Tập 01

C4.2

C4.2

“Thế rồi… sao hả anh?”

Cùng ngày. Cõi mộng, lúc nửa đêm.

Yumiri hỏi tôi. Không một chút hờn dỗi, chỉ có sự ngỡ ngàng.

“Sao với trăng gì nữa. Mỗi thế thôi.”

Trên ngai vàng lộng lẫy, tôi chống cằm lên tay, khuỷu tay đặt trên đùi.

Có ai để ý không? Từ cằm trở xuống tay, từ tay trở xuống đùi. Cả ba cùng tiếp nối, tạo thành một đường thẳng mới tuyệt mỹ làm sao. Ôi xúc động biết bao, khi cái đẹp hiện hữu giữa khoảnh khắc nhất thời. Quả thực không hổ danh “thành viên không chính thức” câu lạc bộ văn học. Làm ơn, bỏ qua tiểu tiết đi. Để tôi được xa rời cõi hiện thực một chút.

“Lạy Chúa…”

Yumiri thốt lên. Sao tự nhiên trông tôi ngu thế không biết nhỉ?

“Thật không thể tin nổi. Mỡ dâng đến miệng rồi… thế mà anh vẫn cứ không làm gì hết ư?”

Nhỏ nguầy nguậy lắc đầu.

Không những thế, nhỏ còn phải nhún vai, giơ hai tay lên trời cho trông cường điệu thêm.

Dưới bộ dạng áo choàng đeo mặt nạ mỏ chim… nhìn nhỏ mà lòng tôi chỉ muốn đấm cho phát.

“Jirou-kun. Anh có… hiểu gì không?”

“Hiểu gì cơ?”

“Hiểu tất cả mọi thứ. Vị thế của bản thân, tội lỗi anh mắc phải, thêm cuộc đời từ khi sinh ra đến giờ nữa.”

“Tôi kịch liệt phản đối. Việc quái gì lại phải chỉ trích cuộc đời tôi?”

“Vậy chẳng lẽ em lại phải nói thẳng tuột ra?”

Yumiri bức xúc chỉ tay vào mặt tôi.

“Không một cuộc đời nào lại bi kịch được bằng chính cuộc đời anh đấy! Anh không làm gì cả, thì có nghĩa anh sống chỉ để bị người ngoài khinh rẻ chà đạp thôi!”

“Có cần nhất thiết phải… nặng lời đến thế không?”

“Ừ thì, anh biết đấy… Không lẽ anh không phải sự sống mang trong mình nhiễm sắc thể Y sao? Anh không xấu hổ khi được sinh ra là người… à không, là một sinh vật sống trên Trái Đất này à? Bằng mọi giá khước từ lời mời gọi giao phối của cá thể khác giới… anh có hiểu rằng mình đang đi lùi so với quy luật tiến hóa không?”

“Cô ác nó vừa thôi!”

Tôi thấy… bị tổn thương. Bởi kẻ có sứ mệnh chữa lành cho nhân loại.

Gì mà lúc khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau? Cô có thật sự là người yêu tôi không đấy? Đã không an ủi tôi, mà còn đi xát muối vào vết thương nữa à?

“Muốn dã tật thì phải thuốc đắng thôi chứ sao.”

Yumiri chỉ tay vào mặt tôi lần nữa. 

Nhân tiện, chỗ nhỏ ngồi… vẫn là trên đùi tôi.

“Ít nhất để cho tôi cãi lý giùm với chứ! Cô có thật sự là người yêu của tôi không? Đã là người yêu thì ra dáng người yêu đi, đừng bắt tôi cưa cẩm đứa con gái nào nữa!”

Đạo đức để ở đâu? Luân lí để ở đâu?

À quên, nhỏ từ ngoài vũ trụ thì sao phải đoái hoài đến luân thường đạo lý. Cự cãi một hồi xong, cuối cùng chỉ có tôi vẫy vùng giữa vũng lầy.

Suy cho cùng, thì nhiệm vụ của nhỏ… đơn thuần là giải cứu thế giới mà đúng không?

Vậy chỉ cần dẹp bỏ mối hận thù trong tôi, khiến tôi không thiết tha thao túng giấc mơ nữa… đã đủ để coi như thành công mĩ mãn rồi. Mà mối hận của tôi lại trực tiếp liên quan đến bốn đứa con gái, vậy nên phải giải quyết ngoài đời với chúng nó cũng là điều hiển nhiên. 

Có điều… thực sự là không còn giải pháp nào khác ư? Một giải pháp nào đó… y học hơn, chẳng hạn?

Ví dụ thế này nhé. Sợ nói thật mất lòng, nên chỉ ví dụ thôi. Giết quách tôi luôn đi chẳng phải nhanh hơn à? Nghe thì đáng sợ đấy, nhưng với lại cô thì chắc có thể đúng không?

Không biết phải diễn tả cụ thể ra làm sao, nhưng mà tôi… không hiểu sao dù muốn cũng không tự tin nổi.

“Em nói anh nghe này, Jirou-kun. Căn nguyên của vấn đề nằm ở chính anh đấy.”

Bỗng dưng tông giọng nhỏ có gì đó khác đi.

“Anh có biết tại sao… mình ghét cay ghét đắng chính bản thân không vậy?”

Căn nguyên… là vậy ư?

Là do tôi… căm ghét bản thân mình?

“Đúng rồi đấy. Jirou-kun, anh đã từng bao giờ… nghĩ mình quá khắc nghiệt với chính bản thân chưa?”

“Khắc nghiệt… với bản thân?”

“Phải. Anh thử nhìn lại xem. Trông anh có khác gì công tử bột không chứ? Nhà cửa tuy hơi cũ, nhưng vẫn rộng nguy nga. Mẹ thì vừa thấu hiểu, vừa xinh đẹp trẻ trung, lại còn là nhân viên văn phòng mẫn cán nữa.”

“Mụ đấy chỉ được cái lắm mồm nhiều chuyện thôi. Mà trẻ đẹp thì cũng đâu mần ăn được gì?”

“Anh đã bao giờ phải chịu cảnh nghèo khó chưa?”

“Thì cũng đâu có được tiêu tiền như nước lã. Với cả tiền của mẹ chứ đâu phải của tôi.”

“Em thấy ngoại hình anh trông cũng đâu đến nỗi.”

“Thế cái lưng thằng gù Đức Bà kia thì sao?”

“Về học lực ít nhất cũng phải mức khá giỏi.”

“Điểm cao hay điểm thấp ra đời cũng như nhau.”

“Lại còn nổi tiếng nữa.”

“Bị hâm à? Nổi tiếng thật thì đã chẳng ai hướng nội đâu.”

“Đừng có nghe tai này để lọt tai kia chứ. Đã là người yêu em, thì toàn trường dĩ nhiên ai cũng phải biết rồi. Úi chà, hay biết đâu… anh ngầm khinh em chắc?”

“Không, ý là… kiểu vẫn chưa có sự đồng thuận đôi bên ấy. Là cô tự tỏ tình, chứ đâu phải do tôi…”

“Vậy chỉ mỗi mình em là nổi tiếng thôi à? Xét một cách nào đó, Kitamira Tooru… trong trường cũng thuộc dạng nổi tiếng đấy chứ đùa.”

“Thôi, thôi, dẹp giùm đi. Gom vô bẩn cả mắt.”

“Tóm lại là thế này.”

Nhảy phóc khỏi người tôi, nhỏ rút ra cây liềm gõ thật lực xuống đất.

“Kitamura Tooru. Một người bạn thuở nhỏ, đẹp tuyệt sắc giai nhân. Anh có một người bạn thuở nhỏ đến như thế… mà còn dám nhận mình thất bại toàn tập ư?!”

“Nó là đầu gấu đấy. Hở cái lại hăm dọa trấn lột tiền của tôi.”

“Anh có hiểu trấn lột nghĩa là thế nào không? Trấn lột mà trả tiền chơi game giùm anh hả? Trả cả tiền bóng chày, đãi anh một bữa nữa? Trấn lột đâu chưa thấy, chỉ thấy mất tiền thôi.”

“Ừ thì… đúng thế thật.”

“Chừng đó là nhiều phết chứ không phải rẻ đâu. Đủ để trả lại hết tiền bánh với tiền sữa anh mua hộ chưa nhỉ?”

“Thôi đi, làm gì có. Mới được phân nửa thôi.”

“Vừa vặn rồi còn gì. Đi chơi thì chẳng nhẽ lại không Campuchia? Hay anh định trơ tráo, bảo mình không đi chơi mà chỉ đi nô dịch?”

“Ừ thì… cứ cho là thế đi. Nhưng tôi bị ép chứ đâu có chuyện tự nguyện…”

“Đúng hơn là anh hèn tới mức bắt người ta chủ động giùm mình đây.”

“Không, không, không. Là nó tự tìm đến—”

“Kết luận đã rõ rồi.”

Vụt một cái, chiếc liềm chĩa vào tôi.

“Anh là nỗi hổ thẹn của cộng đồng FA. Từng lời nói của anh không khác gì báng bổ, đối với những kiếp người vì cực chẳng đã mới làm bạn với đôi tay.”

Hả??????

Đồ đê tiện bỉ ổi. Nói vậy tôi khác gì ngang hàng với súc sinh?

“Xét công tâm mà nói, mối hận thù của anh… quả nhiên không phải thứ có thể định lượng theo một cách khách quan được. Chỉ khổ chủ mới biết đau khổ là gì thôi. Tuy nhiên, em dám khẳng định rằng… tâm hồn anh vẫn còn hồn nhiên trong sáng lắm. Anh quen với nỗi khổ, thế nhưng vẫn đau đáu rằng mình là nạn nhân, vẫn đau đáu tìm kiếm niềm cảm thông bên ngoài.”

Tôi mà như trước kia, thì chắc giờ thiếu điều xé xác cô ra mất.

Đừng quên đây vẫn là cõi mộng tôi tạo ra. Là nơi tôi có thể mặc sức biến hóa thành ác quỷ hay ác long, hoặc bất cứ thực thể nào khác hình dung được.

Nhưng thôi, tạm gác chuyện đó đi. May cho cô là tôi đang không có hứng đấy.

Cô duy ngã độc tôn. Cô bất khả chiến bại.

Đánh nhau với lại cô… thì khác gì đánh nhau với con lật đật chứ. Vô bổ. Phí thời gian.

Kẻ tự do tự tại đến tuyệt đối như cô… chắc cũng chẳng thiết tha chiều theo ý tôi nhỉ.

Từ trước cho đến giờ, tôi chỉ là cửa dưới, nếu so với cô thôi.

Cô toàn quyền chi phối. Tôi loay hoay đáp trả. Điên tiết nhưng chỉ biết bất lực mà cho qua. 

Như một tay quản trò, cô ép tôi phải chơi. Luật chơi tùy ý cô, còn tôi thì chỉ có tuân theo hoặc thua cuộc.

“Có điều!”

Nhỏ bỗng cười ầm lên.

“Jirou-kun! Chính vì thế nên anh dễ thương lắm luôn á! Rất xứng đôi vừa lứa được làm người yêu em. Vì thế anh yên tâm. Khỏe mạnh hay đau ốm, em vẫn sẽ mãi là người vợ hiền đảm đang, nuông chiều tới cái mức anh trở nên phế vật.”

“Tôi lại chưa thấy cô dễ thương ở chỗ nào… Cơ mà nếu được thì cứ việc tâng bốc tôi. Có khi nhờ đó tôi thay lòng đổi dạ đấy.”

“Ui cha, ngầu chưa kìa. Tình thì trong như đã, thế mà ngoài còn e?”

“Phải công nhận rằng cô cũng khá là xịn đấy.”

“Đáng yêu quá đi thôi! Cho em thơm cái~ nhé~!”

“Nhưng riêng cái bộ đồ tống khứ ngay cho tôi! Phần nghe thì rõ hay, mà trông thì phát mửa!”

“Cái này ấy hả anh?”

Yumiri chỉ tay về phía chiếc mặt nạ.

“Xấu thì xấu thật đấy, nhưng đồ bảo hộ mà.”

“Hừ. Vậy ra đấy chính là điểm yếu của cô sao? Vô địch thiên hạ như quý cô Yumiri… mà cũng phải lực bất tòng tâm bên trong này?”

“Thôi chết, bị gài rồi! Ôi, hớ hênh quá đi!”

Con nhỏ khùng khục cười.

Không, tôi… không cay đâu. Không cay một chút nào.

“Nhắc lại mãi cũng chán… nhưng thôi, quay về với kế hoạch giải cứu thế giới đi.”

Yumiri bắt đầu tóm lược lại tình hình.

“Jirou-kun, mục tiêu của anh là chinh phục bốn cô gái: Hikawa Aoi, Shouunin Yoriko, Hoshino Miu và Kitamura Tooru, bởi họ là gốc rễ của mối hận mà anh dành cho thế giới này. Căn bản thì một khi giải quyết hết hận thù, mầm bệnh mang tên anh - hay đúng hơn, năng lực khiến thực tại biến tướng qua giấc mơ - sẽ có khả năng cao được chữa trị hoàn toàn.”

“Dạ.”

“Trả lời lạ đó hen. Nhân tiện thì tuy là chinh phục bốn cô gái, với đối tượng đầu tiên, Kitamura Tooru, độ khó mới dừng lại ở mức độ khởi đầu. Bản chất chẳng khác gì làm nóng gân cốt đâu. Kỳ vọng của em là trong một ngày sẽ xong, nhưng khi nghĩ một người không thể nào ngu hơn…”

“Thì họ lại lòi ra thêm một cái ngu mới. Hi hi… Phải không nhỉ?”

Tôi hềnh hệch trả lời.

Dù gì cũng chẳng thể đổ lỗi hết cho tôi, bởi phần nhiều trong đó tôi không kiểm soát được.

Tôi không hiểu thấu nổi chính năng lực của tôi, từ phạm vi ảnh hưởng cho đến cách vận hành.

Đáng trách phải là ai? Đúng thế, cô chứ ai. Thêm cả con Tooru tráo trở lật mặt nữa.

Người làm và kẻ chịu sau cùng đều là tôi. Nhưng sao đụng đến đâu tôi cũng đều mù tịt?

Tưởng tưởng tôi như là thuyền trưởng giữa cơn bão, trên con thuyền không nổi một chiếc la bàn đi. Bình an trở về thôi chẳng tốt quá rồi à? Đã không khen thì chớ, lại còn quay ra chê?

“Em hiểu ý anh mà.”

Yumiri gật gù.

“Nhưng em cũng mong anh hãy hiểu cho em nữa. Vì lợi ích của anh, không phải cứ việc gì em cũng nói khơi khơi cho anh biết hết được.”

“Thật không?”

“Em nói thật lòng đấy. Bởi ngay cả với em, cũng có những mối họa không thể làm được gì. Đã là hiểm họa thì muôn hình muôn vẻ lắm, vậy nên đừng buông lỏng cảnh giác đấy biết chưa?”

Ồ.

Nghe chừng… bất ngờ đấy.

Cứ tưởng cô cái gì cũng biết xử lí cơ. Hóa ra không phải à.

Hay thực ra… là chưa bao giờ thấy mối họa nào như tôi?

“Cứ tiếp tục thế này… e rằng sẽ xảy ra hậu quả khủng khiếp mất.”

“Hậu quả khủng khiếp ư?”

“Chắc chắn là như vậy.”

Yumiri trả lời, vươn bàn tay lên cao.

“Hiểm họa từ giấc mơ… sắp không thể che giấu khỏi thực tại nữa rồi.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!