Tập 2: Định Nghĩa Của Sự Tái Hợp (cũ)

Chương 5. Định Nghĩa Của Một Tàng Thư

Chương 5. Định Nghĩa Của Một Tàng Thư

Caina nằm trên chiếc giường gỗ.

Đã hai ngày kể từ khi Ren rời đi. Hai ngày trôi qua như một cơn ác mộng dài. Căn lều gỗ tuy ấm áp nhưng lại trống rỗng đến đáng sợ. Cô đã tỉnh lại, vết thương đã bắt đầu kéo da non, cơn sốt đã lui, nhưng tâm trí cô vẫn chìm trong một sự mông lung, tê liệt.

Cô không chấp nhận được.

Bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt lấy thanh dao găm của Ren. Hơi lạnh của kim loại là thứ duy nhất chân thực, là tín vật duy nhất chứng minh rằng anh đã từng ở đây. Bên dưới gối là bức thư đã nhàu nát, cô không dám đọc lại nó. Cô sợ phải đối mặt với sự thật rằng anh đã thực sự rời đi.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi mọi thứ. Nhưng những dòng chữ trong bức thư ấy cứ len lỏi vào đầu, như một âm vang dai dẳng.

"...Cả hai chúng ta đều chưa đủ mạnh. Ta đã quá liều lĩnh, và suýt nữa đã hại chết cả hai... Cô cần phải mạnh mẽ hơn. Và ta cũng vậy..."

Chưa đủ mạnh.

Hình ảnh của ngày hôm đó lại ùa về. Khung cảnh Ren đứng một mình, nhỏ bé và tĩnh lặng, đối mặt với con Golem khổng lồ. Và cô, nằm sõng soài trên mặt đất, bị thương, bất lực. Cô không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn, là một gánh nặng, là lý do khiến anh phải rút lui.

Sự bất lực đó, sự hối hận đó còn đau đớn hơn cả vết thương trên chân.

Caina đột ngột bật dậy. Cô không thể nằm đây thêm một giây nào nữa. Vẫn ôm khư khư con dao găm của Ren vào lòng, cô tập tễnh bước ra ngoài.

Ánh nắng ban mai chói lòa khiến cô nheo mắt. Phía trước, trên một khoảng đất trống, Gideon đang ở đó. Ông không mặc áo, để lộ thân trên đầy những vết sẹo cũ mới. Trong tay ông là một thanh trọng kiếm thô kệch. Ông đang luyện tập.

Không có tiếng la hét. Không có những động tác hoa mỹ. Chỉ có tiếng gió rít lên sau mỗi nhát chém. Vù! Vù! Âm thanh nặng nề, dứt khoát và đầy uy lực. Caina có thể cảm nhận được mặt đất rung lên khe khẽ sau mỗi lần ông dậm chân. Hai mươi năm qua, kể từ ngày ông lui về đây, ông đã làm điều đó như một bài tập thể dục mỗi sáng.

Caina lẳng lặng đi đến một gốc cây và ngồi xuống, đầu gối co lên, trong lòng vẫn ôm con dao. Cô chỉ ngồi đó, im lặng quan sát. Quan sát người đàn ông có cùng tính chất Định Danh với mình, nhưng lại ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Không khí trở nên im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng thở đều đặn và tiếng gió rít của thanh trọng kiếm.

Một lúc lâu sau, Caina phá vỡ sự im ắng đó. Giọng cô hơi khàn đi. "Tại sao... một người mạnh mẽ như ông lại ở ẩn khuất trong khu rừng hoang vu này?"

Gideon không dừng lại. Ông chém thêm vài nhát vào không khí, mỗi nhát đều mang theo sức nặng của ngàn cân. Rồi ông đột ngột dừng lại, thanh kiếm cắm phập xuống đất. Ông quay người, mồ hôi chảy dài trên vầng trán, nhìn về phía Caina.

"Vì ta không như cô, Caina," ông nói, giọng trầm và buồn. "Ta không còn ai để bảo vệ."

Câu nói đó, không một chút cảm xúc, lại như một cú hích tàn nhẫn đập thẳng vào tâm trí Caina.

Cô giật bắn một cái. Không còn ai để bảo vệ.

Cô nhớ lại hai ngày qua mình đã làm gì. Chỉ nằm đó, gặm nhấm nỗi buồn và sự tự thương hại. Cô nhớ lại lời hứa, lời dặn dò cuối cùng trong bức thư của Ren, những dòng chữ mà cô đã cố gắng lảng tránh:

"Hãy trở nên mạnh mẽ, Caina. Ta sẽ quay lại."

Anh ấy không bỏ rơi cô. Anh ấy tin tưởng cô. Anh ấy tin rằng cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn trong khi anh đi làm nhiệm vụ của mình. Và anh ấy sẽ quay lại.

Cô nhận ra mình không có thời gian để suy sụp. Ren đang ở ngoài kia một mình, đối mặt với [The Chaos], với những Thần Thoại mà cô không thể hiểu nổi. Cô phải nhanh chóng mạnh lên. Để khi anh quay lại, cô sẽ không phải là gánh nặng. Ít nhất, cô phải có thể sánh vai cùng anh trên những trận chiến thực sự.

Cô sẽ không thất bại. Cô sẽ không để anh phải một mình bảo vệ cô thêm một lần nào nữa.

Ngọn lửa lạnh lùng của sự quyết tâm bùng lên, dập tắt mọi yếu đuối. Caina đứng dậy, bước ra khoảng đất trống, đối mặt với người cựu chiến binh.

Cô quỳ rạp xuống, cúi người về phía trước, hai bàn tay nhỏ bé chống xuống nền đất cứng.

"Gideon," giọng cô run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì một ý chí sắt đá. "Làm ơn... hãy dạy ta cách để trở nên mạnh hơn!"

Gideon nhìn cô bé đang quỳ rạp trước mặt mình. Ông nhổ thanh trọng kiếm lên, vác nó lên vai.

"Ta sẽ," ông nói. "Nhưng trước hết, phải xem sự quyết tâm của cô đến đâu đã, cô bé."

……………………………………………..

Tiếng chuông gió quen thuộc leng keng vang lên khi Ren đẩy cửa bước vào Lò Rèn Của Gã Lùn. Lần này, không khí oi bức của lò rèn đã tắt, thay vào đó là một sự yên tĩnh lạ thường.

Ren đến tìm Borin. Anh cần báo cho ông biết về thất bại của nhiệm vụ, và cũng để thông báo rằng anh sẽ sớm rời Aethel để đến Wissen. Lần này, anh gặp Borin ngay tại quầy, ông ta đang cặm cụi kiểm kê một đống vũ khí rỉ sét.

Nghe tiếng chuông, Borin ngẩng đầu lên. Khi thấy đó là Ren, đôi mắt ông mở to, và trong một phản xạ nhanh đến không ngờ, ông lặn một tiếng vụt xuống dưới quầy, chỉ để lại một sự im lặng ngượng ngùng.

Ren đứng im tại chỗ, mái tóc đen dài che đi đôi mắt. "Ông làm gì thế, Borin?"

Một mái đầu xù với bộ râu màu nâu đỏ từ từ ngoi lên, kèm theo một tiếng cười gượng gạo. "A... Ren! Cậu về rồi đó sao, ha ha. Chuyến đi tốt chứ?"

"Có chuyện gì à?" Ren hỏi, giọng đều đều.

"Không! Không có gì!" Borin vội xua tay, nhưng vẻ mặt bối rối đã tố cáo ông. "Chỉ là... à thì... ta đang bận chút chuyện."

Ren chỉ im lặng nhìn ông. Sự im lặng của [The Void] còn có sức nặng hơn bất kỳ lời tra hỏi nào.

Cuối cùng, Borin thở dài, gãi đầu một cách bứt rứt. "Thôi được rồi! Ta bị vướng một đơn hàng gấp của một lão quý tộc phiền phức, nên ta... à... vẫn chưa bắt tay vào làm món vũ khí cho Caina như đã hứa." Ông lầm bầm. "Ta đã nghĩ việc tìm Tinh hạch của một Tai Ương sẽ khiến cậu mất ít nhất vài tháng, ai mà ngờ cậu quay về nhanh như vậy..."

"Vậy ra," Ren nói, "ông sợ tôi sẽ trách ông vì điều đó?"

"Một người lùn không bao giờ thất hứa!" Borin gân cổ lên, nhưng rồi lại xìu xuống. "Ừ thì... ta hơi áy náy." Ông chợt nhận ra. "Khoan đã. Cô bé tóc đỏ kia đâu? Đừng nói là..."

"Cô ấy an toàn," Ren ngắt lời. "Đang luyện tập ở một nơi khác rồi. Và có lẽ, cô ấy cũng không cần món vũ khí đó nữa."

Borin phản ứng ngay lập tức, như thể tay nghề của mình bị xúc phạm. "Tại sao? Ta đã phác thảo ra một kiệt tác có thể chịu được..."

"Cô ấy đã có một người thầy giỏi," Ren giải thích. "Dạy cô ấy cách kiểm soát năng lượng của mình."

"À..." Borin gật gù, lập tức hiểu ra vấn đề. "Ra vậy. Ta sở dĩ phải thiết kế một cấu trúc phức tạp như vậy là vì cô bé chưa thể kiểm soát được năng lượng. Bây giờ khi đã có thể, thì nó dùng một thanh sắt cùn cũng có thể phá núi. Hình thức không còn quan trọng nữa."

"Tôi cần ông xác nhận một việc." Ren đặt thanh dao găm mà Gideon đã đưa lên quầy. "Đây là vật tôi nhận được từ người thầy đó của Caina. Trên chuôi dao có khắc ký hiệu tiệm rèn của ông. Chắc là ông biết ông ta."

Tuy đã một phần tin tưởng vào Gideon, Ren vẫn phải cẩn thận. Cuộc đối thoại với [The Destruction] về việc các Định Danh "cắn nuốt" lẫn nhau để tiến hóa vẫn còn văng vẳng trong đầu anh. Anh phải đảm bảo rằng mình không phải là người đã "giao dê vào miệng cọp".

Borin cầm lấy thanh dao găm. Vẻ ngượng ngùng lập tức biến mất, thay vào đó là một sự trầm ngâm, như chìm vào một hồi ức xa xôi.

"Ừm... ừm... Là nó," ông lẩm bẩm. "Đã hai mươi năm rồi. Ra là ông ta. [Destroyer] của đội Vuốt Sắt."

"Ông ta là người thế nào?" Ren hỏi.

"Một tên phá hoại đáng thương," Borin thở dài, đặt thanh dao găm xuống. "Chỉ vậy thôi. Đồng đội của ông ta, cả đội Vuốt Sắt, đều bị [The Chaos] tha hóa trong một nhiệm vụ. Và chính tay ông ta đã phải kết liễu tất cả họ. Từ hai mươi năm trước, ông ta đã biến mất cùng với thanh danh của mình."

Ren gật đầu. Thông tin này trùng khớp với những gì anh cảm nhận được từ âm vang của Gideon. Một nỗi bi thương và sự ân hận sâu sắc. Giờ thì anh đã hiểu tại sao Gideon lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy khi nghe đến [The Chaos]. Mối lo của anh đã được giải tỏa.

Anh cất thanh dao găm đi. "Tôi sẽ đến Wissen."

Thông báo đột ngột của Ren khiến Borin tỉnh khỏi hồi ức. Nhưng sự áy náy về lời hứa thất bại lại quay về. "Wissen à... Nơi đó còn phiền phức hơn cả quý tộc ở đây." Ông gãi đầu. "Nghe này, Ren. Ta biết Caina không còn cần món vũ khí đó nữa, nhưng ta vẫn phải có trách nhiệm với điều này."

Ông trầm ngâm một lát, rồi như nảy ra ý gì đó. "Đợi ta một tí!"

Borin lại lặn xuống quầy. Lần này không phải là trốn, mà là lục lọi. Tiếng kim loại va vào nhau, tiếng giấy tờ sột soạt, tiếng lầm bầm chửi rủa vang lên. Vài giây sau, ông ngoi lên, tay cầm một vật trông như một quyển sách cũ, bìa da đã sờn.

"Đây!" Ông đặt nó lên bàn, vẻ mặt đắc chí. "Ta sẽ trả cậu bằng cái này!"

Ren nhìn quyển sách. "Đây là cái gì?" Anh mở nó ra. Bên trong không có một chữ nào, chỉ là những trang giấy da dày cộp, và ở giữa là sáu lỗ khảm hình tròn trống trơn.

"Ta cũng không chắc nó là gì!" Borin cười khà khà. "Nhưng ta nghĩ với cậu, nó sẽ có ích. Nó là thứ mà một mạo hiểm giả tìm thấy trong di tích cổ. Hắn dùng nó để thanh toán cho một thanh đại kiếm ở chỗ ta."

Ông chỉ vào các lỗ khảm. "Nó có một điểm kỳ lạ. Thông thường, khi Quái vật chết, Tinh hạch của nó sẽ im lặng. Nhưng khi bỏ Tinh hạch vào đây, quyển sách này sẽ liên tục làm rò rỉ một phần nhỏ âm vang Định Danh của Tinh hạch đó ra ngoài. Ta nhớ không phải cậu có thể cảm nhận và thấu hiểu các Định Danh khác khi nó tràn vào cậu sao? Với người khác nó là vô dụng, nhưng với cậu, nó có thể là một kho tàng tri thức mà chỉ cậu mới sử dụng được."

Ren nhìn vào Borin. "Và ông đưa thứ này cho tôi?"

"Khụ... thì," Borin ngại ngùng. "Nó không tính vào nợ lần trước. Cứ coi như... là sự áy náy của ta thôi."

Ren nhìn quyển sách, rồi nhìn Borin. "Một giao dịch tốt." Cậu đặt một túi tiền nhỏ nhưng nặng lên quầy. "20 đồng vàng. Cho sự áy náy của ông."

Nói rồi, cậu cầm lấy quyển sách và rời đi, để lại Borin đứng ngẩn ngơ nhìn túi tiền.

"20 đồng vàng?... Cậu trai này..." Borin thở dài, nhưng rồi cũng mỉm cười, cầm lấy túi tiền.

Sáng hôm sau. Trong một căn phòng trọ đơn sơ ở Aethel, Ren đang ngồi trong tư thế thiền định. Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, rọi vào quyển sách đang được mở ra trước mặt anh.

Một trong sáu lỗ khảm tròn, giờ đây đã được lấp đầy bởi một viên tinh thể màu xám sắt lạnh.

9fd2f59e-7339-4049-924b-cc6154e3b154.jpg

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!