iijch 1. Tomahi

Chương 6. Tomahi mặc áo mới (1)

Chương 6. Tomahi mặc áo mới (1)

Người thiếu niên đứng trước cánh cửa sắt, tay đặt lên chốt, lắng tai nghe. Loáng thoáng đâu đó bên ngoài vọng vào tiếng kim loại khẽ va nhau. Nhỏ thôi, nhưng đủ để khơi gợi sự chú ý. Không chần chừ thêm, y vặn chốt rồi dứt khoát đẩy cửa ra. Làn gió lùa nhẹ qua khe mở, mang theo hơi ẩm mờ nhạt.

Neiya bước ra ngoài. Ánh mắt y đảo quanh một lượt rồi nhanh chóng len vào trong. Bức tường đối diện Tomahi phủ đầy rêu phong sẫm màu, con ngõ sâu hun hút như một vết cắt. Y chậm rãi đi dọc vào sâu bên trong.

Không mất nhiều thời gian để thấy được người cần thấy.

Mahi đang quay lưng về phía y. Dưới ánh sáng lốm đốm từ khoảng hở phía trên rọi xuống, lưng áo cậu lấm tấm bụi nắng, hơi khom người, hai tay cầm một cái nắp thùng rác bằng sắt. Cái nắp to và nặng ấy loáng lên ánh bạc xỉn, như thể đã lâu chưa ai dùng tới. Lạ là loại thô kệch khó vận đó lại xuất hiện ở đây, giữa một khu dân cư tưởng chừng hiện đại.

Neiya dừng lại, không lên tiếng. Ánh mắt y ghim chặt vào bóng dáng kia, rồi bất giác liếm môi. Cử chỉ rất nhỏ, thoáng qua như phản xạ tự nhiên, nhưng lại như mang theo điều gì đó khó gọi tên.

“Có gì không ổn à?” 

Neiya không tiếp tục tiến lại gần Mahi mà giữ một khoảng cách vừa đủ. Đôi mắt y khẽ nheo lại, giọng nói không hề mang ý tra hỏi, mà chỉ như một lời thăm dò nhẹ.

“Ú đang dọn rác.” 

Mahi rất tự nhiên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Neiya như thể chả mảy may lo sợ chuyện mình đang làm sẽ bị phát giác. Biểu cảm của cậu trông rất tinh quái và láu cá.

“Cơ mà chú dọn hộ Ú đi ha. Việc này cũng tốt cho chú mà.” - Mahi nghiêng đầu, nhếch môi ném ra câu nói một cách hờ hững. Cái kiểu cười hề hề của cậu lại xuất hiện, đặc trưng khiến người ta dễ có cảm giác cậu rất vô hại.

“Ú muốn em ra đây chỉ để dọn thay à?”

Neiya lắc đầu thở dài, không lớn tiếng trách cứ cũng chẳng tỏ ra quá khó chịu. Gương mặt y thoáng nét bất lực. Sau đó, y cũng rất nghe lời tiến tới bên Mahi, nhặt lấy cái chổi cũ dựng sát tường và bắt đầu quét. 

Mặt đất chỗ này phủ đầy bụi bẩn trộn lẫn cũng những mảnh giấy vụn nhàu nát, sợi ni lông, vỏ kẹo và vài thứ không rõ hình dạng nằm rải rác không những vậy còn bám dính cả vào mép tường.

Từng cú quét của y dứt khoát và đều tay, âm thanh sột soạt vang lên rõ mồn một trong không gian vắng. Theo từng nhịp chổi, đám bụi bặm ô uế cứ thế bốc hơi bay biến mất dần.

“Mệnh chú cứng, xử lý mấy vấn đề này sẽ giúp củng cố tinh thần của chú đó.” - Mahi gật gù rất ra vẻ hiểu chuyện, hai tay khoanh lại trước ngực như một người anh cả đầy kinh nghiệm, biểu cảm còn thêm chút đắc ý khi thấy Neiya ngoan ngoãn làm theo lời mình.

“Chưa thấy củng cố gì mà chỉ thấy nghẹn mũi rồi á.” - Neiya hơi nghiêng đầu, tay khẽ che mũi lại như phản xạ. Những thứ đen xì kia luôn tỏa ra thứ mùi khiến ý lần nào ngửi thấy cũng không thể quen nổi.

Nó hôi thối theo một kiểu rất đặc trưng. Cái kiểu ngai ngái như cỏ mục bị vùi lâu ngày dưới bùn, xen lẫn vị sắt gỉ lạnh tanh và đọng lại sau cùng là một hậu vị nặng trĩu, âm u, dính chặt trong khoang mũi.

Mahi đứng bên cạnh, tỉnh bơ đến lạ, miệng cười toe toét. Không rõ tên Ú béo này đang giễu cợt hay tận hưởng vẻ mặt khó chịu của Neiya. 

“Không phải vị trí ở đây rất đẹp sao? Ấy vậy mà lần nào cũng thấy Ú than phiền vì vấn đề này.” - Neiya chống cằm lên hai tay đang chắp lại ở đỉnh cán chổi, ánh mắt lười nhác mà không giấu nổi tò mò. 

“Gần đây thôi... Dù đất đẹp thật thì đâu có nghĩa là sẽ không có đám dở hơi này. Chả qua chúng yếu, không phát triển được nên dù không có sự can thiệp thì vài ba bữa tự khắc tiêu tán thôi.”

Mahi phẩy phẩy tay, con ngươi liếc ngang dọc, cậu có vẻ đã biết được điều gì đó thú vị nhưng quá lười để giải thích rõ ràng cho Neiya.

Sau khi Neiya rời đi, nhóm Shigure tiếp tục trò chuyện rôm rả như thể vừa rồi chẳng hề có sự gián đoạn nào. Những chiếc cốc được đẩy sát lại gần nhau hơn, tiếng thìa khuấy nhẹ vào đá, hòa cùng hương bánh trà thoang thoảng khiến không khí càng thêm ấm cúng.

Mỗi người một tư thế ngồi thoải mái, chẳng cần giữ kẽ gì. Câu chuyện rẽ sang những đề tài đời thường, thân mật hơn trước như thể khoảng cách giữa khách với chủ đang dần biến mất.

“Anh Satozu và chị Mizuki kém tuổi nhau à?” - Shinru bất chợt lên tiếng, tay xoay xoay cốc nước. “Em thấy chị Mizuki gọi anh Satozu bằng anh.”

“À không, bọn anh bằng tuổi nhau, ngang với Ú đó.” - Satozu mỉm cười, tay gác lên thành ghế, dáng điệu điềm đạm.

“Nhìn anh giống kiểu anh trai của hai người họ quá!” - Shinru buột miệng rồi giật mình, vội vàng xua tay. - “À không, ý em là... anh hay chăm sóc, quan tâm họ ấy. Em nhìn anh là nghĩ tới anh trai liền.”

Mizuki bật cười khẽ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Không sai đâu.” - Cô nghiêng đầu, ánh mắt liếc sang Satozu rồi quay lại nhìn Shinru. 

“Anh là chủ gia đình của cái nhà này, chuyên chăm sóc, yêu thương chị và con Ú béo.”

Cô vừa nói vừa giơ ngón trỏ, làm động tác như đang giảng giải điều gì đó rất đỗi hiển nhiên. Giọng tỉnh bơ và dáng vẻ nghiêm túc đến mức khiến cả bàn không nhịn được mà bật cười, dù nội dung chẳng có gì buồn cười cả.

Satozu chỉ lắc đầu cười, chẳng phản bác cũng không khẳng định. Nụ cười ấy bình thản đến mức dường như anh đã quen với cách mọi người gọi mình là “chủ nhà”, và cũng không lấy làm phiền khi được xem như anh cả trong nhóm.

“Ba anh chị tốt nghiệp đại học nào vậy?” 

Hagane đột nhiên chuyển chủ đề, vừa hỏi vừa đút thêm miếng bánh vào miệng. Cậu chàng vẫn nhiệt tình ăn uống, mặt mũi sáng bừng vì vị ngọt béo tan nơi đầu lưỡi, chẳng hề nhận ra câu hỏi của mình có thể hơi riêng tư với một số người.

Ở ngay bên cạnh Hagane, chân mày của Shigure hơi nhíu lại. Hắn không nói gì, chỉ liếc sang Hagane một cái, ánh mắt thoáng qua như để ghi nhận câu hỏi ấy vào đầu. Gương mặt không tỏ thái độ nhưng ngón tay đặt trên đầu gối đã khẽ gõ một nhịp rất nhỏ.

“Bọn anh chưa tốt nghiệp.” - Satozu đáp thẳng thắn, không hề ngập ngừng. - “Anh học chuyên ngành liên quan đến kinh tế, Mizuki đang học chuyên ngành thời trang.”

“Sao hai người chưa tốt nghiệp vậy? Ú thì...” - Hagane nghiêng đầu, định nói tiếp nhưng… “A!” - Cậu kêu đau một tiếng vì đột ngột bị Shiguren cốc vào đầu.

“Không sao.” - Satozu bật cười. - “Có vài lý do nên bọn anh mới bắt đầu muộn thôi.”

Hagane dường như vẫn chưa nhận ra vấn đề, dù đã bị Shigure cảnh cáo. Có lẽ bởi vẻ mặt vẫn dịu dàng, thản nhiên của Satozu khiến cậu lầm tưởng mình được khích lệ, nên lại định mở miệng hỏi thêm. Nhưng lần này, ánh mắt lạnh ngắt của Rindou phóng sang, sắc lẻm như nhìn một cái xác biết đi. Khiến cậu trai trẻ giật mình, lập tức nuốt ngược câu chữ vào trong, khí thế vừa nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn.

Satozu cảm thấy không khí hơi gượng gạo, đang định lên tiếng xoa dịu thì một tiếng động vang lên cắt ngang ý định.

“Leng keng!”

Thanh âm khô và trong của kim loại va chạm vọng lại. Mahi cuối cùng cũng trở ra, phía sau là Neiya. Khuôn mặt cậu vẫn giữ nét hề hề bất cần như thường. Trên tay Mahi có một hộp đồ nghề, còn một hộp tương tự được Neiya phụ xách.

“Satozu, mấy người bên vận chuyển báo sắp tới rồi kìa.” - Mahi vừa dài giọng vừa bước tới, đưa cho Satozu chiếc điện thoại anh bỏ quên trong bếp.

“Nhanh tới vậy sao?” - Satozu khẽ nhíu mày, nhận lấy điện thoại, lướt nhanh qua tin nhắn xác nhận từ phía vận chuyển.

Ngay lập tức, anh quay sang nhóm Shigure, khóe môi nở nụ cười tinh nghịch.

“Các em đã sẵn sàng chưa? Giúp bọn anh vẽ lên Tomahi nhé.”

“Chuẩn chuẩn đó! Hết giờ ăn chơi rồi. Bắt đầu chiến dịch đi!” - Mahi cũng vội phụ hoạ theo, cậu khoanh tay ra vẻ ông chủ nghiêm khắc, nhưng nụ cười cợt nhả đã phản bội hoàn toàn khí chất đó.

“Dạ!” - Shinru và Hagane ngay lập tức hưởng ứng đồng thanh đáp, khí thế hừng hực như chuẩn bị ra chiến trường.

“Bọn này sẽ cố gắng.” - Shigure cũng lên tiếng theo, thay cả phần hai người kín tiếng còn lại trong nhóm.

“Cảm ơn các em. Giờ thì chúng ta sẽ chia ra để làm việc. Anh đã liệt kê các công việc cần làm trong danh sách này rồi. Mấy em xem qua rồi thống nhất nhá.”

Satozu mỉm cười, anh vừa nói vừa cầm lấy một tập tài liệu đã được in sẵn khoảng mười bản để ngay dưới gầm bàn rồi đều tay phát cho mỗi người một tờ.

Mọi người đồng loạt đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng lướt qua những hạng mục công việc được liệt kê gọn gàng trên trang giấy. Một vài tiếng "ừm", "à" nhỏ vang lên khi có người đọc thấy phần việc hợp với mình. Riêng Mahi không cần tờ danh sách đó. Vì cậu biết chắc là Satozu sẽ tự mình phân công nhiệm vụ cho cậu. Giờ cậu phải lo chén cái bánh cam kia để lấy sức còn lao động nữa.

Sau vài phút xem xét và thảo luận, phần công việc được chốt lại như sau:

“Mahi và Neiya sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc bê đống vật dụng lớn còn chất trên xe tải vào trong.” - Satozu nhìn qua Mahi và Neiya phân phó.

Vừa nghe tới đây, đôi mắt cậu chàng Hagane liền lập tức sáng ngời, cậu muốn nhận phần việc đó vì đã thấy qua đống hàng chất đầy trên xe.

“Cho em bê mấy cái đó nữa!”

Thế nhưng, Shigure và Satozu đồng thanh bảo một mình Mahi đã làm đủ phần việc của hai ba người rồi. 

Cả bọn cùng khựng lại một chút. Đặc biệt là Hagane, cậu chàng hơi sững người, nhưng rồi cũng bật cười thành tiếng. Cậu quay sang nhìn Mahi đầy thán phục, chẳng tiếc lời khen:

“Oa, Ú đúng đỉnh luôn!”

Mahi đang cắm cúi ăn, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhếch mép đáp lại đầy tự tin, một bên má còn phồng lên thấy rõ vì bánh kem chưa nuốt kịp:

“Chuyện nhỏ!”

Shinru, Mizuki và Satozu sẽ phụ trách sơn lại tường, xử lý khu vực quầy thanh toán và khu pha chế. May mắn thay, phần việc trong bếp không nhiều vì nơi này trước đó đã gần như hoàn thiện lúc xây dựng, họ sẽ chỉ cần sắp xếp và bổ sung những vật dụng cần thiết trong bếp. 

Mahi và Neiya sau khi hoàn tất việc bê đồ sẽ quay lại phụ giúp trang trí nội thất, treo tranh, dán decal và xếp vật dụng trang trí vào đúng vị trí theo bản thiết kế.

Hagane, Rinera, Shigure và Rindou sẽ chịu trách nhiệm khu vực mặt tiền. Họ sẽ bê bàn ghế mới sắp được vận chuyển đến, lau sạch cửa kính, dọn dẹp khu vực hiên trước. Tiếp đến sẽ treo bảng hiệu lên đúng khung định sẵn. Bảng hiệu khá to nên phần này cần người hỗ trợ. Mahi và Neiya sẽ được điều động hỗ trợ thêm lần nữa. 

Cuối cùng, cả nhóm sẽ lắp đèn trang trí để hoàn thiện mọi không gian.

“Bắt đầu làm việc thôi!” - Mahi đột ngột hô lớn, cắt ngang bầu không khí đang hơi lười biếng. Cậu đứng bật dậy, nhanh chân đi về phía Neiya rồi kéo y đi mất hút, để lại cả nhóm với đủ sắc thái biểu cảm khác nhau. Đồng thời đúng lúc ấy tiếng còi xe vận chuyển vang lên phía ngoài.

Satozu lắc đầu cười mỉm theo hướng Mahi và Neiya vừa rời đi rồi anh thoáng nhìn qua mấy mọi người. 

“Đi thôi mấy đứa.” 

Satozu chủ động bước ra trước, Shigure cũng nhanh chóng tiến tới song hành cùng anh. Ngay sau đó, Rindou và Hagane cũng nhanh chóng theo sau. Rinera vẫn ngồi đó, thong thả nhấp ngụm nước cuối cùng rồi mới lười biếng đứng dậy đi theo.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng trưa tháng tư chưa chói chang như mùa hè nhưng vẫn khiến người ta nheo mắt. Bầu trời trong vắt, vài cánh chim sải ngang phía xa, mùi muối biển thoảng lẫn trong làn gió lùa qua con đường đi bộ ven biển bên trái. Sóng đập nhẹ vào kè đá, nghe xa xa như tiếng nhịp thở đều đặn. 

Trong nhà, Mizuki vẫn cắm cúi trước màn hình iPad, hoàn toàn không ngẩng đầu lên lấy một lần. Shinru ngồi gấn đó cũng chẳng dám nói gì, nhất là khi ở đây giờ chỉ còn lại hai người mà không có Satozu. Không khí hơi gượng gạo nhưng Shinru dường như đã dần quen với việc im lặng kiểu này.

Trước cửa chính, chiếc xe tải vận chuyển đồ nội thất đỗ song song với lối đi bộ lát đá. Ở đuôi xe, người tài xế đồng thời là nhân viên giao hàng đang thao tác kéo tấm sàn trượt kim loại từ thùng xe xuống, tạo thành một đoạn dốc nghiêng dẫn vào trong. Bên trong thùng hàng, các thùng đồ, bàn ghế bọc nilon xếp chồng gọn gàng.

Satozu bước xuống bậc thang tiến về hướng người nhân viên. Người kia đưa cho anh một tấm bảng nhựa cỡ vừa, trên mặt bảng được ghim chắc một phiếu danh sách kê khai số lượng hàng hóa để khách tiện đối chiếu khi nhận.

Satozu cầm lấy, liếc nhanh qua vài dòng đầu rồi quay người trở lại trong nhà. Anh tiến về phía Shigure đang đứng gần lối vào. Tới nơi, anh đưa tấm bảng ra trước, tay giữ phần mép bảng để phiếu khỏi bung ra.

“Bên vận chuyển để lại bảng này để mình tiện kiểm tra. Em giúp anh đối chiếu xem có thiếu món nào không.”

“Hiện tại không thể bê vào liền nên các em cứ để tạm nó trong con ngõ kia chỗ có xe tải mini ấy.” - Anh chỉ tay về phía bên phải.

“Được, em hiểu rồi.” - Shigure gật đầu.

“Anh sẽ lấy các vật dụng lau dọn cần thiết cho các em.” - Satozu tiếp tục nói. - “Cứ dọn dẹp bên ngoài trước đã.”

“Hagane, mày vào trong phụ anh Satozu đi.” - Shigure bất chợt hất cằm, yêu cầu Hagane đứng bên ngoài đang chăm chú nhìn vào thùng xe.

“É đại ca, cho em theo với đi...” - Hagane giật mình, cậu quay đầu nhìn Shigure rầu rĩ, mặt nhăn nhó như sắp khóc đến nơi.

“Đừng ý kiến. Mày cứ vào đi.” - Shigure không định giải thích gì thêm, chỉ tiếp tục nhấn mạnh việc cậu phải vào trong.

“Dạ... em biết rồi, đại ca.” - Hagane xụ mặt, chân nặng trịch lê vào trong như đi chịu tội, trông đến tội nghiệp.

Satozu đứng bên cạnh, thoáng chần chừ. Anh không biết phải chen lời vào thế nào để giúp Hagane mà không khiến tình hình thêm khó xử. Bản thân anh cũng muốn lên tiếng nhưng lúc ánh mắt lướt ngang qua Shigure, anh liền khựng lại. Người kia không tỏ ra giận dữ, trong khoảnh khắc ấy vẻ bình thản thường trực dường như trầm xuống một tầng, lạnh đi một chút. Khá giống lúc anh nghiêm khắc với Mahi và Mizuki.

Chính vì thế, dù chỉ vừa gặp, Satozu đã nhận ra rằng Shigure không phải kiểu người dễ nổi nóng, càng không phải kẻ hành động bốc đồng. Mỗi lời nói, mỗi việc hắn làm hẳn đều có lý do riêng, và điều đó khiến anh không còn lý do gì để can thiệp. Anh chỉ biết thở dài trong bụng, sau đó khẽ mỉm cười như một cách chia buồn thầm lặng gửi đến Hagane đang đứng ngẩn ra.

Hagane thấy không ai giúp mình đành ngậm ngùi lẽo đẽo theo Satozu vào trong.

“Bao tay! Bao tay nè!” - Mahi đột ngột ló mình ra từ ngõ rồi chạy tới chỗ của Shigure. Cậu đưa hắn một đôi rồi lại đổi hướng quá Rindou và Rinera để đưa cho họ.

“Đúng lúc đang cần luôn.” - Shigure đón lấy, đeo bao tay vào rồi tiện tay bá vai Mahi, xoa xoa đầu cậu như cảm ơn.

“Chuyện nhỏ thôi. Mấy đứa bê vào ngõ nhỉ? Ú làm xong sẽ qua phụ.” - Mahi bám lấy bắp tay Shigure, cười tươi như chưa từng biết mệt.

“Không vào trong phụ trước à?” - Shigure hỏi lại, cười khẽ.

“Thật ra ú làm cái nào trước cũng được. Ama bảo vậy thôi, đừng tin. Miễn không phá đồ là được.” - Mahi giơ ngón cái lên, ánh mắt trông rất uy tín nhưng lời nói có vẻ lại rất tiềm ẩn sự không uy tín.

Shigure thấy Mahi gọi Satozu bằng cái tên khác cũng không tỏ thái độ gì. Hắn chỉ lặng lẽ đẩy vai Mahi một cái, đuổi nhẹ cậu vào trong ngõ.

Hắn cùng Rindou và Rinera tiến tới phía xe. Mặt trời đổ bóng dài theo từng bước chân của họ trên nền gạch. Mùi kim loại từ xe trộn với mùi giấy thô xộc lên. Âm thanh sột soạt của những thùng giấy bị đẩy xuống xen lẫn với tiếng gió biển.

Rindou nhấc thử một cái ghế, đôi mắt nheo lại, tay ôm lấy thanh khung kim loại một cách gọn gàng. Dáng hắn to cao nhưng không thô, mỗi bước đi dứt khoát như thể đang bước trên sàn diễn hơn là vác đồ.

Shigure theo sau bước chậm hơn một nhịp. Phía sau lưng họ, Rinera lặng lẽ kéo ra một chiếc bàn gấp. Động tác không nặng nhọc, nhưng cũng chẳng thể gọi là nhanh nhẹn. Trên gương mặt hắn vẫn cái vẻ lạnh băng quen thuộc, không phải kiểu cau có rõ ràng, mà là thứ lạnh lẽo ẩn nhẫn, đầy bất mãn. Như thể có gì đó khiến hắn khó chịu từ sâu bên trong, và cái cảm giác ấy cứ âm ỉ truyền sang người đối diện, khiến ai nhìn vào cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Gió nhẹ thổi qua, làm tóc Rinera rối lên một chút. Nhưng ngay cả động tác vén tóc hắn cũng thực hiện với sự dửng dưng khiến người khác nhìn càng khó chịu hơn.

“Mày đừng trưng cái mặt ấy ra. Lần sau có kèo tao cũng không tìm mày.” - Shigure nhấc một cái bàn gỗ xong, quay phắt lại đá nhẹ vào chân Rinera, không mạnh nhưng đủ để gây chú ý. Giọng hắn không lớn nhưng đanh lại.

Rinera thoáng khựng người. Hắn không đáp, cũng không quay đầu, nhưng ánh nhìn rũ xuống một chút, vẻ sắc lạnh kia cũng mờ đi vài phần. Không phải hối lỗi, chỉ là có chút điều chỉnh.

Shigure tiến vào trong ngõ, vừa đặt đồ xuống cạnh chiếc xe tải mini đã thấy Mahi đang đứng giữa lối, hua tay múa chân thao thao bất tuyệt với Neiya. Ánh nắng xuyên qua kẽ mái rọi xuống chiếc mũ rơm trên đầu cậu, làm bông hoa nhỏ gắn trên đỉnh nón lắc lư qua lại theo từng chuyển động của cậu, trông sinh động hệt như một nhân vật hoạt hình nào đó. Tai mèo hai bên mũ cũng lắc theo, càng làm tăng thêm vẻ “vô hại” và “khó giận nổi” vốn có của Mahi.

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” - Shigure nhướng mày hỏi, đi tới rồi thuận tay quàng tay qua cổ Mahi, động tác không mấy khách sáo.

“Cho nè!” - Mahi lập tức tháo mũ ra, giúi thẳng lên đầu Shigure chẳng cần hỏi ý kiến. Bông hoa bé xíu lắc lư theo từng động tác của Mahi.

“Xin nhé.” - Shigure rất tự nhiên tiếp nhận, cúi đầu một chút cho cậu điều chỉnh vị trí và dây quai. 

Neiya khi đó đã đi ngang qua họ, y cầm thêm hai chiếc mũ lưỡi trai từ trên xe tải rồi bước trở lại.

“Đại ca cầm đi.” - Neiya chìa tay đưa cho Shigure.

Shigure đón lấy, không nói gì. Hắn nhìn qua Mahi một cái, rồi cầm một chiếc màu đen đội thẳng lên đầu cậu. Bàn tay to lớn còn đỡ nhẹ gáy Mahi để chỉnh lại mũ cho ngay ngắn. Sau cùng, hắn xoay ngược vành mũ ra sau, khiến trông Mahi chẳng khác gì dân đường phố thứ thiệt. Cái còn lại là màu trắng hắn cầm trong tay.

“Nhìn ổn ấy chứ.” - Shigure nghiêng người búng nhẹ vào trán Mahi một cái, kèm theo một nụ cười khó giấu.

“Chuyện.” - Mahi ngẩng cao đầu, hất cằm kiêu ngạo. Thái độ đó khiến Shigure bật cười, chẳng nói thêm gì mà véo má Mahi một cái.

Shigure không nán lại lâu. Sau khi trêu chọc Mahi một chút, hắn rảo bước rời khỏi ngõ, hoa nhỏ trên đầu theo từng bước đi vững chãi lắc lư không ngừng.

“Đau vãi ò luôn á.” - Mahi thấy theo bóng hắn khuất dần rồi mới xoa má mình. Thật ra Shigure không mạnh tay đâu, do Mahi thích cảm thán chơi vậy thôi.

Tên Ú béo thấy Neiya đang bê đồ liền tiến tới gần, cậu cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra đội lên cho y.

“Neiya đội mũ lưỡi trai nhìn bảnh ghê á.” - Mahi vừa nói vừa giơ tay chỉnh lại vị trí cái mũ, không quên sờ đầu Neiya vài cái như thể để xác nhận tính thời trang của nó.

“Chuyện.” - Neiya cũng lặp lại điệu bộ của Mahi, khiến cậu khoái chí cười phá lên rồi lắc lư như một con đuông dừa.

Bên kia, Shigure vừa ra đến đầu ngõ liền bắt gặp Rinera và Rindou đang đi tới. Hắn chẳng buồn mở lời, chỉ giơ tay đội phắt cái mũ lưỡi trai màu trắng lên đầu Rinera. Phần tóc mái loà xoà lập tức bị ép xuống, rũ cả vào mắt, che lấp tầm nhìn. Rinera hơi nghiêng đầu, chưa kịp phản ứng, Shigure đã tiện tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, giống như một cú vỗ lặng lẽ.

“Cố gắng lên.” - Hắn nói, giọng trầm ổn, không mang chút đùa cợt nào như khi nói với Mahi.

Rinera không đáp, chỉ khẽ nhướng mày rồi thả cái bàn đang bê trên tay xuống đất mà chỉnh lại vành mũ cho khỏi cấn trán.

Còn với Rindou, Shigure chỉ vỗ vai một cái rồi lướt thẳng qua. Không một lời dư thừa, vậy mà cú vỗ ấy khiến Rindou khẽ rùng mình, đứng thẳng người, hai tay siết chặt thùng hàng hơn.

...

Bên trong Tomahi lúc này vô cùng nhộn nhịp. Tiếng cọ lăn sột soạt, tiếng cười khúc khích, tiếng gọi nhau í ới hoà cùng hương sơn ngai ngải nhè nhẹ. Tất cả tạo lên một bầu không khí rộn rã không ngớt. Hagane đang đứng sát một mảng tường, tay cầm cây lăn, miệng không ngừng pha trò khiến cho Satozu và Shinru cười ngặt nghẽo.

Mizuki lại khác hẳn. Cô nàng chẳng màng đến không khí vui vẻ ấy, vẫn cắm cúi tỉ mỉ lăn màu lên mặt tường cạnh cửa sổ, trong đầu chỉ nghĩ mãi tới một người. Từng đường lăn của Mizuki đều mang theo tâm trạng chờ đợi, chờ Ú bê đồ xong để có thể chạy tới giúp mình sơn. Nhịp điệu tay cô đều đặn nhưng ánh mắt cứ liếc ra ngoài cửa mỗi lần nghe tiếng động.

“Hagane, đừng làm trò hề nữa! Tớ mà ngã thì cậu không xong đâu.” 

Shinru đứng chênh vênh trên chiếc thang chữ V ngược, vừa cố giữ thăng bằng vừa la lên. Cậu trai tóc nâu này đang cố tập trung sơn phần trần, nhưng Hagane cứ làm trò bên dưới khiến cậu nhịn cười không nổi.

“Xin lỗi mà, xin lỗi mà.” - Hagane cười ngốc, cậu ta sơn thêm một đường nữa rồi lại quay sang tiếp tục chọc phá như chẳng hề biết ăn năn.

“Mọi người sơn xong chưa?” - Mahi đi vào lúc nào không ai hay, cậu cất giọng hỏi lớn.

Mizuki đặt cán lăn xuống, má phồng lên rõ ràng, đi tới kéo cậu về vị trí của bản thân:

“Chưa đâu, Ú mau vào đây phụ tui đi.”

“Được!” - Mahi gật đầu lia lịa, lập tức chộp lấy cây lăn của Mizuki rồi quay sang chỉ tay ra lệnh. - “Mizuki và Ama vào trong bếp xếp đồ đi. Ú sơn cho!”

Mizuki cười khúc khích, cô nàng liền nhanh chóng kéo tay Satozu rảo bước vào trong.

Qua lớp kính trong, Neiya đứng bên ngoài với dáng vẻ bận rộn. Y ôm theo một mớ đồ lỉnh kỉnh: xô, rẻ lau, chổi lau nhà, chổi quét nhà và cả chai xà phòng còn mới. Đoạn dây dẫn nước đã được nối xong, vắt chéo dưới chân y như con rắn nhỏ đang nằm nghỉ. Có lẽ Neiya vừa lôi hết chúng từ phòng chứa đồ ra, giờ lại lần lượt chuyển về phía cửa chính để nhóm Shigure sử dụng.

Từ trong nhìn ra, Mahi bắt gặp cảnh ấy liền không nhịn được. Cậu áp tay lên kính, gõ nhẹ một cái, môi nở nụ cười đầy tinh quái. Khuôn mặt hề hước của cậu phản chiếu qua tấm kính, phồng má, trợn mắt như thể đang diễn một vở kịch câm nhỏ. Neiya lập tức phản ứng, y cũng dí sát mặt vào, biểu cảm ngớ ngẩn không kém. Cả hai người, một trong một ngoài thi nhau làm mặt xấu như hai đứa trẻ tranh giành sân khấu.

Cảnh tượng ấy kéo dài chưa được bao lâu, âm thanh trò chuyện của nhóm ba người Shigure vang lên từ ngõ, họ có vẻ đang đi ra. Như có thần giao cách cảm, cả Mahi lẫn Neiya cùng lúc dừng lại, lập tức quay về trạng thái “nghiêm túc”. Mahi nghiêng đầu lùi khỏi kính, còn Neiya chỉnh lại mấy cây chổi cho nó đỡ đổ, như thể chẳng có gì vừa xảy ra cả.

Mahi tiếp tục với công việc sơn tường của mình, nhiệm vụ này đối với cậu đúng kiểu như cá gặp nước. Cậu sơn nhanh đến mức như muốn bay luôn khỏi mặt đất. Mỗi bước chân của cậu đều như lướt, sàn qua chỗ này, quét qua chỗ nọ, chẳng mấy chốc mảng tường đã sáng lên một màu mới. Thỉnh thoảng cậu lướt qua còn làm chiếc thang Shinru đang đứng rung nhẹ, khiến Shinru phát hoảng mà vội đi xuống. 

Shinru chọn một vị trí chưa kịp sơn để làm tiếp việc nhường luôn phần việc sơn trần nhà đang dang dở của bản thân cho Mahi. Thấy Mahi bay nhảy không ngừng, cậu không kìm được mà buông lời cảm thán:

“Anh Ú đúng đỉnh luôn. Em chóng hết cả mặt vì cách anh hoạt động luôn ấy.”

“Weeeee.” - Mahi cười vang, đáp lại lời khen bằng cách lăn sơn còn nhanh hơn trước.

“Thế này em sẽ mất việc. Ú đợi em với!” - Hagane hét to, tay tăng tốc hơn như thể tham gia cuộc đua.

“Weeeee.” - Mahi vẫn đều đều lướt qua như cơn gió.

...

Trong bếp, không khí cũng chẳng kém phần vui vẻ. Satozu và Mizuki đang lần lượt mở từng thùng hàng mới chuyển vào. Tiếng giấy lạo xạo, tiếng hộp va chạm, cùng tiếng reo vang của Mizuki làm căn bếp sáng bừng.

“Oa bộ bát hình cà chua nè! A, còn có hình hoa anh đào nữa! Kia là khay đựng bánh hình cà rốt phải không?” - Mizuki mắt tròn xoe, tay cầm từng món giơ lên ngắm nghía đầy thích thú.

Cô xoay sang phía Satozu nhìn anh bằng cặp mắt lấp lánh:

“Ama mua nhiều ghê luôn á!”

Satozu mỉm cười, thấy Mizuki lúc này như một đứa trẻ con được mở quà, ánh mắt hạnh phúc của cô lan sang cả chính anh.

“Em để hết chúng bên cạnh bồn rửa bát, anh sẽ rửa qua một lượt rồi cất vào tủ.” - Satozu yêu cầu.

“Được nhá!” - Mizuki vẫn nhìn chằm chằm vào đống bát mới tình gật đầu lia lịa.

Chàng trai dịu hiền không biết phải thúc giục cô em gái này như thế nào, chỉ đành lắc nhẹ đầu rồi quay lại với việc sắp xếp. Trong căn bếp nhỏ còn vương thoang thoảng mùi bánh ngọt, anh từ tốn cất từng món một: đồ điện, nồi niêu xoong chảo, khay nướng bánh, cả khăn lau cũng được xếp gọn vào đúng vị trí.

Bộ ba náo nhiệt phía gian ngoài đã hoàn thành xong việc sơn tường, tốc độ thần tốc đến mức khiến Shinru phải ngẩn người ra một lúc, mắt ngó quanh như không tin nổi mình cảnh tượng trước mặt. Chàng trai còn chưa kịp buông tiếng cảm thán, Hagane đã tựa cả người lên quầy thanh toán, hai tay thiếu niên không ngừng run lên. Cậu thở hắt ra đầy ai oán:

“Biết vậy đã không cố hùa theo tốc độ của Ú rồi.”

Shinru chỉ biết cười gượng vì câu nói của Hagane. Lúc này, ánh mắt Shinru đảo quanh rồi vô tình dừng lại ở tấm kính lớn. Mahi đang đứng đó, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Cậu không động đậy, ánh mắt chăm chăm vào một điểm gì đó phía xa, nơi Shigure, Rinera và Rindou vẫn đang mải miết chuyển đồ từ xe tải vào. 

“Anh Ú, anh sao vậy?” - Shinru tiến tới bên cạnh vỗ nhẹ lên vai Mahi.

Mahi khẽ nghiêng đầu, mắt híp lại như đang cân đo một điều gì đó rất mờ ám. Biểu cảm ấy khiến Shinru bất giác rùng mình. Đôi lúc, Mahi lại có những cử chỉ kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Chẳng rõ là đang giả vờ hay thực sự có ý đồ gì đó khó lường thật. 

“Đúng là tuổi trẻ nhìn mát mắt ghê. Mizuki chắc chắn đã rất thích rồi.” - Mahi gật gù nói, nụ cười thoáng hiện trên môi.

“Ú lại tính làm gì nguy hiểm đó à?” - Shinru cảnh giác hỏi.

“Đâu? Ú hơi bị lương thiện, tốt tính, hiểu chuyện, ngoan ngoãn đó.” - Mahi phủ định ngay lập tức, miệng liến thoắng liệt kê một tràng đức tính tốt để khẳng định sự trong sạch của bản thân.

“Thật ra Mizuki sắp thi rồi, cần người mẫu để trình diễn. Ú đang ngắm xem trong các em ai ổn không. À mà Shinru, chú là ngoại lệ nên khỏi tính.” - Mahi giải thích, không quên liếc qua Shinru cười đểu.

“Gì cơ, em cũng đâu có thấp đến vậy!” - Shinru xị mặt phản bác trông vừa bất mãn vừa đáng thương như một chú mèo nhỏ bị chê xấu.

“Òi òi chú rất tốt, tốt nhất trên đời. Giờ thì người tốt hay đi dọn dẹp đi ha. Ú ra ngoài phụ đám kia.” 

Mahi vừa cười vừa đẩy lưng Shinru vào trong, bàn tay đặt sau vai đầy khoan thai, cả hai đi tới đâu, lớp giấy lót sàn lại vang lên tiếng sột soạt giòn giã. Được một đoạn, Mahi buông tay khỏi vai để Shinru vô thức tiến thêm vài bước rồi khựng lại ở giữa phòng. Shinru còn chưa kịp hiểu rõ nhiệm vụ phải làm tiếp theo liền nghe tiếng Mahi gọi giật từ phía sau:

“Ê Shinru!”

Mahi khi ấy đã gần khuất sau khung cửa, nhưng sực nhớ ra điều gì, cậu bất chợt quay đầu lại, một tay chống hờ lên mép tường. Không hiểu sao dáng người ấy trong khoảnh khắc đó lại như cao hẳn lên. Shinru bất giác thoáng ngẩn ra, cảm giác khó hiểu dâng lên. Nhưng rồi tựa hồ có một lực vô hình thôi thúc, khiến cậu chấp nhận điều ấy như một lẽ hiển nhiên.

Ánh sáng từ hành lang phía sau nghiêng xuống, hắt lên chiếc khăn trắng phủ đầu đang che lấp nửa gương mặt nghiêng nghiêng của Mahi. Trong lớp trắng tinh khôi tưởng như mờ ảo ấy, đôi mắt của cậu hướng thẳng về phía Shinru. Thoáng chốc, Shinru nhận ra mình vừa chạm phải một ánh nhìn. Ngoài hai chữ “xinh đẹp” mà thiếu niên ấy có thể nghĩ tới. Nó còn mơ hồ chập chờn tựa khung ảnh cũ kỹ đến từ miền ký ức xa xăm, khi rõ khi nhòa.

Cậu học sinh đứng lặng đi, tim khẽ hụt một nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Shinru không phân biệt được đó là ảo ảnh hay hiện thực, chỉ biết bản thân đã vô thức bị níu lại bởi hiện tượng "khó hiểu" ấy.

“Chú bảo Ama…à không Satozu nhớ ra hong khô tường đi nhá.”

Dứt lời, không chờ phản ứng của Shinru, Mahi đã đóng cửa cái rụp. Tiếng cánh cửa đóng lại như đánh tỉnh Shinru. Một thoáng, khuôn mặt thiếu niên ấy tự dưng ửng đỏ.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!