Căn bếp nhỏ của Tomahi đã thức giấc từ khi trời còn mờ sương. Ánh đèn vàng dịu phủ xuống không gian yên ắng, vẽ nên những dải sáng ấm áp trên nền gạch men và mặt bàn inox sáng loáng. Không gian tuy khiêm tốn nhưng sạch sẽ và gọn gàng đến từng chi tiết, toát lên một vẻ chăm chút chỉn chu.
Chàng trai trẻ với mái tóc mềm rối nhẹ, khoác chiếc tạp dề in hình mèo con, bắt đầu ngày mới bằng việc chế biến sẵn các nguyên liệu rồi tiến hành thực hiện công việc làm bánh của mình một cách từ tốn, cẩn thận và kiên nhẫn.
Đôi tay anh nhịp nhàng lướt trên khối bột, từng động tác điêu luyện, đều đặn như đã gắn bó từ lâu. Cử chỉ xoay, ấn, gấp đều gọn gàng và dứt khoát, tạo thành một nhịp điệu trôi chảy. Thi thoảng, như để phá đi cái đều đặn đó, anh lại vo nặn khối bột thành một hình thù nhỏ nhắn na ná Mahi. Nhìn hình dạng quen thuộc dần thành hình, khóe môi anh bất giác cong cong. Ngón tay nghịch ngợm chọc vào “khuôn mặt bột” kia vài cái như thể đang lén bày trò trêu ghẹo cậu.
Trên mặt bàn, các nguyên liệu tươi mới trải dài với đủ sắc màu: bơ vàng nhạt, trứng óng ánh, trái cây đỏ, vàng, xanh, cùng những loại hạt và socola vụn. Hơi ấm từ lò nướng lan tỏa khắp căn phòng, bao phủ mọi thứ bằng một cảm giác êm đềm, yên ổn đến khó tả.
Âm thanh từ gian bếp vang lên chậm rãi, nhịp nhàng. Tếng máy trộn bột đều đều như hơi thở, hòa cùng tiếng khay kim loại va nhẹ vào nhau, tạo nên những âm vang nhỏ nhưng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Thi thoảng, tiếng lách cách vang lên khi muỗng chạm vào thành bát sứ, dịu dàng mà không hề lạc lõng.
Trong lúc chờ bánh quy chín, Satozu chuẩn bị làm thêm một vài loại bánh kem nữa. Bột được trộn đều tay, mềm mịn như nhung, lướt qua đầu ngón tay anh một cách êm ái. Trong một chiếc âu khác, lớp kem béo ngậy đã được đánh bông lên sẵn, trắng muốt và nhẹ như mây.
…
Tầm hơn bảy giờ, Mizuki mới lê lết cái thân mỏi nhừ xuống quán. Cô đã thay đồ gọn gàng, tóc tai cũng chải chuốt. Ấy vậy mà đôi mắt vẫn không thể mở ra nổi vì cơn buồn ngủ chưa chịu rời đi.
Từ cầu thang nhỏ nối liền tầng trên với gian bếp phía dưới, Mizuki lò dò bước xuống, dáng đi lững thững, từng bước uể oải.
Vừa bước tới cửa phụ của căn bếp, Mizuki vươn vai một cái thật dài, rồi đứng chệnh choạng tại chỗ, cố gắng gom hết sự tỉnh táo còn sót lại để cất giọng chào một cách nghiêm túc:
“Buổi sáng tốt lành Ama!”
Satozu lúc ấy đang bê một khay bánh ra khỏi bếp lò, khẽ nhếch môi trêu ghẹo khi thấy vẻ ngoài bất đồng của cô:
“Em có thật sự dậy không vậy hả, sóc con?”
“Em cũng đâu muốn vậy, mắt cứ híp lại thôi dù đã lau mặt.” - Mizuki vương người ngáp tiếp. - “Không cho Ama gọi như vậy đâu!"
Cô lảo đảo bước tới bên anh, cố gắng phụ lấy thêm mấy khay lớn khác trong tủ ra. Vì mắt vẫn còn díp lại nên có vài lần suýt vấp ngã, nghiêng cả khay. May mà vẫn gượng được. Satozu nhìn cái dáng loạng choạng, ngốc nghếch ấy mà chỉ biết cười nhìn theo.
Đợi khi khay cuối cùng yên vị trên bàn, Satozu đưa tay lên quệt mấy giọt mồ hôi trên trán. Lúc anh quay đầu liền thấy một Mizuki đang ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật.
“Đúng là ở lâu lây tính nhau mà!”
Satozu lẩm bẩm cười bất lực, anh tiến ra quầy ngoài lấy cho Mizuki một ly sữa nóng.
Không lâu sau, một giọng nói lười nhác vang lên từ phía cửa chính:
“Ủa sao cửa khoá vậy? Satozu mở cửa cho Ú vào đi!”
Âm giọng kéo dài như một cuộn chỉ, vừa gắng gượng tỉnh táo lại vừa phảng phất sự ngái ngủ không thể che giấu. Mizuki nghe thấy thanh âm quen thuộc, mày cô liền nhíu lại. Cô quay trái quay phải, mắt híp đảo nhanh về phía cửa phụ gần bếp - nơi cô vẫn tưởng là nguồn phát ra tiếng nói.
Nhưng chờ mãi không thấy ai xuất hiện. Cô bước tới, mở hé cánh cửa phụ ra, ngó nghiêng một lúc rồi mới ngờ ngợ nhận ra là tên Ú béo đó đi cửa chính.
Giật mình, cô dường như tỉnh táo hơn hẳn, Mizuki quay đầu nhìn Satozu đang đứng trước khung cửa vào bếp. Bốn mắt chạm nhau, cô mím môi còn anh cố nhịn cười.
“Ra liền, ra liền.” - Satozu kìm nén tiếng cười bước tới mở cửa.
Cánh cửa vừa hé, trước mắt anh là một Mahi với đôi mắt to mắt nhỏ lờ đờ, tóc tai rối như tổ quạ. Bộ đồ ngủ xộc xệch nhăn nhúm. Theo phản xạ cậu lết vào trong, tìm đến một chỗ gần cửa sổ, không nói không rằng, úp mặt xuống bàn, ngủ tiếp.
Satozu thật sự cạn lời luôn với Mahi. Anh quay đầu đi che miệng, vai không ngừng rung lên.
Một ngày mới ở Tomahi bắt đầu như thế đó.
…
Mizuki đứng trước quầy, chăm chú xem lại một số công thức pha chế, ánh mắt dán chặt vào từng dòng chữ, tay thỉnh thoảng ghi chú nhanh. Cô hoàn toàn không hay biết rằng tên Ú béo nhà mình đang lén lút lẻn vào, bước nhẹ nhàng đến tủ lạnh mini đặt dưới quầy.
Cánh cửa lạnh mở ra, tiếng “tách” nhỏ vang lên và Ú ta nhanh tay rút ra một lon nước ngọt, ngắm nghía kỹ xem có phải vị bản thân muốn thử không rồi mới giấu khéo dưới áo.
Lúc đi ngang qua, tên Ú béo còn đứng lại hóng hớt, tò mò nhìn xem Mizuki đang làm gì mà chú tâm tới vậy. Hoá ra cô đang tính toán số liệu. Ở một vài vị trí, cô còn vẽ gương mặt của cậu. Cứ như thể cậu là một NPC chuyên cung cấp dữ liệu, thông tin trong thế giới công thức của cô.
Mahi nhịn cười nhưng biết bản thân không nên ở lại quá lâu. Cậu nhón chân, lùi từng bước một rồi chạy mất hút vào bếp.
Tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có khách ghé thăm. Mizuki giật mình rời ánh nhìn từ cuốn sổ về phía cửa.
Jany bước vào, trên tay chàng trai bê một chậu hoa. Cậu ngại ngùng tiến tới quầy:
“Buổi sáng tốt lành chị Miura. À thì em tới để mang chậu hoa mà bà Bize muốn gửi tặng anh chị.”
“Thì ra là Jany à. Cảm ơn em nhé!” - Mizuki mỉm cười, đưa tay đón lấy chậu hoa từ Jany.
Cô quay người về phía khu vực pha chế, đặt nó xuống bên cạnh máy pha cà phê. Động tác nhẹ nhàng, tự nhiên đến mức khiến không gian quanh cô như lắng lại một nhịp. Ánh sáng ấm áp từ đèn trần hắt xuống, phủ lên mái tóc và tấm lưng thiếu nữ một lớp sáng dịu, khiến Jany ở phía đối diện chỉ biết dõi theo, ánh mắt không thể rời, tim đập liên hồi.
Mahi ló đầu ra khỏi bếp, hóng hớt xem ai vừa đến. Thấy đó là Jany, cậu chẳng vội mở miệng, chỉ tựa vai vào khung cửa mà im lặng quan sát. Được một lúc, cậu đã rút ra vài kết luận nho nhỏ: Mizuki vẫn đẹp đến nao lòng, còn tâm trí của Jany đã bay biến tận đâu, ánh mắt cứ dính chặt lấy người ta không buông. Nhìn cái cách cậu chàng ngẩn ngơ để lộ rõ từng nhịp rung động, Mahi chỉ khẽ nhếch môi lắc đầu, thầm thở dài cho sự ngốc nghếch ấy. Rồi cậu quyết định nhảy ra xen ngang:
“Buổi sáng vui vẻ Jany! Hôm nay quán mới mở nên trà bánh đều được giảm giá đó!”
Mahi tiến lại sát bên Jany, giơ tay hướng về tủ kính trưng bày. Giọng cậu bỗng trở nên sang sảng, như một người dẫn chương trình đang thao thao bất tuyệt:
“Chú nhìn đi, bánh sò huyết đế vàng óng này, xen lẫn những dải mứt uốn lượn mềm mượt. Nhân thì nhồi đầy kem dâu tươi, có cả phần thịt dâu mọng nước bên trong. Trên mặt lại điểm thêm mấy viên đường ngọc trai, còn cài cả hoa kiwi với hoa xoài nữa chứ… Ực…”
Lời giới thiệu vừa dứt, người không kìm được sự thèm thuồng lại chính là tên Ú béo.
Mizuki chỉ biết khẽ lắc đầu, bất lực trước sự ngốc nghếch của Mahi. Trái lại, Jany có chút lúng túng như thể bị đẩy vào tình huống khó xử. Cậu chàng vô thức buột miệng:
“Vậy… lấy cho em cái bánh đó đi.”
Mizuki thoáng sững người, đôi mắt tròn xoe nhìn Jany. Cô không rõ cậu nhóc này là thật sự bị dụ hay chỉ muốn tỏ lòng tốt. Một thoáng sau, Mizuki nở nụ cười tiêu chuẩn, dịu dàng như thường lệ:
“Được thôi. Chờ chị gói lại nhé.”
Mizuki bước tới mở tủ, lấy phần bánh đó ra. Cô bê bánh vào quầy pha chế để rồi nghiêng cúi người, kéo gầm bàn để lấy xấp giấy gói, thiệp cảm ơn cùng hộp trong suốt, con dấu và hộp mực.
Tấm giấy trải ra mang màu ngà nhạt, ánh sáng dịu hắt lên khiến nó thoáng nhuốm sắc xưa cũ. Và rồi, chính tấm thiệp cảm ơn mới lặng lẽ giữ chặt ánh nhìn. Trên mặt giấy, hình quán Tomahi hiện ra bằng những đường nét mềm mại, nép mình giữa ngàn đóa hoa mùa hạ:
Hoa giấy hồng nhạt buông rủ xuống mái hiên, từng dải mềm mại khẽ lay trong gió, như tấm rèm mỏng phủ xuống khoảng trời nhỏ. Ven lối đi, bụi oải hương tím nở thành vệt dài dịu nhẹ, những cành hoa nghiêng mình run rẩy như đang thì thầm với gió. Giữa sắc tím ấy, hướng dương chen lên rạng rỡ, cao lớn và ấm áp, những khuôn mặt vàng đồng loạt hướng về bầu trời xanh. Loa kèn vươn cao thanh thoát, quấn quýt với cột gỗ và hàng rào. Ở những góc khuất, cẩm tú cầu xanh tím kết thành chùm tròn đầy, ánh sáng len qua làm chúng lấp lánh như điểm lại nét trầm giữa muôn sắc rực rỡ.
Cảnh sắc ấy vừa quen thuộc đến day dứt, lại vừa xa vời; như một bức tranh cũ được nâng niu giữ gìn trong trí nhớ, mơ hồ mà dịu dàng, tựa giấc mơ xa xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Mizuki đặt chiếc bánh vào hộp trong suốt. Cô chậm rãi gấp từng nếp giấy ôm sát lấy hộp. Tiếng sột soạt vang lên khẽ khàng rồi dần tan vào sự tĩnh lặng của gian phòng. Mizuki không quên đóng một dấu ấn nhỏ mang khuôn mặt đặc trưng của Mahi xuống tấm thiệp.
Cuối cùng, Mizuki chọn một sợi ruy băng lụa vàng nhạt, buộc khéo léo thành chiếc nơ xinh xắn. Tấm thiệp cảm ơn cùng túi quà nhỏ cũng được thắt gọn nơi nút nơ ấy. Dưới ánh đèn ấm dịu, hộp bánh cuối cùng cũng hoàn chỉnh.
Mizuki ngắm thành quả của mình, khóe môi khẽ cong khi ánh mắt dừng lại ở chiếc đồng hồ mini đặt bên cạnh. Cô mỉm cười mãn nguyện, tốc độ gói quả thật đã nhanh hơn trước. Bao công sức luyện tập của cô chẳng hề uổng phí.
Nâng hộp bánh lên bằng cả hai tay, Mizuki quay người, bước tới quầy thanh toán rồi nhẹ nhàng đưa nó tới trước mặt Jany:
“Của em đây!”
Jany vội vàng đưa tay ra đón lấy, động tác có chút lúng túng,. Cậu khẽ ho một tiếng rồi lí nhí nói, giọng pha chút ngượng ngập:
“Cảm ơn chị! Ờm… chị mau thanh toán cho em đi ạ.”
Mizuki gật đầu, nhìn vào bảng giá tiền, cô hỏi:
“Em quẹt thẻ, chuyển khoản hay đưa tiền mặt?”
“Quẹt thẻ ạ.” - Jany luống cuống ôm hộp bánh bằng một tay, tay còn lại vội lục ví lấy thẻ ngân hàng đưa ra.
Mizuki nhận lấy thẻ từ tay Jany. Máy quét kêu lên một tiếng “tích” nhỏ khi thẻ lướt qua, ngón tay cô thoăn thoắt ấn vài nút rồi kéo tờ hóa đơn in ra. Ngẩng đầu, Mizuki mỉm cười, nói với Jany:
“Cảm ơn em đã mua bánh nhé. Em có tin vào vận may của mình không? Nhân dịp khai trương, mọi khách hàng đều được tham gia vòng quay may mắn để rinh quà. Ở Tomahi, gần như ô nào cũng là phần thưởng cả… chỉ có một ngoại lệ duy nhất. Nhưng mà, chắc em không xui đến mức đó đâu nhỉ?”
Jany gật đầu lia lịa, dáng vẻ ngốc nghếch ấy vô tình khiến Mizuki bật cười. Âm thanh trong trẻo vừa vang lên, gương mặt Jany lập tức đỏ bừng. Cậu luống cuống quay đi, cố che giấu nhưng vành tai nhuốm đỏ đã vô tình tố cáo cậu.
“V… vâng ạ!”
Mizuki nhận ra sự lúng túng của cậu nhưng cô không muốn trêu ghẹo. Cô đưa mắt tìm Mahi, định nhắc cậu đi lấy vòng quay may mắn. Đúng lúc ấy, Mahi đột ngồi trồi lên từ phía dưới ngay cạnh cô. Điều đó khiến Mizuki giật mình nghiêng người lùi lại theo phản xạ.
Khi đã bình tâm, Mizuki mới nhận ra kẻ vừa hù mình chẳng phải ai khác ngoài Mahi. Cô lườm cậu. Thế nhưng cái tên Ú béo ấy lại còn nhởn nhơ cười hề hề đáp trả. Mizuki bèn đưa tay véo má cậu coi như trừng phạt.
“Ú mang vòng quay cho Mizuki. Mà đổi lại bị kéo má. Thật bất công!” - Mahi ôm má kêu rên lớn.
“Tính ra là không hề mạnh tay luôn ấy!” - Mizuki chỉ còn biết xoa trán, lắc đầu bất lực.
Trong lúc Mizuki chăm chú gói đồ, Jany đứng đó, ánh mắt không rời khỏi tấm lưng cô. Nhìn cậu chàng nhập tâm quá, Mahi thấy hơi nhàm chán liền lủi ra chỗ khác. Đi được vài bước, cậu chợt nhớ đến trò chơi khai trương của quán. Đoạn chắc Mizuki sẽ đề cập tới nên cậu đã hớn hở chạy ngược lại hướng định đi ban đầu để lấy vòng quay.
Mizuki không muốn bận tâm tới tên Ú béo thích ăn vạ kia nữa. Cô quay về việc chính. Cô đẩy vòng quay, bảo Jany:
“Quay đi em!”
Jany gật đầu, đưa tay về phía vòng quay. Tiếng lục cục vang lên nhịp nhàng, đều đều, khi từng quả bóng xoay tròn va vào nhau. Cả không gian như lắng xuống, chỉ còn âm thanh nhỏ bé của những quả bóng va chạm, khiến Mahi và Mizuki đều nín thở dõi theo.
Jany thả tay cầm, vòng tròn quay chậm lại rồi dừng hẳn. Quả bóng nhựa rơi xuống, lăn lóc trên mặt bàn, được cậu giữ lấy trách rớt khỏi.
Jany cẩn thận nhấc quả bóng lên, nắm nhẹ để nó tách ra. Một cuộn giấy nhỏ xuất hiện. Cậu đưa tay kéo nó thẳng ra, ánh mắt tập trung nhìn. Giọng chàng trai trầm đều, chậm rãi đọc từng chữ lên:
“Một lý nước tự chọn nhưng là loại có sẵn trong tủ lạnh.”
Mizuki đưa tay lên che miệng, nhướng mày hằng giọng cảnh cáo, không quên gõ nhẹ vào đầu Mahi từ phía sau:
“Em chọn đi để chị đi lấy cho.” - Mizuki đẩy tờ thực đơn tới trước mặt Jany, tươi cười.
Jany lặng người một chút, cảm giác có gì đó lạ lùng len lỏi trong lòng. Linh cảm mách bảo rằng mọi chuyện không hề đơn giản. Nhưng cậu đã bị tẩy não trước nụ cười dịu dàng của Mizuki. Vì vậy chàng ngốc này chẳng thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu, đỏ mặt ngại ngùng, ngoan ngoãn vâng dạ.
…
Mahi định bụng cố thức thêm một lát để chờ nhóm Shigure, nhưng cơn no sau bữa trưa khiến mí mắt cậu nặng trĩu. Ôm lấy chiếc gối, cậu ngả người ra sau, kháng cự đôi chút rồi cuối cùng cũng chịu thua. Cậu liền đặt gối hờ lên đùi Mizuki, nghiêng đầu xuống, nằm dài và thả mình vào giấc ngủ. Nhịp thở dần chậm lại, đều đặn, hơi ấm khẽ phả lên lớp vải mỏng.
Ngay bên cạnh, Mizuki vẫn ngồi thẳng lưng, tay cầm iPad. Ngón tay cô thoăn thoắt lướt trên màn hình, khi thì vẽ những đường nét mềm mại, khi thì gõ vào bàn phím để ghi chú. Ánh sáng xanh nhạt hắt lên gương mặt cô, phản chiếu sự tập trung không ngừng nghỉ.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Quạt trần xoay vòng đều đặn, tiếng cánh quạt hòa cùng hơi mát của điều hòa, đưa vào không gian một cảm giác êm dịu. Ánh sáng ngoài cửa sổ in những vệt sáng nghiêng dài trên nền gạch. Một người ngủ say, một người miệt mài. Cả khung cảnh như chậm lại, lặng lẽ mà đầy nhịp điệu riêng.
Mahi vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì tiếng chuông cửa đã vang lên, phá tan bầu tĩnh lặng trong phòng. Cánh cửa gỗ khẽ bật mở, Neiya là người bước vào đầu tiên. Hôm nay y có vẻ phấn khích đến lạ kỳ, từng cử động đều mang theo sự tùy tiện và náo nhiệt. Chuông cửa còn chưa dứt, giọng y đã ngân dài:
“Bọn em đến rồi nè! Ú ơi!”
Âm thanh lan dội khắp gian phòng, kéo Mizuki ra khỏi màn hình iPad. Cô ngẩng đầu, đưa tay xoa trán, sau đó vươn vai. Dáng vẻ lộ rõ sự mệt mỏi.
Mahi cũng không thoát khỏi sự quấy rầy ấy. Cậu lồm cồm chống tay ngồi dậy, cơn buồn ngủ còn đè nặng khắp người. Đôi mắt một bên mở to, một bên khép hờ, nửa tỉnh nửa mê. Ánh nhìn ngơ ngác hướng về phía cửa.
Ngay sau đó, những bước chân rộn ràng nối tiếp nhau vang lên. Cả nhóm lần lượt tiến vào, không khí vốn yên ắng bỗng chốc trở nên đông vui. Người đi cuối cùng là Shinru, cậu vẫn giữ vẻ lễ phép như thường, cúi nhẹ người rồi cất giọng:
“Xin phép ạ.”
Neiya thong thả tiến lại gần, chẳng nói chẳng rằng liền ngồi xuống cạnh Mahi. Y đưa cả hai tay ra kéo má cậu. Mahi còn ngái ngủ, chưa kịp nhận thức đầy đủ, nên chẳng buồn phản kháng. Chứ thường ngày không có chuyện dễ dàng chọc ghẹo tên Ú béo này vậy đâu.
“Hihi, mới ngủ dậy hả Ú? Thảo nào hôm nay ngoan thế này!” - Neiya bật cười khoái chí.
Mizuki liếc sang, bắt gặp cảnh đó liền thở dài. Cô chống cằm, giọng nhàn nhạt nhưng mang theo ý cảnh cáo:
“Đừng chọc Ú nữa. Khi nào tỉnh hẳn, tên ấy sẽ không để yên cho nhóc đâu.”
Neiya có vẻ chẳng mảy may để tâm đến lời nhắc của Mizuki, y vẫn tiếp tục ghẹo Mahi. Mizuki khẽ chau mày. Cô biết nếu để mặc, chỉ một lúc nữa khi Mahi bình thường lại, cả căn phòng này chắc chắn sẽ náo loạn. Để ngăn trước, cô đưa tay kéo cậu ôm vào lòng.
Thuận theo động tác ấy của Mizuki, Neiya buông tay khỏi má Mahi. Và được chào đón bằng một cú gõ từ phía sau đã giáng xuống đầu. Động tác tuy nhẹ nhưng đủ khiến y cứng đớ. Neiya ngẩng lên, bắt gặp Shigure đang đứng ngay sau lưng, bóng dáng trầm tĩnh như thể đã đứng đó từ lâu.
“Đủ rồi.” - Giọng hắn không cao, song từng chữ đè nặng, chứa thứ áp lực khiến người nghe bất giác tuân theo.
Neiya chớp mắt một cái, rồi bật cười hì hì. Y chẳng hề phản kháng, ngoan ngoãn để mặc cho Shigure đặt tay lên vai kéo lùi về phía sau.
Mahi trong lòng Mizuki ngáp dài một cái, cậu chính thức tỉnh táo hẳn. Cậu nhìn về phía đám Shigure cười hề hề chào:
“Hệ hệ mấy đứa đến rồi à, mấy đứa đã sẵn sàng lao động khổ sai chưa?”
“Ú!” - Mizuki đột ngột véo má Mahi.
“Đau! Ú biết rồi, Ú biết rồi!” - Mahi ôm mặt mếu.
Từ trong bếp, Satozu bước ra. Trên tấm tạp dề còn lấm tấm vệt bột mì trắng, vài hạt vương trên cổ tay áo. Thế nhưng dáng vẻ chỉnh tề, gọn gàng vốn có của anh vẫn không hề mất đi. Anh tiến lại gần, đứng ngay cạnh ghế nơi Mizuki và Mahi đang ngồi, khóe môi khẽ cong lên:
“Chào các em, tới rồi à?”
Shinru vội đáp lời, gương mặt sáng bừng nụ cười:
“Bọn em vừa tới thôi anh, may mà đến kịp lúc.”
Mizuki thuận tay mở màn hình iPad đặt bên cạnh, ánh sáng vừa lóe lên, cô liền thấy sắp đến giờ khai trương. Mizuki liền thả Mahi xuống ghế rồi đứng dậy, dáng vẻ lập tức đổi khác, nghiêm túc hẳn. Cô vỗ tay thu hút sự chú ý rồi đưa ra lời chỉ đạo:
“Còn ba tiếng nữa mở cửa. Shinru, Hagane, theo chị vào trong lấy đồ.”
Hai thiếu niên được điểm tên đồng loạt đứng dậy, tiếng đáp của họ bật ra gần như cùng lúc:
“Dạ!”
Mizuki tay chống hông, gật gù vẻ hài lòng. Trước khi đi, cô không quên dặn Mahi:
“Khoá cửa đi Ú, hạ cả rèm xuống.”
“Biết rồi!” - Mahi kéo dài giọng, ngoan ngoãn thực hiện chỉ thị.
Satozu che miệng, không nhìn được mà bật cười. Anh gật nhẹ đầu với Shigure rồi mới nhanh chân theo sau Mizuki.
…
Mahi cúi xuống lục thùng quần áo Mizuki đã chuẩn bị từ tối hôm trước. Tay cậu lật từng lớp áo, từng chiếc khăn, mắt đảo tới lui mà vẫn chẳng tìm thấy món nào của mình. Mahi liền chạy vào trong bếp tìm Mizuki. Thấy cô đang đứng uống nước, cậu lại gần ngẩng đầu lên hỏi:
“Đồ của Ú đâu Mizuki?” - Giọng cậu kéo dài, nghe vừa rụt rè vừa tủi thân, như thể sợ rằng Mizuki đã quên mất mình.
Mizuki nghiêng đầu liếc sang, thấy Mahi sắp rớt nước mắt. Cô liền dang tay kéo cậu ôm vào lòng. Thi thoảng, Mahi sẽ lại bày ra cái kiểu làm nũng như này, vừa khờ khạo vừa ngốc nghếch, khác hẳn cái dáng quậy phá như quỷ nhỏ thường ngày. Điều đó khiến cô không khỏi bật cười:
“Đã bảo chuẩn bị cho Ú rồi mà. Ú lại không thèm mở tủ chứ gì?”
Mahi chớp mắt, ngẩn ra một nhịp rồi cười hề hề:
“Hihi, đồ mới phơi xong, Ú tiện dùng luôn nên không cần đồ trong tủ vì vậy cũng không mở ra á.”
“Vậy giờ lên trên tìm đi nhá!” - Mizuki véo nhẹ má Mahi.
“Hehe, yêu Mizuki!” - Mahi nhảy chân sáo, lon ton chạy đi.
Mizuki cười, thở dài một cái nhẹ, rồi hỏi lớn. Âm thanh vọng ra ngoài không quá to nhưng đủ để nghe rõ:
“Mấy đứa thay xong chưa?”
“Dạ, chị có thể ra được rồi đó ạ!” - Shinru thay mọi người đáp lại.
Mizuki nghe vậy liền nhanh chân bước ra, cô biết họ mặc đồ lên đảm bảo sẽ đẹp nên cực kỳ mong đợi để được chiêm ngưỡng.
Cảnh tượng trước mắt Mizuki khiến tim cô nhảy rộn ràng. Mỗi nhân vật đều hiện lên với thần thái riêng, vừa sống động vừa đúng chủ đề: người hầu kết hợp nhân thú. Shigure nổi bật như một hắc long kiêu hãnh, ánh mắt sắc bén, dáng đi uy nghiêm; từng chuyển động, từng cử chỉ đều toát lên cốt cách dòng dõi, quý phái và khó lay chuyển. Hoa lan điểm trên bộ trang phục càng nhấn sâu vẻ sang trọng thượng lưu ấy, khiến Shigure trở thành tâm điểm không thể bỏ qua.
Rindou và Hagane đối lập nhau như ánh sáng và bóng tối. Rindou như chú mèo đen lạnh lùng, kiêu ngạo, mỗi bước đi, mỗi cái nhíu mày đều toát ra thần thái khó gần. Ngược lại, Hagane tươi sáng, nghịch ngợm, vui vẻ như một chú cún bự thân thiện, lan toả năng lượng ấm áp quanh mình.
Rinera cuốn hút mà khó chạm tới, mờ ảo như một con bươm bướm, khó nắm bắt nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt. Shinru nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, lễ phép, ánh mắt luôn tò mò, nhưng vẫn giữ trọn sự hiểu chuyện và đáng yêu. Hai người này không cần tai hay đuôi thú để gợi hình mà nhấn vào ở quần áo.
Mizuki ngắm nhìn qua một lượt. Cô cười mãn nguyện. Đến lúc lướt qua Neiya, Mahi đã xuất hiện ngay bên cạnh cô rồi. Cậu mở miệng, nói đúng những gì cô vừa nghĩ thoáng qua trong đầu:
“Đúng là cáo.”
“Ừ.” - Mizuki gật đầu tán thành.
Mizuki nhìn sang Mahi. Mahi cũng cười nhìn cô. Hai người duy trì tư thế ấy một lúc thì Mizuki không chịu được nữa, cô chủ động ôm cậu vào lòng, áp má mình vào má cậu, cảm thán:
“Đáng yêu thế!”
Mahi phủ lên cơ thể một tấm vải màu tam thể dài đến qua cả chân, khuôn mặt cậu nhô ra từ phần vải được cắt tròn tinh tế. Nửa trên của hình tròn được trang trí thành miệng cười cong cong, đôi mắt đen tròn cùng đôi tai mèo. Nơi có thể được xem như là cổ có đeo một chiếc vòng đỏ, ở giữa treo chuông vàng. Trên tay cậu cầm theo một đồng tiền vàng sáng lấp lánh, hoàn thiện hình tượng mèo thần tài ngộ nghĩnh.
Mahi đẩy vai Mizuki, nhảy ra khỏi người cô. Cậu nói:
“Đây là bộ đồ mèo thứ mấy rồi ý nhỉ?”
“Nhưng chưa có mẫu này, mẫu mèo thần tài.” - Mizuki tỉnh bơ đáp.
“Tính ra bộ nào cũng làm được mèo thần tài luôn á.” - Mahi kiềm chế sự bất mãn của chính mình, cậu mím môi nói tiếp.
“Ờm, nhưng màu này chưa có, phụ kiện cũng khác nữa.” - Mizuki quay đầu đi lẩn tránh.
Mahi cúi đầu, rầu rĩ đi tới chỗ Shigure. Mizuki vội đứng dậy bước dài theo sau:
“Thôi thôi đừng buồn mà. Thật sự nó hợp cảnh á Ú. Chứ đâu phải muốn để Ú mặc đồ cũ đâu.”
“Đồ ăn vặt trong tủ của Mizuki cho Ú đi.” - Mahi cúi đầu không nhìn Mizuki.
Mizuki khựng lại, khoé miệng co giật nhẹ. Cô nhận ra tên Ú này vốn không hề buồn mà đang có ý đồ khác. Nhăn mày, cô kéo má Mahi: “Cái tên Ú này nữa?”
“Ứ ừ Ú biết lỗi rồi! Tha mạng!” - Mahi giãy dụa liên tục phản kháng.
…
Mizuki ngồi đối diện Hagane, ánh mắt nghiêm túc. Cô nhắc lại từng công việc mà Hagane sẽ đảm nhận, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, khiến cậu không thể lơ là. Những công việc này vốn đơn giản, không phức tạp, lại còn có Ú đứng ngoài hỗ trợ, nhưng Mizuki vẫn muốn chắc chắn cậu nắm rõ từng chi tiết:
“Em nhớ chưa đó, Hagane? Có ba việc chính: chào khách, tạm biệt khách và phát phiếu quảng cáo.”
Hagane gật đầu, đôi mắt sáng rực đầy phấn khích, nụ cười tự tin nở trên môi, giọng dõng dạc:
“Đã rõ, chị Miura!”
Mizuki gật nhẹ đầu, tay vỗ lên vai Hagane như một động tác khích lệ, rồi đứng dậy rời ghế. Cô chạy về phía bếp, thập thò qua khung cửa, giọng vang vừa đủ để mọi người bên trong nghe thấy:
“Anh ơi, sắp mở cửa rồi, anh với Rinera sẵn sàng chưa?”
Satozu đang khuấy nồi kẹo sữa, nghệ tiếng Mizuki, anh hơi ngả người ra sau, nở nụ cười ấm áp đáp lại: “Mọi chuyện trong đây đều ổn rồi, em nhé!”
Mizuki rời khỏi khung cửa, bước lại quầy đứng cạnh Shigure, tay khẽ siết lấy mép tạp dề, mắt liếc quanh phòng nơi mọi người đã vào vị trí. Một luồng hơi thở nhỏ thoáng dâng lên trong lồng ngực, tim cô khẽ nhích nhanh hơn. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhìn từng người, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Shigure và Mizuki sẽ phụ trách khu vực pha chế, vừa chuẩn bị đồ uống vừa đóng gói bánh. Neiya túc trực ở quầy thanh toán, sẵn sàng hướng dẫn khách và ghi nhận đơn hàng. Shinru và Rindou đảm nhận vai trò nhân viên phục vụ, đi lại giữa các bàn, mang đồ cho khách, ghi chú những yêu cầu đặc biệt. Hagane đứng ở ngoài, chào đón khách, tạo không khí thân thiện cho quán. Còn Mahi, vị trí của cậu linh hoạt tùy tình hình; chỗ nào thiếu người, cậu sẽ nhanh chóng bổ sung, từ phụ giúp pha chế đến hỗ trợ phục vụ hay xếp bánh, khiến mọi thứ trong quán vận hành trơn tru.
Đồng hồ vừa điểm đúng giờ, Hagane và Mahi đẩy cửa tiến ra ngoài. Dòng người phía trước như một biển người nhỏ, nhộn nhịp và dồn dập, khiến Hagane chớp mắt vài lần, cảm giác choáng ngợp lướt qua. Nhưng thiếu niên hoạt bát này nhanh chóng thu hồi sự ngỡ ngàng, điều chỉnh hơi thở và nở một nụ cười tươi rạng rỡ. Ánh mắt sáng lên tựa như biết rõ mình phải làm gì giữa đám đông ấy.
“Chào mừng đến với Tomahi!” - Giọng Hagane vang lên, tràn đầy năng lượng, vừa đủ để len lỏi qua từng tiếng cười nói đồng thời thu hút mọi ánh nhìn.
Tomahi đã bắt đầu như vậy đó!
0 Bình luận