• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi

Kết chương - Hậu

10 Bình luận - Độ dài: 6,478 từ - Cập nhật:

「Thật là, đến nước này rồi mà còn làm loạn đến mức ấy. Cái con quái vật đó.」

Lão trừ yêu sư đang ẩn náu trong một tiệm sách cũ đã vĩnh viễn đóng cửa ở ngoại thành Phù Tang Quốc, đứng giữa đống hoang tàn trong căn nhà của mình mà thở dài não nề.

Tiệm sách cũ, nhờ vào kết giới khuếch trương không gian, gần như đã trở thành cấm thuật, có một diện tích rộng đến khó tin so với bên ngoài, vậy mà giờ đây bên trong lại bị tàn phá tan tành. Những giá sách xếp ngay ngắn đều bị xô đổ, hàng đống sách chứa trong đó bị văng tung tóe. Hơn nữa, không ít quyển bị xé rách, bị cắt vụn, thậm chí bị thiêu rụi, mảnh vụn của đám yêu quái bị nghiền nát nát bét dính khắp tường và đồ đạc. Ở trung tâm căn phòng hoang tàn ấy là xác một con gấu khổng lồ, một con yêu quái, ngã ngửa giữa vũng máu…

「May là ta đã dựng kết giới cách âm. Với cái mức tàn phá này, tiếng động chắc cũng kinh khủng lắm.」

「Xin người đừng nói như thể không liên quan vậy chứ, ojii-sama. Làm ơn, giúp cháu dọn dẹp một tay đi mà.」

Cô gái lườm lão trừ yêu sư Michizuri, ngồi phịch lên đống sách gần đó mà thở dài, với ánh mắt chán chường. Khi lão đưa mắt nhìn về phía đó, thấy một thiếu nữ độ mười mấy tuổi đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế bành nhập khẩu, sai khiến lũ thức thần dọn dẹp mớ hỗn độn. Trên đùi nàng là một con nekomata, ngáp ngắn ngáp dài như chẳng mảy may để tâm đến tình cảnh xung quanh.

Thiếu nữ ấy chính là Matsushige Botan, cháu gái và cũng là đệ tử hiện tại của lão Michizuri, con gái thứ ba của đương kim gia chủ đời thứ hai mươi chín của gia tộc Matsushige, Matsushige Harutaka. Cô năm nay trạc mười lăm tuổi, mái tóc đỏ hơi ánh nâu buông dài tới vai, nước da trắng như sáp, khuôn mặt xinh đẹp nhưng phảng phất một vẻ mong manh, tựa như mang theo hơi thở của tử khí.

「Dù vậy thì... Hừm, trước hết phải gọi cái thứ này dậy đã. ...Này, mau dậy đi đồ gỗ mục kia.」

Vừa nói lão vừa rút ra từ ống tay áo một cây gậy dài, rõ ràng xét về mặt vật lý thì không thể nào chứa trong đó, rồi lom khom đi tới chỗ con gấu khổng lồ đang nằm sõng soài và không nương tay giáng gậy liên tiếp vào đầu nó.

『Grừừừừừ...』

Như thể bị một sợi dây vô hình kéo giật dậy, con quái vật, hùng yêu Genbu, từ từ nhỏm dậy. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cánh tay trái của nó đã bị xé toạc hoàn toàn từ phần vai, một vết thương nó hứng chịu khi cố ngăn cản ả Bích Quỷ ác nghiệt ấy bỏ trốn ra khỏi cửa hàng.

「Đúng là một phen vất vả thật. Cái con Bích Quỷ ấy, đột nhiên gào thét rồi lao thẳng về phía kinh đô...」

Vừa sai khiến đám thức thần khiêng cánh tay đứt rời của hùng yêu, Botan vừa thở dài thườn thượt. Ngay từ đầu, việc con oni ấy sống lỳ ở đây đã là điều bất thường rồi. Đã vậy còn hóa điên, phá phách như thế... Tất cả đều tại cái gã thanh niên kỳ quặc không rõ lai lịch kia, vừa mới trở thành đệ tử của ông nàng.

Botan nhớ rõ như in khoảnh khắc ấy. Akagami Aoko khét tiếng, vốn vẫn luôn bí mật theo dõi gã thanh niên ở trong Onizuki bằng thức thần, vào đúng khoảnh khắc đám thức thần bị phá hủy, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó và lập tức hóa điên.

Sau đó là một màn hỗn loạn không tưởng. Yêu khí cuồn cuộn tuôn trào, con quỷ ấy lao ra cửa tiệm, định xông thẳng vào kinh đô. Botan và ông lão đã phải dốc hết các linh thú biến thành thức thần và các bẫy ngầm giăng khắp nơi để ngăn cản, nhưng... dù mục nát tới đâu, đối phương vẫn là Bích Quỷ. Cản nó quả thực là một canh bạc liều mạng, và thực tế, họ đã không thể hoàn toàn khống chế nổi.

Cuối cùng, chỉ nhờ vào kết giới phong ấn, loại kết giới cần hàng tới tháng trời chuẩn bị, mà lão già mới tạm thời kìm giữ được con oni điên, dù nó liên tục bào mòn kết giới với tốc độ khủng khiếp. Thực ra, lão cũng chẳng kỳ vọng sẽ giam giữ được nó lâu. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có được, lão đã dùng lời lẽ khéo léo để dỗ dành, may mắn ngăn được nó lao xuống kinh đô, đúng hơn là ngăn nó lao vào hệ thống cống ngầm bên dưới kinh đô. Sau đó thì... con oni ấy đã biến mất tăm.

「Không sao. Để chúng tự chém giết lẫn nhau thì càng tốt. Tốt nhất là cứ thế mà cùng chết đi thì đúng là vạn sự như ý」

Khi bọn thức thần ấn cánh tay đứt rời lên vai quỷ gấu, ông lão dùng gậy đập nhẹ vào chỗ nối, đồng thời rút ra vô số bùa hộ mệnh dán lên vết thương. Con quỷ gấu gầm gừ đầy khó chịu khi cảm nhận được cơn đau truyền tới.

「...Vậy, ojii-sama, người định xử lý tên đó như thế nào đây? Một thứ quái dị như vậy, để mặc nó tự do thì nguy hiểm quá.」

Botan vừa vuốt ve cổ con nekomata trên đùi, vừa điều động đám thức thần làm công việc khác, rồi nghiêm túc hỏi lão. Đúng vậy, đây mới là vấn đề trước mắt.

「Cái tên ấy, vốn dĩ đã quái đản rồi. Vậy mà còn dung nạp máu của cái con quái vật kia, lại còn nuốt cả trái tim của một trừ yêu sư nhất đẳng... Thành thật mà nói, thứ nhân tố nguy hiểm như vậy, tốt nhất nên nhanh chóng xử lý thì hơn」

Nhắc tới 『Yêu Mẫu』, ấy là nhắc tới một trong những đại tai họa hàng đầu ở Phù Tang, ả chưa từng bị phong ấn hay tiêu diệt. Bản thân nó vốn là một thần linh sa ngã đến từ bên kia đại dương. Nay lại còn truyền nhiễm yêu huyết thông qua máu chứ không phải 「tái sinh sản」 theo cách thông thường…

Hơn nữa, tuy hiện tại dùng bí dược để tạm thời khống chế biến dị, nhưng không thể chữa trị tận gốc. Càng kéo dài, cơ thể gã càng thích nghi với yêu huyết, và khi cân bằng sụp đổ, hậu quả sẽ khôn lường. Chẳng thà thiêu rụi cả đám trước khi rắn trong bụi kịp trồi ra thì còn an toàn hơn.

「Không được. Đúng là nếu cứ để vậy, chỉ là hoãn lại vấn đề. Nhưng nếu thiêu cả bụi cỏ, ta không thể đảm bảo ngọn lửa sẽ không lan tới chỗ ta. Giờ chưa phải lúc」

Ông lão phủ quyết ý kiến của cháu gái bằng giọng điệu lạnh lùng, không phải vì nhân từ hay mềm lòng, mà là sau khi cân nhắc kỹ càng mức độ nguy hiểm. Việc trừ khử gã thanh niên kia không khó, nhưng hậu quả kéo theo phản ứng của chị em nhà Onizuki, bà nội của họ, và cả Bích Qủy nữa lại không thể lường trước nổi. Quá nguy hiểm... Ít nhất là bây giờ.

「Vả lại, còn có giá trị lợi dụng. Trước khi diệt trừ được đám quỷ, không thể để hắn chết. ...Mặc dù ta cũng chẳng biết cách điều chế dược hoàn nguyên yêu hóa... Đúng là phiền phức. Có lẽ phải nghiên cứu lại từ đầu thôi」

Vừa vuốt chòm râu trắng, ông lão vừa lẩm bẩm vẻ thật sự đau đầu.

Thực ra, trong kinh thành cũng có lưu trữ một số loại cấm thuật, e rằng ít nhất cũng có ghi chép về phương pháp điều chế. Tuy nhiên, khi còn làm việc tại Âm Dương Liêu, chủ đề lão nghiên cứu chủ yếu là các loại thuật pháp phong ấn và tiêu diệt yêu ma, hầu như không mấy quan tâm tới kỹ thuật trị liệu. Đặc biệt là những phương pháp cứu chữa cho những con người đã bị yêu hóa nặng nề.

Đó cũng là lẽ đương nhiên, bởi chỉ riêng việc kéo dài mạng sống thôi cũng đã cần đến những nguyên liệu khó tìm tới lố bịch…ví như trái tim của một trừ ma sĩ hàng đầu… Huống hồ là chữa trị tận gốc, các nguyên liệu cần thiết lại càng khó kiếm hơn nữa, một món hàng hoàn toàn không xứng đáng với cái giá bỏ ra. Nếu đã phải dùng đến những thứ quý giá như vậy để cứu chữa, chi bằng giết quách đi còn rẻ hơn nhiều. Tuy nhiên, dù hi vọng có mong manh đến đâu, lão dường như cũng không có ý định cứ thế mà bỏ mặc.

「……Cháu thực sự bất ngờ đấy. Không ngờ ojii-sama lại chịu tốn thời gian cho việc đó. Chỉ vì một tên đầy tớ, ông định vất vả đến vậy sao?」

Cô cháu gái, vốn quen với lối suy nghĩ đầy toan tính, lý trí và thực dụng, thậm chí lạnh lùng hơn bất kỳ ai của ông lão, giờ đây thật lòng kinh ngạc thấy ông chịu động lòng vì một kẻ đầy tớ lai lịch bất minh. Đến mức, cô đã thoáng nghi ngờ có phải ông đã bị thôi miên, hoặc bị giết rồi có kẻ nào đó đội lốt không.

「Hừm, ngạc nhiên lắm sao?」

「Với tính cách của ông thì thật quá đỗi nhu nhược」

Trước câu hỏi của ông lão, cô cháu gái đáp lại ngay không chút do dự. Với một lão trừ yêu sư từng bị triều đình trục xuất vì hành vi tàn bạo, dùng người sống và bán yêu làm vật thí nghiệm nhằm khai phá cấm thuật, thì thái độ này quả thực quá khoan dung. Bản năng cảnh giác trong cô khẽ nhích lên.

「……Ừm, đúng vậy, tự ta cũng đã nói ra, có lẽ đúng là khoan dung thật. Con cảnh giác như vậy cũng là quyết định đúng đắn」

Ông lão vừa gật gù vừa quan sát cháu gái lặng lẽ vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, vừa tự suy xét lại những lời mình vừa thốt ra. Đúng là quá mềm yếu. Ngay cả chính lão cũng nhận thấy bản thân quá mức nhân nhượng với một kẻ có thân phận bất thường như vậy.

Ông lão chưa từng tin vào thuyết tính thiện. Lão tin rằng bản chất con người vốn dĩ là ác. Vì mạng sống và lợi ích của bản thân, con người sẵn sàng vứt bỏ, dày vò đồng loại. Dẫu vậy, lão cũng không hề khinh miệt hay thất vọng về nhân loại. Bởi khác với dã thú hay yêu quái, con người là loài duy nhất có thể tự kìm chế, ràng buộc và tu dưỡng bản thân bằng kỷ luật.

Chính vì vậy, mới thấy chàng trai ấy thật bất thường. Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, bị cuốn vào một thế giới đầy rẫy bất công, chỉ toàn khổ đau và gian nan… Với một kẻ phàm tục ngu dốt, lẽ ra hoặc phải tuyệt vọng buông xuôi, hoặc trở nên bỉ ổi, hèn hạ mới phải. Thế nhưng chàng trai ấy lại…

「Đúng là bất thường thật. Nhưng mà………」

「………?」

Nghe tiếng thở dài chất chứa u buồn, cô cháu gái không khỏi cau mày khó hiểu. Ông lão cũng nhận ra điều đó và bật cười khổ. Đúng vậy, quá đỗi mềm yếu. Chính ông cũng biết rất rõ. Nhưng dẫu vậy……

「Yaa, về muộn quá rồi. Ủa? Cửa tiệm vẫn bừa bộn thế này à. Chà chà, phiền phức thật」

Tiếng chuông leng keng vang lên cùng lúc với kẻ thản nhiên bước vào tiệm, khiến cả ông lão và cô cháu gái đồng loạt liếc mắt đầy chán ghét. Dù đã treo biển đóng cửa và thi triển chú thuật đuổi khách, vậy mà vẫn thản nhiên bước vào, chỉ có duy nhất một kẻ… không, một 「thể」 mà thôi.

「Ồ, có vẻ ngươi đùa vui phết nhỉ?」

Ông lão lạnh lùng hỏi kẻ mặc áo tu hành, toàn thân đẫm máu, mùi tanh nồng nặc. Đáng ra hai con yêu quái kia nên tự diệt lẫn nhau thì tốt biết mấy… Thế này xem ra chẳng đứa nào chết cả. Đúng là thất vọng. Đừng nói là…

「Đâu có đâu, ta không cố tình để nó chạy đâu nhé. Ta cũng phát ghê khi thấy con mụ già đó định quyến rũ cậu ta mà. Nếu để cậu ta hạ được mụ ta, chẳng phải địa vị của ta sẽ tiêu tan sao? Vậy nên, khoảnh khắc huy hoàng đầu tiên của hắn phải thuộc về ta, chứ không phải mụ điên kia」

Con oni thản nhiên tuôn ra những lời lẽ đầy ích kỷ. Ả nói như thể mặc định sẽ bị thanh trừ bởi chàng trai kia, nhưng vốn dĩ, việc diệt trừ oni là chuyện mà người bình thường dù có trả bao nhiêu vàng bạc cũng không muốn dây vào. Bởi oni vừa tàn bạo, vừa bẩn thỉu, lại vừa hiểm độc. 

「Thôi, tóm lại là thế đó. Cứ yên tâm đi, mụ điên đó sẽ do ta giải quyết. …Mà này, ta cũng là con gái đấy nhé, không thể cứ bốc mùi thế này mãi. Chuẩn bị nước nóng cho ta tắm đi?」

「Ugh, mùi này… Đúng là oni mà」

Con oni sải chân vào phòng, vừa đi vừa buông những lời ích kỷ. Mùi máu tanh, ruột gan, lẫn mùi rượu nồng nặc đặc trưng của oni tỏa ra nồng nặc, khiến Botan không khỏi lấy tay che miệng, vẻ mặt tràn đầy khó chịu. Đặc biệt là mồ hôi của quỷ khi hưng phấn hay động dục, chỉ cần hít một hôi thôi cũng đủ khiến người ta say. Ngay cả con nekomata cũng chịu không nổi, nhảy vọt khỏi lòng Botan, chạy trốn vào đâu đó trong căn phòng bừa bộn.

「Ừm, đúng thật là nên tắm sạch sẽ đi. Này, Genbu, mau chuẩn bị nước nóng. …Sau đó ta sẽ hỏi ngươi về con quái vật đó」

Dù có phàn nàn thế nào thì thực tế, mùi hôi từ con oni này quả thật quá kinh khủng. Ông lão che mũi bằng tay áo, vừa gõ gậy lên đầu con gấu yêu mới hồi sinh, ra lệnh đi đun nước, rồi quay sang đề cập tới chuyện 『Yêu Mẫu』.

Ngay lập tức, đứa học trò Genbu, vừa mới bị quỷ đánh cho suýt chết hôm trước, nghe lệnh xong liền tròn mắt ngạc nhiên 「Eh, thật á?」, nhưng bị ông lão, Botan và ả oni đồng loạt lườm cho một cái, lập tức tiu nghỉu cúi đầu, lê bước sang phòng bên cạnh chuẩn bị nước nóng.

「……Thật đúng là chỉ toàn mấy kẻ lập dị. Nói vậy chứ, Âm Dương Liêu sẽ hành động thế nào đây? Từ những thông tin thu thập được qua thức thần rải rác, xem ra Triều đình định giấu nhẹm mọi chuyện」

Trong khi một lực lượng lớn Trừ yêu sư chính tông được điều động để 「khử trùng」 hệ thống cống ngầm, thì những người từng phụ trách quản lý nước, đặc biệt là giới quý tộc và Triều đình, cũng đang có những động thái riêng. Nhưng mà, với Triều đình hiện giờ, vốn thiên về chủ nghĩa ổn định và giữ nguyên hiện trạng, thì kỳ vọng e rằng quá xa vời…

「Chuyện liên quan đến『Yêu Mẫu』mà. Dù Triều đình có nghi ngờ cũng chẳng tin đâu」

Quả thực quá lớn lao. Huống hồ, những nhân chứng cũng toàn là những kẻ thiếu độ tin cậy. Theo tiền lệ trước giờ, có lẽ sẽ cố tình lấp liếm. Hoặc, các bên sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Nếu vậy thì… đúng là rất phiền phức.

「……Con gái nhà Ako chắc sẽ không bị động đến. Dù sao cũng quá nguy hiểm để đụng vào cả cô ta lẫn thế lực xung quanh. Còn gã đàn ông sống sót làm người dẫn đường, hắn thì không đáng để bận tâm. Một người hoàn toàn không có linh lực thì không có giá trị gì để tra khảo. Thân phận của hắn cũng chẳng có trọng lượng gì cả. …Vậy thì càng phiền phức.」

Có lẽ, trước mắt con oni kia sẽ lại hành động. Cũng phải đề phòng đám nữ nhân điên loạn nhà Onizuki. Dù sao thì điều quan trọng nhất là không để bị moi ra thông tin về bọn họ.

(……Quả thật, giết người diệt khẩu sẽ đơn giản hơn.)

Botan thầm kết luận như vậy, khẽ thở dài. Đúng là một kẻ khó lường. Hắn tiếp cận bọn họ rốt cuộc nhằm mục đích gì?

「Dù thế nào đi nữa, phải chuẩn bị thôi……」

Cô gái tóc đỏ lẩm bẩm như đang độc thoại. Phải chuẩn bị sẵn phương án bỏ trốn, và trong trường hợp xấu nhất, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng 「xử lý」 chàng trai đó. Dù phải tự mình ra tay.

「Khụ.」

Botan khẽ ho nhẹ. Trong miệng cô, cảm nhận được vị máu tanh của sắt. Nuốt xuống, cô mím chặt môi, cau mặt đầy quyết tâm. Đúng vậy, cô không thể để bản thân phí thời gian vì gã thanh niên đó. Cô còn có mục tiêu của mình. Là trả thù con quái vật đáng hận kia. Vì mục tiêu đó, cô mới tự mình chạy tới nương tựa ông lão, dù có bị Triều đình và cả gia tộc ruồng bỏ. Nếu không làm đến mức đó, thì không thể kết thúc được mối thù này. Bởi thời gian còn lại cho cô, chẳng còn bao nhiêu nữa.

「Đúng là, tên phiền phức……」

Trong khi ả oni nọ vẫn đang huyên thuyên kể những chiến công chẳng ai hỏi tới, còn ông lão lắng nghe gật gù lấy lệ, thì cô lẩm bẩm, bằng một giọng yếu ớt như sắp biến mất.

-

Vào một đêm đầu thu... ánh trăng lưỡi liềm chiếu rọi màn đêm tăm tối.

Trong đêm tối đen kịt ấy, một thiếu nữ nhỏ nhắn đang ngồi chính giữa căn phòng khóa trái từ bên ngoài, ngay ngắn quỳ tư thế seiza. Lưng nàng thẳng tắp, toàn tâm toàn ý chìm trong tĩnh lặng và thiền định. Trên gương mặt nàng, những đau khổ trào dâng từ hối hận và tự trách không ngừng hiện rõ.

Tên của thiếu nữ đang lặng lẽ ngồi đó, là Ako Murasaki. Là con gái út trực hệ gia tộc Ako, gia tộc trừ yêu danh tiếng xứ Tây Địa, là chủ nhân của yêu đao『Căn Thiết Thủ Tước Hoàn』, và cũng là cô gái vừa bị tuyên giam lỏng vì tự ý hành động và thất bại thảm hại trong lần trừ yêu mới đây.

「………」

Murasaki chỉ lặng lẽ giữ im lặng trong căn phòng tối mịt, chịu đựng hình phạt, nhưng nàng tuyệt nhiên không có lấy một lời than oán. Trái lại, nàng hoàn toàn hiểu rõ… đó là sự trừng phạt đương nhiên. Không, xét theo lỗi lầm phạm phải, có lẽ còn quá nhẹ.

Không bàn bạc với gia tộc, phớt lờ lời khuyên can của những người dưới quyền, lại khinh suất trang bị sơ sài, một mình xông vào cống ngầm để trừ yêu, kết cục bị bắt giữ. Đến khi tưởng đã trốn thoát, lại một lần nữa sơ ý, suýt chút nữa bị yêu quái ăn thịt. Cuối cùng, ngay cả Têu đao cũng mất kiểm soát, suýt nữa đã giết chết một đầy tớ của gia tộc khác, dù chỉ là nhân vật hèn kém, thì lỗi lầm cũng không thể bào chữa. Bao nhiêu sai sót lớn nhỏ trong quãng thời gian đó... quả thực, chỉ có thể gọi là trò hề nhục nhã. Khi phụ thân nàng trở về sau khi hoàn thành công vụ tại Hoàng cung, đã thẳng thắn khiển trách nàng là 「quá khinh suất」cũng là chuyện hiển nhiên.

「Nhục nhã... Quả thực chỉ toàn là nhục nhã mà thôi」

Murasaki, vẫn ngồi quỳ trong bóng tối, liếc mắt nhìn chiếc gương trang điểm trước mặt. Trong gương, hình ảnh chính nàng với khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng phản chiếu. Một nụ cười giễu cợt khẽ hiện trên môi nàng. Thật là nực cười.

Dù chưa từng thốt ra lời nào trước mặt phụ thân và những người khác, nhưng thực ra mọi chuyện còn thảm hại hơn nhiều. Trước yêu quái, nàng sợ hãi đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, van xin tha mạng, còn bám víu lấy một tên đầy tớ tầm thường và yếu đuối. Một tiểu thư dòng dõi trừ yêu danh giá lại có thể hèn hạ, nhục nhã, thảm thương đến vậy sao. Không, còn hơn cả nỗi nhục ấy…

「Fufu, đúng là... gọi là vô sỉ cũng chẳng sai」

Nhục nhã hơn tất thảy, chính là việc nàng dựa dẫm hoàn toàn vào người mà chính mình đã xem như kẻ địch, đơn phương oán hận, trong khi bản thân lại được hắn cứu giúp. Hơn nữa, đối phương đã tự nguyện tin tưởng mình...

「Không biện minh, cũng không thể biện minh. Sự thật là sự thật, càng tự bào chữa càng thêm thảm hại mà thôi」

Chênh lệch kinh nghiệm? Vì đây là lần đầu tiên nàng đi trừ yêu? Hay bởi đối thủ lại là『Yêu Mẫu』khét tiếng? Tất cả những điều đó đều không thể làm cái cớ. Khoảng cách về tài năng và thực lực giữa một trừ yêu sư như nàng và kẻ đầy tớ kia rõ ràng như trời với vực, đến mức bất cứ lời biện minh nào cũng trở nên nực cười. Ít nhất, nếu vị trí đổi ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không bộc lộ ra những nhục nhã như nàng đã làm.

(Chắc hẳn... người ấy vẫn bình an)

Nghĩ tới đây, Murasaki không khỏi lo lắng cho chàng thanh niên nọ. Dù hắn chỉ là một đầy tớ, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng bị yêu quái tàn phá tơi tả, rồi còn bị yêu đao nổi loạn của nàng hành hạ không chút nhân tờ, Murasaki lại cảm thấy ngực mình thắt lại vì tội lỗi.

Chắc chắn… chắc chắn là hắn vẫn an toàn. Murasaki gần như có thể khẳng định như vậy. Nếu không, chính bản thân nàng giờ đây đã không còn sống sót. Chỉ cần nhìn vào thái độ của người chị họ luôn lạnh lùng kiêu hãnh luôn được nàng kính trọng kia là rõ, lần đầu tiên Murasaki thấy chị ấy tỏ ra bám víu, cố chấp như vậy. Nếu hắn thực sự chết đi, hẳn giờ này chị họ đã phá cửa xông vào tận nhà gây náo loạn rồi.

...Vậy nên, hắn chắc chắn bình an. Nhất định phải như thế. Phải là như vậy.

「...Không ngờ, bản thân mình lại nghĩ như thế về một người có thân phận như vậy. Chẳng lẽ đây chính là thứ mà ông nội và phụ thân từng gọi là... 「niềm tin nơi chiến địa」?

Murasaki ngẫm nghĩ về những xao động và đau đớn trong lồng ngực mình. Thông thường, một đầy tớ chẳng khác gì nô lệ, đâu cần nàng phải bận lòng. Nhưng đặt thân vào cùng chiến tuyến, cùng sinh tử chiến đấu, dù là địa vị thấp hèn, vẫn có thể sinh ra sự tín nhiệm, tình bạn, và cả lòng kính trọng, nàng đã từng nghe nói như vậy. Một thứ rất hiếm hoi, rất quý giá.

「Đúng vậy... Dù chỉ là một đầy tớ đi chăng nữa, đã cùng mình trải qua tình cảnh ấy, thì có lo lắng đôi chút cũng... ừm, cũng không có gì lạ cả. Chắc chắn là thế, phải vậy không...?」

Không nhắm tới ai, nàng như đang tự bào chữa, hoặc như đang cố thuyết phục chính mình. Có lẽ, đó chính là một câu thần chú dành cho bản thân nàng.

Dù sao đi nữa, Murasaki cũng phải tìm cách điều hòa cảm xúc của chính mình. Nàng bối rối với những cảm xúc đó, không thể bỏ mặc. Rồi suy nghĩ tiếp diễn, nàng cố gắng áp dụng cùng một lý lẽ để lý giải hành động của vị chị họ kia. Đúng vậy, chị ấy cũng từng nói, từ bốn năm trước đã yêu thích hắn. Nếu vậy, nàng cũng có thể hiểu được sự thiên vị mà mình từng căm ghét.

(Nếu chỉ nửa ngày đã thành thế này, ba ngày liền cùng chiến đấu thì như vậy cũng dễ hiểu thôi...)

Đã từng ôm lòng đố kị... một sự đố kị hèn mọn. Murasaki nhận ra tâm trạng mình thay đổi nhanh chóng đến mức chính nàng cũng thấy bàng hoàng. Một người như chị họ kia, càng gần gũi với hắn cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng…

「Dẫu vậy, hành động của chị ấy quả thực... hơi quá đáng, điểm đó thì phải kiểm điểm lại」

Dẫu giận dữ, với thực lực của tỷ họ nàng, hoàn toàn có thể trấn áp Yêu đao『Căn Thiết Thủ Tước Hoàn』ôn hòa hơn. Thế mà giờ đây thanh yêu đao bị phá nát cần mất vài tháng mới có thể hồi phục, nếu không được cho ăn no. Phụ thân nàng đã nhận xét như thế, sau khi liếc qua đống tàn tích của thanh đao.

Huống chi, việc chị họ dùng cây quạt đầy linh lực vung tới cổ nàng... cho dù chỉ là dọa dẫm, thì cũng thật quá đáng. Murasaki tự nhủ như vậy. Dù là chị em họ cũng phải có chừng mực. Tình thân cũng cần giữ lễ.

Cho nên…

「...Phải đích thân đến khiếu nại mới được」

Dù có khả năng bên kia sẽ chủ động tới thăm hỏi, nhưng Murasaki quyết tâm rằng bản thân phải đích thân tới chất vấn. Đúng vậy, đối với chị họ nàng, dinh thự Ako này chẳng khác nào đất địch. nhưng với bản lĩnh ấy, chắc chắn chị sẽ chẳng mảy may bận tâm, e rằng mọi chất vấn sẽ bị khéo léo lảng tránh. Nếu vậy, chẳng phải nên xuất kỳ bất ý, chủ động tập kích mới nắm được thế chủ động sao...?

Một khi ý nghĩ ấy đã nảy sinh, Murasaki càng lúc càng thấy đây là một diệu kế. Dù thật ra, đó chỉ là ảo tưởng. Nếu nhìn khách quan, chị họ nàng tuy có phần thiếu cẩn trọng nhưng lại lời lẽ lại rất linh hoàn, còn Murasaki, ngay cả khi đánh úp thành công, cũng không phải là người lanh lợi mồm miệng. Bình thường nàng vẫn tự biết điều đó. Nhưng thực chất, mục đích thật sự của chuyến đi này là...

「Đúng vậy. Dù sao thì cũng có ân nghĩa với hắn. Tiện thể đến thăm hắn luôn cũng không tệ. Nếu ta đích thân chuẩn bị lễ vật thăm hỏi, hẳn hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt ấy chứ!」

Murasaki nở nụ cười rạng rỡ, tưởng tượng ra cảnh hắn cúi rạp đầu cảm tạ mình. Chính nàng cũng không nhận ra rằng, thanh âm mình khi nói những lời ấy bỗng phấn khích đến kỳ lạ. Điều đó chứng minh, tận sâu trong lòng, nàng đang vô cùng háo hức. Cái cớ 「làm khó chị họ」chỉ là lý do ngụy biện mà thôi... mặc cho Murasaki có phủ nhận thế nào đi nữa.

Tất nhiên, nàng cần đợi lệnh cấm túc được dỡ bỏ mới thực hiện được. Và hơn thế nữa, còn có một lý do khác khiến nàng cần thêm thời gian…

「……!? Chóng mặt... này là… ugh...」

Giữa lúc còn đang phấn khích, đột nhiên, cơ thể Murasaki mất hết sức lực như một con rối đứt dây. Cơn chóng mặt bất ngờ khiến thế giới trước mắt nàng quay cuồng, nàng vội chống một tay xuống chiếu, tay còn lại đã được băng bó che miệng, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, bối rối xen lẫn chút thẹn thùng.

「...Chắc là... có hơi quá khích rồi」

Thở dốc từng nhịp, Murasaki khẽ lẩm bẩm, vừa tự trách mình. Chỉ vì chuyện như vậy mà lại phấn khích như thế.

Thật lòng mà nói, từ khi nhận ra, nàng cũng vô cùng bối rối. Vì mẹ nàng đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, lớn lên trong một gia đình toàn đàn ông, chẳng ai từng dạy nàng về chuyện ấy. Mà lại trùng hợp thay, chuyện ấy xảy ra ngay đêm nàng được cứu khỏi cống ngầm, thì nghi ngờ mình bị trúng yêu thuật hoặc bị nguyền rủa cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả phụ thân và các huynh trưởng cũng không hay biết, chỉ biết nghiêm mặt họp bàn thảo luận.

...Cho đến khi một nữ tỳ trong phủ, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy giải thích về hiện tượng tuần hoàn đặc trưng của phụ nữ. Khi ấy, đầu óc nàng như ngưng trệ. Và khi hiểu ra, nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn mổ bụng tự vẫn. Tuy giờ đây, dù đã bình tĩnh hơn, nhưng...

Không, có thứ còn đáng xấu hổ hơn thế. Đó là khi nàng hồi tưởng lại khoảnh khắc cơn khó chịu ấy lần đầu xuất hiện. Chính là lúc trong cống ngầm, khi nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, chuẩn bị đón nhận cái chết... chính lúc ấy, hắn, dã thân tàn ma dại, chìa tay cứu nàng. Và đúng ngay khoảnh khắc ấy, trái tim nàng như bị một mũi tên xuyên thủng, một luồng nhiệt lạ thường lan tỏa từ dưới bụng...

「~~~!!!!???」

Mặt đỏ như gấc, Murasaki vùi mặt vào tay áo, ngồi bệt xuống chiếu, rên rỉ co ro. Càng nhớ lại, nàng càng cảm thấy nhục nhã muốn chết.

「Không phải!! Đúng vậy!! Chắc chắn chỉ là trùng hợp!! Hoặc là ký ức nhầm lẫn!! Không thể nào có chuyện dâm loạn, đồi bại, kinh tởm như vậy!!」

Murasaki tuyệt vọng phủ nhận chính mình. Đúng vậy, lố bịch quá đỗi. Nếu thực sự như thế, chẳng khác nào một con thỏ phát tình vô độ… một con dã thú! Thật ghê tởm. Nếu là người khác, chỉ cần nghe tới chuyện đó thôi cũng tránh xa nàng mất rồi. Nếu là người khác mà nàng nghe kể chuyện này, có khi nàng còn tránh xa họ mãi mãi.

Nàng thậm chí còn có thể tưởng tượng rõ ràng khuôn mặt kinh hãi của hắn khi bị nàng bám lấy.

Bởi vậy, tuyệt đối không thể có chuyện ấy! Không bao giờ! Cho dù ký ức có đúng đi chăng nữa, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi! Phải thế! Nhất định phải thế!

「Đúng thế! Đúng vậy mà!! Chỉ là... chỉ là trùng hợp thôi! Làm gì có thứ ham muốn đê tiện, ô uế như thế!! Không thể nào!!!」

Dù xung quanh chẳng có ai, vậy mà Murasaki vẫn đỏ bừng mặt, gào lên như đang kêu cứu. Sau đó, nàng thở dốc, từng hơi từng hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại những cảm xúc đang dâng trào. Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng lấy lại được bình tĩnh.

「Ha... ha... ha... Thật chẳng ra làm sao cả, hoảng hốt đến mức này... Thật là, bối rối vì những lời nhảm nhí như vậy, xem ra ta vẫn còn tu luyện chưa đủ sao...」

Tử tự giễu mình như vậy, gọi cảnh tượng gần như màn độc diễn vừa rồi là trò hề. Rồi, nàng ngước mắt nhìn bản thân phản chiếu trong gương trước mặt, điều chỉnh hơi thở. Và rồi... ánh mắt nàng vô tình chuyển hướng, trông thấy một chiếc tủ trang điểm nhỏ phủ đầy bụi đặt bên cạnh bàn trang điểm.

「………」

Chiếc tủ sơn mài, tuy không cầu kỳ hoa mỹ nhưng vẫn toát lên vẻ cao cấp, bình thường nàng sẽ chẳng mảy may để ý tới. Thế nhưng, chỉ riêng lần này lại khác. Như bị thu hút, bàn tay trắng trẻo như búp măng vươn ra, nhẹ nhàng mở nắp tủ. Nhìn thoáng qua bên trong, ký ức dần trỗi dậy trong tâm trí nàng.

Đó là món quà mà phụ thân từng mua cho nàng, để nó có thể làm nổi bật mái tóc màu tử đinh hương của nàng, nếu nhớ không lầm thì là như vậy. Dù thế, Murasaki khi ấy vốn chẳng hứng thú chút nào với những thứ như vậy, hơn nữa trong lòng nàng còn mang cảm giác như bị phủ nhận tài năng trừ yêu của mình, nên trong cơn giận dỗi, nàng đã nhét món đồ ấy vào hòm rồi lãng quên từ dạo đó…

「………」

Murasaki cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, rồi chầm chậm đưa mắt đảo quanh phòng như để xác nhận xung quanh. Dù biết chắc chẳng ai rình mò, nàng vẫn cẩn thận nhìn tới nhìn lui. Sau khi đảm bảo hoàn toàn không có nhân chứng, nàng mới rụt rè vươn tay ra, và…

「Như thế này... được chưa...?」

Vì trước giờ nàng chỉ có vài lần miễn cưỡng để nữ hầu trang điểm cho, bản thân chưa từng tự tay làm việc này nên Murasaki có chút lúng túng. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng nàng cũng thành công. Ngay khi đó, bóng hình hiện ra trong gương khiến nàng không kìm được mà khẽ thở dài thẫn thờ.

Chiếc trâm cài, được khảm những hạt ngọc trong suốt tựa như giọt nước, cùng với những cánh bạc được tạo hình như những cánh hoa, ôm lấy mái tóc tím nhạt của Murasaki, tôn thêm vẻ đẹp vốn có của nàng.

Murasaki bất giác ngẩn ngơ trước gương. Dẫu nàng vốn chẳng có chút kiến thức hay con mắt thẩm mỹ nào đối với những thứ như vậy, nhưng ngay cả nàng cũng phải thừa nhận, cây trâm này thực sự rất hợp với mình. Nếu có người khác ở đây, chắc hẳn họ cũng sẽ không khỏi ngây ngẩn mà thốt lên trầm trồ. Phụ thân nàng, hẳn đã phải hết lòng suy nghĩ mới chọn mua cây trâm này, mong sao nó hợp với cô con gái của mình nhất.

(Trông... hợp lắm, phải không?)

Chưa từng quan tâm hay có hiểu biết gì về trang điểm hay ăn diện, nên Murasaki không khỏi cảm thấy bất an liệu trong mắt người khác mình có thật sự hợp với nó hay không. Thế nhưng, bất giác nàng đã bắt đầu yêu thích cây trâm này rồi.

Và rồi nàng tự hỏi. Nếu mang theo cây trâm này đi thăm hắn, hắn sẽ làm vẻ mặt thế nào đây? Sẽ ngạc nhiên ư? Sẽ khen ngợi ư? Sẽ bị thu hút chăng? Hay là...

「...Ehehe」

Trong gương, Murasaki nở một nụ cười bẽn lẽn đầy tự nhiên. Không, có lẽ đúng hơn là nụ cười ấy được sinh ra từ niềm mong đợi khôn xiết của nàng nghĩ đến phản ứng của người ấy.

Và rồi, như một lẽ tự nhiên, ánh mắt nàng lại hướng về chiếc rương gỗ xưa cũ đặt sâu trong bàn trang điểm. Nếu nàng nhớ không nhầm, trong đó còn có một bộ kimono mới tinh mà trước giờ nàng chưa từng mặc lấy một lần...

Khi nữ tỳ mang cơm tối tới, cảnh tượng đập vào mắt là Murasaki đang khoác trên mình bộ kimono mới tinh, ngồi trước gương chăm chú ngắm nhìn bản thân. Nàng ta sững sờ, và mãi một lúc sau, khi bắt gặp ánh mắt ấy, Murasaki mới đỏ bừng mặt, hét lên một thất thanh…

-

『………Aah, nàng ấy đã thất bại rồi sao?』

 Trong tầng tầng bóng tối tựa đáy sâu đại dương ấy, thanh âm vang lên như tiếng vọng của cõi hư không. Giọng nói ấy tựa như của một thiếu nữ xinh đẹp, song lại lạnh lẽo, thiếu vắng mọi xúc cảm, nghe chẳng khác nào tiếng gọi từ một tồn tại ngoài vòng nhân thế. Ngay sau đó, một tiếng thở dài não nề như ai oán khẽ vang lên.

『Vốn dĩ ta cũng chẳng trông mong gì nhiều ở nàng ấy……… Là vậy sao. ……Ừm, đúng thế. Vậy thì ta nên đặt kỳ vọng vào nỗ lực của những người khác vậy.』

Ngay từ đầu, giữa họ, cả nhận thức lẫn mục tiêu, đều tưởng như đồng nhất mà thực ra lại chẳng hề tương đồng. Thần linh vốn là như thế. Tuy có vẻ như đối thoại được, nhưng rốt cuộc tất cả đều tự khép kín trong thế giới của chính mình. Bởi vậy, từ đầu y cũng chẳng hề kỳ vọng gì lớn lao ở nàng. Thậm chí, nếu sau này nàng có hành động tùy ý, y cũng không lấy làm phiền. Dù sao, kế hoạch cũng sẽ chẳng đến mức lệch khỏi quỹ đạo.

『Giờ thì, cũng đã đến lúc rồi chăng? ……Ừm. Như thế có lẽ tốt hơn. Dù gì thì ta cũng chẳng thể nhúc nhích lấy một ngón tay. Bây giờ vẫn còn…… Ừm, vậy thì ta xin phép ngủ thêm một giấc nữa vậy.』

『Nó』thản nhiên cất lời như thể đang trò chuyện với ai đó, rồi lại chìm vào im lặng giữa màn đêm. Tựa như chính sự tồn tại ấy cũng tan biến vào bóng tối và biến mất………

Những lời thì thầm ấy vang vọng mãi nơi tận cùng sâu thẳm dưới lòng đất nơi kinh đô, nơi không một ai từng đặt chân tới, tại một nhà ngục chôn sâu trong lòng đất mờ mịt.

Thế nhưng, đồng thời với tiếng vang vọng ấy, sắc độ của thanh âm cũng dần thay đổi…… Và đến khi tiếng ấy lan tới tận cửa ngục toán lính canh túc trực, nó đã hóa thành chỉ còn là tiếng gió thoảng qua, chẳng một ai có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của nó nữa…….

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Đoạn 95 và 119 "Tử" ? Tôi nghĩ nó là tên riêng nhưng đang tên nhật sao lại thành tên hán?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
à ừ quên
Xem thêm
Ối giời ơi, nhà nào lm nghề trừ yêu sư thì giấu hết con gái đi, gặp main là bỏ nhà theo trai hết đấy, khéo liemsilost cả nhà cùng nổi luôn
Xem thêm
main sống qua dc mớ đại nạn nãy cx tàn tạ lắm rồi chứ hơi đâu mà dc hưởng mấy con vợ nữa
Xem thêm
cơ mà cx khổ, tk main bú đc máu ngon, + tim của 1 đứa bất tử(bú hàng tháng) thì ngửi là thấy k ngon r
Xem thêm
có cái giá phải trả cả đấy, không giòn đâu
Xem thêm