Tập 2: Định Nghĩa Của Sự Tái Hợp (cũ)
Chương 3: Định Nghĩa Của Bóng Đêm
1 Bình luận - Độ dài: 2,472 từ - Cập nhật:
Màn đêm trong khu rừng dày đặc và tĩnh lặng. Sương đêm khẽ đọng trên vai áo, mang theo cái lạnh se sắt. Ren bước ra khỏi căn lều gỗ, cánh cửa đóng lại sau lưng anh không một tiếng động. Anh không ngoảnh lại. Một khi quyết định đã được đưa ra, anh phải kiên định với điều đó, vì chỉ có như vậy anh mới có thể bước tiếp con đường của mình một cách mạnh mẽ và có chủ đích.
Anh đi về phía bìa rừng, nơi bóng tối dường như sâu thẳm và nuốt chửng mọi thứ, chỉ có ánh trăng đang soi rọi qua những tán lá, chiếu sáng một vùng nhỏ trước cây cổ thụ. Ở đó có Gideon, ông ta dựa lưng vào cây cổ thụ đó như thể đã chờ đợi Ren rất lâu.
"Cậu đi mà không nói một lời nào à?" Gideon hỏi, giọng ông không có sự trách móc, chỉ là một câu hỏi để xác nhận.
"Không có gì để nói," Ren đáp. "Ông đã đúng. Cảm ơn vì đã chăm sóc cho cô ấy."
Gideon thở dài, một tiếng thở dài như thể ông thấu hiểu được cảm giác ấy. "Ta không làm điều đó vì cậu. Ta làm vì chính mình." Ông đẩy một cái túi vải nhỏ về phía Ren. "Lương thực cho năm ngày. Và một ít thuốc trị thương cơ bản. Sẽ không nhiều, nhưng đủ để cậu đến được thành trì gần nhất."
Ren nhận lấy, khẽ gật đầu cảm ơn.
"Cậu định đi đâu?" Gideon hỏi, đôi mắt sắc bén của ông dường như nhìn xuyên qua cả màn đêm. "Và thứ gì trên đỉnh Ignis đã khiến hai người ra nông nỗi này?"
Ren im lặng một lúc. Anh không có lý do gì để giấu diếm người đàn ông này. "Aethel. Trụ sở Mạo Hiểm Giả Hội. Con Golem đó... nó không phải là một Quái vật. Nó là một nhà tù. Và thứ bị giam cầm bên trong nó là một Thần Thoại - [The Absolute Zero]. Một mối nguy cấp thế giới."
Gideon khựng lại. Hai từ "Thần Thoại" dường như mang một sức nặng vô hình. "Ta đã nghe những câu chuyện... nhưng chưa bao giờ nghĩ chúng là thật." Ông nhìn về phía ngọn núi xa xăm, vẻ mặt trở nên u ám. "Và [The Chaos]... nó cũng có ở đó?"
"Chỉ là dấu vết," Ren đáp. "Một [Decaying Soldier]. Nhưng sự hiện diện của nó ở gần một Thần Thoại không thể là ngẫu nhiên."
"Nó không bao giờ là ngẫu nhiên," Gideon nói, giọng ông hằn lên nỗi đau khổ sâu sắc. "Nó luôn xuất hiện ở những nơi có sự tuyệt vọng và cái chết. Nó là một loài kền kền ăn xác thối của các Định Danh."
Hai người đàn ông, một già một trẻ, cùng đứng trong im lặng, bị trói buộc bởi một sự thật kinh hoàng mà ít ai biết đến.
"Hãy cẩn thận, cậu trai," Gideon cuối cùng cũng lên tiếng. "Thế giới này rộng lớn và nguy hiểm hơn cậu tưởng."
Ông chuẩn bị quay đi, nhưng rồi lại khựng lại. Ông nhìn Ren một lúc lâu, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, ông tháo một thanh dao găm được giắt kỹ ở bên hông ra. Nó có một thiết kế lạ mắt, với vỏ bao bằng da đen sẫm và chuôi dao được quấn bằng những sợi dây bạc.
"Cầm lấy," ông nói và ném nó về phía Ren.
Ren theo phản xạ bắt lấy. Thanh dao găm có cảm giác nặng hơn vẻ bề ngoài của nó.
"Ta không cần nó nữa," Gideon nói, rồi quay người bước về phía căn lều, không nói thêm một lời nào.
Ren đứng đó một mình, tay cầm thanh dao găm. Anh có thể cảm nhận được nó. Một âm vang tĩnh lặng, sắc bén và lạnh lẽo đang tỏa ra từ nó. Nó không trống rỗng như [The Void], mà giống như một cái bóng, một sự ẩn mình có chủ đích.
Gideon bước vào căn lều, tiếng sàn gỗ kẽo kẹt dưới chân ông. Ông liếc nhìn Caina vẫn đang ngủ say, rồi ngồi xuống bên bếp lửa, nhìn vào khoảng không vô định.
Bàn tay ông vô thức sờ lên bên hông, nơi thanh dao găm đã từng ở đó suốt hai mươi năm qua.
Đó là vũ khí của Lian.
Lian, người đồng đội trầm lặng nhất của đội Vuốt Sắt. Người mang Định Danh [The Shadow]. Một sát thủ, một trinh sát, và là người duy nhất có thể theo kịp những bước di chuyển im lặng của Gideon trong trận chiến. Thanh dao găm đó không phải là một món vũ khí thông thường. Nó được rèn để thích hợp riêng cho Lian. Được làm từ một loại hắc diện thạch hiếm có với khả năng cộng hưởng và khuếch đại những Định Danh mang bản chất ẩn mình và hư vô.
Gideon nhớ lại khoảnh khắc ông tìm thấy nó bên cạnh thi thể của Lian, sau khi ông đã buộc phải...
Ông siết chặt tay lại, cố gắng đẩy lùi ký ức đau đớn.
Khi ông nhìn thấy Ren, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Âm vang của chàng trai đó... nó còn thuần khiết và sâu thẳm hơn cả Lian. Nó không phải là một cái bóng. Nó còn mờ mịt và khó đoán hơn gấp bội, như thể nó là cội nguồn của bóng tối. Thanh dao găm, vốn đã im lìm trong suốt hai mươi năm, bỗng rung lên khe khẽ khi Ren đến gần.
Nó đã tìm thấy chủ nhân mới.
Gideon thở ra một hơi dài, một hơi thở dường như trút bỏ được gánh nặng của hai thập kỷ. Giao lại di vật của Lian cho một người xứng đáng, một người có thể tiếp nối ý chí của cậu ấy theo một cách khác... nó không xóa đi tội lỗi của ông. Nhưng nó mang lại một cảm giác thanh thản lạ lùng. Như thể ông đã giúp linh hồn người bạn cũ của mình tìm được một cuộc hành trình mới.
Ren tra thanh dao găm vào thắt lưng. Cảm giác vừa vặn đến kỳ lạ, như thể nó được làm ra để dành cho anh. Anh cảm nhận được [The Void] của mình và âm vang của thanh dao găm đang cộng hưởng với nhau, tạo ra một sự hài hòa tĩnh lặng.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào khu rừng sâu thẳm trước mặt. Một cuộc hành trình đơn độc nữa lại bắt đầu. Nhưng lần này, anh không hoàn toàn một mình. Anh mang theo gánh nặng của một lời hứa, và một mục tiêu mới, “Trở nên mạnh hơn và có thể bảo vệ được một ai đó”.
Anh bước vào bóng tối. Phía trên cao, ánh trăng tròn vành vạnh len lỏi qua những tán lá dày đặc, soi rọi con đường phía trước như một ngọn hải đăng bạc, dẫn lối cho kẻ bộ hành lặng lẽ.
………………………………………………….
Khu rừng về đêm là một bản giao hưởng của sự sống và cái chết. Tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng cành cây khô gãy vụn dưới chân một con thú săn mồi nào đó. Nhưng đối với Ren, tất cả chỉ là những âm vang nền mờ nhạt. [The Void] bao bọc lấy anh như một lớp kén vô hình, dập tắt mọi âm vang của sự sống, biến anh thành một bóng ma thực sự lướt đi giữa những thân cây. Không một con Quái vật nào chú ý đến sự hiện diện của anh. Chúng chỉ đơn giản là không "thấy" anh.
Đôi lúc, bàn tay anh lại vô thức mân mê chuôi dao găm mà Gideon đã đưa. Anh rút nó ra, ánh trăng bạc khẽ lướt trên lưỡi dao đen sẫm. Một món vũ khí đẹp đẽ một cách chết chóc. Anh thử kích hoạt [The Void], tập trung vào thanh dao găm. Một điều kỳ lạ xảy ra. Thanh dao găm dường như cũng mờ đi trong nhận thức, âm vang tĩnh lặng của nó hòa quyện một cách hoàn hảo với sự trống rỗng của Ren. Nó không chỉ là một vật vô tri, nó cộng hưởng.
Ren khá ngạc nhiên. Một người gần như tàng hình, cầm trong tay một vũ khí gần như tàng hình. Sự kết hợp này mang lại một lợi thế mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến.
Anh tiếp tục đi. Con đường dài và cô độc. Khi cơ thể di chuyển theo bản năng, tâm trí Ren lại trôi dạt về cuộc đối thoại kỳ lạ trong cõi nội tâm của mình, khi anh còn đang hôn mê.
<Hãy sống sót, [The Void]. Để xem sự tĩnh lặng của ngươi có thể chịu đựng được bao nhiêu tiếng gào thét.>
Lời nói của thực thể [The Destruction] đó vẫn còn vang vọng. Vết nứt. Một nguồn sức mạnh vay mượn. Ren không thích những biến số không thể kiểm soát, nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc sẽ từ chối một công cụ có thể cứu mạng mình.
Anh dừng lại, nhắm mắt. Anh cố gắng tạo ra một "đường dẫn" trong tâm thức, một kênh nhỏ để dẫn âm vang từ vết nứt đó ra ngoài.
Thất bại.
Nó giống như cố gắng dùng một cái xô để múc nước từ một ngọn núi lửa đang phun trào. Âm vang của [The Destruction] quá hỗn loạn, quá mạnh mẽ. Chỉ một ý niệm muốn tiếp cận nó cũng đủ khiến tâm trí anh rung chuyển.
"Khó," anh tự nhủ. Nhưng khó không có nghĩa là không thể.
Suốt hai ngày tiếp theo, trong lúc di chuyển, Ren không ngừng luyện tập. Anh không cố gắng "múc" nữa. Anh chỉ đơn giản là "mở" ra một khe hở cực nhỏ, để cho năng lượng tự rò rỉ ra, rồi nhanh chóng "đóng" nó lại. Từng chút một, giống như thuần hóa một con thú hoang. Cuối cùng, anh đã có thể rút ra một tia năng lượng nhỏ, mỏng như một sợi chỉ đỏ rực, và giữ nó ổn định trong vài giây.
Anh thử hòa trộn nó vào [The Void] của mình. Ngay lập tức, một sự xung đột xảy ra. Nguồn năng lượng tĩnh lặng, ổn định mà anh vẫn thường dùng bỗng nhiên gợn sóng và biến động. Giống như ném một hòn than nóng vào một mặt hồ băng. Hư vô và sự hủy diệt, hai khái niệm vốn dĩ đối nghịch, đang chống lại nhau.

Ren lập tức cắt đứt dòng năng lượng. Quá nguy hiểm. Việc kết hợp chúng đòi hỏi một sự kiểm soát tinh vi hơn nhiều. Anh tạm gác lại và tiếp tục đi.
Vào ngày thứ ba, khi đã ở trong khu rừng phía tây thành Aethel, Ren dừng lại để nghỉ ngơi. Anh nhóm một đống lửa nhỏ, hơi ấm và ánh sáng bập bùng xua đi cái lạnh của màn đêm.
VÚT!
Một mũi tên xé gió lao ra từ trong bóng tối.
Nhưng khi còn cách Ren khoảng ba tấc, nó đột ngột khựng lại, lơ lửng giữa không trung như thể đâm vào một bức tường vô hình, rồi rơi xuống đất một cách vô hại. [The Void] đã làm chệch hướng nó.
Ren vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích. Anh chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt xám tro nhìn vào bóng tối nơi mũi tên được bắn ra. "Ngươi muốn điều gì khi làm như vậy?"
Một gã đàn ông từ từ bước ra, tay cầm cung, trên lưng là một thanh đao. Âm vang của hắn thô kệch và đầy tham lam. [Bandit]. "Tất nhiên là tất cả của ngươi rồi, thằng nhãi," tên đó nhếch mép cười. "Cái túi đồ, con dao găm đó, và cả cái mạng của ngươi nữa."
Ren lại tiếp tục nhìn xuống đống lửa, không một chút biểu cảm. Anh khẽ bỏ một nhành cây khô vào. Tiếng lửa cháy lách tách nổ ra.
Sự phớt lờ đó khiến tên [Bandit] nổi giận. Hắn ném cây cung xuống, rút thanh đao bên hông ra. Hắn biết những đòn tấn công tầm xa vô dụng với kẻ có khả năng phòng thủ kỳ lạ này. Hắn đã quan sát đủ lâu. Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy nếu đối phương có năng lực tấn công mạnh mẽ.
Tên [Bandit] lao lên với một tốc độ nhanh chóng. Hắn xoay người, vẽ ra một đường đao xoắn ốc đẹp mắt, một kỹ năng mà hắn đã luyện tập hàng ngàn lần để cắt ngọt mọi thứ trên đường đi của nó.
Nhưng rồi, cơ thể hắn dừng lại. Đột ngột và phi tự nhiên. Thanh đao chỉ còn cách cổ Ren vài phân. Cả người hắn cứng đờ, không thể di chuyển dù chỉ một ngón tay.
Ren vẫn ngồi đó.
Sự hoảng sợ tột độ hiện lên trong mắt tên [Bandit]. Hắn đang cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể không còn tuân theo mệnh lệnh nữa. [The Void] của Ren không chỉ làm chệch hướng mũi tên. Nó có thể tạo ra một "vùng tĩnh" cục bộ, tạm thời cắt đứt kết nối giữa ý chí và Định Danh, khiến đối phương bị "đóng băng" trong chính khái niệm của mình.
Ren thở dài. Một tiếng thở dài gần như không nghe thấy. Anh không phải là người thích gây chuyện. Anh chỉ là một người quan sát.
Đúng vậy.
Nhưng anh cũng không phải thánh nhân.
Anh sẽ không bỏ qua cho những ai mà anh cho là kẻ thù.
Ren chậm rãi đứng dậy. Anh rút con dao găm của Gideon ra. Lưỡi dao đen tuyền không phản chiếu ánh lửa, chỉ có một sự lạnh lẽo chết chóc.
Xoẹt.
Một đường cắt nhanh và gọn. Máu phun ra từ động mạch cổ của tên [Bandit]. Hắn đổ gục xuống, đôi mắt vẫn mở to trong sự kinh hoàng.
Ren kéo cái xác ra xa đống lửa. Anh dùng tay và con dao găm để đào một cái hố sơ sài, đẩy cái xác xuống rồi lấp đất lại. Anh dẫm lên vài cái cho bằng phẳng. Anh không làm mộ cho hắn. Anh chỉ đơn giản là không muốn ngồi cạnh một mùi xác chết.
Mọi việc xong xuôi, Ren quay trở lại bên đống lửa, ngồi xuống trong tư thế thiền định quen thuộc, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ngọn lửa vẫn cháy, và khu rừng lại trở về với sự tĩnh lặng của nó.
1 Bình luận