Tập 01: Một giấc mộng
Chương 10: Bản giao hưởng bị ngắt quãng
0 Bình luận - Độ dài: 2,486 từ - Cập nhật:
Bên trong căn phòng gỗ, hai cha con Ruru vẫn đang đứng từ xa nhìn. Không ai dám đánh thức bọn họ. Trước đó, Ruru nhìn thấy đầu của người đàn ông kia có một số lúc chảy mồ hôi nhiều đến bất thường. Cô có ý định tiến lên nhưng lại bị cha mình ngăn cản. Thế là cô chỉ có thể đứng đằng sau cha cô và xem bọn họ.
Cả hai người đều cùng nhìn về một phía. Họ thấy chiếc la bàn kia đột ngột hoạt động.
Kim đen vốn đang chỉ vào Hạ bỗng dưng lung lay qua hai bên. Sau đó, nó ngay lập tức quay sang vị trí chữ Hữu theo chiều ngược kim đồng hồ. Ruru nhìn chiếc la bàn với vẻ hiếu kì. Thế nhưng cha cô khi nhìn thấy điều đó thì nhăn mặt lại. Cô thấy vẻ mặt của cha cô cũng biết bây giờ không phải thời điểm nên hỏi.
“Chưa gì đã chết một lần… Rốt cuộc cậu đã gặp cái gì vậy, Silr…”
Cha cô tự thì thầm, sau đó nhìn hai người họ với vẻ nghiêm trọng. Ruru không nghe thấy nên chỉ coi là cha đang lẩm bẩm điều gì đó cao siêu…
…
Cánh đồng lúa vàng bao la bát ngát. Một mảnh trời xanh với những đám mây che chắn ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Âm thanh gió thổi nhẹ nhàng xen lẫn tiếng cười đùa của hai đứa trẻ vang vọng khắp không gian này..
Silr bước đi chậm rãi trong nơi này. Đôi mắt không ngừng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
“Thật kì lạ.”
Ông thốt lên sau khi đã quan sát mọi thứ. Đối với ông đây là một tầng tâm thức khá hiếm có trong những người đồng lứa với Luk. Ông ta đi lại gần chỗ hai đứa trẻ. Vừa đi, ông vừa quan sát mọi thứ ở nơi này, từ quang cảnh, xúc cảm đến âm thanh…
“Hự!”
Một cơn đau đầu bất ngờ xuất hiện khiến ông ta cảm thấy choáng váng và bước đi loạng choạng. Ông cố giữ thăng bằng, không để cho bản thân mình ngã. Cơn đau đầu này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất. Nét mặt của ông ta lại trở nên trắng bệch, lông mày nhăn lại.
Silr cảm nhận được nhịp tim của bản thân vừa đột ngột tăng lên một cách bất thường. Hơi thở cũng trở nên dồn dập và nặng nề như thể vừa trải qua điều gì đó vô cùng kinh khủng.
Từ khi lên làm Quan Tưởng Giả, ông chỉ từng trải nghiệm qua loại cảm giác này hai lần. Một lần là vào tám năm trước, khi ấy nó cũng xuất hiện trong lúc ông đang khám bệnh cho một người. Phần tâm thức của người đó đã bị tàn phá nặng nề bởi nguyền rủa.
Silr nhớ rất rõ lần khám bệnh kia. Bởi khi ấy chính ông đã được trải nghiệm qua cái chết. Trí nhớ của ông không hề bị tua lại cái khoảnh khắc trước khi chết, chiếc la bàn không hề có tác dụng gì trước thứ đó cả. Nếu không phải có Thông Tâm Giả ở gần, có lẽ chính ông đã thật sự tử vong. Sau lần đó, Silr bắt buộc phải nằm viện điều trị tâm lý hơn năm tháng. Ông nghe loáng thoáng được rằng vụ việc ấy đã khiến cho các học giả của Học Phái Tâm Linh phải vào điều tra. Đến cuối cùng còn làm cho một nhánh quân đội đứng ra mới giải quyết tận gốc.
Nhớ lại thời điểm đấy, cơ thể ông không tự chủ được mà run rẩy. Lần thứ hai ông trải nghiệm cảm giác này, chính là bây giờ. Thế nhưng Silr nghĩ đến bản thân mình không có bất cứ ký ức gì về lần chết vừa rồi, ông bỗng cảm thấy an tâm hơn một chút. Chí ít, ông suy đoán thứ trong người cậu nhóc này không nguy hiểm như bệnh nhân đó.
Silr cố hít sâu và tìm lại nhịp thở của mình. Ông nhìn xung quanh nơi này một lần nữa. Vẫn là cánh đồng bất tận, vẫn là những âm thanh ấy. Toàn bộ mọi thứ cứ tiếp diễn như một giấc mộng yên bình. Thế nhưng dưới con mắt của ông, nơi đây đã không khác gì một mê cung tràn đầy những cái bẫy chết người cả.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Silr hắng giọng, nói. Đôi mắt ông cảnh giác nhìn mọi nơi. Đã xác định được đối tượng có ý thức. Vậy thì mọi phương pháp tìm kiếm đều vô dụng. Cách duy nhất để đối phó chính là đàm phán. Đây là cách phòng tránh mà ông học được từ vị Thông Tâm Giả kia. Dù cho tỉ lệ nó đáp lại vô cùng nhỏ nhưng còn hơn là không thử mà chết thêm một lần nữa.
Cái la bàn của Silr mặc dù có thể tua lại vô hạn lần nhưng hậu quả sau mỗi lần trở về sẽ tăng dần. Và khi tới một thời điểm, cơn đau đầu sẽ kéo dài đến khiến ông phát điên trong này. Đây cũng chính là lúc ông sẽ chết tại ngoài kia.
Từ trải nghiệm vừa rồi, Silr đoán bản thân mới chết lần đầu tiên. Điều này nói rõ thứ này cũng không có địch ý quá nghiêm trọng với ông. Vì lẽ đó mà bản thân ông mới cược vào một cơ hội nhỏ nhoi nó sẽ đáp lại này.
“Rời khỏi đây…”
Một giọng trầm vang vọng bên tai ông. Silr vô thức căng cứng toàn cơ thể. Ông không dám tìm kiếm vị trí của nó, cũng không thể tìm thấy được. Cái âm thanh đó cứ như xuất phát từ tận sâu trong não bộ của ông ta.
“Nhưng…”
Tiếng rít gào của gió xuất hiện, vạt áo ông bay dữ dội như gặp bão thổi. Silr lấy tay che lại mắt theo phản xạ. Lời ông vừa muốn nói đã trở ngược lại vào trong họng.
Cơn gió mạnh này chỉ hiện hữu trong thoáng chốc rồi cũng trở lại bình thường. Ông cẩn thận đưa tay xuống để nhìn phong cảnh xung quanh. Vẫn là cánh đồng bất tận đó, vẫn là những âm thanh bình dị gần gũi ấy.
Silr cảm giác được có một luồng khí lạnh phà qua lớp má của bản thân. Ông ta thử dùng tay quẹt qua vị trí đấy rồi giơ ra trước mắt xem. Những vệt đỏ nhạt dính trên tay ông từ lúc nào chẳng biết. Thế nhưng, chỉ vậy thôi cũng đủ để Silr đưa ra quyết định.
Ông ta ngay lập tức thì thầm những ngôn ngữ cổ. Tiếng nói không lớn, nhưng nó đã bắt đầu ảnh hưởng vùng không gian quanh ông. Chúng nổi lên những gợn sóng trôi nổi trải dài theo bóng hình ông ta.
Khung cảnh cánh đồng bao quanh dần trở nên mờ nhòe như bức tranh bị vẩy nước. Cơ thể Silr tựa như lạc lõng giữa những ảo ảnh nhạt nhòa. Những cơn sóng vỗ về ngọn lúa vàng, hòa tan đi bầu trời trong xanh, để lộ ra một vùng không gian đen tuyền đằng sau thế giới nhiệm màu này.
Silr hé mắt nhìn lại nơi này lần cuối. Thế nhưng, cảnh tượng phía trước đã ngay tức khắc khiến ông ta nghe rõ được nhịp tim đập vang dội của chính mình.
…
Silr trừng lớn đôi mắt. Ông ta run rẩy đảo mắt xung quanh. Mồ hôi không ngừng ứa ra từ trên trán, cũng làm cho ông cảm nhận được cái lạnh thấu xương đằng sau lưng.
Người đàn ông trung niên thở hổn hển, tay vẫn giữ chặt chiếc la bàn. Lúc này, có tiếng bước chân lại gần làm cho ông ta giật mình ngẩng đầu nhìn. Sau khi thấy rõ người đến, Silr mới thở phào một hơi.
“Có chuyện gì vậy? Liệu có phải như lúc đó không, Silr?”
Cha của Ruru hỏi với vẻ mặt căng thẳng. Nhìn thấy biểu cảm như vậy của bạn mình, ông không thể nào không nghĩ tới viễn cảnh tám năm trước.
Vào thời điểm ấy, một sự kiện khủng khiếp đã ảnh hưởng đến toàn bộ nền móng học thuật tâm linh Đế Quốc. Hàng trăm thị trấn, thành trì đều bị hủy diệt chỉ trong vòng ba ngày. Mùi khói lửa xen lẫn gay mũi của máu và tro tàn bay đầy trời. Tất cả đều xuất phát từ một người bệnh nhân.
Khi ấy, Silr vẫn chỉ là một người mới được chứng nhận là Quan Tưởng Giả. Ông ta cùng thầy, một Thông Tâm Giả, đi khắp biên giới đất nước để chữa trị và mở mang tầm mắt. Bọn họ đến một ngôi làng nọ, thăm khám cho một người bị nghi là dính phải lời nguyền.
Khoảnh khắc Silr bước vào tâm thức người đó, cũng chính là thời khắc thứ đó trỗi dậy. Một sinh vật được nuôi dưỡng trong tâm trí một con người, một thiên tai ẩn náu sâu bên trong nhân loại. Đây là điều chưa từng được ghi nhận bởi các học giả của Học Phái Tâm Linh.
Nếu khi ấy thầy của Silr không kéo ông ta ra khỏi cơ thể người đó kịp thời thì có lẽ ông đã trở thành bữa ăn khai vị cho sinh vật đó. Kể từ ngày hôm đấy, thứ quái dị đó như một ngòi nổ kích hoạt hàng trăm, hàng ngàn quả bom ở khắp mọi nơi trên biên giới Đế Quốc.
Quân đội cùng các Học Phái đã phải tham dự vào nhưng vẫn chỉ là giải quyết được phần bề nổi. Vì để không khiến cho người dân hoảng loạn mà họ buộc phải thay đổi tin tức trên báo chí rằng đã giải quyết tận gốc. Tính từ thời điểm ấy đến nay đã là tám năm hơn, thứ đó vẫn chưa hề được xử lý triệt để.
Cha của Ruru từng là một vị bác sĩ thực tập trong thời gian đó. Thế nhưng đến ông cũng chỉ biết được sự kiện này vẫn chưa đến hồi kết. Tất cả thông tin sâu hơn đều đã bị phong tỏa bởi hoàng gia và các quý tộc trụ cột của Đế Quốc.
Silr điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân. Sắc mặt của ông dù cho trở nên trắng bệch rõ ràng nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ một vẻ bình tĩnh.
“Không phải… Nhưng tôi vẫn nên báo cáo việc này cho các học giả. Thêm nữa, cậu nhóc này sẽ ngủ một giấc sâu do tác dụng phụ của việc điều trị nên nếu sáng mai cậu ta có việc gì cần làm thì nhớ gọi dậy nhé, Ruru.”
“Vâng ạ!”
Silr hắng giọng nói. Ông ta cất dụng cụ vào trong cặp, tâm trạng cũng trở nên bình yên hơn so với vừa rồi.
“Dù gì cũng tối muộn rồi. Sao cậu không nghỉ lại nơi này một đêm. Chỗ chúng tôi còn có một phòng trống đấy.”
Cha của Ruru nói trong khi vẫn nhìn Silr bằng ánh mắt lo lắng.
“Không cần đâu, tôi cũng còn việc phải làm ở phòng khám nữa. Mà vì đây là trường hợp đặc biệt nghiêm trọng nên tôi không tính phí đâu. Nhớ bảo cậu nhóc này như vậy đấy. Tôi lo cậu ta sẽ dằn vặt mãi vì chi phí chữa trị.”
“Thế cũng được, sáng mai tôi sẽ bảo cậu ta. Cậu về bảo trọng nhé.”
“Ừm, cậu nhớ lời tôi dặn là được rồi.”
Silr bước qua cánh cửa gỗ và nhẹ nhàng đóng lại. Hai cha con Ruru thì đứng trước cánh cửa nhìn. Tiếng bước chân bên ngoài vọng lại dần biến mất trong màn đêm tĩnh lặng.
“Cha ơi, liệu chú Silr và Luk có ổn không thế ạ?”
“Cha không biết nữa. Nhưng mong là không sao…”
“Thế ạ…”
Ruru thở phào nhẹ nhõm. Khi này, cha cô tự dưng đặt tay lên vai cô làm cho cô run người nhẹ.
“Cha quên hỏi cái này. Con đã đọc hết tờ báo sáng nay cha đưa cho chưa?”
“Ờ… Ờm… Con… Con có đọc rồi.”
Ruru nói lắp bắp khi nghe cha cô đề cập đến việc đó. Còn người đàn ông trung niên thì chăm chăm nhìn vào khuôn mặt đang cố lảng tránh của cô.
“Nói cho cha nghe trang đầu tiên của tờ báo có sự kiện tiêu biểu gì?”
“Con… Con không nhớ. Con xin lỗi, lần sau con sẽ đọc cẩn thận…”
Cô ủ rũ cúi thấp đầu. Còn cha cô như thể đã đoán được mà chỉ thở dài lắc đầu.
“Sắp vào năm học rồi, con nhớ chuẩn bị sẵn kiến thức trước khi vào là được. Cha sẽ không ép nữa. Thôi, con đi ngủ đi, cha còn xử lý giấy tờ nữa mới ngủ. Chúc con ngủ ngon.”
“Vâng ạ. Chúc cha ngủ ngon.”
Cha cô nhẹ nhàng nói. Ruru cũng đáp lại và bước về phòng mình. Trong căn phòng khách chỉ còn có một mình người cha ngắm nhìn hành lang mà con mình vừa rời đi. Ông ta thở dài và lặng lẽ lấy giấy tờ ra giải quyết nốt.
…
Trên con phố bị màn đêm bao phủ. Từng tiếng bước chân nhẹ nhõm trên thềm đá vang lên. Silr đi một mình, ông dựa vào ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi để xác định phương hướng. Băng qua từng con ngõ ngách, từng cung đường nay đã xám xịt không một bóng người.
Ông ta bỗng dưng đứng lại. Ánh mắt cảnh giác ngó nhìn xung quanh. Âm thanh gió hòa quyện cùng lá cây như một bản giao hưởng giữa màn đêm tĩnh lặng. Thế mà, có một tiếng bước chân đều và sâu lắng tựa một cây kim đâm xuyên qua bản nhạc dịu ấy.
Silr quay người lại, đối diện với phương hướng xuất hiện âm hưởng ngắt quãng ấy. Trước mặt ông không còn có ánh trăng dịu hiền soi rọi nữa, chỉ có bóng đêm vô tận. Ông ta cảnh giác nhìn vào nơi đó.
Một người thiếu niên trong trang phục sĩ quan dần lộ ra trước ánh sáng thiên nhiên. Cậu ta mỉm cười nhìn ông, thế nhưng điều này lại càng khiến Silr trở nên căng thẳng hơn.
“Xin chào, Quan Tưởng Giả Silr. Không biết bây giờ ông có bận rộn gì không? Liệu chúng ta có thể có một tách cà phê nhâm nhi trước khi màn đêm trở nên sáng hơn không?”
0 Bình luận