Tập 1: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu (Cũ)
Chương 6: Định Nghĩa Của Lời Cảnh Cáo
1 Bình luận - Độ dài: 2,344 từ - Cập nhật:
"Rời... Khỏi... Đây."
Lời cảnh báo cuối cùng tan vào không khí lạnh buốt. Con Golem không chờ đợi câu trả lời. Nó nâng cánh tay khổng lồ bằng đá obsidian lên, sẵn sàng nghiền nát hai sinh vật nhỏ bé đã xâm phạm sự tĩnh lặng của nó.
Trong khoảnh khắc đó, Ren lên tiếng, giọng anh lạnh lùng và dứt khoát như một nhát dao cắt qua sự căng thẳng.
"Bắt đầu chiến lược một. Caina, khiêu khích nó. Thu hút toàn bộ sự chú ý của nó."
Không một giây do dự. Caina lập tức di chuyển. Giống như một con mèo hoang lanh lẹ, nó lao về phía bên phải, đôi chân thoăn thoắt trên nền đá núi lửa lởm chởm. Lần này, mục tiêu của nó không phải là trở thành một cái đích di động. Nó là một mối đe dọa thực sự.
Nó dừng lại ở một khoảng cách an toàn, đặt thẳng bàn tay không cầm kiếm của mình xuống mặt đất lạnh lẽo. Nó hít một hơi thật sâu, tập trung vào bài học mà Ren đã dạy: không phải là sự giận dữ, mà là sự thấu hiểu và ra lệnh. Nó không cố gắng phá hủy con Golem. Nó nhắm vào thứ mà con Golem đang đứng trên đó - chính ngọn núi này.
"The Destruction," nó thì thầm.
Một luồng năng lượng chấn động vô hình được giải phóng từ lòng bàn tay nó, không bùng nổ mà truyền đi dưới mặt đất như một con sóng. Mặt đất bằng đá obsidian dưới chân con Golem rung lên bần bật rồi nứt toác ra, tạo thành một mạng nhện những vết rạn sâu hoắm.
Đó là một hành động khiêu khích đến tận cùng. Một sự sỉ nhục trực tiếp đến bản chất [The Earth's Shell] của người cai ngục.
Con Golem lập tức phản ứng. Nó gầm lên một tiếng, âm thanh như hàng ngàn tảng đá nghiền vào nhau. Cái đầu đá của nó từ từ quay về phía Caina, hai điểm sáng đỏ rực trong hốc mắt khóa chặt vào nguồn năng lượng phá hoại đang thách thức sự toàn vẹn của lãnh địa nó.
Cùng lúc đó, Ren di chuyển theo hướng ngược lại. Anh lướt đi trong im lặng, một khoảng trống trong nhận thức của thế giới. Đối với giác quan nguyên thủy của con Golem, vốn đang bị âm vang hỗn loạn của [The Destruction] thu hút hoàn toàn, sự tồn tại của Ren chỉ như một cơn gió thoảng, một bóng mây lướt qua. Anh không phải là vô hình, anh chỉ đơn giản là không đáng để tâm.
Anh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, nhắm mắt lại để [The Void] có thể "đọc" và phân tích Chân Ngôn Định Danh của con Tai Ương này.
Anh "nghe" thấy nó.
Đầu tiên là âm vang của [The Earth's Shell]. Nó không phải là một âm thanh ồn ào, mà là một sự rung động sâu thẳm, một tiếng ngân nguyên thủy. Nó là sức mạnh kiên nhẫn của núi non, sự bền bỉ của nền đá gốc, một lời khẳng định về sự tồn tại vững chãi và bất biến.
Nhưng rồi anh cảm nhận được một sự sai trái. Một sự tĩnh lặng không tự nhiên đang len lỏi, bóp nghẹt tiếng ngân nguyên thủy đó. Nó không phải là sự im lặng của hư vô mà Ren quen thuộc. Sự trống rỗng của anh là sự vắng mặt. Còn sự tĩnh lặng này... nó là một sự hiện diện. Một sự hiện diện mang tính áp chế, đang tích cực dập tắt mọi rung động.
Bốn mươi mét.
Giờ thì nó đã rõ ràng hơn. Bên dưới lớp âm vang của sự tồn tại, một âm vang khác đang bị kìm nén. Một âm vang của sự kết thúc. Nó không lạnh. "Lạnh" là một cảm giác, một sự chuyển động của năng lượng. Thứ này không có gì cả. Nó là sự đình chỉ tuyệt đối. Sự đình chỉ của mọi rung động, mọi sự sống, mọi ý niệm. Nó là sự tĩnh lặng cuối cùng sau khi âm thanh cuối cùng của vũ trụ đã lịm tắt.
Ba mươi mét.
Ren khựng lại, đôi mắt mở to trong sự kinh ngạc. Anh đã nhận ra nó.
[The Absolute Zero].
Không phải là Định Nghĩa của "băng giá". Mà là Định Nghĩa của "sự dừng lại". Sự tĩnh lặng chết chóc.
Và rồi, mọi mảnh ghép khớp vào nhau. Ngọn núi lửa đột ngột nguội đi, vì nhiệt năng của nó, sự sống của nó, đã bị triệt tiêu. Lời cảnh báo không mang tính thù địch, mà giống như một sự xua đuổi. Con Golem không phải là một con Quái vật. Nó là một cái lồng mộ. Một ngôi mộ vẫn còn đang phải vật lộn để giam giữ xác chết bên trong.
[The Earth's Shell] không phải là một lớp giáp. Nó là một nhà tù, đang dùng toàn bộ bản chất của "sự tồn tại" để giam cầm cái thứ kinh khủng mang tên [The Absolute Zero] - hiện thân của "sự không tồn tại". Tinh hạch mà họ đang nhắm tới không phải là nguồn sống, mà là ổ khóa của ngôi mộ này! Phá hủy nó đồng nghĩa với việc... giải phóng sự tĩnh lặng chết chóc ra toàn thế giới.
Kế hoạch của họ không chỉ sai lầm. Nó là một hành động báng bổ.
"CAINA!"
Ren thét lên, một tiếng thét chứa đựng sự khẩn cấp và hoảng loạn mà Caina chưa từng nghe thấy.
"HỦY BỎ KẾ HOẠCH! RÚT LUI NGAY LẬP TỨC! TRÁNH XA NÓ RA!"
Caina giật mình trước mệnh lệnh đột ngột. Nó tin tưởng anh. Không một giây chần chừ, nó ngừng truyền năng lượng và quay đầu chạy ngược ra ngoài.
Nhưng đã quá muộn.
Con Golem gầm lên, vung một cú đấm trời giáng xuống mặt đất.
ẦM!
Mặt đất nổ tung. Caina đã né được cú đấm, nhưng dư chấn hất tung nó đi. Hàng ngàn mảnh vụn đá obsidian sắc như dao găm văng ra. Caina cảm thấy hàng chục cú va đập đau điếng, một mảnh đá lớn sượt qua bắp chân nó, để lại một vết rách sâu hoắm.
"Chết tiệt!" Nó rên rỉ, nghiến răng đứng dậy và tiếp tục tập tễnh chạy ra xa. Khi đã ở một khoảng cách an toàn, nó quay đầu lại. Tim nó thắt lại. Ren vẫn đang đứng đó, đối mặt với con Golem.
Ren không hề có ý định chiến đấu. Anh chỉ đứng đó, bất động. Mái tóc đen bay phần phật trong cơn gió. Caina có thể thấy rõ, toàn bộ sự tập trung của Ren đang dồn vào con Golem. Anh không nhìn nó như một kẻ thù, mà như đang chiêm nghiệm một bi kịch vĩ đại.
Và trong đôi mắt xám tĩnh lặng đó, lần đầu tiên Caina thấy một cảm xúc mà nó chưa từng thấy ở Ren.
Một nỗi kinh hoàng sâu sắc.
..........................................................
Mặt đất vẫn còn rung chuyển. Con Golem, sau cú đấm trời giáng, đang từ từ rút cánh tay mình ra khỏi cái hố sâu hoắm mà nó vừa tạo ra. Nó không vội vàng. Mỗi chuyển động của nó đều mang một sự nặng nề và chắc chắn, như thể chính ngọn núi đang cựa mình.
Ren không lãng phí một giây nào. Anh không cần một thiết bị để che giấu. Anh chính là sự che giấu.
Anh lướt đi giữa những mảnh đá lởm chởm, sự tĩnh lặng của [The Void] bao bọc lấy anh như một lớp áo choàng vô hình. Con Golem, vốn đang tập trung vào âm vang hỗn loạn mà Caina vừa tạo ra, chỉ xem sự di chuyển của anh như một bóng mây lướt qua. Nhưng khi nó bắt đầu rút cánh tay lên và có dấu hiệu định vị lại mục tiêu, Ren biết mình cần nhiều hơn thế.
Anh dồn ý niệm. Khoảng không gian ngay trước mặt anh dường như khẽ gợn sóng rồi mỏng đi. Anh không tạo ra một hào quang, mà chủ động nén [The Void] lại thành một "vùng tĩnh" ngay trước mặt, một trường năng lượng tích cực dập tắt mọi âm vang. Cảm giác bị theo dõi, cái áp lực nặng nề của một Tai Ương đang quan sát, đột ngột biến mất. Anh đã biến mình thành một "lỗ hổng" trong nhận thức của con Golem, một điểm mù mà giác quan của nó tự động lướt qua.
Lợi dụng khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi của nó, anh nhanh chóng tiếp cận Caina. Cô bé đang cố gắng gượng dậy, một tay ôm lấy bên sườn bầm dập.
"Caina, cô vẫn ổn chứ?" Ren hỏi, giọng anh vẫn đều đều nhưng có một sự khẩn trương không thể che giấu.
"Tôi... ổn," Caina nghiến răng đáp, dù cơn đau từ vết rách ở bắp chân khiến mặt nó nhăn lại.
"Kế hoạch đã thay đổi. Mục tiêu này không thể bị phá hủy," Ren nói dứt khoát. "Nếu có thể, chúng ta cần tiến hành chiến lược số ba để có đủ thời gian chạy thoát."
Chiến lược số ba. Kế hoạch dự phòng cho trường hợp phải rút lui toàn diện. Nó đòi hỏi Caina phải tung ra đòn tấn công mạnh nhất của mình để tạo ra một sự hỗn loạn đủ lớn, trong khi Ren sẽ sử dụng [The Void] để che giấu dấu vết của họ. Một kế hoạch liều lĩnh, đặt cược tất cả vào một đòn duy nhất.
Caina nhìn vào con Golem khổng lồ, rồi nhìn lại Ren. Sự tin tưởng tuyệt đối lấn át nỗi sợ hãi. "Ta hiểu. Ta có thể làm được."
Con Golem dường như đã định vị lại được mục tiêu của nó. Nó từ từ quay người về phía họ, cái đầu đá khổng lồ cúi xuống. Hai điểm sáng đỏ rực trong hốc mắt nó không có sự giận dữ, chỉ có một sự mệt mỏi cổ xưa.
Và rồi, âm thanh khô khốc, nặng nề đó lại một lần nữa vang lên, rõ ràng hơn lần trước.
"Rời.... Khỏi.... Đây."
Nó không phải là một tiếng gầm thét. Nó là một lời cảnh báo. Một lời van nài, nếu một sinh vật bằng đá có thể van nài.
Ren khựng lại.
Toàn bộ kế hoạch, toàn bộ sự tính toán của anh chợt dừng lại trước ba từ đơn giản đó.
Tại sao?
Một Tai Ương, một thực thể có khả năng hủy diệt cả một thành phố, sau khi bị tấn công, lại chỉ lặp lại một lời cảnh báo?
Và rồi anh nhớ lại cảm giác đó. Hai âm vang đối nghịch. [The Earth's Shell] và [The Absolute Zero].
Nếu nó thực sự muốn giết họ, nó không cần dùng đến những cú đấm vật lý. Nó chỉ cần giải phóng một phần nhỏ cái tĩnh lặng chết chóc của [The Absolute Zero]. Chỉ một chút thôi cũng đủ để đóng băng họ thành những bức tượng vĩnh cửu.
Nó có sức mạnh để làm điều đó, nhưng nó đã không làm.
Nó không tấn công. Nó đang xua đuổi. Nó không phải là một con Quái vật. Nó là một người cai ngục. Nó không bảo vệ bản thân. Nó đang bảo vệ họ khỏi cái thứ mà nó giam giữ.
Sự thật kinh hoàng ập đến với Ren như một cơn sóng thần. Nhiệm vụ của họ, mục tiêu của họ, tất cả đều là một sai lầm chết người. Họ không phải là những thợ săn đang tìm kiếm con mồi. Họ là những đứa trẻ ngu ngốc đang cố gắng phá ổ khóa của một chiếc lồng chứa một con mãnh thú còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
"Chiến lược số ba... hủy bỏ," Ren nói, giọng anh lần đầu tiên có một sự dao động rõ rệt.
Caina ngơ ngác. "Nhưng..."
Không còn thời gian để giải thích.
Ren biết mình phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Tiếp tục ở lại đây, tiếp tục khiêu khích người cai ngục này, chỉ có một kết cục duy nhất: thảm họa.
Anh lao tới, không một lời báo trước, cúi xuống và bế thốc Caina lên. Cô bé giật mình kêu lên một tiếng khe khẽ, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ anh.
"Chúng ta đi," Ren nói dứt khoát.
Anh không chạy về phía con đường mòn cũ. Anh chọn một hướng khác, một sườn núi dốc hơn nhưng ít bị chú ý hơn. Anh ôm chặt lấy Caina, người vẫn còn đang bị sốc trước chuỗi sự kiện, và bắt đầu chạy.
Anh chạy. Bỏ lại sau lưng một kế hoạch đã thất bại. Bỏ lại sau lưng một mục tiêu sai lầm. Bỏ lại sau lưng con Golem khổng lồ.
Khi họ đã ở một khoảng cách an toàn trên một mỏm đá khác, Ren dừng lại và liếc nhìn lại.
Con Obsidian Heart Golem không hề đuổi theo. Nó chỉ đứng đó, sừng sững giữa miệng núi lửa đã nguội lạnh. Nó nhìn theo bóng họ, rồi từ từ quay người lại, trở về vị trí canh gác của mình giữa mặt hồ băng đen.
Một người cai ngục thầm lặng, tiếp tục nhiệm vụ vĩnh cửu của mình, bảo vệ thế giới khỏi một bí mật kinh hoàng bị chôn vùi dưới lòng ngọn núi Ignis.
..............................................................
Đến đây mình xin được kết thúc tập 1 "Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu".Tập 2 sẽ được biên soạn và public trong tuần tới.Nếu các bạn thấy thích bộ truyện hãy giơ những cánh tay cho mình biết để tác giả đây có động lực ra truyện nè.Chào thân ái và hẹn gặp lại trong cuộc hành trình tiếp theo, xin cảm ơn!
1 Bình luận