Tập 2: Định Nghĩa Của Sự Tái Hợp (cũ)
Chương 6: Định Nghĩa Của Bão Tố
1 Bình luận - Độ dài: 2,707 từ - Cập nhật:
Đã ba ngày trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ với Borin.
Trong một căn phòng trọ nhỏ ở Aethel, Ren đã chuẩn bị xong mọi thứ cho một chuyến đi dài. Lương khô, nước sạch, dụng cụ y tế, và quan trọng nhất, "Quyển Sách Vang Vọng" đã được cất kỹ.
Anh đã cân nhắc đến việc đi xe kéo. Đó là cách nhanh nhất để đến được Wissen, nhưng anh đã gạt bỏ ý định đó. Lý do thứ nhất, [The Void] của anh, dù không chủ đích, vẫn tạo ra một "vùng tĩnh" khó chịu xung quanh. Anh không muốn gây ảnh hưởng đến những hành khách khác. Lý do thứ hai, và quan trọng hơn, anh muốn che giấu hành tung của mình. Một chuyến bộ hành đơn độc sẽ ít thu hút sự chú ý hơn.
Ren trải tấm bản đồ da thú mới mua lên bàn. Tấm bản đồ của vùng đất Liberal.
Trên bản đồ, Aethel được đánh dấu là một thành trì lớn ở phía Đông. Ngón tay Ren lướt về phía Tây, đi theo con đường mòn chính. Con đường này vòng qua phía bắc của dãy núi Ignis, một tuyến đường thương mại đã được xây dựng và tương đối an toàn, rồi từ đó tiếp tục đi 10 ngày đường về phía Tây Bắc để đến Wissen – Thành phố của Tri thức.
Đây là lộ trình duy nhất của anh. Rõ ràng và không thể thay đổi.
Sau thất bại suýt chết tại đỉnh Ignis, Ren đã nhận ra sự liều lĩnh của mình. Anh, một người chưa có khả năng công kích sẽ rất khó để đối đầu với một thực thể cấp Tai Ương, và hơn hết là các tính đồ với định danh bị biến đổi của [The Chaos].
Anh ngồi xuống, đặt quyển sách của Borin lên đùi. Bên trong, Tinh hạch của "Blade Phantom" mang Định Danh [Sever] (Sự Cắt Đứt) đang được gắn chặt, đó là tinh hạch mà anh đã bỏ 15 đồng vàng để mua về từ phiên chợ hai hôm trước.
Ren nhắm mắt lại. Anh tập trung vào cõi nội tâm của mình.
[The Void] của anh không còn là một khoảng không hoàn hảo. Borin đã đúng. Nó đã trở thành một thư viện, và tâm trí anh là người quản thư duy nhất.
Hiện tại, trong thư viện đó, có hai "vật thể" đang được lưu trữ.
Thứ nhất là Vết Nứt Đỏ Rực của [The Destruction]. Nó không giống những Định Danh khác. Nó không phải là một "cuốn sách" để nghiên cứu. Nó là một sự xâm nhập, một vết sẹo, một vũ khí. Nó mạnh mẽ, bạo loạn và đầy cám dỗ. Ren biết đây là con bài tẩy cuối cùng của mình, một thứ sức mạnh tiêu hao mà anh có thể giải phóng. Nhưng anh cũng hiểu rằng, dựa dẫm vào nó là một con đường nguy hiểm, một con đường có thể dẫn anh rời xa khỏi Con Đường Đồng Vọng của [The Void], nếu có thể, anh không muốn sử dụng nó.
Thứ hai, ở một góc khác của hư vô, là "Mảnh Thủy Tinh Đen" của [Sever]. Đây là âm vang mà anh chủ động "dẫn" vào và "định hình" nó. Nó không phải là một vết thương. Nó là một "minh chứng" cho thấy anh đang trong quá trình thấu hiểu về nó. Nó lạnh lẽo, sắc bén và hoàn toàn ổn định.
Trong ba ngày qua, Ren không cố gắng "sử dụng" [Sever]. Anh làm điều mà anh giỏi nhất: quan sát và thấu hiểu.
Anh "lắng nghe" âm vang của [Sever]. Nó không phải là một giọng nói, mà là một khái niệm. Khái niệm về việc chia tách một vật thể thành hai, về một đường thẳng tuyệt đối, về một sự cắt đứt chính xác.
Anh ngộ ra một điều.
"Quyển Sách Vang Vọng" đúng thật là một bộ dụng cụ để mổ xẻ tri thức đối với anh, nó phù hợp với tính chất của [The Void] một cách lạ thường.
Người mang định danh [The Void] sinh ra với sự xa lánh và sợ hãi xung quanh, nhưng ngược lại bản thân nó lại có năng lực đọc và thấu hiểu các định danh khác. Một sự đối nghịch kỳ lạ và “Quyển Sách Vang Vọng” lại triệt để giải quyết điều đó, Ren nghĩ tới có thể quyển sách này được tạo ra bởi một người mang định danh giống anh hoặc có tính chất giống như anh.
Anh không sử dụng năng lượng của [Sever] một cách trực tiếp. Anh học hỏi từ nó. Anh có thể học cái khái niệm về "Sự Cắt Đứt" đó, và áp dụng nó vào chính Định Danh của mình.
[The Void] của anh là sự tĩnh lặng, sự trống rỗng. Nếu anh có thể nén sự trống rỗng đó lại, định hình nó thành một "lưỡi dao" cực mỏng của hư vô thì sao? Một lưỡi dao không cắt bằng vật lý, mà "xóa bỏ" sự liên kết vật chất của bất cứ thứ gì nó lướt qua.
Đó là một ý tưởng. Một kỹ năng chưa có tên, một khái niệm vẫn còn sơ khai và chưa được hoàn thiện. Nó cần thời gian để rèn giũa.
Chuyến đi hơn mười ngày đến Wissen này sẽ không chỉ là một cuộc hành trình. Nó sẽ là một khóa thiền định di động.
Một, anh sẽ tập trung thấu hiểu [Sever] để rèn giũa kỹ năng công kích của riêng mình. Hai, anh phải đến Wissen để tìm ra sự thật về [The Absolute Zero] và [The Chaos].
Ren đứng dậy, cất quyển sách đi. Tâm trí anh đã rõ ràng.
Anh gấp tấm bản đồ lại, vác chiếc ba lô lương thực nhỏ lên lưng, thanh dao găm của Gideon được giắt gọn gàng bên hông. Ren rời khỏi quán trọ, đi về phía Cổng Tây của thành Aethel.
Ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu xuống, nhưng bóng của anh dường như vẫn mang theo một sự tĩnh lặng lạnh lẽo, nhanh chóng hòa lẫn và biến mất vào đoàn người đang hướng về phía Tây.
………………………………………………………..
Hai ngày đi đường trôi qua kể từ khi Ren rời khỏi Aethel. Con đường thương mại về phía Tây Bắc khá an toàn. Không có quá nhiều Quái vật, chỉ có vài con quái vật Dị Thường cấp thấp lảng vảng và chúng tự động tránh xa "vùng tĩnh" của anh.Đôi lúc lại có một vài đoàn xe chào khách, họ gọi anh vì xe của họ vẫn còn trống chỗ, nhưng Ren đã từ chối, những người này thấy biểu hiện lạnh lùng của Ren cũng không nói gì thêm và rời đi.
Anh đi mà không gặp trở ngại gì, tâm trí hoàn toàn chìm vào "thư viện" bên trong [The Void]. Anh không ngừng "đọc" Mảnh Thủy Tinh Đen của [Sever], phân tích khái niệm về "Sự Cắt Đứt", cố gắng định hình một kỹ năng tấn công của riêng mình.
Vào sáng ngày hôm sau, Ren đã đến bìa khu rừng nằm ở chân dãy Ignis. Chỉ cần đi hết khu rừng này là sẽ đến lối mòn chính dẫn thẳng tới Wissen.
Một tiếng động lạ, tiếng cành cây gãy vụn và tiếng thở dốc, kéo Ren ra khỏi dòng suy tư.
Nhờ [The Void], anh đã nghe thấy họ trước khi họ thấy anh. Ren lùi lại, ẩn mình vào bóng của một gốc cây cổ thụ.
Một bóng người lướt qua khoảng trống phía trước. Một anh chàng Elf với mái tóc bạch kim dài đang thoăn thoắt nhảy trên các cành cây. Anh ta di chuyển nhanh như một cơn gió, nhưng có vẻ đã kiệt sức.
Ngay sau anh ta là hai người mặc áo choàng đen kịt. Chúng không nhanh bằng anh chàng Elf, nhưng chúng bám theo một cách dai dẳng và đầy sát khí. Trên lưng áo choàng của chúng, có một ký hiệu màu đỏ sẫm được thêu bằng chỉ đỏ.
Tim Ren khựng lại một nhịp.
Đó là con mắt không có con ngươi, đang rỉ máu. Biểu tượng của Giáo Hội Tĩnh Lặng. Tổ chức đứng đằng sau [The Chaos].
Đây không còn là một cuộc truy đuổi tình cờ. Ren quyết định theo sau.
Đến một khoảng đất trống, anh chàng Elf dường như đã cạn kiệt thể lực. Anh ta đáp xuống đất, thở hổn hển, rồi quay người lại, giương cây cung dài của mình lên, đối mặt với hai kẻ truy đuổi.
"Bọn khốn," anh ta gầm gừ. "Bọn ngươi bám theo ta dai như chính thứ mà bọn ngươi tôn thờ vậy!"
Hai kẻ mặc áo choàng đen dừng lại, tiếng cười khàn khàn của chúng vang lên. "Đúng vậy, Lianor," một tên trong số chúng nhếch mép. "Hôm nay chính là ngày mà ngươi trở thành một con rối của Giáo Hội."
Anh chàng Elf tên Lianor cau mày. Anh siết chặt cây cung. Anh biết mình không phải là đối thủ của hai tên này. Định Danh của chúng, cũng như của mọi Tông đồ Giáo Hội Tĩnh Lặng, đã bị [The Chaos] bóp méo. Nó mang đến cho người sở hữu sự điên loạn, nhưng nếu kẻ đó có thể vượt qua và kiểm soát được sự điên loạn, Định Danh của chúng sẽ sở hữu một sức mạnh đáng gờm và phi lý hơn rất nhiều.
Lianor kéo một đường cong trên dây cung. Không hề có mũi tên. Nhưng ngay lập tức, không khí xung quanh hội tụ lại, tạo thành một mũi tên màu xanh lá trong suốt, xoắn lại như một cơn lốc nhỏ. Đó là sức mạnh từ Định Danh của anh, [Tempest] (Bão Tố).
Anh buông tay. Mũi tên gió được bắn đi với tốc độ kinh người.
Hai tên áo choàng đen lập tức nhảy sang hai bên để né tránh. Nhưng khi mũi tên lướt qua giữa chúng, Lianor đột ngột giơ hai ngón tay lên. "Rẽ!"
Mũi tên gió, như có linh tính, rẽ một đường cong 90 độ ngoạn mục trên không trung, quay lại và đâm xuyên qua ngực của một tên. Tên đó gục xuống.
"Bọn ngươi tìm đến ta khi chỉ ở mức độ này à?" Lianor thở dốc, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ coi thường.
Tên còn lại, tên dường như không bị ảnh hưởng, phá lên cười. "Tên Elf ngu ngốc. Ngươi không nghĩ Tông đồ của Ngài chỉ có bấy nhiêu đó chứ?"
Tên bị bắn xuyên ngực bắt đầu cử động. Hắn từ từ đứng dậy, vết thương trên ngực đang khép lại với một tốc độ đáng sợ. Hắn vươn tay, vén mũ trùm đầu ra, để lộ một gương mặt đã bị tàn phá nặng nề, da thịt như bị axit ăn mòn. Đó là di chứng của việc bị [The Chaos] bào mòn cơ thể.
Lianor tặc lưỡi một cái. Tái sinh. Tệ rồi.
Tên còn lại giơ tay ra. Trong hư không, một cây cung bắt đầu hình thành, lặp lại chính xác động tác của Lianor, nhưng vật liệu là một thứ năng lượng đen kịt, hỗn loạn.
Từ trong bóng tối, Ren quan sát. Anh "lắng nghe" âm vang của tên đó. Nó mỏng manh và đầy lừa lọc. Giống như [The Trickster] (Kẻ Lừa Đảo). Nhưng khi cây cung đen hình thành, âm vang đó bị bóp méo, bị một thứ gì đó mạnh hơn ghi đè lên. Không phải lừa đảo, Ren thầm phân tích, Đây là sự mô phỏng.
Tâm trí của tên Tông đồ đó đang reo hò trong sự sung sướng. Đúng vậy, Elf! Hãy chiêm ngưỡng đi! Khi còn là [Kẻ Lừa Đảo], các ngươi ai cũng khinh miệt ta! Nhưng Giáo Hội đã ban cho ta cơ hội! Ta đã vượt qua sự điên loạn và giờ ta là [Kẻ Mô Phỏng]! Ta sẽ lấy đi chính sức mạnh của ngươi! Ta sẽ mãi trung thành với Giáo Hội bằng chính linh hồn của mình!
Cùng lúc đó, tên [Decaying Thief] (Kẻ Trộm Mục Rữa) cầm một thanh dao găm sắc lẹm, lao thẳng về phía Lianor. Nhưng rồi hắn tan vào hư không, biến mất.
Lianor giật mình, theo phản xạ rút thanh kiếm bên hông ra.
KENG!
Hắn vừa kịp đỡ một nhát đâm chí mạng từ sau lưng. Tên trộm đã xuất hiện sau lưng anh một cách bất ngờ.
Nhưng đó chỉ là đòn nhử. Tên trộm buông tay khỏi dao găm, lùi lại. Từ phía đối diện, tên [Kẻ Mô Phỏng] đã bắn mũi tên bão tố màu đen. Không còn đường lui.
Ngay lúc đó.
Một bóng người xuất hiện giữa Lianor và mũi tên.
Keng!
Mũi tên đen kịt đâm vào một bức tường vô hình và bị chặn đứng, cách Ren chỉ vài tấc. [The Void] đã ngăn cản nó.
Tên [Kẻ Mô Phỏng] sững sờ, rồi hắn gầm lên, mô phỏng lại động tác của Lianor. Hắn tin rằng Định Danh của mình có thể sao chép mọi thứ. "Rẽ!"
Mũi tên đen quay lại, rẽ một đường cong trên không, rồi lại đâm vào Ren từ một góc khác.
Lần này, không có tiếng động nào. Khi mũi tên chạm vào phạm vi của [The Void], nó không bị chặn lại. Nó bị triệt tiêu. Năng lượng hỗn loạn của [The Chaos] tan biến vào hư vô, như thể nó chưa từng tồn tại.
Lianor giật mình, nhìn người vừa cứu mình. Kẻ này... hắn ở đó từ khi nào? Anh, một Elf với Định Danh [Tempest], người có thể cảm nhận từng luồng gió nhỏ, lại không hề nhận ra sự hiện diện của kẻ thứ tư.
Ren khẽ nghiêng đầu. "Anh xử lý tên trước mặt chứ?" anh nói khẽ, giọng đều đều. "Tôi sẽ hạ tên còn lại."
Lianor gật đầu, dù vẫn còn đang bối rối.
Tên [Decaying Thief] cười gằn. Một thằng nhãi vô danh? Bọn ngu này dám bàn chiến thuật ngay trước mặt ta sao? Hắn tức giận vì sự coi thường đó. Hắn dồn toàn bộ sức mạnh, Định Danh méo mó của hắn được kích hoạt...
Và rồi... không có gì cả.
Hắn không thể tàng hình. Hắn không thể cảm nhận được năng lượng mục rữa quen thuộc. Hắn cảm thấy một sự trống rỗng đáng sợ, một sự im lặng tuyệt đối đang bao trùm lấy mình, cắt đứt kết nối giữa ý chí và Định Danh.
Từ đằng sau, trong điểm mù của hắn, Ren đã xuất hiện. Thanh dao găm đen tuyền của Gideon dâm xuyên qua cổ rồi rạch một đường ngang qua cổ họng tên tông đồ, máu phun ra từ cổ hắn xối đầy đất dưới chân.
Hắn nằm xuống, chết mà không hiểu tại sao sức mạnh của mình lại biến mất.
Ren không ngốc. Việc bàn chiến thuật trước mặt kẻ địch chỉ là một hành động đánh lạc hướng. Ngay sau đó, anh ra hiệu bằng cách hất cằm về phía tên còn lại. Lianor, với sự nhạy bén của một Elf, lập tức hiểu ra.
Tên [Kẻ Mô Phỏng] thấy đồng bọn của mình gục ngã một cách vô lý. Nỗi sợ hãi lấn át lòng trung thành. Hắn lập tức quay người bỏ chạy vào rừng.
Nhưng với một Elf mang Định Danh [Tempest], chạy trốn trong một khu rừng là vô nghĩa. Lianor nhắm mắt lại. Anh có thể cảm nhận được từng luồng gió rẽ hướng, hình dung ra chính xác vị trí của kẻ thù đang bỏ chạy.
Một mũi tên gió màu xanh lá được bắn ra. Nó lướt qua những thân cây, và điều khiển quỹ đạo một cách hoàn hảo, đâm xuyên qua tim của tên [Kẻ Mô Phỏng].
Hắn gục xuống, trong lòng vẫn còn tức giận. Tức giận vì biến số mang tên Ren. Tức giận vì tên đồng bọn ngu ngốc đã quá dễ bị lừa. Và rồi, mọi thứ chìm vào hư vô.
1 Bình luận