Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi
Chap 21
3 Bình luận - Độ dài: 5,362 từ - Cập nhật:
Gia tộc trừ yêu danh giá vùng Tây Thổ, Ako, vốn đã có lịch sử hơn ngàn năm, người sáng lập đầu tiên là một trong 「Thoái Ma Thất Sĩ」 – Ako Yakurou, còn được biết đến với biệt danh 「 Kẻ vô nhân tính, chém vụn, cắt nát không tha - Akukuro/Ác Cửu Lang」[note72184]… Con gái út duy nhất trong bảy anh em của tộc trưởng chính thống đời hiện tại chính là nhân vật xuất hiện trong 「Yamiyo no Hotaru」, Ako Murasaki.
Cô nhỏ hơn Onizuki Aoi một tuổi, hiện tại mười ba tuổi, và vào thời điểm bắt đầu cốt truyện chính trong game gốc thì mười lăm tuổi. Vì game này sử dụng toàn bộ họa sĩ hàng đầu đến mức chẳng khác gì phí phạm, nên chỉ xét riêng về thiết kế tạo hình, cô hoàn toàn đủ tầm để làm nữ chính trong rong bất kỳ một tựa game nào khác.
Mái tóc tím sẫm cắt ngang vai, khuôn mặt trẻ thơ, thân hình nhỏ nhắn, vòng ngực cũng chỉ nhỉnh hơn anego-sama một chút. Tính cách thì kiêu ngạo, tự tôn cao, hay nóng vội và dễ kích động… nhưng nếu được phép bênh vực, thì cũng không thể xem là kẻ xấu.
Cô là người nỗ lực, nghiêm túc, dù không ưa đối phương cũng vẫn biết cảm ơn khi được giúp đỡ, nếu ác cảm giảm đi thì cũng sẽ thẳng thắn xin lỗi vì những sai lầm trong quá khứ. Với những ai không có thù oán, cô không gây sự, với bề trên thì biết giữ lễ nghi. Ngay cả với nhân vật chính trong nguyên tác, ban đầu cũng có thái độ khinh miệt và thù địch, nhưng sau khi trải qua các sự kiện thì dần dần mềm mỏng lại, thậm chí còn nhiệt tình giúp đỡ và tặng quà. Chính là kiểu tsundere muộn điển hình. …Và hơn hết, chi tiết đáng chú ý nhất trong thiết lập của cô là lòng ngưỡng mộ và ghen tị với người chị họ Onizuki Aoi.
Và điều đó, kỳ thực cũng là sự phản chiếu từ mặc cảm tự ti của chính cô.
Gia tộc Akaho là một danh tộc trừ yêu vùng Tây Thổ chuyên sử dụng kiếm. Cha mẹ, họ hàng, anh em, tuy trong game hay tiểu thuyết đều không trực tiếp xuất hiện, chỉ được nhắc tên hoặc qua giai thoại, nhưng chỉ với các thiết lập được tiết lộ, cũng đã đủ để thấy họ là những kiếm khách siêu phàm. Ừ thì, dùng áp lực gió từ cú đâm để nổ tung cả bầy yêu quái ở cách xa hàng kilomet, hay dùng mộc kiếm mà băm nát đại yêu thành từng mảnh, thậm chí phóng ra chùm tia năng lượng từ mũi kiếm không thể tránh và gây chết tức thì… những thứ như vậy thật sự chẳng thể hiểu nổi.
Và trong một dòng tộc điên rồ về sức mạnh như thế, Ako Murasaki… lại là kẻ yếu nhất. Nói chính xác hơn là yếu nhất trong trực hệ gia tộc, nhưng với cô thì chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.
Tuổi còn nhỏ, lại là nữ nhi, những điều đó tiếc thay không thể trở thành cái cớ để che lấp cho thân phận trực hệ và việc được thừa kế thanh bảo kiếm gia truyền. Không, có lẽ chính vì vậy mà cô lại càng trở nên thiệt thòi. Trực hệ của gia tộc, thừa hưởng Yêu kiếm, nhưng lại không thể kế thừa tài năng hay sức mạnh, một kẻ thất bại, bị xem như cặn bã còn sót lại... Dù cha mẹ và các anh trai không hề nhìn cô như thế, và theo miêu tả trong truyện thì cô được yêu thương, nhưng ánh mắt của những người xung quanh thì không hề dịu dàng như vậy. Những lời đàm tiếu, sự ganh ghét, hẳn là không ít.
Kẻ thất bại trong một danh môn… đó là ánh nhìn của mọi người dành cho cô, và bản thân cô cũng ý thức rõ điều đó dù cố tỏ ra mạnh mẽ. Không, có lẽ chính vì hoàn cảnh như vậy mà tính cách cô mới hình thành nên như thế.
Và vì vậy, việc cô đem lòng ngưỡng mộ người chị họ Onizuki Aoi cũng là điều dễ hiểu. Là chị họ có huyết thống, tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng trái ngược hoàn toàn: một thiên tài, một người mạnh mẽ…. Trong nguyên tác, tuy không được công bố chính thức, nhưng có tiết lộ việc Aoi từng bị yêu quái hãm hiếp và do đó bị mọi người xem như vật ô uế, cha của Murasaki vì thương cháu gái nên đã cố tình cho con gái mình tiếp cận Aoi. Và bản thân Murasaki cũng đem lòng ngưỡng mộ người chị họ mạnh mẽ, chững chạc, dịu dàng đó. …Và đó, lại chính là bước đầu của bi kịch.
Khi mới phát hành, 「Yamiyo no Hotaru」 đã che giấu sự thật đây là một tựa utsuge. Trong trò chơi đó, sự tồn tại của cô bé lại chính là quả địa lôi khổng lồ. Vì từng được giới thiệu cùng các nữ chính khác trên trang chủ và tạp chí nên nhiều người chơi tưởng nhầm là nhân vật có thể chinh phục, rồi tiếp cận, nâng cao độ hảo cảm. Giữa một rừng nữ chính quái gở, kiểu 「tsundere muộn」 truyền thống như cô lại trở thành điểm sáng. Thế là họ rơi vào cái bẫy nham hiểm mà đội ngũ sản xuất đã bày ra.
『Lần này tôi sẽ stream pha speedrun clear nhanh nhất tựa game hot vừa phát hành hôm nay – 「Yamiyo no Hotaru」!』
Vì bị che giấu thông tin trước đó, nên rất nhiều streamer và người chơi speedrun đã không hề hay biết gì khi phát sóng trực tiếp. Mục tiêu của họ, phần lớn đều là Ako Murasaki – cô gái được tiết lộ nhiều thông tin nhất, có nhiều sự kiện nhất, dễ nâng độ thiện cảm nhất. Không một ai nhận ra đây rõ ràng là mồi nhử của đội ngũ sản xuất… cho đến khi cái khoảnh khắc đó xảy ra.
Trong toàn bộ thời gian và mọi route của 「Yamiyo no Hotaru」, Ako Murasaki đều bị nhồi nhét vô số cảnh tử vong. Bị yêu quái giết là quá bình thường, nặng nề hơn thì bị chính yêu đao của mình giết. Biết được âm mưu triều đình nên bị bịt miệng và vu oan làm phản. Bị bọn tengu tra tấn đến chết. Bị biến thành máy đẻ cho bọn Cứu Yêu Chúng. Bị Yêu Mẫu yêu hóa rồi bị chính đồng đội tiêu diệt… Nhưng điều đáng sợ nhất là số lần cô bị các nữ chính khác sát hại, với đầy sát ý và hận thù, là nhiều nhất.
Thành thật mà nói, Murasaki là một trong những người bình thường nhất trong dàn nữ nhân vật trong game. Có thể vì thế mà cô càng trở thành mục tiêu. Cứ khi mức độ hảo cảm lên cao, quan hệ trở nên ngọt ngào là y như rằng, bị biến thành pudding hồ ly, bị anego-sama thiêu trụi đến không còn khúc xương nào, bị Aoko đập nát bằng mỏ neo, bị lừa vào bẫy bởi bà già bất lão rồi nhấn chìm trong yêu dịch trắng xóa, mất luôn ánh sáng trong đôi mắt.
Đến Gorilla-sama thì thậm chí còn có tới mười ba phương thức giết cô, mà cơ bản nhất là đâm xuyên tim. Lúc vừa khoe khoang chuyện tình cảm trước mặt người chị họ mà mình từng ngưỡng mộ, liền bị ánh mắt khinh miệt nhìn như cặn bã, kế tiếp là cánh tay đâm xuyên bụng. Video stream của một người chơi nổi tiếng trong ngày phát hành cũng bị che kín bởi dải bình luận "Hả?" khi màn hình chuyển sang cảnh tim bị xuyên thủng. Cả chính nhân vật bị đâm cũng không thể tin được, và tuyệt vọng chết đi.
Và rồi, thông báo chính thức được đưa ra: tựa game này không phải chỉ là một eroge, mà còn là một utsuge u ám cực độ. Hơn nữa, Ako Murasaki, từng được quảng bá rầm rộ, thật ra không phải nhân vật có thể chinh phục mà chỉ là một nữ phụ được thiết kế để làm người chơi đau khổ.
『Niềm hy vọng duy nhất của các người… hãy tin vào vị thần mang tên "khả năng".』
『Cay quá đi… đúng là sai lầm tuổi trẻ mà.』
「Này mọi người… đừng dừng lại. Nếu dừng lại… tôi sẽ mãi mãi ở phía trước mọi người. Nên làm ơn… đừng dừng lại…」
Vô số speedrunner, gamer nổi tiếng đã không từ bỏ, cố tìm cho bằng được route bí mật của Akaho Murasaki mà họ tin rằng có tồn tại. Và rồi họ cháy hết mình, để lại những lời như trên. Có người thậm chí phân tích mã nguồn game, chỉnh sửa để tạo ra kết thúc có hậu cho Murasaki… Nhưng đội ngũ sản xuất đã lường trước tất cả.
Khi người chơi vượt qua route được chỉnh sửa và đạt được happy ending của Ako Murasaki… thì ngay khoảnh khắc ấy, màn hình bỗng chuyển đen. Một lần nữa, màn hình livestream lại bị dải bình luận "Hả!?" phủ kín, và trở thành truyền thuyết.
Đội ngũ phát triển đã cài sẵn mã nguồn để khi có người hack game đạt được happy ending thì một đoạn kết ẩn đặc biệt sẽ xen vào ngay lập tức.
『Thực ra tất cả chỉ là giấc mộng thoát ly hiện thực của một kẻ đã bị giam cầm trong tuyệt vọng. Và rồi, hiện thực tàn khốc trở lại. Trước mắt hắn là một kẻ điên với ánh mắt chìm trong cuồng loạn thì thầm lời yêu. Cuộc sống địa ngục bị giam giữ vẫn tiếp diễn. Hắn ngã gục trong tuyệt vọng, ý thức mờ dần – và cuối cùng, hình ảnh mờ nhạt cuối cùng hắn thấy là chiếc kẹp tóc từng tặng cho thiếu nữ tóc đỏ tía mà hắn từng yêu. Nó bị vứt lại trên sàn, hư hỏng nặng, và dính đầy máu đã khô đen…』
…Khi ending đó, kết tinh của ác ý từ đội ngũ sản xuất, xuất hiện, tâm hồn người chơi và khán giả đã hoàn toàn vỡ vụn.
Với cú sốc từ ending ẩn ấy, và thực tế rằng việc tránh cờ tử quá khó khiến ngay cả các nhân vật mạnh mẽ trong truyện fanfic cũng bỏ cuộc, còn các RTA thậm chí còn nghĩ cách giết trước để rút ngắn sự kiện… Murasaki giờ đây được xem là 「Murasaki-chan bị lực lượng ức chế giết liên tục」. Vì chết quá nhiều lần, đến mức trên một trang video nọ, một MAD video parody Gundam ra sức trổ đầy những đóa hoa hy vọng thay cho cô ấy đã trở thành trào lưu lớn.
Cô gái đáng thương, đáng thương đến tội nghiệp, bị giết đi giết lại bởi cả cốt truyện, chính truyện lẫn fanfic, chính là Ako Murasaki. Là như vậy, nhưng mà………
(À, mà, quả thật chuyện này đến cả Gorilla-sama cũng thấy phiền phức nhỉ…)
Nhanh chóng tống bữa cơm vào bụng, ta lặng lẽ ngồi nơi góc phòng, dõi theo cảnh tượng trước mắt bằng ánh mắt dửng dưng sau lớp mặt nạ.
「……Vậy đấy, gần đây ở kinh thành hình như những bộ trang phục từ hải ngoại đang trở nên thịnh hành! Hôm trước em cũng đến khu phố hàng tơ lụa ở Đông Kinh xem thử, thật sự là những hoa văn mới mẻ đến bất ngờ…」
「Ồ hửm, vậy à.」
Trước cô gái đang thao thao bất tuyệt, như thể cố gắng níu kéo gì đó của Ako Murasaki, Gorilla-sama chỉ hờ hững đáp lại. Biểu cảm cô tỏ ra chẳng mấy hứng thú, chán chường và phiền toái. Rõ ràng là không có lấy một chút cảm tình hay quan tâm gì dành cho người em thân thích trước mặt. Ngay cả bán yêu đứng hầu bên cạnh cũng tỏ vẻ chán nản.
(Cố quá rồi đấy nhỉ…)
Đó là đánh giá của tôi về lời lẽ của cô tiểu thư út nhà Akou. Dường như đã chuẩn bị khá kỹ càng từ trước, nhưng lại nói quá nhiều, quá nhanh như đọc vè. Hẳn là do căng thẳng, nên chẳng nhận ra người đối diện đã sớm mất hứng.
Nói chuyện không phải là độc thoại mà là đối thoại. Nếu đối phương không quan tâm hay đồng cảm thì tất cả chỉ là lãng phí thời gian và gây khó chịu mà thôi. Chính vì thế, có thể khẳng định cô gái trước mắt tôi đã thất bại.
(Thế mà Khỉ Đột vẫn còn chịu đựng được mới lạ chứ)
Lần trà đàm lần này, nói thẳng ra là cô chẳng có chút nhiệt tình nào… Nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn cách đối xử cộc cằn trong nguyên tác. Ít nhất cũng có gật đầu phụ họa, giả vờ lắng nghe, còn tốt hơn rất nhiều so với việc im lặng làm lơ. Thật sự mà nói, thái độ trong game nguyên tác còn tồi tệ hơn nhiều...
So với phản ứng trong game thì lần này đúng là nhân từ hơn hẳn… nhưng điều đó có nghĩa gì, tôi vẫn chưa thể phán đoán. Từ giờ đến thời điểm sự kiện trong game nguyên tác bắt đầu, liệu thái độ cô có trở nên tồi tệ hơn, hay việc né được sự kiện cưỡng bức đã khiến Gorilla-sama thay đổi đôi chút trong tư duy…?
「Tomobe.」
「…Vâng, thưa tiểu thư. Có việc gì vậy ạ?」
Còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, bỗng giọng nàng gọi tên tôi vang lên, tôi lập tức đáp lời, cúi người hành lễ. Qua lớp mặt nạ, tôi bắt gặp ánh mắt đầy khó chịu của Ako Murasaki, đang ngồi đối diện Gorilla mà nhìn sang bên này. Gì đây?
「Trà của người em họ ta nguội mất rồi. Đi pha trà mới mang đến đi.」
「Có cần gọi nữ tỳ không ạ?」
「Không. Chính tay ngươi đi pha. À mà, tiện thể pha cả phần của ta nữa nhé?」
Vừa nói, cô vừa đặt chén trà xuống khay, miệng nhoẻn cười, quả nhiên, cái con Gorilla này……!!
「…Tuân lệnh.」
Chắc mấy nữ tỳ ở nhà bếp cũng chẳng ưa gì tôi cho cam, nhưng trong tình thế không có quyền từ chối, tôi đành miễn cưỡng nhận lệnh.
Lũ đầy tớ thân phận rác rưởi không rõ lai lịch như tôi, trong mắt nữ tỳ phục vụ quý tộc thì đúng là một đám bẩn thỉu chẳng nên bén mảng đến nơi làm việc của họ. Đây rõ ràng là một kiểu chèn ép… Nhưng mà, dù biết vậy thì tôi cũng chẳng thể nói không, đó mới là điều đáng buồn.
Tôi đặt hai chén trà lên khay, rồi áp dụng ẩn hành thuật, đứng dậy, bước đi, mở tấm shoji và rời khỏi phòng. Trong suốt quá trình ấy, gần như không một âm thanh nào vang lên.
『Đúng là lãng phí kỹ năng thật.』
Tiếng vọng bên tai tôi là từ một mảnh giấy nhỏ mang hình người. Không, không phải giấy. Là thức thần. Thức thần của lão già Matsushige. Nó bay sát bên vai phải của tôi.
(Lần nào cũng thế, vậy mà lại có thể luồn qua kết giới mà vào được cơ à…)
Cùng lắm là một thức thần nhỏ bé có thể xâm nhập vào kinh đô bằng vài 「thủ thuật」, nhưng vấn đề vào sâu trong nội kinh, lại là phủ của quý tộc thì hoàn toàn khác. Không hổ danh từng giữ chức trợ lý Trai Cung và Viện trưởng Khoa học Âm Dương Liêu. Không chỉ tinh thông Ẩn hành, mà thức thần của ông ta còn rõ ràng là sản phẩm có kỹ thuật độc đáo riêng.
「……Có chuyện gì vậy, sư phụ?」
Đảm bảo xung quanh không có kẻ nghe lén, tôi vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi ông lão trừ yêu sư khét tiếng đang hướng dẫn tôi từ xa. Thức thần khẽ cười vào tai tôi như đang chế nhạo.
『Không có gì to tát đâu. Ta chỉ đến thăm nhà một chút thôi mà.』
「Thăm nhà à? Ý là thăm nhà ai?」
Ta dò hỏi thức thần. Khác với Gorilla, lão già đó không phải dạng người sẽ phí công sức gửi thức thần đến chỉ vì thấy thú vị. Đã gọi là 「thăm nhà」 thì mục đích đã quá rõ ràng.
「Tôi vẫn đang cảnh giác, nhưng hiện tại thì chưa có gì đáng nghi cả.」
Ta đánh giá hành động của tiểu Bạch Hồ kia như vậy.
Từ góc nhìn của lão già ấy, một kẻ truy cùng diệt tận yêu quái, thì dù cô bé bán yêu đó có mất phần lớn yêu khí, nhưng để loại khỏi danh sách đối tượng cần cảnh giác là điều không thể. Đã ở trong nội đô thì việc cảnh giác càng phải nghiêm ngặt hơn. Chỉ cần hành động đáng ngờ một chút thôi, ông ta hoàn toàn có thể ra tay trấn áp ngay.
『Yêu quái vốn hèn hạ và xảo quyệt. Nhận thức về thời gian cũng rất khác loài người. Diễn kịch mười năm hai mươi năm để làm người xung quanh mất cảnh giác thì cũng chẳng có gì khó. Nhất là loại hồ ly giảo hoạt như bọn đó.』
Lúc đi ngang qua một nữ tỳ trong phủ, tôi im lặng cúi chào, dù cô ấy tỏ vẻ khó chịu đôi chút nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Khi không còn ai xung quanh nữa, tôi lại tiếp tục cuộc đối thoại.
「Quả thật không thể phủ nhận điều đó. Cảm quan về thời gian của bọn quái vật khác hẳn con người. Nhưng dù vậy, liệu có cần phải tỏ ra rụt rè đến thế không?」
Cáo tinh đúng là xảo quyệt, đầu óc tinh ranh, diễn trò khơi dậy bản năng bảo hộ là chuyện thường. Nhưng cái kiểu nhút nhát trẻ con kia thì thật khó tin là diễn. Nhất là với một con Yêu hồ như Bạch Ỷ Hồ Ly, kẻ luôn xem thời thơ ấu của mình là nỗi nhục, quyết tâm xóa bỏ nó, mà lại có thể diễn kiểu yếu đuối như vậy, quả thực khó tưởng tượng.
『Ồ, ngươi nói chắc chắn quá nhỉ. Chẳng lẽ chỉ vì hình dạng non nớt đó mà đã mủi lòng rồi sao? Dù có hình dạng thế nào thì thực chất tuổi đời của nó cũng gấp hơn mười lần chủ của nó đấy, đừng quên điều đó.』
「Tôi biết chứ.」
Nghĩ lại những việc ả từng làm trong nguyên tác thì đương nhiên là nhớ. Nhưng chí ít, thái độ hiện tại là thật. Ý thức bây giờ của cô bé hoàn toàn là của một đứa trẻ. Vấn đề là từ đây về sau mà thôi…
『Ôi chà? Ngoại tình cơ đấy. Mà lại với một tiểu hồ ly non nớt như vậy nữa chứ… Bất ngờ đó. Chẳng phải ngươi thích kiểu onee-chan trưởng thành hơn sao?』
Đang mải suy nghĩ vừa đi vừa lắng nghe thì đột nhiên, giọng nói vọng ra từ thức thần không phải là của lão già. …Khoan đã?
「…Lão nhân, đây là loại thuật thức biến đổi âm thanh sao?」
『Sao lại cầu mong không phải là ta nói chuyện đến thế chứ? Đúng là khiến người ta đau lòng đấy…』
Ngữ điệu nhẹ nhàng thản nhiên nhưng không hề buồn thật, giọng nữ…không, là của một con oni.
「……Lão già, ả đang ở đâu vậy?」
『Ngay trước mặt ta đây. Thái độ đúng là ngạo mạn chẳng khác gì oni. Con thức thần đang đóng vai trò trung gian cho cuộc nói chuyện này bị ả cướp mất rồi. Giờ ngươi đang nói chuyện qua thức thần dự phòng đấy.』
Khi âm thanh xuất hiện ở tai trái, tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
「Tại sao con oni đó lại ở đấy?」
『Làm gì còn cách nào khác! Ngay cả ta, không, chính vì là ta nên mới không thể dễ dàng lẻn vào kinh đô. Đành phải tạm trú tại nhà của lão già này thôi.』
『Loại oni cỡ này thì đến cái lưới kết giới đầu tiên cũng không qua nổi. Chỉ cần bước vào kinh đô là sẽ có hàng chục Trừ yêu sư kéo tới ngay.』
Con Oni sống hơn ngàn năm, dù đã mất phần lớn sức mạnh của quá khứ, nhưng vẫn nguy hiểm gấp nhiều lần lũ yêu quái tầm thường. Triều Đình lại vô cùng nhạy cảm với bất kỳ thứ gì lẻn vào kinh đô.
『Ta không định thua đâu nhé. Mà đâu phải ta muốn hủy diệt Kinh đô gì đâu. Ta náo động làm gì chứ.』
Dù giọng điệu thì đầy tự tin, nhưng tôi thừa hiểu, ả thực lòng vẫn đang run rẩy trước quân lực tập trung của triều đình đóng trong kinh đô. Bị đánh tan nát như ngàn năm trước thì ai mà chẳng sợ.
(Lại bị giám sát à… Mệt mỏi thật đấy.)
Khi còn ở phủ Onizuki, lúc nào cũng có cảm giác bị theo dõi, lúc nào cũng phải sống trong bất an. Lưỡi đao cuồng loạn của ả Oni thì chẳng ai biết sẽ chém xuống lúc nào. Cứ tưởng vào phủ quý tộc trong kinh là sẽ được nhẹ nhõm hơn, vậy mà lại thế này…
「…Giống như đang bị đem ra làm trò tiêu khiển vậy.」
Lẩm bẩm như thế, tôi bước nhanh hơn, mở toang cửa phòng bếp vốn đã hiện ra trước mắt.
Ngay khi cánh cửa kéo mở ra, tôi thấy vài nữ tỳ nhìn lén qua khe cửa, bàn tán về tôi như chứng kiến một con thú quý hiếm. Tôi nhìn xống, các nữ tỳ nín thở, mặt mày căng thẳng nhìn lên.
「……Xin thứ lỗi, tôi cần pha trà cho tiểu thư và khách quý. Dù có can thiệp vào công việc của mọi người… nhưng đây là mệnh lệnh, mong được lượng thứ.」
Ngay khi tôi giơ tay lên, các cô gái vì sợ hãi mà rụt người lại, nhưng khi nhận ra tôi chỉ đặt chén trà lên khay, hiểu rõ ý nghĩa lời nói, họ liền khẽ gật đầu trong im lặng.
Tôi liếc nhìn các nữ tỳ trẻ đang rối rít vừa chuẩn bị pha trà vừa ngó nghiêng quan sát tôi, thầm suy nghĩ liệu những lời vừa nãy có bị nghe lén không.
(Có khi nên luyện phúc thoại thuật với phương pháp hội thoại định hướng để phòng gián điệp nhỉ…?)
Vừa cùng các nữ tỳ chuẩn bị trà, đầu tôi lại bất giác nghĩ đến điều đó…
-
Sau khi được rót cho một chén trà sen ấm, tiện thể có lẽ cũng đã nghe ngóng được chút chuyện về Shiro từ đâu đó, một nữ tỳ đưa cho tôi một túi nhỏ đựng kẹo Konpeitō, gọi là món ăn vặt—à không, là đồ ăn dành cho cô bé ấy.
(Này này, chẳng phải là sai vặt còn gì.)
Xem ra cô bé hồ ly đó mắc chứng sợ người lạ, ngoại trừ Công chúa Khỉ Đột ra thì dường như chỉ chịu nói chuyện tử tế với mình tôi. Và mấy nữ tỳ đã nhìn thấy cảnh tôi trò chuyện vài lần với cô bé, giờ đây có vẻ đang định lợi dụng tôi để dụ dỗ cô ấy. Ừ thì, ít ra cũng còn đỡ hơn bị sợ hãi hay khinh bỉ đi.
(Mà, nghĩ lại thì cũng tiện đấy chứ…?)
Thân là đầy tớ vốn không thể làm những hành động quá nổi bật, nên việc thu thập thông tin cũng trở nên khó khăn. Lỡ như bị phát hiện đang trò chuyện với kẻ khác thì rất dễ bị chú ý, mà bị chú ý thì chỉ có hại mà thôi.
Nếu vậy thì, cô bé hồ ly kia chẳng phải là một tấm bình phong hoàn hảo hay sao…?
Vừa nghĩ thế, tôi vừa mang khay trà quay trở lại căn phòng đó. Trước tấm shoji, tôi quỳ một gối xuống rồi cất tiếng.
「Thưa tiểu thư, thưa quý khách, theo lời căn dặn thần đã pha trà mang tới.」
「Vất vả rồi, vào đi nào.」
Nghe thấy tiếng đáp, tôi vận dụng thuật ẩn hành, lặng lẽ mở cửa kéo ra.
「Ara, ta sẽ ra thêm một mệnh lệnh nữa. ……Hãy vùng vẫy bằng toàn bộ sức lực của ngươi đi nhé.」
Ngay khi cánh cửa kéo mở ra, tôi nhìn thấy một tia sáng lóe lên trước mắt. Trong chưa đầy một phần mười giây, cơ thể tôi theo phản xạ lập tức ném cái khay trà về phía trước. Tôi gia tăng sức mạnh vào chân bằng linh lực và hết sức lùi về sau.
Soẹt—tôi cảm nhận được chấn động khi chiếc mặt nạ bị một vết chém cắt sượt qua. Cái này là…!
「……Ồ, phản ứng được với iai sao. Vốn định chỉ dừng lại ở mức uy hiếp, xem ra là lo lắng thừa rồi. Nếu vậy thì có thể ta nghiêm túc hơn một chút cũng được.」
Tôi bay một khoảng hơn ba trượng, đáp xuống khu vườn trong phủ, hồi hộp nhìn về phía phát ra giọng nói kia. Ngay phía trước cửa kéo vừa mở, đứng đó là Ako Murasaki với vẻ mặt hiểm độc và thanh trường đao trong tay. Dưới chân cô ta là khay trà cùng chén trà bị chẻ làm đôi. Trong phòng, Công chúa Khỉ Đột sắc hồng đang chống khuỷu trên tay vịn, vẻ mặt bình thản như đang xem kịch, còn tiểu Bạch Hồ thì run rẩy sợ hãi bên cạnh cô ta…
「……Ako-sama, hành vi này là có ý gì vậy ạ? Dù là khách, nhưng hành động thế này tại nơi mình được tiếp đón, tiểu nhân mạn phép cho rằng chuyện này có thể ảnh hưởng đến thanh danh của quý phủ đấy ạ?」
Cô gái tóc tím sậm tỏ ra không hài lòng trước lời nói của tôi. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng sợ, cô ta ném ra thứ đang cầm ở tay không cầm kiếm. Nhìn kỹ lại, đó chính là cây trường thương cho đội trưởng mà tôi được cấp từ nửa tháng trước để ở nơi này. Tôi vội bắt lấy nó theo phản xạ. Trong bầu không khí đầy sát khí này, tôi không đủ gan để đứng tay không.
「Nếu là chuyện đó thì không cần lo. Tôi đã được chị họ cho phép rồi.」
「Dù nói vậy, nơi này vẫn là phủ của nhà Aimi mà…」
「Yên tâm đi. Ta sẽ lo thu xếp ổn thỏa. Còn nếu ngươi ngoan ngoãn chịu chém thì cái sân này cũng không bị hư hại nhiều đâu nhỉ?」
Không đùa nổi đâu, tôi thầm nguyền rủa Công chúa Khỉ đột đang tỏ ra khoái chí.
「Chị họ, xin người cứ yên tâm, sẽ không đến mức đổ máu đâu. Dù gì chỉ là một đầy tớ, em có thể nương tay được. Xin hãy chiêm ngưỡng sự chênh lệch thực lực giữa chúng em.」
Cô gái mặt nặng như chì, si mê chị họ, vừa dứt lời với Onizuki Aoi thì tôi cũng lướt nhìn vẻ mặt của chị ta theo phản xạ.
「Vậy sao.」
Hình như cô ta cũng nhận ra ánh mắt tôi dù đang đeo mặt nạ, và đáp lời cô em họ với giọng dửng dưng. Và rồi…
「Fufu.」
Cô ta khẽ bật cười, chằm chằm nhìn tôi.
………Haha! Cái con nhỏ này đang chơi mình đây mà………!!
(Đúng là rất giống Gorilla mà……!!)
Nghĩ đến bản chất ngạo mạn, tự do phóng túng và thất thường như trong nguyên tác thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là tôi không cười nổi thôi. Cái quái gì vậy, dám xúi giục cả đứa em họ sao……?
「………Nếu đây là lệnh của chủ nhân, thì không có lý do gì để kháng cự. Dẫu tiểu nhân là kẻ non nớt bất tài, không biết có thể khiến người hài lòng hay không, nhưng xin hãy rộng lòng lượng thứ.」
Hiểu rằng giờ không thể tránh khỏi trò trêu đùa này, tôi đành chuẩn bị tinh thần. Đồng thời, tôi cũng chuẩn bị vài thứ để hạn chế tối đa thương tích.
「…!? Ngươi đang mỉa mai ta đấy hả!!?」
Y như dự đoán, tiểu thư nhà Ako nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng, hét lớn. Và rồi…cô ta biến mất khỏi tầm mắt.
「…!?」
Tôi lập tức dựng thương theo hướng mà đòn tấn công sẽ đến. Tiếng kim loại va chạm vang lên ngay sau đó…!!
「Ngươi…!!」
Cú va chạm quá mạnh khiến tôi hiểu ngay rằng với cây thương rẻ tiền này, dù có rót linh lực để tăng độ bền thì cũng không thể trụ nổi. Vậy nên tôi nghiêng thương để đòn đánh trượt đi.
Do đòn tấn công bị chệch hướng, luồng sóng xung kích cực mạnh tràn ra phía sau, cuốn theo bụi đất và cành lá trong vườn bay tán loạn giữa không trung. Này, thế mà gọi là 「nương tay」 đó hả!?
「Cái…!?」
Thiếu nữ mắt mở to ngạc nhiên khi thấy tôi hóa giải được đòn vừa rồi. Không, thực ra là… tôi ăn gian đấy, mà—!?
「Này đợi đã… chờ một chút—!?」
Từ khoảng cách gần, những đòn tấn công tiếp theo ập đến. Đòn thứ nhất, tôi né được. Đòn thứ hai, tôi dùng thân thương đẩy lệch hướng. Nhưng đòn thứ ba, có vẻ đã được tính trước…!!
「Không chịu nổi nữa rồi!!」
Trong khoảnh khắc, tôi quét chân cô ta khiến dáng người mảnh khảnh ấy chao đảo… Tận dụng chút sơ hở vừa xuất hiện, tôi lập tức kéo giãn khoảng cách. Ngay sau đó, đòn chém thứ tư giáng xuống đúng chỗ tôi vừa đứng, một nhát chém mắt thường không thể theo kịp…!
「Ngươi… cũng cảm nhận được đòn đó sao…!!」
Khoảng cách được kéo ra, tạm thời tạo ra thế cân bằng. Thiếu nữ tên Ako Murasaki hằn học nhìn tôi. Hay đúng hơn là oán giận? Không, tôi thề là tôi chỉ ăn gian chút thôi mà… có nói ra thì cô ta cũng chẳng tin đâu ha…
「Chẳng phải… đã nói là sẽ nương tay sao?」
Tôi liếc nhìn khu vườn nhà người khác bị tàn phá chỉ trong vài chục giây, trong khi bản thân đang mướt mồ hôi vì trận đấu vừa rồi, lên tiếng hỏi.
「Ta có nương tay mà. Nếu muốn giết ngươi thì ta đã tung ra tám đòn rồi.」
Thiếu nữ trước mặt tôi thản nhiên tuyên bố, chẳng đổ một giọt mồ hôi nào. Và lời đó hoàn toàn không phải dối trá. Thực tế, nếu cô ta nghiêm túc, thì trong trận đấu vừa rồi đã có thể tung ra đến mười đòn rồi.
「Thưa tiểu thư…」
「Cố gắng lên nhé. Ta đang để mắt đến ngươi đấy, nên cũng xem như đang cổ vũ đi.」
Nàng Công chúa Khỉ đột vung phe phẩy chiếc quạt, buông lời động viên không chút nhuệ khí. Ừ, biết ngay là vậy mà.
「……Haha, vậy thì đành liều một phen thôi.」
Nào nào… làm sao mà thua cho đẹp mắt giờ…? Trong tình thế vô lý chẳng hề có cửa thắng, mà có thắng thì cũng chẳng được gì, điều duy nhất tôi có thể làm là nghĩ xem nên thua sao cho đẹp mắt nhất. Nghĩ vậy, tôi siết chặt trường thương, thủ thế lần nữa…


3 Bình luận
Tfnc