Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi
Chap 20
13 Bình luận - Độ dài: 5,374 từ - Cập nhật:
Này chư vị, xin lỗi đã đường đột, nhưng giả như bất thình lình các người phải cầm lấy binh khí chiến đấu với những yêu quái không phải người, vậy thì các người sẽ chọn loại binh khí nào đây? Kiếm? Cung? Thương? Hay là rìu, roi, hoặc súng? Dù là gì đi nữa, khi chọn vũ khí thì tốt hơn hết đừng chỉ dựa vào ấn tượng hay vẻ ngoài ngầu lòi. Nếu chọn với tâm thái hời hợt như thế, mười phần thì đến tám chín phần sẽ phải hối hận mà chết.
Việc tôi, kẻ vì hoàn cảnh mà buộc phải chiến đấu với bọn yêu quái dưới danh nghĩa Đầy tớ, lựa chọn thương làm binh khí chủ lực, dĩ nhiên không phải vì sở thích cá nhân. Đó là kết quả từ những lý do thực tế và hợp lý hơn nhiều.
Thực tế mà nói, thương là một loại binh khí vô cùng hữu dụng. So với đao kiếm thì có lợi thế về tầm đánh, giảm thiểu rủi ro trong cận chiến. So với chùy hay các loại vũ khí nặng khác thì không yêu cầu quá nhiều sức lực, đồng thời cũng ít để lộ sơ hở. Hơn nữa, so với cung tiễn thì dễ luyện tập hơn nhiều. Còn súng ư? Tiếc thay, ở thế giới mà súng hỏa mai vẫn còn phổ biến này, thì súng không chỉ kém về khả năng bắn liên thanh mà quan trọng hơn là, cái đám Đầy tớ như tôi chẳng bao giờ được trang bị mấy thứ đắt đỏ như vậy. Thương là một loại vũ khí công thủ toàn diện, có thể đâm, chém, đập, gạt, đỡ, thậm chí là ném được. Giá thành rẻ, dễ thay thế, và quan trọng nhất là dễ sử dụng... Chính vì vậy mà trong thế giới thực, trước khi súng đạn phát triển, thương từng là vũ khí được trang bị nhiều nhất trong quân đội, một vũ khí vạn năng chính là như vậy.
Từ những lợi điểm đó mà nói, việc một đầy tớ như tôi chọn thương làm binh khí chủ lực cũng là điều đương nhiên. Rồi kèm theo đó, tôi sử dụng những thứ như đá nhặt bên đường làm vũ khí phụ. Dễ mang theo, dễ dùng, và hơn hết là còn có thể dùng âm thanh của đá ném để đánh lừa kẻ địch về vị trí của ta. Dao găm, bom khói, pháo sáng,..., cũng là trang bị thường nhật của tôi. Đây là tổ hợp trang bị tối ưu nhất trong phạm vi có thể với tới được, mà tôi, một kẻ chẳng được trời ban cho tí cheat nào, đã nghĩ ra để có thể sống sót ở thế giới này. Ít nhất là tôi nghĩ vậy.
...Mà, dù có tính toán kỹ lưỡng đến đâu, có nỗ lực vắt óc suy nghĩ ra sao, vẫn có những thứ chẳng thể xoay sở nổi. Cô gái đang đối mặt với tôi lúc này, e rằng chính là một tồn tại thuộc về hạng mục như thế.
「Sao thế!? Thật hỗn xược! Chỉ là một tên đầy tớ hèn kém, lại được chị họ ưu ái đến vậy, thế mà sức mạnh của ngươi chỉ có vậy thôi sao……!!?」
Cô gái hét lớn, mái tóc đỏ tím cắt ngắn rung lên theo từng chuyển động. Vừa hét, cô vừa vung lên thanh trường đao lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Đúng vậy, là trường đao. Một thiếu nữ ở độ tuổi mười mấy, vậy mà cầm lấy một thanh đao lớn như thế lại nhẹ nhàng không chút khó khăn. Màu sắc, ánh sáng, khí thế của nó, chỉ cần nhìn qua thôi, cả một kẻ ngoại đạo cũng có thể biết được đây là một thanh bảo đao hàng thật giá thật. Mà nói thực ra thì, nhờ kiến thức từ nguyên tác là 『Ako Trừ Yêu Thập Bản Đao』, tôi còn biết rõ đó chính là một trong mười thanh Yêu đao trừ ma của gia tộc Ako, mang cái tên vô cùng hiểm độc 『Căn Thiết Thủ Tước Hoàn』, và tổ tiên của côcũng từng dùng chính thanh đao đó để chém đầu yêu quái y như tên gọi.
「……Vô lý thật. Như thế này mà gọi là tỷ thí sao?」
Khoác lên mình bộ đồ đen đặc trưng của đầy tớ, giấu đi cả diện mạo lẫn biểu cảm sau lớp mặt nạ, tôi khẽ thì thầm, vừa giương thương lên. Tất nhiên, lời tôi nói không phải nhằm vào mối tương quan giữa đao và thương.
Nếu đánh nhau sòng phẳng, đao kiếm tuyệt đối không thể thắng được thương. Khoảng cách quá khác biệt. Vũ khí có thể công kích từ xa luôn là kẻ có lợi thế hơn, đó là quy tắc cơ bản trong chiến đấu.
Tuy nhiên, đó chỉ đúng khi cả hai bên đều là người thường. Còn khi người sử dụng thương là một kẻ phàm nhân, còn kẻ vung đao lại là một trừ yêu sư lấy việc đồ sát yêu quái làm lẽ sống, thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Gặp phải mấy kẻ có thể né được cả đạn súng hỏa mai, thậm chí còn có thể chém rụng, thì bảo tôi phải làm thế nào đây?
「Chết tiệt, tại sao lại ra nông nỗi này chứ……?」
Từ bỏ ý định chiến thắng từ sớm, đầu óc tôi bắt đầu chuyển hướng sang làm sao để thua mà khiến đối phương chấp nhận được. Tôi giương cao cây trường thương sắp sửa 「tận số」 vì đã rách bươm không còn hình dạng của đội trưởng đội Đầy tớ (đời thứ ba) và ngẫm lại lý do vì sao tôi lại rơi vào tình cảnh này…
-
Tòa dinh thự của nhà Ako, vốn là họ hàng xa của Onizuki, tuy không bị biến thành 「Mayoiga」 như phần lớn các gia tộc trừ yêu ở phương Bắc, nhưng dù sao thì diện tích cũng gấp cả trăm lần nhà của thường dân. Dĩ nhiên, cũng có chỗ ở dành cho đám người hầu và thị nữ lo chuyện hằng ngày cho gia chủ cùng gia quyến.
Tận cùng rìa khu dinh thự, mấy căn chòi nhỏ dựng tạm bợ như mới vội xây gần đây, là nơi trú ngụ của đám đầy tớ được dẫn theo từ nhà Onizuki.
Thành thật mà nói thì chỗ ở đó tệ không chịu nổi. May mắn là thế giới này có linh mạch, linh lực tuôn trào từ đó mang lại đủ mọi lợi ích cho con người. Linh mạch ở Kinh Đô là mạnh mẽ và dồi dào nhất trong cả nước, nhờ vậy khí hậu ôn hòa, nước dồi dào, thậm chí còn có suối nước nóng tự nhiên phun trào, nên dù là ở trong những căn chòi tồi tàn thế này cũng không đến mức phải run rẩy sợ nóng hay sợ lạnh, thậm chí còn có thể đổ nước nóng vào thùng để tắm sơ qua. Nhưng mà bên trong thì chật hẹp, côn trùng bò vào, nói chung là ngột ngạt vô cùng.
Lúc được bổ nhiệm làm tổ trưởng, tôi đã nghi ngờ có mưu mô gì đó khuất tất, nhưng riêng lần này thì thực lòng biết ơn Onizuki Shisui. Nếu chỉ là một đầy tớ bình thường thì chắc chắn đã bị nhét vào không gian bé tí chỉ bằng tấm tatami rưỡi mỗi người nằm chen chúc nhau. Với cơ thể băng bó chằng chịt thương tích như xác sống sau trận chiến với Yêu hồ hôm trước, mà phải sống trong điều kiện đó thì đúng là hành xác. Nhờ được làm tổ trưởng mà dù chật chội, tôi vẫn có thể chiếm trọn một căn chòi, điều này thực sự đã giúp tôi không ít.
Dù vậy… việc đó lại sinh ra vấn đề khác.
「...Sáng rồi sao…」
Tiếng gà gáy vọng từ đâu đó khiến tôi tỉnh giấc trong lớp chăn rơm mỏng. Lông vũ? Là đầy tớ thì mơ gì dùng nổi mấy thứ cao cấp như vậy.
Vào khoảng giữa tháng Chín âm lịch, tương ứng với tháng Mười theo lịch kiếp trước, trong khi thương tích cuối cùng cũng bắt đầu lành, xương cốt đang dần liền trở lại, tôi, giữa tiết trời se lạnh báo hiệu mùa đông đang tới, vẫn cố vùi mình trong chăn rơm để tận hưởng chút hơi ấm còn sót lại. Ừm, cái cảm giác mềm mại và ấm áp này đúng là… Hửm?
「...!?」
Ngay lập tức, cảm giác lạ trong chăn khiến não tôi bừng tỉnh, tôi bật dậy, nhảy về phía vách chòi và rút con dao găm giấu trong áo ra, sẵn sàng chiến đấu.
Có ai đó, hoặc cái gì đó, đang ở trong chăn… Trong thế giới này, chuyện đó tuyệt đối không phải chuyện để cười. Có không ít yêu quái kiểu như phim kinh dị, cứ chào hỏi từ trong chăn rồi đưa tiễn người ta về với tổ tiên. Chỉ cần thấy lạ, thấy nghi ngờ thì phải cảnh giác ngay, đó là bí quyết để sống lâu trong thế giới này. Mà thực tế thì, ngay cả khi đã cảnh giác cũng chẳng thiếu gì trường hợp bị giết. Thế giới này vẫn thối nát như cũ.
「Haa… haa… haa… Ai đó?」
Mới sáng sớm đã toát mồ hôi, mặt mày căng thẳng, tôi khẽ lẩm bẩm. Rồi cái gì đó trong chăn bắt đầu ngọ nguậy. Tôi chăm chú quan sát sinh vật kia, trong đầu chạy đủ loại kịch bản sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra. Và rồi…
「Haa… haa… phìa… Ah… cuối cùng cũng tỉnh dậy… rồi ạ?」
「Hả?」
Một dáng người nhỏ nhắn mặc áo trắng từ trong chăn ngồi dậy. Giọng nói còn non nớt, phát âm chưa sõi. Nhưng đặc biệt hơn cả là đôi tai cáo trắng dựng lên cùng chiếc đuôi lông trắng như gối ôm… Tổng hợp tất cả, tôi lập tức nhận ra thân phận của đối phương rồi chết lặng.
「Shi… không, khoan đã. Ngươi là ai?」
Tôi suýt buột miệng gọi tên kẻ ấy nhưng kịp thời sửa lại. Phải, chỉ nhìn qua đã nhận định đối phương là người đó thì quá nguy hiểm. Trong số yêu quái, không thiếu gì loại có thể dùng ảo thuật, biến hóa, hay thuật làm rối nhận thức để lừa người khác. Không chỉ vậy, nếu thực sự là kẻ đó thì càng không thể lơ là.
「Ơ… Ơm… anh không nhớ em… sao ạ?」
「Đừng vòng vo, nói tên ngươi ra!」
「Á!」
Tôi quát lớn, bóng dáng nhỏ run lên bần bật, ôm đầu mà rụt lại, tai cáo và đuôi cụp xuống. Nhìn thấy vậy lòng tôi có chút áy náy, nhưng không vì thế mà hạ thấp cảnh giác.
「Em, em tên là Shiro ạ!! Em là người hầu cận của Tiểu thư ạ…」
「Tại sao ngươi ở đây!? Tại sao lại ở trong chăn!?」
「Á! Dạ, dạ là… Em nhận lệnh của Tiểu thư đến gọi Tomobe-san…nhưng mà…」
「Sao? Ngươi đã làm gì?」
Tôi chất vấn, áp sát, khiến cô bé cúi mặt giấu miệng trong tay áo, mắt liếc nhìn tôi e dè rồi lí nhí đáp.
「Anh có vẻ rất mệt, em gọi mấy lần mà người không tỉnh… nên, nên em mới vào trong chòi… rồi lắc người anh thử…」
「Rồi?」
「Rồi thì… anh kéo em vào chăn vì lạnh… rồi ôm lấy đuôi em như gối ôm… thế là em cũng ngủ thiếp đi luôn… Tomobe-san?」
「……」
Thấy tôi nhíu mày lại, cô bé đỏ mặt lí nhí nói tiếp. Còn tôi thì, sau khi nghe xong lời kể, mới bắt đầu nhớ lại, tay ôm trán vì cơn đau đầu đang kéo đến.
…À, ừ. Là lỗi của tôi rồi còn gì.
Hôm qua, sau thời gian dài tĩnh dưỡng, tôi đã tập luyện khá nhiều để lấy lại cảm giác trong cơ thể… Có vẻ đã gắng sức quá đà. Thật sự là quá mệt mỏi nên mới lăn ra ngủ say. Không ngờ là đến mức bị gọi mà không tỉnh, còn trong mơ màng lại làm chuyện như vậy… Nếu đối phương là một loại yêu quái giỏi đánh lén, chắc tôi đã chết từ lâu.
(Không, không phải là tôi nằm không suốt một tháng qua đâu…)
Dù cơ thể chưa cử động được sau trận chiến với Yêu hồ, tôi vẫn cố học hỏi qua sách vở, luyện tập linh thuật, thậm chí còn nhận chỉ dạy sơ sơ từ ông lão sát yêu truyền qua thức thần ấy, và có vài lần là từ Công chúa Khỉ đột nổi hứng xuất hiện. Tóm lại, không phải là tôi lười biếng hay chơi bời. Nhưng dù vậy, hôm qua đúng là tôi đã quá mệt rồi.
「Thật đúng là thảm hại…」
「Ể…?」
「Không có gì. Đừng bận tâm.」
Tôi vừa nói, vừa cất con dao găm, trả lời cô bé bán yêu trắng vừa phản ứng với lời lẩm bẩm của tôi.
「Chuyện nãy là do anh nổi nóng vô cớ. Xin lỗi, lần tới anh sẽ mang gì đó đến tạ lỗi.」
Tuy chỉ là đầy tớ, nhưng vẫn được chu cấp tối thiểu ba thứ cái ăn, cái mặc, chỗ ở, và có chút ít, thực sự là tối thiểu thôi, lương. Với cả đội trưởng thì so với lúc còn là lính quèn cũng được tăng lương chút ít.
Ngoài lúc cần mua mấy vật dụng thiết yếu để sống thì tôi hầu như chẳng tiêu gì cả nên cũng tích được ít nhiều. Nếu chỉ là để xin lỗi bằng một món đồ chơi hay ít bánh kẹo thì vẫn đủ sức chi trả.
「Fuee!? K-Không cần thiết đâu ạ!! A-Anh không cần phải làm tới mức đó đâu…」
「Không sao, không cần khách sáo. Là anh làm phiền em.」
Vừa nói, tôi vừa kín đáo quan sát cô bé trước mặt. Phải, không cần khách sáo. Tôi làm vậy cũng để bản thân đỡ bất an hơn.
Cô bé tên Shiro, được triệu đến làm người hầu bên cạnh Công chúa Khỉ đột Onizuki Aoi khoảng một tháng trước, là một yêu quái từng xuất hiện trong game ở tiền kiếp, hiện giờ là một bán yêu không còn sức mạnh. Dù vậy, vẫn không thể xem nhẹ được.
(Tốt nhất là để cô bé sống yên ổn trong trại mồ côi như ban đầu thì hơn…)
Chẳng ai biết lúc nào cô bé sẽ lấy lại sức mạnh rồi thức tỉnh theo chiều hướng méo mó như nguyên tác. Tuy phần lớn bản thể yêu quái đã mất, làm người hầu cho Công chúa Khỉ đột cũng chẳng có cơ hội ra trận, nhưng… sự khắc nghiệt của thế giới này thì không thể lạc quan được. Nếu đúng theo nguyên tác, một khi thức tỉnh rồi can thiệp vào sự kiện của nhân vật chính thì tôi cũng chẳng biết kết cục tệ hại nào đang chờ đón nữa.
Chưa kể, chẳng thể nào đảm bảo khi tỉnh lại, cô bé sẽ không biến tôi thành kẻ thù. Trong tình huống xấu nhất, bị biến thành thịt băm ngay lúc cô bé thức tỉnh cũng không phải không thể. Ừm, ít ra còn chết nhanh, còn hơn bị dính vụ pudding ấy…
Ngay cả khi không tính đến chuyện đó, tôi vẫn bị cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu giao trách nhiệm trông coi cô bé. Mãi sau mới phát hiện… cô ta còn yểm lời nguyền bằng ngôn linh thuật lên tôi. Không đến mức chết người, nhưng vẫn là yêu quái xảo trá… phải thanh trừ đến tận gốc (sứ mệnh cao cả).
…Vì lẽ đó, tôi không muốn làm mất lòng hay khiến cô nhóc hồ ly trước mặt này có ấn tượng xấu. Nếu chỉ cần chút tiền là giảm được rủi ro chết chóc, thì đáng lắm chứ.
「Eh… nhưng mà…」
「Sao thế? Có gì không hài lòng à?」
「Không… không phải là vậy… nhưng mà…」
「Sao? Ấp úng quá. Nói rõ ra đi. Em là hầu cận, không phải dưới quyền anh. Đừng ngại.」
Tôi tiến lại gần, ngồi xuống ngang tầm mắt cô bé đang trùm chăn, lắp bắp mãi không ra câu. Trẻ con bị người lớn nhìn xuống bị hỏi tội thì sẽ sợ, tôi biết điều đó.
(Thật ra, cuộc trò chuyện này cũng chẳng nên diễn ra…)
Đội trưởng Đầy tớ không phải chức lớn lao gì. Cùng lắm cũng chỉ là vật hi sinh dùng rồi bỏ. So ra, người hầu thân cận của tiểu thư trực hệ còn có địa vị cao hơn. Trong xã hội phong kiến này, cấp bậc và thân phận có trọng lượng hơn tuổi tác. …Mà thật ra, tuổi thật của tôi cũng thua luôn.
「U-Um… thực ra… em không nghĩ mình đủ tư cách để… nói gì đó với anh…v-với lại… cũng không phải là em thấy khó chịu hay gì………」
「Hử? Gì cơ?」
Giọng bé dần, nhỏ tới mức không nghe nổi, tôi đành hỏi lại.
「Xin lỗi, em có thể nói to hơn một chút không?」
「Fweh…!? Ạ, cái đó là, um…!」
「Ara, hai ngươi đang buôn chuyện gì đấy, ở ngay nơi ngủ thế này?」
Tiếng nói lạnh lẽo như chuông ngân vang lên, khiến tôi dám chắc nhiệt độ trong phòng đã giảm đi ít nhất năm độ.
Cả tôi lẫn cô bé bán yêu đều quay đầu nhìn theo hướng giọng nói với vẻ mặt hoảng hốt. Một cô gái mặc bộ kimono lộng lẫy hoàn toàn lạc tông trước cánh cửa túp chòi rách nát này, đang mỉm cười rạng rỡ.
……Một nụ cười lạnh đến buốt giá.
「Ta cử ngươi đi mãi chẳng thấy về, nên đành thân chinh đến đây. Vậy mà, trông hai ngươi vui vẻ quá nhỉ? Bị bỏ rơi thế này là ta ghen đấy」
Cô gái ấy nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói khẩy khẩy như loài thú săn đang vờn mồi, khiến tôi không khỏi sởn gai ốc.
「Ah…a-ano…」
Cô bé hồ ly lập tức co người, trốn sau lớp chăn. Bị Công chúa khỉ đột ấy liếc nhìn một cái, rồi quay sang phía tôi.
「Này, Tomobe. Ngươi có gì muốn nói với ta không?」
「…Thần chỉ mong được tiểu thư anh minh bao dung rộng lòng tha thứ mà thôi.」
Đối mặt với nàng tiểu thư phán như quan toà tuyên án tử hình, tôi chỉ còn biết dốc hết khả năng nịnh nọt để cầu xin khoan hồng…
-
Về phần bữa ăn được cấp phát tại dinh thự gia tộc Onizuki, thì cũng chỉ là cơm lúa mạch mà thôi. Cùng lắm cũng chỉ có thêm canh miso nấu với rau, đồ chua và thịt thú hun khói. Cũng không hẳn là quá đạm bạc, nhưng nếu đem so với những gì người trong dinh thự Onizuki được ăn thì đúng là khác biệt một trời một vực, mà nếu so với kiếp trước của tôi thì e là còn chẳng đủ tư cách để đặt lên bàn cân. Đặc biệt là cơm trắng, từ sau khi bị giáng xuống làm đầy tớ, số lần tôi được ăn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Xét trên phương diện ấy thì việc theo hầu đến kinh thành quả thực cũng có cái lợi. Đối với gia tộc Ako thì chắc phần nào cũng là vì thể diện, nhưng do là kinh thành nên sản vật tứ phương quy tụ về đây, đất đai quanh kinh lại màu mỡ, thành thử giá gạo cũng chẳng cao là bao.
Vì lẽ đó, kể từ khi theo đoàn đến kinh thành, mỗi bữa đều là cơm trắng, hơn nữa trong canh tương còn có đậu phụ hay váng đậu, không ít lần còn có cả cá mòi hay shishamo (Cá trứng Nhật Bản) làm món chính. Thú thật thì cảm động thật đấy……… Này này, đừng có nhìn người ta bằng ánh mắt đầy thương hại như thế chứ. Ở thế giới này, những món ấy cũng là hàng xa xỉ đấy, biết chưa hả?
(Mà, công nhận là sau khi thấy mấy món đó thì cũng thấy hơi tự ti thật…)
Tôi lặng lẽ dịch mặt nạ sang một bên và ăn cơm trong góc phòng, vừa liếc nhìn mà thở dài khe khẽ.
Trong chiếc bát sơn mài hoa lệ bày trí đủ loại món ăn sang trọng, đống cơm thừa của tôi còn chẳng có tư cách so sánh. Nào là cơm trắng nấu mềm, khoai sọ và củ sen hầm với nước dashi từ cá ngừ khô, súp nghêu, súp đặc thịt vịt và củ cải trắng, trứng cuộn, đậu phụ luộc, cá hồi nướng muối, rau chân vịt hầm, bảy loại dưa muối, món ngọt là dưa ướp lạnh và trái cây ngào đường… Ở thế giới này, đó đúng là một bữa tiệc xa hoa. Không chỉ là nguyên liệu, mà bởi vì ở thế giới không có điện như nơi đây, công đoạn nấu nướng cũng rất mất thời gian và công sức, lại càng thêm phần quý giá.
「Thôi ngay cái ánh mắt thèm thuồng ấy đi. Ngươi cũng không phải trẻ con nữa, ta không chia cho đâu đấy?」
Nàng Công chúa Khỉ đột đang nhã nhặn thưởng thức bữa ăn thịnh soạn kia, vừa phát hiện ánh mắt của tôi thì liền lên tiếng như vậy.
Phải rồi, giờ đây trong căn phòng này, vị chủ nhân của chúng ta, tiểu thư Gorilla-sama, đang dùng bữa sáng. Nhân tiện thì không có người hầu nào cả. Vốn dĩ phải có vài người đứng chờ, nhưng hiện tại trong phòng, ngoài tôi, đang ngồi lặng lẽ ăn cơm ở một góc phòng rộng lớn với vũ khí để bên cạnh trong vai trò hộ vệ, thì chỉ còn cô bé Bạch Hồ đang đứng Công chúa Khỉ đột mà thôi.
(……Sao lại thành ra thế này cơ chứ…)
Sau khi Công chúa Khỉ đột đích thân đến chòi của tôi, trải qua đủ chuyện rồi tôi cũng chỉnh tề y phục, và công việc đầu tiên trong ngày lại chính là hộ vệ lúc dùng bữa này đây. Bản thân việc ấy không hiếm lắm nên cũng không sao, nhưng việc không có người xung quanh, lại còn ăn cùng nhau thì lại là chuyện khác. Cảnh tượng như vậy chưa từng có tiền lệ.
「Đây là hình phạt vì bắt ta đích thân đến. Ngồi im mà ăn cái thứ cám lợn đó nhìn ta tao nhã dùng bữa đi.」
Cô ta vừa gắp miếng trứng cuộn bằng chiếc đũa sơn mài vừa nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt từ tận đáy lòng. Ê, cô đúng là có tính cách khó ưa thật.
(Nói thế chứ, ít ra mình còn đỡ…)
Kế bên cô ta, một cô bé bán yêu đang ngồi chầu hầu với ánh mắt thèm thuồng nhìn thức ăn. Theo quyết định độc ác của Công chúa Khỉ Đột, cô bé hôm nay bị cấm ăn sáng như một hình phạt. Đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, lại là bán yêu với khứu giác nhạy hơn người bình thường, mà trước mặt là cả một bữa tiệc thịnh soạn… quả là một hình phạt tàn nhẫn. Này này, nước dãi nhóc chảy hết ra rồi kìa.
「Ara, đã nhìn người ta đầy thương cảm như thế, sao ngươi không chia phần cám lợn của mình cho cô ta đi? Dĩ nhiên ta sẽ không bù lại phần ấy đâu.」
Với nụ cười hiểm độc đầy khiêu khích, Công chúa Khỉ đột đưa ra lời nhắc nhở với ta. Thật là tàn bạo. Vai ác nữ là đây sao?
「………Hầu cận, lại đây.」
Tôi thầm thở dài, nhưng không để lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ bình thản lên tiếng rồi vẫy tay. Cô bé vẫn đang mơ màng liếm mép, vừa nghe tiếng gọi, tai và đuôi liền dựng thẳng.
「Hi…! Um…Thật ra thì, em không…」
「Đi nhanh lên. Cái bộ dạng như ăn xin ấy đang làm ta thấy mất ngon đấy.」
Gorilla-sama ra lệnh, đôi mắt nheo lại như dã thú đang quan sát con mồi khiến cô bé run lên, sau đó lặng lẽ bước về phía tôi như muốn chạy trốn.
Tôi nhìn cô bé rón rén từng bước nhỏ đến gần mà trong lòng cũng ngán ngẩm, rồi đưa cho cô bé bát canh miso nấu với đậu phụ, váng đậu và hành.
「Không cho hết đâu. Chỉ có mỗi món canh thôi.」
Dù sao tôi cũng còn phải rèn luyện, làm nhiệm vụ hộ vệ, rồi còn chịu đủ trò điên khùng của Công chúa Khỉ đột nữa. Không thể nào rộng lượng đến mức nhường hết cả bữa sáng được. Nếu chỉ có thể chia một món, thì canh miso là lựa chọn tốt nhất, dễ tiêu hóa còn ấm bụng, phù hợp với trẻ con.
「Ưm… Nhưng mà…」
「Đừng khách sáo. Còn phải giữ lời hứa với Azuma-dono nữa. Anh không muốn bị giết đâu.」
Nếu để cái vị cựu thủ lĩnh Âm Dương Liêu kia biết được chuyện cắt bữa ăn thì quả thật là không đùa được đâu. Mà nếu chỉ cần cho chút canh là có thể thoát khỏi cơn giận ấy thì quá rẻ.
「Uu…」
Cô bé hồ ly liếc nhìn Gorilla-sama một cái. Mà nàng ta, vừa liếc sang bên này một cái, lập tức quay lại thưởng thức món canh ngao, chẳng buồn để tâm nữa.
「Không cần vội, nhưng uống xong thì quay lại làm việc đi.」
Tôi quay lại phía cô bé đang ngước nhìn đầy lo lắng, ra lệnh như vậy thì cô bé liền gật đầu rồi bắt đầu húp canh. Cái cách mà cô bé húp canh trông ngon lành một cách lạ lùng, khiến tôi không khỏi cảm thán.
「Phù… Ngon quá…」
Cô bé uống xong nhanh hơn tôi nghĩ, rồi thở phào nhẹ nhõm đầy mãn nguyện. Chiếc lưỡi đỏ nhỏ khẽ liếm môi.
Có lẽ không cố ý, nhưng động tác ấy lại mang một vẻ gợi cảm kỳ lạ. Tôi chợt nhớ ra, quả nhiên cô bé này là Yêu hồ dung mạo xinh đẹp được chọn làm nhân vật chính trong nguyên tác game.
「Cảm thấy no rồi chứ? Vậy thì quay lại đây mau. Ta không nuôi ngươi để cho ngươi ăn chơi đâu đấy?」
Vị Công chúa Khỉ đột cất lời lạnh lùng với ánh mắt nửa chán ghét nửa cảnh cáo. Trước lời trách ấy, cô bé khẽ run lên vì xấu hổ… Cái này thì đúng là tôi không thể bênh được rồi.
Thực ra, vị trí hiện tại của cô bé Shiro so với xuất thân và sự khắc nghiệt của thế giới này mà nói, là vô cùng may mắn.
Chỉ cần là bán yêu thôi thì lúc nào cũng có thể bị tấn công. Vậy mà được một quý nhân như Onizuki Aoi thu nhận làm người hầu, tức là tính mạng đã được đảm bảo. Hơn nữa đã là người hầu cận thì đãi ngộ còn tốt hơn đám tạp vụ rất nhiều. Đột ngột được tuyển vào như vậy ắt sẽ khiến những kẻ xung quanh ganh tỵ. Nhất là khi cô bé vốn có một phần của loài yêu quái ăn thịt người… Với một trong những người hiếm hoi hiểu rõ toàn cảnh như tôi thì những gì Công chúa Khỉ đột làm đúng là khiến người ta phải kinh ngạc. Không, chính vì hiểu rõ nên lại càng kinh ngạc hơn.
(Trong nguyên tác game cũng vậy… Thật đúng là một kẻ thất thường)
Sự vô lý với nhân vật chính, những mệnh lệnh bốc đồng chẳng đếm xỉa đến xung quanh, những quyết định bất ngờ mang danh giết thời gian… Lúc chơi game, tôi đã từng khổ sở vì cô ta. Cứ mỗi lần là lại phá vỡ không khí bằng những đề xuất quái gở, khiến cho mức độ hảo cảm xung quanh nhân vật chính lên xuống thất thường, đến mức có fan gọi mệnh lệnh của nàng là 「cơn lốc hảo cảm」 hay 「kẻ đập flag」 đầy oán hận. Cứ đạp đổ hết những flag khổ công xây dựng thì fan phát điên cũng là điều dễ hiểu.
「…Nhân tiện, thần thất lễ xin được hỏi, thưa tiểu thư?」
Tôi chợt nhớ lại đặc tính của cô ta, trong lòng có dự cảm chẳng lành mà lên tiếng. Dĩ nhiên, không thể nói chắc rằng luật lệ của game và thế giới này hoàn toàn trùng khớp. Tuy nhiên bằng trực giác, hay nói cách khác là giác quan thứ sáu hình thành từ kinh nghiệm, đang reo lên cảnh báo. Vậy nên tôi mới hỏi.
"…Ngươi chủ động mở lời thế này đúng là hiếm có đấy. Ngày mai chắc trời mưa thương, không, hay yêu quái đổ xuống đây mất… Đùa thôi. Có chuyện gì sao?"
Nhận thấy vẻ không vui của tôi trước trò đùa chẳng mấy hài hước kia, cô ta mỉm cười khoái trá, vừa vuốt ve cái đầu của Bạch Hồ vừa quay trở lại bên cạnh, vừa nghịch đôi tai thú ấy vừa ra hiệu cho tôi tiếp tục. Cô bé bán yêu kia thì nhăn mặt như bị cù, lộ vẻ ngứa ngáy.
「Việc gọi thần đến từ sáng sớm, lại còn để tiểu thư thân chinh đến tận nơi… Rốt cuộc là có chuyện gì gấp rút như vậy ạ?」
Ngay cả người đưa tin, Shiro, cũng chỉ truyền đạt đúng nội dung 「nhanh chóng chỉnh tề và đến yết kiến」 . Không lý nào lại gọi đến đây từ sáng sớm chỉ để ngồi cùng ăn cơm. Tức là phải có lý do bắt tôi đến gặp cô từ sớm…
「À, chuyện đó ấy à. Vốn dĩ ta định chuẩn bị xong rồi chuồn ra cửa sau bằng xe bò đấy. Chẳng qua là vì cách ta tiếp đãi lần trước bị ông chú ta chê là quá qua loa…. Ah, nếu ngươi không làm mấy trò chơi bẩn thỉu kia thì ta đã có thể tránh mặt ngay từ sáng rồi còn gì.」
「? Ý người là…」
Ngay lúc vừa hỏi đến đó, tôi đã nghe thấy âm thanh vọng đến từ xa. Tiếng bước chân gấp rút ngày càng gần, vang lên rộn ràng khắp hành lang, mà vốn dĩ trong dinh thự này làm gì có người náo nhiệt như thế. Tức là, gần như chắc chắn đó là khách từ bên ngoài.
"…Thật là, không biết giữ thể diện gì cả. Đúng là con nhóc ồn ào.」
Giọng nói trầm thấp, khinh miệt của nàng tiểu thư vang lên. Từ câu nói đó, tôi đã hiểu được ai là chủ nhân của bước chân kia, và lý do vì sao Công chúa Khỉ Đột lại muốn lôi tôi đi từ sớm như thế. Nói trắng ra, chỉ là cô thấy phiền phức mà thôi.
Có ai đó dừng lại trước tấm shoji chỗ chúng tôi đang ở. Một bóng dáng nhỏ nhắn hít một hơi thật sâu, rồi như đã hạ quyết tâm, đẩy cánh cửa trượt ra.
「Chào buổi sáng, thưa chị họ! Là người đại diện cho gia tộc Ako, Murasaki diện kiến!!」
Với đôi mắt ánh lên niềm mong đợi, ngưỡng mộ và vui mừng, thiếu nữ mang sắc đỏ tím rực rỡ ấy cất cao giọng chào hỏi. Cô chính là Murasaki, em út trong bảy anh chị em của gia tộc Ako, gia tộc trừ yêu lâu đời, cũng là gia tộc của mẹ Onizuki Aoi….Và cô ấy, Murasaki Ako, cũng đồng thời là nhân vật phụ bất hạnh từng khiến không ít fan chìm sâu trong tuyệt vọng vì số phận thảm thương trong game nguyên tác…


13 Bình luận
Btw tfnc