Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi
Chap 24
4 Bình luận - Độ dài: 6,344 từ - Cập nhật:
Hệ thống cấp thoát nước chính là huyết mạch của một đô thị. Nước là yếu tố không thể thiếu trong cuộc sống, mà khi có một lượng lớn dân cư sinh sống tập trung tại một nơi, lượng nước thải phát sinh tất nhiên cũng vô cùng khổng lồ. Nếu cứ để mặc cho lượng nước bẩn ấy chảy ra vô tội vạ thì ắt sẽ trở thành mầm mống cho ôn dịch. Do vậy, việc làm thế nào để thanh lọc và loại bỏ nước thải ra khỏi khu vực thành thị luôn là vấn đề trọng yếu, kể cả ở thế giới hiện thực.
Kinh đô của Phù Tang quốc là nơi có hệ thống cấp thoát nước phát triển nhất trong cả nước. Nhờ vào linh mạch, Kinh đô đã thành công trong việc đảm bảo nguồn nước uống và sinh hoạt an toàn từ mạch nước ngầm cũng như sông ngòi. Nguồn nước ấy được dẫn truyền khắp kinh thành thông qua hệ thống giếng ngòi và công trình thủy lợi, đủ để cung cấp cho toàn kinh thành, nếu chỉ xét trong nội đô, số lượng nhà tắm công cộng được phép kinh doanh rất nhiều, đến mức thường dân cũng có thể vào tắm, quả thật tài nguyên nước nơi đây vô cùng phong phú.
Mặt khác, việc xử lý nước thải cũng tiến bộ đến bất ngờ. Bên dưới kinh thành, tách biệt với hệ thống cấp nước, là hệ thống cống ngầm rộng lớn được xây dựng bằng chì, đá và gạch. Nước thải sẽ theo đó mà được dẫn ra tận nơi xa cách khỏi đô thành để thải bỏ.
Không, xin đừng vội lên tiếng chỉ trích 「Như vậy chẳng phải vẫn là xả thải vô tội vạ sao?」. Quả thật, một số chỗ đã đạt đến trình độ kỹ thuật ngang ngửa thời hiện đại, nhưng nhìn chung, trình độ kỹ thuật của thế giới này, và của đất nước này, cũng chỉ dừng lại ở mức Trung cổ đến Cận đại mà thôi. Kỹ thuật lọc và thanh tẩy nước tuy không phải là hoàn toàn không có, nhưng vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Thú thật, việc có hệ thống cấp thoát nước ngang ngửa La Mã cổ đại như hiện tại đã là điều đáng biết ơn rồi. Ít nhất thì cũng không đến mức đang đi trên phố lại bị dội thẳng nước thải lên đầu.
Và việc quản lý nguồn nước của một đô thành như thế cũng đồng thời là một dạng lợi ích kinh tế.
Việc sử dụng nước giếng bị đánh thuế theo đơn vị khu phố, các nhà tắm cũng bị đánh thuế đối với cả người điều hành lẫn người sử dụng. Thậm chí còn có cả nhà tắm công cộng do nhà nước điều hành. Đương nhiên không phải vì mục tiêu phục vụ phúc lợi công cộng, mà là để tăng nguồn thu ngân sách. Đến cả thứ gọi là 「thuế cầu tiêu」 cũng có, đánh vào các nhà xí kiểu xả nước. Đã từng có thời triều đình còn lên kế hoạch lố bịch là biến tất cả nhà xí trong kinh thành thành loại có hệ thống xả nước, chỉ để tăng nguồn thu từ thuế này. Việc quản lý nguồn nước là một cái cây hái ra tiền.
…Thế nhưng đồng thời, việc quản lý hệ thống nước quá rộng lớn ấy cũng đòi hỏi nguồn chi phí khổng lồ.
Giống như phần lớn các quốc gia phi dân chủ vào thời Trung – Cận đại ngoài đời thực đều là các chính phủ nhỏ kiểu 「nhà nước gác đêm」, Phù Tang quốc này cũng đi theo xu hướng nhà nước tối thiểu. Nói đúng hơn thì, nếu không dồn toàn bộ ngân sách cho quốc phòng và sản xuất lương thực thì đất nước sẽ bị lũ yêu quái xâm lăng mà diệt vong mất. Làm gì có cơ ngơi mà lo cho phúc lợi bách tính chứ…… [note72228]
Tập đoàn Thương hội Tachibana là một trong số những tổ chức thuê quyền quản lý hệ thống cấp thoát nước của kinh thành từ triều đình. Cùng với các công thần và thương hội khác, họ thuê nhân công và lính đánh thuê để đảm trách việc điều hành và quản lý nguồn nước. Vấn đề nằm ở chỗ, trong vài tháng gần đây, đã có không ít nhân công khi xuống sâu trong hệ thống cống ngầm để dọn dẹp hoặc tu sửa thì không quay lại nữa. Sau hai lần gửi nhóm lính đánh thuê vào cũng đều mất liên lạc.
「Bên phía đảm nhiệm quản lý không muốn làm rùm beng mà dâng đơn cầu cứu triều đình, muốn tự mình giải quyết… là vậy phải không?」
Tại lối vào cống ngầm thải ra dòng sông tương đối ít ô nhiễm ở vùng ven đô, tôi lẩm bẩm về câu chuyện phía sau của lần ủy nhiệm này.
Vị hội trưởng vừa chiêu đãi Uemon và Gorilla tại dinh thự có vẻ như cũng không bỏ lỡ cơ hội. Y nhanh chóng dựa vào quan hệ vừa thiết lập với nhà Onizuki để âm thầm giải quyết vấn đề không muốn đưa ra ánh sáng này. Việc nhà Onizuki vừa mới gây ra một phen náo động tại dinh thự nhà Aimi có lẽ cũng là lý do khiến họ bị chọn làm đối tượng nhờ vả.
Gorilla-sama thì lại cố ý chấp nhận dã tâm của hội trưởng, sau khi nghe nhắc bóng gió đến vấn đề ở hệ thống cống ngầm, cô ta liền chủ động xung phong nhận giải quyết. Sau một hồi do dự, Uemon cũng theo sau để chen chân vào miếng bánh này.
(Dù sao thì… chắc chắn chẳng ai nghĩ người thật sự sẽ đích thân xông pha vào đây…)
Tôi liếc mắt về một góc cách đó không xa. Trên lưng ngựa, một thiếu nữ đang mang vẻ mặt cực kỳ khó chịu, xung quanh là mấy đầy tớ kiêm hộ vệ lặt vặt.
「Xin người dừng lại đi, tiểu thư! Đường đường là tiểu thư cao quý gia tộc Ako mà lại đặt chân tới một nơi nhơ nhớp như vậy…!! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng cả gia tộc sẽ nổi giận mất thôi!!」
「Phiền phức! Ta đã quyết rồi, đừng có chen ngang nữa!!」
Phản pháo lại lời khẩn cầu cuống quýt của một nữ tỳ trung niên là Ako Murasaki, nữ kiếm sĩ trong bộ y phục đơn giản. Bởi hệ thống tôn ti vô cùng nghiêm ngặt nên một khi đã bị chủ mắng nghiêm, các nữ tỳ cũng không thể can ngăn gì thêm. Thay vào đó, ánh mắt căm hận của họ lại hướng về phía tôi.
(Ơ, có phải do tôi đâu mà giận cá chém thớt chứ…?)
Ánh mắt thù địch vô lý ấy chĩa thẳng về phía tôi kìa! Đúng là thực tại phũ phàng của xã hội phong kiến phân biệt giai cấp. Biết sao giờ.
「Ara, ồn ào thật đấy nhỉ? Murasaki, chẳng lẽ ngươi không biết cách dạy dỗ chó cưng của mình sao? Cứ để chúng sủa loạn cả lên, phiền phức quá.」
Trước lời mỉa mai độc địa cất lên như tiếng chuông ngân, tôi mệt mỏi nhìn ra phía sau. Phía sau tấm rèm kéo xuống của chiếc ngưu xa là gương mặt của Gorilla-sama đang nở nụ cười đầy nham hiểm …Này, thôi ngay cái kiểu đổ thêm dầu vào lửa đấy đi được không? Cách nói chuyện cũng quan trọng lắm đấy?
Bỏ mặc nỗi khổ tâm trong lòng tôi, những nữ tỳ nhà Ako tái mặt nghe lời nói của Aoi. Phải rồi, bị một kẻ mà chỉ cần nổi hứng là có thể biến họ thành đống thịt vụn trong chớp mắt trêu chọc là 「chó」 thì trước khi kịp nổi giận đã thấy run sợ là điều hiển nhiên.
「…Thưa tiểu thư, tuy mạo phạm, nhưng lời người kia cũng không phải là không có lý. Giờ vẫn còn kịp để cử người thay thế tiểu thư Murasaki đi thì hơn ạ.」
Ta cố gắng góp lời khuyên dựa trên lề lối của thế giới này, vốn dĩ chuyện này bắt nguồn từ trò trêu chọc của Gorilla, nhưng giờ thì có vẻ như đã chuyện bé xé to rồi. Chỉ riêng việc để một trừ yêu sư so tài với một đầy tớ đã là chuyện điên rồ, vậy mà còn để đích thân tiểu thư danh gia vọng tộc chuyên trừ yêu đích thân xuống cống ngầm thì… trừ phi đây là mệnh lệnh của Triều đình, chứ ở tình huống như hiện tại thì để Ako Murasaki tự mình hành động là quá mức bất thường.
Cả tôi cũng vậy, vì danh dự của Gorilla-sama và Murasaki, tốt nhất là nên hủy bỏ vụ này đi. Thật lòng thì tôi cũng chẳng muốn chui vào cái hệ thống cống ngầm đó chút nào! Dù sao thì đến cuối cùng kiểu gì nhân vật chính cũng sẽ là người đánh bại hết mà, sao cứ phải tự đâm đầu vào bụi rậm thế?
「Thôi được rồi, lo chuẩn bị xuống đó đi. Chẳng lẽ ngươi định bôi tro trát trấu vào mặt ta sau khi thuận theo âm mưu bẩn thỉu của tên thương nhân đó sao?」
Nở nụ cười nhân hậu đầy độ lượng, nhưng lại tuyên bố vô cùng tàn nhẫn, đó chính là Công chúa Khỉ đột của chúng ta. Ờ, đúng là cái đồ khỉ đột. Gorilla gorilla gorilla!!
「Tomobe-san…xin hãy cẩn thận…!!」
Kẻ cất tiếng từ bên cạnh chiếc ngưu xa là Shiro trong bộ hakucho (白丁). Cái cách cô bé cụp tai và đuôi xuống đầy lo lắng mà nhìn về phía tôi không hề giống đang diễn… Nếu đó mà là diễn thật thì chắc tôi sẽ sốc lắm.
「…À. Anh hiểu rồi. Nếu cảm thấy nguy hiểm thì chỉ thu thập thông tin rồi quay về thôi. Không cần phải lo.」
Thật ra thì tôi muốn cô ấy thuyết phục Gorilla-sama hơn là lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng không phải là trẻ con mà đi trách móc. Dẫu sao, cô ấy cũng phải sống dưới những phân biệt giai cấp như thế. Nên lời lo lắng ấy, tôi chỉ lặng lẽ tiếp nhận và đáp lại bằng câu trấn an, đó mới là vai trò của người lớn.… Dù rằng, nói chính xác thì cô gái bán yêu này có khi còn lớn tuổi hơn tôi.
Ta thở nhẹ một tiếng rồi quay lại phía trước. Ako Murasaki đã xuống ngựa, cũng nhìn về phía này với ánh mắt kiên định.
「Nghe nói người hoàn thành vụ ủy thác lần này sẽ là người chiến thắng nhỉ? Dù sao thì đám yêu quái chui rúc dưới hệ thống cống ngầm này cũng chẳng phải đối thủ của ta… Nhưng nếu thấy nguy hiểm thì ngươi cứ trốn sau lưng ta cũng được đấy? Dù là tiểu yêu, với một đầy tớ ngươi cũng chật vật lắm nhỉ.」
Cô gái ấy hừ nhẹ một tiếng khiêu khích tôi. Tuy vậy, dù lời lẽ có gay gắt, tôi lại không cảm thấy chán ghét hay khó chịu gì cả. Nghe như kiểu cô ấy còn lạ lẫm nói lời ác khẩu. Có lẽ bình thường cô ấy không hay mỉa mai người khác. Có chút gì đó khờ khạo, như một đứa trẻ đang cố tỏ ra trưởng thành…? À mà, thật ra thì cô nhóc này cũng mới mười ba tuổi, vẫn là trẻ con thôi mà.
So với những đứa trẻ cùng tuổi ở kiếp trước, trông cô ấy có vẻ trưởng thành hơn, chắc là do kỷ luật cứng rắn của gia tộc và cả giá trị quan khắc nghiệt của thế giới này chăng…? Tôi đang ngẫm nghĩ mấy chuyện linh tinh thì mấy người dẫn đường lên tiếng gọi.
「Chuẩn bị xong rồi chứ? Chúng ta sắp xuất phát đây. Không có ai hối hận chứ?」
Dáng người nhỏ con nhưng do làm việc nặng nhọc nên cơ thể cũng rắn chắc, nhìn qua lớp áo mỏng cũng thấy rõ. Trên mặt và cơ thể có vết sẹo, rõ ràng không phải người thường. Có ba người như vậy, những người dẫn đường xuống hệ thống cống ngầm, đều đeo thanh đoản kiếm bên hông và cầm lồng đèn trong tay. Rõ ràng chẳng phải dân lương thiện.
「Ta lúc nào cũng sẵn sàng. Bên các ngươi thì sao?」
Ako Murasaki đáp lại đầy tự tin, tuy trong lời nói có chút sắc bén. Tôi quay sang nhìn chủ nhân phía sau. Cô nở nụ cười nhẹ nhàng sau chiếc quạt giấy che miệng. Đó là tuyên cáo hành hình. Tức là…
「…À. Không vấn đề. Lúc nào cũng có thể xuống được.」
Trong tình cảnh toàn là vấn đề, tôi đành nửa buông xuôi mà cất lời đáp lại.
-
Bên trong hệ thống cống ngầm rộng rãi hơn so với tưởng tượng. Lối đi hình bán nguyệt bằng gạch nung, hoặc có thể nói là dạng vòm, ở giữa là dòng nước thải sinh hoạt đang chảy, còn hai bên lối đi thì đủ rộng để ba người đi song song mà vẫn còn dư chỗ. Đương nhiên nơi đây không có ánh sáng, nên vài người phụ trách dẫn đường mang theo đèn lồng, chiếu sáng trần phía trước, phía sau… không để lại kẽ hở hay bóng tối nào quanh khu vực.
「Không ngờ lại không có mùi hôi nhỉ?」
Ako Murasaki hỏi người dẫn đường đi phía trước. Có vẻ cô đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận mùi hôi thối khủng khiếp của cống ngầm.
「À, chỗ này chủ yếu là nước thải từ phòng tắm thôi. Với lại trước khi vào đây, chỗ này đã rải đầy thuốc khử trùng rồi. Khu này vẫn chưa đến mức dơ dáy như người nghĩ đâu.」
Người dẫn đường nói bằng giọng giễu cợt, những kẻ khác cũng cười theo. Tức là càng vào sâu, mọi thứ sẽ càng kinh khủng, lời nói ấy chẳng khác nào ám chỉ điều đó. Sắc mặt Murasaki thoáng hiện vẻ khó chịu, khẽ lẩm bẩm.
「Chỉ là bọn tiện dân mà dám…!」
Dù sao đi nữa, cô cũng xuất thân từ một gia tộc trừ yêu danh giá, hay có lẽ chính vì xuất thân đó mà Murasaki đã mặc nhiên xem những kẻ ngoài vòng giai cấp như những kẻ dẫn đường là hạng người thấp kém, một điều mà cô cho là 「lẽ thường tình」. Và thế nên, sự chế giễu công khai kia đã khiến lòng tự tôn của cô bị tổn thương không ít. Dĩ nhiên, lý trí cô nàng đủ vững để không vung kiếm chém kẻ giễu cợt kia ngay tại chỗ.
(Phải, nếu là họ thì phản ứng như thế cũng không khó hiểu…)
Tôi đồng hành trong đoàn, nhớ lại kiến thức từ cuốn thiết lập nguyên tác.
Rất nhiều gia tộc trừ yêu, vốn xưng là hậu duệ của các vị thần thời thần thoại cùng với Hoàng thất và Quý tộc, thật ra lại có nguồn gốc từ tầng lớp bị phân biệt đối xử, là sự thật bị giữ kín.
Suy xét một chút là ra ngay kết luận. Như bản thân tôi đây, dù có linh lực, thì cũng chỉ là hạng tép riu, đến cả tiểu yêu còn có thể giết chết nếu khinh suất. Không, trong thời kỳ của nguyên tác, kỹ thuật chiến đấu với yêu quái cùng kinh nghiệm rèn luyện đã là quá phong phú, chứ thời đại xưa kia thì chẳng có gì cả, thậm chí cả vũ khí cũng thô sơ tới thảm hại, thì còn tuyệt vọng đến mức nào nữa.
Người có linh lực cũng vì nó mà thu hút yêu vật, trong một thời kỳ chưa hình thành khái niệm『quốc gia』, mà chỉ có các làng mạc, thôn xóm với dân số vài chục đến vài ngàn người… Họ bị coi như những kẻ mang điềm xấu, hoặc là kẻ bị yêu quái ám, nên đã bị phân biệt và ruồng bỏ, âu cũng là điều tất nhiên.
Số phận của họ thật bi thảm. Vừa sinh ra đã bị giết là chuyện thường tình, cả gia đình bị trục xuất khỏi cộng đồng, thậm chí tại những làng đã quy phục yêu quái có trí tuệ, có nơi còn nuôi lớn trẻ con có linh lực để dâng làm tế phẩm. Phải đến tận năm năm sau khi game phát hành, trong tiểu thuyết ngoại truyện về giai đoạn lập quốc của Phù Tang mới hé lộ chi tiết đến mức đó.
Như tiểu thuyết đó có nhắc đến, những người bị trục xuất đã tụ họp lại, cùng nhau chống lại yêu vật tấn công, sinh con đẻ cái duy trì dòng giống. Nhờ đó, họ dần mạnh lên và cuối cùng đảm nhận những công việc diệt yêu như lính đánh thuê cho các thôn làng. Chính họ là những người khởi đầu cho các gia tộc trừ yêu sau này.
Khoảng một ngàn bốn trăm năm trước, có một nam nhân chẳng rõ xuất thân. Ở khu vực mà ngày nay gọi là Trung Thổ, là nơi các yêu quái cường đại hay thậm chí cả những tồn tại thần thánh, tranh đoạt linh địa như địa ngục trần gian, ông đã dùng lời lẽ để quy tụ các trưởng làng, trưởng thôn ẩn dật khắp thiên hạ. Và rồi, ông đánh chiếm nơi linh mạch dồi dào nhất, xây dựng thành phố, lập nên một quốc gia. Đó là vị Đệ nhất Thiên Hoàng, tồn tại như thần thoại, là người sáng lập Hoàng triều, Công thần, và cả kinh thành Phù Tang quốc.
Mức độ chênh lệch sức mạnh giữa Phù Tang quốc thời sơ khai và lũ yêu quái khi ấy là quá lớn… Ấy vậy mà họ vẫn đoạt được linh mạch, là nhờ vào sức hút thần thánh của Thiên Hoàng Đệ nhất, sự hy sinh của Hữu Đại Thần và tổ chức Ẩn hành dưới trướng, góp phần thao túng thông tin, khiến các yêu quái cường đại tranh đấu lẫn nhau, và cả sự trợ giúp của một thiếu nữ Tengu thiện lương được người nuôi dưỡng. Và trên hết, nguyên nhân lớn nhất khiến Fusou đoạt được linh mạch chính là nhờ chiêu mộ các gia tộc trừ yêu bị ruồng bỏ khắp nơi.
Họ được đặt vào địa vị thống trị, họ huy động chiến tranh chống yêu quái trên quy mô chưa từng có, nhờ đó Phù Tang quốc mới giành được linh mạch dưới thủ đô, còn các Trừ yêu sư thì có được đất đai, địa vị và danh dự, trở thành một phần của giai cấp thống trị.
Và khi Phù Tang quốc bước vào thời kỳ ổn định, để duy trì uy quyền—vì chẳng thể nào để lộ chuyện từng nhượng bộ tầng lớp bị phân biệt—toàn bộ thông tin về nguồn gốc bị ngược đãi của Trừ yêu sư đã bị kiểm soát, ngoại trừ một số ít. Đến mức ngay cả các gia tộc trừ yêu cũng gần như đã quên mất nguồn gốc đó. Còn trong giới công thần, trừ những gia tộc danh giá từ thời khai quốc có giữ chức Tam vị trở lên, thì những kẻ thuộc các gia tộc mới nổi tầng lớp dưới đều không hề biết sự thật, thậm chí còn kết hôn với gia tộc trừ yêu cũng chẳng hiếm.
Và chỉ có một số ít, thuộc tầng lớp bị phân biệt, là còn biết đến sự thật đó.
Mà nói chính xác hơn thì, phần lớn họ cũng chỉ nghe truyền miệng, tin thì nửa ngờ, kẻ thực sự nắm rõ sự thật chỉ còn cực ít ỏi. Nhưng dù vậy, đối với kẻ chịu sự khinh miệt, thì lũ trừ yêu sư cao ngạo kia thực chất cũng giống họ, từng bị ruồng bỏ, quả là một sự thật vô cùng thuận tai, đầy hả hê. Vì thế, họ vẫn giữ niềm tin ấy tận sâu trong đáy lòng. Mà trong thời đại không có tự do nghề nghiệp, định kiến và phân biệt là chuyện hiển nhiên, thì những kẻ đảm nhận vai trò dẫn đường trong cống ngầm hẳn là...
(Nếu ta nhớ không lầm thì trong nguyên tác, bọn yêu quái lợi dụng chính sự phẫn nộ và cảm xúc xấu xí ấy mà…)
Dù là từ thời đại Nhân Yêu Đại Loạn, lũ yêu quái vốn đã hèn hạ, xảo quyệt. Chúng mạnh hơn con người, nhưng lại thích lợi dụng kẽ hở trong lòng người mà giăng bẫy.
Và trong bối cảnh của nguyên tác, vốn là thời thanh bình đến ngu muội so với thời Đại loạn, thì thủ đoạn đó lại càng hiệu quả. Dù suy yếu hơn xưa, tàn dư của yêu quái trong thời đại ấy, Cứu Yêu Chúng, vẫn có thể thành công phá hủy cả Phù Tang quốc tùy theo diễn biến của cốt truyện.
...Hay đúng hơn, tất cả những điều đó đều nằm trong kế hoạch mà Không Vong đã tính sẵn từ giữa cuộc Đại loạn, khi hắn cảm thấy có khả năng thất bại. Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn chỉ dẫn và biện pháp phòng khi bản thân bị phong ấn. Thật là một kẻ điên rồ.
「Vụ mất tích cũng xảy ra ở chỗ sâu hơn này sao?」
「…Ừ. Phía trước đường đi phức tạp lắm. Nếu bị lạc thì không chắc còn lối lên mặt đất đâu. Nhớ đừng tách khỏi bọn này đấy.」
「Ra vậy.」
Tôi nheo mắt sau lớp mặt nạ, thầm hiểu hàm ý lời nói của những người dẫn đường. Nói cách khác, nếu bọn họ chết thì cũng đừng mong quay lại được mặt đất, cho nên phải dốc toàn lực mà bảo vệ bằng mọi giá. Vì lo cho thân mình mà tính toán cũng kỹ lưỡng thật. Mà, không như vậy thì ai lại chịu nhận cái vai trò nguy hiểm này chứ……
Không biết đã đi bao lâu rồi nhỉ? Cống ngầm mỗi lúc một tối tăm hơn, dù có đèn lồng soi sáng cũng chỉ thấy được chừng mười bước chân. Âm thanh dòng nước đặc quánh chảy róc rách, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu và tiếng bò trườn khe khẽ, chắc là chuột hoặc côn trùng.
Mùi hôi khó diễn tả thành lời càng lúc càng nồng nặc… Có lẽ là do nơi này chứa nhiều nước thải từ các nhà tắm công cộng, độ ẩm trong không khí dần tăng lên khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Mọi người dần ít nói lại, cuối cùng thì không ai lên tiếng nữa.
Chúng tôi tiếp tục tiến bước trong im lặng. Rồi bất chợt, người dẫn đường dừng chân. Gần như cùng lúc, tôi và Murasaki cũng dừng lại. Dù chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng tất cả đều cảm nhận được sự hiện diện lạ thường ấy.
Tiếng chuột chút chít vang vọng. Tôi thủ thế bằng cây đoản thương chuẩn bị cho chiến đấu trong đường cống hẹp… Lưỡi thương là dạng lưỡi liềm đơn. Có lẽ những người khác cũng đang rút vũ khí của mình ra.
Âm thanh của sinh vật kia mỗi lúc một lớn dần. Rồi… Dưới ánh đèn lồng, hình hài ghê tởm của nó hiện ra.
『Chít… chít………!!』
Ngay cả tôi cũng phải nhăn mặt với cảnh tượng trước mắt. Đó là một con chuột cống khổng lồ. To cỡ một con mèo lớn, toàn thân phủ đầy bùn nhơ, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng điều kinh dị hơn cả là chiếc hàm của nó bị xé làm bốn. Hai chiếc lưỡi thè ra như giun đất quằn quại, còn trên thân thể thì lổm ngổm những con mắt mọc ra khắp nơi, đảo qua đảo lại. Rõ ràng, thứ này không phải sinh vật bình thường.
「……!!」
Ngay khoảnh khắc sau, một cơn kamaitachi (鎌鼬) xuất hiện, xé đôi thân thể của con ấu yêu chuột ra làm hai, hất văng nó vào dòng nước cống. Con quái vật co giật liên hồi, nhưng chỉ sau vài giây, đã bị dòng nước đục ngầu nuốt chửng mà lún sâu xuống…
「…………」
Tôi khẽ quay đầu lại. Phía sau là bóng dáng một thiếu nữ đang nắm chặt thanh kiếm, thở gấp vì căng thẳng. Vì lối đi quá hẹp, nên thay vì yêu đao, cô nàng dùng thanh kiếm ngắn dự phòng để lập tức chém ra một đòn.
Hình như nhận ra ánh mắt tôi, thiếu nữ trừ yêu sư khẽ nhăn mặt, nhưng rồi lại nở nụ cười kiêu hãnh.
「À, đây là lần đầu tiên ta thực sự tiêu diệt yêu quái đấy… Nhưng mà, cũng không khó như tưởng tượng nhỉ?」
Murasaki cố tỏ vẻ mạnh mẽ. Tôi im lặng nhìn cô. Không phải vì tức giận. Mà là bởi lời nói ấy khiến tôi nhớ lại một kỷ niệm chẳng mấy vui vẻ.
…Này, đừng có tự mình dựng death flag thế chứ.
Trong suốt gần như toàn bộ tuyến sự kiện của trò chơi, luôn có những lựa chọn dẫn đến cái chết của cô. Và câu thoại vừa rồi chính là một trong số đó, xuất hiện trong nhiệm vụ cống ngầm, là route đầu tiên cũng là route tử nạn của cô. (Và cũng là lần đầu tiên, đồng thời là cuối cùng nàng trừ yêu)
「……!! Này, dẫn đường! Yêu quái bị thanh trừ rồi! Mau đi tiếp đi!!」
Trái ngược với tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ, Murasaki mặt mày khó chịu, có lẽ cô tưởng tôi im lặng là để chế giễu mình chăng. Rồi cứ thế nghiêm giọng lệnh cho những người dẫn đường.
「V-vâng……!!」
Đám đàn ông vừa nãy còn xem thường nàng, giờ đã rụt rè tuân theo. Có lẽ từ đòn chém khi nãy, bọn họ đã nhận ra thực lực thật sự của nàng. Thái độ liền thay đổi, khúm núm tiến về phía trước.
「Nào, còn đứng đó làm gì!? Ngươi cũng mau đi đi!! Muốn bị bỏ lại phía sau à!? Hay là ngươi sợ quá không bước nổi rồi……!?」
Với giọng điệu như chế nhạo, nhưng đồng thời cũng lộ ra chút gượng gạo, Ako Murasaki quay sang tôi mà nói.
「……Không, thưa tiểu thư. Xin thứ lỗi. Thần cũng sẽ đi ngay đây.」
Tôi cúi đầu cung kính, cất bước đi tiếp. Đồng thời, tôi nói với nàng một câu thế này.
「Đòn chém khi nãy, thực sự rất xuất sắc. Đối với một con yêu quái nhỏ như vậy, mà vẫn có thể bình tĩnh nhằm trúng điểm yếu bằng kiếm ngắn… Thần vô cùng bái phục. Đúng là không hổ danh là Murasaki-sama.」
Bởi tôi biết rõ chuyện sắp xảy ra trong đoạn cống ngầm tiếp theo, nên tôi cố tình chọn lời khen hợp tính của cô, như một bước chuẩn bị. Bất chợt, cô khẽ trợn tròn mắt như chim bồ trúng đạn, rồi hơi bối rối quay mặt đi, lí nhí đáp lại: 「Ah, à……」. Phản ứng ấy, dịu dàng và thật thà, quả nhiên rất đúng với bản chất của cô nàng.
…Và cũng là phản ứng hoàn toàn nằm trong dự liệu.
「…………」
Vừa đi, tôi vừa nhìn lên vách tường bằng gạch trong đường cống. Trên đó là vết chém sâu hoắm như bị khoét mất một phần, dấu tích của đòn vừa nãy diệt yêu chuột, cũng phần nào nói lên sức mạnh của nó. Nhưng……
(Cái thứ sức mạnh thừa thãi vô nghĩa kia cũng vậy.)
Cứ đà này, có lẽ linh lực của cô sẽ cạn kiệt sớm hơn dự kiến… Tôi giữ đánh giá chua chát đó trong lòng, không nói ra. Trong nhiệm vụ này, không cần thiết phải tạo mâu thuẫn vô ích với cô. Thực ra tôi cũng không có dư hơi để làm thế. Vì lợi ích của cô, những va chạm không cần thiết nên tránh đi thì hơn.
Bởi vì tôi biết, biết rõ nguyên nhân của sự kiện lần này, cũng như mức độ nguy hiểm của nó. Thứ đang diễn ra trong đường hầm này, là một trong những ending route tệ hại nhất trong toàn bộ game.
Trong nguyên tác game 「Yamiyo no Hotaru」 tại route kinh đô, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà người chơi có thể tham gia. Nhưng kỳ thực, hễ tiếp nhận là sẽ dẫn đến Game Over bất khả kháng cự, một nhiệm tuyệt đối sẽ chết… đó chính là nhiệm vụ điều tra cống ngầm này.
Và đồng thời…… Đây cũng là một trong số rất ít sự kiện mà 「Yêu Mẫu」, con quái vật khét tiếng bậc nhất của thời Nhân Yêu Đại Loạn, trực tiếp xuất hiện, cũng là route dẫn đến một trong những Bad Ending tàn khốc nhất của Ako Murasaki… 「bị yêu hóa rồi bị chính người thân của mình chém giết」...
-
Trong không gian u ám và đen kịt đến vô tận, tựa như một bước chân lên phía trước cũng bị bóng tối nuốt chửng, bóng tối ấy như muốn khẳng định rằng nơi này hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là 『ánh sáng』.
Thế nhưng, nói như vậy cũng không có nghĩa là nơi đây là『hư vô』. Trong không khí lại phảng phất cảm giác ấm áp kỳ dị, âm thanh róc rách của nước chảy văng vẳng vọng lại. Lắng tai nghe, còn có thể nghe thấy những tiếng gì đó bò lê sột soạt, hay tiếng gì đó đang cựa quậy, và cả nhịp đập như tiếng nhịp tim của thứ gì đó sống động.
...Phải, nếu lắng tai mà nghe thì.
(Khốn kiếp...!!)
Người đàn ông nín thở không để phát ra một tiếng động, hòng không để thứ kia nhận ra sự hiện diện của mình, trong lòng gào thét những lời nguyền rủa như để xua đuổi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng đang dâng trào.
Hắn lặng lẽ đảo mắt quan sát xung quanh để đề phòng. Quả nhiên, vẫn chẳng nhìn thấy được gì cả. Chỉ có những âm thanh kỳ dị, ghê rợn ngày một dày đặc.
Bản năng kêu gào đòi ánh sáng. Thế nhưng hắn lại cưỡng ép đè nén khát vọng đó. Bởi lẽ, nếu làm vậy, chẳng khác nào là tự cầu xin chúng phát hiện ra.
Giờ đây hắn không còn biết những đồng đội đi cùng đang ở đâu nữa, thậm chí còn chẳng rõ bọn họ có còn sống hay không. Cả đội bị phục kích từ trong bóng tối, mất đi nguồn sáng, trong khi những tiếng thét gào của đồng bạn và lũ quái vật, cùng với tiếng những thứ gì đó bị nghiền nát vang lên khắp nơi, hắn mất phương hướng, chỉ có thể men theo tường gạch mà liều mạng chạy trốn. Và rồi, không rõ bao nhiêu thời gian đã trôi qua, hắn cứ lặng lẽ trốn chạy trong bóng tối, cố không gây ra bất kỳ tiếng động nào khi di chuyển.
(Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn thật! Đáng lẽ không nên nhận cái việc chết tiệt này!!)
Nếu có ai đó có thể nhìn thấy vẻ mặt y lúc này, chắc hẳn sẽ thấy biểu cảm thê thảm như thể đã tuyệt vọng với cả thế gian. Người đàn ông đến từ phương Nam, trọng dụng võ đạo, đề cao thực lực và coi khinh kẻ yếu, là một Trừ yêu sư hành nghề chui.
Sinh ra trong một gia đình tá điền nghèo khổ, lúc phát hiện bản thân có linh lực, hắn đã từ bỏ gia đình, trốn khỏi địa chủ và rèn luyện bản thân. Tự mình chiến đấu sinh tử với yêu quái trong núi rừng để học cách chiến đấu bằng thân thể, rồi dần trở thành vệ sĩ cho các địa chủ hay thương nhân không đủ sức thuê các trừ yêu sư chính quy như bọn công thần hay lãnh chúa. Và rồi, hắn trôi dạt đến kinh thành, trở thành lính đánh thuê cho một thương nhân thế lực. Công việc tuy nguy hiểm, nhưng thù lao không tệ, hơn hết, được sống ở kinh thành quả là điều hấp dẫn vô cùng. Chính vì thế, lần này hắn mới nhận công việc này với lý do chỉ cần đi trong ngày là có thể quay về... Nhưng chẳng ngờ lại thành ra thế này.
(Khốn thật… khốn thật… ta không thể chết ở cái nơi này được…!! Nhất định phải sống sót!! Không thể kết thúc ở cái chốn chết tiệt này được…!!)
Đúng vậy, không thể kết thúc ở nơi như thế này được, nếu thế thì rốt cuộc vì điều gì mà hắn lại từ bỏ thân phận đáng thương nghèo khổ của một tá điền, từ bỏ cả gia đình, từ bỏ quê hương? Vì sao lại từ chối cảnh ăn cơm thừa canh cặn sống qua ngày, bị bóc lột đến kiệt sức? Vì sao lại từ chối trở thành một nô bộc bị những gia tộc trừ yêu quyền quý coi như đồ thay thế? Tất thảy, là để dùng đôi tay này mà vươn lên.
Cho nên, không thể kết thúc ở nơi như thế này được. Chặng đường hắn vẫn còn dài. Nấc thang để leo lên vẫn còn cao. Cuối cùng cũng đã đạt được thực lực và danh tiếng đến mức được một thương nhân lớn ở kinh thành thuê. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu thôi mà. Từ bây giờ mới thật sự bắt đầu. Cho nên…
「Ufufufu, araa~. Con định đi đâu vậy hả〜?」
Giọng nói ấy vang lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán người đàn ông, hắn lập tức thủ thế, tay cầm chắc lấy vũ khí—thanh kiếm trong tay. Nhưng rồi vì quá tuyệt vọng, hắn đánh rơi nó.
Trong bóng tối đen như mực, nó xuất hiện. Dù xung quanh tối tăm, làn da trắng bệch như phát quang của nó lại nổi bật hẳn lên. Mái tóc dài màu xanh lục, mềm mượt rủ xuống như có chút dính ướt, đó là một mỹ nhân. Gương mặt mang nụ cười dịu dàng đầy mị hoặc, vừa có nét yêu kiều vừa tràn đầy mẫu tính. Phần thân trên trông như không mặc gì cả, chỉ có mái tóc dày ướt nhẹ che đi bộ ngực đầy đặn quyến rũ. Còn phần thân dưới thì hoàn toàn bị bóng tối che khuât.
Nhìn thấy hình dạng ấy, người đàn ông… hoàn toàn buông xuôi. Hắn đã cảm nhận được. Không thể thoát. Chứng kiến sức mạnh áp đảo của nó ngay trước mắt, hắn bị buộc phải hiểu ra khoảng cách sức mạnh giữa hai bên. Phải, mọi thứ đã kết thúc rồi…
『Ôi trời, vậy mà vẫn còn người ở chỗ thế này sao~?』
Giọng nói ấy dịu dàng, thì thầm như gió thoảng, nhưng lại vang vọng kỳ lạ. Ngọt ngào, mềm mại len lỏi vào tai, khiến não bộ tê dại. Người phụ nữ bước lại gần, chầm chậm từng bước. Rồi đột ngột nắm chặt lấy đầu hắn.
『Ufufu, không cần phải sợ đâu nhé~? Ổn cả thôi, ổn cả thôi… Nào, từ hôm nay con sẽ là gia đình thân yêu của mẹ, đứa con bé bỏng đáng yêu của mẹ nhé? nào, ngoan lắm………』
Ngay từ đầu, ý chí chiến đấu của hắn đã bị nghiền nát chỉ trong một ánh nhìn, giờ đây, khi bị đòn công kích linh lực mạnh mẽ như bạo lực này giáng xuống, gã trừ yêu sư chui đã hoàn toàn bị tước đoạt khả năng kháng cự lẫn suy nghĩ. Dù đầu hắn bị ôm ghì trong vòng ngực căng đầy, mềm mại và tràn ngập yêu thương ấy, dù nàng dịu dàng vuốt ve đầu hắn… gã đàn ông cũng không thể phản kháng hay phản ứng gì nữa cả.
「Gia… đình…?」
『Phải rồi. Đúng vậy đó~? Từ giờ con sẽ là một phần của gia đình này~? Như vậy sẽ không còn gì đáng sợ nữa cả~. Đừng lo, vì ai cũng là gia đình mà~? Nếu có chuyện gì, mẹ sẽ lo hết cho con~. Nên con chẳng cần phải lo gì hết nhé~?』
「Mẹ… ư…?」
Lướt qua trong tâm trí hắn là những ký ức xưa cũ, người mẹ mạnh mẽ, dịu dàng, và đầy yêu thương. Lần cuối cùng hắn thấy mẹ là khi nào nhỉ? Ah…mẹ ơi… con nhớ mẹ… nhớ mẹ lắm…!!
『Không sao đâu~? Con sẽ được gặp lại tất cả thôi. Sớm thôi. Vì rồi ai cũng sẽ trở thành một gia đình, chẳng còn gì đáng sợ nữa, chẳng cần phải run sợ gì nữa cả~?』
「Mọi người…?」
『Ừ, đúng vậy đó~. Mọi người, tất cả… lần này nhất định... Nên là…』
Nụ cười bao dung của mỹ nữ khẽ nhếch lên, và rồi, giọng nàng thì thầm tràn đầy yêu thương
『Vậy nên, để me sinh con ra thêm một lần nữa, nhé~?』
Nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực, nhóp nhép, ngấu nghiến, ực…
Tận sâu trong lòng đất, nơi ánh sáng chẳng thể soi tới, âm thanh nhai nuốt ấy vang lên lặng lẽ một lúc lâu…


4 Bình luận