Tầng ba của Tomahi yên ắng, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên từ đống mềm nhũn nằm giữa thảm.
Mahi ngủ co người lại như một con mèo lười. Mái tóc nâu đen rối bù tựa lên chiếc gối hình cà chua đỏ chót, tay vẫn ôm chặt lấy ổ bánh mì bông căng phồng. Mặt áp sát vào gối, cậu cắn một góc không thương tiếc, để lại dấu răng rõ to cùng một vết nhăn dúm ở mép gối.
Tấm chăn hình miếng rau chẳng còn trên người nữa. Nó đã bị đá bay sang một bên, nằm lặng thinh như đã quen với số phận.
"Hệ hệ... cái bánh mì này ngon quá!"
Miệng vẫn lẩm bẩm, má còn phồng lên như đang nhai thật. Đúng kiểu ăn cả thế giới trong mơ, không chừa gì hết.
Mahi vẫn say giấc, không hề hay biết có những người ngoài kia đang lặng lẽ oán than, nhớ cậu đến day dứt cõi lòng. Ừ thì day dứt vì đáng lẽ ra nên gọi cậu đến phụ khuân đồ.
Satozu lùi xe vào con hẻm nhỏ sát cạnh toà nhà Tomahi, động tác thuần thục, dứt khoát. Xe vừa dừng lại, Mizuki đã tự mình mở cửa nhảy xuống, không buồn đợi anh hỗ trợ như mọi khi. Cô chạy nhanh tới lối phụ tầng một, mở khoá rồi đẩy cánh cửa vào trong, động tác gọn gàng như thể đã quá quen thuộc.
Không gian bên trong Tomahi vẫn còn vương chút hơi lạnh lẽo của buổi sáng sớm. Mizuki bước vào bếp, đặt xuống một nửa đống túi đựng đồ ăn vừa mua. Cô rót cho mình một ly nước lạnh, uống vài ngụm để xua đi cảm giác nóng bức vẫn còn lẩn quẩn dưới da, rồi tiện tay rót thêm một ly khác mang ra để sẵn trên bàn cho Satozu.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Mizuki thả mình xuống chiếc ghế giữa phòng. Cô bật điều hoà, quạt trần phía trên cũng lặng lẽ xoay đều, phát ra tiếng kêu nhè nhẹ âm ru. Hơi mát lan dần khắp không gian hòa cùng ánh sáng lười biếng của buổi sớm, khiến bầu không khí trở nên dịu đi đáng kể.
Cô nhắm mắt vài giây, thở ra một hơi thật chậm. Mệt mỏi cũng theo đó mà lắng xuống. Chỉ cần ngồi đây, giữa căn nhà thân thuộc, tinh thần dường như được xoa dịu phần nào.
Satozu đẩy cửa bước vào phòng, nhẹ tay khép lại sau lưng. Không dừng lại ở đó, anh đi thẳng vào bếp, xách nốt mấy túi đồ còn lại đặt cạnh phần Mizuki đã mang vào trước đó. Mọi thứ được xếp gọn gàng, ngăn nắp, đúng kiểu anh vẫn quen làm.
Rời khỏi bếp, anh bước ra gian ngoài. Ánh mắt lướt qua căn phòng một lượt, rồi dừng lại nơi Mizuki đang nằm ườn trên ghế sofa, tay vắt ngang trán như thể vừa sống sót sau một trận chiến.
Vừa nghe tiếng bước chân anh, Mizuki đã bắt đầu than:
"Bế đống đồ ấy thôi cũng đã lấy đi toàn bộ năng lượng cả ngày hôm nay của em rồi!" - cô rên rỉ, giọng kéo dài mệt mỏi như sắp tan ra cùng cái đệm ghế.
Anh không nói gì, chỉ bước lại bàn, cầm lấy ly nước Mizuki đã chuẩn bị sẵn uống một ngụm. Mizuki có vẻ vẫn chưa buông tha:
"Nghĩ tới còn rất nhiều việc phải xử lý nữa... Aaaaaaa..."
Cô với lấy cái gối hình nấm Mahi bỏ quên mà ôm lấy úp mặt vào rồi hét lên một tiếng uể oải. Satozu ngồi xuống ghế đối diện nhìn Mizuki, anh thở ra một hơi nhẹ đầy bất lực:
"Thôi nào, tý còn có Ú giúp nữa mà."
Giọng anh không lớn, nhưng mang theo nhịp trầm ổn quen thuộc như thể chỉ cần thế thôi là đủ để giữ Mizuki không trôi tuột theo cái uể oải của mình.
Nghe tới tên Ú, Mizuki lập tức ngẩng đầu khỏi gối, tóc rối lòa xòa trước trán. Không để mất thêm giây nào, cô bật dậy khỏi ghế với tốc độ bất ngờ.
"Đúng ha! Còn tên Ú béo kia nữa!"
Dứt lời, Mizuki đã vội chạy lên cầu thang, bóng lưng biến mất nhanh như một cơn gió. Căn phòng chỉ còn lại Satozu và tiếng gió thổi.
Anh ngả lưng vào ghế, ánh mắt hướng về khoảng không vô định trước mặt. Trong im lặng, Satozu bắt đầu rà soát lại từng việc trong đầu, cân nhắc xem phải sắp xếp khối công việc trong ngày ra sao cho hợp lý nhất.
...
Mizuki xông thẳng vào phòng khách tầng ba, cánh cửa suýt đập vào tường vì lực mở quá mạnh.
"Ú ÊYYY! DẬY ĐI, SÁNG RỒI ĐÓ!"
Cô hét lớn, giọng vang dội cả căn phòng. Nhưng người được gọi vẫn nằm im như không nghe thấy gì, đến cả một cái giật mình cũng chẳng có.
Thứ duy nhất phản ứng là tiếng mớ ú ớ của Mahi, kèm theo vài tiếng chóp chép miệng như đang nhai gì đó trong mơ. Mizuki cau mày, nghiêng đầu cố lắng nghe.
"Hình như... đây là Mizuki socola hay sao ấy...? Măm thôi..."
Mizuki đứng yên, ánh mắt chớp chớp nhìn sinh vật kỳ lạ đang mặc bộ đồ gấu lăn lóc giữa sàn nhà. Mặt cô vô cảm đến mức tưởng chừng như não vừa tạm ngưng hoạt động một nhịp. Sự khinh bỉ xuất hiện càng rõ nét hơn.
"Con Ú béo kia dậy đi! Tui mua đồ ăn sáng rồi á!" - Mizuki híp mắt, tiến tới cúi xuống vỗ liên tục vào lớp lông xù bông mềm của Mahi.
"Đâu? Đồ ăn đâu?" - Ấy thế mà tên này lại bật dậy thật, mắt vẫn còn lim dim nhưng tay đã giơ ra như phản xạ.
Mizuki quá quen với cái tập tính kỳ cục này của Mahi, chỉ cần nhắc đến đồ ăn liền sống dậy như thể hồi sinh từ cõi chết.
"Chịu cậu rồi á..."
Cô nói, giọng đều đều, ánh mắt híp lại hơn, đầy đánh giá như thể đang cân nhắc xem có nên tiếp tục đối xử tử tế với một sinh vật chỉ sống bằng bản năng như tên này hay không.
Mahi lờ đờ quay đầu lại, ánh nhìn vẫn còn mơ màng, một bên mở to, một bên khé mở như chưa chịu tỉnh. Hai người chạm mắt nhau trong khoảnh khắc ngắn. Cậu cười hề hề, giọng kéo dài lười biếng:
"A, Mizuki về rồi à. Có mua đồ ăn cho Ú không?"
Mizuki khoanh tay, nhìn Mahi đầy đánh giá. Trông cậu ta như thể vừa được gọi tỉnh không phải bằng âm thanh, mà bằng bản năng sinh tồn liên quan đến đồ ăn.
"Đánh răng đi rồi xuống mà ăn."
Mizuki chẳng buồn giải thích, cúi xuống đẩy Mahi lăn khỏi chỗ cậu vừa nằm. Sau đó cô chiếm luôn vị trí đó, nằm ngược lại, duỗi chân thoải mái xong liền lôi điện thoại ra chơi game.
"Không tắm sáng à?" - Mahi ngáp dài, mắt vẫn chưa mở hẳn.
"Tý nữa còn phải lao động. Làm xong tắm cũng không muộn." - Mizuki đáp gọn lỏn, mắt không rời màn hình, tay tiện với lấy gói bim bim Ú chưa ăn, bóc ra nhai rộp rộp.
"Thế thì thành tắm chiều rồi." - Mahi vương vai, lắc lư người như sắp đổ trước cửa nhà tắm.
"Kiểu kiểu vậy đó." - Mizuki phủi tay thừa nhận lời của Mahi. Dù sao cô cũng không muốn làm việc đó bây giờ. Mà giặt nhiều quần áo, lúc phơi thế nào tên Ú béo kia cũng gào mồm kêu rên. Thôi thì bản thân làm phước cho tên lười biếng đó cũng tốt.
...
Satozu chăm chú vào màn hình laptop, hai tay lướt nhanh trên bàn phím, đôi mắt không rời khỏi từng dòng dữ liệu hiện ra trước mặt. Cả cơ thể anh như đang ở một thế giới khác, nơi mọi thứ ngoài công việc đều bị làm mờ, nhòe đi trong tâm trí.
Chính vì thế, anh không hề nhận ra có người đã ngồi xuống đối diện mình từ lúc nào. Đó là Mahi.
Trước mặt cậu để một loạt hộp thức ăn sáng đã được hâm nóng cẩn thận, xếp dàn trải thành một hàng dài chen chúc. Mặt bàn gần như bị chiếm trọn, và phần không gian vốn thuộc về anh, nơi để chuột và laptop giờ cũng đang bị đe dọa.
Mizuki vẫn chưa ra khỏi bếp. Cô đang thử pha một loại trà trái cây mới. Tiếng nước rót khe khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, hoà cùng hương thơm dịu nhẹ của vỏ cam và táo khô thoảng trong không khí. Mọi thứ chậm rãi, êm đềm. Mùi trà như thấm vào nhịp thở, khiến lòng người cũng trở nên thư thả, an yên một cách lặng lẽ.
Mãi đến khi Satozu muốn rê chuột sang bên phải, tay anh chạm phải một thứ gì đó mát lạnh. Đó là hộp đựng cháo tôm thịt mà Mahi mang ra. Cú chạm nhẹ không làm đổ gì cả nhưng lại đủ để khiến anh khựng lại như bị kéo bật khỏi trạng thái tập trung cao độ.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rời khỏi màn hình lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài. Mahi lúc này đang ngồi ngay ngắn, chống cằm nhìn về phía anh, không hề nói lời nào, chỉ khẽ chớp mắt như thể đã chờ cái nhìn ấy từ lâu.
"Hai người cuối cùng cũng xuống rồi à?" - Satozu lên tiếng.
"Ăn đi, tý còn có sức mà lao động. Không là Ú xử hết đó nha." -Mahi cười hề hề, giọng kéo dài đầy tự nhiên, như thể đây là việc sáng nào cũng phải nói ra cho đủ lệ.
Cậu nghiêng người kéo chiếc laptop lại gần, liếc lướt qua màn hình một cái. Chỉ là văn bản đang tự động lưu, không có gì quan trọng. Mahi gập máy lại, ôm gọn về chỗ mình chẳng chút khách khí.
Trước khi ngồi hẳn xuống, cậu còn tiện tay đẩy bát cháo đang đặt bên cạnh tới sát tay Satozu, động tác nhanh gọn, không dứt khoát nhưng lại rất đúng lúc như thể điều đó là hiển nhiên.
Chưa dừng lại ở đó, khoảng trống vừa được giải phóng bởi chiếc laptop lập tức bị lấp đầy bằng tốc độ ánh sáng: hộp bánh mì nướng, hai gói bánh cuộn và vài món linh tinh nữa lần lượt chiếm cứ mặt bàn. Không khí làm việc bị thay thế bởi hương thơm của đồ ăn và sự bừa bộn mang thương hiệu "Ú béo".
Satozu liếc sang. Không biểu cảm, không lời nào, chỉ lặng lẽ cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Cảm giác đậm đà, nóng hổi của từng thìa cháo như một liều an thần kỳ lạ, lan tỏa trong khoang miệng rồi trôi thẳng xuống dạ dày, mang theo sự thư thái dần thấm vào cơ thể.
"Trà trái cây tới rồi đây!" - Mizuki kéo dài giọng, tiếng nói vang lên từ hướng bếp nghe mát lạnh không kém gì thứ cô đang mang theo.
Cô bước ra với một chiếc khay nhỏ, trên đó là ba cốc trà trái cây đầy đá, màu sắc tươi tắn. Hơi nước mỏng nhẹ bám trên thành ly, mùi thơm dịu thoảng theo từng bước chân cô tiến lại gần.
"Tuyệt vời! Mizuki là nhất!" - Mahi phấn khích reo lên, giơ cả hai tay cao như trẻ con được phát quà.
Mizuki bật cười, đặt từng cốc trà mát lạnh xuống trước mặt mỗi người rồi cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mahi. Bàn ăn giờ tràn đầy sắc màu, rộn ràng bởi tiếng cười và những chiếc ly khẽ chạm vào mặt bàn mát lạnh.
Ánh nắng sớm len qua cửa kính, dịu dàng trải lên vai áo, lên mái tóc, như thể cũng muốn góp mặt vào buổi sáng nhỏ bé mà ấm cúng này.
"Ợ! No quá!" - Mahi thở ra một tiếng rõ dài, rồi duỗi người hết mức trên ghế, đầu nghiêng sang một bên, mắt lim dim lại như thể đã hoàn toàn sẵn sàng bước vào giấc ngủ trưa lúc hơn tám giờ sáng.
Mizuki liếc qua đúng một giây liền hiểu ngay tên kia đang định giở chiêu gì. Cô chống hai tay lên hông, bước lại gần, cúi người xuống, giọng không lớn nhưng đủ khiến Mahi rùng mình:
"Đừng có mà trốn việc."
Ngay sau câu cảnh cáo, Mizuki đứng thẳng dậy, quay về với công việc còn dang dở. Cô tiếp tục phụ giúp Satozu dọn dẹp.
Tay vẫn thoăn thoắt thu dọn, nhưng ánh mắt Mizuki chẳng hề lơ là. Cô liếc sang Mahi - kẻ vẫn bám dính lấy ghế như thể đã mọc rễ ở đó, trông không khác gì một phần nội thất sống lười biếng.
Cái liếc ấy không ồn ào, không sắc lẹm, nhưng mang theo uy lực thầm lặng khiến Mahi lạnh sống lưng. Cậu khẽ rùng mình, mồ hôi bắt đầu rịn nhẹ sau gáy, như thể chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi sẽ bị lôi cổ dậy ngay tức khắc.
"Aaa! Không chịu đâu, cho Ú ngồi thêm tý nữa!" - Mahi nằm vật ra trên ghế ăn vạ.
"Chỉ được thế là giỏi!" - Mizuki bĩu môi đi thẳng vào trong bếp. - "Cuối cùng cũng có làm đâu!"
Thấy tình hình có vẻ lắng xuống, Mahi len lén đưa mắt nhìn quanh. Khi chắc chắn không ai lao tới túm cổ mình ngay lập tức, cậu từ tốn trượt người trở lại tư thế ngồi dài ban nãy, lưng tựa vào ghế, mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây, anh? Ý là... đống đồ chất ngoài kia ấy." - Mizuki vừa nói vừa gom rác lại, chuẩn bị mang đi vứt.
"Đợi xong việc trong đây đã." - Satozu đáp, đặt gọn đống bát đĩa vừa rửa lên kệ cho ráo nước. - "Rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện đó."
Không mất quá nhiều thời gian, họ đã dọn dẹp xong phần việc trong bếp. Mizuki đi ra trước và cảnh đầu tiên cô nhìn thấy chính là Mahi đang ngồi chơi game hăng say bằng chính chiếc máy tính của Satozu.
Cô phóng tới, túm vai cậu lắc mạnh:
"Tên tồi tệ này! Suốt ngày chỉ biết chơi game, lười chảy thây ra. Tý nữa xem chị đây bào cưng thế nào! Cho cưng bê đồ tới gặp ông bà luôn."
"Tha cho ú đi! Còn cày xíu nữa thôi là đủ tài nguyên quay rồi!"
Satozu từ trong bếp bước ra, vừa thấy Mizuki đang ra sức "tra khảo" Mahi. Anh đã lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng đủ khiến cô dừng tay:
"Được rồi Mizuki, tha cho Ú đi. Chúng ta phải bàn chuyện của Tomahi nữa."
Mizuki phồng má đá chân vào bắp đùi của Mahi. Khiến cậu rớt nước mắt trong tim vì đau.
Lộn xộn một lúc, mọi người cũng yên vị, Mahi bất ngờ thò tay xuống gầm bàn lôi lên một chiếc máy chiếu mini. Satozu và Mizuki lập tức tròn mắt nhìn về phía cậu như thể đang hỏi: "Cậu giấu nó từ lúc nào vậy?"
"Ú sẵn sàng rồi nha!" - Cậu cười, khoé môi cong cong như miệng mèo, ánh mắt long lanh nhìn thẳng về phía hai người.
Hai người họ đồng thời giơ ngón trỏ lên, hướng thẳng vào Mahi.
Đẳng cấp!
"He he!"
Mahi vỗ nhẹ tay lên ngực, ra vẻ đắc ý đến không thể đắc ý hơn. Cái kiểu tự hào trẻ con ấy khiến người ta không nỡ trách, nhưng vẫn ngứa tay muốn nhéo má một cái.
Mizuki nhìn cậu một lúc, ánh mắt như cân nhắc xem có nên ra tay hay không. Nhưng chỉ vài giây sau, bàn tay cô đã vươn tới, nhéo mạnh một bên má Mahi.
"Áaa! Đauuuu!" - Mahi kêu oai oải, mặt nhăn như bánh bao bị bóp méo.
Satozu mở laptop, khẽ nghiêng người kéo chiếc máy chiếu mini lại gần để kết nối. Khi thiết bị khởi động, ánh sáng yếu ớt từ máy bắt đầu dọi lên bức tường trắng phía sau lưng họ. Ánh sáng bên ngoài vẫn còn le lói qua lớp kính lớn, khiến hình ảnh chưa đủ rõ. Anh liền lấy điện thoại ra, thao tác nhanh một vài nút điều khiển từ xa.
Rèm cửa tự động bắt đầu dịch chuyển, từ từ khép lại. Ánh sáng ban ngày bị chặn bớt, không gian trong phòng trở nên dịu hơn, yên tĩnh và tập trung.
Trang chiếu đầu tiên hiện lên là danh sách các vật phẩm cần thiết cho giai đoạn đầu của Tomahi. Satozu mở ngăn tài liệu, lấy ra hai bản đã in sẵn đưa cho Mizuki và Mahi. Giấy được kẹp cẩn thận, từng mục đều có chú thích rõ ràng.
"Bàn ghế là hàng đặt riêng, nên chưa giao liền được." - Anh nói, giọng đều đặn, vừa nhẹ vừa rõ ràng. - "Họ hẹn trưa nay sẽ chuyển tới. Khoảng mười một giờ."
Anh nhấn phím đổi trang, trình chiếu hình ảnh minh họa cho từng loại vật dụng đã đặt. Dưới ánh sáng nhạt, từng khung hình lần lượt hiện lên, không cầu kỳ nhưng gọn gàng, đầy đủ.
"Hiện tại trong đống đồ sáng nay chúng ta mang về chủ yếu là đồ làm bếp, hạt giống hoa mầu, kệ gỗ có thể tháo lắp, các loại đèn chùm, bát đĩa đặt làm theo yêu cầu, nguyên liệu các loại..."
Giọng anh không nhanh, cũng không hời hợt. Ở từng câu chữ đều nghe được sự cẩn trọng, như thể anh đã rà soát tất cả ít nhất vài lần trước khi trình bày. Dù là vật nhỏ như tay nắm cửa hay mấy bao đất trồng đều nằm trong sự tính toán tỉ mỉ.
Căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng từ máy chiếu phủ lên ba người một sắc xanh nhạt, dịu mắt. Mọi âm thanh dường như được rút bớt, chỉ còn tiếng quạt gió đều đặn cùng tiếng lật giấy khẽ khàng.
Mizuki chống cằm nhìn màn chiếu, đôi mắt hơi nheo lại, tập trung đến độ lông mày cũng khẽ nhíu. Thỉnh thoảng, cô lại ghi chú gì đó lên mép tờ giấy, ánh mắt đảo qua lại giữa màn hình và danh sách trong tay, trông vừa chăm chú vừa có chút đăm chiêu.
Còn Mahi thì... vẫn chưa dứt khỏi much các loại đồ ăn và đồ uống sẽ được bày lên kệ. Mắt cậu lấp lánh, miệng khẽ lẩm bẩm mấy từ như "khoai môn kem sữa" hay "trà hồng đào mật ong". Rõ ràng là đang tưởng tượng ra mùi vị từng món một cách sống động.
Giữa sự yên lặng không hề nặng nề ấy, chỉ còn tiếng giọng trầm đều đều của Satozu vang lên, từng lời rõ ràng, mạch lạc. Anh vẫn đang trình bày các mục tiếp theo về không gian bếp, khu trưng bày vật phẩm, cả vị trí các ổ điện và hệ thống chiếu sáng. Mỗi từ anh nói ra như đặt thêm một viên gạch cho mô hình Tomahi đang dần thành hình.
"Phòng bếp đã hoàn thiện được một phần từ lúc xây dựng." - Satozu điều chỉnh lại trang trình chiếu, giọng anh nhẹ nhưng dứt khoát. - "Phòng nghỉ tạm cho nhân viên cũng đã lắp thêm tủ đựng đồ cá nhân và bố trí lại không gian nghỉ ngơi."
Anh hơi ngừng một nhịp, như đang suy tính điều gì đó rồi mới tiếp tục, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình:
"Gần đây có một nhà trọ nhỏ, không lớn nhưng khá yên tĩnh. Mình đang tính mua lại, sửa sang đôi chút để dành cho các bạn nhân viên, đặc biệt là sinh viên chưa có nơi ở ổn định. Họ chỉ cần chi trả phần điện nước thôi."
Nói xong, anh nhìn về phía hai người kia như chờ phản hồi. Không khí im lặng một thoáng.
"Satozu nói sao thì cứ vậy đi." - Mahi là người lên tiếng trước, gật gù với vẻ đồng tình không cần nghĩ ngợi. Mizuki cũng khẽ cười, gật đầu phụ hoạ theo.
"Cảm ơn." - Satozu dịu giọng mỉm cười nhìn hai người. - "Vậy hai người có đề cử hay góp ý gì không?"
"Ú đề cử chủ đề khai quán là hoá trang!" - Mahi giơ tay phát biểu, giọng vang lên rõ ràng, không nhanh không chậm nhưng đầy chắc chắn. Lông mày cậu khẽ nhướn lên, khoé môi cong cong như thể từ trước đã chờ khoảnh khắc này.
"Ít nhất cũng phải để đống trang phục của Mizuki được lên sàn chứ!" - Cậu nói thêm, ánh mắt khẽ lướt sang cô nàng đang ngồi bên cạnh như vừa gửi đi một lời nhắc nhở tinh quái.
"Ý tưởng không tồi! Đúng là Ú của mình! Yêu cưng nhất!" - Mizuki gần như bật dậy khỏi chỗ, ánh nhìn lấp lánh hẳn lên. Cô nghiêng người ôm lấy Mahi thật chặt, mái tóc dài khẽ đổ xuống vai cậu, áp má vào má cậu một cách thân thiết, nũng nịu như thể muốn truyền toàn bộ sự vui sướng của mình sang.
"Được đó." - Satozu gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng. Nơi khoé môi thấp thoáng nét cười khó nắm bắt.
"Ú sẽ nhờ mấy đứa cấp ba gần đây giúp. Hệ hệ, ú quen thủ lĩnh của tụi nó đó!" - Mahi hạ giọng một cách đầy thần bí, biểu cảm như thể đang chia sẻ một tuyệt chiêu bí mật với đồng đội thân tín.
"Mình nghĩ chúng ta sẽ nhờ các em ấy nhưng vẫn trả công."
Satozu đáp, giọng điềm đạm như thường lệ, nhưng ánh mắt lại dịu đi vài phần. Vừa như tán thành, vừa như một lời nhắc nhở khe khẽ về sự công bằng cần có trong mỗi điều mình làm.
"Ú biết rồi! Ú hơi bị uy tín đó." - Mahi không quên vuốt đuôi mình, miệng cười hớn hở, rất tự tin khoe cá tính.
Cái mặt khó ưa không thể chấp nhận được. Nên Cô cuộn tròn tờ giấy trong tay, không một lời báo trước, táng thẳng vào đầu Mahi. Không mạnh, nhưng đủ để cậu khựng lại, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Satozu cười bất đắc dĩ, quyết định không tham gia trò hề của hai đứa kia. Anh chuyển sang phần cuối cùng trong danh sách trình chiếu bản thiết kế tổng thể mà Mizuki đã phác thảo. Hình ảnh hiện lên rõ nét trên tường, từng khu vực bố trí, bảng màu, đèn trang trí cho đến không gian tiếp khách đều được hiển thị rõ ràng, khiến cả căn phòng như tràn ngập cảm giác của tương lai.
"Đây là hình dung chung để hai người dễ bắt tay vào việc hơn." - Anh nói, giọng điềm đạm, tay vẫn điều chỉnh máy chiếu cho khớp góc nhìn.
Cả căn phòng chìm vào một nhịp im lặng dễ chịu. Mizuki ngả người ra sau, tay đan hờ trước cằm, ánh mắt sáng lên những tia tập trung thường thấy.
Còn Mahi thì sau một lúc nhìn chăm chú, như thể giữ yên được quá ba mươi giây cũng là kỳ tích rồi, cậu bất thình lình nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên bàn, đôi mắt sáng rỡ:
"Vậy khi nào tụi mình bắt đầu tiến hành vậy?"
Giọng nói của cậu vang lên rõ ràng, chẳng hề do dự, có chút gì đó vội vã. Như thể có một cái gì đó trong lòng vừa chạm tới giới hạn không thể kìm lại được phải nhanh chóng bung toả nó ra.
Mizuki quay sang nhìn Mahi, ánh mắt hơi chớp nhẹ, khiến cô thoáng khựng lại. Cô nghiêng đầu, khóe môi nhếch khẽ, biểu cảm mang theo chút kinh hỉ lẫn buồn cười. Như thể đang muốn nói: "Gì mà vội thế hả Mahi?"
Nhưng rồi, khi thấy đôi mắt cậu vẫn sáng lấp lánh một cách chân thành, Mizuki không nhịn được, bật cười thành tiếng. Không phải vì lời cậu nói buồn cười, mà vì chính cái cách cậu luôn đầy năng lượng trong những khoảnh khắc chẳng ai ngờ tới.
Satozu cũng hơi sững lại, nhưng thay vì đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Mahi, trong ánh mắt đó có chút gì như đồng cảm.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?" - Satozu mỉm cười, anh hạ giọng như một dấu chấm nhẹ khép lại buổi bàn bạc.
"Quá tuyệt luôn! Ú đi tìm Shigure đây!" - Mahi bật dậy khỏi ghế, vừa reo vừa mở toang cửa chính. Chưa kịp để ai phản ứng, cậu đã lao ra ngoài như một cơn gió.
Mizuki và Satozu ngơ người nhìn theo bóng lưng nhỏ kia khuất dần. Một giây sau, cả hai bất giác bật cười. Không ai bảo ai, nhưng đều cảm thấy căn phòng dường như ấm lên một chút nhờ cái sự nhiệt thành ngốc nghếch ấy.


0 Bình luận