Tập 2: Định Nghĩa Của Sự Tái Hợp (cũ)
Chương 2: Định Nghĩa Của Vết Nứt
1 Bình luận - Độ dài: 2,389 từ - Cập nhật:
Sự tĩnh lặng.
Đó là thế giới của Ren. Một khoảng không đen đặc, tĩnh lặng và vô tận. Đây là cõi nội tâm của [The Void], nơi mọi âm vang của thế giới bên ngoài đều bị dập tắt, trả lại một sự bình yên nguyên thủy. Anh đã quen với sự cô độc này. Nó là một phần của anh.
Nhưng giờ đây, trong sự tĩnh lặng đó, có một sự bất thường.
Một vết nứt.
Nó không phải là một đường rạn vật lý, mà là một sự sai lệch trong bản chất của hư không. Một vết sẹo phát ra thứ ánh sáng đỏ rực như magma, và từ bên trong nó, một âm vang hỗn loạn, mạnh mẽ không ngừng tuôn chảy. Âm vang của [The Destruction].
Trong lúc hôn mê, ý thức của Ren đã bị kéo vào đây. Anh đứng trước vết nứt và quan sát nó, ngay lúc sự tập trung của anh đang chú ý vào nó, thì một sự rung động nhẹ làm anh cảnh giác phát ra từ đó.
Từ trong vết nứt, một hình bóng từ từ trồi lên. Nó không có một hình dạng cố định. Nó là một thực thể được tạo nên từ những tảng đá nứt vỡ và dòng năng lượng đỏ rực, liên tục sụp đổ rồi lại tái tạo. Một cặp mắt sáng như hai ngôi sao sắp tàn nhìn thẳng vào Ren.

**<Ngươi và không gian này……. Thật thú vị> **
Giọng nói của nó không truyền qua không khí. Nó vang vọng trực tiếp vào tâm thức của Ren, mang theo âm thanh của những lục địa đang nghiền vào nhau và tiếng gầm của những vụ nổ sơ khai.
Ren vẫn im lặng, tiếp tục quan sát.
**<Mọi sinh vật khác đều gào thét. Kẻ thì gào thét về danh dự. Kẻ gào thét về ham muốn. Ngay cả hòn đá cũng gào thét về sự tồn tại bền bỉ của nó. Chúng là những âm thanh không ngừng nghỉ, va đập vào nhau, nuốt chửng lẫn nhau.> **
Thực thể dường như nghiêng cái đầu đang vỡ vụn của nó. **<Nhưng ngươi... ngươi không có âm thanh. Một khoảng trống. Thật lạ lùng.> **
"Ngươi là gì?" Ren cuối cùng cũng lên tiếng bằng ý nghĩ. Câu hỏi của anh không có sự sợ hãi, chỉ có một sự tò mò thuần khiết.
Thực thể dường như bật ra một tiếng cười khô khốc, giống như tiếng đá rơi. **<Ta là gì?
Lại một tiếng cười nữa, ta là câu trả lời cho câu hỏi 'Điều gì xảy ra tiếp theo?'. Ta là cơn bão dọn sạch cánh đồng sau mùa gặt. Ta là ngọn lửa thiêu rụi khu rừng già cỗi để hạt mầm có thể nảy nở. Người ta gọi ta bằng nhiều cái tên, nhưng bản chất của ta chỉ có một. Ta là sự kết thúc cần thiết cho mọi sự khởi đầu.> **
"Một quy luật," Ren kết luận.
**<Một vai trò.> ** Thực thể sửa lại. **<Và giờ đây, một phần vai trò của ta đã khắc ghi vào khoảng trống của ngươi. Một sự cộng sinh ngoài ý muốn. Khi cô bé đó dồn hết ý chí để bảo vệ ngươi, một phần âm vang của nó đã tràn qua ngươi, và sự trống rỗng của ngươi đã níu giữ một mảnh vỡ ở lại.> **
Nó nhìn vào vết nứt. **<Nó là một vết sẹo. Một bằng chứng cho thấy sự tĩnh lặng tuyệt đối của ngươi đã từng bị phá vỡ. Ngươi có thể sử dụng năng lượng từ vết sẹo này, mượn tạm vai trò của ta. Nhưng nó là một nguồn năng lượng vay mượn. Mỗi lần sử dụng, nó sẽ phai nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất, và ngươi sẽ lại trở về với sự trống rỗng hoàn hảo của mình. Ta không mong điều đó xảy ra > **
"Ta hiểu rồi," Ren đáp. Sự tồn tại của vết nứt này là một sự bất thường, một sự mất cân bằng. "Nhưng tại sao ngươi lại giải thích những điều này cho ta?"
**<Tại sao ư?...> ** Thực thể dường như trầm ngâm. **<Hàng thiên niên kỷ qua, ta đã cảm nhận được vô số âm vang khác. Chúng đến với ta với sự sợ hãi, hoặc với khao khát muốn sở hữu sức mạnh của ta. Chúng gào thét những ham muốn của chúng. Nhưng chưa bao giờ có một ai... chỉ đơn giản là lắng nghe.> **
Nó nhìn sâu vào Ren. **<Ngươi không ham muốn. Ngươi không sợ hãi. Ngươi chỉ quan sát và đặt câu hỏi. Sự tĩnh lặng của ngươi khiến ta tò mò, Kẻ Lặng Im. Nó khiến ta tự hỏi, liệu một khoảng không có thể lắng nghe, có nghe được những âm vang còn cổ xưa hơn cả chúng ta không? Những quy luật được viết nên trước cả khi có sự tồn tại và hủy diệt?> **
Hình bóng của [The Destruction] từ từ chìm trở lại vào vết nứt. Ánh sáng đỏ rực mờ dần, và âm vang hỗn loạn lại bị giam cầm.
**<Hãy sống sót, [The Void]. Để xem sự tĩnh lặng của ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu tiếng gào thét.> **
Thế giới nội tâm của Ren trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn lại một vết sẹo mờ ảo trong hư không.
Ren tỉnh dậy.
Mùi gỗ ẩm và thảo dược khô là thứ đầu tiên đánh thức các giác quan của anh. Anh khẽ chớp mắt, để cho đôi mắt quen dần với ánh sáng mờ ảo. Khi có lại nhận thức, một ý nghĩ duy nhất chiếm trọn tâm trí anh.
Caina.
Anh bật người dậy, một cơn đau nhói từ những vết bầm dập trên lưng khiến anh khẽ nhăn mặt. Anh nhìn xung quanh. Đây là một căn lều gỗ nhỏ, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trên chiếc giường duy nhất được lót da thú, Caina đang nằm đó, hơi thở đều đặn. Làn da con bé không còn nóng rực, và sắc mặt đã hồng hào trở lại. Vết thương ở chân đã được băng bó cẩn thận.
Ren thở phào một tiếng gần như không nghe thấy. Một cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi lướt qua khoảng không trong lồng ngực anh. Anh đang nằm trên một đống rơm khô được trải gọn gàng ở góc phòng. Người cứu họ đã ưu tiên cho Caina.
Ngay khi sự căng thẳng vừa dịu đi, nó lại dâng lên ngay lập tức.
Anh cảm nhận được nó. Một âm vang mạnh mẽ đang đến gần. Nó không hỗn loạn như [The Destruction], cũng không tĩnh lặng như [The Void]. Nó vững chãi, nặng nề, nhưng ẩn sâu bên trong là một nỗi bi thương sâu sắc. Âm vang của một ngọn núi lửa đã nguội.
Ren vội vàng đứng dậy, cơ thể theo phản xạ vào tư thế phòng thủ, dù anh biết mình đang ở thế yếu.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Một người đàn ông cao lớn bước vào, ánh sáng ban mai hắt vào từ sau lưng khiến bóng của ông đổ dài trên sàn nhà. Mái tóc và bộ râu xồm xoàm, trên người mặc bộ đồ da cũ kỹ, và vô số vết sẹo chằng chịt trên cánh tay trần.
Người đàn ông đặt một vài khúc củi xuống bên cạnh bếp lò, rồi quay lại nhìn Ren, đôi mắt ông sắc bén nhưng mệt mỏi.
Ông ta nhìn thẳng vào Ren, với một sự điềm tĩnh của người đã trải qua quá nhiều biến cố.
"Tỉnh rồi à, cậu trai."
…………………………………
Ren vẫn duy trì tư thế phòng thủ, sự cảnh giác không hề suy giảm dù cơ thể đang gào thét vì mệt mỏi. "Ông là người đã cứu chúng tôi?"
Người đàn ông gật đầu, không mấy bận tâm đến sự đề phòng của Ren. Ông đi về phía bếp lò, khơi lại đống lửa và đặt lên một chiếc nồi đất nhỏ. "Nếu ta không tình cờ đi săn ở gần vách đá, có lẽ cả hai đã thành bữa tối cho lũ sói rồi. Cô bé bị sốt cao, vết thương nhiễm trùng nặng. Ta đã tạm thời ổn định lại, nhưng vẫn cần thêm vài liều thuốc nữa."
Ông bắt đầu lấy ra những loại thảo dược khô từ trong một cái túi vải, dùng một con dao nhỏ thái chúng một cách thành thục. Tiếng dao lách cách trên thớt gỗ là âm thanh duy nhất trong căn lều. Ren từ từ hạ tay xuống, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, ngồi xuống đống rơm của mình.
Anh quan sát. Người đàn ông này hành động một cách có chủ đích, không có một động tác thừa. Âm vang [Destroyer] của ông ta tuy mạnh mẽ nhưng lại được kiểm soát một cách hoàn hảo, không hề rò rỉ ra ngoài. Đây là một người đã hoàn toàn làm chủ được Định Danh của mình.
"Tại sao?" Ren hỏi. "Tại sao lại cứu chúng tôi?"
Gideon không ngẩng lên, tay vẫn đều đặn thái thuốc. "Nhiều năm rồi, ta chưa thấy một ai rơi từ trên đó xuống mà còn sống." Ông dừng lại một chút. "Và ta cũng chưa từng thấy một ai, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, lại chỉ lo lắng cho người đồng hành của mình."
Ông bỏ mớ thảo dược đã thái vào nồi, châm thêm nước. "Ánh mắt của cậu lúc đó, trước khi ngất đi. Nó làm ta nhớ đến những người mà ta đã từng quen."
Một sự im lặng bao trùm. Gideon khuấy nhẹ nồi thuốc, mùi thảo dược đắng bắt đầu lan tỏa.
"Và cả cô bé đó nữa," ông nói tiếp, giọng trầm xuống. "Định Danh của nó... Ta có thể cảm nhận được. Nó là một cơn bão bị nhốt trong một cái lồng thủy tinh. Một tiềm năng to lớn, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm nếu không được dẫn dắt đúng cách."
Gideon quay lại, nhìn thẳng vào Ren. "Cậu đã làm tốt việc giữ cho nó không vỡ tan. Nhưng chỉ có vậy thôi là không đủ." Ông đặt nồi thuốc lên bếp. "Cậu phải rời đi."
"Ý ông là gì," Ren phản ứng ngay lập tức, một phản ứng bản năng. "Tôi sẽ không bỏ cô ấy lại."
"Vậy cậu định làm gì?" Gideon hỏi, giọng ông đanh lại, không còn sự thông cảm. "Cõng một người bị thương nặng, đi xuyên qua một khu rừng đầy Quái vật, với cái cơ thể sắp sụp đổ của cậu ư? Cô bé không thể mạnh lên nếu cứ mãi nấp sau lưng cậu. Với vết thương đó, con bé là gánh nặng. Và với sự lo lắng của cậu, cậu cũng là gánh nặng của chính mình."
Mỗi lời nói của Gideon như một cú đấm thẳng vào sự hối hận đang gặm nhấm Ren. Ông không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông thấy được kết quả. Và kết quả đó là một sự thất bại.
"Nhìn con bé đi. Rồi nhìn lại bản thân cậu," người đàn ông nói, đôi mắt ông sắc như dao cạo. "Dù các người đã đối mặt với thứ gì trên đó, kết quả là các người đã thua. Một người lãnh đạo biết khi nào cần phải rút lui và tập hợp lại lực lượng. Một kẻ ngu ngốc sẽ kéo theo người đồng đội bị thương của mình đến chỗ chết."
Ren im lặng. Anh không thể phản bác. Gideon đã nói đúng. Sự kiêu ngạo, sự tính toán sai lầm của anh đã suýt nữa giết chết Caina. Sự hiện diện của anh, dù là để bảo vệ, cũng chính là sự kìm hãm lớn nhất đối với cô. Cô cần một người thầy, không phải một người bảo mẫu.
Và người thầy đó, đang đứng ngay trước mặt anh.
Gideon thấy sự giằng xé trong mắt Ren, giọng ông dịu lại. "Hãy để con bé ở lại đây. Ta sẽ chữa trị cho nó. Và ta sẽ dạy nó. Dạy nó cách để không chỉ tồn tại, mà còn chiến đấu. Dạy nó cách để biến lời nguyền của mình thành một món quà."
Ren cúi đầu. Anh nhớ lại khoảnh khắc Caina bị hất văng đi, nhớ lại sự bất lực của chính mình. Anh nhận ra, để thực sự bảo vệ được cô, bản thân anh cũng phải trở nên mạnh mẽ.
Và Ren cũng nghĩ đến, chắc hẳn Gideon không có ý đồ xấu, vì ông hoàn toàn có thể áp đảo hai người trong lúc này, và anh cũng lắng nghe được âm vang của ông, nó không hề có ác ý. Anh quyết định tin tưởng người đàn ông bi thương này.
"Được," anh nói, giọng khàn đi.
Đêm đó, trong lúc Caina đã uống thuốc và vẫn chưa tỉnh lại, Ren ngồi bên bàn. Dưới ánh nến leo lắt, anh viết. Một bức thư rất dài. Anh kể lại những gì đã xảy ra, giải thích quyết định của mình, và dặn dò cô phải tin tưởng Gideon. Anh không hứa hẹn điều gì, chỉ có một lời khẳng định duy nhất: Hãy mạnh mẽ lên, ta sẽ quay lại.
Khi những dòng chữ cuối cùng được viết xong, anh rút con dao găm của mình ra. Tín vật duy nhất mà anh mang theo bên mình. Anh đặt nó lên trên bức thư, lưỡi dao phản chiếu ánh nến yếu ớt.
Anh đứng dậy, nhìn Caina lần cuối, rồi không một tiếng động, lướt ra ngoài và biến mất vào màn đêm thăm thẳm của khu rừng.
Bình minh ló dạng. Một tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua khe cửa sổ, rọi lên gương mặt nhỏ nhắn của Caina, khiến cô khẽ nheo mày rồi từ từ mở mắt. Ánh sáng mặt trời cũng chiếu rọi lên mặt bàn gỗ bên cạnh giường.
Ở đó, một bức thư được xếp gọn gàng, bên trên là một con dao găm đang lặng lẽ nằm im.
1 Bình luận