• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2 - Thỉnh thoảng cũng có vụ vùng an toàn biến mất trong mấy sự kiện game ha.

Kết Chương 2

15 Bình luận - Độ dài: 6,401 từ - Cập nhật:

Dưới triều đại Seirei (清麗/Thanh Lệ), năm thứ mười, tức là ngày mồng bảy tháng Tám năm 1440 theo Hoàng lịch, đã xảy ra một sự kiện. Tại Trường Đường viện nằm trong Đại Nội Lý, trung tâm của Triều Đình có bề ngang Đông Tây hơn bốn trăm trượng, chiều dài Nam Bắc hơn năm trăm trượng, một vị Trừ Yêu Sư được mời đến dự lễ. (丈/Trượng, 1 Trượng = 4 Mét)

Một cách chính xác hơn, tại nơi ấy, người ấy đã được triều đình ban vị cùng phần thưởng. Quan vị được ban là Tòng Lục Vị, phần thưởng là hai mươi cân bạc, mười tấm lụa, cùng một số đồ kim hoàn và vật dụng nội thất. Lý do ban thưởng là do người ấy đã tiêu diệt được Yêu hồ quấy nhiễu kinh thành và dân chúng, rồi dâng di hài nó lên Triều Đình... đó là lý do được công khai.

Thật ra thì, đó đúng là một phần lý do, nhưng thực ra, lại là một dạng phí bịt miệng. Nói cách khác, đây là cái giá để yêu cầu giữ kín chuyện liên quan tới hàng hóa mà thương hội Tachibana đã nhận lệnh từ Triều Đình chuyển giao.

『Vậy thì, kiện hàng đó rốt cuộc là gì, Uemon-dono?』

Trong bóng đêm của kinh đô, tại một góc trong dinh thự mượn từ gia tộc Aimi, nơi ánh sáng đã tắt chỉ còn ánh trăng le lói chiếu vào căn phòng mờ ảo, người hỏi câu ấy với Onizuki Uemon, đang ngồi trên Tọa bộ đoàn, tựa phần thân thể mềm nhũn lên tay vịn, một con cú mèo đang đậu trên giá nến. Không, đó không phải là cú mèo thật. Trên khuôn mặt của nó có dán một phù chú ghi chữ 「Thức「 bằng máu. Nói chính xác, đó là thức thần được tạo hình giống cú mèo.

Trước mặt Onizuki Uemon là vài chiếc giá nến, trên đó đậu những thức thần mang hình chim như cú mèo, ác là, diều hâu, diệc… Uemon rõ ràng cảm nhận được ánh mắt từ những kẻ đang quan sát mình thông qua con mắt của các thức thần ấy.

Đó là một cuộc hội đàm giữa Uemon đã lên kinh và các trưởng lão của gia tộc Onizuki còn lưu lại địa phương. Các Trừ yêu sư thường ưa dùng thức thần như thế này để nói chuyện từ xa trong thời gian thực. Chủ đề cuối cùng trong cuộc hội đàm lần này chính là về công lao của một người thuộc chi nhánh gia tộc đã thượng kinh, một trong các ứng cử viên kế nhiệm gia chủ đời tiếp theo.

「Theo tin tức từ các mối quan hệ của ta, bên trong kiện hàng là Yêu quái còn sống đã bị bắt giữ… không hẳn là sai, nhưng chắc chắn không thể chỉ vì vậy mà phần thưởng lại hậu hĩnh đến thế. Chỉ với lý do đó thì phần thưởng lần này quả thực quá mức rồi」

Kishizuki Uemon trả lời chắc nịch, lớp mỡ hai má và cằm rung lên theo lời nói. Đó không phải là lời nói vô căn cứ.

Thật ra, phía sau lý do bề ngoài ấy, là trong kiện hàng mà thương hội Tachibana vận chuyển chính là những Yêu quái còn sống được Âm Dương Liêu dự định bí mật đưa vào đại nội để phục vụ cho việc thực nghiệm, nghiên cứu... đó là sự thật. Và nội dung của chuyện này rõ ràng không mấy tốt đẹp.

Kinh đô được bảo vệ bởi bốn tầng kết giới. Nói chính xác hơn là: toàn bộ nội đô, trừ ngoại thành, được bảo hộ bởi một kết giới mười hai tầng với sáu loại pháp trận; khu vực Trung kinh tập trung dinh thự của các thương nhân phú quý, chư hầu và lãnh chúa, được bảo vệ bởi kết giới hai mươi bốn tầng với tám loại pháp trận; khu Đại Nội Lý, trung tâm chính trị, có kết giới ba mươi ba tầng với mười loại pháp trận; và Nội Cung, nơi Thiên Hoàng ngự, có kết giới ba mươi sáu tầng với mười hai loại pháp trận… Mạng lưới kết giới gần như bất khả xâm phạm về mặt pháp thuật ấy, dĩ nhiên, không thể nào được tạo ra bởi sức người dù có huy động bao nhiêu Trừ yêu sư đi chăng nữa. Do đó, nguồn linh lực khổng lồ để duy trì kết giới ấy đến từ Linh mạch tự nhiên tuôn trào không ngớt dưới lòng đất kinh đô.

Linh mạch gần như không bao giờ cạn, lượng linh khí phát ra từ đó có thể can thiệp đến quy luật thế giới nếu sử dụng đúng cách. Trên thực tế, Triều Đình đã tận dụng lượng linh khí dư thừa ấy để mang lại mùa màng bội thu cho vùng đất quanh kinh đô mỗi năm, đồng thời trừ tai ương, đuổi tà khí, ngăn chặn cả dịch bệnh ngay từ khi chúng còn chưa xảy ra. Ngược lại, với Yêu quái, chỉ cần tụ hội tại nơi đó thì sức mạnh chúng có thể được tăng cường gấp nhiều lần, và chúng có thể tiến hóa thành những tồn tại cường đại hơn. Chính vì vậy, suốt hàng nghìn năm qua, bọn yêu tà luôn nhắm vào linh mạch của kinh thành.

Cũng bởi văn hóa quý tộc vốn coi bẩn thỉu ô uế là ghê tởm… việc đưa yêu quái còn sống vào kinh thành, càng không nói đến đại nội, vốn là điều đại kỵ. Vậy mà thương hội Tachibana, dù đã phong ấn và làm suy yếu chúng đến mức cùng cực, vẫn vận chuyển bọn yêu quái vào trong kinh thành theo mật lệnh từ cấp cao của triều đình.

Nếu chuyện này bị phát giác trong cung đình, chắc chắn sẽ trở thành một vụ bê bối lớn, thậm chí người ra lệnh có thể bị đày biệt xứ, còn thương hội Tachibana cũng sẽ bị điều tra và gánh trách nhiệm tương xứng. Quả thật, nếu xét như vậy thì việc Triều Đình xử lý như thế cũng là điều có thể hiểu được... nhưng cho dù vậy, phần thưởng vẫn là quá nhiều.

『Đúng là có điều khả nghi. Triều đình thời nay mà lại hào phóng đến mức ấy...』

Thức thần hình diều hâu cất tiếng khàn khàn bày tỏ nghi ngờ. Triều Đình vốn từ lâu đã chẳng hề thực tâm tin tưởng Trừ yêu sư. Huống hồ hiện tại quyền nhiếp chính đang nằm trong tay gia trưởng nhà Shirafuji – nổi tiếng tham lam tột độ. Vậy mà lại ban thưởng hậu hĩnh đến thế chỉ vì một con yêu quái thì càng khiến người ta phải hoài nghi.

『Ara ara, mọi người sao mà nặng lời quá vậy? Dẫu sao thì Aoi gia tộc ta vừa được ban tặng vinh dự to lớn đấy thôi? Sao không thành tâm vui vẻ chúc mừng con bé chút đi? Phải không, Uemon?』

Thức thần hình cò trắng yêu kiều nhìn các thức thần khác, rồi quay sang Onizuki Uemon đang ngồi chính diện, nghiêng đầu nhẹ nhàng với giọng nói dịu dàng nhưng có phần nũng nịu như mèo kêu. Bản thân Uemon, khi đối mặt với người đang quan sát mình từ sau thức thần ấy, chỉ biết nhăn mặt đầy khó xử.

「Mẫu thân, người hẳn là cũng hiểu rõ, chuyện này không đơn giản như vậy. Đây là việc có liên quan đến sự hưng thịnh trong tương lai của gia tộc Onizuki chúng ta đó」

Uemon khẽ than phiền trước lời lạc quan của mẫu thân mình…Onizuki Kochou. Có lẽ vì là cuộc hôn nhân chính trị, nên bà dường như không dành nhiều tình cảm cho đám con ruột của mình, nhưng lại kỳ lạ thay, đối với hai đứa cháu gái rắc rối ấy, bà lại hết sức nuông chiều, khiến Uemon không khỏi nghi hoặc mà chẳng thể nói thành lời.

『Đúng thế, Kochou-sama. Đối với chúng ta, Triều Đình vẫn là một thế lực quá xa vời. Tuy có chút quan hệ là cần thiết, nhưng dính líu quá sâu vào âm mưu của bọn họ thì chẳng có lợi gì』

Cú mèo, thức thần của Onizuki Shisui, tiếp lời Uemon. Gia tộc Onizuki không thể lúc nào cũng túc trực tại kinh đô. Thậm chí, trừ chuyến thượng kinh ba năm một lần, có những thời điểm không một ai trong gia tộc ở lại nơi đây. Dĩ nhiên, việc cống nạp hay dâng lễ để giữ quan hệ với Triều đình là điều không thể thiếu, nhưng nếu dính vào quá sâu mà không thể nắm bắt kịp thời tình hình nội bộ hoàng cung, thì lại càng nguy hiểm. Cơ cấu quyền lực hoàng cung vốn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

『Mà, nói đi thì nói lại, tại sao Aoi lại tự mình nhúng tay vào vụ này? Với tính cách của nó, ta không hình dung ra được chuyện nó chủ động dấn thân vào chuyện rắc rối như thế này』

Có lẽ là người trung niên, thức thần chim ác là chau mày khó hiểu. Đứa con gái thứ hai với tính tình thất thường, lười biếng và tùy hứng ấy lại tự mình can dự vào chuyện phiền phức như thế này, quả thực khiến người ta khó lòng lý giải nổi.

『Uemon-dono, rốt cuộc là thế nào? Hành động của tiểu thư có gì bất thường chăng?』

Cú mèo cất tiếng kêu 「hoohoo」 rồi câu hỏi. Việc chỉ định Uemon làm đại diện thượng kinh lần này chính là nhờ vào tài trí và mối quan hệ rộng khắp của ông. Đặc biệt, với vai trò là thủ lĩnh của Ẩn Hành, Uemon vừa đảm nhận việc thu thập tin tức tại kinh đô, vừa kiêm luôn việc giám sát các thành viên đi theo trong chuyến đi này.

「Nói gì thì nói… nếu là chuyện của mấy năm trước thì còn đỡ, chứ bây giờ, đột nhập được qua kết giới hay phép ẩn thân của con bé đó không phải chuyện dễ dàng đâu. Nếu là ta trực tiếp ra tay thì còn đỡ, chứ Ẩn Hành chúng thì đành bó tay thôi」

Bực dọc gõ khuỷu tay xuống, Uemon đáp lại với vẻ mặt đầy u sầu.

Kẻ mà hiện giờ nhà Onizuki cần lo ngại nhất không ai khác ngoài Onizuki Aoi, một con chó điên không thể đoán trước được sẽ làm nên chuyện gì.

Sinh ra trong mối quan hệ không tình cảm giữa đương kim gia chủ Yuusei, giờ đã trở thành phế nhân nằm liệt giường, và chính thất của y, Sumire, thuộc dòng dõi chính thống nhà Ako, Thiếu nữ sắc hồng bị cha mẹ lạnh nhạt, chẳng chút mảy may quan tâm, nhưng lại thừa hưởng toàn vẹn linh lực cường đại cùng tài năng trừ tà xuất chúng… Đó chính là Onizuki Aoi. Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, có lẽ vẫn còn có thể khéo léo xoay sở cho êm thấm.

Thế nhưng... bị chính phụ thân ruột mình bày mưu hãm hại, lại không những không khiến địa vị nàng bị tổn hại, mà ngược lại còn khiến cuộc tranh chấp quyền lực trong gia tộc thêm phần gay gắt, ấy chính là sai lầm chí mạng.

Chị gái nàng, Hina  là người có linh lực tương đối yếu kém, xuất thân thấp hèn, song lại được cha cưng chiều, nhờ vào nỗ lực cùng dị năng mà vững vàng trên cương vị gia chủ gia tộc Trừ yêu. Trái lại, Aoi tuy không sở hữu dị năng, nhưng linh lực vượt xa chị gái, tài năng hơn hẳn, lại là một tiểu thư mang dòng dõi không thể chê vào đâu được. Kết cục tai hại là mối quan hệ giữa hai chị em lại vô cùng tệ—đó chính là cơn ác mộng đối với các trưởng lão của nhà Onizuki. Nếu không cẩn thận, rất có thể gia tộc sẽ bị chia đôi, dẫn đến chém giết lẫn nhau. Mà với một gia tộc trừ yêu, nơi sức mạnh tích lũy theo từng đời kế thừa, thì đó chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến suy tàn.

『Ara ara, trước khi gia chủ gây ra cái trò đó, nó còn ỷ lại vào tài năng mà chẳng thèm rèn luyện gì cho ra hồn... Nhờ vậy mà giờ đây chuyện đã rối tung cả lên rồi』

Chim diều hâu, thức thần của một trong các trưởng lão ủng hộ trưởng nữ, nhổ ra lời đó trong bực bội, kèm theo một cái tặc lưỡi khinh thường.

Những người tham dự hội đàm nhỏ lần này đều là trưởng lão thuộc về nhà Onizuki. Tuy có người ủng hộ trưởng nữ, có người nghiêng về thứ nữ, nhưng đều là những kẻ ôn hòa, tin rằng đấu đá nội bộ là điều nên tránh. Vốn dĩ, việc lần này để Onizuki Aoi cùng thượng kinh cũng chỉ là vì muốn tách hai chị em, giảm bớt căng thẳng giữa họ trước khi chuyện biến thành đổ máu... Thế nhưng…

『Đúng là thất sách. Nào ngờ Aoi lại lập được công trạng trong chuyện lần này. Nếu là Hina thì còn hiểu được, nhưng Aoi vốn chẳng phải người có tính cách chủ động nhận việc như vậy mà...』

Chim ác là, thức thần của vị trưởng lão nọ thở dài bất lực. Nếu là trưởng nữ chăm chỉ giàu ý chí cầu tiến, thì chủ động can thiệp vào sự vụ lần này cũng chẳng phải điều gì kỳ lạ. Nhưng thứ nữ thì không như vậy. Chính vì thế mà bọn họ đã lơ là. Nào ngờ nàng lại tự mình hành động. Và kết quả là, chẳng những lập được công lao, còn được ban thưởng, thậm chí là thăng quan, nếu vậy thì cán cân thế lực giữa hai chị em sẽ sớm bị phá vỡ.

『Chuyện lần này thật là phiền phức. Giờ thì, phải xử lý sao đây... À, nhớ rồi, nghe nói tiểu thư trong vụ náo loạn lần này còn 「nhặt」 được thứ gì đó?』

Cú mèo của Shisui nghiêng đầu hỏi.

「Ừ? À, chuyện đó à. Phải rồi, nghe nói là một đứa trẻ trong cô nhi viện bị Yêu hồ không biết thân biết phận tấn công. Hình như là một tiểu nữ bán yêu. Thật là kiểu sở thích kỳ quái mà」

Uemon hờ hững đáp lời. Một phần vì Aoi giấu kín, phần khác là bởi việc một bán yêu như Bạch Ỷ Hồ Ly tiến hóa thành Hung yêu rồi lại tự tách phần bản thể bán yêu khỏi thân thể vốn đã quá mức hiếm gặp, nên cũng chẳng trách được việc ông ta không tài nào đoán ra được xuất thân thật sự của nàng. Có lẽ nếu biết được, thì tất sẽ nhắm vào điểm đó để giở mưu nhằm điều chỉnh lại cán cân lực lượng giữa hai chị em, nên suy cho cùng, lựa chọn của Aoi cũng không hề sai.

『Ồ, lần đầu ta nghe chuyện này đấy nha. Tiểu nữ, tức là con gái à? Hừm, ta bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy. Hay là lúc nào rảnh, cho nó đến ra mắt ta một phen nhỉ~?』

Giọng ngọt ngào như đường phèn vang lên từ cò trắng. Cách nói chuyện thiếu nghiêm túc ấy khiến các thức thần còn lại cùng cả Uemon không khỏi khẽ nhíu mày.

『...Thôi thì, đại khái mọi chuyện ta cũng đã hiểu. Việc đã rồi thì có than thở cũng vô ích. Chi bằng tận dụng tình thế hiện tại. Uemon-dono, việc liên lạc với Thương hội Tachibana, ta nhờ cả vào ngươi đó?』

「Ừm, chuyện đó ta đã lo xong từ lâu. Với hội trưởng bên đó, ta cũng đã vài lần diện kiến. Đã tạo được ấn tượng rằng nếu có chuyện gì thì đến gặp ta, không phải Aoi」

Uemon đáp lời với vẻ hài lòng, hớn hở phì mũi. Dẫu người trực tiếp cứu Thương hội là Aoi, nhưng Aoi vẫn chưa phải người đại diện của nhà Onizuki, chỉ là một đứa trẻ. Nếu bàn đến chuyện làm ăn, thì đương nhiên chỉ còn cách tìm đến Uemon. Do vậy, mục tiêu là tận dụng cơ hội này để triệt bớt ảnh hưởng của tiểu thư Aoi.

『Chúng ta cũng nên để Hina lập công một phen. Giao cho tiểu thư con Onigumo (鬼蜘蛛/Quỷ tri chu) ở núi Koshiyama cũng được. Với thực lực hiện giờ thì đánh với loại yêu quái cỡ đó chắc cũng không quá sức đâu』

『Nếu thành công thì coi như giữ được thế cân bằng. Còn nếu thất bại mà chết thì cũng tốt, coi như dập tắt mồi lửa của cuộc nội loạn』

Câu nói của chim ác là liền bị chim diều hâu lạnh lùng xen ngang như một lời giễu cợt đầy ẩn ý. Chim ác là nheo mắt, sát khí nhẹ nhàng thoát ra, không phải nhắm vào diều hâu, mà là về phía kẻ điều khiển nó ở bên kia.

『...Shisui, phiền ngươi theo sát Hina một thời gian được không? Dù sao cũng nên có ít nhất một người trông chừng bên cạnh con bé』

Phá tan bầu không khí căng thẳng, cò trắng cất lời hỏi cú mèo. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cú mèo. Liếc sang cò trắng, rồi khẽ nhắm mắt, thức thần im lặng trong chốc lát...

『Vậy thì tốt quá. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng Shisui thần xin nhận trọng trách hộ tống Hina tiểu thư』

Cú mèo cung kính cúi đầu. Là người từng được xem là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí gia chủ trước khi cuộc tranh đoạt giữa hai chị em bắt đầu, lại giữ lập trường trung lập, nên lời nói của Shisui không ai dám công khai phản bác.

『...Vậy thì, cuộc hội đàm đêm nay xin phép dừng tại đây, mọi người không có ý kiến chứ?』

Chim diều hâu vừa nói, vừa nhìn quanh dò xét phản ứng của các thức thần khác.

「Ừm, ta không phản đối」

『Ta cũng vậy』

『Ta nghĩ lần này chẳng còn chuyện gì cần bàn thêm nữa』

『Phải rồi nhỉ~? Cũng đến lúc nên kết thúc rồi ha~』

Mọi người đều đồng ý với lời đề xuất của chim diều hâu. Bởi lẽ, lúc này có tiếp tục bàn thêm thì cũng chẳng còn gì đáng nói nữa.

『Tốt lắm. Vậy thì, chư vị, đêm nay cũng đã nhọc lòng rồi. Chúng ta mỗi người một ngả thôi. …Cáo từ.』

Khi ý kiến chung đã được xác lập, chim diều hâu liền tuyên bố kết thúc buổi hội đàm đêm nay. Như lời từ biệt, nó khẽ kêu một tiếng, đồng thời thân ảnh biến mất như tan vào không trung, chỉ để lại một lá bùa với huyết văn dán trên mặt... mà lá bùa ấy ngay khoảnh khắc sau liền tự bốc cháy, cháy sạch trong nháy mắt.

『Thế thì, ta cũng xin cáo lui.』

Sau khi đưa mắt nhìn quanh một lượt, chim ác là hóa thành một quả cầu lửa xanh nhạt rồi bốc cháy mà tiêu tán. Tiếp đến là cú mèo cũng nối bước mà biến mất. Cuối cùng, chỉ còn lại chim cò trắng, như chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ cất lời:

『À, phải rồi. Này này, Uemon, ta quên chưa hỏi, đứa trẻ đó hiện giờ thế nào rồi nhỉ?』

「Đứa trẻ đó... là ai cơ?」

Trước câu hỏi của mẫu thân đang mượn hình chim cò trắng, Uemon khẽ nghiêng đầu thắc mắc.

『Ấy ấy, là đứa trẻ đó đó. Đứa mà Aoi đích thân chỉ đích danh để mang theo đó mà…』

「…À, ý mẫu thân là đứa đó à」

Sau lời giải thích của thức thần, Uemon cuối cùng cũng nhớ ra người đang được nhắc đến là ai.

「Nghe đâu đứa đó được Aoi đưa theo lần này làm hầu cận lo việc vụn vặt. Mà xem chừng lại bị thương khá nặng như thường lệ. Giờ đang tĩnh dưỡng」

Bình thường thì những kẻ thuộc tầng lớp thấp như đầy tớ sẽ không để lộ mặt, cũng chẳng hay trò chuyện chuyện riêng tư, bởi vậy đa phần người trong tộc Onizuki đều không màng phân biệt từng đầy tớ một. Tuy nhiên, đứa trẻ đó là một ngoại lệ hiếm hoi.

『Ô kìa, 「lại nữa」sao?』

「Đúng là một thằng nhóc may mắn sống dai. Với cái bộ dạng như thế mà còn sống sót được mới lạ chứ.」

Trái lại với đầy tớ, những nữ tỳ hay tạp nhân có liên quan tới sinh hoạt hằng ngày thì lại không che mặt, cũng hay tán gẫu riêng tư, bởi thế có nhiều người nhớ mặt nhớ tên họ cũng là lẽ thường.

Xét theo nghĩa đó thì, kẻ từng được đón về làm người hầu cận cho trưởng nữ của bản gia, sau lại bị giáng xuống làm đầy tớ vì lý do riêng tư của đương chủ, cái xuất thân như thế khiến cho không ít nhân vật lớn trong tộc Onizuki vẫn còn nhớ rõ đến hắn, dù là thanh niên thì chưa chắc đã vậy. Huống chi, kẻ tưởng sắp chết đến nơi ấy, lại nhiều lần sống sót như một mảnh giẻ rách, sau cùng lại trở thành kẻ được tiểu thư thứ nữ bản gia yêu quý…dù là tốt hay xấu đi nữa…thì ngay cả một kẻ thờ ơ với lũ tiện dân như Uemon cũng khó lòng mà không nhớ đến hắn.

『Nghe cách con nói thì có vẻ lần này hắn bị thương nặng lắm nhỉ.』

Giọng điệu có vẻ vô lo vô nghĩ của cò trắng… chính là thức thần của Kochou, nhẹ cất lời than. Thế nhưng, với Uemon, gã biết rõ tính khí khó đoán của mẫu thân mình, thì cái cách dù mang vẻ hình thức ấy nhưng lại thể hiện mối quan tâm đến thương thế của một đầy tớ vẫn đủ để khiến hắn kinh ngạc.

「Vì chỉ là một  đầy tớ, sao lại phải để tâm nhiều đến vậy cơ chứ?」

『Là người được cháu gái đáng yêu của ta quý mến đấy. Hơn nữa, thời còn làm đầy tớ, ta cũng đã thay mẹ chăm sóc nó rồi. Nên là vô thức thôi à nha.』

Fufufu, cò trắng khẽ bật cười duyên dáng. Bà từng rất mực cưng chiều đứa cháu gái nghịch ngợm của mình, cũng từng xem đứa trẻ ấy, một thiếu niên còn quá nhỏ để rời xa gia đình, như con hay cháu ruột mà yêu thương. Uemon cũng từng nghe và thấy những chuyện ấy trong quá khứ. Tuy nhiên…

「Nếu như hắn vẫn còn là người hầu thì còn chấp nhận được, chứ nay đã là đầy tớ, kẻ thuộc tầng lớp tiện dân. Tốt nhất là đừng nên dính dáng quá nhiều. Mong mẫu thân hãy để tâm hơn.」

Ở quốc gia Phù Tang vẫn còn phân biệt giai cấp quá khắc nghiệt này, điều ấy là lẽ thường phải chú ý, là giáo lý căn bản phải hiểu. Trong thời đại và đất nước này, nơi mà sống còn đã khó, mức độ của cải lại thấp, và huyết thống thì được đề cao, thì dù là kẻ trên hay kẻ dưới, việc qua lại với những kẻ không tương xứng về thân phận chỉ mang lại bất hạnh cho cả đôi bên mà thôi.

『Ara, chẳng lẽ lại ghen vì mẹ mình bị cướp mất ư?』

「Xin đừng đùa nữa, thưa mẫu thân. Con chỉ nói ra điều đương nhiên mà thôi. Dù cho thằng đó có là…」

『Uemon.』

Cái tên 「Uemon」 được cất lên, như muốn ngắt ngang lời hắn. Uemon lập tức im bặt. Hắn không thể không im lặng. Dù vẫn là giọng ngọt ngào như thường lệ, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra trong lời đó có chứa uy lực mạnh mẽ của Ngôn Linh. Nếu cứ tiếp tục mở miệng, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, bản thân hắn sẽ bị ảnh hưởng bởi thứ uy lực ấy.

(Dùng được Ngôn Linh Thuật qua thức thần... thật không thể xem thường!)

Quả là người từng gả vào gia tộc Onizuki. Dù điều kiện phát động nghiêm ngặt, hiệu suất không cao, mà vẫn có thể thi triển Ngôn Linh thuật qua thức thần…

『Uemon, nghe cho rõ đây, con trai yêu quý của ta.』

Cò trắng rời khỏi chân giá đèn, lạch bạch tiến đến gần. Thân thể trắng muốt khẽ đung đưa, đến gần bên con trai thì vươn cổ dài ra, cọ má vào hắn như thể thể hiện tình mẫu tử yêu thương. Đó chính là thứ tình cảm vô điều kiện của người mẹ dành cho đứa con của mình.

『Khí hậu với nguồn nước chốn kinh đô không giống nơi đây. Đúng là có nhiều mỹ vị, nhưng đừng ăn quá nhiều nhé? Rượu cũng vậy. Dù công việc có cần thiết đi nữa thì cũng không được uống quá chén đâu đấy. …Có nghe không?』

Lời răn dạy ấy mang chút nghiêm khắc như đang mắng trẻ con. Uemon khẽ run vai, rồi gật đầu đồng tình trong im lặng.

『Cả thức khuya cũng không được đâu nhé? Yến tiệc thì cũng nên kết thúc đúng giờ. Ở lì trong phòng, không đổ mồ hôi thì cũng không tốt. Nhớ phải tắm nắng mỗi ngày đấy. Rõ chưa nào?』

Uemon chỉ gật đầu mà không nói lời nào, lặng lẽ tiếp nhận những lời nhắn nhủ từ mẹ. Cò trắng có vẻ hài lòng với dáng vẻ ấy, đưa mắt đầy yêu thương nhìn đứa con béo tròn của mình rồi lui lại vài bước.

『Vậy thì, hãy giữ gìn sức khỏe cho đến buổi họp mặt tiếp theo nhé? Mẫu thân đây luôn cầu chúc cho sức khỏe của con đấy nhé?』

Nói đoạn, thức thần cuối cùng còn sót lại cũng tự phát hỏa, trong vòng vài giây đã cháy rụi hoàn toàn.

Sau khi nhìn đăm đăm vào tro tàn còn sót lại của thức thần một lúc, Uemon khẽ thở ra một tiếng, như thể toàn thân được giải tỏa khỏi căng thẳng.

「……Gần đây đúng là càng lúc càng phiền phức hơn rồi」

Từ thuở nhỏ đã biết rõ người đó là kiểu tính khí thất thường, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến thái độ thay đổi xoành xoạch, vốn dĩ đã rất nhạy cảm và khó chiều. Thế nhưng……gần đây, Uemon cảm thấy tâm trạng của người càng thêm bất ổn hơn trước.

Rốt cuộc là điều gì khiến người cáu kỉnh đến vậy, y cũng không tài nào đoán ra được.

「……Hoặc có lẽ, dù cố trẻ hóa đến đâu, rốt cuộc vẫn là vấn đề tuổi tác chăng」

Dù có thể dùng linh lực để kích hoạt lại thể xác, nhưng điều đó cũng có giới hạn.

Đặc biệt là về mặt tinh thần thì điều đó càng rõ rệt hơn.

Nếu là bán yêu thì còn đỡ, chứ con người vốn dĩ không phải giống loài sống lâu, dù có cố chăm chút lớp vỏ bề ngoài đến đâu thì sự trì trệ trong tư duy cũng chỉ có thể làm chậm lại chứ không thể ngăn chặn hoàn toàn.

「Hừm, nếu quả là như vậy thì đúng là rắc rối. ……Này, có ai ở đó không!」

Uemon dùng tay áo lau đi lớp mồ hôi lạnh đang rịn trên trán, sau đó mở cánh cửa kéo ra, đồng thời giải trừ kết giới đã được yểm thêm hiệu quả cách âm, rồi gọi người hầu.

Y hét lớn bảo mang trà có cho thêm đường và đá lạnh đến vì đang khát sau khi ra mồ hôi.

Sau đó mở cổ áo, rồi cầm lấy chiếc quạt đang để bên cạnh, bắt đầu quạt mát.

「Thật tình, chẳng hiểu người đang nghĩ cái gì nữa……」

Vừa nói, Uemon vừa khẽ nghiêng đầu, trong lòng nhớ lại đôi mắt của thức thần trước khi nó cháy rụi...đôi mắt đục ngầu như phủ đầy bùn đất.

Với y, vốn mang trong mình những giá trị phổ biến của thế gian này, thì cái ý nghĩa ẩn sau ánh mắt ấy……quả thực là một điều y không tài nào lý giải nổi.

-

「……Vậy ra, đứa trẻ đó lại bị thương nặng nữa sao. Thật tội nghiệp… Giá như ta có thể đích thân chăm sóc cho con thì tốt biết bao」

Trong một gian phòng thuộc Bắc điện, nơi dinh cơ của gia tộc Onizuki, nằm ở phương Bắc nên ngay cả những đêm hè cũng không mang theo sự oi bức, một người phụ nữ kiều diễm với mái tóc dài đen nhánh buông xõa và nốt ruồi lệ ngay dưới khóe mắt phải đang rít nhẹ một hơi từ ống tẩu. Giọng nàng ngọt ngào, nhưng lại thấp thoáng sự lo lắng chẳng khác nào một người mẹ đang quan tâm đến con cái mình.

「Haa… Cả Hina lẫn Aoi đều vẫn chỉ là những đứa trẻ. Đứa nào cũng ích kỷ và chỉ biết đến bản thân mình thôi. Mà, nếu là những cô bé ở độ tuổi đó thì có lẽ cũng chẳng trách được……」

Dẫu đã cân nhắc đến điều đó, nàng vẫn không khỏi thở dài, đưa tay chạm nhẹ lên má và lắc đầu nhận xét về hai đứa cháu gái của mình, thật đáng tiếc, dù nhìn theo khía cạnh của một quý cô thì cả hai đều không đạt tiêu chuẩn. Nhân tiện nói thêm, con quỷ lúc nào cũng bám lấy bọn trẻ thì càng không đáng bàn đến.

Hai đứa cháu gái kia chắc chắn chẳng hề hay biết, kể từ khi đứa trẻ ấy rơi xuống làm đầy tớ, nàng đã phải âm thầm xoay sở không biết bao nhiêu lần. Lẽ ra, nó đã bị yêu quái ăn thịt ở đâu đó trước khi kịp bị cuốn vào âm mưu nhằm hãm hại đứa cháu gái út. Từ sau đó, cho tới khi hai đứa kia có đủ thực lực đứng vững trong gia tộc, đứa nhỏ ấy đã bao phen suýt bỏ mạng…… Nàng thở dài nhớ lại. Tự ý hành động, gây động tĩnh lớn như thế, kết quả chỉ khiến nàng phải can thiệp nhiều hơn. 

「Dù vậy, mọi chuyện tiến triển suôn sẻ như bây giờ hẳn là nhờ vào nỗ lực của đứa nhỏ ấy nhỉ」

Dù nàng có cố gắng bao bọc đến mấy, thì khi đến lúc phải chết, con người vẫn sẽ chết. Thế nhưng… thật may mắn, nàng biết rất rõ cậu bé ấy không hề ngu ngốc, nếu cần có thể nỗ lực, cũng có thể kiên nhẫn chịu đựng.

Chính vì vậy, nàng đã luôn tin tưởng vào đứa trẻ đó, lui về hậu phương để âm thầm hỗ trợ từ trong bóng tối. Nếu cưỡng ép bảo vệ, chỉ khiến đứa bé ấy trở nên quá nổi bật, rốt cuộc lại đẩy nó vào nguy hiểm.Dù có xa cách, nhưng đứa trẻ ấy vốn là một người hiền lành, nếu bị bắt ép phải chọn giữa an nguy của bản thân và gia đình bị bắt làm con tin, thì chắc chắn sẽ chẳng thể làm gì được. Giống như người ấy năm xưa…

「Đúng vậy, những chuyện như khi ấy… ta tuyệt đối không muốn lặp lại nữa」

Hồi tưởng về quá khứ, nàng khẽ nheo mắt lại, thầm thì với giọng nói đầy sát khí. Nàng không muốn đánh mất bất cứ điều gì quý giá nữa. Chính vì vậy, nàng dặn lòng kìm nén cơn thôi thúc muốn giữ đứa nhỏ ấy bên cạnh, vỗ về, nâng niu nó trong vòng tay mình. Nàng không muốn hành động bồng bột rồi lại khiến mọi chuyện không thể cứu vãn như trước kia nữa.

Phải rồi. Tất cả là vì nàng đã sinh ra trong cái gia tộc này. Là con gái của một thiếp thất trong chi tộc Onizuki, vậy mà lại thừa hưởng dòng máu mạnh mẽ hơn cả những đứa con của chính thất đó chính là khởi đầu cho toàn bộ bi kịch cuộc đời nàng.

Thuở nhỏ, mẹ nàng bị đầu độc chết thay nàng bởi âm mưu của chính thất. Cảnh tượng người mẹ quằn quại trong đau đớn ngay trước mắt, đến giờ nàng vẫn không sao quên được.

Phụ thân bỏ mặc nàng, anh chị em cùng cha khác mẹ và chính thất cũng xem thường. Trong những ngày thơ ấu cô đơn ấy, chàng trai đầy tớ mà nàng luôn xem như anh trai, cũng là mối tình đầu, là điểm tựa duy nhất của nàng. Thuở ấy, trái tim còn non nớt, nàng từng ước ao được sống trọn đời bên chàng, thế nhưng cả hai đều bị cuốn vào một cái bẫy. Gia đình bị bắt làm con tin, chàng không thể kháng cự, chỉ có thể cố gắng bảo vệ nàng, và rồi bị yêu quái xé xác ngay trước mặt nàng.

Khi người anh khác cha lên làm tộc trưởng, nàng bị đối xử như thứ ô uế và bị giam lỏng trong nhà. Tưởng rằng sẽ cứ thế mà chết trong căn phòng giam ấy, đến độ khi chưa tròn hai mươi nàng đã cảm thấy kiệt quệ đến mức muốn xuất giá đi tu. Ấy vậy mà, chính sức mạnh đang trú ngụ trong cơ thể nàng lại khiến nàng bị gả làm vợ kế cho tộc trưởng trực hệ, người hơn nàng tới hơn hai con giáp. Dĩ nhiên đó là cuộc hôn nhân vô cảm không có tình yêu… Nàng không thể khóc, cũng chỉ biết lặng lẽ dâng hiến lần đầu tiên như một nghĩa vụ bắt buộc.

Và giọt nước tràn ly chính là đứa con trai đầu lòng. Dù đứa con ấy không thừa hưởng sức mạnh của dòng họ, nàng vẫn hết lòng yêu thương. Vậy mà gã ta lại…!

「Khi ấy, ta từng nghĩ, nếu cái gia tộc này có thể biến mất khỏi thế gian thì hay biết mấy. Thế nhưng……」

Kể từ khi gã đàn ông ấy chết đi, nàng cũng đẩy hết mọi chuyện trong gia tộc lên đầu các con trai, chỉ định sẽ bình yên sống hết quãng đời vô ích dài đằng đẵng còn lại, mặc kệ thế sự. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi từ lúc nàng nhìn thấy đứa trẻ đó. Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã nghi ngờ vào chính đôi mắt mình. 

Phải rồi, vẻ ngoài của đứa trẻ ấy gợi nhớ đến người đàn ông đầu tiên nàng từng yêu. Và khi thật sự nói chuyện, ấn tượng ấy lại càng thêm rõ rệt. Tuy không có học vấn, nhưng không hề ngu ngốc, là người hiền lành, chu đáo, và hơn hết, cách cậu bé đối đãi với đứa cháu gái lớn, vốn luôn cô lập trong gia tộc, hoàn toàn giống hệt như người ấy từng làm với nàng năm xưa.

Một khi đã thấy bóng dáng người xưa chồng chéo lên đứa trẻ ấy, nàng không thể ngăn lòng yêu quý nó. Dù đứa bé đó chỉ là một tiểu nông nghèo nàn, xuất thân thấp kém, nhưng nàng vẫn yêu thương không khác gì con cháu ruột thịt của mình. Không, thậm chí còn hơn thế, so với những đứa con cháu mang dòng máu đê tiện của tên đàn ông ấy và gia tộc Onizuki.

「Ấy thế mà… chỉ vì chuyện đó……」

Ban đầu, nàng suýt hóa điên, cứ ngỡ rằng vết thương lòng năm xưa lại bị khoét sâu trở lại. Dẫu vậy, nàng vẫn chọn cách tin tưởng, lặng lẽ bảo vệ từ xa. Và rồi kết quả đã đáp ứng kỳ vọng của nàng, không, còn hơn thế…đỉnh điểm chính là cái bẫy mà đứa cháu gái út giăng ra. Lúc ấy nàng định ra tay giúp đỡ…nhưng khi nhìn thấy khoảnh khắc đó qua thức thần, cảm xúc trào dâng trong nàng là sự an tâm, cảm động, đố kỵ và ghen tuông. 

Phải rồi, đó chính là tương lai mà nàng từng khao khát, từng mơ tưởng có thể đạt được. Và chính vì thế, nàng mới cảm thấy bực bội.

Những đứa cháu gái đã nắm lấy khả năng mà nàng chỉ dám ao ước ấy, vậy mà vẫn chưa hài lòng, vẫn muốn nhiều hơn nữa…sự thật đó khiến nàng tức tối. Nếu chỉ đến mức đó thì…….

「Fufufu… Nói thế thôi」

Nàng buông lời trêu chọc như để khỏa lấp cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng. Bởi nếu nhận ra, nếu thừa nhận cảm xúc thật sự ấy, nàng cũng chẳng biết liệu bản thân có còn giữ được lý trí hay không. Nàng cũng không muốn làm gì thái quá với những đứa cháu gái…ít nhất là hiện tại thì chưa.

Tên của nàng là Onizuki Kochou… Một người phụ nữ sinh ra trong chi tộc của gia tộc Onizuki, và trong suốt cuộc đời mình, nàng luôn phải chứng kiến từng thứ quý giá lần lượt rời xa.

「Hina hay Aoi, ai cũng được cả. Chỉ cần được đón con về bên ta……Thì ta sẽ yêu thương con thật nhiều, thật nhiều, bù lại cho tất cả những gì con chưa từng được nhận trước đây nhé?」

Bởi với nàng, đứa trẻ đó đã không khác gì con ruột hay cháu ruột nữa rồi. Hoặc có lẽ còn hơn thế….

「Fufu… fufufufufu…………」

Dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng nở một nụ cười quyến rũ, càng tôn thêm vẻ đẹp mị hoặc mà linh lực đã duy trì suốt bao năm. Đôi mắt nàng đã đục ngầu như bùn lầy, đầy ắp điên loạn và si mê…

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

milf!?!?
awsome🗣️🗣️
Xem thêm
mann, main kiếp trước gây nghiệp gì mà kiếp này đen hơn mực vậy
Xem thêm
t này kiếp trc ai bảo nó làm phoi bắc tôi cũng tin
Xem thêm
Đọc xog nghi thằng main ko phải chỉ isekai một lần có khi còn nhiều hơn một
Xem thêm
Chơi cả gia tộc
Giờ thêm vợ gia chủ nữa là bú
Xem thêm
oi, den ca ba gia cung ko tha, anh main qua chay
Xem thêm
volo
tán cả gia tộc
thống nhất nhân-yêu
Xem thêm
Chỉ có chưa tán vợ gia chủ hiện tại thôi.
Xem thêm
Năng suất vậy trans
Xem thêm