Tập 2: Định Nghĩa Của Sự Tái Hợp (cũ)

Chương 4. Định Nghĩa Của Sự Tự Do

Chương 4. Định Nghĩa Của Sự Tự Do

Sau một ngày đi đường nữa, cuối cùng Ren cũng đã ra khỏi khu rừng rậm. Thành Aethel sừng sững hiện ra trước mắt, những bức tường đá cao vút như một lời khẳng định về sự kiên cố của nền văn minh trước thế giới hoang dã. Ren kéo mũ áo choàng, mái tóc đen dài che đi đôi mắt, lẳng lặng hòa vào dòng người đang đi qua cổng thành.

Bụi bặm của gần hai tuần lễ vất vả vẫn còn bám trên quần áo anh, nhưng bước chân anh không hề có chút mệt mỏi hay do dự. Anh không dừng lại ở quán trọ, không ghé vào một cửa hàng nào. Nơi đầu tiên anh hướng đến là trái tim đang đập của thành phố này: Tổng bộ Mạo Hiểm Giả Hội.

Đó là một tòa nhà to lớn, sừng sững chiếm trọn một góc của quảng trường trung tâm. Ren đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch bước vào, và ngay lập tức, một làn sóng âm thanh hỗn loạn ập đến.

Khác hẳn với sự tĩnh lặng của khu rừng, nơi này là một sự hỗn mang của sự sống. Tiếng cụng ly bia vang lên từ khu vực quán bar. Tiếng la hét, tranh cãi và mặc cả ồn ã trước bảng nhiệm vụ khổng lồ. Ở một góc, một gã đô con mặc giáp nặng đang cố gắng thuyết phục những mạo hiểm giả trẻ tuổi gia nhập đội của mình. Ở góc khác, một đội vừa trở về, người thì cười nói vui vẻ đếm tiền thưởng, kẻ thì gục đầu xuống bàn, bờ vai run lên bần bật.

Sự vui vẻ, bi thương, hy vọng và tuyệt vọng, tất cả cùng tồn tại trong một không gian.

Ren đứng im giữa sự nhộn nhịp đó, như một hòn đảo tĩnh lặng giữa dòng sông ồn ào. [The Void] trong anh khiến mọi âm vang huyên náo này dường như bị đẩy ra xa, không thể chạm tới. Nhưng chính sự ồn ào này, sự hỗn loạn đầy sức sống này, lại khiến anh bất chợt nhớ đến Caina.

Caina, với âm vang [The Destruction] luôn rực cháy và tính cách gai góc của nó. Nếu nó ở đây, có lẽ nó sẽ hòa hợp một cách hoàn hảo với sự huyên náo này, thay vì lạc lõng như anh. Anh chợt nhận ra, cuộc hành trình đơn độc trở về này... quá tĩnh lặng. Chỉ khi người ta nếm được những quả ngọt, thì họ mới nhận ra những quả bình thường trước kia buồn chán đến mức nào.

Ren khẽ lắc đầu, rũ bỏ những cảm xúc thoáng qua. Anh tiến thẳng đến quầy lễ tân. Sự tĩnh lặng và khí chất xa cách của anh khiến đám đông ồn ào theo phản xạ dạt ra, tạo thành một lối đi nhỏ.

Anh đặt một tấm thẻ kim loại lên bàn.

Người lễ tân, một cô gái trẻ với đôi tai thỏ đặc trưng của tộc thú nhân, đang bận rộn xử lý giấy tờ, ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn thấy tấm thẻ, đôi tai giật nảy lên một cách đáng yêu, và thái độ của cô lập tức trở nên nghiêm túc.

Trên tấm thẻ khắc tên Ren, và ba ngôi sao bằng đồng sáng bóng.

Trong Mạo Hiểm Giả Hội, hệ thống cấp bậc rất đơn giản. Cao nhất là 5 sao, một huyền thoại sống, cả lục địa chỉ có vài người. 4 sao là những anh hùng cấp quốc gia, có khả năng một mình xử lý các nhiệm vụ cấp Tai Ương. 3 sao là những mạo hiểm giả ưu tú, đã hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ khó khăn và được đánh giá là có năng lực thực chiến cao. Dưới đó là 2 sao và 1 sao, lực lượng Mạo Hiểm Giả phổ thông.

Một mạo hiểm giả 3 sao trẻ tuổi như Ren là cực kỳ hiếm thấy.

"Chào mừng trở về, mạo hiểm giả Ren!" Cô gái vội vàng đứng dậy, cúi đầu. "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Ren nhìn cô, giọng nói đều đều và không một chút cảm xúc. "Cho tôi gặp Frei. Có một thông tin mật, tôi cần báo cáo trực tiếp cho ông ta."

Cô lễ tân giật mình. Frei. Người sáng lập, người đứng đầu huyền thoại của Mạo Hiểm Giả Hội. Yêu cầu gặp trực tiếp ông ấy là một việc không tưởng. Nhưng yêu cầu đó đến từ một mạo hiểm giả 3 sao, với nội dung là "thông tin mật", thì nó lại mang một sức nặng hoàn toàn khác.

"Xin... xin ngài vui lòng đợi một chút!" Cô gái vội vàng gật đầu, ra hiệu cho một nhân viên khác chạy nhanh lên cầu thang. "Mời... mời ngài ngồi ở khu vực chờ. Tôi sẽ đi thông báo ngay lập tức."

Ren không ngồi. Anh chỉ đứng đó, quay lưng về phía quầy, im lặng quan sát sự hỗn loạn trong đại sảnh.

Chỉ vài phút sau, cô lễ tân vội vã quay lại, thái độ còn kính cẩn hơn trước. Hơi thở của cô có chút gấp gáp.

"Mời mạo hiểm giả Ren, Hội trưởng đang đợi ngài. Phòng của ngài Frei ở tầng 3. Ngài đi thẳng lên cầu thang chính và rẽ trái."

Ren gật đầu, lướt qua cô gái và tiến về phía cầu thang. Thông tin về [The Absolute Zero] phải được xử lý ở cấp cao nhất.

……………………………………

Tầng cao nhất của Tổng bộ Mạo Hiểm Giả Hội là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Không có sự ồn ào, không có mùi bia và mồ hôi. Hành lang được trải thảm đỏ, và không khí mang một mùi hương nhẹ của gỗ tuyết tùng.

Bên trong một căn phòng rộng rãi và thoáng đãng. Sàn gỗ được đánh bóng, nội thất được chạm khắc cầu kỳ nhưng cách bài trí lại rất phóng khoáng, không hề tuân theo một quy tắc nào. Trên những bức tường treo đầy tranh. Đó không phải là tranh phong cảnh hay tĩnh vật, mà là chân dung của con người. Một người phụ nữ Elf với nụ cười bí ẩn. Một chiến binh người lùn đang nốc rượu. Một người đàn ông với vết sẹo dài vắt qua mắt, trông có vẻ cau có nhưng ánh mắt lại hiền hậu.

Ở giữa căn phòng, sau một chiếc bàn làm việc khổng lồ, là một ngọn núi giấy tờ đúng nghĩa. Và ngồi sau ngọn núi đó là một người đàn ông trung niên. Mái tóc vàng của ông vẫn còn giữ được vẻ óng ả của thời trai trẻ, và khuôn mặt dù có chút mệt mỏi vẫn không giấu được nét điển trai quý tộc.

Đó là Frei, người sáng lập và là Hội trưởng huyền thoại của Mạo Hiểm Giả Hội.

2ded0abf-697f-4927-9e15-c5c12bdd78e6.jpg

Frei ngả người ra sau chiếc ghế bành, giơ tay lên vươn vai một cách lười biếng, khiến đống giấy tờ trên bàn suýt đổ. Ông thở phào một tiếng.

Cái công việc chết tiệt này bao giờ mới xong đây, ông thầm rên rỉ. Lẽ ra mình nên đi bắt một con Wyvern giải khuây thì hơn.

Ông lại bắt đầu hối hận về quyết định của mình nhiều năm về trước. Đang là một Thánh Kỵ Sĩ của Giáo hội, tự do tự tại, danh vọng lẫy lừng, cớ sao lại phát điên đi thành lập cái Hiệp Hội này cơ chứ?

Đúng vậy, Frei từng là niềm tự hào của Giáo hội tôn thờ Nữ thần [Aeterna] (Vĩnh Hằng). Sinh ra trong một gia đình quý tộc cao quý, danh tiếng, tiền tài, quyền lực đều nằm trong tầm tay ông. Nhưng rồi ông nhận ra sự thối nát của cái nơi tưởng như thiêng liêng đó. Họ tôn thờ sự vĩnh hằng, nhưng lại coi bất cứ ai không đi theo giáo lý của họ là kẻ phản loạn, là thứ "bán bổ" cần bị loại bỏ. Điều đó khiến ông, một người mang Định Danh [Freedom], cảm thấy ngột ngạt.

Ông đồng cảm và thương xót cho những con người bị trói buộc bởi định kiến và quy tắc. Vậy là ông từ bỏ tất cả, đến Aethel và thành lập nên tổ chức này - một nơi mà bất cứ ai, bất kể Định Danh, đều có thể tự do tìm kiếm con đường của mình. Và giờ đây, tổ chức năm nào đã vươn ra toàn lục địa, đồng nghĩa với việc lượng công việc mà ông phải xử lý cũng nhiều không thể đếm.

Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên kéo ông về với thực tại mệt mỏi.

"Vào đi." Một giọng nói có chút mệt mỏi nhưng đầy nội lực vang lên.

Ren đẩy cửa bước vào. 

Ren bước vào. "Chào Quý ông Tự do. Tôi có chuyện cấp bách cần nói với ông."

Biệt danh đó, "Quý ông Tự do", là cách mà Ren luôn gọi ông, một sự công nhận thẳng thắn về Định Danh của ông.

Frei bật cười phá lên, tiếng cười sảng khoái xua tan đi vẻ mệt mỏi. "Ha! Tên nhãi trống rỗng. Lâu lắm không gặp. Nhìn thấy cậu là ta lại cảm giác có chuyện lớn không thể giải quyết bằng nắm đấm sắp xảy ra rồi."

Ren không nói gì. Anh chỉ im lặng đứng đó. Ngay lập tức, không khí ồn ào trong đầu Frei dường như cũng tĩnh lại. Ông biết đã đến lúc nghiêm túc.

"Đỉnh Ignis," Ren bắt đầu. "Con Golem ở đó... là một nhà tù."

Ren tường thuật lại mọi chuyện, ngắn gọn và chính xác. Về hai âm vang đối nghịch. Về [The Absolute Zero]. Và về dấu vết của [The Chaos] ở gần đó.

Nụ cười trên môi Frei tắt ngấm. Vẻ lười biếng biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng và sắc bén của một nhà lãnh đạo. Ông đứng dậy, đi về phía tấm kính khổng lồ nhìn xuống sự nhộn nhịp của kinh thành Aethel.

"Một Thần Thoại..." ông lẩm bẩm. Tình hình còn tệ hơn ông tưởng. Thông tin này nếu lộ ra, nó sẽ gây ra một cuộc chiến. Các quốc gia sẽ tranh giành nó như một vũ khí tối thượng, và Giáo Hội Tĩnh Lặng... lũ kền kền đó chắc chắn sẽ làm mọi cách để giải phóng nó.

Ông phải xử lý thật khéo léo. Ông cần ngăn chặn các Mạo Hiểm Giả đụng vào con Golem, nhưng cũng phải giữ bí mật tuyệt đối về sự tồn tại của [The Absolute Zero].

"Ngay lập tức," Frei quay lại, "Ta sẽ nâng mức độ nguy hiểm của Đỉnh Ignis lên cấp S. Lý do: 'Hoạt động ma thuật bất ổn, nguy cơ phun trào không thể dự đoán'. Treo thưởng cực cao cho bất kỳ thông tin `nào về hoạt động ở đó, nhưng đồng thời cấm tuyệt đối mọi nhiệm vụ chinh phạt."

Một quyết định táo bạo. Dùng chính sự tham lam của Mạo Hiểm Giả để biến họ thành tai mắt, thay vì những kẻ phá hoại.

Ren gật đầu. Kế hoạch này nguy hiểm vì nó thu hút sự chú ý, nhưng nó cũng là cách duy nhất để kiểm soát thông tin. "Tôi hiểu"

"Ta cần thêm thông tin về [The Absolute Zero]," Ren nói tiếp. "Nó có liên quan gì đến [The Chaos] không?"

Frei lắc đầu, quay lại bàn làm việc. "Những thông tin về Thần Thoại cổ xưa đó đã bị Giáo hội [Aeterna] niêm phong gần hết. Nếu còn nơi nào lưu giữ chúng, thì chỉ có thể là Thành phố của Tri thức, Wissen."

Wissen. Ren đã định hình được hướng đi tiếp theo của mình.

"Cảm ơn," Ren nói. "Tôi sẽ rời đi ngay."

"Khoan đã," Frei gọi lại. "Cậu vừa mang đến một thông tin đáng giá cả một quốc gia đấy, tên nhãi. Đến quầy lễ tân đi, nói với họ là ta bảo 'thanh toán chi phí tình báo cấp S'."

Ren gật đầu, quay người rời khỏi phòng.

Frei nhìn theo bóng lưng đó, rồi lại ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa thái dương. "Wissen... Một chuyến đi dài đấy. Lại sắp có bão rồi."

Ren quay trở lại đại sảnh ồn ào. Cô lễ tân tai thỏ thấy anh quay lại thì hơi ngạc nhiên, nhưng khi nghe anh truyền lại lời của Hội trưởng, cô suýt nữa ngất đi.

Vài phút sau, cô bé run rẩy đưa cho anh một cái túi da nặng trĩu và một chiếc hộp nhung nhỏ.

"Đây... đây là 100 đồng vàng, thưa ngài.", 100 đồng vàng là một lượng tiền khổng lồ, nó đủ chi trả cho một gia đình thường dân sống trong vòng 20 năm một cách thoải mái. Cô nói tiếp. "Và đây là vật phẩm hỗ trợ từ kho bạc của Hội."

Ren mở chiếc hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn giản, được khảm một viên tinh hạch màu xám trắng.

"Đây là (Ring of Swiftness)," cô lễ tân giải thích. "Bên trong là Tinh hạch của một Quái vật mang Định Danh [Speed]. Khi kích hoạt, nó sẽ bao phủ âm vang của Định Danh đó lên người dùng trong một khoảng thời gian ngắn, giúp tăng tốc độ đột biến. Sau khi sử dụng, nó sẽ tự động hấp thụ năng lượng xung quanh để nạp lại."

Ren đeo chiếc nhẫn vào ngón tay. Một công cụ hữu ích cho những tình huống nguy cấp. Anh cất túi tiền và rời khỏi Hội.

Trên tầng cao nhất, Frei đứng bên cửa sổ, nhìn xuống bóng người nhỏ bé đang lặng lẽ lướt qua đám đông và biến mất vào dòng người nhộn nhịp của Aethel.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!