thì………」
Kỹ năng đọc khẩu hình của ta chỉ kịp bắt được đến đó, bởi ngay giây tiếp theo, quả bom kia phát nổ, và bầy yêu quái to lớn trong cơn hỗn loạn đã làm sập cả trần đại sảnh.
「Ugh………!? Khốn kiếp!!」
Tôi quay mặt lại, dứt khoát gạt bỏ cám dỗ, đè nén cơn tức giận, làm ngơ trước vô số nghi vấn trào dâng trong lòng, chỉ biết gắng sức đuổi theo Murasaki và gã dẫn đường phía trước. Bởi tôi không có chút cơ ngơi nào để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài chạy trốn. Bởi tất cả những gì tôi có thể làm, là dốc toàn lực để thoát khỏi hiểm họa trước mắt.
Dù trong lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi, hối tiếc và bất an không thể diễn tả bằng lời...
-
「Hí……!? Từ phía trước cũng có sao!?」
「Xin đừng dừng lại!!Con đường sẽ được khai mở, cứ thế tiến lên!!」
Con đường trong cống ngầm dẫn ra lối thoát chẳng khác nào địa ngục. Đám yêu quái mất đi sự kiểm soát của 『Yêu Mẫu』 tùy tiện nổi loạn khắp nơi, mật độ dày đặc khiến chúng quay sang cắn xé lẫn nhau, còn khi phát hiện ra loài người như chúng tôi thì lập tức lao vào như thể gặp được một bữa tiệc thịnh soạn.
Ta và Murasaki vừa hộ tống người dẫn đường vừa cắm đầu chạy xuyên qua hành lang tối tăm. Những con quái vật bất thần lao ra từ hai bên bị tôi đâm chết bằng đoản thương, còn những bầy yêu quái hiện ra trước mặt lập tức bị Murasaki hóa thành đống thịt nát trong nháy mắt.
Đã chạy được bao lâu rồi nhỉ? Cảm giác như đã trôi qua một thời gian dài khủng khiếp, lại cũng có cảm giác chưa đến nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi chỉ biết không ngừng tàn sát bọn yêu quái cản đường.
「Không thấy điểm kết thúc đâu cả………!?」
Thật chẳng khác gì địa ngục vô tận. Mấy chục, không, mấy trăm con chăng? Phần lớn bọn chúng vốn dĩ chỉ là những thứ yếu kém chẳng đáng bận tâm, số lượng cũng chưa đến mức gọi là dòng lũ. Thế nhưng phải đối phó liên tục với những nhóm yêu quái từ vài ba đến cả chục con trong thời gian dài thế này, thì dù là Murasaki đi nữa cũng chưa chắc chịu nổi, còn thể lực và linh lực của tôi thì lại càng không thể trụ lâu.
「Nếu thế thì……!!」
Sau khi quét sạch lũ yêu quái xung quanh bằng bảy nhát kiếm liên hoàn, Murasaki dừng chân, thu thanh kiếm vào vỏ.
「Murasaki-sama!?」
「Chỉ cần trong vòng hai mươi nhịp thở thôi. Hãy bảo vệ ta tại chỗ này một lát.」
Trước lời kêu gọi của tôi, Murasaki dứt khoát đáp lại như vậy. Cô nhắm mắt lại, rồi hít vào một hơi thật sâu, thật dài như đang quay trở về trạng thái tự nhiên, khiến linh lực vốn sắc bén, dữ dội như bão tố ban nãy, giờ đây rút xuống như thủy triều, khí tức cũng dần nhạt đi.
「Đại nhân!? Tiểu thư ấy đang làm cái gì vậy!? Tại sao lại dừng lại!?」
「Ngươi lo phòng thủ phía sau! Phía trước để ta lo……!!」
Quát gã dẫn đường đang nóng lòng muốn bỏ chạy, tôi lao lên phía trước. Trong bóng tối, tôi cắt đứt động mạch cổ của hai tiểu yêu hình dạng mèo và sói lao tới bằng đoản thương, giết chúng chết ngay lập tức. Kế đó, tôi đâm xuyên mặt con bọ chét khổng lồ to bằng một con chó lớn đang lao thẳng về phía tôi như viên đạn. Đồ khốn, tính hút máu ta sao……!?
「Từ trên—gì vậy, ugh!?」
Ngay lúc đó, cảm nhận được khí tức từ trên trần, tôi ngẩng đầu lên thì thấy một con gián khổng lồ to đủ để ôm trọn một người đang sà xuống. Chắc chắn nguyên liệu ban đầu của nó là loài gián Mỹ. Vẫy cánh như thiên thần, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ vô hồn không chút cảm xúc, cái miệng há to hết cỡ.
「Ghê tởm chết đi được……!!」
Không kịp suy nghĩ, tôi dồn linh lực tăng cường vào chân, tung cước đá bay nó sang một bên, không chút do dự. Tôi không muốn dính phải chất lỏng của nó văng ra trong lúc dùng đoản thương đâm. Con gián khổng lồ bị đập thẳng mặt vào vách đường ngầm, đầu gần như vỡ nát, lập tức bị đám yêu quái khác lao tới cắn xé.
「Còn mười nhịp thở nữa, phải không? Chết tiệt……vẫn còn nữa!!」
Tôi vừa đếm ngược thời gian Shiko chỉ định vừa quay lại phóng mạnh đoản thương. Mũi thương ghim trúng mặt một con yêu quái dơi đang lao tới tên dẫn đường từ phía sau, đẩy nó rơi thẳng xuống dòng nước hôi thối. Giờ thì coi như đã mất luôn cây thương rồi.
Quay đầu lại, tôi lập tức chém phập từ trên xuống đầu con yêu quái rắn đang lén lút cuộn quanh chân tôi, cố gắng ẩn mình dưới xác lũ đồng bọn. Tôi xoáy mạnh lưỡi dao, nghiền nát hoàn toàn não bộ nó. Loài rắn vốn dĩ đã có sức sống mãnh liệt, cho dù chưa hóa yêu thì một con rắn bình thường cũng có thể sống sót chỉ bằng đầu không thôi suốt một ngày trời. Vì vậy, với những sinh vật có đặc tính như thế này, cần phải triệt hạ sao cho triệt để.
「Còn năm nhịp thở……!?」
Từ dòng nước hôi thối phóng ra một con cá mang rổ. Thân hình to cỡ cá heo, bốn chân dị dạng trồi ra như cá sấu. Có lẽ nó đã chờ đợi từ lâu, giờ đây nở nụ cười ghê tởm và thèm khát, há to miệng nhắm thẳng Murasaki. Chết tiệt……!!
「Kịp đi nào………!!」
Tôi lao ra chắn trước mặt Murasaki ngay khoảnh khắc nước bắn ra. Tia nước siêu thanh ấy, xét theo áp lực va chạm, hẳn có thể cắt xuyên cả thép như máy cắt nước. Pháp phục đã được gia cố bằng chú thuật cũng chỉ trụ được vài giây trước khi tan nát.
Dĩ nhiên, thế là quá đủ. Ngay khoảnh khắc pháp phục rách toạc, sắp sửa gây thương tích cho cơ thể, tôi liền vung đoản đao, phá tan luồng nước thành những tia nhỏ. Tuy nhiên, dù bị đánh bật ra nhưng những tia nước vẫn bay với tốc độ siêu thanh, cứa rách lớp da bên ngoài, song so với việc bị chém đứt người thì thế này vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần.
Và rồi……
「Xin lỗi nhé, lũ súc sinh. Hết giờ rồi……!!」
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được luồng linh lực như bão tố bùng lên từ phía sau. Bầu không khí tràn ngập một cảm giác chết chóc đáng sợ. Bầy yêu quái vốn đang xông tới lập tức cứng đờ, những con lanh trí hơn thì vội vã quay đầu bỏ chạy…… Nhưng tất cả đều đã muộn.
「Phá Ma - Kiếm Kỹ Nhất Thiểm……!!」
Ngay sau tiếng thét ấy, toàn bộ đường hầm ngập tràn ánh sáng.
-
……Đó chính là, từ một cảnh giới chạm ngưỡng tâm lặng như nước, trong khoảnh khắc tiếp theo, nhát đâm từ mũi kiếm đã phóng ra một đòn 「Sóng xung kích「. Khó mà tin được, nhưng ánh sáng tràn ngập khắp đường cống ngầm chỉ trong chớp mắt ấy, hẳn là hiện tượng bốc cháy tức thì do ma sát cho chấn động tiếp xúc với không khí.
Sóng không khí và âm thanh cộng hưởng đã thổi bay đám yêu quái trước mắt mà không để lại hình hài. Máu thịt như bị bốc hơi dưới tác động của chấn động, tung tóe tứ phía, xương cốt tan thành cát bụi. Điều đáng sợ nhất là, ngay cả những con trốn vào nước cống hay núp sau các ngóc ngách cũng không thoát khỏi, thế mà ngoài đám yêu quái làm mục tiêu ra, bản thân đường cống ngầm lại gần như không chịu chút tổn hại nào.
……Sau khi quét sạch lũ yêu tà ngoại đạo, trước mắt tôi, chẳng còn chút uy hiếp nào, là một khoảng không trống rỗng tuyệt đối. Đòn đâm ấy, như một kỹ năng càn quét bản đồ, đã cuốn theo cả những yêu vật ở rất xa…chỉ một nhát đâm từ thanh kiếm ấy thôi đã khiến phần lớn yêu quái hóa thành tro bụi. Ngay cả những con còn may mắn sống sót cũng, có lẽ vì kinh hoàng trước đòn vừa rồi, mà đồng loạt tháo lui. Tôi còn có thể cảm nhận được luồng yêu khí ấy đang tan dần ra xa.
Tôi cùng tên dẫn đường đứng chết lặng, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. Tên dẫn đường sợ hãi tới khuỵu chân, ngồi bệt xuống đất.
「……!? Murasaki-sama, người không sao chứ!!?」
Một tiếng keng vang vọng trong đường cống ngầm.
Tôi lập tức quay đầu về phía phát ra âm thanh, thấy Murasaki đang quỳ gối, thanh kiếm rơi xuống nền gạch. Tôi vội chạy tới.
「……!?」
Tiến lại gần, tôi bất giác khựng lại trong chốc lát.
Thanh kiếm của Murasaki đã hoàn toàn bốc hơi phần lưỡi. Chỉ còn lại chuôi kiếm, từ đó bốc lên những làn khói trắng. Bàn tay cầm kiếm hơi đỏ lên như bị bỏng. Khuôn mặt cô nhợt nhạt, thở dốc từng hơi nặng nhọc, trán lấm tầm đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
「Haa…… haa…… haa……… Có vẻ…… ta đã để lọt mất không ít rồi, nhỉ?Fufu…… đúng là, so với cha cùng các huynh trưởng thì…… thật chẳng ra sao cả. Thật là, đáng hổ thẹn quá đi」
Thở hổn hển như sắp đứt hơi, Murasaki tự giễu cợt chính bản thân mình. Ồ, cái đòn vừa rồi mà vẫn bị coi là thất bại sao? Quả nhiên, những trừ yêu sư như cô ấy, không phải hạng người thường.
Có vẻ như đòn vừa rồi là một kỹ pháp gia truyền của nhà Ako, chuyên để càn quét yêu vật trong không gian hẹp hoặc khu vực thành thị. Tất nhiên, đòi hỏi kỹ năng và linh lực cũng không phải dạng vừa, thế nên theo tiêu chuẩn của phụ thân cô thì vừa rồi vẫn chỉ đạt mức thất bại. Hơn nữa, đòn ấy đã tiêu hao hơn một nửa linh lực, thanh kiếm bị bốc hơi, toàn thân thì đau nhức như trải qua cực hình.
「Không giống như các huynh trưởng…… chỉ dùng một lần mà thành ra thế này, nên ta vốn cũng không muốn dùng tới…… haa…… haa……… nhưng chẳng còn cách nào khác. Nào, chúng ta đi thôi………!!」
Dù lảo đảo, Murasaki vẫn cố gượng đứng dậy. Thế nhưng đôi chân nàng run lẩy bẩy như một con nai con mới sinh, và chỉ giây lát sau, cô đã suýt ngã quỵ…
「Xin thất lễ, Murasaki-sama」
Tôi lập tức lao tới, đỡ lấy cô bằng cả hai tay đặt lên vai. Đồng thời lên tiếng xin lỗi, vì phận đầy tớ như tôi lại dám tiếp xúc gần gũi như vậy với tiểu thư nhà quyền quý. Dù lần trước đã nắm tay cô nên chắc cô sẽ không nổi giận, nhưng vẫn nên cẩn thận xin lỗi thì hơn.
「Không, ngươi giúp ta nhiều đấy, ugh……!?」
「Người không sao chứ? ……Chuyện này……thật lấy cảm kích」
Tôi cố nén sự hoảng hốt trong lòng, cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh và gương mặt vô cảm mà đáp lại. Ồ, cũng đúng thôi, khi y phục của mình bị nhuộm máu của đầy tớ hèn mọn thì ai mà chẳng thấy ghê tởm.
Thật sự, lúc nãy đòn tấn công của con cá mang rổ suýt chút nữa đã rất nguy hiểm. Dù chỉ bị bắn trúng một chúc, nên thương tích không đến mức trí mạng, nhưng lớp pháp y cũng đã bị rách, da thịt bên trong trầy xước, máu bắt đầu rỉ ra không ngừng. Cả tay chân lẫn mặt cũng bị nước bắn trúng tạo thành vô số vết xước, từ đó cũng rỉ máu.
Và ở nơi này, vấn đề lớn nhất lại chính là máu chảy. Tuy không sâu đến mức nguy hiểm tính mạng hay ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu, nhưng lượng máu rỉ ra cũng đủ khiến người khác không thể làm ngơ. Nếu như để máu mình thấm vào cơ thể người khác thì……
(Vải lụa à, chắc chắn đắt tiền lắm đây)
Dù không phải là chính lễ phục, nhưng dẫu sao cũng là tiểu thư của dòng tộc trừ yêu yêu danh giá. Ít ra thì cũng phải đắt gấp trăm lần so với dân đen như tôi. Vậy mà lại bị máu của một kẻ đầy tớ làm bẩn……. theo chuẩn mực đạo đức ở thế giới này thì đúng là đại kỵ. ……Chết tiệt. Ngay cả gã dẫn đường cũng tái mét mặt vì nghĩ thế này là xong đời rồi.
Không khí nặng nề bao trùm cả bầu không gian. Một sự im lặng đến ngột ngạt…… Và rồi, chính cô lại là người phá tan nó.
「………Đi thôi. Không còn thời gian đâu」
Cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra, Murasaki chống chuôi kiếm đã mất lưỡi như cây gậy, bắt đầu bước đi. Tôi và gã dẫn đường đều tròn xoe mắt kinh ngạc vì phản ứng ngoài dự liệu. Murasaki liếc mắt nhìn hai người bọn tôi, rồi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
「Gì thế? Có gì muốn nói à?」
「K, không………」
「……Ta không quan tâm các ngươi nghĩ thế nào, nhưng ta vẫn còn đủ lý trí để hiểu hoàn cảnh. Trong lúc thế này, chỉ vì y phục bị dính bẩn mà nổi giận thì thật đúng là ngu xuẩn」
Như thể vừa nhớ ra điều gì đó, thiếu nữ lộ vẻ mặt đắng chát, song ngay sau đó lại trở về gương mặt cau có thường thấy, đáp lời như vậy. Dù mồ hôi đang lấm tấm trên trán, cô vẫn gắng gượng tiến bước.
「…………」
「………Ngươi cứ im lặng như thế này ta lại càng khó xử đấy?」
「Không, xin thứ lỗi cho thần.…… Người dẫn đường, tiếp tục dẫn lối đi.」
Tôi cúi đầu trước giọng điệu có phần gắt gỏng của cô, dáng vẻ dường như đang thấy khó xử, rồi yêu cầu tên dẫn đường tiếp tục nhiệm vụ. Tên dẫn đường đáp lại bằng một tiếng 「D-dạ!「 đầy hốt hoảng, rồi lập tức nhảy dựng lên, cắm đầu tiến vào lòng cống ngầm tối tăm, nhanh chóng vượt qua cả Murasaki.
(Thế thì……)
An tâm khi thấy Murasaki vẫn giữ được thái độ chín chắn, tôi thầm nghĩ có lẽ lần này cũng sẽ ổn thôi, rồi nhẹ nhàng bước tới bên cạnh thiếu nữ trừ yêu đang chậm rãi tiến bước.
「……Ngươi có chuyện gì sao?」
「Thật vô cùng thất lễ, song với đôi chân thế kia thì e rằng tới được lối ra sẽ mất rất nhiều thời gian đó ạ」
「Ta hiểu rõ. Nhưng so với các ngươi, ta vẫn còn chút bản lĩnh tự vệ. Nếu không vừa ý, ngươi có thể tự đi trước cũng được?」
Murasaki trả lời bằng giọng điệu sắc bén, lời qua tiếng lại. Mặc dù tôi vốn không hề có ý đó…
「Không, không phải vậy đâu ạ…… Vô cùng thất lễ, nhưng nếu người cho phép, thần nguyện ý giúp đỡ」
「Giúp đỡ? Ý ngươi là…… chẳng lẽ!?」
Cô thoáng cau mày trước đề xuất của ta, nhưng ngay lập tức hiểu ra, rồi khuôn mặt liền đỏ bừng vì xấu hổ. Quả nhiên, cũng dễ hiểu thôi...
「……Bảo ta để ngươi cõng ta như trẻ nhỏ hay người già ư? Hơn nữa còn là để ta dựa dẫm vào ngươi?」
「Thần cũng thấy thế là bất kính, nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian. Cũng mong người cân nhắc」
Murasaki bày thái độ chán ghét ra mặt, nhưng tôi vẫn cố ý nhấn mạnh thêm. Sinh mạng của cô ấy cũng là sinh tồn của tôi. Hơn nữa, trong thế giới và quốc gia này, để một chiến lực quý giá như cô nàng chết lãng phí, rồi trở thành nguồn dinh dưỡng cho lũ yêu quái, quả thực là tổn thất quá lớn. Dù trong mắt gia tộc cô có kém cỏi ra sao, thì với tôi, cô ấy vẫn mang sức mạnh của một con quái vật.
「Dù đòn tấn công vừa rồi có tiêu diệt được khá nhiều yêu quái, nhưng tình hình phía trước vẫn còn chưa rõ ràng. Vì sự an toàn của tất cả, xin hãy ưu tiên việc hồi phục thể lực lúc này. ……Xin người, thần cầu xin đó.」
Câu cuối cùng, tôi khéo léo lựa lời, cố tình nhắm vào bản tính tự ti như một khối u trong lòng cô. Dù biết hành động đó là khai thác điểm yếu của cô, nhưng trong tình cảnh này…chẳng còn cách nào khác.
Nghe yêu cầu của tôi, Murasaki càng nhăn nhó khó coi, rồi chìm vào suy nghĩ trong vài giây. ……Tuy vậy, như chính cô đã nói, cô không hề ngu ngốc hay thiếu không biết nhìn nhận tình hình.
「……Nếu ngươi cõng ta thô bạo, sau này ta sẽ phạt đấy? Dù ngươi có là đầy tớ của chị họ ta cũng không có ngoại lệ. Hãy nhớ kỹ điều đó」
Vẫn mang giọng điệu đầy miễn cưỡng, song cô cũng đã chịu nhượng bộ. Dù cao ngạo và đầy tự tôn, bản chất cô vẫn là người tốt.
「Đội ơn người」
Một lần nữa, tôi cúi đầu tạ ơn, rồi tiến một bước định thực hiện lời mình vừa hứa…và chính khoảnh khắc đó, ta đã để lộ ra một sơ hở chí mạng.
「Eh……?」
Ngay khi cảm nhận được luồng chấn động và cơn đau như xé toạc sau lưng, chưa khi kịp kêu lên, tôi đã ngập tràn cảm giác bối rối. Run rẩy đưa ánh mắt nhìn về phía phát ra cơn đau ấy.
………Từ mạn sườn bộ pháp y tôi đang mặc, mọc ra một chiếc đuôi, đỏ lòm như máu.
「………Này này, không đùa đấy chứ. Eh?」
Hiểu ra tình thế, tôi không hét lên, chỉ liếc nhìn chiếc đuôi đẫm máu đang ngoằn ngoèo thò ra từ mạn sườn, rồi khẽ buông lời than thở. Đồng thời, một cơn buồn nôn dâng trào từ sâu trong cổ họng, khiến tôi phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Vị sắt đắng tràn ngập khoang miệng. Haha, thật sự nguy rồi.
「Gư……ặc……!?」
Ngay khoảnh khắc sau đó. Soạt, chiếc đuôi mạnh bạo rút ngược ra khỏi mạn sườn. Đầu đuôi cấu tạo như mũi câu, rút ra thô bạo khiến máu từ vết thương phun ra dữ dội. Ngay lập tức, tôi bị chiếc đuôi quật văng, đập mạnh vào tường.
「Eh……? Ah……ah………?」
Chứng kiến cảnh tượng đó, Murasaki cũng không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, chỉ há hốc miệng như con cá mắc cạn. Máu của tôi, văng từ vết thương mạn sườn, bắn tung tóe, đọng lại trên má cô ấy, nhỏ xuống thành từng giọt, nhưng bản thân cô có lẽ cũng chưa kịp nhận ra. Thật là, vẫn còn thiếu kinh nghiệm quá. Lúc này đáng ra cô phải lập tức vào tư thế chiến đấu mới phải.
「Mà cũng phải thôi, bản thân mình còn thế này cơ mà.」
Tôi cười gượng, trán ướt đẫm mồ hôi, vừa giữ chặt vết thương ở mạn sườn đang trào máu vừa thều thào lẩm bẩm. Đồng thời, tôi liếc mắt nhìn kẻ tấn công đang ẩn nấp sau lưng.
Từ trong bóng đêm tối tăm của cống ngầm, thứ đó dần lộ diện. Không, phải nói chính xác hơn là…… nó đang bò trên『trần nhà』 thì đúng hơn.
Nó bám chặt vào tường và trần cống chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy. Vung vẩy chiếc đuôi đẫm máu như để chế nhạo, nó đáp đất bằng tứ chi với những cử động chẳng khác nào mèo hay khỉ.
『Kukukuku………!!』
Có lẽ đó là「đứa con」 mới nhất của『Yêu Mẫu』, con quái vật sơ sinh mới chào đời, vừa nhỏ dãi thứ nước bọt sền sệt, nhe nanh, vừa méo mó miệng cười, hiện hình trước mắt chúng tôi, để tung đòn kết liễu với những con mồi đã trốn thoát khỏi tổ của nó.


5 Bình luận