"Ò Ó O O..."
Tiếng gà gáy cùng ánh sáng len lỏi qua khe cửa sổ đánh thức tôi dậy.
A! Không biết thế giới trở về như cũ chưa nhỉ?
Tôi gượng xoay người với tay đến chiếc điện thoại đặt bên bàn đầu giường. Nhỏ gọn, cứng cáp, đó là những gì bàn tay tôi cảm nhận được mà chưa cần nhìn.
Vậy là không phải giấc mơ à? Mọi thứ không trở lại như cũ à?
Không còn cách nào ngoài chấp nhận sự thật.
Tôi đặt lại chiếc điện thoại xuống bàn, gượng người ngồi dậy mà vươn vai và ngáp một hơi dài.
"Chắc 'nó' cũng đến nơi rồi đấy nhỉ? Bức thư! Nếu giống như trong game, chắc giờ này tới rồi."
Sinh nhật tuổi mười lăm của tôi vừa mới qua ngày hôm kia. Tức là ngay sau đêm sinh nhật của tôi thì thế giới liền thay đổi, trong trò chơi thì cũng là đêm mà tôi sẽ được thức tỉnh. Một sự trùng hợp không thể diễn tả.
Mà cũng may là tôi thức tỉnh được sức mạnh, chứ trong thế giới này mà không có sức mạnh thức tỉnh thì thà ở thế giới cũ còn hơn.
Sự thay đổi rõ ràng trong từng tế bào, cơ bắp là điều khiển tôi biết bản thân đã thức tỉnh. Và cách thứ hai để nhận biết thức tỉnh là...
"Hơi năng lượng, dưới danh xưng Mạnh, hãy hiện thân." Tôi dơ bàn tay ngửa lên và đọc một câu chú. Lập tức một đốm lửa đen bùng lên trong bàn tay tôi.
...Đây chính là cách để kiểm tra sự thức tỉnh, lửa màu đen là sức mạnh Chaos, còn lửa màu trắng là sức mạnh Order.
Vậy đó, tôi đã thức tỉnh sức mạnh Chaos. Tôi cứ nghĩ bản thân sẽ thức tỉnh sức mạnh Order cơ, vì tôi là người hiền lành, ảm đạm. Mà trong trò chơi có giới thiệu rằng sức mạnh thức tỉnh dựa trên tiềm năng phát triển được ẩn dấu và sự tương thích với năng lượng chứ không phải tính cách. Nhưng nói chung thì như vậy là cũng đã không tồi rồi, còn đỡ hơn không được thức tỉnh.
Trở lại vấn đề chính.
Chắc 'nó' ở ngoài phòng khách rồi, 'bức thư mời tham dự kỳ thi tuyển' của học viện Heliaras. Học viện đào tạo chiến binh thức tỉnh lớn nhất thế giới "Chaos & Order". Tất cả những ai bước đến tuổi mười lăm mà thức tỉnh đều sẽ được gửi thư đến. Lúc này có thể chấp nhận hoặc từ chối, tùy vào sở thích có muốn chiến đấu hay không, hay chỉ làm người thường.
Xuống giường, bước qua cánh cửa đi ra ngoài phòng khách. Tôi thấy cha mẹ đang ngồi ở bàn ghế phòng khách, ánh mắt nhìn xuống chiếc bàn gỗ, nơi đang đặt một tấm phong thư trắng. Đó chính là thư mời tham dự kỳ thi của học viện Heliaras.
"À Mạnh! Con dậy rồi à? Có thư gửi đến rồi này. Chắc con mong chờ nó lắm phải không?"
"Dạ cũng... không hẳn."
Tôi bước đến cầm phong thư lên ngắm nghía xung quanh. Hình ngôi sao bốn cánh dẹp được bao bọc trong hình tròn có những mũi nhọn chĩa ra biểu trưng cho ánh sáng loé lên. Đây là biểu tượng của học viện Heliaras.
Tôi có nên chấp nhận tham gia không? Tôi không biết chiến đấu, và cũng không muốn chiến đấu, bởi nó nguy hiểm.
"Sao vậy? Không thấy con phấn khích như lúc thức tỉnh nữa? Có chuyện gì sao?"
"Chẳng phải con muốn trở thành một chiến binh mạnh mẽ ư? Lại còn cái gì mà lập lời hứa trên vết sẹo ở mắt."
Tôi...phấn khích khi thức tỉnh ư? Tôi muốn trở thành chiến binh? Vết sẹo trên mắt! Lập lời thề nữa! A...Tôi hoàn toàn không có ký ức về chuyện đó. Tôi không có ký ức của bản thân ở thế giới thay đổi. Cũng tức là tôi không biết gì về quá khứ của mình ở thế giới đã thay đổi này. Vết sẹo trên mắt trái tôi, là do chơi đùa hồi nhỏ đâm đầu vào xe bò kéo. Vậy mà có vẻ như nó không còn phải như vậy nữa.
"Vết sẹo trên mắt con, nguyên nhân từ đâu vậy ạ?"
"Sao tự nhiên con lại hỏi điều ấy? Không phải con là người biết rõ nó nhất sao?"
"Con chỉ muốn xác nhận lại thôi ạ, không có gì đâu."
"Con đã bị một con quái thú mới thức tỉnh tấn công bất ngờ. May mắn là những chiến binh thức tỉnh đến kịp nên con mới không bị làm sao. Và cũng từ đó mà con ngưỡng mộ những chiến binh thức tỉnh, muốn trở nên giống như họ mà."
Là vậy sao! Cái thế giới chết tiệt này thay đổi cả quá khứ của mình. Lại còn cái gì mà được cứu, rồi thần tượng người đã cứu mình? Quá khứ của nhân vật chính đó hả? Tiểu thuyết nhiều quá rồi, tôi ơi!
"Con hiểu rồi ạ. Con sẽ mang nó vào phòng đọc rồi sẽ quyết định sau."
Tôi cầm tấm phong thư quay người trở lại vào phòng.
"Sao trông con nó cứ lạ lạ ấy nhỉ? Thật sự cứ thấy khang khác ngày thường sao ấy."
"Chắc là do hồi hộp ấy mà."
Bố mẹ tôi nói nhỏ.
Tôi không lạ, là cái thế giới này lạ mới đúng.
Vào trong phòng, tôi bóc phong thư lấy bức thư chính ở bên trong ra để đọc.
___
Thân gửi Mạnh!
Xin chúc mừng bạn đã may mắn trở thành người thức tỉnh. Chúng tôi là học viện Heliaras muốn mời bạn tham dự kỳ thi tuyển chiến binh thức tỉnh của học viện. Nếu bạn là người có hoài bão to lớn, là người muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ những thứ bản thân quý trọng thì hãy can đảm đến tham dự kỳ thi của chúng tôi.
Kính mong bạn xem xét!
Từ học viện Heliaras.
___
"Chà, giống hệt như trong trò chơi, không khác một chữ nào. Ngắn gọn mà xúc tích, đủ ý."
Vậy rồi giờ nên tính sao? Liệu mình có đủ can đảm thể trở thành chiến binh gì đó không? Mình... không phải người của thế giới này. Thế giới đã thay đổi thành thế giới mà sức mạnh thức tỉnh ngự trị. Chiến đấu nguy hiểm là điều không thể tránh khỏi. Tôi sợ điều ấy. Một người sinh ra và lớn lên trong thời bình thì lấy đâu ra dũng khí để chiến đấu.
Nhưng mà, tôi tò mò về học viện, về sự sát nhập của hai thế giới. Và về việc liệu tôi có thể gặp được những nhân vật nữ xinh đẹp trong trò chơi "Chaos & Order" nếu tới học viện đó không? Những nhân vật trong trò chơi đó liệu có thật ngoài đời không? Từ trong trò chơi bước ra đời thật, tức là 2D hoá 3D, vô lý vậy thì liệu họ có tồn tại được không? Chắc sẽ giống như Cosplay.
Được rồi! Muốn biết thì phải tới đó thôi. Và lại tôi là nhân vật chính mà, tôi có ký ức mà không ai có, vậy nên không việc gì phải sợ cả.
"Mình sẽ làm được. Ô!" Tôi dơ nắm đấm hướng lên trời mà hô hào đầy khí thế.
...
___
"Thấy chưa, xem giờ nó đang phấn khích thế nào kìa."
___
...
Hôm nay, ngày đầu tháng, ngày tôi lên đường theo tiếng gọi của con tim mách bảo. Thật sự giống như đi nghĩa vụ quân sự quá. Vì nó giống như lúc gia đình tôi đưa anh trai tôi đi vào năm ngoái. Cha mẹ tôi không buồn khóc như tiễn người anh trai tôi lên đường đi nghĩa vụ, mà lại vui mừng tự hào niềm nở.
Cái thế giới chết tiệt này thay đổi tất cả mọi thứ, cả một chút tính cách của cha mẹ tôi.
Mà có ổn không nhỉ? Một đứa con thơ mới mười lăm tuổi đã phải xa gia đình thế này? Mà với thế giới trong "Chaos & Order" thì chuyện này là quá bình thường, vậy nên cha mẹ tôi mới không lo lắng chút nào. Còn tôi thì lo muốn chết với cái thế giới kỳ lạ này.
"Cố gắng lên nhé con. Con sẽ làm được thôi, con đã chăm chỉ rèn luyện từ nhỏ để chuẩn bị cho ngày này rồi mà."
Tôi tròn mắt ngân giọng nói "Dạ..." với sự hoang mang nghi ngờ, rồi cũng đành mỉm cười để cha mẹ an tâm. "...Vâng ạ."
Cái thế giới chết tiệt này. Tập luyện từ nhỏ cơ đấy! Vậy sao cơ thể tôi vẫn tầm thường như lúc ở thế giới cũ thế? Cha mẹ chắc không phải máy móc nói theo lập trình đâu nhỉ?
"Nhưng từ sau cái đêm thức tỉnh thì cơ thể của con lại trở nên nhỏ yếu hơn... Thật kỳ lạ." Cha tôi vỗ vai nhìn tôi từ trên đầu xuống đến chân với ánh mắt suy tư.
Vậy là vẫn biết nghi ngờ, may là không phải bị ai đó điều khiển bắt ép nói những câu như vậy. Mừng quá!
"Được rồi, đi đi không khéo đến muộn lại phải chờ đến tháng sau."
"Vậy con đi đây ạ."
Tôi cứ vậy kéo vali rời đi mà không ngoảnh đầu lại nhìn thêm chút nào nữa. Tôi không muốn biến tình hình trở nên cảm động ướt đẫm nước mắt. Bởi vì biết đâu tôi lại không thể vượt qua kỳ thi nhập học thì sao? Lúc đó quay trở lại nhìn mặt cha mẹ chắc sẽ khó xử lắm.
"Cố gắng lên nhé, không cần phải đứng đầu đâu, chỉ cần đừng để trượt là được." Mẹ tôi lớn giọng với nói theo.
Dù có ký ức của thế giới trước, dù đã biết được trong bài thi của học viện có gì nhờ trò chơi rồi, nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để khẳng định mình chắc chắn sẽ đậu. Vì đây không còn là trò chơi nữa, mọi thứ đã được sát nhập với thế giới thực nên không biết chừng tình tiết lại khác đi. Nhưng cố thì vẫn phải cố thôi, không thể để cha mẹ buồn lòng, thất vọng được.
Thời gian chờ đợi ngày thi tuyển vừa qua tôi cũng không có ngồi chơi, tìm hiểu về thế giới, về cách thức điều khiển năng lượng và sử dụng phép thuật. Tôi không hề lơ là chút nào vì nó liên quan đến mạng sống của tôi sau này.
...
Đến ủy ban tỉnh, nơi đang tập hợp những đứa trẻ mười lăm tuổi ở trong tỉnh đã thức tỉnh trong tháng vừa rồi. Chúng tôi trước tiên cần phải ghi danh để chính quyền nắm được danh tính và số lượng. Rồi tất cả chúng tôi ở đây sẽ được cán bộ dẫn đến cánh cổng không gian kết nối với học viện Heliaras. Mỗi đất nước chỉ có một cánh cổng dịch chuyển duy nhất được đặt tại thủ đô. Để sử dụng được cánh cổng phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nên mới phải tụ tập những đứa trẻ thức tỉnh trong cùng tháng ở khắp đất nước lại với nhau để dịch chuyển một thể.
Ở đây, hiện tại chỉ có tầm ba mươi người, có vẻ số lượng người trong tỉnh tôi thức tỉnh không nhiều, và chắc chắn cũng có một phần những bạn trẻ lựa chọn không muốn chiến đấu.
Mà nhìn mấy đứa ở đây! Chúng nó đều bằng tuổi tôi đấy hả? Sao đứa nào đứa nấy đều to cao như vừa từ khu đặc huấn ra vậy? Quan sát kỹ lắm cũng chỉ có một đến hai đứa nhỏ con bình thường, và hai-ba người con gái.
"Được rồi tất cả tập trung lại nào."
Một người cán bộ mặc quân phục xanh lá đi đến hô lớn. Và mọi người lập tức xếp hàng ngay ngắn trước mặt người cán bộ ấy như đã chờ đợi điều này rất lâu rồi.
"Mà trước khi khởi hành, có một chuyện hết sức quan trọng chúng tôi cần thông báo với các em."
Đột nhiên lại có chuyện quan trọng, chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Vì cổng dịch chuyển đang gặp vấn đề nên đợt này tất cả sẽ di chuyển bằng thuyền đến lục địa Oliver."
"Ế...!" Mọi người đồng thanh.
"Tại sao lại như vậy?"
"Vậy thì chẳng phải sẽ đến học viện rất muộn sao?"
"Tôi đã phải chờ cả tháng rồi đấy."
Một đứa đen đủi sinh nhật đầu tháng phải chờ đến đầu tháng sau mới được đến lượt.
Mà đúng là xui xẻo mà, không thể tin được cái tỷ lệ nhỏ bé ấy lại vào tháng này và đất nước này.
"Hài..." Tôi thở dài vì tôi biết chuyện gì đang xảy ra và sẽ sắp xảy ra.
Đây là một kỳ thi khảo nghiệm nhập học của học viện, mà mỗi năm sẽ chọn ra một đợt của một đất nước bất kỳ để di chuyển bằng thuyền đến học viện Heliaras ở lục địa Oliver. Trên hành trình di chuyển bằng thuyền đó, sẽ có vài nhiệm vụ...à không, giờ nên gọi là tai nạn ngoài ý muốn mới đúng. Đây chính là bài thi nhập học đặc biệt của học viện.
Nhắc đến lục địa Oliver và học viện Heliaras, khi bước ra thế giới này. Vị trí của nó nằm ở giữa Thái Bình Dương, một lục địa có diện tích bằng một nửa Châu Úc.
"Vì sự hy hữu này mà toàn bộ chuyến đi sẽ được bao ăn uống, ở và vui chơi trên chiếc thuyền du lịch sang trọng."
Nghe tới đây, con mắt của những bạn trẻ sáng lên long lanh như vừa nhặt được kim cương giữa đường. Tiếng hét sung sướng, tiếng chân dậm nhảy vui mừng cùng miệng "tuyệt vời" phát ra không ngớt.
Là kẻ hiểu rõ nhất vấn đề và tình hình, tôi có cảm xúc ngược lại với tất cả. Du thuyền sang trọng là thật, được bao ăn ở là thật, nhưng cái giá phải trả có thể là tính mạng, là cả tương lai không có mặt ở học viện Heliaras. Tất cả là để mọi người mất cảnh giác và bị đánh trượt thẳng cẳng trước khi đến được đến được học viện, đôi khi mất mạng cũng không phải điều không thể, nếu chủ quan quá mức.
"Mỡ đấy, húp đi, rồi sau đó mỡ máu mà chết." Tôi thì thầm tự kỷ.
Nhưng tôi lại biết khá rõ về những thử thách, nhiệm vụ trên tàu nên có lẽ đây lại là một may mắn. Với việc hoàn thành tất cả thử thách, tôi sẽ có một trăm phần trăm đỗ vào học viện. Ừm... Cũng không tồi!
"Được rồi." Người cán bộ vỗ tay ra hiệu để mọi người tập trung chú ý trở lại "Nếu tất cả đã nắm rõ được tình hình thì giờ chúng ta sẽ di chuyển luôn."
Một chiếc xe bus đi đến dừng lại ở trước cổng. Tất cả đổ dồn ánh mắt về đó, có vẻ rất phấn khích khi nghĩ đến du thuyền sang trọng.
"Được rồi, lần lượt lên xe nào, những ai bị say xe sẽ lên cuối cùng và ngồi ở phía đầu."
Tôi đang đứng gần cuối hàng nên chắc phải ngồi phía gần đầu, mong là yên ổn chút. Tôi chẳng quen ai ở đây cả, tôi cũng không muốn bắt chuyện với người lạ.
Sau khi ổn định chỗ ngồi trên xe, tôi chỉ dám thở dài trong suy nghĩ. Vì chỗ ngồi cạnh cửa sổ của tôi, tôi đã phải nhường nó lại cho một bạn nữ xinh đẹp có mái tóc đuôi ngựa cùng một ánh mắt sắc sảo lạnh lùng.
Tôi có dễ dãi quá không nhỉ? Mà không biết làm vậy có ghi được điểm nào trong mắt bạn nữ đó không nữa? Dù sao đây cũng là điều may mắn đó chứ, khi cả chiếc xe chỉ có ba bạn nữ thì tôi ngồi cạnh một người rồi. Nhưng, ngồi cạnh mà không nói gì thì cũng như không ấy.
Tôi liếc mắt sang nhìn thoáng qua, hay còn gọi là nhìn trộm. Cô ấy ngồi nhìn ra bên ngoài qua cửa kính với một tâm trạng khá là... chịu. Tôi không biết cô ấy cảm thấy thế nào vì cái cơ mặt lạnh băng cùng ánh mắt vô cảm đó. Tôi không rõ phụ nữ của thế giới sau khi sát nhập này mạnh mẽ hay không, nhưng trong trò chơi là họ mạnh khiếp luôn. Đồng đội bên cạnh nhân vật chính đa số là nhân vật nữ nên tôi nghĩ vậy.
Mà thôi kệ đi, chán thế này thì đi ngủ cho thời gian trôi nhanh qua vậy. Nhưng cái bọn ở phía sau khá ồn đấy chứ. Mấy tên này làm quen với nhau nhanh vậy!
"Mọi người này, hay là giờ tất cả lần lượt tự giới thiệu về bản thân mình đi. Chúng ta là bạn đồng trang lứa, hơn nữa cũng coi là cùng quê rồi, vậy nên hãy làm quen, để sau này biết mặt, nếu có cùng đỗ thì giúp đỡ nhau trong học viện. Thấy sao?" Một bạn trẻ to cao có tính cách hòa đồng ở phía sau liền đứng lên nói lớn.
"Chà... Ý kiến không tồi đâu nhóc." Sĩ quan cán bộ với vẻ mặt hài lòng mà gật gù đồng tình.
"Được rồi, vì tôi đề xuất nên để tôi trước. Tôi là Cường, sinh ngày 18, tháng và năm thì chắc ai cũng biết rồi. Sở thích của tôi là rèn luyện thân thể, ước mơ của tôi là trở thành một chiến binh anh hùng bảo vệ người dân khỏi quái thú, và cuối cùng sức mạnh thức tỉnh là Chaos. Xin hết."
Lời tự giới thiệu kết thúc, một chàng vỗ tay vang lên dành cho người bạn trẻ tên Cường phá vỡ không khí ảm đạm vốn có trên xe. Rồi sau đó là lần lượt từng người từ dưới lên trên bắt đầu cũng tự giới thiệu chút ít về bản thân.
...Và cuối cùng cũng đến tôi.
"À thì... xin chào mọi người. Tôi là Mạnh. Ừm... sức mạnh thức tỉnh 'Chaos'. Ờm... Xin hết."
Ngắn gọn vậy thôi, tôi không muốn giới thiệu quá nhiều về bản thân.
"Tôi là Huệ, sức mạnh thức tỉnh 'Order'."
Bạn nữ bên cạnh tôi cũng ngắn gọn y chang như tôi, chỉ được cái là nói trôi chảy lưu loát không vấp như tôi.
"Hứm... Hai cậu, là một cặp hả?"
Cả đám nhìn về phía tôi và Huệ sau khi chúng tôi tự giới thiệu xong.
"Không."
"Không hề."
Chúng tôi phủ nhận gần như cùng lúc.
"Thế tại sao chỉ mỗi hai người giới thiệu ngắn cụt lủn vậy? Ít nhất..."
Đang nói, cậu bạn Cường bị ngắt lời không thương tiếc bởi Huệ.
"Tôi thấy mấy thông tin khác là không cần thiết, chỉ cần biết tên để gọi và sức mạnh thức tỉnh là đủ rồi."
"Đồng quan điểm." Tôi hùa thêm vào.
Mà giọng của cô bạn Huệ này nghe êm tai đấy chứ, chỉ là câu từ của cô ấy hơi... không được thục nữ.
Người bạn Cường lực bất tòng tâm không thể nói thêm được gì nữa. Nhưng tưởng rằng mọi chuyện êm đẹp kết thúc tại đây, người tiếp theo sẽ giới thiệu thì...
"Nhưng hai cậu thực sự không phải một cặp hả?"
Từ việc tự giới thiệu về bản thân, nay đã được được rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Câu chuyện về tình yêu, tình ái mà nhân vật chính là tôi và Huệ.
"Có nhất thiết phải hỏi lại lần nữa khi mà đã có câu trả lời rồi không? Chúng tôi đây là lần đầu tiên gặp nhau, không có thứ gì gọi là tình cảm ở đây cả, vậy thôi." Tôi với vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhưng mấy người xung quanh thì lại không thèm quan tâm đến điều đó, thứ họ quan tâm là niềm vui khi trêu đùa về tình yêu.
"Hiện tại thì không có gì nhưng sau này biết đâu sẽ có gì thì sao."
"Hai cậu đồng quan điểm như vậy, hợp nhau mà. Vậy cả hai có người yêu chưa? Nếu chưa thì... biết rồi đó."
Mấy người phiền ghê đấy. Làm như mấy người có người yêu hết rồi vậy, giờ đi mai mối cho người khác.
"Chưa có! Thế nhưng tôi có quyền chọn người mình sẽ yêu. Vậy nên không cần làm phiền các bạn phải nhọc lòng đâu."
Trước lời phản pháo của Huệ, tất cả ngỡ ngàng bất ngờ mà không thể nói gì thêm. Mọi thứ đã ngay lập tức chìm trong lặng im nên tôi cũng không ngu mà lên tiếng làm gì.
Và khi tôi tưởng rằng mọi thứ đã yên ổn thì...
"Ôi không, bị khước từ rồi kìa!"
"Đừng buồn quá Mạnh à, hãy mạnh mẽ lên, đừng có nghĩ quẩn gì nhé."
"Tội nghiệp, để tôi chia cho bạn ít bánh nhé."
Một đám bám lấy vai tôi mà rung lắc, rồi còn tỏ ra thương cảm.
Mấy tên khùng điên này, làm như tôi là người tỏ tình ấy.
"Được rồi, được rồi, đến người tiếp theo tự giới thiệu rồi." Mặc kệ tất cả, tôi cứ vậy bẻ lái vấn đề trở về như ban đầu.
Và cũng từ đây mà mọi chuyện lắng xuống. Tôi lập tức tựa lưng vào ghế mà ngửa mặt lên thở phào một hơi. Sự thoải mái này thật quý giá, tôi nhanh chóng gục đầu mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.
0 Bình luận